Thursday, August 2, 2018

Giáng Sinh xưa - Save the last dance for me (46B)


“Cám ơn anh đã hầu chuyện bạn gái tôi trong lúc tôi có việc.” Giọng B vừa lịch sự vừa hơi láo, việc anh cố tình thể hiện quyền sở hữu khiến tôi phải cố nhịn cười. 
“Rất hân hạnh!” Alex cũng khách sáo không kém khi trả lời B. 

Lúc này tôi phải đưa tay che miệng và ngó lơ ra nơi khác để che giấu một nụ cười thích thú, ước gì mình có cớ để chuồn êm và quan sát xem hai người đàn ông này sẽ ăn nói và hành xử với nhau như thế nào nếu không có tôi ở đấy. Nhìn hai người đứng gần nhau, tôi thích thú nhận thấy họ có rất nhiều điểm tương đồng về ngoại hình. Rồi tôi chợt giật mình, chẳng biết khi nãy B có thấy tôi ôm nhầm cánh tay của Alex không nhỉ?

Alex rút danh thiếp đưa cho tôi và B. “Tuần sau tôi sẽ bay biểu diễn tại lễ tốt nghiệp của các tân sĩ quan, hy vọng anh chị sẽ đến dự.”

Tôi nhìn vào tấm danh thiếp màu xanh nhạt có hình ảnh chiếc máy bay phản lực mũi nhọn in chìm trên nền, cùng hàng chữ “Blue Angels” bên dưới hàng chữ “Phi công hải quân – Đại úy”.

“Anh là phi công hải quân à, hay nhỉ! Tôi cũng có ông bác là phi công không quân.” Tôi mỉm cười thân thiện với Alex. “Nhưng Blue Angels nghĩa là gì?” Tôi thích thú hỏi Alex khi nhìn cái tên mà sau này tôi mới biết đó là đội bay trứ danh trong hàng ngũ phi công thế giới. 
“Là những phi công hải quân ưu tú nhất trong số những phi công giỏi nhất, chuyên bay biểu diễn đội hình tại các sự kiện lễ lạt hội hè.” B trả lời thay Alex khiến tôi ngạc nhiên, nhất là khi anh đã khen “tình địch” một cách sòng phẳng như thế.
“Nhưng tại sao các anh lại có tên là Blue Angels?” Lúc này tôi chẳng biết phải nhìn Alex hay nhìn B vì chẳng biết ai sẽ trả lời câu hỏi này của mình. 
“Đó là tên của một hộp đêm ở New York năm 1949. Năm ấy hải quân đang có cuộc thi đặt tên cho đội bay và khi những chỉ huy của đội bay đang ở New York, họ đọc báo và thích cái tên hộp đêm này, thế là cái tên ‘Blue Angels’ ra đời từ khi ấy. ” Alex thong thả giải thích.
“Hay nhỉ! Thật hân hạnh được quen biết một trong những thiên thần ưu tú như anh!” Tôi vừa nói với Alex vừa kín đáo ra vẻ đong đưa và thích thú muốn xem B sẽ phản ứng ra sao khi thấy tôi tỏ vẻ ngưỡng mộ anh chàng phi công kia, và biết mình vừa phạm phải sai lầm chết người khi thấy B bỗng bạnh hàm ra, môi mím chặt hơn bao giờ hết, tay đã vò nát tấm danh thiếp của Alex và đút vào túi quần, nhưng anh vẫn chẳng nói gì. 
“Nếu là thiên thần thì tôi nghĩ mình chỉ là thiên thần trong buồng lái thôi!” Alex cười tươi và nhìn tôi chăm chăm khiến tôi hơi rợn người và bắt đầu không thoải mái vì một không khí căng thẳng cứ ngày càng đặc quánh bao quanh.
“Chúng ta sẽ đi xem anh ấy bay biểu diễn chứ anh? ” Tôi quay sang nhìn B để né tránh cái nhìn bạo dạn ấy của Alex và nghĩ đã đến lúc phải hạ màn vở kịch đau tim này.
“Nếu em muốn!” B trả lời tôi, giọng bất cần trong khi Alex hơi nhướn mày lên. 

Lúc này tôi đau tim thật, không còn thích thú như ban đầu nữa vì bắt đầu có cảm giác đang nghe rõ dần tiếng gầm gừ của hai con mãnh thú miệng vẫn mỉm cười đầy giả tạo kia. Nếu tình hình cứ diễn tiến thế này thì chắc sự việc sẽ leo thang ngoài vòng kiểm soát mất. May sao, Vivien và Justin vừa tìm ra bọn tôi và cứu nguy tình hình. Cả hai bám lấy Alex và nói chuyện liếng thoắng về ngày lễ tốt nghiệp sắp tới, và dĩ nhiên, về màn biểu diễn của đội bay Blue Angels trứ danh. 

“Hy vọng bọn em sẽ có dịp gặp lại anh tại buổi lễ tốt nghiệp của Justin vào tháng sau!” Vivien hồ hởi nhìn Alex, miệng cười tươi. 
“Tôi cũng hy vọng như thế!” Alex trả lời Vivien nhưng lại nhìn tôi đầy ẩn ý, việc ấy khiến bàn tay B đã vo lại thành một nắm đấm. 

Cả buổi tối còn lại ở buổi dạ vũ, tôi và B chẳng đả động gì đến Alex nữa. Nhằm tránh mặt anh ta, tôi giả vờ yêu cầu B đưa tôi sang khu vực bên kia sàn nhảy để xem ban nhạc cho rõ hơn. Tôi cảm giác B đang có gì đó không ổn, dường như anh hơi mất tự chủ và đang lo lắng về một việc vừa mới hoặc sắp xảy ra nào đó, nhưng anh cũng cố làm tôi vui. Mặc dù đã gặp lại nhiều bạn cũ cùng khóa trong đêm nay, anh vẫn không gặp riêng họ như đã gặp ông tướng về hưu khi nãy mà chỉ luôn ở bên tôi suốt buổi tối còn lại. 

Tôi vui khi B khiêu vũ với tôi suốt, và anh bắt đầu thả lỏng được đôi chút. Mọi người chung quanh ai cũng vui vẻ nói cười, nhất là những sinh viên năm cuối và sắp tốt nghiệp như Justin, bừng bừng sức sống, lạc quan về một tương lai tốt đẹp, gương mặt luôn tràn đầy hạnh phúc. Tôi ngạc nhiên thấy đám đông khủng này không còn làm tôi e ngại như thường lệ nữa, trái lại người tôi còn như được bơm đầy năng lượng mãnh liệt từ những người chung quanh và ngoài ra, đối với tôi, không có liều thuốc kích thích tinh thần nào hiệu quả hơn âm nhạc. Tuy nhiên, thẳm sâu tận đáy lòng, tôi biết tất cả những điều này chỉ có thể xảy ra khi người tôi như đã hòa quyện vào từ trường yêu thương sâu đậm của B dành cho mình. Ánh mắt của anh đêm nay có nhiều khác lạ, vẫn đong đầy yêu thương như thường lệ nhưng lại ẩn chứa một điều gì đó khá mới mẻ mà tôi chưa thể định nghĩa được vào lúc này, chỉ có thể nói là bất ổn. Và cả phản ứng kỳ lạ của anh với Alex khi nãy nữa. Bản chất anh đâu là thế, đâu ghen bừa một cách vô lý như thế được. Bình thường anh còn thích thú khi thấy đàn ông vo ve quanh tôi cơ mà, cớ sao đêm nay anh lại gần như nổi điên lên chỉ vì tôi đã khiêu vũ với chàng phi công vô tội kia? Hay còn lý do nào nữa phía sau vụ việc này mà tôi chưa biết?

Buổi dạ vũ rồi cũng tàn lúc nửa đêm, tôi đã thấm mệt và buồn cười nhìn những gương mặt chung quanh vẫn tiếc rẻ như chưa muốn về. Những lần trước đây khi đi chơi cùng Vivien và Justin, cả nhóm bốn đứa bọn tôi luôn đi cùng xe do B lái, hôm nay hai anh chị kia lại đi riêng và tôi cũng thích như thế khi lại có được chút không gian riêng với B khi về nhà. Tôi luôn thích những lần anh lái xe đưa tôi đi chơi không định hướng về đêm, cứ đi mà chẳng có nơi đến rồi khám phá những nơi thú vị chẳng ngờ. Một trong những địa điểm dừng chân ưa thích của tôi và anh là ngọn đồi cao ở pháo đài McHenry, cả hai cứ leo lên đấy ngồi ngắm hoàng hôn và ăn hết đồ ăn vặt mang theo, hít thở không khí yên ả dịu mát từ gió sông thổi lên và lười biếng chẳng bao giờ muốn về. Rồi đến khi đêm đã quá muộn, hàng quán đã đóng cửa cả và bụng đói meo đành phải lủi tạm vào một quán ăn Tàu bệ rạc nào đấy. Hai đứa sẽ cá độ với nhau xem bà chủ quán sẽ cười với mình hay không, sẽ nói tiếng Tàu với tôi hay không, hoặc bà ta có càu nhàu không nếu chúng tôi lỡ phải xin xỏ thêm vài tấm khăn giấy mỏng như lá lúa, chỉ một giọt nước nhỏ lên cũng làm nó tan đi trong tích tắc, hoặc cái thìa nhựa mong manh sứt sẹo vừa xúc thức ăn lên là hơn một nửa đã rơi lại xuống đĩa. Ai thua độ là phải móc ví chung độ ngay, thường là một đồng, và tôi thường thắng vì anh luôn cho tôi chọn trước. Dĩ nhiên, với những quán Tàu xập xệ thế này thì nụ cười hiếu khách của chủ quán là một điều xa xỉ nên việc đoán mò này chẳng có gì khó, còn việc họ có nói tiếng Tàu với tôi hay không thì cũng chỉ chắc chắn ở năm mươi phần trăm thôi. Và đó thường là cơ hội duy nhất cho anh thắng độ. 

Nghĩ đến đấy tôi lại tủm tỉm cười, hờ hững mở túi xách lục tìm khăn giấy thì tấm danh thiếp của Alex bất ngờ rơi ra. Dĩ nhiên, việc ấy chẳng thoát được tầm kiểm soát của B dù anh đang lái xe. 
“Đêm nay em đi chơi có vui không?” B hỏi tôi nhưng chẳng mỉm cười. Tôi bảo với anh tôi vui lắm, thế là anh khẽ gật đầu, nói gọn lỏn “Tốt”, rồi lặng im, chẳng nói năng gì nữa. 

“Anh chẳng hề biết em có ông bác là phi công không quân.” B quyết định phá vỡ im lặng sau một quãng khá dài, giọng anh chẳng có âm hưởng trách móc hay vui đùa, rất trung tính. 
“Vâng, ông ấy hiện đang sống ở Los Angeles anh ạ. Hy vọng anh sẽ có dịp gặp ông ấy. Em nghĩ anh sẽ thích ông ấy!”

B gật đầu, lại im lặng. 

“Em có thích Alex không?” B hỏi đột ngột khiến tôi giật mình. 
“Tại sao anh lại hỏi em như thế?” Tôi chỉ thăm dò anh chứ chẳng dám trả lời cụ thể vì đã biết sắp có bão rồi đây.
“À, đúng ra, anh định hỏi em một ý khác … em có thích phi công không?”

Trời ạ, sao anh lại hỏi tôi kỳ cục thế này! Nếu là ngày thường và đang vui vẻ với nhau, hẳn tôi sẽ đùa và trả lời anh rằng “Không, em thích thủy thủ hơn!”, nhưng lần đầu tiên thấy B nghiêm nghị quá và biết anh đang ghen nên tôi tự bảo mình phải thận trọng tối đa. 
“Em nghĩ phi công thì cũng phải làm việc như những người khác thôi …” May quá, tôi vừa kịp cắt đi phần “chứ đối với em họ cũng chẳng có gì đặc biệt” vì như thế là nói dối trắng trợn sẽ bị anh bắt bài ngay. 
“Khi nãy làm cách nào mà Alex mời em khiêu vũ được đấy?” 

B lại hỏi mà mắt chẳng nhìn tôi như thường lệ, mặt không lạnh nhưng hai đầu mày đã châu lại rất gần, môi lại mím. Chà chà, thì ra có người đang ghen và không làm ra vẻ phớt tỉnh được nữa rồi đây. Tôi thích thú thầm nghĩ, nhưng vẫn cố làm ra vẻ ngây thơ khi trả lời anh. 

“Vivien kéo em và Alex ra sàn nhảy, và vì em đã ở tại đấy, anh ta lại mời em …”
“Em không định hỏi ý kiến anh trước à?”
“Có chứ, nhưng em chờ mãi chẳng thấy anh đâu nên … nên em cứ nhận lời khiêu vũ với anh ta thôi. Nhưng tại sao anh không vui vì việc ấy? Đây là dạ vũ tiệc, em đã làm gì sai khi em nhận lời mời khiêu vũ từ người khác?” Tôi thấy giọng mình đã bắt đầu ấm lên và pha lẫn một chút bức bối.
“Em có thể khiêu vũ với bất cứ ai, anh không quan tâm, nhưng em không được khiêu vũ với thằng phi công kia!”

Giọng B đã lên cao một bậc và hơi gấp, còn uy lực và mức độ nghiêm trọng trong lời anh nói thì đã quá rõ ràng. Anh có vấn đề gì với Alex đấy? Tự dưng tôi thấy ấm ức quá. Sự kiêu hãnh cũng bắt đầu dâng lên ngồn ngộn khiến tôi muốn gào lên rằng anh chẳng có quyền gì mà cho phép hay không cho phép tôi được làm việc nọ việc kia, và cũng tại anh đã “bỏ rơi” tôi quá lâu khi nãy nên Alex mới có chỗ mà bước vào chứ. Nhưng sao họng tôi cứ như nghẹn lại chẳng nói năng gì được vào lúc này. 

Xe vừa dừng trước cổng chung cư, tôi giận dỗi đưa tay định mở cửa xe và bỏ đi thì đã bị B kéo giật lại. Cũng những ngón tay thon dài tôi yêu ấy giờ đây lại đang siết chặt cánh tay tôi như một gọng kìm thép khiến tôi cảm giác bất lực và càng tức tưởi. 

“Có hai việc anh phải nhắc cho em nhớ. Thứ nhất, em không được …”
“Anh mới không được ra lệnh cho e …” Tôi ngạc nhiên khi mình đã có thể cất tiếng chống đối dù giọng hơi run. 
“Đừng ngắt lời anh!” Giọng B vẫn ấm nhưng rất dõng dạc và dứt khoát khiến tôi sợ và im thin thít, nó có thứ uy lực của một người đàn ông có thể khiến những người đàn ông khác phải nể phục. “Thứ nhất, em không được tự tiện mở cửa xe khi đi với anh.” Rồi giọng anh bắt đầu hơi trầm xuống. “Đó là việc của anh.” Ánh mắt anh vẫn ấm nhưng sao quyết liệt thế này. “Thứ hai, em không được tự tiện bỏ đi mà chưa hôn tạm biệt anh!”

Vừa dứt lời thì anh đã kéo mạnh tôi vào người và hôn tôi có phần thô bạo. Tôi điên quá, muốn chống đối và tìm cách đẩy anh ra nhưng mọi chống cự đều vô ích trước con sư tử dũng mãnh đang ghen lồng lộn kia, cảm giác bất lực này khiến tôi càng tủi thân và bỗng bật khóc tức tưởi như đang lãnh án oan nhất của thế kỷ này. 

Những giọt nước mắt nóng hổi của tôi đã có tác dụng làm tan chảy trong tích tắc khối băng trôi đồ sộ đang lao ào ạt với tốc độ nguy hiểm kia. B như người vừa tỉnh cơn điên, vội thả tôi ra, bối rối, buông thõng tay xuống rồi thở dài. Tôi nghĩ anh sẽ xin lỗi tôi, sẽ an ủi vỗ về tôi, hay ít ra, sẽ nói vài lời nói ngu ngốc nào đấy để vuốt ve tôi nhưng tuyệt nhiên, anh vẫn lặng im, bất động. Việc ấy khiến tôi càng khóc nức nở hơn, người rung bần bật vì cảm giác tủi hờn hơn bao giờ hết. Đó có phải bản chất thật của anh không, người đàn ông đáng yêu lúc nào cũng dịu dàng với tôi?

Có tiếng mở và đóng cửa xe thật mạnh, rồi có tiếng thùm thụp bên ngoài. Tôi đang ôm mặt khóc, ngơ ngác gỡ tay ra và nhìn ra đường thì thấy B đã đứng ngoài đấy và đang đấm đá liên hồi vào cột điện trên lề đường. Nếu đó là cột điện cũ kỹ và bị mối ăn thì có lẽ nó sẽ sập xuống bất cứ lúc nào trước những cú đấm như trời giáng thế kia. Ôi, anh phải cẩn thận đừng làm hỏng những ngón tay đẹp mà tôi yêu chứ! Tự dưng anh làm tôi sợ, chưa bao giờ tôi thấy anh nổi nóng đến mức như đang điên thế này. Bình thường nếu có gì không hài lòng, anh thường chỉ nhíu mày, mím môi rồi im lặng, rất hiền, rất bình tĩnh. Còn đêm nay, tự dưng anh bùng phát như núi lửa phun trào chỉ vì một chuyện rất vô duyên và nó hoàn toàn không hợp với tính cách của anh chút nào. 

B đã thôi không tra tấn cột điện tội nghiệp kia nữa, anh bước về xe và mở cửa cho tôi, tay đã rướm máu be bét, trán ướt đẫm mồ hôi, mặt thoáng xấu hổ. 

“Thật ra, khi nãy …” B khó nhọc mở lời, giọng đã hơi khàn. “Khi em vừa định mở cửa xe cũng là lúc có hai gã thanh niên trông không được lương thiện vừa đi ngang mà em không thấy. Anh đã phải nhanh tay kéo em lại … đúng là anh đã hơi mạnh tay với em. Em có đau không?” B nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy ăn năn khiến tôi cũng dịu xuống vài bậc, và lắc đầu. 
“Khuya thế này, em không nên tự mở cửa xe và bước ra ngoài một mình, hãy để anh làm việc ấy cho em …” B thở hắt ra. “Còn việc thứ hai kia … đúng là anh không có quyền ra lệnh cho em, cũng như với bất cứ việc gì khác. Em đã làm đúng, là không thèm hôn một thằng khùng đã hành xử thô bạo với em như thế.”

Nhìn nét mặt đầy tội lỗi của B và nghe những lời lẽ thú tội ngô nghê ấy khiến tôi suýt bật cười. Đúng là đồ điên thật chứ còn gì nữa! Đã hết giận anh rồi nhưng tôi cũng chẳng muốn tha thứ cho anh một cách dễ dãi như thế. Thế là tôi chỉ khẽ gật đầu rồi xăm xăm bước đến cầu thang dẫn lên căn hộ, chẳng thèm vịn vào cánh tay B như thường lệ nữa trong khi anh đầu cúi gằm, lẽo đẽo theo sau như chú cún con đang bị phạt vì tội cắn càn. 😏

You can dance-every dance with the guy
Who gives you the eye, let him hold you tight
You can smile-every smile for the man
Who held your hand neath the pale moon light

But don't forget who's takin' you home
And in whose arms you're gonna be
So darlin' save the last dance for me ...

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...