Sunday, November 5, 2017

Nov 3, 2017

Mới đó mà đã đúng một tháng kể từ khi mình dọn vào nhà mới.  Vào được vài ngày thì cô hàng xóm sát vách đã mang tặng một lố bánh cup cakes để làm quen cùng cái thiệp xinh xinh ghi tên và số điện thoại của cả hai vợ chồng. Trẻ con cũng lúc nhúc khắp nơi, đủ mọi lứa tuổi, trong đó có vài ông con trai tầm tuổi con mình, mừng quá. 

Tối, trời mưa lất phất, hai cha con Skye ngồi chơi trò Batman còn mình hì hụi gói quà Giáng Sinh cho chương trình “Operation Christmas Child”.  Đây là chương trình từ thiện và cần rất rất nhiều tình nguyện viên. Chương trình sẽ nhận những chiếc hộp các tông kích cỡ bằng chiếc hộp đựng giày, và những người tình nguyện như mình sẽ dùng giấy gói quà và bọc vỏ các hộp này, rồi gửi hộp rỗng lại cho chương trình và những người tình nguyện khác sẽ cho quà Giáng Sinh vào, kèm một chiếc thiệp Giáng Sinh, cuối cùng những hộp quà này sẽ được gửi đi khắp thế giới cho trẻ em nghèo. Cô bạn điều phối viên cho chương trình này đang chạy cuống cuồng tìm người giúp, sau khi 19 người đã hủy không đến giúp cô ấy gói quà. Mình thấy cô ấy nhiều việc quá, lại lo quýnh quáng thế thì mình ngỏ lời mang hộp về nhà gói giúp, thế là cô ấy lại mừng quýnh quáng, chắc là do ngạc nhiên tột độ. Mình vốn lớn lên trong thiếu thốn, cả vật chất lẫn tinh thần, thế nên khi nghe cô ấy làm chương trình cho trẻ em thì mình xông xáo giúp ngay chẳng cần nghĩ ngợi.  Cô ấy hào hứng kể với mình về niềm vui được nhìn những gương mặt sáng bừng của những đứa bè nghèo lem luốc khi nhận được quà và bọn chúng thậm chí còn giữ mãi chiếc hộp ấy không chỉ như một kỷ vật đẹp mà còn là một vật dụng hữu ích và đẹp đẽ nhất của bọn chúng nữa, mình nghe thế thì liên tưởng đến bản thân thời xưa, có lẽ chỉ không lem luốc thôi, chứ tuổi thơ của mình hình như chưa bao giờ nhận được một món quà gói trong chiếc hộp đẹp như thế bao giờ cả. 

Ngồi gói quà hơn một tiếng đồng hồ, lưng đau ê ẩm, nhưng nghĩ đến những đứa bé nghèo lam lũ ở những nơi cùng trời cuối đất ấy thì mình chẳng màng gì đến những điều vụn vặt cá nhân nữa. Không biết những gói quà này có đến với trẻ em Việt Nam hay không, nhưng sau khi chương trình thực hiện xong thì mình sẽ được xem báo cáo cụ thể. Trẻ em nào cũng vậy thôi, đã nghèo, đã lam lũ, đã mồ côi, thì sống ở đâu cũng khổ sở, cũng khó nhọc chẳng khác gì nhau lắm. Sinh nhật Skye hồi năm ngoái, mình đã bắt đầu gửi Evite và dẫn đường link vào website của “Smile Train” để khách mời có thể đóng góp cho chương trình này, thay vì mua quà sinh nhật. Đây là chương trình mổ hàm ếch từ thiện, đã có mặt ở VN nhiều năm, vợ chồng mình đã cam kết với chương trình sẽ tài trợ 1-2 bệnh nhân mỗi năm, và hy vọng sẽ tăng dần số lượng trong những năm sắp tới.  Khi mua hàng trên Amazon.com, website này cũng gợi ý khách hàng chuyển sang Smile.amazon.com để họ trích một phần lợi nhuận cho chương trình Smile Train này. Các bạn khi mua sắm trên Amazon.com hãy nhớ chuyển sang Smile.amazon.com để chương trình nhận được đóng góp từ Amazon nhé. 

Xong chương trình trẻ em thì lại đến chương trình người vô gia cư.  Lại đóng gói những chiếc áo khoác không dùng nữa để người vô gia cư có cái để mặc chống rét. Mình nhớ mãi hình ảnh những đứa bé gần như trần truồng ở Sa Pa mà du khách chụp được năm nào tuyết rơi trên ấy, thương quá, hy vọng ở VN đã có những chương trình mang quần áo ấm cho trẻ em vùng cao vùng xa như thế. 

Lễ Tạ ơn và Giáng Sinh đang gần kề, các nhà thờ và nhà dưỡng lão cũng có những chương trình kêu gọi các gia đình “tài trợ” một ông / bà cụ không con cháu trong mùa lễ lạt bằng cách mời họ (mỗi gia đình tài trợ một người) về nhà cùng ăn tối với gia đình vào đêm Lễ Tạ ơn hoặc đêm Giáng Sinh. Ngoài ra, bất cứ ai cũng có thể đóng góp bằng cách đi thăm hoặc gửi tiền hoặc mua quà theo "wish list" của các ông bà cụ trên website www.adopt-a-senior.org. Mình hy vọng năm nay sẽ đóng góp nhiều hơn cho những chương trình đầy ý nghĩa nhân đạo như thế này.

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...