Tuesday, November 22, 2011

Tuesdays with Morrie

Một cuốn sách làm thay đổi đời bạn. Mình chưa đọc xong nhưng càng đọc càng cảm thấy thư thái nhẹ nhàng trong lòng. Một ông già 78 tuổi, đang đối mặt với cái chết hàng ngày, chân tay xụi bại, nhưng vẫn lạc quan về cuộc sống, dù ông không phủ nhận thực tế là mỗi ngày vào buổi sáng ông đều dành cho mình ít thời gian để than khóc cho bản thân, nhưng ông không dành quá nhiều thời gian cho cái việc ấy, mà

Tuesday, November 1, 2011

Hậu entry nhảm

  Đúng ra mình định viết về vụ khác trong cái ẻn nhảm vừa post, nhưng, như mọi khi, mình viết lan man một hồi thì nó lại bị trật đường rầy .

Nói về ý nghĩa của việc quan tâm chăm sóc cho người khác ngoài bản thân mình. Quả thật khi bắt tay vào một việc mà hoàn toàn chẳng mang lợi ích gì cho mình mà chỉ đơn giản là để giúp kẻ khác, khi ấy mình biết rằng mình đã lớn hơn cái bóng của chính mình.

Đại loại là mình đã xung phong làm công việc quảng cáo cho cuộc chạy bộ ngày 15/10 vừa qua để gây quỹ giúp một cô bé 4 tuổi bị mắc bệnh ung thư hiếm gặp. Cô bé này là bạn học của một cậu bé con người bạn trong hội nhóm các chị em phụ nữ ở nhà nuôi con như mình. Mình đi liên lạc với các tờ báo địa phương nhờ họ đăng miễn phí hình quảng cáo cho sự kiện trong trang mục cộng đồng, đăng quảng cáo trên các website miễn phí như craigslist.com, hoặc xin tài trợ, xin phép được gắn hình quảng cáo tại các cơ sở làm ăn trong vùng như nhà hàng, siêu thị, v.v. Nói chung, bất cứ hoạt động nào có thể giúp truyền bá thông tin về sự kiện ấy để thu hút người tham dự hoặc tài trợ.

Buổi sáng hôm ấy cả nhà mình dậy sớm bồng bế con trai đi tham gia sự kiện. Người tham dự có thể chạy 5 mile (3.12km) hoặc đi bộ 1 mile (0.6km). Nơi tổ chức sự kiện là một công viên rộng bạt ngàn, vốn là một nông trại thời xưa nên vẫn còn nhiều nhà nuôi gia cầm, chuồng trại gia súc, khiến bọn trẻ con rất thích khi ngồi vắt vẻo trên xe đẩy và ngắm quang cảnh thiên nhiên xung quanh, nơi bọn gà vịt cúc cục nhặng xị còn bọn dê bò ngựa thì khoan thai gặm cỏ vẫn còn ướt đẫm sương đêm trong một buổi sớm bình minh. Con trai mình ngồi suốt trên xe đẩy trong thời gian ba mẹ đi bộ 1 mile, gần về đến đích thì mẹ cho con ra đi bộ cho thong thả, thế là con trai chạy một mạch về đích, chạy vài bước thì ngã dúi dụi xuống đất, nhưng vẫn rất hăng hái, được các anh chị lớn vỗ tay cổ vũ cuồng nhiệt .

Sau khi cuộc chạy đua đã xong, mình mới nhận ra rằng ba em bé cũng cạo trọc đầu, khiến mình xúc động khó tả, sống mũi mình cay cay. Bé đã trải qua nhiều xạ trị nên tóc rụng rất nhiều, cuối cùng bé đồng ý cạo đầu để khỏi phải thu dọn tóc rụng trên giường nữa. Và ba của bé có lẽ đã tự nguyện cạo đầu chung với con gái, để bé không bị hụt hẫng vì quá khác biệt với mọi người. Thật sự, mình xúc động lắm, trước hình ảnh ấy của người cha tình cảm và tâm lý.

Từ khi có con, mình đóng góp nhiều hơn cho các tổ chức vì trẻ em. Nhìn những trường hợp thương tâm ấy của các bé, mình thường tự nhủ "đó cũng có thể là con mình, nhưng mình đã may mắn rất rất nhiều". Mình thích những sự kiện tự phát như thế này hơn là những sự kiện rầm rộ báo đài, những buổi tiếp tân và những quan chức khệ nệ phát biểu những câu sáo rỗng.

Thi thoảng mình đã từng phàn nàn là con cái chiếm dụng quá nhiều thời gian của mình khiến mình chẳng còn làm được cái gì cho ra hồn, nhưng mình ngày càng ít có ý nghĩ ấy đi. Bây giờ thì gần như là không.

Bởi vì trẻ con rất cần được yêu thương và quan tâm từ cha mẹ. Không bao giờ đủ. Đó là một nhu cầu rất thực, và c
húng ta cũng đã từng như thế.

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...