Friday, September 14, 2018

Giáng Sinh xưa - And she'll promise you more than the garden of Eden (47B)


Căn phòng sáng sủa, gọn gàng sạch sẽ, tường màu xanh nhạt, treo đầy ảnh các ban nhạc rock lừng danh như The Beatles, Guns and Roses, Pink Floyd, Queen … Dĩ nhiên, tôi chẳng biết hết các ban nhạc này, chỉ nhận ra mỗi The Beatles huyền thoại. Gần cửa sổ nhìn xuống sảnh chính của ngôi nhà là chiếc bàn làm việc với máy vi tính xách tay và vài quyển sổ tay xếp chồng lên nhau ngăn nắp gọn gàng, một chiếc cốc bằng sứ màu xanh thủy quân có chữ “N” (viết tắt của “Navy”) mạ vàng chứa đầy bút viết, cạnh bàn giấy là kệ sách nho nhỏ chất đầy sách dầy mỏng đủ loại, cũng gọn gàng tinh tươm, và cây guitar dựng ở góc phòng cạnh tủ quần áo. Ở bức tường đối diện kệ sách là những tấm áp phích của hải quân với hình ảnh những chiến hạm, những khẩu hiệu, vài tấm ảnh chân dung của anh lúc mới vào học viện hải quân, một số bằng khen về những thành tích học tập và thể thao cùng vài tấm ảnh chụp chung với các bạn đồng khóa tại các sự kiện thể thao của học viện. Tấm ảnh to nhất là ảnh chụp với các bạn nhân ngày tốt nghiệp, nằm ngay giữa trung tâm những bức ảnh còn lại. Tôi thích thú nhìn nét mặt rạng ngời của anh và các bạn trong tấm ảnh ngày tốt nghiệp ấy, ai cũng quân phục trắng chỉnh chu trên nền trời trong xanh đầy nắng vàng trông thật đẹp và thanh thoát. Nhìn tấm ảnh, tôi chợt nhớ ra vụ gặp Alex trước đấy và quyết định “khai báo” xem B có phản ứng gì không. 

“À, khi nãy lúc đi tìm anh ở hồ bơi, em có gặp Alex …” 

Tôi cố tình dừng tại đấy nhưng B chỉ mỉm cười, một bên mày hơi nhướn lên chờ tôi kể tiếp. Tôi quyết định yểm đi chi tiết Alex gửi lời chào mà thực chất là có ý thách thức anh, thay vào đó tôi chỉ kể nửa phần còn lại.

“Em có bảo Alex rằng bạn trai em có nhã ý gửi lời chào đến anh ta!” 

B nghe đến đấy lại cười vang và lắc đầu. “Em cũng ghê gớm thật đấy! Mà em cứ yên tâm, anh không có lấn cấn gì với Alex cả. Nếu đã gặp mà không thích em thì hắn mới là kẻ có vấn đề!”

Tôi mỉm cười, thích thú khi thấy B rất thả lỏng sau những ngày căng thẳng vừa qua, mắt lại hướng đến kệ sách rồi tôi bước sang và ngắm nghía những khung ảnh trên ấy. 

“Lúc này anh khoảng sáu tuổi.”

B chỉ vào tấm ảnh có cậu bé đang đứng nghiêm trang với hai tay nắm vào nhau, áo sơ mi trắng dài tay, quần ngắn xanh dương và cà vạt đỏ, giày da đen kèm tất trắng, tóc vuốt gel gọn gàng khoe vầng trán rộng tinh anh, miệng vo tròn, có vẻ như đang hát. 

“Hôm ấy anh hát bài ‘La Marseillaise’ ở hội Pháp nhân ngày quốc khánh Pháp.”
“Anh đã hát bài gì?” Tôi nheo mắt hỏi. 
“Bài ‘La Marseillaise’, quốc ca Pháp.”
“Hả, anh vừa nói bài hát gì?” Tôi hỏi lại, cố nhịn cười. 
“Bài ‘La …’, này, em đang giở trò gì đấy?” 
B nheo mắt nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ khiến tôi cười khúc khích. Cách anh phát âm “La Marseillaise” và những từ Pháp khác nghe rất hay, giống giọng Pháp chuẩn rất thích, thế nên tôi cứ láo lếu giả vờ hỏi đi hỏi lại. 

Rồi tôi chuyển đề tài. “Trông anh đáng yêu quá. Tự dưng em liên tưởng đến Tyler.”
B mỉm cười và gật đầu. “Anh cũng nhớ cậu bé đặc biệt ấy. Nhắc đến Tyler anh mới nhớ, tí nữa em nhớ nhắc anh ra bưu điện gửi thiệp cho cậu bé nhé.”

Tôi mỉm cười gật đầu với B, mắt lại chuyển sang một bức ảnh khác của anh, cực kỳ ấn tượng khiến tôi ngớ người ra. Bức ảnh trắng đen với hình ảnh một thiếu niên mới lớn chừng mười bảy, mười tám tuổi, quần jeans bạc và rách tơi tả, áo thun đen in hình bốn gương mặt trẻ măng của The Beatles, tóc mềm mại và óng như lụa, gợn sóng và dài rũ rượi đến tận vai và lòa xòa trên mặt. Cậu thiếu niên trong ảnh đang ngồi bắt chéo chân trên cỏ và dựa lưng vào gốc cây cổ thụ, nét mặt sầu đời hơi cúi xuống nhưng mắt hơi nhíu lại và nhìn thẳng vào ống kính máy hình đầy thách thức trông rất bụi bặm, tay hờ hững cầm điếu thuốc đang cháy dở, bên cạnh là cây đàn guitar cũng dựa hờ hững vào thân cây. Và một chữ ký ở góc phải bức ảnh. 

“Trời ạ, ngày xưa anh thác loạn đến thế này ư?” Tôi kêu lên vì ngạc nhiên tột độ. 
“Không thác loạn đâu, chỉ nổi loạn thôi!” Anh cười. “Thật khó cho em liên tưởng đến hình ảnh này phải không?”
“Cũng không quá khó … em thấy hình ảnh này vẫn rất hợp với anh ngay cả bây giờ cơ!” Tôi thật thà phát biểu. “Lần đầu gặp anh, em đã loáng thoáng thấy hình ảnh này rồi đấy, lạ lắm, và gần đây nhất là khi anh ôm đàn và hát ở câu lạc bộ jazz ấy.” Rồi tôi nêu lên một thắc mắc khác. “Này B, tại sao bức ảnh này lại có chữ ký nhỉ? Của ai đấy?”
“Chữ ký của anh! Hồi đó anh từng muốn chơi nhạc chuyên nghiệp đấy. Đã từng đánh guitar bass dự bị cho một ban nhạc rock mới nổi như một thú vui, về sau họ thích anh và mời anh tham gia chính thức, đó cũng là lúc ban nhạc bắt đầu lôi cuốn được sự chú ý của công chúng và vừa ký được hợp đồng ghi âm hoành tráng đầu tiên. Thế là anh đã tưởng tượng đây sẽ là ảnh của mình gửi tặng fan hâm mộ!” B cười to. 
“Em nghĩ tấm ảnh này mà phóng lớn làm áp phích thì sẽ có khối cô mang về dán trong phòng mình đấy nhé!” Tôi cũng cười nhưng rất thật lòng trong lời khen ấy. “Với lại, đây có phải là thời gian anh đi đánh đàn dạo như có lần anh đã kể cho em phải không?” 
“Đúng rồi!” Anh cười tươi. “Muốn tự khẳng định mình mà! Với lại, việc anh nổi loạn như thế cũng là vì anh muốn chọc giận ba anh thôi. Ông là sĩ quan quân đội nên rất không ưa những anh chàng hippie tóc dài luộm thuộm, tính tình nghệ sĩ và hay than mây khóc gió.” B lại bật cười. 
“Em nghĩ không phải anh chỉ muốn chọc giận ông ấy mà thẳm sâu anh lại muốn được ông quan tâm đến mình hơn thôi đúng không?” 

B nhìn tôi đầy trầm ngâm, lại nhíu mày như những khi anh phải đối diện với những vấn đề sâu sắc, rồi khẽ gật đầu trả lời tôi. 

“Em hiểu anh nhiều đấy. Chắc chắn là như thế, mặc dù hồi đó anh không nhận ra điều ấy.”
“Và rồi anh chuyển hướng, muốn được như ông và giỏi hơn cả ông nữa, để được ông công nhận …” Tôi vẫn nhìn B và tiếp tục nói ra những tâm sự sâu kín của anh. “… và một ngày nọ, anh nghệ sĩ tóc dài bất cần đời kia bỗng bị cạo trọc đầu để trở thành một tân sinh viên hầm hố của Học viện Hải quân!” 

Tôi cười khìn khịt, cố bông đùa để xua đi không khí hơi nặng nề mỗi khi nhắc đến ba anh và việc ấy đã có kết quả khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như nắng xuân trên mặt anh.

“Mà này, hồi đó tiếc là anh đã chẳng giữ những lọn tóc dài ấy …”
“Trời, giữ để làm gì hả em?”
“Thì để làm kỷ niệm, hoặc … sau này bán đấu giá nếu anh bỗng trở nên nổi tiếng!”

B cười vang và âu yếm hôn lên má tôi.

“Anh thích trí tưởng tượng phong phú của em lắm. Nhưng anh cũng thích cái ý nghĩ ấy của em nữa.”
Tôi lại thích thú ngắm nghía bức ảnh “hoang dã” của anh rồi nhận xét. 
“Hồi đó em cứ tưởng anh chỉ chơi dương cầm thôi.”
“Thật ra anh thích guitar hơn, mặc dù hồi còn bé thì phải học dương cầm vì bị mẹ ép!” 
“Hay là anh đàn guitar và hát cho em nghe nhé?” Tôi giở giọng phụng phịu vòi vĩnh khiến B phì cười rồi nhìn tôi với ánh mắt thú vị. 
“Anh chưa bao giờ đàn hát riêng cho cô gái nào cả, cảm giác hơi buồn cười về việc ấy. Nhưng em muốn gì mà chẳng được, anh phải chiều em thôi cưng ạ!”

B vừa nói vừa khẽ véo cằm tôi rồi bước đến góc phòng, cầm cây guitar lên và cố tình thổi mạnh lên đấy như cố ý cho tôi thấy nó đã đóng bụi quá lâu chẳng được động đến và nháy mắt tinh nghịch với tôi rồi nói, “Và em không được kể cho ai về vụ này đấy nhé, kể cả mẹ anh!” khiến tôi cười vang và gật đầu hứa ảo. 

Anh kéo ghế cho tôi rồi ngồi lên ghế đối diện, nhìn tôi dò xét trong vài giây, mắt hơi nhíu lại rồi bỗng đưa một ngón trỏ lên như vừa nghĩ ra được một ý hay. 

“Có một bài hát này cứ như được viết riêng cho em vậy, em nghe nhé.”

B lại mỉm cười thật dễ thương, anh dạo đàn rồi hát bài “She’s always a woman” của Billy Joel. Dường như lúc này tôi vòi anh hát cho tôi nhìn thì đúng hơn. Sau khi lại bị anh hớp hồn vì hình ảnh chàng lãng tử ôm đàn guitar đêm nhạc jazz nọ, tôi cứ mong lại được ngắm anh như thế một lần nữa. 

Tôi cười khúc khích khi B vừa hát vừa nhìn tôi với nét mặt đầy biểu cảm vì lời bài hát sao cứ như lời trách yêu của anh nhạc sĩ với người phụ nữ của mình thế này. Những sợi dây đàn căng lên theo nhịp ngón tay anh lướt, tôi tiếc nuối khi những ngón thiên thần ấy dạo những nốt nhạc cuối cùng lúc bài hát vừa kết thúc. 

“Ôi, cô người yêu trong bài hát này khá tàn nhẫn với anh nhạc sĩ, sao anh lại ví em với cô ấy như thế?” Tôi cười và phản đối với anh.
“Không đâu, cô ấy đáng yêu lắm chứ! Anh nhạc sĩ chỉ vờ trách yêu cô ấy thôi em ạ.” Anh cười tươi nhìn tôi. “Em phải hiểu theo nghĩa ẩn dụ mới hiểu hết tình cảm ấm nồng của anh ấy dành cho người yêu. Đây này, em nghe lại nhé.”

Anh lại dạo đàn và hát từng đoạn. 

“She can kill with a smile, she can wound with her eyes
She can ruin your faith with her casual lies
And she only reveals what she wants you to see
She hides like a child but she's always a woman to me …”

“Em nhớ không, có người nướng bánh mà lò nướng thì nguội ngắc và bồn rửa trong bếp cũng chẳng có chiếc bát đựng bột nào cả. Nếu chẳng phải em đã lơ đãng nói dối và rồi cố che giấu như một đứa trẻ thì là gì?!” 
Tôi tủm tỉm cười, nhớ lại lần anh “lạc bước” đến nhà tôi đêm đông nọ và bà Rosalyn mang bánh mỳ nóng sang biếu rồi tôi bảo anh rằng bánh mỳ ấy do tôi nướng lúc anh đang ngủ. Trời ạ, hôm ấy ông tướng hay để ý này còn nhìn ra chuyện gì nữa ở nhà tôi mà tôi chẳng biết đấy? Chuyện nhỏ và xa lơ xa lắc thế kia mà anh vẫn nhớ ư?

“She can lead you to love, she can take you or leave you
She can ask for the truth but she'll never believe you
And she'll take what you give her as long as it's free
Yeah she steals like a thief but she's always a woman to me …”

Nhìn nét mặt chẳng có vẻ gì là đồng thuận với những gì vừa được nghe của tôi, anh mỉm cười giải thích. 
“Từ ‘free’ đây phải được hiểu là ‘vô điều kiện’ nhé. Em thấy anh có bao giờ có thể đặt điều kiện gì với em được không?”

Tôi thích thú thầm nghĩ đúng tôi mới là kẻ hay đặt điều kiện lôi thôi với B, chứ anh lúc nào cũng cưng chiều tôi mà chẳng bao giờ thật sự đòi hỏi gì từ tôi cả. 
“Nhưng tại sao anh lại gọi em là kẻ cắp trắng trợn?” Tôi lại giãy nãy lên bắt bẻ thì anh đã mỉm cười và chỉ ngón tay vào ngực mình, tôi hiểu ý anh muốn nói “Em đánh cắp trái tim anh!” 

Rồi B lại nhướn mắt, hất mặt về phía tôi trong khi tay bắt đầu lại dạo đàn và nói tiếp. “Này, tiếp theo là đoạn quan trọng em cần lưu ý nhé. Tội nặng của em đây!”

“And she'll promise you more than the garden of Eden
Then she'll carelessly cut you and laugh while you're bleeding …”

B hơi hắng giọng và tủm tỉm cười nhìn tôi, cố ý ngưng lại như để cho tôi “gặm nhấm” nỗi đau của anh khiến tôi đỏ mặt vì biết ẩn ý của anh rồi. Tôi biết, hôm hẹn hò lần đầu với B, lúc tạm biệt tự dưng tôi lại nổi hứng mời anh vào nhà cho một việc vớ vẩn khiến có người lầm tưởng cửa vườn Địa đàng đã mở toang chờ đợi và rồi phải tẽn tò tay trắng ra về. 

Tôi nhìn ra cửa sổ, bâng quơ xoắn một lọn tóc vào ngón tay khi nghe trống ngực mình bắt đầu đập mạnh. Quả thật, mình đúng là ngơ ngáo mà. Con gái khi yêu thì chỉ mơ về những điều lãng mạn, đâu nghĩ người yêu của mình thì lại mơ đến vườn Địa đàng và trái cấm. Lại thoáng nhớ đến việc gặp B hồi chiều nay ở hồ bơi và nhìn cơ thể cân đối và rắn rỏi của anh lần đầu tiên, lại lúc đang ướt sũng như thế kia, tôi cố nén hơi thở hơi dồn dập của mình và lại đỏ mặt. Anh chẳng còn phải mơ lâu nữa đâu, chàng trai si tình đáng yêu kia ơi!

“She is frequently kind and she's suddenly cruel
She can do as she pleases, she's nobody's fool”

“Bình thường em dịu dàng dễ thương, thế mà cũng biết cố tình chọc cho anh nổi cơn ghen vô duyên hôm ấy. Em có xu hướng hành xử theo cảm xúc bất chợt, nhưng em luôn biết mình muốn gì!”
Anh lại cười, ánh mắt cuộn sóng dào dạt bao lấp như chực chờ nhấn chìm kẻ sắp chết đuối là tôi vào lúc này đây, tay lại thong thả lướt nhẹ trên những sợi dây đàn và tiếp tục “kể tội” tôi. 

“But she can't be convicted, she's earned her degree
And the most she will do is throw shadows at you
But she's always a woman to me.”

Nghe đến đoạn này tôi cười ngất. “Em hiểu rồi anh ạ. Hôm nọ anh đã tự nguyện ‘cấp bằng’ cho em được miễn trừ mọi tội lỗi, thế nên em sẽ chẳng bao giờ bị kết tội cả. Ý đồ của anh nhạc sĩ là đây, cuối cùng cũng khẳng định một tình yêu vô điều kiện với cô người yêu tưởng chừng rất láo lếu nhưng vô cùng dễ thương này!”

B gật đầu, lúc này anh đang dựa cằm lên cánh tay đang xếp thành góc vuông và đặt trên cây guitar, nhìn tôi tủm tỉm cười. 

“Em thích bài hát này, dễ thương thật, cũng hơi giống chuyện của em và anh ấy nhỉ.” Tôi mỉm cười nói tiếp. “Mà em thấy cũng lạ. Hồi đó anh chơi với ban nhạc rock rất ngầu, sao bây giờ toàn hát tình ca nhẹ nhàng vớ vẩn thế này?”

B cười to, biết tôi lại vừa trêu mình nên cứ vờ tôi luôn mà chẳng thèm trả lời. Nếu đang ngồi cạnh anh chắc tôi đã bị cốc vào đầu rồi.
Đã có một thoáng mất tự nhiên giữa hai người khi tôi và B đang ở trong phòng riêng của anh như thế này. Hôm nay tôi cảm nhận rất rõ một chất xúc tác mãnh liệt giữa tôi và B. Tôi hiểu anh vẫn kiên nhẫn đợi tôi bật tín hiệu cho anh biết khi tôi đã sẵn sàng nhưng lòng lại lăn tăn, chẳng biết cái “đèn xanh” thần thánh kia cần phải được bật lên như thế nào mà không ảnh hưởng đến lòng tự trọng và cả một chút kiêu hãnh của một cô gái đang yêu như điên như dại đây. Nhìn vào đôi mắt anh khi nãy, tôi thấy những đợt sóng đam mê mãnh liệt cứ nối tiếp nhau không ngớt như chỉ chực chờ cuốn phăng tôi ra khỏi đất liền chỉ trong một tích tắc lơ là nguy hiểm. Tôi biết mình lung lay nhiều lắm rồi, đã sẵn sàng bước vào khu vườn bí mật cho những chuyến phiêu lưu mới mẻ chưa bao giờ biết đến với nhà thám hiểm bẩm sinh kia, lòng cứ hồi hộp tưởng tượng đến chuyến vượt đại dương lần đầu với anh, mong muốn nó sẽ thật đẹp, thật lãng mạn như phim mới thôi. Rồi tôi lại tự chế giễu mình khi đã lãng đãng quá đà như thế, lòng lại cuồn cuộn bồn chồn. Nghĩ ngợi lung tung, tôi đoán có lẽ mình chỉ còn thiếu một ly vang đỏ để hòa tan tất cả những lo lắng tưởng tượng nào đó trong trí cho cuộc phiêu lưu thần thánh này mà thôi! 

Tuesday, September 11, 2018

Maryland Renaissance Festival (The Rennfest)


Mùa thu là mùa bắt đầu của những lễ hội quan trọng tại Mỹ. Nhiều người đã biết đến lễ Tạ ơn (Thanksgiving) hoặc Halloween phổ biến nhưng ít ai biết đến một lễ hội văn hóa độc đáo và khá hoành tráng được tổ chức hàng năm tại tiểu bang Maryland bên bờ Đông, lễ hội Phục hưng (Renaissance Festival) lớn thứ nhì trên toàn nước Mỹ, được tổ chức vào đầu mùa thu hàng năm vào ngày thứ Bảy và Chủ nhật cuối cùng của tháng tám và kéo dài suốt chín tuần lễ, thu hút vài nghìn lượt người đến tham dự mỗi cuối tuần.


Chưa đến cổng chính, bạn đã có cảm giác đang đi lạc ở làng Revel Grove của nước Anh năm 1525 vì những bộ trang phục xưa khoác trên những con người đang hăm hở đi trẩy hội với những đường nét cắt may và màu sắc hoàn hảo được chú ý đến từng chi tiết nhỏ, cộng với dãy tường thành bao bọc cao khoảng năm mét tại lối vào càng làm bạn phấn chấn và biết mình sắp được chu du ngược vào lịch sử nước Anh xa xôi, đắm mình trong thế giới nhiều huyền thoại thời ấy trong khuôn viên bạt ngàn rộng hai mươi bảy mẫu này.


Đây là lễ hội tái hiện cuộc sống thường nhật thời vua Henry đệ bát vào thời đầu thế kỷ thứ mười sáu ở Anh quốc. Bạn sẽ được chứng kiến nhiều điều mới lạ, từ cuộc sống cung đình của nhà vua và hoàng hậu cùng các vương tôn công tử, tiểu thư quý tộc thời ấy, cho đến đời sống dân dã đường phố trong những năm tháng có nhiều biến chuyển đặc biệt này trong lịch sử vương triều nước Anh. 

Rải rác khắp nơi trong khuôn viên rộng thênh thang này có hơn một trăm ba mươi gian hàng lớn nhỏ bày bán đủ các loại hàng thủ công mỹ nghệ, từ đồ trang sức, đồ chơi, cho đến quần áo và đủ loại xà phòng và kem dưỡng thể tự chế, cùng trên bốn mươi gian hàng bán thức ăn và quà bánh. Nói đến “đồ chơi”, hẳn mọi người sẽ nghĩ đến đồ chơi trẻ em, nhưng bạn sẽ bất ngờ khi những gian hàng này bày bán khá nhiều những loại “đồ chơi” mà những người tự xem mình là “người lớn” sẽ không thể cưỡng nổi khi đi ngang qua và vô tình để mắt đến chúng. Tôi có một anh bạn, một lần nọ kể cho tôi rằng có một lần anh ấy đi chơi ở lễ hội về, say bí tỉ và sáng hôm sau thức giấc với một thanh gươm giả cổ thời thế kỷ mười sáu vẫn còn lủng lẳng mảnh giấy ghi giá bán ba trăm đô la Mỹ anh đã hứng chí mua tại lễ hội hôm trước! Đây chỉ là một trong rất nhiều những câu chuyện buồn cười vốn có thể xảy ra cho bất cứ ai một khi đã bước chân đến đây vì những sự việc bi hài kiểu này chỉ có thể xảy ra ở những lễ hội như thế này mà thôi!


Tạm rời những gian hàng bán đồ lưu niệm, nếu túi vẫn còn rủng rỉnh tiền, mời bạn tạm dừng chân trước một gian hàng bày biện các loại đồ thủy tinh đủ màu thật sặc sỡ và ấn tượng. Một khi đã lạc bước vào rừng thủy tinh lộng lẫy tinh xảo tại đây, bạn sẽ khó quay đi mà không mua một món nào đó! Nếu chưa có điều kiện đến thăm tiểu đảo Murano, thiên đường thủy tinh thuộc Venice của nước Ý, bạn vẫn có thể trải nghiệm và chiêm ngưỡng khá đầy đủ các thao tác thuần thục của các nghệ nhân thổi thủy tinh nơi đây. Họ sẽ dùng những thanh sắt dài và rỗng ruột, nung đỏ một đầu trong lò nung sáng rực và nóng vài nghìn độ rồi nhúng thanh sắt nung ấy vào những hộp đựng thủy tinh vụn chia thành từng loại màu, uyển chuyển xoay đều cho những hạt thủy tinh màu trải ra theo dụng ý của mình và cuối cùng họ sẽ thổi từ đầu bên kia ống sắt, vừa thổi vừa xoay thật điêu luyện, chốc chốc lại cho khối thủy tinh vào lò nung hoặc rắc thêm hạt màu, cứ thế, nghệ nhân vừa thổi vừa xoay, và rồi điều kỳ diệu cứ như vừa xảy ra trước mắt bạn: khối thủy tinh đặc sệt ở đầu nóng bên kia trong phút chốc đã được tạo hình, từ chiếc cốc uống bia to khủng cho đến chiếc bình hoa tinh xảo hoa văn lượn sóng ở phần mép, theo đúng nghĩa đen là chúng vừa được nghệ nhân thổi vào mình một hình thù, một sức sống, trở thành một tác phẩm nghệ thuật đầy sáng tạo mang dấu ấn cá biệt của nghệ nhân đã tạo ra chúng.



Một khi đã bàn đến Lễ hội Phục hưng mà không nhắc đến màn biểu diễn kỵ sĩ đấu thương (jousting) sẽ là một thiếu sót lớn. Khán giả thường phải đến khu vực biểu diễn sớm, ít nhất là mười lăm phút trước giờ diễn vì nhiều khả năng sẽ hết chỗ ngồi nếu đến muộn. Một lâu đài nguy nga dựng ở khu vực chính treo đầy cờ phướn, một dàn nghệ sĩ thổi kèn với những giai điệu hoành tráng trước giờ đấu thương, rồi vua Henry đệ bát và hoàng hậu Anne Boleyn sẽ xuất hiện ở lan can, tươi cười vẫy tay chào các thần dân của vương quốc và hào hứng xướng tên tuổi của các kỵ sĩ, sau đó sẽ trịnh trọng tuyên bố cuộc đấu bắt đầu. Những chàng hề trong trang phục xanh đỏ rộng thùng thình và mũ tua rua chạy nhảy khắp nơi mua vui cho khán giả, những “gã say rượu” bắt đầu chia khán giả thành hai phe, mỗi bên cổ vũ cho một kỵ sĩ. Khi nào kỵ sĩ của bên mình vừa cưỡi ngựa ra và chạy một vòng chào khán giả, phe nhà sẽ tung hô vang dội trong khi phe địch sẽ la ó xì xồ phản đối và “dìm hàng” chàng kỵ sĩ nọ. Tất cả thật náo loạn đúng như quang cảnh một cuộc đấu thương thực thụ đã từng diễn ra thời trung cổ. 



Nếu lỡ cơ hội xem kỵ sĩ đấu thương, không sao, bạn vẫn còn cơ hội quay lại sau chừng hai tiếng đồng hồ. Trong thời gian chờ đợi, hãy đi thăm thú những sân khấu to nhỏ khác nhau nằm rải rác khắp nơi và để những kịch sĩ đưa bạn quay về quá khứ. Đây là nơi bạn sẽ có được “trải nghiệm Shakespears”, tức là được xem những đoạn kịch ngắn thời đấy. Xem kịch xong, bạn hãy đi đến những sân khấu khác để tiếp tục thưởng thức những màn ảo thuật tài tình, những nghệ sĩ ném dao, đấu kiếm cùng những vở hài kịch sẽ khiến bạn thật sự quên đi những điều bạn muốn quên, dù trong chốc lát, để được sống cùng lễ hội và thư giãn toàn phần.

Tôi vẫn ấn tượng về một màn biểu diễn thôi miên tại một trong những sân khấu ấy. Để bắt đầu, nhà thôi miên yêu cầu khán giả nhắm mắt lại và làm theo những gì ông ấy nói. Chúng tôi nhắm mắt, đưa hai tay về phía trước, và khi ông bảo “hãy tưởng tượng tay phải bạn đang cầm một cái xô nước to và nặng”, tay phải tôi bỗng cảm giác chùng xuống vì “sức nặng” của cái thùng nước tưởng tượng kia, hoặc khi ông bảo “trời mưa”, tự dưng tôi cảm giác toàn thân ướt sũng. Sau chỉ năm phút thôi miên kia thôi, khi mở mắt ra, khán giả nhìn nhau cười và tôi hiểu đại đa số vừa bị nhà thôi miên kia đưa nhanh vào vùng ảo giác một cách tài tình. 

Bất cứ cuộc vui nào tại các lễ hội dạng này cũng không thể không có những khu phục vụ trẻ em, tại đây sẽ có sân chơi là một chiếc thuyền hải tặc khổng lồ xây trên bãi cát với đủ dây nhợ và lưới treo, dây đu, ống nhòm. Trước khi đưa bé của bạn sang khu vực thiếu nhi kế cận, xin mách nước với bạn trước rằng đó là một khu đồi nhân tạo với dãy cầu tuột bằng gỗ cao, dài và uốn lượn rất ấn tượng. Nếu bạn không muốn nán lại lâu thì nên tránh xa khu vực này vì một khi lũ trẻ đã nhìn thấy dãy cầu tuột gỗ này thì bạn sẽ khó lòng mà từ chối!

Sau một ngày ròng rã quay về thời vua Henry đệ bát của nước Anh, bạn sẽ về nhà với một sự mãn nguyện đong đầy trong khi lũ trẻ con sẽ nhặng xị tua lại những hoạt động, những điều làm chúng thích thú khi đi chơi tại đây. Bạn sẽ khó lòng từ chối không đưa bọn chúng quay lại vào năm sau vì tôi chắc rằng bản thân bạn, cũng như lũ trẻ đáng yêu kia, cũng rất muốn quay lại đây để tìm lại những trải nghiệm đặc biệt có một không hai một khi đã đến Lễ hội Phục hưng Maryland này. 

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...