Friday, July 27, 2018

Giáng Sinh xưa - The Blue Angel (46A)

Hàng năm, vào dịp cuối xuân hoặc đầu hạ, học viện hải quân Mỹ có truyền thống tổ chức một sự kiện khiêu vũ để các sinh viên năm cuối giao lưu với học viên và sĩ quan hải quân các nước trước ngày tốt nghiệp. Đây cũng là sự kiện mang tính giáo dục không chỉ cho sinh viên học viện mà còn cho cả các giảng sư và những nhân viên đang làm việc tại đây về những nền văn hóa quốc tế thông qua giao lưu với những sĩ quan trong ngành từ các nước. Justin sắp tốt nghiệp, và vì đây là sự kiện trọng đại đánh dấu một cột mốc quan trọng trước khi chính thức mang hàm sĩ quan nên cậu ấy rất nôn nao, hào hứng. Gặp nhau trong những ngày này, cậu luôn hăm hở nói về những màn biểu diễn đặc biệt của các sinh viên quốc tế, về những con người thú vị cậu sẽ có dịp gặp gỡ tiếp xúc và có lẽ, sẽ có cơ hội làm việc cùng vì hải quân các nước thường có sự liên quan mật thiết với nhau, nhất là về hợp tác cứu hộ trên biển hoặc lúc thực hiện các sứ mạng nhân đạo tại những vùng lãnh thổ đang có nội chiến, giao tranh quyền lực trên thế giới. 

Ban đầu tôi cũng rất thích khi sẽ được tham gia sự kiện thú vị này, nhưng khi nghĩ đến việc sẽ gặp một lúc rất nhiều người lạ từ những nền văn hóa khác nhau, tự dưng tôi hơi lo ngại vì biết bản thân mình rất dễ ngột ngạt với ảnh hưởng từ hội chứng đám đông. Justin mỉm cười thông cảm khi nghe quan ngại của tôi, bảo rằng tôi chẳng phải giao lưu gì với ai nếu không thích, và chỉ cần ngồi ở hàng ghế khán giả và xem những tiết mục biểu diễn thôi cũng được. Nhưng như thế thì chán chết, tôi thầm nghĩ. Vả lại, sợ quái gì chứ, tôi đã có “vệ sĩ riêng” đi cùng cơ mà. Khi nào ngột ngạt không thoải mái, cứ ôm lấy cánh tay rắn rỏi ấy và nhìn vào đôi mắt biết nói kia là tôi biết mình đã an toàn trong vành đai che chở bảo bọc ấy rồi.

Dạ hội khiêu vũ quốc tế được tổ chức bàn bản đến không ngờ. Khi nghĩ đến những sự kiện của “trường học”, tôi ít mong chờ yếu tố chuyên nghiệp tương đương với những sự kiện thương mại vì lợi nhuận khác như nhà hát hay những đêm nhạc hoành tráng ngoài trời của những ban nhạc chuyên nghiệp và nổi tiếng. Tất cả, từ khâu phát hành vé cho đến điều hành giao thông xung quanh khu vực diễn ra đêm hội, từ cách phân luồng khách tham dự ở lối vào cho đến việc bố trí những khu vực riêng biệt cho từng tiết mục biểu diễn, và tất nhiên, phải kể đến những màn biểu diễn rất công phu và điêu luyện cho thấy những sinh viên này đã nghiêm túc tập dượt kỳ công đến mức nào cho đêm hội chính thức. 

Hôm nay tôi thích thú nhìn B và Justin mặc quân phục đen phẳng phiu với bow tie, tóc lại cắt cao gọn gàng và mày râu nhẵn nhụi trở lại, trông nghiêm nghị và lịch lãm, thật khác hoàn toàn với hình ảnh hai chàng lãng tử tóc tai lòa xòa ôm đàn guitar hát tình ca của đêm nhạc jazz hôm nọ. Còn tôi và Vivien, không hẹn mà gặp, đều diện váy hồng, tôi hồng tro và Vivien hồng tía. Từ dạo quen Justin, Vivien bỗng trở nên dịu dàng nữ tính hẳn ra, không còn ăn mặc hở hang và đeo khuyên mày khuyên mũi đầy mặt, tóc tai cũng chẳng còn nhuộm lung tung mà đã để màu tự nhiên, trang điểm cũng nhẹ nhàng thanh thoát chứ không quá ấn tượng như trước nữa. Mà như thế thì tôi cảm giác hợp với Vivien hơn, và về sau này, tôi biết mình đã nghĩ đúng về con bé khi nó bảo tôi rằng nó đã thay đổi và bị ảnh hưởng từ khi vào học viện mỹ thuật, chơi với hội bạn toàn những đứa dị hợm nên nó cũng “thay da đổi thịt” lúc nào không hay.

.

Chương trình bắt đầu lúc bảy giờ và kết thúc vào nửa đêm nhưng bọn tôi hẹn nhau từ năm giờ chiều để đi ăn tối trước sự kiện. Chiều thứ Bảy đông nườm nượp khách bộ hành, đây là lần đầu tôi đi chơi với B khi anh mặc quân phục, lại là dạng formal nhất thế nên cũng thu hút sự chú ý của mọi người nhiều nhất. Nhưng B và Justin không phải là những “người đàn ông quân phục” duy nhất đi dạo phố chiều nay. Thành phố thủ phủ thuyền buồm bé xinh bỗng trở nên chật chội khi có hơn cả ngàn sinh viên và sĩ quan hải quân cùng tụ hội và tham gia sự kiện giao lưu quốc tế này. Nhìn những người đàn ông mặc quân phục chỉnh chu lấp đầy những con đường lát đá gồ ghề cổ xưa với những cửa hiệu bé xinh đầy màu sắc dọc theo bến cảng và những trục lộ chính, tự dưng tôi chợt liên tưởng đến phim Casablanca mà cả nhóm đã xem ngoài trời hôm nọ, cảm giác như mình đang bước ngược vào lịch sử và đang hòa mình trong một không khí khẩn trương của những ngày vừa bùng nổ chiến tranh thế giới thứ hai ở tận trời Âu năm ấy. Nghĩ đến đó, bất giác tôi nắm chặt lấy tay B, nghĩ đến việc một ngày nào đó có thể anh sẽ phải đi sang những vùng đất nguy hiểm vì chiến tranh khiến tim tôi se thắt. Anh cũng nắm chặt tay tôi, nhìn một lúc vào mắt tôi và nói nhỏ. 

“Em đang nghĩ đến chiến tranh phải không?”

Tôi giật mình, suýt nữa thì trượt gót giày vào khe hở giữa những viên đá lót đường trơn láng. Ngước mắt lên nhìn anh, tôi thấy đôi mắt biết nói ấy như đang chia sẻ những quan ngại bất chợt của tôi thật đúng lúc. 

“Hải quân là binh chủng an toàn nhất, em yên tâm.” Anh mỉm cười và khẽ hôn vào tay tôi. “Và anh cũng không thích chiến tranh, công việc của anh chỉ liên quan đến những mục đích hòa bình thôi, cho nên em không phải lo lắng gì cho anh cả, nhé!”

Tôi tự cười mình. Đã biết thế từ lúc mới quen anh, nhưng sự gắn bó giữa tôi và B cứ ngày càng khắng khít đến mức đôi khi tôi có cảm giác phổi mình đang thở và tim cũng đập cùng nhịp với anh vậy, đôi tâm hồn như luôn hòa quyện vào nhau với một sự thông hiểu và sẻ chia đồng điệu. Mỗi khi có ánh mắt ấm áp của anh bao phủ, tôi lại thấy bình an, như lúc này.

Đêm nay tôi thích thú được tham quan những tòa nhà bên trong học viện hải quân chứ không chỉ đi bên ngoài như hai lần trước đấy nữa. Tòa nhà chính nơi diễn ra dạ tiệc cao và đồ sộ với nhiều cột cao ở sảnh chính được chạm khắc tinh vi giống kiến trúc La Mã, trần nhà mắc đầy những bộ đèn chùm đồ sộ bằng pha lê sáng lóng lánh, và đủ các loại cờ hải quân Mỹ treo dọc lối đi vào khu trung tâm dạ tiệc. Khu trung tâm nơi diễn ra những màn biểu diễn của sinh viên các nước thì giăng đầy cờ quốc tế. Lác đác đó đây, tôi thấy có một số sĩ quan gốc Á mà trông có vẻ là người Nhật hoặc Đại Hàn, và khi gặp tôi, họ luôn gập người chào rất trịnh trọng, một người còn nói tiếng Nhật với tôi nữa khiến tôi phải bối rối giải thích nọ kia trong khi B thì mỉm cười, thích thú với việc ấy vì đây không phải là lần đầu tiên tôi bị lầm là người Nhật. 

B có vẻ xúc động khi bước vào đây. Anh đã từng gắn bó với nơi này trong bốn năm, học được rất nhiều, từ kiến thức sách vở cho đến kinh nghiệm thực tế, từ tinh thần đồng đội cho đến những hoài bão cá nhân luôn được trui rèn và khuyến khích không ngưng nghỉ. Lần tham gia đêm hội giao lưu quốc tế lần cuối trước ngày tốt nghiệp cũng là lúc anh biết mình đã sắp bước sang một trang mới của cuộc sống, khi mà một sĩ quan tương lai sẽ phải tự quyết định rất nhiều việc quan trọng, không chỉ cho bản thân mà còn ảnh hưởng đến rất nhiều người khác. 

Đi ngang một tấm bảng đồng gắn trên tường, anh dừng lại và chỉ cho tôi. 

“Đây là bảng khắc ghi sứ mệnh của học viện, và bên kia là lời tuyên thệ của bất cứ sinh viên nào một khi đã trở thành một thành viên chính thức của gần bốn ngàn sinh viên đang sinh sống và học tập tại đây.”

Tôi đọc bảng ghi sứ mệnh của học viện hải quân, và thật ấn tượng vì tiêu chí đầu tiên trong việc đào tạo sinh viên tại đây chính là đạo đức, rồi thứ hai là tinh thần và cuối cùng mới là thể chất. Hồi nghe anh kể chuyện bị nắn gân trong mùa hè đầu tiên tại đây, tôi cứ nghĩ đã là môi trường quân đội thì tiêu chuẩn thể chất phải được đặt lên hàng đầu. Đúng rồi, anh có nói đến việc các học viên tại đây hồi mới vào đã bị đè bẹp bất cứ bệnh ngôi sao nào từ trong trứng nước, và đó có lẽ là bài học đạo đức đầu tiên. Sau đó là những giờ luyện tập “tra tấn tinh thần” không thương tiếc, khi mà học viên đúng nghĩa đen là bị nhục mạ, chửi mắng, luôn bị phạt vạ vô cớ mà vẫn phải cắn răng chịu đựng, bởi vì nếu ai chịu không nổi và có thái độ chống đối thì hình phạt lại còn tăng cao hơn nữa. Và cuối cùng là những đợt trui rèn thể chất kinh hoàng. Thế mà mọi việc rồi cũng qua, anh và các bạn vẫn luôn cảm ơn những năm tháng đầy kỷ niệm nơi đây, khi mà những đợt rèn luyện đạo đức, tinh thần và thể chất ấy thật cần thiết cho thực tế cuộc sống và công việc của những nơi anh đã và đang đi qua như thế nào.
.
Chương trình mở màn với nghi thức khai mạc vào đúng bảy giờ, sau đó là những chương trình biểu diễn văn hóa các nước với các tiết mục khá ấn tượng, từ múa kiếm Nhật cho đến flamenco Tây Ban Nha, rồi tiết mục nhảy sạp của các cô gái Philippines mà tôi nhận xét là rất giống với kiểu nhảy sạp ở miền Bắc Việt Nam cho đến những điệu nhảy giống múa bụng của các cô gái Hawaii, tất cả đều hoàn hảo, chỉn chu đến bất ngờ. Các sinh viên Mỹ hôm ấy có nhiều tiết mục nhất, họ biểu diễn ảo thuật, võ thuật, nhào lộn, rồi dàn đồng ca của học viện kết thúc chương trình giao lưu văn hóa lúc tám giờ rưỡi, và dạ tiệc khiêu vũ bắt đầu. 

Ban nhạc sống bắt đầu đêm nhạc, sau đó DJ sẽ độc chiếm toàn bộ chương trình còn lại cho đến nửa đêm, là khi kết thúc chương trình. Bọn sinh viên đã nôn nóng dạ tiệc này từ hơn cả tháng nay, lại phải ngồi chôn chân trong hơn một tiếng đồng hồ vừa qua cho nên khi buổi khiêu vũ vừa bắt đầu là tất cả đều đã túa ra chiếm lĩnh đầy sàn nhảy. Tôi vẫn thủng thẳng chưa muốn đi ra đấy vì nó đông như kiến cỏ, B lại bận nói chuyện với một sĩ quan có tuổi khác, có vẻ là cấp trên của anh, thế nên tôi cứ thong thả đứng một mình và nhìn ngắm mọi người theo thói quen mỗi khi đến những nơi ồn ào đông đúc. Đứng một mình mãi cũng chán, tôi bắt đầu đi lang thang nhìn ngắm kiến trúc của tòa đại sảnh và thích thú với ý nghĩ ai cũng đang vui vẻ hào hứng nhảy nhót bên trong nên sẽ chẳng để ý gì đến mình. Một anh bạn của B có vẻ vừa nhận ra tôi nên bước đến chào rồi hỏi tại sao tôi lang thang ở đấy một mình. Tôi đưa tay chỉ về hướng B đang đứng thay cho lời giải thích, thế là anh bạn ấy cười. “À, ông ấy từng là cấp trên của bọn tôi đấy, vừa về hưu hồi năm ngoái.” Hơi giật mình vì thông tin hơi quen thuộc này, bất giác tôi chợt nhớ ra. Tôi đã nhớ ông tướng về hưu này là ai rồi, tự dưng lòng tôi hơi cuộn lên một cảm giác bất an. Tôi cũng bắt đầu sốt lên khi anh nói chuyện với ông ấy đã khá lâu và xem như câu chuyện của họ sẽ không sớm kết thúc vì trông cả hai đều có vẻ hơi căng thẳng. Lại chuyện gì nữa đây, tôi linh cảm một việc chẳng lành và cảm thấy khó chịu về cảm giác ấy. Một nỗi sợ hãi mơ hồ lại len nhẹ vào người khi trong trí tôi bỗng liên kết cảm giác này với những điều mà chị phụ nữ áo đen kỳ bí kia đã “phán” với tôi vào đêm nhạc jazz nọ.

Đi lang thang xong lại chán, tôi bước về khu vực khiêu vũ, khẽ nhún nhảy một mình theo nhạc và đưa mắt tìm Vivien và Justin trong đám đông kia. Khi nãy hai người đã cố kéo tôi ra đấy nhưng thực sự tôi chẳng có nhã hứng vì tôi muốn chờ B. Cuối cùng anh cũng đã trở về và đứng cạnh tôi, thế là tôi mừng rỡ vội ôm lấy cánh tay anh và khẽ áp má lên ấy. Nhưng tôi cảm giác có điều gì đó không bình thường. B vẫn đứng im, chẳng nói năng gì, cũng chẳng vòng cánh tay kia ôm lấy vai tôi như thường lệ khiến tôi ngờ ngợ, và khi tôi quyết định ngẩng mặt nhìn lên thì ôi thôi, tôi vừa ôm nhầm cánh tay của một người hoàn toàn xa lạ!

“Ôi xin lỗi, tôi … tôi cứ tưởng anh là …” Tôi đỏ mặt ấp úng khi vội vã buông cánh tay anh ta ra.
“Alex.” Người đàn ông lạ mặt kia tiếp lời tôi và cười tươi. 

Tôi đã lấy lại bình tĩnh sau cơn xấu hổ vì ôm nhầm người khi nãy, mỉm cười rồi tự giới thiệu mình và đưa tay cho Alex.  Anh ta bắt tay tôi và miệng lại tủm tỉm cười khiến tôi cảm thấy nhột nhạt. Cả một rừng người thế này, anh đàn ông nào cũng quân phục đen giống nhau, anh ta cũng cao tương đương với B, vóc người cũng giống anh, lại lù lù đứng gần tôi như thế, trong bối cảnh tranh tối tranh sáng thế này mà tôi không nhầm lẫn mới là lạ! 

“Dường như em đang chờ đợi ai đó phải không?” Alex hỏi, mắt vẫn nhìn tôi đầy tò mò thích thú. 
“Vâng …”
“Ai mà may mắn đến thế?” Anh ta lại nheo mắt.
“Anh ấy đang … à đang có việc bận.” Tôi vẫn chưa xua hết được những lăn tăn về cuộc nói chuyện kéo dài của B với ông tướng về hưu kia và bắt đầu sốt ruột. 

Anh ta dường như định nói gì đấy nhưng thôi, việc ấy khiến tôi mỉm cười khi liên tưởng đến một người cũng có thói quen đáng ghét ấy. Lúc này tôi mới nhìn kỹ mặt Alex, trông anh ta hao hao giống một người nổi tiếng nào đó mà tôi chẳng kịp nghĩ ra. Alex trạc tuổi B, xương hàm cũng hơi vuông giống anh, mắt hazel sáng bên dưới vầng trán rộng và miệng cười tỏa sáng cả gương mặt. 

Lúc này Vivien và Justin đã tìm thấy tôi, hai người vừa bước đến và định kéo tôi ra sàn nhảy lần nữa thì nhận ra tôi đang “có khách”, thế là Vivien lại nhanh nhảu mời Alex tham gia cùng cả nhóm. Tôi quyết định không chờ B nữa. Khi nãy trước khi bước ra nói chuyện riêng với ông tướng kia, anh đã dặn tôi cứ ra khiêu vũ với mọi người nếu thích và không phải chờ anh. Kỳ thực, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc khai mạc chương trình, tôi cảm thấy mình đã chồn chân lắm rồi nên vui vẻ bước ra sàn nhảy với Vivien và Justin cùng anh bạn Alex mới quen. Lũ sinh viên vừa nhảy vừa hò hát theo nhạc, đưa tay vẫy theo nhịp đầy phấn khích với DJ khiến tôi cũng bị lôi cuốn vào không khí náo nhiệt của đám đông đang gần như cuồng loạn ấy.

Điệu nhảy tập thể vừa kết thúc, Alex mời tôi khiêu vũ với anh ta cho phần tiếp theo. Tôi ngại ngùng và đưa mắt tìm B thì anh đã đi đâu mất. Tôi hơi lăn tăn, liệu mình có nên “xin phép” B trước khi nhận lời khiêu vũ với anh bạn mới này không nhỉ? Chắc là không, mà có lẽ B cũng chẳng màng vì mục đích anh đưa tôi đi chơi ở nơi này đêm nay chủ yếu là vì tôi đấy thôi. Thế là tôi nhận lời khiêu vũ cùng Alex. 

Nhạc vừa dứt, tôi cũng ngỏ ý muốn nghỉ vì tự dưng tôi cảm thấy e ngại ánh mắt của Alex dành cho tôi trong suốt thời gian chúng tôi khiêu vũ. Hơi ngạc nhiên nhưng anh ta chỉ mỉm cười và vòng cánh tay cho tôi vịn vào và đưa tôi ra khỏi sàn nhảy với một phong thái rất đĩnh đạc. Quái, hai anh này sao có nhiều điểm giống nhau đến thế không biết? B đã quay về nơi tôi đã đợi anh ban nãy, lúc này anh lại phải đứng đấy đợi tôi vì sàn nhảy đông như kiến cỏ, anh sẽ chẳng có cách nào tìm ra tôi trong đám đông này được. B tươi cười khi nhìn thấy tôi rồi nụ cười ấy bỗng phụt tắt bất chợt và nhanh chóng như bóng đèn vừa mất điện. Tôi cảm nhận một sự căng thẳng nào đó giữa ba người chúng tôi mặc dù bối cảnh lúc ấy rất bình thường. Alex hiển nhiên đã đoán biết B là bạn trai của tôi nhưng anh ta chẳng vội vã công nhận điều ấy, và khi tôi giới thiệu hai người với nhau, nhìn cách hai người đàn ông bắt tay khiến tôi không khỏi liên tưởng đến hình ảnh hai võ sĩ quyền Anh đang so găng và chỉ chực chờ thịt nhau trên võ đài mà thôi. Cả hai đều hơi mỉm cười thân thiện lúc bắt tay nhưng sao ánh mắt lại có vẻ như đang tóe lửa thế kia, nhất là B. Tôi thích thú nhìn hai người đàn ông như đang vặn tay nhau cho đến vỡ vụn ra mới thôi, một cái bắt tay dài vô tận và bao trùm một không khí ngột ngạt lạ lùng. 

Tuesday, July 24, 2018

GSX 45B - Don't cry for me Argentina - Teaser :))

Hôm mình post entry 45B, cố tình ngắt ở đoạn ấy để trêu cho bạn đọc sốt lên hóng vụ đánh ghen mà giang hồ đã và đang đồn đãi bấy lâu thôi 😅, chứ entry 46 mới chính thức phục vụ các bạn phi vụ oánh ghen hoành tráng nhé!

Còn lý do đặt tên cho entry 45B "Don't cry for me Argentina" là vì đó là quê Luís, cũng là quê hương của vũ điệu tango nóng bỏng. Mỗi khi nghe bài hát này là mình bồi hồi nhớ đến cậu ấy vì lời lẽ và giai điệu da diết quá, mặc dù lời bài hát chẳng ăn nhập gì đến cậu ấy cả. 

Mời các bạn quay về entry 45B đọc phần kết mình vừa cập nhật nha! 😁

Friday, July 13, 2018

Giáng Sinh xưa - Quando, quando, quando? (45A)


Câu lạc bộ jazz của học viện mỹ thuật nơi Vivien học là một câu lạc bộ không chỉ tụ hội sinh viên mà còn có thêm một số giáo sư của trường. Ban đầu câu lạc bộ này chỉ lác đác vài thành viên sáng lập, đa phần là những người biết chơi một nhạc cụ nào đấy và đang trên đường học jazz, chỉ gặp nhau cuối tuần và chơi nhạc cùng nhau, chia sẻ kinh nghiệm trên bước đường mò mẫm cách “improvise” nhạc, một cách thức chơi nhạc cực kỳ ngẫu hứng của giới chơi jazz sành điệu vốn không nhất thiết phải tập dượt kỳ công với nhau trước khi trình diễn như các ban nhạc kiểu truyền thống khác. Jazz là thế, luôn lấy ngẫu hứng làm chủ đạo và để sự sáng tạo thăng hoa, có lẽ vì thế mà hầu như lần trình diễn nào cũng không hoàn toàn giống lần trước, cảm xúc của người nghệ sĩ đã thay đổi và việc biểu diễn của họ do đó cũng không thể giống như những lần khác được. Các thành viên đến rồi đi, những người sáng lập ban đầu cũng vậy, nhưng tựu trung nhóm vẫn luôn có những người trụ cột chính và luôn có mặt đều đặn trong những lần họp mặt. Tập dượt, học hỏi với nhau một thời gian, câu lạc bộ bắt đầu tìm đến những sự kiện hội hè cộng đồng của thành phố để chính thức biểu diễn trước công chúng. 

Hôm diễn ra Artscape, theo kế hoạch ban đầu thì các thành viên jazz club sẽ biểu diễn ở đấy, nhưng rồi do trục trặc phút cuối nên đành phải hủy. Khi nghe tôi tiếc rẻ vì lỡ mất cơ hội được xem và nghe jazz, Vivien mỉm cười và nói với tôi rằng tôi sẽ được đền bù xứng đáng vào tối thứ Năm cuối tháng. Cho đến tối nay thì tôi mới hiểu ý nó hôm ấy. Câu lạc bộ này có một địa điểm gặp gỡ khá dị thường, đó vốn từng là một nhà kho chứa giấy văn phòng phẩm, bị bỏ hoang lâu ngày rồi được sửa chữa tân trang, thay đổi mục đích sử dụng và biến nó thành một dạng hộp đêm mini. Và chỉ có một số khách nhất định mới biết đến nơi này. Về sau, tôi mới vỡ lẽ ra, việc tôi cho rằng địa điểm của nó “dị thường” là rất ấu trĩ và nhà quê, bởi vì chỉ có những nơi thật độc đáo, ít người biết đến như thế này mới là cool, là sành điệu. Nó cũng giông giống loại hộp đêm đặc biệt cùng loại ở New York, nơi những người ăn mặc đẹp hợp thời trang cứ đêm đến thì dùng thang máy công nghiệp cũ kỹ và rỉ sét, cọc cà cọc cạch để đi vào những cái nhà kho có vẻ ngoài tồi tàn rách rưới chẳng hề có bảng hiệu, để rồi khi bước vào trong thì cũng là lúc lạc vào một nơi không thể sành điệu hơn với đủ thứ thiết bị âm thanh ánh sáng hiện đại, nội thất luôn có phong cách đặc biệt và mang dấu ấn của nhà thiết kế, với những ban nhạc cực kỳ đặc biệt và những DJ tầm cỡ. Và không thể không nhắc đến đối tượng đi chơi ở đấy. Không nhất thiết phải là đối tượng nhiều tiền, nhưng nếu không cool, không có gu thì sẽ không biết đến nơi này, và đôi khi, có biết cũng không thể vào được vì không được mời. 

Hộp đêm mini này, vì thuộc loại “dị thường” như thế nên cũng chẳng có biển hiệu gì cả, chủ nhân hộp đêm là bạn thân của chủ nhiệm câu lạc bộ jazz. Hộp đêm mở cửa cả tuần cho công chúng, và đóng cửa vào tối thứ Năm vào tuần cuối của tháng chỉ để dành cho các thành viên câu lạc bộ jazz và bạn bè có nơi để gặp gỡ, chơi nhạc, giao lưu kết bạn trong một không khí vừa ấm cúng vừa chuyên nghiệp. Đêm nhạc này sẽ không có người phục vụ, khách đến chơi tự mang đồ ăn thức uống đến, tự phục vụ rồi cũng tự dọn dẹp để tiết kiệm chi phí. 

.

Tôi ngạc nhiên khi gặp những thành viên câu lạc bộ jazz, vốn trông cũng bình thường như bao nhiêu người khác. Trong trí tưởng tượng của tôi, lẽ ra họ phải có cái gì đó hơi khác biệt một chút, thậm chí hơi dị hợm nữa, như những con người nghệ sĩ khác mà gần đây tôi hay có dịp gặp gỡ. Câu lạc bộ có sáu thành viên chủ chốt, nhưng dây mơ rễ má từ đấy thì tỏa rộng ra đến hai mươi mấy người, đa phần là bạn trong trường, rồi bạn của bạn, như tôi và B cùng Justin của buổi tối nay.

“A, chào em Dancing Queen!” 

Giọng nói hồ hởi quen thuộc của Luís vang lên khi tôi chưa kịp bước ra khỏi thang máy, nó khiến tôi thấy vui vui vì đã lâu tôi mới gặp lại cậu ấy kể từ lần đi chơi New York vừa rồi. 

“Chào Luís! Khỏe không?” Tôi vui vẻ bước đến và Luís chẳng đợi lâu, ôm ghì lấy tôi và hôn tôi đánh chụt lên má. Tôi thích Luís, ở cậu ta luôn có một nguồn năng lượng mãnh liệt nào đó khiến người đối diện luôn cảm thấy thư giãn, miệng mồm cậu thì cứ thoăn thoắt nói nhanh như khướu, vốn chẳng phải tuýp đàn ông tôi thích, nhưng với tư cách một người bạn thì tính cách này chẳng có gì khiến tôi phàn nàn.

Luís lại vui vẻ quay sang ôm hôn Vivien và bắt tay Justin và B, thái độ phấn chấn vui tươi, miệng cười tỏa sáng khiến tôi không tránh khỏi được vui lây từ nguồn năng lượng cuồn cuộn từ chàng trai Nam Mỹ xởi lởi này. Cậu ta lăng xăng giúp tôi và cả bọn mang đồ ăn và thức uống vào khu vực bar, sắp xếp mọi thứ thật chu đáo, rồi quay sang hỏi tôi muốn uống gì. Khi nghe tôi nói muốn uống nước lọc, cậu ta cười vang. 

“Lại nước lọc hả người đẹp?”

Tôi cũng cười và nhắc lại cho cậu ấy nhớ lý do tôi muốn cẩn thận hơn với rượu sau lần tôi ngất xỉu trong dạ vũ hội hóa trang masquarade hoành tráng đêm nào.

“Tôi hiểu, tôi hiểu!” Luís lại liếng thoắng. “Làm sao tôi quên đêm hôm đó được? Em làm mọi người sợ hú vía một phen!”
“Và anh ấy là người đã bế chị vào nhà sau khi bọn em đưa chị về đấy!” Vivien nháy mắt với tôi rồi với Luís. Tôi nhận thấy B hơi nhướn mày khi nghe việc ấy, nhưng anh chẳng nhận xét gì.

Tôi hơi băn khoăn, đúng là tôi đã quên phéng vụ ấy. Sáng hôm sau đêm hội, lúc thức dậy, đúng là tôi chẳng còn nhớ những gì đã xảy ra sau khi ngất xỉu vào đêm trước, và cũng đã chẳng mảy may nghĩ đến việc làm thế nào mà tôi có thể tự mình lết lên hai dãy cầu thang để vào nhà. 

“Em sẽ là người tỉnh táo duy nhất tối nay đấy, và sẽ được xem những kẻ say rượu tấu hài. Rất thú vị đấy!” 

Luís cười vang, vừa nháy mắt và đưa cho tôi chai nước. Tôi mỉm cười cám ơn cậu ấy rồi đón lấy chai nước và bước theo mọi người về chỗ ngồi. Luís luôn bận rộn suốt đêm gặp gỡ bạn bè, nếu không biết thì mọi người dễ lầm tưởng cậu ta chính là chủ nhân của hộp đêm này, hoặc phải là người chủ chốt của câu lạc bộ jazz. Tôi thích thú nhìn cách Luís hành động như một hoạt náo viên, và không việc gì thích hợp hơn công việc này với cậu vũ sư tài hoa và xông xáo chẳng biết mệt mỏi là gì. 

Hộp đêm này có cách bài trí cũng khá đơn giản, về sau tôi được biết anh chủ là người theo trường phái “tối giản” và “công nghiệp”, thích sự tối giản trong thiết kế và bài trí trong khi vẫn chủ động tạo ra một số điểm nhấn nổi bật nhất định. Trần nhà vẫn để lộ những đường ống máy lạnh to đùng được bao bọc giấy nhôm và chạy ngang dọc khắp nơi, tường gạch loang lổ vài vết trám xi măng sứt sẹo đó đây khiến cả khu nhà trông giống như một nhà xưởng sản xuất cơ khí hơn là một hộp đêm tráng lệ theo tưởng tượng ban đầu của tôi. Sân khấu đặt ngay chính giữa và chỉ cao hơn sàn nhà chừng bốn mươi centimet, tạo cảm giác gần gũi ấm cúng với khán giả hơn. Bàn ghế bày biện thành từng cụm vòng quanh sân khấu, bao bọc thành một vòng cung một trăm tám mươi độ, chạy theo sát tường là những dãy ghế trường kỷ với rất nhiều gối nệm tựa lưng dành cho những ai thích “lounge”. 

“Này em,” B hỏi nhỏ tôi khi cả bọn đã ngồi vào bàn. “Sao anh chẳng biết vụ ‘dancing queen’ và vụ em ngất xỉu nhỉ?”
“À …” Tôi tủm tỉm cười, thích thú khi B quan tâm đến việc ấy, “lần ấy em tham gia đêm vũ hội hóa trang ở trường Vivien, và em đã ngu ngốc uống rượu khi bụng đang đói nên bị ngất xỉu …” 
“Trời đất! May là em không sao. Mà khi ấy chúng ta đã quen nhau chưa nhỉ? …”
“Đã biết nhau rồi đấy!” Tôi mỉm cười ngây thơ. 
"Và em là 'dancing queen' của dạ vũ hội ấy?" Anh lại cười và nhìn tôi vẻ tò mò. 
"Em chỉ nhảy tango với Luís thôi, chẳng có gì đặc biệt như cách anh ta thổi phồng lên đâu!" Tôi thật thà.
"Wow, tango?" B nhìn tôi thích thú. "Em thích khiêu vũ không? Hồi đó Jacqueline thường lôi anh đi với hội bạn của bà mỗi khi bà ấy không có bạn nhảy, nhưng kể từ khi vào học viện hải quân, nhờ ở nội trú nên anh mới thoát được vụ ấy!" Anh cười giòn. 
"Em có nghe nói năm nào học viện hải quân cũng có những sự kiện khiêu vũ phải không anh?"
"Đúng rồi. Tháng sau sẽ có một sự kiện khiêu vũ giao lưu với sinh viên học viện hải quân quốc tế đấy. Em có thích tham gia không?"

Tôi cười tươi và gật đầu. 

"Nhưng em đừng mong đợi nhiều ở anh nhé. Từ hồi ra trường đến giờ đã năm năm, anh chẳng còn tham gia những sự kiện khiêu vũ như thế này nữa. Nếu thích, em có thể mời Luís."
“Không cần đâu, em chỉ thích nhảy với anh thôi!" Tôi mỉm cười. Nhắc đến Luís, tôi lại muốn trêu anh. "Vậy chứ, anh không muốn hỏi thêm vụ Luís bế em vào nhà hay sao?”  
“Cũng tùy. Theo em thì anh có muốn nghe không đấy?”
“Em nghĩ anh sẽ đủ bản lĩnh để nghe!” Tôi hắng giọng, cố che đậy một nụ cười láo lếu. “Thật ra, em chẳng nhớ gì cả anh ạ. Hôm nay là lần đầu em biết về vụ này đấy.” Tôi lại quyết định thật thà với B.
“Anh tin em. Khi nãy nhìn cách em phản ứng khi nghe Vivien nói, anh biết em đã chẳng nhớ gì!”

Tôi mỉm cười, không nói gì thêm, B cũng im lặng một lúc. Có lẽ tôi và anh đang cùng nghĩ đến một việc giống nhau, đến “tai nạn” của B hồi trước Giáng Sinh năm ngoái, cũng đã say xỉn chẳng biết trời trăng gì khiến anh suýt nữa thì trở thành “người hùng đổ vỏ” dạo nào. 

“Thế anh có ghen không đấy?” Tôi hỏi bất chợt khiến B như bất ngờ bị lôi ra khỏi dòng hồi tưởng trong đầu.
“Ghen á? Vụ gì? À, vụ Luís bế em vào nhà?” Nét mặt anh giãn ra với một nụ cười thật dễ thương. “Có và không! Không ghen là vì anh phải cảm ơn cậu ấy đã giúp em đấy chứ, còn có ghen là vì … vì anh vẫn chưa có được diễm phúc làm việc ấy …”
“Nhưng anh đã có bế em một lần mà, hồi mình hẹn hò lần đầu ấy?” Tôi cố bào chữa. 
“Vụ ấy không tính!” B nói nhanh gần như cắt lời tôi rồi giả vờ châu mày khiến tôi cười vang và quyết định không đào sâu thêm nữa vào đề tài này.

.

Ban nhạc jazz chơi với nhau một vài bài nhạc không lời cho phần mở màn rồi tạm nghỉ và trò chuyện với bạn bè, sau đó khán giả lại trở thành nghệ sĩ và biểu diễn trên sân khấu, khi thì với ban nhạc, lúc biểu diễn đơn. Đa phần khán giả có mặt tại đây đều là những người rất có năng khiếu về đàn hát, tôi thật ngạc nhiên khi thấy họ chơi nhạc và hát rất hay với tư cách nghiệp dư như thế này, và cả nhóm chúng tôi cũng có cùng nhận xét như thế. 

“Này B, hình như anh biết hát và chơi đàn cũng giỏi nữa. Hay là anh cùng tham gia với mọi người cho vui nhé?” Vivien gợi ý với B sau khi quay lại bàn với một chiếc khay đựng thức uống cho mọi người.
“Lại là em nữa đấy à?” B quay sang nhìn tôi đầy nghi ngờ, rồi quay sang trả lời Vivien. “Mọi người ở đây đàn hát chẳng kém gì dân chuyên nghiệp, tôi nghĩ mình nên nhường cho người giỏi biểu diễn thì hơn …”

B chưa dứt lời thì Luís đã xướng tên anh trên sân khấu, và vì đây là đêm nhạc đặc biệt chỉ dành cho một nhóm nhỏ nên mọi người ai cũng đưa mắt nhìn anh. Vivien khoái trá nhìn B, rồi vỗ tay và hô hào cổ vũ thật to khiến B bị vướng vào một sự thể đã rồi và không thể ngồi yên ở đấy mà thoái thác nữa. Anh nhún vai rồi đứng lên một cách bất đắc dĩ, tôi và Vivien lại khoái trá nhìn nhau, thỏa mãn vì kế hoạch bí mật của hai đứa đã thành công mỹ mãn. 

“Thật ra … tôi không nghĩ mình lại có vinh hạnh được biểu diễn trong đêm nhạc đặc biệt này …” B nói vào microphone khi đã bước lên sân khấu, “thật không công bằng cho các bạn khi phải ngồi đây nghe tôi hát sau khi đã được thưởng thức những tài năng tuyệt vời kia. Mọi người cố chịu đựng nhé!” 

Khán giả cười ồ khi nghe anh pha trò thật duyên. B mỉm cười rồi bước đến góc sân khấu cầm cây guitar lên, chỉnh sửa dây đàn rồi bước ra chiếc ghế tròn cao đặt cạnh cây microphone. Anh ngồi lên ghế, một chân gập lại gác lên xà ngang của ghế, chân kia hơi duỗi trên sàn sân khấu, và quàng dây guitar lên vai. Trông anh lúc này chẳng khác một rocker chuyên nghiệp, quần jeans bạc gối, áo thun đen cổ tròn ôm gọn người, đầu hơi nghiêng, mặt như tạc tượng trong cảnh tranh tối tranh sáng, tóc dài rũ xuống trán, râu vẫn lún phún chưa cạo, đẹp thần sầu. 

“Có một kẻ chủ mưu đáng yêu trong vụ này, em nên biết bài hát này là dành cho em đấy!” B cười tươi và nhìn về phía tôi khiến tôi hơi lúng túng, cảm giác “tội lỗi” vô cùng.

Rồi anh thong thả dạo đàn với những ngón tay thon dài và bắt đầu hát. 

Tell me when will you be mine
Tell me quando quando quando
We can share a love devine
Please don't make me wait again

When will you say yes to me
Tell me quando quando quando
You mean happiness to me
Oh my lover tell me when

Giọng anh thật trầm và ấm, mượt mà êm ái như ru, mắt sâu hút luôn dán vào tôi khi cất lên những lời lẽ thiết tha nồng nàn ấy khiến tim tôi lại lỗi nhịp. Tôi rất thích cách anh nhả từng lời thật chậm rãi và trầm tĩnh, cách anh thong thả đệm đàn, thật giống như lần đầu tôi gặp anh trong đêm Giáng Sinh năm ngoái …

Every moment’s a day
Every day seems a lifetime
Let me show you the way
To a joy beyond compare ...

Liếc nhìn sang Vivien, tôi thấy nó đang há hốc mồm và lắng nghe rất chăm chú. Cả khán phòng cũng thế, lặng im, không có nổi tiếng lanh canh của nước đá chạm vào thành ly thủy tinh hay tiếng gõ hờ hững của một ngón tay vô tình lên tay vịn bằng gỗ của chiếc ghế bành. Tôi biết mình không phải là kẻ duy nhất bị cuốn hút theo gã nghệ sĩ đa tình lãng tử đang hát trên ấy. 

Oh my darling tell me when
And then darling tell me when …

Sân khấu không quá tối nhưng cũng đủ mờ ảo khiến cho mọi hình ảnh đều có thể lung linh đến huyễn hoặc, B đã đứng lên chào khán giả và cảm ơn mọi người sau những tràng vỗ tay nồng nhiệt. Tôi vẫn cảm giác chưa hoàn hồn, chỉ đến khi anh đã về chỗ ngồi thì tôi mới biết những gì vừa xảy ra trước đấy chẳng phải là mơ. 

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...