Thursday, March 29, 2012

Wonderful tonight

Năm cuối đại học, tôi đi làm thêm ở công ty của anh - một công ty quảng cáo tư nhân do anh và nhóm bạn thành lập. Khi ấy tôi chẳng hề biết rằng trước khi mở công ty ra làm ăn riêng như thế này, anh từng để tóc dài, râu quai nón, mặc quần jeans rách, chơi guitar lead trong ban nhạc rock MĐ khét tiếng trong giới sinh viên thời của anh.

Tôi khá e dè với mẫu người ấy. E dè bởi vì xa lạ. Khi ấy tôi nhỏ tuổi nhất công ty nên tôi cũng được mọi người cưng chiều nhiều nhất. Ngoại trừ anh. Anh không cưng chiều tôi kiểu trìu mến như của những người khác. Tệ hơn, anh xem tôi như một đứa trẻ. Ngây thơ, ngoan hiền, đặt đâu ngồi đó. Đại loại như thế.

Cho đến một ngày ...

Liên hoan tất niên. Dĩ nhiên sau khi ăn uống nhậu nhẹt thì karaoke. Tính tôi vốn nhút nhát nên hầu như chẳng bao giờ hát ở những tụ karaoke như thế này. Anh là dân chơi nhạc bài bản, vừa đệm đàn vừa hát cho ban nhạc thời trước, nên cũng chẳng màng lắm đến karaoke. Mọi người thay nhau hát, tôi và anh chỉ ngồi chơi. "Em có biết hát không? Chẳng bao giờ anh thấy em hát." - "Có." - "Ý anh hỏi là em hát có hay không? Hay chỉ là biết hát?" - "Hay hay không là do người khác nhận xét mới khách quan chứ!" - "Vậy là em đang khiêm tốn?" - "Em chưa nói gì về bản thân mà!". Anh hơi khựng lại với những gì anh đang nghe và thấy về tôi. Lần đầu tiên.

Đám cưới một người đồng nghiệp trong công ty diễn ra trong không khí trang trọng và ấm cúng. Tôi đánh son màu đỏ ớt, viền thật đầy môi, chân đi giày cao 12cm, tóc xõa và rối tự nhiên, không chải. Tôi làm thế là vì anh. Anh thích phụ nữ đánh son đỏ và đi giày cao ngất ngưỡng. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi làm hai việc ấy, cùng một lúc, nên tôi hơi căng thẳng. Champagne nổ tưng bừng, rượu rót tràn đầy ly, lại thêm một lần đầu nữa của tôi. Lần đầu tiên tôi uống rượu.

Chuếnh choáng hơi men, tôi lờ đờ thấy anh nháy mắt với tôi khi bước lên sân khấu cùng các chiến hữu trong ban nhạc năm nào. Rồi anh phát biểu gì đấy tôi không nghe rõ vì cảm giác lo âu hồi hộp cộng với men rượu đã làm chủ các giác quan của tôi khi ấy, nhưng tôi lại có cảm giác mọi người đang quay sang nhìn mình. Rồi tôi không nghe thấy gì nữa, ngoài những ca từ phát ra từ miệng anh. Và cả ánh mắt đắm đuối ấy nữa. Nó như nuốt chửng lấy tôi trong suốt thời gian anh hát. Anh đệm đàn guitar rất thong thả.

.....
We go to a party and everyone turns to see
This beautiful lady that's walking around with me.
And then she asks me, "Do you feel all right?"
And I say, "Yes, I feel wonderful tonight."

I feel wonderful because I see

The love light in your eyes.

And the wonder of it all

Is that you just don't realize how much I love you.

...

Tối hôm ấy trên đường về, tôi hỏi anh đã nói gì trên sân khấu trước khi hát, anh trả lời "anh nói anh muốn hát tặng cho cô gái đi với anh tối nay!" Rồi anh thì thầm "em đẹp lắm, em biết không?". Bình thường, tôi không thích những lời khen thẳng tưng thậm chí có phần sỗ sàng như thế, nhưng ở bên anh, tôi cứ luôn như con mèo ngoan ngoãn. Khi ấy tôi có biết lời bài wonderful tonight nên tôi hiểu cảm giác của anh đêm ấy, và cũng hiểu những gì anh muốn nói với mọi người tại bữa tiệc. Và cả với tôi.


P.S. Hôm qua đang tập trung cao độ trong lớp yoga ở tư thế chổng mông lên trời, đầu chúi xuống đất, nhấc chân khỏi mặt đất và cân bằng cơ thể trên bàn tay áp dưới đất thì nghe bài này từ máy của thầy. Thế là lan man nhớ đến người cũ, ko còn tập trung gì được nữa. May mà không ngã lăn kềnh ra đất


Sunday, March 25, 2012

Call me "old school", "old fart", "old broad" ...

or just simply "old" ...

Mấy ngày nay dân Mỹ rậm rật đọc và xem phim "The hunger games" còn hoành tráng hơn cả Twilight lần trước. Tính mình thì hay thờ ơ với những cái gì mang tính thời sự rậm rật như vậy, bởi vì cái gì mà hot quá thì khi nguội nó cũng sẽ chóng chìm vào quên lãng, nhanh chẳng kém như khi nó bắt đầu hot. Đặc biệt mình ít khi đọc tiểu thuyết, mà thường chỉ thích đọc những cái gì bổ ích cho kiến thức và thiết thực cho cuộc sống hơn. Mình thấy sách loại này chẳng giá trị gì nên chẳng buồn tham gia mất thời gian. Lần này nó hot quá, bạn bè trong các book club đọc náo loạn cả lên, đi đâu mình cũng nghe mọi người bàn tán xôn xao, khen nức nở, thề thốt là cuốn sách này quá đặc biệt không thể bỏ qua, blah blah blah. Còn nữa, đám bạn của mình cũng đang lũ lượt í ới nhau đi xem phim sau khi mô tả rằng "khi đọc thì tao không thể đặt cuốn sách xuống được vì nó quá lôi cuốn, quá hấp dẫn ..."

Bực quá, mình lên mạng đọc coi nó là cái "giống" gì mà hot dữ vậy. Đọc qua nội dung sách, mình bần thần. Đây cũng là câu chuyện giả tưởng, nhưng bản chất nội dung nó thì không thể xem là trò giải trí đơn thuần được. Một chính phủ tâm thần tổ chức một cuộc đấu hàng năm, bằng cách bốc thăm và chọn ra 1 trai và một gái tuổi từ 12-18 từ mỗi quận (tổng cộng 12 quận) tham gia vào "trò chơi" ấy. Hai mươi bốn đứa xấu số ấy sẽ được huấn luyện các kỹ năng cơ bản để tồn tại, khi cuộc chơi bắt đầu, chúng được thả vào rừng và phải chém giết nhau để tồn tại vì theo luật thì chỉ có một đứa duy nhất, là kẻ chiến thắng, được quay về và ... được sống!

Mình cố đọc nội dung sách vì cố tìm xem có giá trị nhân văn tiềm ẩn nào bên trong hay không, để cố biện hộ cho những ai yêu thích cuốn sách đó, hay chỉ cho chính bản thân cuốn sách. Mình đoán già đoán non rằng, có thể bọn nhỏ nhận ra rằng chúng không nên chém giết lẫn nhau, thay vào đó lại quay ra đoàn kết với nhau để chống lại chính phủ ác độc này và tất cả cùng tồn tại. Nhưng ôi thôi, kết cuộc không phải như thế.

Sách viết cho teens mà dạy chúng nó cái thông điệp tàn nhẫn này "muốn tồn tại phải chà đạp, chém giết lẫn nhau", thì còn ra thể thống gì nữa! Đằng này, cả thế giới (bao gồm nước Mỹ và 38 nước khác đã dịch sách) lại tưng bừng hớn hở đón chào nó. Thiệt chẳng ra làm sao ... Mình hỏi chuyện cô bạn đã đọc xong cuốn sách, cô ấy khen nức nở là "it's fascinating, so different ...", có phải vì văn phong và cách dẫn truyện quá mới lạ khiến người đọc bỏ qua cái nội dung tàn nhẫn của cuốn sách này? Nghe tin trên radio, người dẫn chương trình đặt ra câu hỏi với một độc giả tương tự như câu hỏi của mình "cá nhân cô cảm thấy sao khi nội dung cuốn sách nói về teens killing teens?" - thì chị ta trả lời rất vô tư "nhưng nó cũng có tính nhân văn vì Katniss (nữ chính) đã tình nguyện đi thay em mình là người bị chọn cơ mà!".

Riêng mình, dù nó có được viết bằng văn phong tuyệt đỉnh nào đi nữa, mình vẫn chẳng muốn đọc hay xem phim này vì nội dung của nó quá phản cảm. Hôm nọ mình đã gật đầu hẹn đi xem phim với nhóm bạn vào tối thứ Hai vì mình muốn cho nó một cơ hội, nhưng bây giờ đọc kỹ nội dung sách rồi thì thôi, mình ghét.

Lại một lần nữa, mình có thêm lý do để thờ ơ với pop culture

Dấu xăm cánh bướm

Hồi về VN mình có gặp Hân và vài bạn blog khác. Thật ra thì mình đã gặp Hân một lần hồi năm 2009 ở Mỹ. Về VN, mình được nó tận tình dắt đi nhậu và ăn chơi hoành tráng (btw, trong những lần nhậu này mình đã có dịp gặp các tác giả những cuốn sách mình yêu thích thời mới lớn như  "Vĩnh biệt mùa hè", "Em còn nhớ hay em đã quên", "Ngọc trong đá", v.v.). Giờ biết Hân vừa xuất bản tập sách đầu tay, mình phải vội giới thiệu ngay cho bá tánh để cùng chia sẻ niềm vui nho nhỏ này với nó.

"Nó" chính là blogger hanwonders trong friend list của mình đó. Ai không biết chửi thì vô đó đọc, sẽ học được nhiều điều bổ ích, hahaha.

Chúc mừng em nha Hân!

Thứ Bảy, 24/03/2012 13:16

(TT&VH) - Những lần Hội sách TP.HCM, cánh phóng viên theo dõi mảng sách đều tìm gặp một người có tên Phan Ngọc Diễm Hân. Tìm Hân bởi khi đó Hân làm Giám đốc marketing của một tổng công ty văn hóa lớn, Hân là “đầu mối” cung cấp thông tin, sách mới cho các nhà báo. Mùa hội sách lần này không thấy Hân đâu nữa. Hỏi ra mới biết Hân thôi việc rồi.

Phan Ngọc Diễm Hân

Thế nhưng, trong Hội sách TP.HCM lần này, Hân cũng góp phần của mình. NXB Trẻ và Tủ sách Tuổi trẻ vừa ấn hành tập truyện ngắn và tạp bút Dấu xăm cánh bướm mà tác giả lại chính là Phan Ngọc Diễm Hân. Nhiều phóng viên ngỡ mình nhầm điện thoại hỏi Hân: “Có phải Phan Ngọc Diễm Hân là chị hay là ai khác trùng tên?”. Thì ra Phan Ngọc Diễm Hân ngoài làm marketing “cực giỏi” còn là một cây bút văn chương. Hỏi Hân thì giờ đâu mà viết văn, vì rằng cô nàng “bụ bẫm” này bận tíu tít suốt ngày. Hân cười hì thay trả lời. Hỏi tiếp: Sao Hân làm PR, tiếp thị giỏi vậy mà ra sách lại im ru? Hân lại cười hì thay trả lời.

Vậy thì đây, tôi “PR” giúp cuốn sách của một “trùm PR” nhưng khi viết văn, in sách lại thích “hữu xạ tự nhiên hương”. Dấu xăm cánh bướm của Hân in 9 truyện ngắn và 11 tạp bút. Sách in trên loại giấy siêu nhẹ, dày hơn 150 trang, giá bìa 40 ngàn đồng, hiện có bán tại Hội sách TP.HCM trong gian hàng của NXB Trẻ.

Tác phẩm Dấu xăm cánh bướm

Nhà văn “đàn anh” Đoàn Thạch Biền nhận xét về văn của Hân: “Tôi đã có thâm niên ngồi quán nhưng chưa bao giờ tinh tế nhận ra, mỗi quán có một “chất riêng” khiến mình phải “nghiện”, như trong bài tạp bút Trời mưa nhớ quán của Hân. Tôi đã đọc nhiều sách triết học (Đoàn Thạch Biền từng dạy môn triết học - PV) nhưng chưa bao giờ chiêm nghiệm được như Hân: “Chỉ cần cuộc sống chúng ta bị phủ đầy bởi niềm hối tiếc thì chính là khi ta đã chết mất rồi - Ta có gì phía sau cái chết? Tôi cũng là người hâm mộ ông vua viết truyện kinh dị Stephen King, nhưng chưa bao giờ tôi viết được một truyện kinh dị. Vậy mà Hân viết truyện Hồ nước xanh, khi đọc tôi đã rùng mình như khi đọc truyện của Stephen King…”.

Khi hay tin Hân ra sách, nhà văn Trần Nhã Thụy, chia sẻ hóm hỉnh: “Nghe tin Hân ra sách, tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì thấy việc Hân làm có kết quả, còn buồn vì thấy chuyện in sách này cũng na ná như… làm đám cưới. Một tình yêu kết thúc bằng hôn nhân và bắt đầu một cuộc đời khác. Một người viết, khi in sách là bắt đầu con đường của một nhà văn. Tôi nghĩ vậy. Làm nhà văn không có gì xấu cả. Nhưng chắc chắn sẽ nhọc nhằn, chắc chắn sẽ bập vào những trả giá, khổ nạn. Và chắc chắn là nghèo. Tôi không muốn Hân nghèo (vì Hân đã hứa sau này giàu sẽ cho tôi… mượn tiền), giờ thì tôi đang có nguy cơ… nghèo vĩnh viễn!”.

Dấu xăm cánh bướm là tác phẩm đầu tay của cô gái trẻ “lắm bạn nhiều bè” Phan Ngọc Diễm Hân. Dấu xăm cánh bướm của Hân có gì, xin mời bạn đọc giở từng trang sẽ biết, tin rằng không “mất công đọc”.

Trần Hoàng Nhân

Friday, March 16, 2012

Học tiếng Tàu?


Có tin đồn là tiếng Hoa chỉ được dạy cho con em người Hoa thôi chứ chẳng phải môn học bắt buộc ở trường công. Dù sự thật như thế nào đi nữa thì nếu xét sự việc một cách khách quan, tôi thấy việc người VN thông thạo tiếng Hoa là một điều có lợi chứ không có hại.

Chúng ta sợ bị đồng hóa, nên đã phản ứng theo cảm tính về việc này. Tôi thì không sợ và cũng không nghĩ rằng việc ấy sẽ xảy ra. Nhìn về lịch sử ngàn năm trước, chúng ta đã từng bị người Tàu đô hộ và thống trị, đất nước VN đã từng là quận Giao Chỉ của mẫu quốc Trung Hoa, thời đó thậm chí chúng ta còn chưa có chữ quốc ngữ, nhưng chúng ta vẫn nói tiếng Việt cho đến tận bây giờ đấy. Nếu có khả năng bị đồng hóa, người VN đã bị đồng hóa từ thời đó rồi. Thời này thì không cần phải lo.

Các gián điệp xưa nay đều thông thạo ngoại ngữ. Tại sao? Vì ngôn ngữ chính là chìa khóa của tri thức. Học ngoại ngữ không chỉ đơn thuần là học ngôn ngữ, mà từ ngoại ngữ, người học sẽ có điều kiện đi sâu hơn vào văn hóa, lịch sử, con người, v.v. của đất nước đó. Dân Tàu muốn đi ăn cắp công nghệ của nước khác thì trước tiên chúng nó phải đi học tiếng của nước đó. Người VN hay hô hào chống Tàu mà chúng ta đã biết gì về chúng nó mà chống? Muốn chống Tàu thì trước tiên phải hiểu rõ về chúng. Mà muốn hiểu rõ về con người, văn hóa xã hội, v.v. của một nước thì xin quay về đầu đoạn này.

Kể ra thì tôi chẳng bi
ết đây có phải là chiến lược gì của các lãnh đạo nước nhà hay không. Ngoại ngữ là kiến thức. Tiếng Tàu hay tiếng Cambodia, biết thêm thì nghĩa là có thêm kiến thức mà thôi.

Chỉ thương bọn nhỏ ở nhà, lại thêm một gánh nặng học hành. Để trả nợ cho quê hương, khi mà hiện nay cha ông chúng làm ko nổi?

Monday, March 5, 2012

Skye dancing (with daddy offstage!)




Con trai thích hip-hop, nhảy nhót quăng mình ... xuống đất ko thua rapper Mr. "D" chút nào :-))

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...