Thursday, May 31, 2018

(Navy) Men in uniform!



Cuối tuần này nữ chính lại đi vắng nên chẳng tiếp tục đóng phim được, bonus cho bạn đọc nữ một cái clip của các anh hải quân dễ thương để rửa mắt cuối tuần nhé ;). 

Thursday, May 24, 2018

Giáng Sinh xưa - You're in the Navy now! (40A)

Trời trong xanh, nắng vàng ươm dịu nhẹ ấm áp trải dài khắp nơi, buổi sáng hôm diễn ra sự kiện “leo cột mỡ” của các sinh viên năm nhất tại Học viện Hải quân đã có một mở màn đầy thuận lợi về thời tiết. Hôm ấy Justin đến đón tôi và Vivien, B có việc bận nên sẽ đến muộn và anh hẹn gặp tôi cùng hai cô cậu kia tại Học viện. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi chẳng dám mặc áo hồng nữa, và cũng chẳng mặc váy điệu đà như thường lệ, còn Vivien hôm nay trông xinh đẹp nữ tính hẳn ra, quần áo cũng nền nã hơn, rất khác với hình ảnh cô gái Flamenco hoang dại hồi tôi mới quen ngày nào. Bọn tôi cố tình đi sớm như thế mà vẫn chật vật lắm mới tìm được chỗ đậu xe tại cái trung tâm thành phố cổ và bé tí này. Đến Học viện hải quân lần này, tôi mang một tâm trạng hoàn toàn khác, đã có cảm giác rất đường hoàng và đến đấy như thể đến chơi nhà một người bạn thân chứ không còn cảm giác bơ vơ lạc lõng như lần trước nữa. Đài tưởng niệm Herndon đã được Justin và các bạn bôi trét dầu bơ thực vật khá hoành tráng lên vào hôm trước, cùng với một chiếc nón đặt trên đỉnh mà các cô cậu tân sinh viên có nhiệm vụ phải gỡ xuống và đặt nón của họ lên thay thế, chung quanh đài đã được chăng dây lưới ngăn cách người đến cổ vũ với đội quân hùng hậu sẽ tham gia chinh phục cột mỡ bằng sự kiên gan bền chí, sức chịu đựng, và một tinh thần tập thể hoành tráng trong gần hai tiếng đồng hồ. Bên kia đài tưởng niệm, một khán đài tạm đã được dựng lên và nhạc cụ của ban nhạc hải quân cũng đã bày biện trên ấy, trước mặt khán đài là vài chục dãy ghế dành cho phụ huynh và các khách mời có ghi rõ số hiệu năm tốt nghiệp của các cựu sinh viên. 

Vừa thoáng thấy chúng tôi từ xa, Nathan đã vui vẻ bước đến chào và tay bắt mặt mừng với mọi người. Tôi thấy Nathan liếc nhanh sang Vivien, rồi nhìn tôi với một mật mã chỉ có tôi giải được, thế là tôi kín đáo nháy mắt đồng thuận với Nathan và cậu cũng đáp trả bằng một cái gật đầu khe khẽ và một nụ cười thật dễ thương. 

Buổi lễ bắt đầu bằng một bài nói chuyện ngắn gọn về lịch sử câu chuyện về Thiếu tá hải quân Herndon, và về truyền thống của Học viện Hải quân, nơi đào tạo những sĩ quan hải quân tương lai với những đức tính kiên gan, bền chí, gương mẫu, đạo đức, những anh hùng dấn thân vì sự nghiệp chung cho tổ quốc. Kết thúc bài nói chuyện, người chủ trì buổi lễ chúc các tân sinh viên một cuộc leo cột mỡ ngoạn mục, và thành công hoành tráng. Bài nói chuyện được tiếp đón bằng những tràng vỗ tay không ngớt và những tiếng tung hô ồm oàm, vang dội như sấm dậy của cả ngàn học viên có mặt hôm ấy. Trước khi cuộc leo trèo bắt đầu, các học viên có mặt tại đấy cởi giày thể thao đang mang và thu gom lại rồi chất thành núi, về sau chúng sẽ được mang đi biếu tặng cho từ thiện. Rồi ban nhạc bắt đầu chơi những bài nhạc truyền thống của hải quân và mọi người bắt đầu nín thở chờ hiệu lệnh. 

“Một, hai, ba, bắt đầu!”

Một lũ con trai chạy túa ra từ hậu trường, quần đùi, chân trần, một số mang vớ, vừa chạy ào vừa xé toang chiếc áo đang mặc để cột lại làm thành một chiếc đai quấn quanh cột giúp giảm trơn trượt trong khi một số khác thì cởi áo ra để lau lớp dầu bơ đi, hoặc vắt áo lên vai cho bạn mình trèo lên, một số khác thì cầm vòi xịt nước lên cột, một phần cũng là để làm mát bọn khỉ đang leo trèo và người thì nóng hừng hực trên ấy. Năm nào cũng vậy, bọn tân sinh viên vẫn sử dụng chiến thuật như nhau, trong đó những cậu to con lực lưỡng sẽ đứng chịu trận bên dưới, làm nền cho những cậu cao và mảnh người hơn leo lên trên, và các cậu ấy sẽ khoác cánh tay nhau làm thành một vành đai người vững chắc bao quanh cột để người cuối cùng trèo lên ít bị ngã hơn. Tôi chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng đông vui khủng khiếp thế này, bản tính tôi vốn không thích đám đông ồn ào nhưng hôm ấy tôi lại thấy vui và hòa mình vào không khí hội hè tưng bừng của mấy ngàn sinh viên tại đây. Mỗi khi có cậu nào ngã xuống, tôi và Vivien cứ rúm người lại xuýt xoa, rồi lại cùng hò hét cổ vũ mỗi khi có ai leo được lên cao hơn một chút. Đang hò hét cổ vũ cuồng nhiệt với mọi người thì có ai đó vừa nhấc bổng tôi lên từ đằng sau, tôi mỉm cười và biết “kẻ đột nhập” ấy là ai rồi! Tôi hạnh phúc quay lại nhìn B khi anh đã vòng tay ôm tôi thật chặt và thơm nhẹ lên má tôi. 

“Anh mừng vì ôm đúng em, sẽ thật xấu hổ nếu anh ôm nhầm cô khác!” B nói nhỏ vào tai tôi, mỉm cười nháy mắt khi thả tôi xuống đất. 
“Sẽ có ngày anh bị nhầm cho xem, cái tội cứ làm kẻ đột nhập như thế!” Tôi cười khìn khịt. “Em không ngờ vụ leo cột mỡ vui đến thế này! Em nghĩ hồi đó anh leo ở nhóm trên phải không?”
“Đúng rồi, anh đã đứng đúng ở vị trí đó, chỗ cái cậu đang bặm môi ở góc trái cột và sắp ngã xuống đấy! Á, cậu ta vừa ngã thật!” B vừa nói vừa cười vang và chỉ tay minh họa. “Sau lần leo ấy, lưng và ngực anh bị trầy xước khắp nơi và hai cánh tay thì rã rời cả ngày hôm sau!” Anh bước ra sau lưng tôi, âu yếm vòng tay ôm tôi từ phía sau và khẽ hôn lên tóc tôi. 

Cứ thế, chúng tôi vừa tán gẫu với Vivien và Justin cùng Nathan vừa hò reo cổ động, gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cả trường lại vang dội tiếng hò hét và tiếng còi toe toe khắp nơi, báo hiệu cuộc thử thách đã chấm dứt và các cậu ấy đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sung sướng nhảy tưng tưng đầy phấn khích khi chứng kiến chiếc nón của các cậu tân sinh viên đã chễm chệ trên đỉnh đài và cả bọn đã bắt đầu vác cậu sinh viên đặt được nón lên đỉnh đi lòng vòng như một chiến lợi phẩm. Niềm hân hoan khôn tả quét ngang mặt mọi người, từ những cậu sinh viên vừa hoàn thành nhiệm vụ cho đến các cựu sinh viên như B hoặc những sĩ quan khác đang có mặt tại đấy, và dĩ nhiên, không thể không tính đến những cổ động viên là những bậc cha mẹ, anh chị em và bạn bè của các học viên hôm ấy. Lũ con trai trần trùng trục lại sung sướng hò reo vang dội như sấm dậy, túa về phía khán đài, nghe lời chúc mừng của vị chỉ huy rồi cả trường đồng thanh hát bài hát truyền thống “Navy Blue and Gold” của Học viện Hải quân. Tôi liếc sang B, thấy anh đứng thẳng người trong quân phục tề chỉnh, tay phải đặt giữa ngực, nghiêm trang hát cùng mọi người, một trong những hình ảnh đẹp về anh mà tôi cứ luôn muốn lưu giữ thật lâu trong tâm khảm mình.

Lễ lạt cũng xong, bọn sinh viên lại thu gom giày và cho vào thùng để tặng cho từ thiện, thu dọn bàn ghế, khán đài, thu gom rác hoặc bất cứ thứ gì còn sót lại trên sân để đảm bảo cho sân cỏ sạch đến mức tuyệt đối. Justin phải ở lại trực cho đến khi chương trình hoàn toàn kết thúc nên Vivien sẽ ở lại cùng cậu ấy, tôi nghĩ cô cậu sẽ chẳng màng việc này; còn tôi và B, như một thói quen tai hại, lại đào tẩu và đi chơi riêng với nhau!

.

“Anh chưa bao giờ thấy em phấn khích như hôm nay cả, anh hơi ngạc nhiên về em đấy! Bình thường anh nghĩ em khá lặng lẽ và ít nói.” B cười tươi khi bước cùng tôi về phía bãi đậu xe trong trường. Bãi đậu xe này được quản rất nghiêm ngặt và chỉ dành cho khách mời và các sĩ quan đang tại chức cùng những giáo sư dạy học tại đây, khi vào cổng phải xuất trình loại “giấy phép” đặc biệt của trường cấp, còn lại tất cả đều phải tự đi tìm nơi đậu xe ở ngoài, kể cả các sinh viên nội trú năm thứ ba trở đi. 

Tôi chỉ mỉm cười. Ừ nhỉ, anh là người đã làm tôi thay đổi chứ ai. Quen với một người ấm nồng đến cuồng nhiệt như anh, tự dưng phần “hoang dã” vốn chìm sâu trong tôi như lại được tiếp mồi lửa và phát huy tối đa sức mạnh của nó. Tôi nói điều đó ra với B thì anh lại mỉm cười. “Về phần mình, anh cũng bị ảnh hưởng từ em đấy.” Anh lại tìm nắm tay tôi và thơm lên đấy. “Em đã dạy cho anh biết sống chậm và thưởng thức cái đẹp từ những điều đơn giản. Cuộc sống trong quân ngũ luôn làm anh chộn rộn, gấp gáp, luôn trong tư thế sẵn sàng, thế mà từ khi quen em, anh cứ thả mình cho dòng đời đưa đẩy chứ chẳng thèm bơi ngược dòng như trước nữa!”
“Ôi, như thế thì lợi bất cập hại anh ạ, không ổn đâu!” Tôi cười. 
“Thì anh chỉ thả lỏng khi ở bên em thôi, đó là một môi trường bình an mà anh chỉ muốn ngụp lặn mãi trong ấy …” Anh lại nhìn tôi dịu dàng. 
“Và ở bên ngoài môi trường bình an ấy thì anh lại như con cá hồi Alaska, cứ thích bơi ngược dòng và chỉ làm những gì mình thích đúng không?” Tôi trêu anh.
“Chỉ một phần thôi em yêu ạ!” Anh đột ngột dừng lại, nắm tay tôi bằng cả hai tay, nhìn vào mắt tôi thật sâu. "Cá hồi có bơi ngược mãi thì cũng phải dừng khi đã đến thượng nguồn. Anh đã tìm được em, đến từ một nơi cách xa anh đến nửa vòng trái đất. Trên đời có lẽ chỉ có chuyện hy hữu đến thế thôi phải không?”

Anh làm tôi xúc động quá, anh sâu sắc và yêu tôi nhiều đến thế ư? Mắt tôi bỗng ươn ướt và tôi xấu hổ cúi gằm mặt xuống khi thấy có một nhóm người vừa nói cười và đi ngang qua. B khẽ nâng cằm tôi lên, ánh mắt nồng nàn. 

“Người có vẻ ngoài mong manh như em lại rất sắt đá bên trong đấy, em có biết không?” B mỉm cười và nháy mắt. Lúc này tôi và anh đã bước vào bãi xe. “Nãy giờ em la hét nhiều chắc đã khan cổ rồi, có lẽ em cần một cốc kem thật to để làm dịu mát người lại!” Anh cười tươi và mở cửa xe cho tôi.

Lúc nào anh cũng mang cảm giác ấm áp đến cho tôi, luôn làm tôi cười, rồi làm tôi chộn rộn nôn nóng, ngóng chờ. Anh luôn là như thế, bây giờ lại nhắc đến kem lạnh trong khi tôi đang khát khô cháy cổ, như thế có quá đáng không! Quán kem nhỏ xíu nằm khiêm tốn trong một góc khuất của con phố chính nhưng nó thuộc dạng “a hole in the wall”, đông nườm nượp khách hàng vã mồ hôi đứng sắp hàng rồng rắn chờ được cắn vào những viên kem lạnh buốt đến chân răng và ngọt thơm đủ hương vị trái cây sắp vào hè. B cứ nắm tay tôi chẳng chịu buông khiến tôi phải cười, hỏi có phải anh sợ tôi đi lạc hay không, và anh chỉ trả lời bằng cách cầm tay tôi lên và lướt môi lên đấy trong khi lại nhìn tôi âu yếm. Cầm cốc kem nặng đến mỏi cả tay, tôi và B vừa đi vừa xúc kem ăn ngay, chẳng chờ kịp cho đến khi băng qua công viên bên kia đường, nơi bãi cỏ đã xanh mượt mà và ôm ấp những cô cậu thanh niên đang khoan khoái nằm dài sưởi nắng trong một ngày thật đẹp và thanh bình. 

Ăn kem xong cũng đã no kềnh bụng, đời tôi chưa bao giờ ăn nhiều kem đến thế, và cũng chưa bao giờ được thưởng thức hương vị kem trái cây tuyệt vời hơn thế. Mát lạnh cả người, tôi lại được B đưa đến một nơi mà anh bảo “sẽ mang đến cho em một bất ngờ thú vị.”

Tuesday, May 22, 2018

Giáng Sinh xưa - Alice in wonderland (39)


Mưa xuân lại tuôn hối hả như lời cầu nguyện của tôi, trời lại sạch trong và không khí thơm mát hương vị ẩm ướt thật dễ chịu. Những ngày này tôi đã thay thế Kim hoàn toàn, cô ấy phải nghỉ sớm để dưỡng thai vì không khỏe. Đã quen việc, bắt đầu dạn dĩ hơn xưa và lại được Kim tận tình chỉ bảo và chuyển giao công việc, tôi ngạc nhiên thấy mình làm việc khá hiệu quả, gọn gàng. Tôi rất ghét khi phải đi công tác khi B đang ở nhà, thời gian dành cho nhau quý giá từng giờ từng phút, thế nên xong việc là tôi vội vã bay về nhà ngay, chẳng còn màng gì đến việc du lịch tìm hiểu nơi mới đến như tôi đã từng mơ mộng nữa. Thậm chí, mỗi ngày tôi và anh chỉ vội nói chuyện trên điện thoại chưa đến mười lăm phút vì đang ở múi giờ khác nhau. Cứ khi nào tôi được nghỉ giải lao thì anh lại bận, khi anh có chút thời gian để gọi thì tôi lại bận rộn với buổi tiếp tân tối. Nhưng việc ấy cũng không đến nỗi tệ, dù B không phải đi xa những ngày này nhưng anh cũng bận tối mũi vì những đợt chuyển giao của công việc mới, tôi lại đang đi xa thì việc ấy cũng tốt cho anh, đỡ phải bị xao lãng, như anh thường giả vờ đổ thừa tại tôi làm anh mất tập trung!

.

Tôi vui mừng gặp lại Vivien tại trường của con bé. Công việc đã giãn bớt sau chuyến công tác, tôi lại có thể giúp Vivien và các bạn của nó dàn dựng sân khấu cho vở kịch “Alice in wonderland” tại một bệnh viện nhi. Khi tôi bước vào xưởng làm việc của bọn họa sĩ thì thấy ngổn ngang những tấm gỗ dưới sàn cùng cơ man nào là màu nước, thùng sơn, cọ sơn, giấy cuộn, vải canvas, thùng carton lổn ngổn khắp nơi, và một cái bàn to và dài đặt ở giữa xưởng. Tôi nhớ đến lần giúp Vivien chuẩn bị cho đêm hội masquerade hoành tráng ấy, và vui vẻ nghĩ đến hai chàng hải quân sẽ giúp chúng tôi chuẩn bị lần này.

“Em nhớ chị ghê ấy! Chuyến đi tốt đẹp chứ ạ?” Vivien vừa nói vừa mừng rỡ ôm tôi. “Có bao nhiêu chuyện phải kể cho chị nghe. Mà em quên, trước hết em phải cám ơn chị đã làm mai Justin cho em. Em nghĩ mình đang yêu, chị ạ!”
“Đang yêu?” Tôi mỉm cười nhìn nó. “Thế thôi ư?”
“Đây, em biết chị ám chỉ cái gì. Hà hà, bây giờ lại đến lượt chị trêu em!” Nó thoáng đỏ mặt khiến tôi ngạc nhiên.
“Justin thế nào? Cậu ấy có vẻ là một người tốt, thân thiện, dễ thương dễ mến.”
“Và còn nhiều hơn thế nữa chị ạ! Anh ấy rất tinh tế, dịu dàng, gallant, lãng mạn, ôi đời em chưa bao giờ quen ai hay hơn thế!”
“Vậy là tốt rồi, chị rất mừng …”
“Chị sẽ nghĩ tụi em đã ‘tưng bừng khói lửa’ với nhau rồi đúng không? Không hề chị ạ.” Vivien lại cười ngất. “Chưa có cả một cái hôn nữa đấy!”

Tôi suýt phì cười, cảm thấy điều Vivien vừa chia sẻ thật quá sức tưởng tượng của mình, tôi đang hoán đổi vị trí với nó so với lần tôi kể cho nó nghe về B và nó đã trêu tôi khi tôi bảo “chưa có gì cả, thậm chí cả một nụ hôn!”. Nó lại hào hứng kể tiếp. “Kể ra hai chàng hải quân mà em biết này hoàn toàn khác với tưởng tượng trước đây của em, và rất khác với những gì em từng được nghe! Justin đã ngạc nhiên khi em bảo anh ấy rằng bọn con trai bên trường anh ấy rất có giá, vì anh ấy bảo bọn học viên bên ấy bị quản rất chặt, giờ giấc kỷ luật rất nghiêm, lại bị ‘quần’ cả ngày, tối về mệt phờ chỉ muốn lăn ra ngủ, làm gì còn thời gian mà hẹn với hò! Anh ấy bảo với em rằng anh ấy thật may mắn được làm quen với em nữa đấy!”

Nhìn Vivien hào hứng nói về Justin, tôi cũng thấy vui vui. 

“Có thể Justin đang khiêm tốn chăng? Mà may quá cho cậu ấy được gặp em chứ còn gì nữa!” Tôi nháy mắt với Vivien khiến nó lại cười to. 
“Ôi, chị cứ trêu em. Em đã thay đổi chị ạ. Cảm giác yêu chầm chậm, chờ đợi nôn nao khiến em phát điên, nhưng cũng rất tuyệt! Em chưa bao giờ quen anh nào mà … muốn nắm tay em cũng xin phép như anh này!”
“Thật ư?” Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe điều ấy. 
“Thật chị. Em choáng, nhưng chẳng dám biểu lộ ra ngoài. Đây có lẽ là lần đầu em mới biết yêu thật sự, những lần trước có lẽ chỉ là một cuộc vui chóng vánh …”

Tôi và nó vừa tám chuyện vừa mở lớp vải bạt loang lổ ra sàn nhà để giữ cho sàn được sạch và không bị dính sơn, rồi lôi những cái thùng carton rỗng ra, cắt theo những đường mép và mở thành một tấm carton bản rộng, sau đó chúng tôi sẽ dùng băng keo trong dán chúng lại với nhau thành một lớp carton vuông vức với cạnh dài chừng ba mét, dùng làm phông nền cho việc dựng cảnh về sau. 

“Này chị, em nghĩ … em nghĩ Justin … còn ‘zin’ chị ạ!” Vivien thầm thì, trông mặt rất nghiêm túc khiến tôi phải cố lắm mới bấm bụng không cười. 
“Thế em nghĩ sao về việc ấy?”
“Em chẳng nghĩ gì cả … em chỉ lăn tăn đoán già đoán non thôi. Anh ấy bảo em là bạn gái đầu tiên và thực sự của anh ấy.” 
“Thực sự? Ý cậu ấy muốn nói gì?” Tôi cười hỏi nó, tay vẫn thoăn thoắt cắt và dán thùng carton. 
“Em chẳng biết! Ôi, em nghĩ mình đang mê mệt Justin chị ạ!” 

Tôi mỉm cười, nhìn con bé đang rộn ràng vì anh người yêu mới. Kể ra, các anh này chiến thuật cũng lợi hại thật. Biết mình đẹp trai hấp dẫn, các anh ấy cứ thong thả làm cho các cô phát điên lên vì mình rồi mới “hành động”! Chợt nghĩ đến B, anh có từng dùng chiến thuật ấy với tôi không đấy? Hôm nào thuận tiện, tôi phải hỏi anh cho ra lẽ mới được!

Justin và B đến sau tôi ba mươi phút, vô tình gần như cùng lúc với nhau. Nhìn hai anh chàng cao ráo, tóc húi cua, Justin vẫn mặc quân phục rằn ri xanh biển trông không thể nào nam tính hơn, có lẽ vừa xong việc ở trường và đến thẳng đây ngay trong khi B thì chân dài xỏ quần jeans bạc thếch, áo thun cổ tròn dạng body khoe dáng chuẩn lừng lững bước vào, bọn con gái lại lao xao trong khi tôi và Vivien nháy mắt nhìn nhau. B bước đến mi nhẹ lên môi tôi còn Justin thì chỉ nắm tay Vivien. Tôi hơi đỏ mặt lúc bắt tay Justin khi trong đầu vừa nghĩ đến mối nghi ngờ của Vivien về cậu ta ban nãy. 

“Hai anh đến thật đúng lúc, bọn em đang cần người giúp mang vác đồ nặng và giữ thang cho bọn em.” Vivien vui mừng chào đón hai chàng trai, nét mặt tươi như hoa xuân.
“Rất hân hạnh được phục vụ các cô!” Justin cười, đưa mắt nhìn quanh xem Vivien cần cậu mang giúp thứ gì và đi đâu. Chỉ trong chớp mắt, hai anh chàng đã bước đi và di chuyển đồ đạc nhanh gọn theo chỉ thị của Vivien, và tôi biết chúng tôi sẽ sớm hoàn thành mọi việc nhanh hơn kế hoạch nhờ sự trợ giúp của hai chàng quân đội làm việc rất nhanh và hiệu quả này. 

“Chị nhìn xem, hai ông tướng này vừa vào là mọi thứ gọn ghẽ tinh tươm ngay, trong khi nãy giờ mấy ông họa sĩ kia cứ lượn qua lượn lại sờ cằm và suy nghĩ những chuyện cao xa vớ vẩn!” Vivien đùa với tôi, và tôi biết con bé cũng có ý đùa với chính nó, vì nó cũng là dân họa sĩ. 
“Thì bù lại mấy ông họa sĩ ấy phải đi mây về gió như thế mới sáng tác nghệ thuật được chứ đúng không?” Tôi cười và gỡ gạc cho mấy anh họa sĩ đúng là đang đứng gãi cằm chống nạnh ra chiều suy nghĩ sâu sắc lắm. “Mà chị quên, B cũng biết vẽ nữa, nếu em cần anh ấy giúp. Và cũng có khả năng em sẽ thấy anh ấy đứng trơ ra và nghĩ ngợi mông lung đấy!” Tôi đùa. 
“Thật thế hả chị? Ôi, anh ấy còn tài lẻ nào nữa không đấy?” Nó làm ra vẻ rất ấn tượng về những điều vừa được nghe. 
“Vụ ấy thì chị chưa chia sẻ được!” Tôi nháy mắt đùa với Vivien trong khi B và Justin đang vác cái thang dài bước về hướng chúng tôi. 

“Này Vivien,” B gọi con bé, “mọi người sẽ diễn kịch trong nhà hay ngoài trời đấy?”
“Ngoài trời anh ạ.” Vivien trả lời B. 
“Thế thì có lẽ chúng ta sẽ cần dùng cần cẩu cứu hỏa cho an toàn khi dựng phông nền. Cái thang này cao quá, phông nền lại không có tường làm điểm tựa, không nên leo trèo cao quá sẽ nguy hiểm.”
“Ý hay đấy, vậy em sẽ phân công người liên lạc với bên cứu hỏa.”
“Việc ấy thì khỏi lo, tôi sẽ giúp em!” B cười. “Gặp đúng người của cứu hỏa đây!”

B nói xong thì gọi ngay cho trạm cứu hỏa nơi anh làm việc cùng. 

“Xong, đúng ngày đúng giờ họ sẽ đến chờ ở cổng sau bệnh viện!” B thông báo việc ấy cho Vivien, và nhìn nét mặt con bé, tôi thấy giống như nó vừa gạch bỏ một việc quan trọng trong danh sách những việc cần làm trong đầu. “Và đây là số điện thoại và tên người liên lạc bên cứu hỏa.” B vừa nói vừa xé một mảnh giấy nhỏ từ cuộn giấy vẽ và hí hoáy viết vào đấy rồi đưa cho Vivien. 
“Cám ơn anh thật nhiều!” Vivien có vẻ xúc động lẫn ngưỡng mộ tác phong làm việc nhanh chóng và hiệu quả của B.

Rồi bọn tôi bắt đầu mở nắp những thùng sơn còn mới nguyên rồi đổ ra khay, lấy rollers và cọ sơn ra và bắt đầu làm việc. Tôi và Justin, vốn chẳng biết vẽ, được phân công dùng rollers và sơn nền trắng trên những tấm carton to bản tôi và Vivien vừa dán xong ban nãy, trong khi B và Vivien bắt đầu vẽ những tấm posters quảng cáo trên vải canvas theo mẫu là những tấm hình các nhân vật hoạt hình hoặc hoạt cảnh trong câu chuyện do Vivien in ra từ máy tính. Những tấm posters này sẽ được đặt trên giá vẽ, rải rác từ cổng chính cho đến sân sau, là nơi sẽ diễn kịch và ca nhạc. Sau buổi diễn, chúng sẽ được đấu giá gây quỹ cho các bệnh nhân nhí tại đấy. Tôi để ý thấy B vẽ phong cảnh còn Vivien thì vẽ các nhân vật hoạt họa, rất đúng với tính cách và sở thích của từng người. B là một nhà thám hiểm, thích chinh phục những vùng đất mới và thử thách thiên nhiên, Vivien là một cô gái có chiều sâu nội tại và thích khám phá những bí ẩn về con người. Về sau khi đi xem tranh, tôi mới hiểu được ý nghĩa của việc tìm hiểu về họa sĩ trước khi xem tranh của người ấy, phải như thế mới cảm nhận được cái hồn của bức tranh và những tâm tư tình cảm mà họ lồng vào tác phẩm của mình. Cũng giống như khi nghe nhạc, cảm thụ âm nhạc sẽ có khả năng đạt mức tối đa nếu người nghe có một kiến thức nhất định về nhà soạn nhạc và bối cảnh sáng tác bài nhạc ấy. 

Tôi và Justin quyết định không dựng những tấm carton to bản lên tường để khỏi phải bắc thang trèo lên mất công, thay vào đấy bọn tôi đặt chúng trên sàn nhà rồi bò lên đấy và lăn sơn rất tiện.

“Tôi vẫn chưa có dịp cám ơn cô … thật bất ngờ khi chúng ta có dịp gặp lại như thế này!” Justin phá vỡ im lặng sau khi tôi và cậu ấy miệt mài sơn phết một hồi. 
“Không có gì, Justin ạ! Tôi cũng thật vui vì chúng ta có dịp gặp lại.” Tôi ngừng tay, nhìn cậu ấy. 
“Thật buồn cười, nhưng hôm gặp cô ở Học viện, tôi cứ tưởng cô là học sinh trung học, và đến đấy đi tìm bố mình!” Cậu ấy cười tươi, và tôi chợt nhớ hôm ấy tôi mặc áo hồng, mang ba lô cũng hồng, cột tóc đuôi ngựa, và đã chẳng nói gì về quan hệ của mình với B cả. Khi ấy có lẽ thấy tôi ngơ ngác tội quá nên cậu động lòng đến giúp, kể ra con gái mà có vẻ ngoài mong manh hiền lành thế này cũng có nhiều thuận lợi. Tôi thích chí nghĩ đến việc ấy trong đầu.
“Tôi vừa tốt nghiệp đại học được hơn một năm rồi đấy!” Tôi cười và lại thấy Justin thay đổi cảm xúc trên mặt. 
“Thật chứ? Không thể như thế được! Tức là … cô …” giọng Justin lúc này đã kinh ngạc đến mức tối đa. 
“Tôi hơn anh hai tuổi!” Tôi mỉm cười, nháy mắt và quay lại sơn tiếp những tấm carton lúc này đã chịu khó nằm yên xuống cho phẳng. “Thật, ra, tôi cũng chưa có dịp cám ơn anh đã giúp tôi. Hôm ấy Nathan vội vã quá, tôi cảm thấy mình vẫn còn nợ anh một việc, và tôi đã có linh cảm sẽ gặp lại anh, thật không ngờ …” 
“Tôi cũng đã có linh cảm như thế …” Justin tiếp lời. Tôi mỉm cười, định quay đi và tiếp tục việc sơn phết thì đã thấy Justin nhìn tôi bằng một ánh mắt hơi khó hiểu. Mãi rất lâu về sau, tôi mới phát giác ra rằng khi nhận được mảnh giấy từ tôi mà Nathan chỉ giải thích gọn lỏn là “cô ấy muốn gửi cho cậu cái này”, cậu ấy đã tưởng tên tôi là Vivien và đó là số điện thoại của tôi! Cuộc sống quả có những bất ngờ chẳng thể lường, nhưng may mắn cho tôi và có lẽ cho tất cả mọi người, Justin đã rất kín đáo chẳng hề hé răng nói nửa lời về việc ấy. 

Thursday, May 17, 2018

Giáng Sinh xưa - Put your head on my shoulder (38E)


“Em sang nhà chơi với anh một chút nhé?” B hỏi tôi khi anh vừa lái xe đi. 
“Được thôi, nhưng có lẽ em sẽ không ở lâu được đâu, em bắt đầu cảm giác hơi buồn ngủ vì thuốc đây.”
“Không sao, chỉ ghé chơi một tí. Anh thích cảm nhận sự hiện diện của em trong nhà anh!”

Tôi mỉm cười, thì tôi cũng thế, luôn thích mỗi khi anh lù lù xuất hiện trước cửa nhà mình rồi khi anh bước vào thì cứ luôn khuấy động không gian riêng tư và yên ắng thường ngày của tôi. B chỉ im lặng lái xe, trông anh cũng có vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt lại không che giấu được những tia sáng hạnh phúc. 

Về đến nhà B, Daisy lại lăn xăn chạy ra cửa đón chúng tôi. Jacqueline đi chơi đâu đấy chưa về nên Daisy có lẽ đã rất buồn chán vì phải ở nhà một mình trong nhiều giờ. Cô ả đã quen với tôi và xem tôi như người nhà từ lâu, luôn mừng rỡ mỗi khi tôi đến nhà và lúc nào cũng chạy theo tôi và đòi tôi gãi đầu gãi tai cho ả. Chơi như thế thì được, nhưng sợ nhất là cái đoạn ả cứ rình rập, khi nào tôi không để ý là chồm lên liếm vào mặt tôi. Đoạn ấy thì tôi thấy gớm chứ chẳng yêu được chút nào.

B mỉm cười khi thấy tôi và Daisy tình thương mến thương với nhau, bước đến xoa đầu Daisy, bật nhạc jazz êm dịu rồi xuống bếp lấy nước uống cho tôi. Trời xuân nắng ấm nên chiếc lò sưởi đã trở nên nguội lạnh, tôi nhớ lắm hình ảnh những súc gỗ cháy răng rắc trong lò và tỏa hương gỗ cháy thơm dìu dịu trong những ngày đông lạnh lẽo, khi ấy thi thoảng tôi đã có dịp ngồi trên sofa trước lò sưởi, ăn bánh uống trà với Jacqueline. Đã có lúc tôi nhớ đến B hồi tôi và anh vẫn còn đang thăm dò nhau, và tưởng tượng đến hình ảnh tôi và anh sẽ ngồi ở đấy, cùng ngắm ánh lửa lung linh và lay động trên nền nhạc dịu dàng mượt mà của Bach, tôi sẽ dựa đầu vào vai anh trong khi anh lơ đãng xoắn ngón tay vào tóc tôi, hoặc tôi sẽ ngồi ở đấy và ngắm anh trong khi anh đàn và hát cho tôi nghe, với một đóa hồng nhung đỏ rực nằm hờ hững trên chiếc đàn dương cầm đen tuyền bóng lộn. Hoặc tôi và anh sẽ khiêu vũ trên nhạc nền lãng mạn, rồi anh sẽ tỏ tình với tôi. Rồi hai ly rượu vang uống dở. Và những nụ hôn bốc cháy …

“Em đang nghĩ ngợi gì thế, anh vừa hỏi em có muốn uống trà hay không mà chờ mãi chẳng nghe em trả lời!” Tiếng B vọng ra từ bếp khiến tôi giật mình choàng tỉnh. 
“Ơ, không, cám ơn anh. Em chỉ cần uống nước thôi!” Tôi thoáng đỏ mặt và tự cười mình.

B đã bước ra với một cái khay có hai ly nước và một đĩa nhỏ đựng bánh ngọt, miệng lại nhoẻn cười nhìn tôi khi đặt khay xuống bàn, rồi anh quay lại vào bếp tìm tòi lục lọi gì đấy một hồi. 

“Ah, tìm ra rồi!” Anh reo lên rồi bước trở ra phòng khách, tay cầm cái kềm cắt móng tay và ngồi xuống cạnh tôi. 
“Anh bị xước móng, từ khi nào ấy nhỉ …” Anh vừa nói vừa đưa kềm lên định cắt phần xước ấy đi thì tôi đã ngăn lại. 
“Để em cắt móng tay cho anh!” 

B nhìn tôi hơi ngỡ ngàng, rồi đưa cái kềm cho tôi. 

“Về đoạn này thì anh nghĩ em sẽ làm khá hơn anh. Lần nào anh cắt móng tay cũng đều có tí huyết cả!” Anh mỉm cười. 

Tôi cắt phần móng bị xước cho B, rồi cắt móng nốt cho những ngón tay còn lại của anh, trong đầu lại nhớ đến lần tôi run rẩy thay băng gạc cho anh ở nhà tôi hôm nào, cảm giác việc ấy xảy ra cách đây đã hàng thế kỷ. Đây là trò chơi bí mật của tôi, vì tôi yêu lắm những ngón tay nghệ sĩ tuyệt đẹp của anh. Chúng thon dài thậm thượt, rám nắng, trông rắn rỏi nhưng lại mềm mại đến lạ kỳ, tôi cứ mân mê bàn tay anh với trò chơi của mình trong khi anh nhìn tôi âu yếm. 

“Lần cuối cùng anh được phụ nữ cắt móng cho hình như là khi anh mười tuổi thì phải!” Anh cười. “Đã lâu rồi móng tay anh mới gọn gàng được như thế này.” Anh nói tiếp khi nhìn tôi giũa móng cho anh, và lại mỉm cười.
“Này B, anh nhớ đừng tự cắt móng tay nhé, để dành đấy, khi nào gặp em thì em sẽ cắt cho anh.” 
“Như thế được đấy, anh sẽ thưa với chỉ huy của mình thế này: thưa ngài Đại tá, tôi cần về nhà gấp vì móng tôi bị xước và cần được bạn gái cắt móng tay cho mình ngay!” Anh cố tình nói giọng ồm ồm khiến tôi cười ngất, suýt nữa thì lấy tí huyết trên đầu móng tay anh.
“Cẳng tay anh có một vết sẹo tròn tròn như đồng xu đây này,” tôi vừa nói vừa xoa nhẹ ngón tay lên đấy, “vụ gì anh còn nhớ không?”
“À, vụ ấy hả … là do đánh nhau.” Anh tủm tỉm cười. “Đánh nhau vì gái!” Anh bắt đầu cười to. 
“Thật ư?” Tôi thích thú và ngạc nhiên. “Em cứ nghĩ anh thuộc dạng đánh du kích hơn là giáp lá cà như thế!” Tôi đã cười ngoác mồm. 
“Biết ngay là em sẽ nói như thế!” Anh cười ngất. “Anh cố tình nói như thế để mua vui cho em đấy. Nhưng sự thật câu chuyện là như thế này.” Rồi anh bắt đầu kể. 
“Lần ấy anh đang ở một cái bar với một thằng bạn, năm ấy anh đang học năm thứ ba. Đó là năm bọn anh bắt đầu được trường cho phép lái xe, lại vừa đủ hai mươi mốt tuổi, là tuổi được phép vào bar nên hai thằng rủ nhau đi chơi xa cho thỏa những ngày tháng bị chôn chân trong học viện hai năm đầu. Có hai cô gái đang ngồi với nhau và hai gã đàn ông đến làm quen, nhưng hai cô gái ấy không thích bị làm phiền mà hai thằng kia cứ mè nheo bỡn cợt khiến hai cô rất bực và có vẻ hơi sợ nữa. Thế là anh bước đến can thiệp.” Anh lại cười. 
“Ôi, anh đến kiếm chuyện với hai gã kia ư?”
“Không, là hai gã ấy tự kiếm chuyện đó chứ! Người ta đã không thích mình thì làm ơn biến đi, lại còn mè nheo nên mới sinh sự đấy chứ!” Anh lại thong thả tường thuật câu chuyện cho tôi nghe. 

"‘Hai cô có cần được giúp gì không?’ Anh hỏi hai cô gái.
‘Mày muốn gì?’ Một trong hai thằng kia hỏi lại anh. 
‘Tao muốn mày để cho hai cô ấy được yên.’ Anh trả lời chúng nó.
‘Biến đi, đừng chõ mũi vào chuyện của tao!’ Thằng kia đã gầm lên.
‘Ơ, không được, tao lại thích chõ mũi vào những thằng làm mất mặt đàn ông như bọn mày đấy!’"

“Thế là, thằng ấy điên tiết lao vào anh nhưng anh đã nhanh chóng giải quyết thằng đó khá gọn gàng!” Anh nháy mắt. “Thằng bạn nó thấy thế thì cũng xông vào đánh anh, và trong khi anh đang bận xử lý nó thì thằng kia đã lồm cồm bò dậy, đập vỡ một chai bia làm vũ khí … kết quả là anh lãnh được một huy chương chiến công mang về khoe với em đây!”
“Ôi, thằng ấy chơi như thế là quá hèn!” Tôi kêu lên bất bình. 
“Thì đấy,” anh cười, “đàn ông như thế thì anh cũng không trông mong hắn sẽ chơi đẹp.”
“Nhưng anh quá liều, một mình đánh hai thằng kia chắc chắn sẽ có bất lợi, còn anh bạn của anh khi ấy đang ở đâu mà không đến tiếp cứu đồng bọn?”
“Hai thằng ấy có vẻ đang say xỉn, thế nên anh mới tự tin bước đến hỏi thăm chúng nó. Với lại anh chỉ muốn đến can thiệp chứ không có ý đánh nhau. Còn thằng bạn anh, khi ấy đang bận tán gái, cho đến khi thấy bảo vệ chạy rầm rập đến hiện trường, hai thằng kia nằm sóng xoài dưới đất và tay anh bê bết máu thì đã quá muộn! Thằng bạn anh được đào tạo để trở thành navy SEAL, người to như cầu thủ bóng bầu dục, tính tình thì nóng nảy. Cũng may nó đến muộn, chứ nếu cùng tham gia với anh ngay từ đầu thì hai thằng kia chắc chỉ có nước … hốt xác mang về!” 
“Chà chà, thế người hùng có được mỹ nhân đền đáp gì không đấy?” Tôi nháy mắt cười hỏi anh.
“Bảo vệ bar suýt nữa đã tống cổ anh ra ngoài cùng hai thằng kia, may nhờ hai cô làm chứng và bảo lãnh cho. Nhưng anh thấy tình hình không ổn vì ngại tai tiếng, lỡ tin tức về vụ này bay về tới trường thì anh sẽ bị kỷ luật rất nặng, thế nên đành phải đánh bài chuồn sớm. Tiếc ơi là tiếc!” Anh lại nháy mắt.
“Tiếc thật ấy chứ!” Tôi nháy mắt lại với anh. “Em không ngờ anh cũng từng đánh nhau hoành tráng ngoài đường như thế!”
“Từ bé anh đã luôn được dạy ‘never start a fight, but always finish it!’ Thế nên anh cứ thi hành triệt để lời dạy ấy thôi!”
“Mà đúng là số anh cứ toàn mang sẹo khi làm người hùng cứu mỹ nhân nhỉ!” Tôi lại vuốt nhẹ lên vết sẹo bỏng trên tay anh.  
“Ít ra vết sẹo bỏng này cũng xứng đáng với cái giá của nó, phải không?” Anh nhìn tôi âu yếm và thơm lên tóc tôi. 

Daisy lúc này đã lờn vờn gần đĩa bánh, hếch hếch mũi lên ngửi, mặt thèm thuồng tội nghiệp. 

“Daisy được phép ăn bánh không anh?” Tôi hỏi trong khi tay đã cầm một cái bánh lên định cho cô ả.
“Ngày thường anh đã có chỉ thị không được cho Daisy ăn vặt vì dạo này nó thừa cân nhiều quá, hôm nay Jacqueline không có ở nhà, nên chúng ta có thể lén lút thưởng cho nó một cái bánh.” B cười và gãi đầu Daisy. 
“Đây,” tôi nói với Daisy và đút bánh cho nó ăn. “Tội chưa, mặt thèm thuồng thế thì ai nỡ không cho!”
“Em dễ động lòng với loài vật nhưng lại sắt đá với loài người đúng không?” B hỏi đột ngột khiến tôi lúng túng, rồi chỉ mỉm cười ý nhị, quyết định không trả lời câu hỏi ấy. 

"Những buổi tối mùa đông vừa qua thì em thường làm gì?” B hỏi tôi sau một quãng lặng ngắn. 
“Ăn, đọc, và ngủ!” Tôi đáp gọn lỏn, mỉm cười.
“Ngoan thế à! Em hay đọc gì?”
“Em thích đọc các tác phẩm văn học kinh điển của thế giới, tủ sách danh nhân, em cũng hay đọc Dale Carnegie …”
“Mr. Darcy thế nào rồi, đã bớt lạnh lùng kiêu hãnh chưa?” Anh nháy mắt hỏi tôi. 

Ơ hay, tôi ngơ ngác trong một giây, chợt nhớ hôm anh đột ngột đến nhà, tôi đã cố tình giấu cuốn sách “Kiêu hãnh và Định kiến” của Jane Austen đi mà vẫn chẳng giấu được đôi mắt hay quan sát nhạy bén của anh.

“À, Mr. Darcy chỉ giả vờ lạnh lùng thôi, chứ chàng ấy đã yêu Elizabeth nồng nàn say đắm …” tôi nhìn anh ỡm ờ, “và đã tỏ tình với nàng!”
“Gặp người như Elizabeth thì có lạnh như Mr. Darcy cũng phải tan chảy thôi!” B mỉm cười. 
“Còn anh thì sao? Anh hay đọc gì?” Tôi lảng đi.
“Anh cũng đọc các tác phẩm văn học kinh điển, đó là một trong những đầu sách bắt buộc phải đọc hồi còn trung học, nhưng anh thích đọc sử và địa lý hơn. Anh thích được đọc về những vùng đất mới, về những gì đã xảy ra từ xưa. Anh thích khám phá tìm tòi. Nhìn em, anh đã có cảm giác em là người có chiều sâu và ham học hỏi. Anh thích phụ nữ như thế.”
“Em cũng thích nhiều thứ về anh.”
“Chẳng hạn như?”
“Just the way you are!” Tôi nháy mắt và cười với anh. “Anh tôn trọng phụ nữ, anh giỏi nhưng khiêm tốn, anh cũng luôn làm em cười và em luôn cảm thấy an toàn và ấm áp khi ở bên anh. Nói chung, anh là người đáng tin cậy và điều ấy nói lên rất nhiều về một người.”
“Wow, cám ơn em, anh chưa bao giờ được ai khen nhiều đến thế, em làm anh bối rối quá! Dạo gần đây anh có nhiều việc phải giải quyết, chuyện công việc lẫn cá nhân. Từ từ anh sẽ kể thêm cho em nghe. Những ý nghĩ và cả buồn phiền về những việc ấy khiến anh rất mệt mỏi và cáu kỉnh, nhưng anh để ý, mỗi khi nghĩ đến em là lòng anh dịu lại, tươi mát hơn.” Rồi anh nhìn và chỉ lên cửa sổ phòng anh. “Có đôi khi anh cứ đứng trong phòng mình, vén màn cửa sổ nhìn em chăm chỉ học đàn bên dưới nhà, anh thấy em thật dễ thương và thánh thiện, lòng anh cứ cảm giác bình an đến lạ kỳ…”
“Mẹ anh có nói với em về việc ấy … về việc anh có vẻ đang vui về một việc gì đấy, sau hơn một năm chẳng thấy nụ cười trên môi anh. Dường như bà ấy đang ám chỉ về em …”
“Trời đất, bà ấy có còn kể gì cho em nghe nữa không?” B như choàng tỉnh giữa những cơn mơ màng khiến tôi phì cười.
“Anh có bí mật gì không muốn cho em biết à?” 
“Ai mà chẳng có bí mật!” Anh nháy mắt. “Xem ra bà ấy hoàn toàn theo phe em rồi!”

Lúc này tôi đã tựa đầu lên vai anh, khẽ nhắm mắt, tay lại lơ đãng vuốt nhẹ trên ngực anh. 

“Ôi em đừng sờ mó anh như thế, không ổn đâu!” Anh cười rồi hôn tôi thật dịu dàng. 

Tôi bắt đầu mệt và buồn ngủ díp mắt lại nhưng không nỡ đòi về. B cầm lấy cái gối và đặt ở đầu sofa bên kia cho tôi nằm xuống, nhưng tôi lắc đầu, đòi nằm gác đầu lên đùi anh khiến mắt anh long lanh. Anh nhẹ xoa đầu cho tôi và với tay lấy quyển tạp chí đang đọc dở trên bàn trong khi Daisy đã sung sướng nằm ngủ và ngáy nhè nhẹ dưới chân anh từ đời nào. Tôi mơ màng giữa tiếng nhạc êm dịu, tiếng ngáy buồn cười của Daisy, nhịp thở đều và nhẹ của B, thi thoảng anh lại cầm tay tôi lên và thơm vào đấy. 

Sáng sớm hôm sau, tôi thức giấc và thấy mình vẫn nằm gối đầu lên đùi B, trên người lại có một cái chăn. Anh đã ngủ ngồi trên sofa suốt đêm như thế, tờ tạp chí đã rơi xuống đất bên dưới cánh tay buông thõng. Có lẽ Jacqueline đi chơi khuya về, thấy cảnh tượng bất ngờ, tôi và B đứa ngủ nằm đứa ngủ ngồi trên sofa nên đã thương tình quẳng cho hai đứa cái chăn ấy!

Sunday, May 13, 2018

Giáng Sinh xưa - I am sailing stormy waters … (38B)

Phấn hoa không làm nản lòng người, bàn ghế ở vỉa hè dù đã phủ xanh lớp bụi đáng ghét này nhưng dân tình vẫn đông đúc ồn ào ngoài phố và vẫn ngồi đầy vỉa hè. Tôi thèm được đi ra đường với anh vô cùng. Hai tuần nay tôi cứ nôn nao chờ anh về và đi dạo phố, ăn kem, nghe nhạc ngoài trời, uống cà phê với tôi, bất cứ hoạt động ngoài trời nào, nhưng tôi biết mình phải đợi mưa xuống cuốn trôi đi lớp phấn hoa chết người này trước khi dám ló mặt ra đường. Trời đẹp thế này nhưng tôi và anh phải ngồi bên trong quán để tránh phấn hoa cho tôi, và chúng tôi là cặp đôi duy nhất ngồi bên trong chiều tối hôm ấy. 

Thấy tôi thèm thuồng nhìn ra đường, B cười và nắm tay tôi. 

“Ước gì anh có tài hô phong hoán vũ, cho mưa xuống để em được đi chơi ngoài trời như mọi người!” 
“Cám ơn anh đã nghĩ cho em, nhưng sau khi đi biển về chắc anh cũng muốn được ở trong nhà tìm cảm giác ấm cúng phải không? Anh nhìn xem, em và anh cũng giống hai nhân vật quan trọng phải đặt hết cái nhà hàng để được chút riêng tư đấy chứ!” Tôi mỉm cười, hạnh phúc nhìn anh. 
“Em hiểu anh nhiều đấy ... Anh nhớ em đến phát điên. Tuần trước có một người đồng nghiệp bị tai nạn cần được đưa vào đất liền bằng trực thăng cấp cứu, anh đã ước gì mình được ngồi trên chiếc trực thăng ấy để về với em!”
“Ôi anh đừng nói gở như thế chứ!” Tôi hốt hoảng đặt ngón tay lên miệng anh. “Anh làm em sợ.”
“Thì anh đâu ước mình gặp chuyện không may, anh chỉ muốn về gặp em thôi mà!” B cầm tay tôi và áp lên má anh, khẽ nhắm mắt rồi mơ màng mỉm cười. 

Tôi chẳng biết B đã thực sự yêu và nhớ tôi từ khi nào, điểm lại trong trí, số lần tôi và anh gặp nhau đếm chưa hết mười đầu ngón tay. Nhưng kể từ khi anh “tâm sự” với tôi chuyện rắc rối của anh với cô bạn gái cũ thì tôi để ý thấy anh như được xả lũ, thoải mái thể hiện tình cảm với tôi mà chẳng phải ý tứ hay kềm nén gì cả. Ánh mắt anh cứ đa tình, mơ màng, và bay bổng hơn, tôi chẳng biết những người đồng sự của anh có nhận ra sự khác biệt nào đó trong tính cách của anh trong hai tuần vừa qua không. Thức ăn đã được mang ra, B vẫn chẳng đụng đến, cứ ngồi chống cằm hạnh phúc nhìn tôi. 

“Anh đừng nhìn em như thế, nhất là lúc em đang xấu xí thế này!” Tôi xấu hổ và hắng giọng, lúc này đã hơi khàn. Anh lắc đầu. 
“Chỉ những cô gái biết mình đẹp mới đủ can đảm phán rằng mình xấu. Em tưởng phấn hoa có thể làm anh thay đổi tình cảm của mình dành cho em ư? Với lại,” anh hạ thấp giọng, “anh thích chất giọng khàn khàn của em hôm nay, nghe quyến rũ vô cùng!” 

Trời ơi, tôi đang đau họng và khan tiếng mà anh bảo sexy, sau này hết đau, giọng lại trong trẻo như gái mới lớn thì lại hết quyến rũ à? Tôi tự cười mình, nhưng đúng là việc ấy cũng hơi làm tôi lăn tăn! 

“Em cũng rất thích chất giọng trầm và êm của anh. Càng trầm xuống thì nghe càng hấp dẫn!” Tôi cũng đong đưa lại với anh. 
“Trầm cỡ này có khiến anh muốn gì được nấy không?” Anh cố tình hạ giọng thấp đến mức có thể, nghe ồ ồ như cái máy bơm hơn là êm tai khiến tôi cười ngất. Ôi, anh cứ làm tôi cười nhiều thế này thì có ngày mắt tôi nhăn như bà già mất. 

Cô gái phục vụ bàn vừa quay trở lại để rót nước cho chúng tôi, cô cứ mãi nhìn B đến mức đổ tràn nước ra bàn làm ướt quần anh khiến cô cuống quýt lên xin lỗi. 

“Không sao, ngày nào mà tôi chẳng bị nước văng vào người!” B cười tươi và trả lời cô gái khiến cô đỏ mặt lúng túng. Nếu tôi là cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ anh đang đưa đẩy, cứ nhìn thẳng vào mắt người ta, khoe nụ cười đẹp và hấp dẫn rồi nói một câu vớ vẩn bằng một giọng êm ru như thế thì có tội cho người ta không. 

Nhạc nền trong nhà hàng vừa chuyển sang bài “Just the way you are”, tôi và anh bỗng nhìn nhau như cùng nghĩ đến một việc giống nhau, im lặng cùng lắng nghe bài hát với giai điệu mơ màng và ca từ đẹp đẽ, thơ mộng. 

“Đây là bài hát nổi tiếng của Billy Joel mà anh rất thích, em có nhớ anh đã nhắc đến nó vào buổi tối hẹn hò đầu tiên của mình không?”
“Vâng, em nhớ chứ. Em có biết bài hát này và cũng rất thích nó. Ca từ đẹp đẽ, yêu thương đằm thắm …”
“... Giống hệt những suy nghĩ và tình cảm của anh về em …” B tiếp lời tôi, “Em có nghe thấy không?” 

Tôi mỉm cười và gật đầu. 

“Thế nên hôm nay dù em cứ la toáng lên là em xấu xí thì việc ấy cũng chẳng thay đổi được gì ở anh cả, nhớ nhé! I took the good times, I'll take the bad times, I'll take you just the way you are. Đừng chạy trốn anh vì những chuyện vớ vẩn như hôm nay nữa đấy!”
“Anh đã hứa thì cũng phải giữ lời với em nhé. Sau này em có làm gì không phải với anh thì anh vẫn phải yêu em đúng như bây giờ!” Tôi nháy mắt tinh nghịch khi trong lòng dâng tràn xúc động. Tôi biết B đang nói những lời chân thật, và nghĩ mình thật vớ vẩn khi đã định trốn anh vì mắt đỏ hay vì da nổi mẩn xù xì. 

Friday, May 11, 2018

Giáng Sinh xưa - You always have my unspoken passion …(38A)

Xuân mang đến sự sống, hy vọng, và … phấn hoa. Phấn hoa thì tốt cho cây cỏ, nhưng chẳng tốt chút nào cho tình hình sức khỏe của tôi trong những ngày này. Chưa bao giờ tôi cảm thấy khổ sở như thế, bị dị ứng phấn hoa nên mắt luôn đỏ và ràn rụa nước mắt, mũi nghẹt cứng không thở được, và da thì cứ nổi mẩn xù xì trông xấu tệ. Ban đầu tôi cứ tưởng mình dính cảm, người lừ đừ rũ rượi, đi mua thuốc cảm về nốc thì chỉ đỡ được đoạn nhức đầu sổ mũi, cho đến khi giáo sư Reynolds bắt đầu tỏ ý ái ngại khi nhìn thấy tình hình bi thảm của tôi và hỏi tôi có ổn không, rằng tôi nên đi mua thuốc nhỏ mắt và thuốc chống dị ứng về uống thì đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi biết “antihistamine” là gì. Thần dược. Uống vào người, nhỏ vào mắt, đời tươi sáng trở lại, nhưng chỉ đỡ được những triệu chứng khó chịu chứ vẫn chưa giải quyết được tình hình da dẻ tệ hại này, vốn lại là điều tôi quan ngại nhất vì B sắp về nhà sau đợt công tác và tôi chẳng muốn gặp anh với bộ dạng xấu xí thảm hại thế này. 

“Em khỏe không?” Giọng B reo vui trên điện thoại. “Chiều nay em có ở nhà không? Anh sẽ về đến nhà khoảng năm giờ rưỡi, và anh hy vọng được gặp em ngay!”
“Ôi, không được đâu!” Giọng tôi hốt hoảng. “Hay là … ngày mai nhé?”
“Tại sao? Em bận à?” 
“Không phải … tại em … không khỏe!” Tôi nói dối. 
“Em không khỏe? Em bị làm sao thế?” 
“Em không biết, nhưng em đang khổ sở vì phấn hoa đây.”
“Thế em đã uống thuốc chưa? Em có tiền sử bị suyễn không?” Giọng anh lo lắng vì có lẽ đã nhận ra giọng tôi nghe nghèn nghẹt trên điện thoại như đang bị ai bóp mũi. 
“Em đã uống thuốc, và đã … đỡ nhiều, em không bị suyễn …”
“Tốt, nhưng nhớ đừng đi ra đường nếu không cần, và nhớ đóng cửa sổ nhé. Chiều nay anh đến.”
“Ôi chết, không được đâu!” 
“Em có ổn không đấy? Tại sao em không muốn gặp anh?” Giọng B bắt đầu nhuốm màu nghi vấn, có lẽ anh đang cảm nhận được động cơ từ chối đầy dối trá của tôi. 
“Ôi em mong gặp anh lắm cơ, nhưng mà … nhưng mà da em xù xì trông ghê lắm, anh sẽ chẳng nhận ra em luôn đấy!” Tôi quyết định nói thật. 
“Anh vẫn sẽ luôn nhận ra em, cho dù em có hóa trang thành mụ phù thủy gớm ghiếc đã từng làm anh sợ chết khiếp hồi anh còn đi nhà trẻ!” B cười vui vẻ bên kia đầu dây.
“Không, em nói thật mà. Ký ức về mụ ấy sẽ quay lại với anh khi anh gặp em cho mà xem!” Tôi cười, biết mình thua anh rồi.
“Anh không có thói quen tin vào bất cứ việc gì khi chưa có cơ hội kiểm chứng! Thôi nhé, anh phải đi đây. Anh nhớ em. Và đừng có bày trò tìm cách trốn anh đấy!” 

Biết trốn B không xong nên tôi đành đón anh với đôi kính râm to bản che gần hết mặt với áo dài tay, phản ứng đầu tiên của anh là đứng nhìn tôi trân trối mất mấy giây, và tôi biết hoàn toàn không phải vì trông tôi quá yêu kiều lộng lẫy gì cả! Anh bỗng phì cười và bước nhanh đến, ôm ghì lấy tôi thật chặt, thật lâu. 

“Anh nhớ em khủng khiếp!” 

Tôi rất thích áp mặt lên ngực anh, lúc nào cũng ấm, thích cảm nhận vòng tay ôm ghì của anh bao bọc khắp người như một vòng đai che chở, bảo vệ an toàn. Hai tuần vừa qua thật là một thử thách lớn với tôi, phải xa B sau khi anh đã chính thức nói lời yêu nồng nàn. May nhờ công việc ngập đầu mà tôi có thể tạm quên anh trong ngày, và tôi bắt đầu tập đàn miệt mài mỗi buổi chiều sau giờ làm để giết thời gian nhưng tối đến về nhà thì cứ nhớ anh da diết chẳng ngủ được. 

“Vậy là anh phải chờ đến khi em gỡ kính ra thì mới được phép nhìn mặt em à?” B lại mỉm cười, áp hai tay lên má tôi. 

Tôi chán đời, gỡ kính ra và cụp mắt xuống, đằng nào thì tôi cũng đã biết mình trốn anh không xong. B nâng mặt tôi lên, cúi xuống và hôn nhẹ lên mắt tôi. 

“Tội nghiệp bé yêu của anh, nếu ngày mai mà em vẫn không đỡ hơn thì anh sẽ đưa em đi gặp bác sĩ. Mùa này cũng có nhiều người bị giống như em vậy, chỉ là khó chịu tạm thời thôi, không có gì nguy hiểm.”

Rồi anh lại nhìn tay áo dài của tôi, trông rất chỏi cho một ngày nắng ấm như thế này, và lại tủm tỉm cười. “Em còn gì để cho anh xem nữa không?”

Tôi lại thở dài nhưng miệng đã mỉm cười, kéo tay áo lên cho anh xem những vết mẩn đỏ xù xì nơi khuỷu tay, B vuốt ve những vết mẩn đỏ ấy rồi khẽ hôn lên chúng khiến tôi cảm thấy dễ chịu kỳ lạ. Anh làm tôi liên tưởng đến hình ảnh người mẹ hay hôn vào những vết bầm hay trầy xướt của một đứa trẻ khi đứa bé cần được vỗ về sau những lúc té ngã. Những cái hôn ấy, với năng lượng mãnh liệt của một tình yêu vô bờ của mẹ đôi khi có tác dụng chữa lành còn hiệu quả hơn cả thuốc. Và tôi đang cảm nhận năng lượng chữa lành của những cái hôn ấy từ B. 

“Em nghĩ mình sẽ không cần gặp bác sĩ, anh ạ! Anh đang chữa lành cho em.” Tôi khẽ nói. 

B sững lại một giây rồi nhìn tôi bằng đôi mắt xanh biếc và trong veo như giọt sương sớm, ánh mắt ngạc nhiên lẫn xúc động. “Thật ư? Anh cũng đã cảm nhận như thế về em từ lâu rồi. Chỉ cần nghĩ đến em là anh cảm giác mình được chữa lành, lạ lắm.” Anh khẽ hôn lên má tôi. “Em như thiên thần may mắn của anh, từ khi quen em, anh cứ gặp may liên tục.” Anh mỉm cười, mắt hơi mơ màng. “Anh vừa được đề bạt thăng chức, một cơ hội rất hiếm cho một sĩ quan trẻ như anh và anh đã không ngờ việc ấy có thể xảy đến cho anh sớm đến vậy.” 
“Ôi, chúc mừng anh nhé!” Tôi reo lên, kiễng chân thơm vào môi anh. 
“Cám ơn em!” Anh mỉm cười và vuốt tóc tôi. “Tối nay chúng ta đi chơi để ăn mừng sự kiện này nhé?”
“Anh không ngại đi chơi với phù thủy à?” Tôi cười toe toét và trêu anh, đã quên bẵng cảm giác xấu hổ ban nãy khi phải xuất hiện trước anh trong bộ dạng xấu xí này. 
“Anh hết sợ phù thủy rồi!” B cười, hôn tôi nồng nàn và tôi có cảm giác những vết mẩn đỏ xù xì trên da cùng đôi mắt sưng mọng của mình cũng như đang được chữa lành và dần hồi sinh. 

Wednesday, May 9, 2018

Giáng Sinh xưa - For the first time in forever (37C)


Gió đêm đã hơi lành lạnh khi tôi và B vừa bước ra ngoài khiến tôi rúm ró người lại, anh vội cởi áo veston trên người và khoác lên vai tôi. Thật hạnh phúc khi lại được cảm nhận làn hơi ấm từ áo anh, cũng giống như đêm nọ anh cũng phủ áo khoác lên vai tôi và kéo tôi đi chơi, rồi bao nhiêu chuỗi sự kiện đầy màu sắc giữa tôi và anh cũng cứ thế nối tiếp nhau không ngớt. Hương đêm thật dễ chịu, tôi và anh cùng lặng lẽ nắm tay nhau bước trên những vỉa hè gồ ghề của khu phố cổ vốn được bảo tồn cẩn thận và tránh tối đa những sửa chữa không cần thiết.  

“Em có thấy tòa nhà ấy quen thuộc không?” Anh bỗng hỏi và chỉ tay về hướng tòa nhà có mái vòm màu ngọc lam trông quen quen. Thấy tôi vẫn chưa nhận ra được, anh bảo sẽ dắt tôi đi đến gần hơn vì anh muốn tôi tự mình nhận biết ra nó. Càng đi đến gần thì tim tôi càng đập mạnh.  

“Đây là nơi em đã gặp anh lần đầu … hôm nay trông khu vườn thật khác, suýt nữa em chẳng nhận ra.” Tôi xúc động nhìn anh, rồi nhìn lên đồi, nơi có khu vườn thơ mộng thi thoảng đã đi vào giấc mơ của mình, phía sau khu vườn là tòa nhà có mái vòm phủ thống đốc.
“Đêm ấy, trông nó giống như một khu vườn bí mật hơn phải không?” Anh mỉm cười, âu yếm nhìn tôi. “Mình đi lên đó nhé?” Anh hỏi, và tôi sung sướng gật đầu. 

Khu vườn đang vào xuân, hoa nở sớm khắp nơi. Những cây to trơ trụi tôi nhớ đã nhìn thấy đêm ấy giờ đang ngập lá và cho hoa sum suê, ửng hồng sắc hoa mộc lan cùng vô số hoa anh đào, hoa táo tây, thấp hơn bên dưới là những bụi hoa thủy tiên vàng nhạt, những luống tulip đỏ rực cùng những khóm dạ lan hương màu tím biếc đan xen cùng hoa anh thảo vàng rực. Cỏ cũng xanh mướt, vẫn còn ươn ướt vì vừa được tưới nước, khẽ dậy lên mùi đất ẩm hòa quyện cùng các loại hương hoa thơm ngát lan tỏa khắp vườn. 

“Đây là nơi em đã đứng!” Tôi reo lên, bước đến gần cây anh đào sum suê và đang khẽ đong đưa trong gió. “Và anh đã xuất hiện cách em chỉ vài bước chân, chỗ này phải không?” Tôi đưa tay chỉ hướng, anh nhìn theo và mỉm cười rồi gật đầu xác nhận, vẫn im lặng, khẽ nắm tay tôi rồi kéo nhẹ tôi đến thật gần trước mặt anh. 
“Anh vui vì trông em rất hạnh phúc và cả xúc động khi quay lại khu vườn này. Lần nào đi ngang khu vực này anh cũng nhớ đến em cả, anh luôn mong có ngày lại được đưa em quay trở lại đây.”
“Anh đã nhớ em nhiều đến thế ư? Từ bao giờ đấy?” Tôi ngước lên nhìn anh, xúc động hỏi. 
“Không chỉ nhớ mà còn luôn mơ tưởng đến em nữa kìa!” Giọng anh đã bắt đầu ướt át. “Em cứ như giọt thủy ngân, luồn lách thế nào mà cứ luôn thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm tư anh từ lúc nào anh chẳng nhận ra!” B mỉm cười, âu yếm vén tóc trên mặt tôi. “Anh có một thỉnh cầu nho nhỏ,” anh thì thầm, giọng đã trở nên êm mượt, gió lại luồn qua tóc khiến tôi rùng mình. “Cho phép anh nhé?” Vừa nói anh vừa khẽ áp hai tay lên mặt tôi, vờn nhẹ ngón tay lên má rồi lên môi tôi, lúc này đã run run. 
“Cho phép anh … về việc gì?” Giọng tôi đã gần như thều thào, mắt nặng trĩu. 
“Được hôn em!” 

Anh chưa dứt lời thì tôi đã cảm giác toàn thân mình nhũn ra như tàn dư của cây nến vừa cháy gần hết, đất trời xoay mòng mòng trong khi môi đã tê dại vì nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt của anh. Không gian tĩnh tại của khu vườn như một rạp phim vắng hoe khiến bao nhiêu hình ảnh về cuộc nói chuyện ngộ nghĩnh và sượng sùng đêm nào, cũng nơi đây, bỗng tái hiện sống động trong trí tôi đến từng chi tiết nhỏ. Khu vườn đêm Giáng Sinh, lạnh cóng, ảm đạm, nơi có hai con người sợ tiếng ồn vô tình chạm mặt nhau khi cả hai đều đang cần một không gian yên tĩnh. Và tuyết đầu mùa. Những đợt gió buốt. Rồi chàng nhạc công đang đánh đàn dương cầm và hát bài “White Christmas” với giọng hát trầm ấm đến nao lòng, đã rất gallant đưa tôi đi vào trong tòa nhà khi chân tôi đang đau buốt. Chàng nhạc công trong quân phục hải quân đẹp đến thanh thoát ấy, sau khi vượt qua sóng to gió lớn, giờ đây đã được tháo cũi sổ lồng và đang hạnh phúc yêu tôi nồng nàn đến cuồng nhiệt. Lúc này tôi đã phải bám vào vai anh vì đôi chân tôi đang không làm tốt nhiệm vụ giúp chủ nhân của chúng đứng vững trên mặt đất nữa, nhưng đôi cánh tay chắc khỏe của anh đã đan chéo sau lưng tôi như một tấm lưới êm ái, thật an toàn và vững chắc, vững đến mức tôi hiểu rằng mình sẽ không sợ ngã bao giờ trong đời. 

.

Về đến nhà cũng đã gần nửa đêm nhưng khu phố vẫn náo nhiệt vì là tối thứ Sáu, tôi và anh lặng lẽ nắm tay nhau đi chầm chậm lên cầu thang, quyến luyến chẳng muốn rời nhau thì tôi chợt nhớ ra một việc. 

“Anh vào nhà với em một chút nhé?” Tôi hỏi và cảm thấy mắt anh hơi giãn ra vì những dấu hỏi. “Em cũng có một vật cho anh, khi nãy em quên mất!” Tôi cười và mở cửa trong khi anh vẫn im lặng, bước theo tôi như một cái máy. Căn hộ bé xinh của tôi thoảng hương hoa hồng anh vừa tặng, tôi lại nghếch mũi lên hít lấy hít để trong khi anh nhìn tôi và mỉm cười 

“Em sẽ quay lại ngay!” Tôi nói và kiễng chân thơm nhẹ vào má B khiến mặt anh hơi ngây ra. Rồi tôi quay mặt và đi vào phòng ngủ, cố giấu một nụ cười, chẳng biết anh đang có vấn đề gì mà im lặng suốt từ nãy giờ. Hay là vì anh đã xài sạch sành sanh những lời có cánh với tôi nên giờ đây cứ đứng đực mặt ra thế này?! 

Chẳng là hôm đi New York về, nôn nao đến ngày gặp B nên tôi đã hì hụi cắt dán thủ công làm một tấm thiệp bé xinh với những dòng lãng mạn dành tặng anh nhân dịp hẹn hò lần đầu, và rồi anh đến sớm hơn giờ hẹn khiến tôi quên mất cái thiệp khi phải vội vội vàng vàng lúc chuẩn bị. Nhưng tấm thiệp tôi đặt trên chiếc bàn con trong phòng ngủ chiều nay đã không cánh mà bay, tôi hớt hải lục tung chăn gối lên để tìm trong vô vọng rồi tiu nghỉu bước ra phòng khách. 

“Em xin lỗi, nhưng em … để lạc nó ở đâu mất rồi!” 
“Rồi nó sẽ sớm xuất hiện trở lại thôi, anh mong nhận được vật ấy!” B mỉm cười ra vẻ thông cảm, anh cho hai tay vào túi quần, được vài giây thì lại rút tay ra, vẻ ngập ngừng. 
“Anh có ổn không đấy?” Tôi phải cười và hỏi B trong khi cởi áo veston ra trả lại cho anh. 
“Anh cũng chẳng biết nữa …”  

B nói thật khẽ, gần như thì thầm, cầm lấy áo và nhìn nó trong vài giây, mắt hơi chớp chớp ra chiều nghĩ ngợi, rồi quyết định đặt áo xuống chiếc ghế bành, bước đến gần và kéo tôi vào lòng rồi hôn tôi thật chậm và dịu dàng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy ấm áp dễ chịu như lúc này, cảm nhận rõ hơn sự hiện diện của anh so với lần đầu anh hôn tôi ở khu vườn kỷ niệm kia. Có lẽ ban nãy tôi đã quá choáng váng và tâm tư xáo trộn những kỷ niệm dễ thương với anh, một sự choáng ngợp về nụ hôn thần tiên mà cả tôi và anh khát khao chờ đợi đã lâu khiến tôi chới với mất tự chủ. 

“Này em …” B thì thầm sau nụ hôn thật dài và mềm mại, “anh muốn hỏi em một việc …” anh thoáng đỏ mặt, lại mi nhẹ lên môi tôi và nói tiếp, “em mời anh vào nhà có phải là ... là em đã bật tín hiệu xanh cho anh phải không?”

Vẫn còn lâng lâng, tôi định hỏi anh một câu hỏi vô duyên “Tín hiệu gì hả anh?” thì chợt giật mình vì chất xám đã bắt đầu trở về và ngọ nguậy trong não cho tôi biết ý anh muốn hỏi về điều gì. Chết chưa, tôi đâu có ý mời anh ở lại đêm nay với tôi. Mọi việc còn mới mẻ quá, tôi chẳng nghĩ mình đã sẵn sàng nhưng chẳng biết phải trả lời B ra sao vì tôi cũng chẳng muốn làm anh “mất mặt” với mình! Có lẽ nét bối rối đến đần độn trên mặt tôi đã tố cáo tất cả khiến anh không khỏi bật cười. 

“Thôi anh hiểu rồi!” B lại mỉm cười lần nữa, khẽ nhắm mắt và lắc đầu như tự trêu mình. “Anh xin lỗi, anh đã hiểu nhầm ý em.” Anh hơi hắng giọng. “Cũng có thể do khác biệt văn hóa. Sau khi đi chơi về, nếu cô gái mời bạn trai vào nhà thì thường đó là một tín hiệu ‘đèn xanh’ cho anh bạn trai. Khi nãy anh cũng hơi ngạc nhiên khi em mời anh vào nhà …”

Tôi mừng vì chẳng phải giải thích gì cho B về chuyện tế nhị kia, và chợt nhớ đến sự im lặng bất thường của anh khi nãy. Tôi cố nhịn cười để không làm “mất mặt” anh nhưng trong lòng lại phải khen anh vì đã không vội vàng với tôi mà lại tôn trọng và hỏi tôi trước.  

“Có lẽ anh phải về cho em đi ngủ thôi!” B nói và cầm áo veston lên rồi khoác vào người. “Em có hài lòng về buổi tối hẹn hò đầu tiên với anh không?” Anh nắm tay tôi bằng cả hai tay. 
“Em chưa từng hạnh phúc hơn thế!” 
“Anh cũng vậy!”
“Cám ơn anh đã sắp xếp mọi thứ, thật hoàn hảo. Em thích tất cả … anh thật chu toàn với em.”
“Không, anh phải cám ơn em cơ!” B nhìn sâu vào mắt tôi. “Anh đã có một buổi tối thật tuyệt diệu với em. Ngủ ngon nhé.”
“Tạm biệt anh.” Rồi tôi đứng thẳng người, giả vờ nghiêm trang và rút tay lại. “Đây là cách chào tạm biệt kiểu Việt Nam!” 
“Anh thích tạm biệt kiểu Pháp hơn!” Anh lại hôn tôi nồng nàn hơn bao giờ hết. 

Không gian yên ắng trở lại khi B đã ra về. Tôi di chuyển trong nhà bằng cách lướt chứ chẳng phải bước đi với chân chạm đất nữa, người tôi đã ở trong tình trạng không trọng lượng cả buổi tối nay rồi còn gì. Mọi thứ thật tuyệt diệu, thật hoàn hảo ngoài sức tưởng tượng của tôi, cảm giác yêu rồi biết mình cũng được yêu sao vừa êm ái vừa mãnh liệt đến thế. Tôi hát líu lo, đang thay quần áo thì bỗng giật mình, phát hiện dây khóa kéo sau lưng của chiếc váy đang mặc đã bị “ai đó” kéo xuống đến gần cả tấc!

Friday, May 4, 2018

Giáng Sinh xưa - Come fill me again (36C)

Tôi có cảm giác anh và cả tôi vừa rũ bỏ được bao nhiêu gánh nặng ngàn cân trong lòng. Thời gian qua, tôi cũng đã ít nhiều có nghĩ đến Jessie và quả thật, cũng đã có những lăn tăn về cô ả, nhưng khi nhìn phản ứng của anh khi gặp cô nàng ở đêm Giáng Sinh nọ thì tôi ít nhiều đã có cảm giác cô ta là một tai họa hơn là phúc lành cho anh. 

“Em còn thắc mắc gì nữa về chuyện anh vừa chia sẻ với em không?” 

Tôi lắc đầu. Chẳng lẽ lại hỏi anh vì sao lại đi yêu một ả tâm thần kinh khủng đến thế. Dù sao, nghĩ đến việc Jessie đã mất đi một người đàn ông tuyệt vời như B và suýt cả mất mạng nữa, tôi thấy cô ta đã mất mát quá nhiều nên cũng có chút động lòng. 

“Nếu vậy thì câu chuyện về cô ta cũng kết thúc tại đây, chúng ta sẽ chẳng bao giờ nhắc đến cô ta nữa, nhé?” Anh nhìn tôi nồng nàn, nắng xuân đã lại tràn về đong đầy trong ánh mắt anh sau những giá buốt của câu chuyện khó khăn kia. 
“Dĩ nhiên, không bao giờ!” Tôi hạnh phúc đáp lời anh, lòng nghĩ đến việc mình cũng nợ anh một câu chuyện, chẳng biết phải mở lời thế nào thì anh đã hỏi đúng tim đen tôi. 

“Còn em, em có gì muốn chia sẻ với anh không?”

Đây là cách anh “hỏi tội” tôi như hôm nào anh đã dọa tôi trên điện thoại đấy ư, người đàn ông tinh tế của tôi? Tôi mỉm cười bối rối, mặt thoáng đỏ và im lặng một lúc. Anh lúc nào cũng thế, cũng luôn đi guốc trong bụng tôi, thế thì làm sao tôi có thể trở thành người phụ nữ bí hiểm trong mắt anh như tôi luôn mong muốn được? Ván bài đã đến lúc lật ngửa, nhưng tôi vẫn chẳng biết phải bắt đầu như thế nào. 

“Để anh giúp em nhé? Lại bắt đầu từ đêm Giáng Sinh huyền thoại ấy được không?”
“Được đấy!” Tôi cười. “Có thể bắt đầu từ lúc anh bị bắt cóc … ấy chết, em xin lỗi, em quên mất về thỏa thuận vừa rồi của chúng ta!” 

Anh cười nhạt. “Thôi, bỏ qua. Đừng câu giờ nữa, kể hết chuyện cho anh nghe nào!” 

Người đàn ông bản lĩnh và trầm tĩnh thế mà cũng biết nóng lòng tìm hiểu về “tình địch” của mình! Tôi thích thú khi lần đầu được chứng kiến vẻ nóng ruột và cả một sự ghen tuông mơ hồ nào đó của anh.  

“Có một người đã đến lấp chỗ của anh, và trò chuyện với em cả buổi tối còn lại.” Tôi cũng cố tình không nhắc đến một cái tên, và để ý thấy môi anh hơi mím lại, một đặc điểm tôi đã thích từ khi mới gặp anh lần đầu. “Anh ấy lịch sự đĩnh đạc …” tôi cảm thấy mình sắp “ca ngợi” David và kịp thời nói giảm đi, “vì thế mà em mới tiếp chuyện với anh ấy. Sau đó, em tình cờ gặp anh ta ở hiệu giặt vào ngày cuối năm, và … anh ta mời em đi chơi tối hôm ấy.”
“Tình cờ?” Anh hơi nhướn mày lên hỏi, trông thật yêu khiến tôi cười ngoác miệng, bỏ qua câu hỏi không cần thiết ấy. 
“Và em cũng biết anh bị bỏng vì đã chạy khắp nơi tìm em trong đêm hỏa hoạn ấy.” 

Tôi vừa nói vừa khẽ lướt vài ngón tay lên vùng da từng bị bỏng của anh, lúc này đã lành hoàn toàn nhưng vết sẹo vẫn còn hơi ửng đỏ. Anh khẽ gật đầu, môi vẫn còn mím chưa chịu buông, tôi lăn tăn tự hỏi nếu đặt môi mình lên ấy vào lúc này thì chúng có chịu giãn ra hay không nhỉ?

“Sau đó, em có gặp anh ta thêm một đôi lần, nhưng anh ta tự dưng đột ngột biến mất không tăm tích. Cho đến nay em vẫn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta nữa …”
“Lạ nhỉ. Nếu anh ta xuất hiện trở lại, em sẽ giải quyết thế nào?” 
“Em chẳng có việc gì phải giải quyết cả!” Tôi hơi buồn cười, anh đúng là người của quân đội, luôn phải biết rõ kế hoạch hành động và cách ứng biến trước hoàn cảnh. 
“Tức là em sẽ không phải vướng vào một tình thế khó xử nào hết?”
“Không hề!”

Giọng tôi chắc nịch và điều ấy mới khiến môi anh thôi không mím lại nữa. Mây đen lúc này đã vần vũ đầy trời, mưa xuân bắt đầu rơi lất phất và nặng hạt dần, cắt ngang câu chuyện anh vừa nóng lòng được nghe. Tôi và anh nắm tay nhau chạy về nhà, đến nơi thì cả hai đều đã thấm ướt. 

“Anh đã được nghe những điều anh muốn nghe, phần em thế đủ rồi, tối mai anh lại kể tiếp cho em nốt phần còn lại về phía anh, nhé?” Anh nói nhanh, giọng hổn hển, rồi ôm xiết tôi vào lòng và hôn tôi thật lâu lên trán. “Phần tốt đẹp và ngọt ngào nhất!” Anh thì thầm bên tai tôi, nước mưa từ mặt anh nhỏ giọt lên má tôi thật ấm.
“Mai nhé!” Tôi sung sướng trả lời vừa đúng lúc anh bất ngờ đẩy nhanh tôi ra.  
“Ừ, tối mai. Cuộc hẹn chính thức của chúng ta!” Anh nói như reo, nụ cười đọng nước mưa trong vắt, lại quyến luyến nắm tay rồi hôn vội vào má tôi và đẩy nhẹ tôi vào nhà, vẫy tay và chạy xuống cầu thang. Tôi đứng bần thần một lúc rồi tung cửa chạy ra ban công dõi theo dáng anh đang đi như chạy trong làn mưa đan xéo không gian bên kia đường. Những tấm rèm cửa sổ của những căn hộ chung quanh tôi như đang phất phơ, chẳng biết vì gió hay vì những đôi mắt tò mò tọc mạch phía sau chúng. Tôi cười rạng rỡ, vẫy tay chào lần đầu tiên những tấm rèm cửa sổ rung rinh ấy rồi hạnh phúc bay lướt vào nhà, ngã vật lên giường và nhắm nghiền mắt, tưởng tượng đến một tối mai thần diệu. 

Buổi tối hẹn hò lãng mạn đầu tiên của tôi và B. 

Wednesday, May 2, 2018

Giáng Sinh xưa - You fill up my senses (36B)


Kể đến đây, B dừng lại và nhìn tôi dò xét. Tôi vẫn tỉnh bơ, đang cố đào sâu vào câu chuyện của anh, xem tính nghiêm trọng của nó nằm ở đâu. Rõ ràng không thể xem thường tai nạn thảm khốc của Jessie, nhưng việc anh có liên quan đến cô ta như thế nào trong những ngày ấy mới là mấu chốt. Nghĩ đến đó, tôi cố nén một tiếng thở dài. B cũng không thoải mái cho lắm. Anh nói mà không nhìn tôi. 

“Cô ta đã qua khỏi cơn nguy kịch như một phép màu …”
“Em mừng vì điều ấy.” Tôi nói thật lòng.  
“Bố mẹ cô ấy đã đưa cô ấy đi xa để nghỉ dưỡng dài hạn. Họ cũng hiểu rằng việc ấy sẽ tốt hơn cho cô ta, và cho cả mọi người.”
“Em nghĩ họ rất quý mến anh?”
“Có lẽ thế …”

Tôi gật đầu, chẳng biết phải nói gì. Kể ra, việc chẳng có gì hệ trọng như tôi đã lo nghĩ. Đằng nào thì Jessie cũng đã tai qua nạn khỏi, B là người đàn ông chính trực, anh đã làm những việc cần làm với cả Jessie và với tôi. 

“Vấn đề là,” đôi mày anh hơi châu lại, mắt đã bớt xanh hơn, “anh cảm giác mình có một phần lỗi trong tai nạn suýt cướp đi mạng sống của cô ta … và đứa bé trong bụng cô ấy …”

Tim tôi thót lại, rụng rời. Cuối cùng thì điều tôi lo nghĩ và dự đoán cũng đã thành sự thật. Đời sao tréo ngoe thế này? Anh im lặng một hồi, mắt buồn vời vợi và đẹp đến nao lòng trong ánh chiều tà, chiếc cốc giấy cầm trong tay đã nhàu nát tự bao giờ. 

“Hôm anh vừa về, cô ta lại đi tìm anh, gây gổ với anh, anh đang mệt mỏi và cũng đã chán ngấy sự quấy nhiễu ấy nên đã hơi nặng lời với cô ta … Anh không muốn nặng lời với phụ nữ, đó là lần đầu tiên anh phải làm thế, hạ sách thôi, nhưng anh chẳng biết phải làm gì khác hơn khi cô ta cứ ám anh như một bóng ma. Và có lẽ trong khi tức giận bỏ đi, cô ta đã gặp tai nạn …”

Mây đen đã bắt đầu giăng phủ trên trời, còn tôi đã cảm nhận trống ngực mình đang đập phá tơi bời toàn thân khi trong đầu đang vẽ ra một viễn cảnh tăm tối. Anh sẽ phải có trách nhiệm làm cha, Jessie lại có vũ khí lợi hại để hành hạ anh và cả tôi, rồi sẽ như thế nào nữa? Tôi sẽ … trở thành mẹ kế của con anh? A, khoan đã! Tôi chợt nhớ ra một việc quan trọng. 

“Nhưng làm sao cô ta có thai được khi … anh đã tránh mặt cô ta cả hơn sáu tháng?” Tôi chợt nhớ hôm gặp cô ta, trông cô ta vẫn rất thon gọn và mảnh dẻ.
“Anh đã … đã có gặp cô ta một lần hồi trước Giáng Sinh …” anh thoáng đỏ mặt. “Hôm ấy là sinh nhật bố cô ấy. Ông là tướng hải quân vừa về hưu, một người đàn ông chí khí, anh rất kính nể ông ấy. Và vì ông ấy đã đích thân mời, anh không thể từ chối …”

Tăm tối lại bao trùm lấy tôi ngay khi tôi vừa tìm được chút ánh sáng mong manh của hy vọng. Chẳng thèm giữ ý tứ gì nữa, tôi thở dài, lòng chỉ muốn khóc nhưng mắt lại ráo hoảnh. Anh đưa tay, định nắm tay tôi, nhưng đổi ý và kéo tay về. 

“Và … hoàn cảnh nào đã khiến …” tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn vì họng tôi đang khô khốc và đắng ngắt, cố lựa lời thích hợp để không phải nói thẳng điều tôi đang muốn hỏi, “khiến … việc ấy xảy ra? Lúc đó anh đã không còn yêu cô ấy, tại sao?” Giọng tôi vẫn rất vững nhưng lòng tôi thì đã mềm nhũn chẳng còn chút sinh lực nào. 

“Hôm đó anh uống hơi nhiều. Bữa tiệc sinh nhật ấy cũng là tiệc về hưu của ông tướng, cho nên, khách mời đa số là những người quen trong ngành, và cũng vì vậy nên anh mới vui vẻ chè chén với họ. Đã lâu không tiệc tùng nên lần đó anh xỉn rất nhanh, đến độ anh không thể tự lái xe về nhà và … và anh đã phải ngủ lại nhà ông ấy.”
“Ra là thế … anh còn nhớ gì về đêm ấy không?”  
“Không nhiều lắm … anh chỉ nhớ mình đã loạng choạng rồi ngã phịch xuống sofa, có tiếng cười đùa của vài thằng bạn khi thấy anh xỉn, rồi anh loáng thoáng nghe tiếng ai đó bảo rằng anh không nên lái xe về nhà trong tình trạng như thế …”
“Loáng thoáng? Tức là anh đã gần như bất tỉnh?”  
“Có lẽ thế. Mắt không mở ra nổi, người lâng lâng không cảm giác, chỉ muốn đổ vật xuống …”
“Và?”
“Và anh chẳng nhớ gì nữa.”

Tôi chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này, nhưng tôi cũng đủ hiểu biết với tình trạng say xỉn ấy của anh khi ấy thì vụ việc đã trở thành “điệp vụ bất khả”. Nhưng còn một khả năng nữa và tôi muốn khai thác lần cuối trước khi đóng sổ phi vụ đau tim này. 

“Thế còn buổi sáng hôm sau, chắc hẳn anh phải nhớ những gì đã xảy ra vào buổi sáng?”

Mắt anh bỗng xanh hơn khi nghe câu hỏi của tôi, đôi đồng tử lại giãn ra như khi một diễn viên vừa nghe xướng tên mình cho danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất trong lễ trao giải Oscar vậy.  

“Anh dậy từ rất sớm vì khát khô cháy cổ, và đã cuốn gói đi ngay lập tức, trước cả khi nghĩ đến việc tìm nước uống!” 

Tập trung cao độ, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, châu mày thật lâu như đang phân tích một thông tin tình báo quan trọng đến mức sống còn. Tôi mở to mắt nhìn anh, mỉm cười thư giãn, chờ anh hiểu ra một sự thật hết sức hiển nhiên và đơn giản. Rồi bất giác, sự vỡ òa của niềm tin và hy vọng như vừa bùng nổ trong anh. Anh đập mạnh tay lên trán rồi ôm chầm lấy tôi vào lòng. 

“Anh hiểu ý em rồi, anh đã hiểu ý em! Tại sao anh đã ngốc đến thế hả trời?!”

Tôi cũng vỡ òa một niềm vui khó tả, mà tôi vui cho anh hơn cả cho tôi nữa kìa. Ngốc thật ấy chứ! Việc ấy đã không thể nào xảy ra vào buổi tối chết tiệt kia khi anh đang say xỉn như chết, và sáng ra thì anh đã cuốn gói đi từ sớm, thế mà chưa gì anh đã vơ vội trách nhiệm vào người. Chàng hoàng tử của lòng tôi ơi, anh có thể luôn mạnh mẽ và vững vàng trước những cơn cuồng nộ kinh hoàng nhất của đại dương bao la, điềm tĩnh hiên ngang trong làn tên mũi đạn, cớ sao lại sợ hãi và ngốc nghếch đến thế trước cái bẫy tình của con yêu tinh nhền nhện kia? Mà như thế lại hay, tôi lại thích. Đàn ông phải như thế. Mạnh mẽ, thông minh, bản lĩnh kiên cường ở đâu cũng được, nhưng phải hơi khờ trước phụ nữ. Đàn ông mà ghê gớm tinh vi, lừa tình và đấu đá với phụ nữ thì còn gì là đàn ông. Tôi muốn cho B biết việc anh chia sẻ câu chuyện với tôi và cả những gì anh đã làm cho Jessie khi cô ta gặp nạn có ý nghĩa với tôi như thế nào, rằng anh thật là một người chu toàn và có trách nhiệm, một gentleman chính hiệu. Nhưng lúc này đây, tôi cảm thấy mọi lời nói chẳng còn cần thiết nữa. Tôi và anh như đang trao đổi sự đồng cảm với nhau qua ánh mắt, vòng tay, qua những xúc chạm tinh tế, nhẹ nhàng. 

“Anh có nghĩ … cô ta sẽ để cho chúng ta yên không?” 
“Cô ta sẽ không còn cách nào khác.” Anh mỉm cười, khích lệ nhìn tôi. “Anh biết cách bảo vệ em và cho đến nay cách ấy đã tỏ ra khá hiệu quả!” 
“Anh đã làm những gì?” Tôi lại bồn chồn hỏi. 
“Thôi em đừng hỏi sâu quá, anh chẳng làm gì phạm pháp cả!” 

Anh cười tươi, làm rạng rỡ cả buổi chiều đã bắt đầu trở nên thật u ám. 

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...