Thursday, December 28, 2017

Giáng Sinh xưa - Let me show you the world (28A)


Con đường ngoằn ngoèo dài như vô tận ấy rồi cũng kết thúc gần đỉnh đồi, phần đường còn lại không còn là đường tráng nhựa nữa mà chỉ toàn cỏ dại và sỏi đá, có vẻ như nó đã từng là đường nhựa nhưng rồi bị bỏ hoang không sử dụng và không được bảo quản nên mới trở nên hoang tàn như thế này. B dừng xe ở đấy, hơi châu mày, trước mặt chúng tôi chỉ là bóng tối đặc quánh vì cây cối um tùm rậm rạp và không có đèn đường, rồi quay sang hỏi tôi. 
“Em đã sẵn sàng chưa?” 
Tôi hơi chột dạ, cảm giác phiêu lưu thích thú ban nãy giờ đây đã nhường chỗ cho nỗi lo sợ mơ hồ nào đó. “Sẵn sàng cho việc gì?” - Tôi hỏi lại mà giọng có vẻ không được chắc chắn lắm, vừa lúc nhạc hiệu cho câu chuyện trinh thám bắt đầu trỗi lên với cường độ âm thanh to bất thường càng gây hiệu ứng sợ hãi kỳ quặc trong tôi. Và tôi giật mình thật, khiến B bật cười. 
“Thật ra” - anh hắng giọng - “chúng ta vẫn chưa đến nơi cần đến, chỉ chừng vài phút nữa thôi nhưng tôi không ngờ phần đường này lại tối tăm và xuống cấp như thế này.” Rồi anh hạ thấp giọng, có vẻ như đang cân nhắc tìm lời thích hợp để giải thích một điều khó nói nào đấy. “Tôi không có ý định đưa em đến một nơi vắng vẻ và tối tăm như thế này, nếu em không thích thì mình đi tìm nơi khác.” Anh vừa nói vừa khẽ gõ hai ngón tay cái trên vô lăng.
Lúc này tôi đã thư giãn đôi chút. Tôi nghĩ mình chẳng lo sợ gì về B, mà vì con đường dốc cao và ngoằn ngoèo tự dưng gây cho tôi cảm giác chóng mặt khó chịu, cộng với bóng tối bao trùm khiến tôi như muốn nghẹt thở. Rồi tôi cố tình nhìn quanh quất chung quanh, như đang tìm kiếm gì đấy, thế là B hỏi ngay xem tôi đang làm trò gì!
“À, tôi đang cố tìm xem nơi này có cái gì ‘rất hay’ như anh đã quảng cáo khi nãy đấy mà!” - Tôi láu cá trả lời anh, mà thật lòng, tôi cũng đang cố hình dung xem nơi này có gì hay ho khiến anh đã có vẻ hào hứng bất thường khi nói về nó.
“Tôi đã có nói rằng chúng ta chưa thật sự đến nơi, em quên rồi à?” - B vừa nói vừa gõ nhẹ ngón trỏ lên trán tôi. Câu chuyện đã sắp bắt đầu, người dẫn truyện đang đọc giới thiệu về tác giả tác phẩm khiến cả tôi và B đều cảm giác phải khẩn trương quyết định nhanh. 
“Thế thì chúng ta đi tiếp đến nơi ấy đi!” - Tôi chưa kịp nói xong thì B đã cho xe đi, nhưng anh lái rất chậm khiến tôi hơi ngạc nhiên. Con đường hoàn toàn tối đen, một câu chuyện trinh thám hấp dẫn vừa mở màn, cộng với tiếng đá sỏi lạo xạo dưới bánh xe khiến tôi càng phấn chấn. 
“Em nhắm mắt lại nhé! Khi nào đến nơi tôi sẽ cho em biết.” Lúc này giọng anh đã tự tin hẳn ra, tôi nghĩ anh đã tìm được đúng nơi anh cần tìm. May trời đoạn đường cuối này không ngoằn ngoèo nữa mà khá phẳng và cũng thoai thoải chứ không quá dốc, nếu không thì tôi sẽ chóng mặt đến chết mất. 
Lúc này xe đã dừng lại, tôi thở phào, có lẽ chúng tôi đã đến nơi, và tôi cầu trời là như thế. B dặn tôi ngồi yên đấy và khoan hãy mở mắt ra. Rồi tôi nghe có tiếng mở và đóng cốp xe, và có vật gì đó nằng nặng nhưng mềm mại phủ nhẹ lên vai tôi, có lẽ là một chiếc chăn bông ấm áp. 
“Em chịu khó một chút, phải bước ra ngoài chừng chục bước nữa mới được mở mắt ra. Không được gian lận nhé!” Tôi nghe giọng anh có rất nhiều niềm vui và cả một nụ cười mãn nguyện, tôi cũng mỉm cười, lòng ấm áp. 
Anh dắt tay tôi bước ra khỏi xe, lúc này tôi chợt nhớ đến chiếc giày vừa đứt quai, mặc kệ, tôi đang hào hứng muốn được mở mắt ra xem cái nơi đặc biệt này nó huyền ảo đến mức nào. Tôi dò dẫm bước đi, và cảm giác như đang leo lên dốc, đôi chân bỗng nặng trĩu trong khi tôi cố hít thở không khí trong lành cho buồng phổi tội nghiệp của tôi suốt đêm nay.
“Một, hai, ba, mở mắt!” 
Giọng anh như reo. Lúc này đây, xa xa trước mắt tôi, bên kia sông, là một thành phố tí hon về đêm với đủ thể loại đèn màu lấp lánh, nước sông về đêm với những gợn sóng nhẹ, mềm mại như nhung phản chiếu ánh đèn màu từ những cửa hiệu và hàng quán dọc bên sông trông như sao sa. Tôi không nói nên lời, chỉ biết mình đang há hốc mồm và mắt thì mở to trong niềm hân hoan và ngạc nhiên cực độ. Có lẽ B cũng đang hưởng thụ quang cảnh lung linh mờ ảo ấy như tôi, hoặc anh đang lặng yên để tôi nhâm nhi niềm vui thích ấy cho thật trọn vẹn. 
“Cám ơn anh, giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh đã nằng nặc phải đưa tôi đến đây!” Giọng tôi hơi run. Cuối cùng thì tôi cũng đã có thể nói được gì đó, sau một quãng lặng lâu giữa hai chúng tôi. B không trả lời tôi, anh chỉ mỉm cười và nhìn sâu vào mắt tôi khiến tôi bối rối. Tôi chợt hiểu ra, tự nãy giờ, anh không chỉ ngắm cảnh đẹp và ôm trọn nó vào tâm trí như tôi khi nãy, mà anh còn đã thích thú ngắm nhìn tôi đang trong cơn hào hứng và ngạc nhiên tột độ. Có vẻ như B định nói gì đấy, nhưng vẫn im lặng, rồi cuối cùng anh cũng cất tiếng. 
“Truyện đã sắp bắt đầu rồi, em muốn nghe truyện hay đứng đây ngắm cảnh thêm một chút nữa?”
Tôi nhìn anh, mắt chớp chớp vì chẳng rõ mình đang muốn gì, và chẳng biết phải trả lời thế nào khiến anh phì cười. 
“Tôi biết, tôi biết, em chẳng muốn rời mắt khỏi thành phố cổ tích bên dưới phải không? Nhưng em yên tâm đi, nó sẽ chẳng đi đâu cả, em có thể ngắm nhìn nó suốt đêm nay nếu em muốn, nhưng nhà đài thì sẽ chẳng đợi chúng ta đâu!” Anh lại cười. “Tôi đã đọc truyện này nhiều lần nên đối với tôi thì thế nào cũng được, tùy em quyết định thôi!”
Tôi gật đầu, quay trở lại xe và hạnh phúc cảm nhận hơi ấm bao phủ trong xe. Có lẽ đôi chân lạnh giá của tôi là kẻ hạnh phúc hơn cả, chúng đang khoan khoái đong đưa trước van sưởi dưới sàn xe, dần dần lấy lại cảm giác sau một thời gian tê cóng bên ngoài trời lạnh. 

Monday, December 4, 2017

The man who invented Christmas

Giáng Sinh là dịp mọi người có dịp bày tỏ lòng yêu thương, quan tâm đến người khác, nhất là những người bất hạnh hơn mình, thế nhưng ít ai thực sự biết đến nguồn gốc của tập tục đẹp đẽ và quan trọng này, nhất là về người được xem là tiên phong, khởi xướng ra nó. 

Charles Dickens có một lý lịch cá nhân khá phi thường, tên tuổi và những giá trị nhân văn sâu sắc trong những tác phẩm văn học của ông đại đa số dựa vào những trải nghiệm thực tế và những quan sát thú vị của ông đối với môi trường, cuộc sống chung quanh ông.  Xuất thân trong một gia đình đông anh em, Charles ít được quan tâm chăm sóc, yêu thương, tuổi thơ cũng đã trải qua nhiều sóng gió đã khiến ông luôn trăn trở, dằn vặt về những mảnh đời bất hạnh, nhất là về những đứa trẻ mồ côi, và chủ đề này luôn len lỏi trong suốt bất cứ tác phẩm văn học nào ông viết, thể hiện rõ nhất trong “Oliver Twist”.  Mọi việc bắt đầu từ khi bố ông phải vào tù vì nợ nần chồng chất, kéo theo việc mẹ và các anh chị em cũng phải theo bố vào tù – một điều luật đáng sợ của nước Anh những năm tháng đầu thế kỷ mười chín ấy – ở lứa tuổi mười hai, Charles phải rời ghế nhà trường và đi làm trong một xưởng sản xuất hóa chất phụ gia làm giày với điều kiện làm việc hết sức tồi tệ và khủng khiếp. 

Về sau, khi đã bắt đầu có chút ít sự nghiệp lẫn tiếng tăm trong giới văn đàn, ông cũng lâm vào cảnh túng thiếu và, trong cái rủi có cái may, khi những khó khăn tài chính bắt đầu thách thức cùng cực thì trong vòng sáu tuần, hoàn toàn tự lực, Charles đã cho ra đời một truyện ngắn làm thay đổi thế giới: “A Christmas carol”, một câu chuyện hơi tối tăm, vốn dĩ cũng là phong cách viết của ông, nhưng lại có một kết thúc có hậu, liên quan đến Giáng Sinh và những tấm lòng từ thiện dành cho những mảnh đời bất hạnh trong dịp lễ lạt vốn chỉ liên quan đến người Thiên chúa giáo trước đây này. 

Phim “The man who invented Christmas” mô tả quá trình cho ra đời truyện ngắn này và đào sâu hơn về nhân cách và cá tính của Charles Dickens, với những đoạn phim xen kẽ thoáng qua về những năm tháng tăm tối trong tuổi thơ của nhà văn này.  Người xem cũng cần biết thêm một ít về cá nhân tác giả câu chuyện để hiểu rõ hơn một vài chi tiết phim.  Charles Dickens trước khi chính thức trở thành nhà văn nổi tiếng đã từng có tham vọng trở thành kịch sĩ, và ông rất có năng khiếu diễn kịch.  Năm hai mươi tuổi, ông có dịp hẹn gặp với một nhà đạo diễn kịch để diễn thử nhằm xin một vai diễn trong các vở kịch của nhà đạo diễn này, không may, đến ngày hẹn gặp thì ông lại bị cảm nặng và không thể đến gặp ông đạo diễn nọ, cơ hội ngàn năm có một cho nghề kịch cũng vừa vuột khỏi tầm tay.  

Về sau, khi tiếng tăm ông đã vang xa không chỉ khắp nước Anh mà còn lan rộng sang đến cả Bắc Mỹ, ông vẫn tham gia nhiều kịch đàn nghiệp dư, để khỏa lấp niềm đam mê kịch nghệ không bao giờ nguôi ngoai trong mình.  Đó là lý do khi xem phim, người xem sẽ thấy nhiều cảnh Charles đi đi lại lại trong phòng, tưởng tượng mình đang được bao lấp bởi những nhân vật trong câu chuyện sắp viết, và ông thực sự “diễn” từng nhân vật để lấy cảm hứng viết thực sự, và đó cũng là một chi tiết giải thích cho phong cách viết rất khác người và ấn tượng của Charles. 

Hôm mình đi xem phim này, vào tối thứ Bảy, cả rạp vắng hoe chỉ có hai vợ chồng mình cùng một cặp khác.  Dường như gu xem phim đọc sách nhạc nhẽo của mình thuộc loại cá biệt, cái nào mình thích thì đại đa số công chúng lại chẳng màng!  

Ảnh 1: những đứa bé vui sướng khi được nhận quà từ thiện. Mình xem vài cuốn tạp chí, chẳng thấy Việt Nam … Có lẽ vì chương trình này tặng quà thông qua hệ thống nhà thờ Thiên chúa giáo nên nhiều khả năng khó đến được với VN cũng nên …




Ảnh 2: chuyên chở quà đến cho trẻ em vùng sâu vùng xa – Operation Christmas Child Project

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...