Saturday, September 15, 2012

Vô cảm

Tuần lễ vừa rồi là một tuần đầy cam go thử thách của chồng. Stress liên tục. Mất ngủ. Người cứ lơ lửng như mất hồn. Mình cũng bị vạ lây. Mỗi lần chồng stress thì mình cũng stress chứ có thoát được à. Mà dạo này mình ngày càng giảm bớt tính mát và tăng cường tính nóng. Tức là âm ngày càng suy còn dương thì cứ thịnh dần. Thịnh đến nỗi trong người thi thoảng cứ cảm thấy bốc hỏa như đàn bà tiền mãn kinh. Mà chắc cũng đang đến hồi ấy thật ... Anyway ... Đến cuối tuần thì sự việc có vẻ khả quan lên được tí chút, thế là chồng muốn ra phố nghe nhạc để giải stress. Vợ thì không thể đi cùng vì phải trông con, chồng rủ rê vài thằng bạn thì thằng nào cũng bận. Nhìn tình cảnh của chồng thê thảm quá, mình thương, nhưng chả biết làm sao. Ông cứ hỏi mình "Bọn nó bận cả rồi, em nghĩ sao?". Mình ậm ừ vì phải nhanh tay nấu ăn để còn kịp tắm táp cho con, đọc sách cho rồi ầu ơ cho nó đi ngủ nữa, nhưng trong bụng thì biết tỏng ý ông muốn gì rồi. Chồng hỏi đến lần thứ tư thứ năm, cùng một câu hỏi "em nghĩ sao?", thì mình nói luôn, "em nghĩ là anh vẫn muốn ra ngoài ấy dù không ai đi cùng". Ông lại buộc miệng hỏi tiếp "thì em nghĩ sao?" - "nghĩ gì nữa, em đã nói rồi còn gì".

Tối thứ sáu mà lót tót ra bar một mình thì thảm thật. Nhưng ông chùn chân chùn cẳng, mình cũng chẳng muốn ông ở nhà mà hồn thì thả rong ra ngoài ấy. Độ hơn một tiếng đồng hồ sau khi chồng đi thì mình nhận được tin nhắn, chồng bảo rằng "anh ước gì em có ở đây". Mình đọc tin thì áy náy quá. Mình vẫn mong có được một buổi tối hoàn toàn cho riêng mình, được ôm cuốn sách ưa thích, ghé vào một café yên tĩnh nào đó, chui vào một chiếc ghế bành êm ái ở góc phòng vừa có không gian riêng vừa có thể nhìn ngắm người qua lại, rồi đọc sách, nhâm nhi bánh ngọt và uống cà phê / trà nóng. Chán thì lại lôi iPad ra lướt net. v.v và v.v. Nói chung là hoàn toàn ko có ý mời chồng cùng tham gia. Dĩ nhiên là vẫn chưa có dịp thực hiện cái thú vui tao nhã ấy. Vì nhiều lý do. Nhưng chồng thì bao giờ cũng vậy. Khi nào đi đâu chơi chỗ nào hay hay mà ko có mình thì cứ than van là "ước gì em ở đây". Áy náy xong thì lại bực. Mình cứ nghĩ, ông được tự do đi rông một mình như thế thì mình mừng cho ông, vì mình thèm đến chết mà có thực hiện được đâu. Và nhất là khoản ông vẫn có thể bỏ mình ở nhà để đi chơi với chúng bạn. Khoản ấy mình đã rất rộng rãi rồi. Mấy thằng bạn của chồng, đi đâu làm gì cũng phải có passport của vợ cấp cho. Ông thì cứ muốn đi đâu là đi. Tính mình xưa nay là thế. Không có chuyện níu kéo. Nắm giữ ai thì phải nắm cái hồn của họ, chứ nắm phần xác thì nắm làm gì?
Thế mà đi được rồi ông lại còn than. Đúng là sướng quá hóa rồ.

Hội bạn của mình ngày càng chán. Hẹn nhau ra bar, mẹ nào cũng ăn diện như gái xuân, thế mà vừa đặt đít ngồi xuống thì chỉ toàn đề tài con với cái. Ban đầu có vài anh ngồi gần cứ địa mắt sang các chị bên này. Sau, chẳng thấy anh nào thèm liếc đến nữa. Không biết các anh có nghe gì được hay không.

Chắc là có.

Saturday, July 14, 2012

Magic Mike :-))

Mừng SN tuổi 40 của một chị bạn, cả bọn kéo nhau đi ăn, uống, rồi đi xem đàn ông đẹp khoe thể hình =)). Khi cả bọn đang bàn bạc rôm rả về phim sắp đi xem, và khi nghe mình nói mình chẳng biết gì về phim này, đám bạn nhìn mình như thằng khờ ra tỉnh! 

(Hình chụp lúc 2.30 sáng thứ Bảy, sau một buổi tối linh đình).

Saturday, June 23, 2012

Book Club

Mấy bà trong xóm mình đang đọc cuốn "Wolf Hall", tiểu thuyết dựa trên nhiều sự kiện lịch sử có thật về vị vua Henry VIII đầy tai tiếng của nước Anh thời 1500s. Tối qua thì "họp" để bàn bạc về cuốn sách - nhưng thường 8 là chính. Cô bạn chủ trì ko khỏe, thế là mình host giúp cô ấy. Chị em lục tìm các cách làm món ăn thời thế kỷ 16 của vua Henry, mỗi người đăng ký một món, mang lại nhà mình đóng góp cho vui. Còn cả dự định ăn mặc như thời thế kỷ 16 nữa. Hôm qua mình vội quá, vì họp lúc 7g, mà mình phải đi tập body pump 5.30-6.30, tập chưa xong thì phải chạy về để còn làm món "sallet" (salad) của thế kỷ 16 mới học trên internet nữa, nên ba chân bốn cẳng chạy về chưa kịp đâu vào đâu thì chị em đã lục tục kéo đến. May là có chồng ở nhà dọn nhà giúp cho. Thức ăn thời đó thì toàn rau là rau, sang hơn chút thì có tí trứng, sang nữa thì phô-mai, tuyệt nhiên chẳng thấy món thịt nào! Chắc mình search chưa kỹ. Nhưng thôi, làm món thịt thì chắc ko thoát khỏi món móng giò ngâm dấm :-).

Chiều qua xuống sức quá. Tập với tạ như bình thường mình vẫn tập mà thở hắt ko tập kịp theo cô. Tối thì phát hiện, ra là vì đang "bị yếu trong người". Hèn gì, người khó chịu bực dọc, chồng phát biểu gì thì chỉ muốn nẹt lại ... may mà nén kịp.

.

Hôm nay sinh nhật con trai. Tròn 2 tuổi. Cuối tuần sau mẹ làm SN cho con nhé. Nội sắp về rồi ... Sáng ra cho con nói chuyện với ngoại trên webcam, mẹ cảm thấy bâng khuâng, hơi lạc lõng trong lòng ...

Dạo này mẹ hay buồn vu vơ quá, Skye à ...

Monday, June 18, 2012

Tự lập cho con

Hôm nọ mình đưa con đi chơi, con trai leo lên cầu trượt nhưng ko dám trượt xuống. Mẹ định chạy lại giúp con giữ thăng bằng thì có một chị đứng gần đấy đưa tay ra nhưng ko cho Skye nắm tay mà để tay ra xa một chút, miệng thì nói ~ lời khuyến khích. Skye chần chừ, định tự trượt xuống, nhưng thấy mẹ đứng gần thì lại thôi, ra dấu đòi mẹ. Mẹ Tây hay ở chỗ đó. Dạy con tính tự lập từ nhỏ nhưng ko nhất thiết phải quá cứng rắn với con. Mình là mẹ ta thì thường giải quyết vấn đề theo cảm tính, vô tình làm hư con.

Mình vốn chẳng đặt ra quy tắc gì cho con cả. Chẳng bao giờ nuông chiều nó quá đáng nhưng cũng chẳng kỷ luật nghiêm minh gì. Nhưng mình rất thích tạo cho con tính tự lập từ nhỏ, vì đây là kỹ năng sống vô cùng quan trọng cho con về sau. Ở nhà, mình hay cố ý giúp con chứ ko làm cho con, mà bản năng làm mẹ của mình thi thoảng lại quên. Đôi khi con nhờ gì, mình cứ làm giúp cho nhanh để mình còn làm ~ việc khác, đặc biệt khi mình đang bận.

Chiều nay, khi con đang chơi, trái banh lăn xuống dưới gầm tủ, nó chạy lại cầu cứu mẹ. Mẹ cứ như cái máy, định chổng mông lên lấy banh cho con, nhưng nghĩ lại, mẹ ko làm thế. Mẹ đi lấy cái vá múc canh ra đưa cho cu cậu, chỉ con cách khều, vậy mà nó tự khều trái banh ra được. Mặt nó rạng rỡ vui sướng lắm, mẹ cũng mừng ...

.

Mấy ngày nay mẹ cứ on/ off dạy con bỏ tã. Ngày đầu tiên, anh làm ngon lành. Sáng thức dậy, mẹ đặt anh ngồi vào bô, anh tè ngay. Sau đó mẹ cho ăn sáng, trong tư thế cởi truồng. Ăn xong, anh chơi ... được vài phút, anh chạy gấp lại cái bô, miệng kêu "i?a". Mẹ mừng như bắt đc vàng, giúp anh ngồi vào bô, anh làm việc ngay lập tức. Trời ơi, mẹ ngồi ngắm sản phẩm của con mà lòng rộn ràng vui sướng ko nỡ mang đi đổ đi .

Ngày hôm sau, mẹ lại đặt anh ngồi bô. Ngồi thật lâu, chẳng có gì, mẹ lại sốt ruột vì đang chuẩn bị đi ra khỏi nhà có hẹn. Mẹ dặn anh ngồi yên đó, mẹ chạy lên lầu thay quần áo, đánh răng rửa mặt. Vừa chạy xuống, thấy anh đang đi đi lại lại, tay cầm bình sữa, trên sàn nhà thì ôi thôi ... anh thả bom tấn trên sàn, sau đó mang dép lê của mẹ giẫm nát trên ấy, rồi tri trét khắp sàn nhà . Bài học quá đắt. Tiết kiệm được chắc hơn 5 phút nhưng mất bù lại 20p dọn dẹp bở hơi tai ...

Mấy ngày này mẹ bận quá, đi suốt ngày, nên kế hoạch bỏ tã của con vẫn chưa đi đến đâu. Mỗi lần con đi vào tã thì đi đến gọi mẹ ... phải chi con gọi trước khi thì có phải đỡ hơn ko?!

Khi nào bà nội về nhà, mẹ sẽ dành ra 3 ngày ròng, ở nhà với con, chỉ với nhiệm vụ rình rập chuyện đi ngoài của con . Mẹ đọc vài bài viết về vụ này rồi, cách rèn luyện 3 ngày là hiệu quả nhất!

Mẹ nào có bí kíp hay về vụ bỏ tã, xin chia sẻ với mẹ Skye nhé :-).

Friday, June 15, 2012

Còn gì là bất ngờ nữa ;-(

Father's day rơi vào Chủ Nhật này. Mình vắt óc mãi chẳng biết mua tặng chồng cái gì, chợt vỗ trán vui mừng vì nghĩ ra một món bảo đảm chồng sẽ rất cảm kích (và đã mua xong nhưng chưa gói quà). Chiều, chồng loay hoay vừa uống nước vừa vọc internet, làm sao đổ nước lên bàn phím, báo hại phải mang ra sau vườn phơi nắng mong nó khô và hết mad. Nhìn chồng hăm hở tìm cách hồi sinh cho nó, mình khấp khởi trong lòng ...

Bàn phím đã khô nhưng vẫn điên điên.

Chồng giận quá, đặt nó lên trên cái máy hút ẩm. Gió từ máy hút ẩm thổi vù vù phí phới, như cùng tâm trạng nửa mừng nửa hồi hộp của chồng khi đang hy vọng gió lùa sẽ giải quyết nốt phần nước len lỏi sâu bên dưới cái bàn phím, trả lại cuộc sống cho nó.

.

Mình đang tìm tòi vài thông tin "thông thái" trên mạng thì có người chạy từ dưới tầng hầm lên méc "cái bàn phím của anh 'đai' rồi". Mình mừng như mở cờ trong bụng, hỏi: "nhưng anh
có cần nó cho đêm nay ko?" - "không, thật ra anh ko cần lắm." - "à, ừ ..." (lòng lại hân hoan hơn bao giờ hết) - "nhưng ngày mai anh sẽ mua một cái mới"


Mình chẳng nói gì, lẳng lặng cầm chìa khóa xe lên, nhắn chồng "anh đi theo em". Chồng luống cuống đi theo, ko biết vợ đang giở trò gì đây. Rồi chồng hỏi đùa "bộ em có bàn phím mới cho anh à?"

Mình vẫn im lặng, mở cửa xe, kêu chồng nhìn vào trong và lôi ra một món giấu bên dưới cái ghế của con trai. Chồng há hốc mồm, tay mân mê cái bàn phím mới chưa khui hàng mà ko nói nên lời, chẳng hiểu mô tê gì nữa. Bởi vì nếu tính từ hồi chiều thì mình ko thể nào kịp chạy ra cửa hàng. Mà nếu mình đã mua trước khi cái bàn phím ở nhà lên đường thì quả là chuyện hy hữu.

p.s. cái bàn phím này cả mình lẫn chồng đều ko thích, và nó cũng đã có tuổi .. mặc dù mình thích trao quà cho chồng vào đúng Ngày của Cha vào Chủ Nhật, ... nhưng
thật ra khi suy đi tính lại, trao quà vào lúc này là vui nhất, vì nó đáp ứng kịp thời nhu cầu cấp bách của chồng vào lúc đêm hôm như thế này .

p.p.s. lần nào mình chuẩn bị tặng quà để làm chồng bất ngờ thì cũng luôn có chuyện khiến bí mật cứ luôn bị bật mí. Đời có bao lần được bất ngờ thú vị, mà lần nào cũng bị hố :-(

Friday, June 1, 2012

Gần 2 tuổi rồi nhé!

Chưa đầy một tháng nữa là con sẽ tròn 2 tuổi.

Con chậm nói so với tuổi, nhưng trí nhớ của con thì tuyệt vời. Hôm nọ mẹ phát hiện cái đĩa sứ nhỏ mẹ trưng trong phòng tắm nhỏ đang nằm dưới đáy toilet. Mẹ chẳng biết ai đã bỏ vào đấy . Mẹ vớt cái đĩa lên, đãng trí cầm sang phòng tắm của ba mẹ rồi để quên ở đấy. Vài ngày sau con nhìn thấy cái đĩa, con cầm lên và đi vào phòng tắm nhỏ. Mẹ rình rập, lén đi theo xem con làm gì, thì con mang cái đĩa cất lại chỗ cũ cho mẹ . Dạo này con ít lục lọi đồ trong bếp của mẹ, nhưng không phải là không còn! Con lôi ra ngoài hết cái phễu thì đến mấy gói bún khô, hết cái rây lại đến cái vĩ nướng. Bày bừa một đống, mẹ nhìn mà phát bệnh. Mẹ nhỏ nhẹ nịnh nọt con "con cất đồ lại chỗ cũ cho mẹ nha!". Con gật đầu, cất hết đồ lại cho mẹ, không sai một món. Món nào nằm ngăn nào con nhớ hết .
Phải nói là trong 2 tháng vừa qua, tốc độ phát triển ngôn ngữ của con đạt đến mức độ chóng mặt. Con vẫn chậm nói lắm, nhưng con rất cố gắng. Có lẽ vì tiếng Việt khó nói quá phải không con? Mẹ nói gì, nhờ vả gì, con hiểu hết. Những từ tiếng Việt mà con có thể nói là "à choi" (đi chơi), "á mì" (bánh mì), "bẩy", "chó", "mều", "dạ". Chấm hết :-(. Mẹ hỏi con "nón đâu?", con chỉ cái nón trong hình, miệng thì nói "hat". Mẹ hỏi "con vịt đâu?", thì con chỉ đúng rồi nói "duck". Mẹ hỏi "mặt trăng đâu?", còn chỉ đúng chỗ và nói "moon". Khổ ... tiếng Anh chỉ một từ gọn lỏn, tiếng Việt phải là từ kép, 2 đến 3 từ. Âm sắc thì trầm bổng lên xuống, khó hơn nhiều. Nhưng con của mẹ cũng cố gắng lắm rồi. Mẹ hy vọng khi con lớn hơn một chút, con sẽ có thể phát âm tốt hơn và chịu khó nói TV hơn.

Vui lắm. Mẹ dạy đếm 1 đến 10, con chỉ nói được đúng số 7. Cực chuẩn. Có lẽ vì con chỉ nói được số 7 nên con rất thích nó và khi nhìn vào bảng chữ số, con luôn tìm số 7 và nói "bẩy" rõ ơi là rõ! Còn khi nào con nhìn sách mà có các chữ in to đậm thì chỉ vào và hát luôn bài ABC.

Khả năng liên tưởng của con cũng làm mẹ kinh ngạc vô cùng. Hôm nọ, lần đầu tiên mẹ đọc cho con sách "The Christmas story", đến trang có hình chúa Jesus chào đời, con chỉ ngay vào hình và nói "baby", mẹ hết hồn, chỉ vào đức mẹ Maria và hỏi con "đây là ai?', thì con nói ngay "mama". Chẳng là trước đây mẹ đọc các sách truyện khác có baby và mama, con biết liên tưởng hình ảnh baby thì đầu trọc và được bồng bế bởi mama . Rồi chỉ trỏ xong, con tự chỉ vào mình và nói "Kai", chỉ mẹ nói "mama", chỉ ba nói "dada". Chưa hết, đến nhà nội, nhìn cái hình cưới của ba mẹ treo trên tường, con chỉ và nói luôn "mama, dada". Yêu quá con ơi!

Bây giờ nhìn sách hình, con đã biết khá nhiều. Con biết chỉ đúng khi mẹ hỏi về: strawberries, grapes, ná nà (banana), con bò, con heo, con ngựa (con chỉ vào ngựa và hí vang), con ngựa vằn, hươu cao cổ, mều (con phát âm mề-lều cho con mèo, chẳng hiểu sao, cứ phát âm chữ này là con phải lè lưỡi ra?!, chỉ vào mèo và miệng kêu mí mí), chó (sủa luôn wu wu), vịt (vừa chỉ vừa kêu quặc quặc), con dê (kêu be he), nhìn hình có những đứa trẻ minh họa, con chỉ từng đứa, miệng nói "baby". Trong mắt con, đứa trẻ nào cũng là baby cả :-)). Hình bé đang tắm thì con chỉ vào và ra dấu "bath", con chỉ hình bé ăn và nói "eat", hình bé mặc tã thì con nói "ỉa" (haha), v.v.. Ôi con đọc được nhiều hình lắm rồi. Cái nào con phát âm chưa được thì con muốn mẹ hỏi để con chỉ đúng hình. Còn những thứ con phát âm được thì tự chỉ hình và nói luôn.

Hè này mẹ sẽ tập cho con ngồi bô. Mẹ nghĩ con đã sẵn sàng từ lâu rồi mà mẹ thì cứ lần lữa. Mấy ngày này con đã biết cảnh báo cho mẹ mỗi khi con sắp ị khi con đang ngồi trên xe hoặc high chair. Có lẽ ngồi như thế làm con khó ị nên con tìm cách nói cho mẹ nghe nhỉ? :-)

Mẹ đang ngán cái vụ lại cho con đến phòng bác sĩ chuyên khoa dị ứng quá. Lại trích máu, thử máu ... thương con quá :-(

Trang điểm mùa hè




Thêm vài hình trang điểm trả bài cho cô giáo :-))

Thursday, May 17, 2012

Hiến nội tạng

Hay nói ghê rợn hơn là ... hiến xác!

*

Mình mới đi ra phòng giao thông đổi bằng lái về. Cứ 5 năm lại đổi một lần. Tổng cộng thời gian đi về, ngồi chờ, làm thủ tục, cho đến khi cầm cái bằng lái mới trong tay, là 1 tiếng rưỡi. Thích làm việc với các bạn Mỹ ở chỗ đó. Lúc nào cũng nhanh chóng, gọn gàng, hiệu quả, thân thiện.

Ở các phòng giao thông này có chương trình hiến nội tạng (sau khi mình ngủm, dĩ nhiên!). Lần trước mình đã nói "không". Lần này bọn họ lại không tha mình, lại hỏi tiếp. Mình trả lời chắc nịch "không". Bà làm thủ tục nhìn mình, mình mắc cỡ quá, chữa thẹn "ý tôi là, không phải lần này!". Bà ta cười sằng sặc "không sao, không sao, tôi cũng chưa sẵn sàng cho vụ này!".

Chẳng phải là mình tiếc rẻ gì cái xác của mình. Mình cũng rất muốn đóng góp gì gì đó cho nhân loại (haha), nhưng nghĩ đến việc hiến nội tạng sau khi mình chết thì lại thấy rợn rợn. Đang còn xuân sắc mơn mởn thế này (uhm, cứ cho là thế đi!) mà nghĩ đến cái chết, rồi còn bị banh xác moi ruột ra ... đã thấy oải. Thôi, chắc phải chờ đến khi mình có cái nội tạng nào đó bị hỏng hóc cần thay, hoặc người thân, bạn bè có vấn đề đó, thì mình mới có động cơ nghĩ đến vụ hiến dâng này được!

Có bạn nào đã đăng ký hiến dâng khi làm bằng lái ko?

:-)

Đồ chơi của con

Mình rất kỵ việc mua quá nhiều đồ chơi cho con. Không chỉ phí tiền mà còn không tốt cho con. Phí tiền thì rõ rồi. Đồ chơi giờ toàn made in China, bọn nhỏ chơi vài lần là chán, cha mẹ phải mua đồ chơi mới cho chúng. Cứ thế, đồ chơi trong nhà cứ chất cao như núi. Bỏ thì thương mà vương thì tội. Chẳng thế mà mỗi lần đi ngang những nhà có "garage sale" (tức là bán những thứ đã sử dụng trong nhà, giá cả thường chỉ là vài $, với mục đích là tống tháo "rác" trong nhà), mình thường thấy đồ chơi trẻ em chiếm một tỷ lệ rất cao trong tổng số của nả linh tinh.

Khi có quá nhiều đồ chơi trong nhà, trẻ con sẽ dễ bị phân tâm, chúng nó sẽ không tập trung chơi một món, tìm hiểu hay học hỏi được gì về món đồ chơi đó. Sờ lướt vài lần, xong, chán, lại bỏ đi chơi món khác. Rồi chán, lại đến trò quăng đồ chơi, hoàn toàn sai mục đích sử dụng!

Với lại, nhiều đồ chơi trong nhà, mình sẽ phải suốt ngày còng lưng dọn dẹp!

Bên cạnh đó thì mình cũng không thích đồ chơi có tiếng nói, tiếng động, hay thậm chí có nhạc. Những thứ đồ chơi gọi là "mang tính giáo dục", chẳng hạn bấm vào thì nó nói "a, b, c", hoặc "1, 2, 3", v.v., rồi thì tiếng mèo gào chó sủa, lợn ủn ỉn, v.v. mình thấy nó chẳng có tác dụng giáo dục gì hết. Nhiều chức năng quá, bấm càng nhiều thì càng có những thứ tiếng động khác nhau phát ra. Thế nên bọn nhỏ khoái, càng bấm tợn cho vui tai, chứ học hành gì. Muốn học chữ cái, mẹ đưa cho các chữ cái cụ thể, mẹ dạy đọc, mẹ dạy hát "abc", muốn học chữ số, mẹ cũng dạy bằng hình ảnh cụ thể. Muốn nghe chó sủa mèo kêu, mẹ chỉ cho con chó trong xóm, mẹ đưa đi vườn thú, nông trại, mẹ dạy con cách bắt chước tiếng kêu của bọn thú ấy, cho con tận mục sở thị, sờ mó, nghe ngóng xem bọn thú ấy kêu réo ra sao ... v.v. thì hiệu quả hơn nhiều.

Mà không chỉ có thế, cái sự ồn ào của đồ chơi điện tử. Mình để ý, khi nào con trai chơi đồ chơi có tiếng động là nó ngồi đực ra nhìn, rất bị động. Còn khi nó chơi những món khẽ khàng thì nó tò mò tọc mạch, sờ mó, xem xét món đồ chơi từ đầu đến đít. Đó là lúc trí não của con tập trung cao độ và phát huy tối đa sức tưởng tượng và sáng tạo của con.

Mua sách cho con thì không bao giờ là đủ. Hồi đó mình hơi lo vì con trai rất lơ là với sách. Cố đọc sách cho nó thì nó cứ giãy giụa đòi tuột xuống đất để chơi những thứ khác. Bây giờ thì lúc nào nó cũng "đọc sách", mọi lúc mọi nơi. Mình thích đọc sách hình với con và tìm những vật dụng trong nhà mà sách có hình, rồi đặt ngay sát hình, chỉ cho con. Vậy mà nó học rất nhanh. Tư duy trừu tượng không thì chưa đủ, phải có trực quan sinh động nữa . Hôm nọ mình thấy nó cầm cuốn sách đi rảo khắp nhà, miệng nói không dứt. Một hồi thì nó đi đến gặp mẹ, đưa cho mẹ cái bàn chải răng và chỉ vào hình bàn chải răng trong sách, rồi nó làm điệu bộ đánh răng cho mẹ xem. Mẹ nhìn nó mà muốn tan chảy .

Đã vài lần, mình bị cám dỗ, rất muốn cho con xem TV để nó "ngồi yên" để mình còn làm việc mà ko bị nó "cản trở", nhưng rồi mình luôn dằn lòng và cho đến nay thì chưa bao giờ cho con xem TV. Mình là người bảo thủ, thích trường phái cổ điển, trong bất cứ việc gì, kể cả việc giáo dục cho con. Thay vì cho con tập làm quen với trò chơi điện tử, công nghệ mới, TV, v.v., mình chỉ thích cho con nghe nhạc cổ điển khi con ngồi chơi hoặc "đọc sách" trong yên lặng, hoặc khi nó bồn chồn ko yên thì cho con nghe nhạc sôi động, nhảy với con, rồi đưa con đi dạo, chơi xích đu, hoặc đưa con ra sau nhà cho con vọc nước và ngắm vịt, chim chóc. Chắc vì thế mà khi ở kid's club,
trong khi những đứa trẻ khác ngồi dán mắt vào TV thì con mình cứ chạy tung tăng chơi, hoặc ngồi yên lặng trong một góc phòng và đọc sách (trong khi mắt thì kín đáo đảo quanh nhìn bọn bạn :-))

p.s. đó là nỗ lực của mình, nhưng mà mẹ chồng thì ... trước mặt mình thì bà rất dứt khoát "mẹ không cho nó nhiều đồ chơi một lúc đâu, và nhất là đồ chơi điện tử là không có đâu" ... ấy vậy mà thi thoảng, bà lại đi garage sale, rinh về nhà một đống đồ chơi và nói rằng "it's very CHEAP, this and that, only 'à đó là' (a dollar)"

Wednesday, May 2, 2012

Mắt khói kaki




Trả bài cô giáo Hồng nhé! Lần đầu tiên mình quẹt màu xanh rêu, và quẹt đậm tay thế này! Ở ngoài nhìn đậm lắm, ko biết sao lên hình nó lợt bớt cô giáo ơi :-))

Wednesday, April 25, 2012

The house on Tradd street

Rating:★★★★
Category:Books
Genre: Mystery & Thrillers
Author:Karen White
Melanie Middleton là một người môi giới bất động sản thành đạt, ưa thích sự ngăn ngắp và những yếu tố hiện đại, lại rất thực tế nên cô rất ghét phải thừa nhận rằng mình thường hay thấy ma. Nhưng cô sẽ phải chấp nhận điều ấy. Ông già mà cô chỉ gặp vài ngày trước đó vừa qua đời, để cho cô thừa kế ngôi nhà cổ thuộc hàng di tích trên phố Tradd cùng với một người giúp việc, một con chó, và những hồn ma của cả một gia tộc đang nóng lòng muốn kể cho cô nghe những bí mật của họ.

Jack Trenholm, một anh chàng nhà văn cực kỳ đẹp trai và đam mê những câu chuyện kỳ bí không có hồi kết, bắt đầu xuất hiện. Anh có lý do để tin rằng những viên kim cương mất tích từ Ngân Khố Liên Minh Miền Nam thời nội chiến cách đây hơn một thế kỷ hiện đang được cất giấu trong ngôi nhà này. Anh bắt đầu tìm cách quyến rũ Melanie, không ngờ lại nhận ra rằng mình mới chính là kẻ bị chinh phục.

Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai và lịch lãm khác lại xuất hiện, tạo nên một tình huống gần giống mối tình tay ba, để rồi lại đưa đến một kết cục vô cùng bất ngờ lý thú đầy gây cấn và nhuốm màu hình sự. Truyện là một sự pha trộn hài hòa của tình cảm, trinh thám, và những câu chuyện ma. Những yếu tố siêu nhiên trong truyện không được sử dụng để gây sợ hãi, thay vào đấy lại có tác dụng gạn lọc và bộc lộ tính cách thực của Melanie. Ngoài ra, việc Jack tìm tòi nghiên cứu về những viên kim cương ấy cùng với lịch sử phức tạp của những chủ nhân cũ của ngôi nhà cổ đã bắt đầu gây sự chú ý của một ác ma. Giờ đây, Jack và Melanie lại phải gỡ rối một câu chuyện kỳ bí về sự đam mê, về sự thật đau lòng, và cả một vụ giết người.

~~~~

Sách đã có bản tiếng Việt:

"Ngôi nhà cổ trên phố Tradd"
Dịch giả: Kỳ Nguyên
Công ty phát hành: Nhà sách Phương Nam. Có thể đặt mua sách tại website của nhà sách Phương Nam: www.nhasachphuongnam.com

P.S. Kỳ Nguyên là tên tiếng Việt của Skye :-). Mẹ Skye dùng tên con làm bút danh dịch giả. Mời các bạn đón đọc sách nhé!

Monday, April 2, 2012

Hậu đậu

Tối hôm qua vừa lái xe về trong xóm, chồng dừng xe trước cửa nhà tổ trưởng tổ dân phố để giao cho tổ trưởng một mớ giấy tờ, còn mình thì ngồi chờ chồng trong xe, cùng với con. Được vài phút sau, chồng đi ra, vừa mở cửa xe, chồng hỏi ngay: "khi nãy em có thấy anh té không?" - "không, ôi ... tiếc quá ..." - "sao mà em có thể không nhìn thấy được nhỉ?! anh vừa bước lên bậc thang, trật cái khớp cổ chân, trượt chân vào khe thanh vịn cầu thang, đầu thì đập vào thanh vịn. Rồi anh cố đứng dậy, lại ngã đập đầu và đùi lên các bậc thang vài phát nữa ..." .. rồi chồng nói tiếp "thật tiếc là em không nhìn thấy, thôi lần khác em nhé!" - mình gật gù "ờ, tiếc thật ... lần sau em sẽ để ý ..." 

Chẳng là chồng té ngã nhiều quá. Ban đầu thì mình còn lo lắng, để ý cho, riết rồi quen, mình thấy chuyện đó là chuyện phình phường! Sau này chồng nhận ra vấn đề, rằng mỗi lần chồng té là mỗi lần mua vui cho vợ, thế nên lần nào chồng té ngã cũng báo cáo rất đầy đủ cho mình. Đại loại như, chồng sẽ ra chiều hớn hở, chạy đến khều khều mình "em nè, khi nãy anh vừa té, ở dưới tầng hầm đấy! isn't that amazing?!" - mình "oh that's wonderful honey! I'm happy for you!".

Hôm nọ ông con thấy cái cửa chặn cầu thang không khóa, thế là chạy tuôn leo lên cầu thang. Ông bố thấy thì hoảng vía, vội chạy theo (để) túm thằng con lại. Kết quả, ông con trèo an toàn lên lầu, ông bố ở lại vì té đập đít xuống sàn. Mission failed but no considerable consequences.

Một lần khác, chồng định dắt tay thằng con đi lên cầu thang, mình thỏ thẻ "anh nè, hay là anh cởi vớ ra nhé?". Nhắc nhẹ nhàng thế mà bị chồng nguýt cho một cái dài ra đến tận cửa! Mình ghét quá, ko nhường nhịn "nếu anh đi một mình thì là việc của anh, còn nếu anh dắt tay con lên lầu thì anh phải đảm bảo anh không được té cầu thang!" Lại bị lườm nguýt tập hai. Người gì mà không biết phục thiện chút nào.


Bây giờ nhìn ông con thì mình thấy nó không chỉ giống bố về ngoại hình, móng chân, móng tay, tính tình ... mà nó còn giống cả cái khoản dễ té. Mặc dù nó cũng giống bố nó nốt cái tính cực kỳ cẩn thận. Haizz ...

Sunday, April 1, 2012

Ngày mưa




Hai cha con đi dạo, mẹ tranh thủ quét sân, hốt những cánh hoa rụng đầy thảm cỏ.

Thursday, March 29, 2012

Wonderful tonight

Năm cuối đại học, tôi đi làm thêm ở công ty của anh - một công ty quảng cáo tư nhân do anh và nhóm bạn thành lập. Khi ấy tôi chẳng hề biết rằng trước khi mở công ty ra làm ăn riêng như thế này, anh từng để tóc dài, râu quai nón, mặc quần jeans rách, chơi guitar lead trong ban nhạc rock MĐ khét tiếng trong giới sinh viên thời của anh.

Tôi khá e dè với mẫu người ấy. E dè bởi vì xa lạ. Khi ấy tôi nhỏ tuổi nhất công ty nên tôi cũng được mọi người cưng chiều nhiều nhất. Ngoại trừ anh. Anh không cưng chiều tôi kiểu trìu mến như của những người khác. Tệ hơn, anh xem tôi như một đứa trẻ. Ngây thơ, ngoan hiền, đặt đâu ngồi đó. Đại loại như thế.

Cho đến một ngày ...

Liên hoan tất niên. Dĩ nhiên sau khi ăn uống nhậu nhẹt thì karaoke. Tính tôi vốn nhút nhát nên hầu như chẳng bao giờ hát ở những tụ karaoke như thế này. Anh là dân chơi nhạc bài bản, vừa đệm đàn vừa hát cho ban nhạc thời trước, nên cũng chẳng màng lắm đến karaoke. Mọi người thay nhau hát, tôi và anh chỉ ngồi chơi. "Em có biết hát không? Chẳng bao giờ anh thấy em hát." - "Có." - "Ý anh hỏi là em hát có hay không? Hay chỉ là biết hát?" - "Hay hay không là do người khác nhận xét mới khách quan chứ!" - "Vậy là em đang khiêm tốn?" - "Em chưa nói gì về bản thân mà!". Anh hơi khựng lại với những gì anh đang nghe và thấy về tôi. Lần đầu tiên.

Đám cưới một người đồng nghiệp trong công ty diễn ra trong không khí trang trọng và ấm cúng. Tôi đánh son màu đỏ ớt, viền thật đầy môi, chân đi giày cao 12cm, tóc xõa và rối tự nhiên, không chải. Tôi làm thế là vì anh. Anh thích phụ nữ đánh son đỏ và đi giày cao ngất ngưỡng. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi làm hai việc ấy, cùng một lúc, nên tôi hơi căng thẳng. Champagne nổ tưng bừng, rượu rót tràn đầy ly, lại thêm một lần đầu nữa của tôi. Lần đầu tiên tôi uống rượu.

Chuếnh choáng hơi men, tôi lờ đờ thấy anh nháy mắt với tôi khi bước lên sân khấu cùng các chiến hữu trong ban nhạc năm nào. Rồi anh phát biểu gì đấy tôi không nghe rõ vì cảm giác lo âu hồi hộp cộng với men rượu đã làm chủ các giác quan của tôi khi ấy, nhưng tôi lại có cảm giác mọi người đang quay sang nhìn mình. Rồi tôi không nghe thấy gì nữa, ngoài những ca từ phát ra từ miệng anh. Và cả ánh mắt đắm đuối ấy nữa. Nó như nuốt chửng lấy tôi trong suốt thời gian anh hát. Anh đệm đàn guitar rất thong thả.

.....
We go to a party and everyone turns to see
This beautiful lady that's walking around with me.
And then she asks me, "Do you feel all right?"
And I say, "Yes, I feel wonderful tonight."

I feel wonderful because I see

The love light in your eyes.

And the wonder of it all

Is that you just don't realize how much I love you.

...

Tối hôm ấy trên đường về, tôi hỏi anh đã nói gì trên sân khấu trước khi hát, anh trả lời "anh nói anh muốn hát tặng cho cô gái đi với anh tối nay!" Rồi anh thì thầm "em đẹp lắm, em biết không?". Bình thường, tôi không thích những lời khen thẳng tưng thậm chí có phần sỗ sàng như thế, nhưng ở bên anh, tôi cứ luôn như con mèo ngoan ngoãn. Khi ấy tôi có biết lời bài wonderful tonight nên tôi hiểu cảm giác của anh đêm ấy, và cũng hiểu những gì anh muốn nói với mọi người tại bữa tiệc. Và cả với tôi.


P.S. Hôm qua đang tập trung cao độ trong lớp yoga ở tư thế chổng mông lên trời, đầu chúi xuống đất, nhấc chân khỏi mặt đất và cân bằng cơ thể trên bàn tay áp dưới đất thì nghe bài này từ máy của thầy. Thế là lan man nhớ đến người cũ, ko còn tập trung gì được nữa. May mà không ngã lăn kềnh ra đất


Sunday, March 25, 2012

Call me "old school", "old fart", "old broad" ...

or just simply "old" ...

Mấy ngày nay dân Mỹ rậm rật đọc và xem phim "The hunger games" còn hoành tráng hơn cả Twilight lần trước. Tính mình thì hay thờ ơ với những cái gì mang tính thời sự rậm rật như vậy, bởi vì cái gì mà hot quá thì khi nguội nó cũng sẽ chóng chìm vào quên lãng, nhanh chẳng kém như khi nó bắt đầu hot. Đặc biệt mình ít khi đọc tiểu thuyết, mà thường chỉ thích đọc những cái gì bổ ích cho kiến thức và thiết thực cho cuộc sống hơn. Mình thấy sách loại này chẳng giá trị gì nên chẳng buồn tham gia mất thời gian. Lần này nó hot quá, bạn bè trong các book club đọc náo loạn cả lên, đi đâu mình cũng nghe mọi người bàn tán xôn xao, khen nức nở, thề thốt là cuốn sách này quá đặc biệt không thể bỏ qua, blah blah blah. Còn nữa, đám bạn của mình cũng đang lũ lượt í ới nhau đi xem phim sau khi mô tả rằng "khi đọc thì tao không thể đặt cuốn sách xuống được vì nó quá lôi cuốn, quá hấp dẫn ..."

Bực quá, mình lên mạng đọc coi nó là cái "giống" gì mà hot dữ vậy. Đọc qua nội dung sách, mình bần thần. Đây cũng là câu chuyện giả tưởng, nhưng bản chất nội dung nó thì không thể xem là trò giải trí đơn thuần được. Một chính phủ tâm thần tổ chức một cuộc đấu hàng năm, bằng cách bốc thăm và chọn ra 1 trai và một gái tuổi từ 12-18 từ mỗi quận (tổng cộng 12 quận) tham gia vào "trò chơi" ấy. Hai mươi bốn đứa xấu số ấy sẽ được huấn luyện các kỹ năng cơ bản để tồn tại, khi cuộc chơi bắt đầu, chúng được thả vào rừng và phải chém giết nhau để tồn tại vì theo luật thì chỉ có một đứa duy nhất, là kẻ chiến thắng, được quay về và ... được sống!

Mình cố đọc nội dung sách vì cố tìm xem có giá trị nhân văn tiềm ẩn nào bên trong hay không, để cố biện hộ cho những ai yêu thích cuốn sách đó, hay chỉ cho chính bản thân cuốn sách. Mình đoán già đoán non rằng, có thể bọn nhỏ nhận ra rằng chúng không nên chém giết lẫn nhau, thay vào đó lại quay ra đoàn kết với nhau để chống lại chính phủ ác độc này và tất cả cùng tồn tại. Nhưng ôi thôi, kết cuộc không phải như thế.

Sách viết cho teens mà dạy chúng nó cái thông điệp tàn nhẫn này "muốn tồn tại phải chà đạp, chém giết lẫn nhau", thì còn ra thể thống gì nữa! Đằng này, cả thế giới (bao gồm nước Mỹ và 38 nước khác đã dịch sách) lại tưng bừng hớn hở đón chào nó. Thiệt chẳng ra làm sao ... Mình hỏi chuyện cô bạn đã đọc xong cuốn sách, cô ấy khen nức nở là "it's fascinating, so different ...", có phải vì văn phong và cách dẫn truyện quá mới lạ khiến người đọc bỏ qua cái nội dung tàn nhẫn của cuốn sách này? Nghe tin trên radio, người dẫn chương trình đặt ra câu hỏi với một độc giả tương tự như câu hỏi của mình "cá nhân cô cảm thấy sao khi nội dung cuốn sách nói về teens killing teens?" - thì chị ta trả lời rất vô tư "nhưng nó cũng có tính nhân văn vì Katniss (nữ chính) đã tình nguyện đi thay em mình là người bị chọn cơ mà!".

Riêng mình, dù nó có được viết bằng văn phong tuyệt đỉnh nào đi nữa, mình vẫn chẳng muốn đọc hay xem phim này vì nội dung của nó quá phản cảm. Hôm nọ mình đã gật đầu hẹn đi xem phim với nhóm bạn vào tối thứ Hai vì mình muốn cho nó một cơ hội, nhưng bây giờ đọc kỹ nội dung sách rồi thì thôi, mình ghét.

Lại một lần nữa, mình có thêm lý do để thờ ơ với pop culture

Dấu xăm cánh bướm

Hồi về VN mình có gặp Hân và vài bạn blog khác. Thật ra thì mình đã gặp Hân một lần hồi năm 2009 ở Mỹ. Về VN, mình được nó tận tình dắt đi nhậu và ăn chơi hoành tráng (btw, trong những lần nhậu này mình đã có dịp gặp các tác giả những cuốn sách mình yêu thích thời mới lớn như  "Vĩnh biệt mùa hè", "Em còn nhớ hay em đã quên", "Ngọc trong đá", v.v.). Giờ biết Hân vừa xuất bản tập sách đầu tay, mình phải vội giới thiệu ngay cho bá tánh để cùng chia sẻ niềm vui nho nhỏ này với nó.

"Nó" chính là blogger hanwonders trong friend list của mình đó. Ai không biết chửi thì vô đó đọc, sẽ học được nhiều điều bổ ích, hahaha.

Chúc mừng em nha Hân!

Thứ Bảy, 24/03/2012 13:16

(TT&VH) - Những lần Hội sách TP.HCM, cánh phóng viên theo dõi mảng sách đều tìm gặp một người có tên Phan Ngọc Diễm Hân. Tìm Hân bởi khi đó Hân làm Giám đốc marketing của một tổng công ty văn hóa lớn, Hân là “đầu mối” cung cấp thông tin, sách mới cho các nhà báo. Mùa hội sách lần này không thấy Hân đâu nữa. Hỏi ra mới biết Hân thôi việc rồi.

Phan Ngọc Diễm Hân

Thế nhưng, trong Hội sách TP.HCM lần này, Hân cũng góp phần của mình. NXB Trẻ và Tủ sách Tuổi trẻ vừa ấn hành tập truyện ngắn và tạp bút Dấu xăm cánh bướm mà tác giả lại chính là Phan Ngọc Diễm Hân. Nhiều phóng viên ngỡ mình nhầm điện thoại hỏi Hân: “Có phải Phan Ngọc Diễm Hân là chị hay là ai khác trùng tên?”. Thì ra Phan Ngọc Diễm Hân ngoài làm marketing “cực giỏi” còn là một cây bút văn chương. Hỏi Hân thì giờ đâu mà viết văn, vì rằng cô nàng “bụ bẫm” này bận tíu tít suốt ngày. Hân cười hì thay trả lời. Hỏi tiếp: Sao Hân làm PR, tiếp thị giỏi vậy mà ra sách lại im ru? Hân lại cười hì thay trả lời.

Vậy thì đây, tôi “PR” giúp cuốn sách của một “trùm PR” nhưng khi viết văn, in sách lại thích “hữu xạ tự nhiên hương”. Dấu xăm cánh bướm của Hân in 9 truyện ngắn và 11 tạp bút. Sách in trên loại giấy siêu nhẹ, dày hơn 150 trang, giá bìa 40 ngàn đồng, hiện có bán tại Hội sách TP.HCM trong gian hàng của NXB Trẻ.

Tác phẩm Dấu xăm cánh bướm

Nhà văn “đàn anh” Đoàn Thạch Biền nhận xét về văn của Hân: “Tôi đã có thâm niên ngồi quán nhưng chưa bao giờ tinh tế nhận ra, mỗi quán có một “chất riêng” khiến mình phải “nghiện”, như trong bài tạp bút Trời mưa nhớ quán của Hân. Tôi đã đọc nhiều sách triết học (Đoàn Thạch Biền từng dạy môn triết học - PV) nhưng chưa bao giờ chiêm nghiệm được như Hân: “Chỉ cần cuộc sống chúng ta bị phủ đầy bởi niềm hối tiếc thì chính là khi ta đã chết mất rồi - Ta có gì phía sau cái chết? Tôi cũng là người hâm mộ ông vua viết truyện kinh dị Stephen King, nhưng chưa bao giờ tôi viết được một truyện kinh dị. Vậy mà Hân viết truyện Hồ nước xanh, khi đọc tôi đã rùng mình như khi đọc truyện của Stephen King…”.

Khi hay tin Hân ra sách, nhà văn Trần Nhã Thụy, chia sẻ hóm hỉnh: “Nghe tin Hân ra sách, tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì thấy việc Hân làm có kết quả, còn buồn vì thấy chuyện in sách này cũng na ná như… làm đám cưới. Một tình yêu kết thúc bằng hôn nhân và bắt đầu một cuộc đời khác. Một người viết, khi in sách là bắt đầu con đường của một nhà văn. Tôi nghĩ vậy. Làm nhà văn không có gì xấu cả. Nhưng chắc chắn sẽ nhọc nhằn, chắc chắn sẽ bập vào những trả giá, khổ nạn. Và chắc chắn là nghèo. Tôi không muốn Hân nghèo (vì Hân đã hứa sau này giàu sẽ cho tôi… mượn tiền), giờ thì tôi đang có nguy cơ… nghèo vĩnh viễn!”.

Dấu xăm cánh bướm là tác phẩm đầu tay của cô gái trẻ “lắm bạn nhiều bè” Phan Ngọc Diễm Hân. Dấu xăm cánh bướm của Hân có gì, xin mời bạn đọc giở từng trang sẽ biết, tin rằng không “mất công đọc”.

Trần Hoàng Nhân

Friday, March 16, 2012

Học tiếng Tàu?


Có tin đồn là tiếng Hoa chỉ được dạy cho con em người Hoa thôi chứ chẳng phải môn học bắt buộc ở trường công. Dù sự thật như thế nào đi nữa thì nếu xét sự việc một cách khách quan, tôi thấy việc người VN thông thạo tiếng Hoa là một điều có lợi chứ không có hại.

Chúng ta sợ bị đồng hóa, nên đã phản ứng theo cảm tính về việc này. Tôi thì không sợ và cũng không nghĩ rằng việc ấy sẽ xảy ra. Nhìn về lịch sử ngàn năm trước, chúng ta đã từng bị người Tàu đô hộ và thống trị, đất nước VN đã từng là quận Giao Chỉ của mẫu quốc Trung Hoa, thời đó thậm chí chúng ta còn chưa có chữ quốc ngữ, nhưng chúng ta vẫn nói tiếng Việt cho đến tận bây giờ đấy. Nếu có khả năng bị đồng hóa, người VN đã bị đồng hóa từ thời đó rồi. Thời này thì không cần phải lo.

Các gián điệp xưa nay đều thông thạo ngoại ngữ. Tại sao? Vì ngôn ngữ chính là chìa khóa của tri thức. Học ngoại ngữ không chỉ đơn thuần là học ngôn ngữ, mà từ ngoại ngữ, người học sẽ có điều kiện đi sâu hơn vào văn hóa, lịch sử, con người, v.v. của đất nước đó. Dân Tàu muốn đi ăn cắp công nghệ của nước khác thì trước tiên chúng nó phải đi học tiếng của nước đó. Người VN hay hô hào chống Tàu mà chúng ta đã biết gì về chúng nó mà chống? Muốn chống Tàu thì trước tiên phải hiểu rõ về chúng. Mà muốn hiểu rõ về con người, văn hóa xã hội, v.v. của một nước thì xin quay về đầu đoạn này.

Kể ra thì tôi chẳng bi
ết đây có phải là chiến lược gì của các lãnh đạo nước nhà hay không. Ngoại ngữ là kiến thức. Tiếng Tàu hay tiếng Cambodia, biết thêm thì nghĩa là có thêm kiến thức mà thôi.

Chỉ thương bọn nhỏ ở nhà, lại thêm một gánh nặng học hành. Để trả nợ cho quê hương, khi mà hiện nay cha ông chúng làm ko nổi?

Monday, March 5, 2012

Skye dancing (with daddy offstage!)




Con trai thích hip-hop, nhảy nhót quăng mình ... xuống đất ko thua rapper Mr. "D" chút nào :-))

Wednesday, February 29, 2012

Giúp mẹ lau nhà




Con thích lấy chổi quét nhà, thích đẩy máy hút bụi trong nhà, thích dùng khăn lau nhà giúp mẹ, còn cầm theo cả cái chai dầu gội giả vờ nhỏ nước ra giẻ để mà lau! Hôm nọ con đổ nước làm ướt khung cửa sổ và sàn nhà, mẹ mang khăn lau ra đưa cho con và bảo "con lau cho sạch nước giúp mẹ nhé", thế là con vui vẻ cầm khăn hì hục lau chùi rất hăng hái!

Một hồi sau thì mẹ bắt gặp được cảnh này ...

Saturday, February 25, 2012

Chuyến đi Việt Nam Tết Nhâm Thìn 1-2/2012

1. Trên máy bay

Mẹ ngất ngư suốt cả hai chặng bay vì con không chịu ngủ mà cứ thích chạy rong khắp nơi trên máy bay. Chạy lên tận khoang "first class", chưa đã, chạy xuống tận cùng đuôi máy bay nơi chứa các vật dụng phục vụ hành khách. Nhờ chạy theo con mà mẹ có dịp tham quan toàn bộ máy bay, nhất là khu vực chỉ dành cho tiếp viên ấy!

Các cô tiếp viên mê con lắm. Cô nào cũng mê, đi ngang là phải ghé thăm, nựng nịu, ẵm bồng. Con thì quá ư ga lăng, gặp các cô là con cười toe toét, mi gió lả lướt, hèn gì các cô không mê con sao được!

Mẹ may mắn, chuyến bay ấy khá êm, mẹ chỉ mệt vì chạy theo con chứ không bị say. Có những lúc mẹ đi theo con mà đầu óc lâng lâng như người mộng du vì mệt và thiếu ngủ. Con lại chẳng chịu ngủ trong bassinet, mẹ đặt xuống là khóc, ôm cứng lấy mẹ. Cuối cùng con cũng chịu ngủ cho mẹ nhờ. Cũng may, bassinet chỉ dành cho các em bé 10kg hoặc nhẹ hơn. Con tròm trèm 9kg rưỡi nhưng chân thì chĩa ra ngoài vì người con quá dài! Kể ra, nhẹ cân cũng không phải là không có lợi, con nhỉ!

2. Giao du với hàng xóm

Càng ngày, con càng tỏ ra là một đứa bé cực kỳ thân thiện, quảng giao, luôn tươi cười với bất cứ ai dù lạ hay quen. Nhưng không phải là con không biết nhìn người đâu nhé! Khi mới gặp người lạ, con cười với họ, nhưng không để cho họ bế ngay đâu. Con ôm mẹ, nhìn họ, quan sát, dù miệng thì vẫn cười tươi. Rồi sau khi làm quen sơ khởi, biết rằng mẹ có "quen biết" với họ, thì con mới chính thức cho người lạ bế mình.

Các cô bác hàng xóm ai cũng mê con. Tóc con vàng hoe, mặt con sáng láng, miệng luôn tươi cười, tay luôn vẫy chào người qua lại, ai mà không mê chứ!

3. Ăn uống, sinh hoạt

Mẹ thương con những ngày đầu mới đến VN. Cái gì cũng lạ lẫm khiến con tò mò thích thú, nhưng con cũng có dấu hiệu buồn bã vì con nhớ daddy, nhớ nội, nhớ nhà. Những ngày ấy, con hay hét lắm. Cái gì không đúng ý, con hét váng cả xóm. Mẹ hiểu. Những thay đổi ấy quá đột ngột với con, khiến con rất bứt rứt khó chịu. Giờ giấc sinh hoạt đảo lộn, thời tiết đảo ngược hoàn toàn, con người nhìn cũng khác, nhiều tiếng ồn hơn, lại không có daddy ... mẹ may mắn lắm khi con vẫn khỏe mạnh và vui vẻ, chỉ thi thoảng con mới thể hiện cảm xúc không vui bằng cách la hét như thế thôi.

Con và mẹ cùng bị jet lag, cứ đúng 2g sáng là mẹ con mình lại thức giấc. Khổ thân ngoại. Con mà thức thì chạy khắp nhà, mẹ cũng lục đục không ngủ lại được, thế là ngoại cũng thức theo mẹ con mình! Những ngày đầu ấy giấc ngủ của con bị xáo trộn, với lại con còn bị mẹ gọi dậy khi con ngủ đến 5g chiều nên rất cáu, khóc hét tưng bừng. Mẹ thương mẹ thương.

Có vài lần, mẹ muốn rớt nước mắt khi biết con nhớ daddy đến nhường nào. Con đang chơi, rồi ngoại mở video của con bên Mỹ, khi con nghe tiếng daddy và nội, con vội vã chạy đến ngoại, leo lên mình ngoại, chỉ trỏ vào TV mừng rỡ, cười lớn, thích thú lắm. Rồi con nằm đấy xem hết đĩa này đến đĩa khác với ngoại! Lại một lần, khi taxi vừa trờ tới trước cửa nhà, con vui mừng chạy ra chạy vào, chỉ vào taxi cười lớn, rồi nói "daddy, daddy". Con tưởng đó là xe của daddy! Mẹ thương đứt ruột!

4. Học tiếng Việt

Wow, con về VN lanh lợi hẳn ra! Con hiểu hết tiếng Việt khi người khác nói chuyện với con. Con biết mang đồ đặt lại chỗ cũ khi được yêu cầu. Khi nghe chữ "tuột" ngoại nói, con biết leo lên trên lưng ghế sofa rồi tuột xuống - một kiểu chơi mới  của con với anh Bo hàng xóm. Con ngưng khóc đòi ăn khi nghe ngoại nói "con chờ ngoại đi xuống nhà dưới lấy sữa cho con nha!". Con biết mi gió, vỗ tay khi được yêu cầu, sờ đầu khi nghe chữ "đầu", biết đưa chân ra khi nghe "mặc quần". Còn nhiều lắm mà mẹ không nhớ hết, nhưng con học nhanh ơi là nhanh, mẹ hết hồn!

Dù hiểu hết, nhưng con vẫn chẳng nói gì mấy. Anh hay Việt, con cũng chẳng nói gì nhiều! Nhưng tiếng Việt mà con thích nhất, là chữ "đi chơi". Con đang chơi mà nghe loáng thoáng chữ ấy là con sẽ mừng rỡ nói ngay "à choi", "à choi", rồi lật đật lôi xe đẩy ra, leo lên, gài dây an toàn, rất sẵn sàng! Tội nghiệp, có những lúc mẹ lôi xe đẩy của con ra để lau chùi cho sạch, con mừng rỡ "à choi" lia lịa, tưởng mẹ sắp đẩy con đi chơi! Thương ơi là thương!

5. Cuộc sống VN

Rất mê đi taxi! Ngồi trong xe là con loi choi, hết leo lên ghế trước với daddy lại trồi xuống với mẹ và ngoại ở hàng ghế sau, nhìn xe cộ đông như mắc cửi bên ngoài, rồi tươi cười với những ai đi sát xe taxi!

Ở Nha Trang, con lại trở thành tâm điểm chú ý của các cô chú nhân viên khách sạn, của du khách, của người dân địa phương. Con chẳng chịu ngồi trong xe đẩy khi đứng trước cửa thang máy, luôn tìm cách nhoài người ra và bấm nút gọi thang, hoặc bấm nút chọn tầng. Con thích tự mình làm những gì con có thể tự làm chứ ít khi nhờ vả, khi gửi con cho người khác thì con cũng rất thoải mái vui chơi mà không sợ lạ, không đòi mẹ ...  mẹ có cảm giác con sẽ tự lập sớm.

Con được xuống biển lần đầu, chẳng sợ sóng nước gì cả, cứ phăm phăm chạy ra nghịch nước. Có lần sóng đánh, con ngã ngập mặt trong nước biển, mẹ vớt con ngay tức thì mà lạ là con chỉ tỏ vẻ sợ một chút chứ chẳng khóc! Con của mẹ gan lì lắm, mặc dù đi đâu con cũng bị chê là nhỏ, là ốm.

Sau chuyến đi này, mẹ lại phát hiện thêm nhiều chi tiết thú vị mới về con. Mẹ thích con lắm, thích ơi là thích. Cá tính của con rất hay, ai gặp con cũng thích và không tiếc lời khen ngợi. Sau này lớn lên, mẹ chắc chắn con sẽ rất tự tin, có năng khiếu giao tiếp tốt, biết đâu, con còn có năng khiếu đặc biệt về diễn xuất cũng không chừng!

Skye ở hồ nước khoáng nóng Nha Trang




Con trai được ngụp lặn đã đời trong hồ khoáng nóng, xong hứng chí biểu diễn tiếc mục tung hứng, trong đó con trai tung mình xuống hồ, còn bà ngoại thì ... hứng!

Tuesday, January 31, 2012

Việt Nam 3

Con trai đến VN ngày đầu tiên, bỡ ngỡ, rụt rè. Cả đời nó có bao giờ nhìn thấy nhiều người (cùng một lúc) đến thế đâu!

Những ngày đầu cả mẹ cả con đều jet lagged. Cứ 2g sáng là mẹ con thức dậy cùng một lúc. Cũng lạ. Cả mấy ngày đều như thế. Đúng 2g sáng. Thức giấc cùng lúc, không ai đánh thức ai. Ông con không ngủ riêng nên hễ thức là lao qua mẹ ôm ấp, móc mắt, cười giỡn. Thế là mẹ phải lồm cồm bò dậy chơi với con. Đến sáng ra thì ngày nào cũng thế, con có thể ngủ lại, còn mẹ cứ vật vờ như ma vì thiếu ngủ.

Mẹ chạy bộ ở khu trường học, yên tĩnh không xe cộ. Có khi thì ra công viên gần nhà. Những người đàn ông ngồi uống cafe sớm (ở vỉa hè) lại nhìn mình như quái vật tập hai. Vì hai lẽ. Thứ nhất, những người tập thể dục ở đó không ai chạy, chỉ có đi bộ. Các nam thanh niên cũng thấy đi bộ chứ ko chạy. Mình là giống cái, mà lại chạy bộ, nên lạ. Thứ hai, đàn bà tuổi mình vào giờ đó chỉ có ở nhà chăm sóc buổi ăn sáng cho chồng con, hoặc là đang chuẩn bị đi làm.

Con trai nhớ ba, buồn ra mặt. Chắc vì nhớ ba, nhớ nhà, nên bỏ ăn cũng không chừng. Hôm nọ con đang chơi, bà ngoại mở đĩa DVD thu hình con của mẹ mang về. Con nghe tiếng ba, bà nội trong đĩa thì mừng rỡ, chạy đến TV nhìn, cười sung sướng, chỉ trỏ vào TV, và nói "daddy". Rồi leo lên võng với ngoại, xem hết đĩa này đến đĩa khác, vẻ mặt hân hoan rạng rỡ. Xem hết đĩa, ngoại đưa đĩa phim vào thì ông con lại đòi đi. Mẹ kể cho ba nghe, ba lại rơm rớm nước mắt!

Lại một hôm khác. Đang ngồi trong nhà, thấy taxi chạy ngang rồi dừng trước cửa, con trai lại hớn hở, mừng quýnh, lăng xăng chạy ra chạy vào, hai tay đong đưa vỗ vào nhau trước mặt, rồi vỗ hai tay sau đít, nhảy chân sáo, cười sung sướng, miệng bi bô "daddy". Mẹ nhìn mà thắt ruột. Thương quá con trai ơi!

Tối thứ Sáu này mẹ con mình lại gặp daddy rồi.

Monday, January 30, 2012

Việt Nam 2

Cứ nghĩ là mình thèm món này món kia, nhưng thực sự mình không thèm như mình đã nghĩ. Đi ăn các món thuần Việt, hoặc các món mới lạ, thích thì có thích, nhưng không có cảm giác của "một bữa no" như nhà văn Nguyễn Công Hoan đã mô tả.

Ông con trai lanh lợi ra thấy rõ. Suốt ngày cười nói huyên thuyên, gặp ai cũng chào hỏi tươi cười, ai đưa tay ra bế cũng sà vào, rồi khi chia tay thì hôn thắm thiết. Nói chung bản tính của con là vậy, mình biết, nhưng từ khi về VN thì nó lại có dịp được phát huy tối đa! Con trai không ăn thì bà ngoại nấu cháo gạo thịt rau củ xay nhừ như cám, rồi pha với sữa cho ông bú bình. Kết quả mỹ mãn. Ông bé ăn đủ chất, ngủ đủ giấc, tươi vui hớn hở, lại thêm được phơi nắng, nạp thêm vitamin D nên ông càng sung. Ngày nào cũng thức đến sau 10 đêm mới chịu đi ngủ. Không có cũi nên con ngủ chung giường, khi thì với ngoại, khi thì với mẹ. Sau này về Mỹ lại không biết ông có đòi ngủ chung với mẹ nữa hay không!

Đi đâu mà đẩy con đi bằng xe cũng vã mồ hôi. Đi được vài bước lại phải bò xuống lòng đường. Đường đi lại không được bằng phẳng cho lắm, cho nên con trai ngồi trên xe mẹ đẩy đi mà người cứ nẩy tưng tưng, khi thì chúi người ra đằng trước, khi ngã ngửa ra đằng sau, khi thì tưng bắn lên trời, nói chung là tưng đủ 3D, còn hơn cưỡi ngựa. Có những đoạn không thể đẩy con xuống lề đường để tránh chướng ngại vật trên lề đường, mẹ bê luôn vừa xe đẩy vừa con, đi cả một đoạn. Mấy người đang ngồi uống cà phê vỉa hè, đàn ông cũng như đàn bà, trẻ con lẫn người già, cứ nhìn mình như nhìn quái vật. Không biết vì ngưỡng mộ phong độ lực sĩ của mình, hay là thấy lạ, tưởng mình không được bình thường vì thời buổi này mà còn có người đẩy con đi bằng xe đẩy ngoài đường!

Gặp được vài bạn blog, thì được giai mới gặp khen là trẻ hơn trong hình, tức là trong hình nhìn tưởng 4 xập, ngoài đời thì trông chỉ mới ngoài 3 xập. Còn các nữ mới gặp thì khen mình xinh hơn trong hình. Nếu như chuyến đi này không có nhiều "điểm nhấn" lắm thì có thể dùng sự kiện này làm một trong những "thành công lớn" của chuyến đi VN vậy.

Có một chuyện lạ nữa là đi đâu người ta cũng biết mình "ở bển vìa". Mặc dù mình cũng mặc quần áo giày dép mua ở VN, trên người không hề đeo cái "bao tử" đựng tiền bạc tư trang như mô-đen Việt Kiều, xài tiền VN chứ không xài tiền "đô", nói chuyện không hề pha một chữ tiếng Mỹ, da trắng thì ko tính, vì gái VN bây giờ em nào mà chẳng trắng trẻo.

Wednesday, January 25, 2012

Việt Nam 1

Về Sài Gòn chuyến này thấy lòng trống trải quá.

Thứ nhất là nhớ chồng. Cũng không ngờ sẽ có ngày mình nhớ chồng đến thế này. Lần trước về VN, chả nhớ nhung gì cả. Lần này thì khác. Lần này mặc dù yêu chồng không bằng lần trước, nhưng thương thì hơn rất nhiều. Nhớ vì thương khác với nhớ vì yêu. Nó không oằn oại dữ dội khiến mình mất ăn mất ngủ. Chỉ âm thầm, chậm rãi, nhưng thấm rất sâu vào từng neuron trong não. Chắc tình nghĩa vợ chồng là thế. Yêu là khái niệm trừu tượng, nhưng thương thì rất cụ thể. Mình có thể yêu cùng lúc nhiều người, nhưng thương thì chỉ có thể một và chỉ một.

Vậy là mình thật sự thương chồng! Chút nữa nhắn tin "báo" cho chồng biết

Thứ hai là, SG thay đổi nhiều quá. Mình thấy hơi lạc lõng. Có lẽ cũng vì mình đã thay đổi quá nhiều. SG đang bị tàn phá hàng ngày, mình thương lắm. Cái ồn ào khói bụi của SG không còn thân thương trong lòng mình như những ngày đầu mình rời SG nữa. Ngồi trên xe bà ngoại đi giữa dòng xe cộ đông như mắc cửi, thật sự mình rất hồi hộp. Hồi hộp là vì ôm thằng bé. Hai người lớn đội hai cái nồi cơm điện trên đầu, còn thằng bé mười mấy tháng, mong manh, thì ... không cần phải đội nón bảo hiểm!!! Chỉ dám cho con đi xe máy đi từ nhà ra công viên, chừng dăm bảy phút, còn lại chỉ đi taxi cho an toàn. Về SG đã 2 tuần mà mình vẫn chưa leo lên xe máy. Mình nhát xe quá, lúc nào cũng cảm giác người ta đâm vào mình, thì làm sao mà chạy xe. Những ngày này Tết, xe thưa hơn nhiều, nhưng cũng không thể gọi là "vắng vẻ". Haizz

Thứ ba, rất khó hẹn gặp bạn bè. Ai cũng có con nhỏ, có gia đình riêng, có gia đình nội ngoại. Ai cũng bận bịu, mình biết thế, nên cũng ngại chẳng liên lạc nhiều. Chỉ một vài đứa thân. Thôi như thế cũng đủ. Về VN chủ yếu thăm gia đình, mình đã xác định tư tưởng như thế, nhưng lòng vẫn bâng khuâng ...

Cuối cùng, nhưng không kém phần quan trọng, là tình hình sức khỏe, ăn uống của con trai. Từ khi về đến VN là nó bỏ ăn luôn. May lắm thì mới chịu uống sữa. Vài hôm trước lại còn nổi nhọt trên đầu, ngay cái ngạnh ở góc ngoài cùng của đầu, mưng mủ, chĩa ra như cái sừng. Sốt nhẹ, buổi tối nhõng nhẽo đòi mẹ, không chịu ngủ. Mẹ thương. Cái nhọt thì bể rồi, hôm nọ ngoại tắm cho, thế nào nó bể ra. Thế là lại sát trùng, bôi kem kháng sinh mang theo (may trời), gọi cho anh bạn bác sĩ, kê thuốc kháng sinh cho con uống tạm, nếu con hết thì thôi, không thì phải mang ra phòng khám hoặc bệnh viện. Nó nổi trên người thì mình còn đỡ lo, đằng này trên đầu, nên mình rất sợ bị nhiễm trùng. Cái nhọt của con đã xẹp rồi, con cũng hết sốt. Mẹ hư, không mang theo cái first-aid kit của con nên chẳng có cái nhiệt kế. Mà thấy con vẫn chơi khỏe nên mẹ cũng mừng.


Nhớ chồng.

Friday, January 6, 2012

Phù .... tình hình là passport của chồng đã hạ cánh an toàn trong nhà của ĐSQ VN tại DC. Dạo này mình toàn trả cước phí online, chỉ cần ra bưu điện lấy bì thư / hộp, rồi giao luôn, khỏi phải xếp hàng rồng rắn chờ. Hôm nọ ra bưu điện vào giờ tan tầm, mình lại quên ko mang theo băng keo, mượn bưu điện, họ cho cái băng keo có chữ "express", thế nên ko thể dán chồng lên cái shipping label cho chắc ăn đc. Vội vàng dán các mép xong, mình tong tả ra về. Sáng hôm sau, thức giấc, giật mình ... òi oi, trên bao thư ko ghi chữ nào, lỡ mà cái shipping label nó rơi ra thì passport cùng hôn thú của mình thất lạc là cái chắc! Run quá chừng run. Lâu rồi mới có chuyện cho mình run thế này. Thế là trong đầu lại tính sang "plan B". Cứ cho là nó mất, nó thất lạc đi, thì phải mất bao lâu chồng có thể apply lại passport mới? Có dịch vụ 7 ngày, thậm chí 1 ngày, kẹt lắm thì xài dịch vụ thôi! Còn hôn thú? Mình vẫn còn bản duplicate ở nhà, xài tạm cũng đc. Rồi khi nào vui vui thì đi xin cấp lại giấy hôn thú mới! Rồi lên mạng, kiểm tra, thấy họ đã phát thư, tên người nhận cũng có. Thôi, yên tâm, thở phào ... mai mốt đừng có bất cẩn vậy nữa nha con!

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...