Thursday, June 28, 2018

Giáng Sinh xưa - Rainbow, rainbow, rainbow everywhere! (44A)

Hè đang đến gần, công việc tạm thời với giáo sư Reynolds cũng sắp kết thúc sau những tuần lễ bận rộn túi bụi, tôi lại có thời gian rảnh rang để xả hơi và tìm tòi học hỏi những cái mới, và không nơi nào thích hợp và tuyệt vời hơn cho việc này ngoài học viện mỹ thuật. Đây là nơi mà mỗi ngày đến trường ta luôn nhìn thấy một cái gì đó mới lạ so với ngày hôm qua, chẳng hạn ta có thể gặp một người bạn hoàn toàn khác lạ trong cùng một người bạn ta quen đã lâu, và nói theo ngôn ngữ của dân mỹ thuật sẽ là “thay đổi để tồn tại”, nghệ sĩ mà bị ách tắc không sáng tạo được cái mới thì chẳng khác nào một xác chết di động, sẽ khổ sở, trầm uất bức bối tột cùng. Có lẽ đó cũng là lý do mà cánh nghệ sĩ thường có tâm tính đi mây về gió, nóng lạnh thất thường bên cạnh một tâm hồn đa cảm phức tạp. 

“Artscape” là chương trình triển lãm nghệ thuật ngoài đường hàng năm vào mùa hè, thu hút vài trăm ngàn lượt người đến tham dự trong suốt ba ngày sự kiện. Đây sẽ là nơi tụ hội những hình thái nghệ thuật thượng vàng hạ cám, từ tinh tế như nghệ thuật xếp giấy Nhật Bản origami cho đến quái dị như “piss art”, là loại hình “nghệ thuật” khi mà người họa sĩ dùng nước tiểu của mình để phủ nền cho bức canvas trước khi vẽ. Nghe Vivien giới thiệu cho loại hình nghệ thuật độc đáo này, tôi suýt sặc vì quá ấn tượng. Gì thì gì, đầu óc tôi dù có cởi mở đến đâu cũng chưa đủ trình độ cảm thụ nghệ thuật “đỉnh cao” như thế. 

“Ôi chỉ mới như thế mà chị đã bị choáng à?!” Vivien thích thú cười vang khi nhìn vẻ mặt kinh hãi của tôi. “Piss art chỉ là một phần của ‘body fluid art’ chị ạ.”
“Trời, ‘chất lỏng trong cơ thể’?”
“Phải ạ. Trong người mình có cái gì lỏng và thải ra ngoài thì đều được tận dụng hết!” 

Tôi đang suy nghĩ xem ngoài nước tiểu và mồ hôi trên người mình thì còn cái gì lỏng trong người và sẽ được mấy ông họa sĩ trời thần này sử dụng thì Vivien đã nói nhỏ vào tai tôi. 

“Họ dùng cả máu, và … semen nữa đấy!”
“Semen là gì?” Tôi thật thà hỏi.

Vivien hơi ngẩn ra một giây và cười phá lên.  

“Chị … chưa nhìn thấy nó bao giờ à?” Xong, nhìn nét mặt đang đần ra của tôi, nó biết tôi không đang đóng kịch, thế là nó rủ rỉ vào tai tôi, “Semen là tinh dịch đàn ông đấy!”

Tôi đỏ mặt chẳng biết phải nói gì, và lại chọn giải pháp làm lơ. 

“Xin lỗi, em chỉ trêu chị một chút thôi! Nghĩ cũng buồn cười, không ngờ em có duyên được quen hai người rất ngây thơ trong sáng là chị và Justin đấy.” Vivien lại mơ màng. “Ngây thơ là một tài sản vô giá của loài người, chỉ mất đi một lần và không bao giờ trở lại …”

Tôi có cảm giác nó đang tự ngẫm về bản thân thì đã nghe tiếng Justin từ sau lưng. 

“Em đang nói gì về anh đấy, Vivien?”

Justin và B đang bước đến tôi và Vivien, trên tay Justin là hai ly bia lạnh vẫn còn nổi váng bọt bên trên. Vivien đón lấy ly bia từ tay Justin, nhìn vào đấy rồi cười vang. Tôi đoán biết nó cười vì cái gì!

“Cám ơn anh!” Vivien vẫn cười nham nhở khiến tôi phải cười theo vì không nhịn được. “À, khi nãy, em đang nói đến một Justin rất dễ thương và gallant đấy!”
“Justin nào mà dễ thương và gallant nhỉ?” Justin hỏi đùa và giả vờ nhìn trước ngó sau, nụ cười tỏa sáng, mắt thật hiền nhưng rất linh động. 
“Dường như hai người đang có chuyện gì vui lắm phải không?” Đến lượt B tò mò khi thấy hai cô gái chụm đầu to nhỏ rồi cười khúc khích tự nãy giờ. 
“Vui lắm anh ạ! Em vừa học thêm được nhiều điều hay ho về hội họa từ Vivien!” Tôi trả lời B và nháy mắt với Vivien. 
“Hay thế à!” B vừa nói vừa đưa tôi chai nước lạnh. “Anh nghĩ cô ấy sẽ không màng chia sẻ thêm một lần nữa, phải không Vivien?”
“Dĩ nhiên là không, việc ấy đâu có khó gì!” Vivien trả lời B rồi ỡm ờ giải thích lại vụ “body fluid art” ấy cho hai người mới đến, nhưng chẳng đi vào chi tiết như nó đã kể cho tôi khi nãy. Dĩ nhiên, hai chàng trai kia chẳng cần nó giải thích chi tiết thì cũng đã đoán biết cái phần “chất lỏng” thần thánh ấy là gì rồi, chỉ tủm tỉm cười trong im lặng và chẳng nhận xét gì thêm. 
“Mọi người có nghe nói đến Andres Serrano không nhỉ?” Vivien hỏi cả ba chúng tôi, và khi cả ba cái đầu đều lắc cùng một lúc, nó mỉm cười nói tiếp, “ông ta là một thợ ảnh có tiếng kiêm họa sĩ, chuyên trường phái body fluid art này. Hồi đó ông ta có một tác phẩm gọi là “Piss Christ” gây tranh cãi, vì đó là bức ảnh chụp thánh giá có chúa Giê-su, được nhúng trong nước tiểu của ông ta …”

Vivien vừa nói đến đây thì cả ba thính giả phản ứng theo ba kiểu khác nhau. Tôi lấy tay che miệng cười, B mở tròn mắt và há hốc mồm, đớ người ra, tội nhất là Justin, vừa đưa ly bia lên tợp một ngụm đã phun vọt ra vì sốc. Vivien cười ngất. 

“Vậy mà bức ảnh ấy đã đoạt giải thưởng nghệ thuật trong một cuộc thi ảnh đấy ạ, và cuộc thi này do Chương trình tài trợ nghệ thuật quốc gia tổ chức đấy!”

B hơi cau mày khi nghe điều ấy, và Vivien lại tiếp tục nói, lần này nghiêm túc hơn. 

“Bản thân em cũng là họa sĩ, nhưng em không nhìn ra được tính chất nghệ thuật của việc này, nhất là khi nó đoạt giải thưởng nghệ thuật.”
“Thế Chương trình tài trợ nghệ thuật quốc gia này có phải là một cơ quan chính phủ?” Tôi hỏi và Vivien gật đầu. “Vậy thì tiền thuế của người dân lại được dùng để tài trợ cho loại hình nghệ thuật … ‘đặc biệt’ như thế này ư?” Tôi kêu lên, nhận thấy B đã mỉm cười nhìn tôi khi tôi cố tìm từ lịch sự để chê bai loại hình nghệ thuật quái gở này.
“Đúng là như thế đấy chị ạ. Bản thân em cũng không ủng hộ việc dùng tiền thuế của người dân vào những loại hình nghệ thuật quái dị này. Nói thật, nghệ sĩ thì có quyền tự do diễn đạt ý tưởng sáng tạo, nhưng nếu đi quá đà đến độ dị hợm này thì không nên lạm dụng đến tiền thuế. Em nghĩ nó thích hợp với những nhà tài trợ tư nhân hơn vì đây là một mục tiêu cá nhân. Thật ra, cuối cùng tiền thưởng của ông ta cũng bị rút lại vì dư luận lên tiếng nhiều quá, nhất là khi có một số thượng nghị sĩ quyền lực lên tiếng phản đối kịch liệt.”

“Xin lỗi, hí hí, tui vừa lỡ nghe trộm cuộc nói chuyện hay ho của mí bồ về body fluid art, cho tui làm quen dzới nha!” 

Có giọng ai đó xen vào khiến cả bốn người chúng tôi đều quay sang hướng có tiếng nói. Một anh chàng cao gầy khẳng khiu, tóc dài búi củ hành sau gáy với một chiếc que tăm xuyên ngang, quần áo đều bằng linen trắng mỏng tang và luộm thuộm, chân đi dép lê, vai quảy chiếc túi to màu sắc sặc sỡ, miệng cười tươi bước đến. Nhìn anh chàng, tôi đoán đây chắc phải một trong những họa sĩ cá tính khá đặc biệt. Anh ta bước đến tự giới thiệu mình và bắt tay mọi người. Tôi có cảm giác anh ta bắt tay hai chàng trai kia hơi lâu hơn khi bắt tay tôi và Vivien, và ánh mắt thì quét lên người hai anh chàng từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, y như hồi tôi và Justin dùng cọ lăn để sơn những tấm phông nền sân khấu vậy. Nói chuyện một chút thì tôi đã dự đoán đúng về anh chàng họa sĩ này, thế là câu chuyện bỗng chốc xoay quanh chủ đề body fluid art giữa Vivien và người mới đến. 

“Nói thiệt chớ, tui cũng hổng mặn mà lắm với vụ tưới nước tiểu lên bức vẽ của mình đâu. Tui cũng thích trải nghiệm những thứ mới lạ, nhưng đâu cần dùng thứ chất lỏng ấy để diễn đạt nội tâm của mình chứ, phải hông mí bồ? Hí hí, há há há!” 

Anh chàng hỏi chung cả nhóm nhưng mắt thì chỉ hướng vào B và Justin, và vì anh ta chủ yếu nói chuyện với Vivien, trong phút chốc tôi nhận thấy mình đã trở thành vật vô hình. Nhưng không sao, tôi vốn thích ở ẩn như vậy mà!
  “Nhưng trải nghiệm sáng tạo bằng nước tiểu thì khả thi hơn á, vì nguồn cung dễ thực hiện, chớ mà bằng tinh dịch thì chắc phải hơi lâu mới xong nếu không tìm được nguồn cảm hứng, há há! Hổng chừng phải cần thêm phụ tá mới được à nha!” Anh chàng vừa nói vừa nháy mắt với B, lúc này đã đứng thẳng đơ như pho tượng. 

Tôi đoán cả bọn đang cố nhịn cười. Justin vừa đưa ly bia lên miệng định uống tiếp thì đã kịp dừng tay lại nhằm tránh một tai nạn thứ hai, trong khi B tội nghiệp của tôi thì lúng túng chẳng biết làm gì ngoài cười ruồi cho qua chuyện. Chiến thuật sai lầm tai hại rồi anh ạ, tôi khoái trá thầm nghĩ. Mặt anh phải lạnh lên, nghiêm túc lên để hạ lửa trong anh kia xuống, chứ ai lại đi cười duyên cười dáng thế kia khiến người ta càng say sóng! Tôi nhìn ánh mắt căng thẳng của B và Justin khi nghe anh họa sĩ đa tình kia có ý đồ tuyển dụng hai anh làm “phụ tá chất lỏng”, cảm giác hai người đàn ông khỏe mạnh đầy cơ bắp lại đang đảo mắt nhìn quanh tìm chữ “exit”, và sẽ ba chân bốn cẳng cao bay xa chạy tìm đường tẩu thoát trước khi bị anh họa sĩ gầy guộc ấy túm lại và nhốt trong cũi để ngắm và để … xài! Vì chẳng ai để ý đến mình nên tôi cứ thoải mái nhăn nhở cười, khoái trá được ngắm anh người yêu dễ thương đang mắc nạn trong tình huống bi hài này!

“Anh này cũng biết vẽ đấy anh ạ, và chuyên vẽ phong cảnh đồng quê rất đẹp ấy!” Tôi vừa nói với anh họa sĩ vừa chỉ tay vào B. 
“Òi oi thiệt hả!” Anh họa sĩ sung sướng nghiêng đầu ngắm B như thể anh đang tự nhủ, làm thế nào bức tượng đẹp ấy lại có thể cầm cọ và chuyên chở những xúc cảm của con người bằng xương bằng thịt được. “Dzậy bồ cũng vẽ sơn dầu à, hay màu nước?”
“À,” B hơi hắng giọng, “tôi vẽ tranh sơn dầu, vì màu nước hơi khó, tôi không đủ kiên nhẫn để học!” Giọng anh thoáng chút thật thà. 
“Ừa đúng rồi á, vẽ màu NƯỚT mà lơ đãng một chút xíu thoai là lấm lem hết à! Làm việc với chất lỏng là hổng có dễ đâu à nha, phải có thầy hướng dẫn chuyên nghiệp đóa, hí hí!” Anh họa sĩ lại phụ họa, giọng dễ thương nhão nhoẹt. Tôi thấy B lại mím môi cười đáp lại, không hề biết nụ cười lúc mím môi của anh có tầm lợi hại đến cỡ nào khiến anh họa sĩ si tình kia cứ chớp mắt mãi. Tôi hơi ái ngại về một khả năng anh ta sẽ rụng sạch lông mi nếu sự việc cứ diễn tiến theo chiều hướng nhạy cảm như thế này.

Vivien nhận thấy đã đến lúc phải làm gì đó để giải cứu hai anh chàng ra khỏi tình trạng căng thẳng nên nó nhanh trí đưa cho chàng họa sĩ tấm danh thiếp. 

“Rất vui được làm quen với anh! Hy vọng chúng ta sẽ có dịp gặp gỡ để trò chuyện thêm về những kỹ thuật vẽ hiện đại.” Giọng Vivien rất thân thiện và chuyên nghiệp, rất thích hợp cho việc kết thúc một cuộc nói chuyện về chủ đề nghệ thuật này. Anh chàng kia cũng rút danh thiếp đưa cho mọi người, rồi anh ta bất chợt hỏi Justin. 

“Xin lỗi, tui thấy bồ đội nón rằn ri, có phải bồ đang tại ngũ?”
“Hiện tại thì chưa, nhưng vài tháng sau tôi sẽ bắt đầu chính thức phục vụ.” Justin trả lời bằng một giọng khá tỉnh, tay hồi hộp vân vê viền mép của chiếc ly nhựa. 
“Còn anh này thì đang tại ngũ, sĩ quan hải quân đấy!” Tôi thích thú chỉ tay vào B và công khai bán đứng anh luôn. Anh họa sĩ kia vừa nghe đến “sĩ quan hải quân” đã đưa hai tay chắp lên ngực, đầu hơi nghiêng, mắt chớp chớp. 
“Ui thiệt hả? Hí hí. Choài ơi quân nhân chắc là cực khổ lắm ha!”
“Chắc chắn luôn!” Vivien lại phụ họa. “Cứ nhìn thân hình cường tráng thế kia cũng đủ biết các anh ấy đã hoạt động thể lực nhiều đến mức nào!” Vivien vừa nói đến đây thì tôi đã nhận thấy ánh mắt anh họa sĩ như đang múa cọ mơn man trên người B và dừng lại hơi lâu ở phần giữa người anh. Như một phản xạ sinh tồn trong vô thức, B bước lùi một bước và xoay sang tôi. 
“Sau này khi nào hai anh ấy đi duyệt binh, anh nhất định phải đến xem nhé!” Tôi lại tiếp tục châm vào thùng thuốc nổ và thích thú nhìn hai người đàn ông kia vẫn đứng sượng và im như trời trồng, chẳng dám hé răng nói nửa lời trong khi Vivien thì đã sung sướng cười toét miệng vì tôi đã tung hứng đầy hiệu quả với nó . 

Phải mất một lúc nữa mới tạm biệt được anh họa sĩ đặc biệt kia vì anh chàng cứ quyến luyến bịn rịn mãi. Sau khi anh ta vừa đi khỏi thì tôi đã bị B véo yêu vào má, dọa sẽ không nương tay với tôi về sau nữa vì anh đã chiều chuộng quá đáng khiến tôi trở nên hư đốn và phá phách anh như thế này. Tôi thích chí cười khúc khích khi nghe anh gọi tôi là đồ hư hỏng “spoiled rotten”, biết anh nói nửa đùa nửa thật nên tôi cũng có cảm giác hơi bị kích thích khi nghĩ đến nửa thật của lời dọa kia. Mới hồi sáng nay sau khi chạy bộ với nhau, anh đã tự nguyện cho tôi được hoàn toàn miễn trừ tội lỗi cơ mà, liệu sẽ có vụ việc gì khiến anh có thể không nương tay với tôi được đấy?

Saturday, June 16, 2018

Giáng Sinh xưa - We can build castles in the sky (43A)

Thời tiết lúc giao mùa thường chợt mưa chợt nắng, có thể gây khó chịu cho người khác chứ tôi thì chẳng còn màng đến nắng mưa, việc ấy đâu thành vấn đề nữa khi B đang có mặt trong thành phố này cùng với tôi trong vài tuần lễ liền. Đây cũng là mùa bận rộn nhất tại học viện hải quân với đủ thứ chương trình lễ lạt trọng đại cho sinh viên ở từng cấp. Sinh viên năm nhất thì vừa hoàn thành buổi “leo cột mỡ” hoành tráng mà tôi đã có dịp xem, sinh viên năm hai vừa xong chương trình tham quan trên các chiến hạm ngoài khơi sau một mùa hè bị “thử lửa” với những hoạt động thử thách thể lực cùng cực, sinh viên năm ba bắt đầu hoàn tất các dự án nghiên cứu và sắp có chương trình khiêu vũ “Ring dance” nghe nói là rất hoành tráng, còn sinh viên năm cuối, sau một đợt tổng dợt và kiểm tra gắt gao từ chương trình học tập dày đặc cho đến những buổi thực tập triền miên, cuối cùng họ cũng sẽ tốt nghiệp và chính thức trở thành thiếu úy hải quân trong vài tuần tới. Chưa kể, cả trường sẽ có một buổi khiêu vũ giao lưu với khách mời là những sinh viên học viện hải quân đến từ những quốc gia khác trước ngày tốt nghiệp. 

Những ngày vừa qua Justin và Vivien ít có thời gian gặp gỡ vì cậu ấy đang quay cuồng với những chương trình kể trên, cho đến tuần này thì mọi người mới bắt đầu thở được. Vivien đã xong kỳ thi cuối năm tại trường và cũng vừa hoàn tất chương trình từ thiện tại bệnh viện nhi nọ, tôi cũng vừa xong việc tổng hợp và phân loại tư liệu cho bản thảo dày hơn ba trăm trang của giáo sư Reynolds và cũng đã sắp xếp lịch làm việc với các nhà xuất bản cho những tháng sau, Justin thì đang tranh thủ đi thăm họ hàng hoặc bạn bè ở xa trước khi chính thức được phục vụ trong ngành, còn B của tôi thì sẽ thong thả được vài ngày rồi lại phải bắt đầu một chương trình nghiên cứu và báo cáo dày đặc cho cấp trên trước khi nhận nhiệm vụ mới. Ai cũng hăm hở, náo nức với những thành quả vừa đạt được và hướng đến một tương lai đầy hứa hẹn. 

.

Dạo này hầu như sáng sớm cuối tuần nào B cũng đến rủ tôi ra công viên chạy bộ, một việc tôi rất ghét vì đó là thời gian thần thánh cho tôi ngủ nướng. Nhưng đó là do thói quen thức khuya tai hại của tôi, chứ anh lính kia thì từ lâu đã sinh hoạt như một cái máy rồi. Ngày nào cũng thế, cứ đến năm giờ sáng là thức giấc, như một cái đồng hồ báo thức, rồi không chạy bộ thì cũng hít đất hoặc đu xà ngang, hoặc bơi lội, hoặc tất cả những thứ ấy, một nếp sống rất lành mạnh mang đến cho tôi sự ngưỡng mộ lẫn lăn tăn ghen tỵ, và cả một chút xấu hổ vì sự vô kỷ luật của mình. Nhưng nhờ có B thúc đẩy mà tôi đã bắt đầu cố ép mình đi ngủ đúng giờ vào tối thứ sáu, vì tôi biết khi có anh ở gần thì tôi sẽ đừng mơ mộng gì nữa đến việc được sung sướng ngủ nướng vào sáng cuối tuần như ngày nào. Tôi buồn cười, cứ nhớ đến lần đầu B lôi tôi ra khỏi giường vào sáng thứ bảy nọ, tôi quạu quọ lắm. Bước ra mở cửa cho anh xong, chẳng chào hỏi gì cả, rồi cứ thế mắt nhắm mắt mở, lờ đờ đi như zombie vào giường và lăn vật ra ngủ tiếp. Tôi có thói quen tai hại là thích đọc sách đến tận hai giờ sáng hoặc muộn hơn vào tối thứ sáu vì biết mình sẽ được ngủ thỏa thích vào sáng thứ bảy, lần ấy bị đánh thức lúc năm giờ rưỡi, tôi không cáu mới là lạ! Nhưng tôi cũng láo, đặt điều kiện nếu B muốn tôi chạy bộ cùng thì anh cũng phải đi tập yoga hoặc thiền với tôi cho công bằng. 

“Nhưng phòng tập yoga toàn phụ nữ, anh vào đó thì kỳ lắm!” Mới nghe qua, B đã giãy nãy lên phản đối. 
“Đâu phải, lớp cũng có đàn ông đấy chứ, chỉ là ít hơn nữ thôi!” Tôi giải thích cho anh và nhận thấy mình có tí dối trá. Thật ra thi thoảng cũng có đàn ông vào tập, nhưng thường là những người có tuổi chứ tôi chưa bao giờ gặp đàn ông trẻ ở đó cả. Nhưng chúng tôi đang nói đến yếu tố giới tính chứ chẳng bàn đến độ tuổi, và cũng chẳng bàn đến mức độ thường xuyên, thế là tôi cứ vô tư dẫn dụ anh thôi!
“Thôi được, anh sẽ đi thử một lần. Nhưng anh sẽ chỉ tập ở cuối phòng thôi đấy nhé.”
“Dĩ nhiên, việc ấy chẳng thành vấn đề!” Tôi khoái trá nghe anh đồng ý, và định châm thêm “Cuối phòng là nơi lý tưởng cho đàn ông trong lớp yoga đấy!” khi nghĩ đến những động tác chổng mông lên trời nhưng tôi đã kịp nín lại, chẳng muốn khơi gợi quá nhiều những tưởng tượng nhạy cảm trong đầu anh trong những ngày “căng thẳng” này.  

Nhờ có B, tôi cũng quen dần với việc dậy sớm và hoạt động thể lực vào sáng cuối tuần, còn rất thích việc này nữa chứ không còn cảm giác bị hành xác như hồi mới bắt đầu. Khi nghe tôi kể cho anh về việc ấy trong một lần chạy bộ với nhau, B cười ngất. 

“Anh hiểu những trải nghiệm của em! Hồi mới vào học viện hải quân, anh đã rất đau khổ vì thói quen thức khuya tai hại hồi còn ở trung học. Dường như cơ chế sinh học trong người chúng ta cũng khác nhau, có người thích thức khuya và ngủ nướng, có người quen đi ngủ sớm và dậy sớm, có lẽ anh và em đều thuộc dạng ‘cú đêm’.”

Tôi cười khi nghe anh nói đến từ “cú đêm”, vì tôi hiểu quá cái tật thức khuya của mình còn gì. “Em có vài người bạn là dân kiến trúc, đứa nào cũng chỉ có thể vẽ được vào ban đêm, còn buổi sáng thì chịu thua, đầu cứ tối như hũ nút, chẳng thể sáng tạo gì được. Vivien cũng thế, nó cũng chuyên gia thức đêm. Dường như những người làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật sáng tạo thì bắt buộc phải là ‘cú đêm’ thì phải. Nhưng em và anh chẳng làm việc gì liên quan đến sáng tạo hay nghệ thuật mà vẫn thích thức khuya là tại sao nhỉ?” 
“Có lẽ nếu nói cho chính xác hơn là những người có tính sáng tạo nghệ thuật thường có xu hướng thức khuya chăng? Anh thấy em cũng rất có máu nghệ thuật đấy chứ, chỉ là em không làm việc trong lĩnh vực này thôi.”

Tôi mỉm cười, nghĩ rằng B nói đúng. Tôi vốn mù hội họa, nhưng lại nghĩ mình cũng có khả năng cảm thụ nghệ thuật bẩm sinh, và trong âm nhạc và khiêu vũ thì tôi khá nhạy. Chợt nhớ đến vụ thuận tay trái tay phải và sự liên quan của nó đến nghệ thuật sáng tạo, tôi để ý thấy B dùng tay trái cũng khá nhiều và nêu lên việc đó với anh. 

“Anh nghĩ mình thuận cả hai tay …” B xác nhận. 
“Thật ư?” Tôi reo lên. “Hồi mới gặp em lần đầu, mẹ anh đã có nhận xét như thế về em đấy. Mà khi ấy em chẳng biết mình thuận hai tay, vì em chẳng nghĩ đến việc ấy.”

Đến lượt B ngẩn ra. “Thật ngạc nhiên quá, người thuận hai tay là rất hiếm. Có lần, giáo sư Reynolds nói đùa với anh rằng tỷ lệ người thuận hai tay trong tổng số loài người là rất thấp, đến độ những người này có nhiều khả năng chẳng bao giờ có cơ hội gặp nhau trong đời!”
“Thú vị quá anh nhỉ! Nhưng em ngạc nhiên khi mẹ anh chưa bao giờ nói cho anh biết em cũng thuận hai tay.” Tôi tiếp lời anh và cũng khá bất ngờ khi nghe một nhận xét hóm hỉnh như thế từ giáo sư Reynolds lạnh lùng. “Thật ra những người thực sự được liệt vào dạng ‘ambidextrous’ mới hiếm, là những người có thể dùng cả hai tay và cho cùng kết quả như nhau với bất cứ việc gì, thậm chí những việc đòi hỏi sự chính xác cao chẳng hạn như viết, vẽ, chơi đàn, chơi thể thao, v.v.” Tôi thú vị nhớ đến tập tài liệu tôi vừa đọc được gần đây. “Còn em thì không hẳn là ambidextrous, vì em không thể viết hoặc ném bóng bằng tay trái.”
“Có lẽ anh cũng thế. Hồi đó anh hâm mộ Paul McCartney của The Beatles, anh đã cố tình tập guitar bằng tay trái … nhưng không thành công! Nhưng anh có thể đá bóng bằng cả hai chân , như thế có được xem là ambidextrous không?” Anh cười to. 
“Việc ấy thì em phải hỏi giáo sư Reynolds cho chắc, vì cho đến nay ông ấy chưa nghiên cứu gì đến chân cẳng cả!” Tôi lí lắc trả lời B, và chợt nhớ ra một chi tiết thú vị về vụ thuận hai tay này. “Việc thuận tay phải hay tay trái cũng có một ý nghĩa nào đó trong việc tiến hóa của loài người đấy. Vừa rồi em có nghe giáo sư Reynolds và các đồng sự của ông đặt giả thuyết rằng loài người chúng ta do có cạnh tranh nên mới sản sinh việc thuận tay phải tay trái. Nếu nhân loại đoàn kết hợp nhất thì một trăm phần trăm chúng ta sẽ thuận thay phải, hoặc tay trái, vì sự hợp nhất này làm cuộc sống hợp tác dễ chịu hơn, chẳng hạn tất cả chúng ta sẽ dùng chung một loại công cụ cầm tay và do đó thúc đẩy năng suất lao động tập thể. Nhưng thực tế là loài người lại luôn cạnh tranh với nhau, nên chúng ta đã tiến hóa thành những nhóm người thuận tay trái hoặc tay phải hoặc cả hai tay, vì sự khác biệt ấy giúp một nhóm có được lợi thế so với nhóm kia. Một ví dụ là trong đối kháng thể chất, chẳng hạn trong một cuộc đánh nhau, thì người thuận tay trái sẽ có lợi thế hơn nếu đại đa số còn lại thuận tay phải …” Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra một chuyện. “A, việc này giải thích cho lần anh xử gọn hai gã say rượu hồi đó đúng không?”

B đang lắng nghe tôi thuyết trình về vụ tay phải tay trái ngộ nghĩnh này, bất chợt lại được nhắc về vụ đánh nhau hoành tráng kia, bỗng phá ra cười. “Cũng có thể lắm. Khi ấy chắc anh đã nện chúng liên tục bằng cả hai tay, với cùng kết quả như nhau của người ‘ambidextrous’ thật sự!” Anh nhìn tôi, mắt long lanh. “Thế, em có nghĩ gì về lời của giáo sư Reynolds với anh không? Về khả năng hiếm hoi khiến anh có thể gặp một người cũng thuận cả hay tay giống mình trong đời ấy?”
“Ôi, em và anh đâu thuộc hàng hiếm đến mức ấy đâu mà anh cứ mơ tưởng …” Tôi trêu B khiến anh lại cười ngất. 
“Thì chẳng hiếm đến mức ấy, nhưng chúng ta cũng khá hiếm so với số đông ấy chứ!” Anh lại khoái trá cố bào chữa trong khi tôi cũng lăn tăn suy nghĩ về lời nói đùa của giáo sư Reynolds với B. Có thể gọi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên cũng được, nhưng tôi nhận thấy tôi và anh không chỉ hấp dẫn nhau vì ngoại hình và tính cách, mà còn có một yếu tố tâm linh nào đó thật khó giải thích như cứ vô tình gắn kết chúng tôi lại với nhau. Trong những lần anh đi xa, đôi khi đang ngồi trong phòng họp mà tôi cứ cảm giác nhấp nhỏm không yên như có gì đó đang chờ đợi mình, rồi khi tìm cách lẻn nhanh về văn phòng thì việc đầu tiên tôi làm là nhìn vào cái điện thoại trên bàn, và y như rằng nó sẽ reo lên chỉ vài giây sau đó. Dĩ nhiên, người bên kia đầu dây sẽ là B! Hoặc những lần tôi và anh có thể nói hết ý đang nói giữa chừng của người kia cũng không phải là hiếm. 

Wednesday, June 13, 2018

Giáng Sinh xưa - in sách nhé? :)

Tình hình là sau khi đã đi một hành trình khá dài với "Giáng Sinh xưa", được bạn đọc và bạn ngoài đời khuyến khích, chủ blog đang suy nghĩ nghiêm túc đến việc in sách trong tương lai đây các bạn ạ. 

Thật không ngờ, chỉ từ một tản văn viết vội vào một ngày cận Giáng Sinh năm 2015, chẳng biết phải kết thúc nó bằng cách nào nên đành để mở, rồi từ đấy lác đác cách vài tháng lại ra một entry, mình đã dần dần tăng tốc và viết không mệt mỏi trong vòng một năm nay. Có được sự thay đổi đó là nhờ bạn đọc đã yêu thích và cổ vũ cho mình. Cũng giống như ban nhạc biểu diễn trên sân khấu, nếu không có khán giả dễ thương ủng hộ và cổ động thì chắc chắn sẽ không có ban nhạc và sự thành công của nhạc phẩm. 

Hôm nay mình viết vài dòng nhắn bạn đọc để thứ nhất là tri ân với các bạn, từ những bạn "tàu nổi" thường ra vào comment và do đó giúp tăng cảm hứng cho tác giả, cho đến các bạn "tàu ngầm" chỉ lặng lẽ vào đọc và âm thầm chia sẻ cảm xúc với tác giả theo cách riêng của các bạn, mình rất trân trọng và cám ơn tất cả. Thứ hai, mục đích của entry này là mình có "một thỉnh cầu nho nhỏ" với các bạn. Vì mình đã nghiêm túc trong việc in sách, một việc mình chưa làm bao giờ (cách đây vài năm thì mình cũng đã có dịch một quyển truyện, nhưng xuất bản sách với tư cách dịch giả thì rất khác so với tác giả), mình chỉ biết trông đợi sự ủng hộ và giúp đỡ của các bạn thôi. Bởi vì mình không phải hot blogger nên việc PR quảng cáo sẽ gặp không ít khó khăn, tính mình cũng không quảng giao xởi lởi nên việc quảng bá cho cuốn sách cũng sẽ không thật sự dễ dàng. "Thỉnh cầu nho nhỏ" của mình là mình hy vọng các bạn, vốn đã yêu thích câu chuyện của mình, có thể giúp mình bằng cách giới thiệu "Giáng Sinh xưa" rộng rãi cho bạn của các bạn. Chỉ cần một email, một status trên FaceBook với đường link vào blog mình, các bạn đã giúp mình một chặng thật dài. Quyết định có chính thức in sách hay không cũng phụ thuộc khá nhiều vào sự giúp đỡ của bạn đọc yêu quý đấy :). 

Ngoài ra, còn một lý do nữa khiến mình hơi vội vã cần đến sự giúp đỡ của các bạn, đó là tình hình phong phanh về việc VN có thể bị quản lý FaceBook và rất nhiều ứng dụng internet khác trong tương lai, nếu đó là lý do cắt đứt cầu nối với bạn đọc thì mình sẽ rất buồn. Hy vọng việc ấy sẽ không xảy ra. Internet không chỉ là nguồn giải trí mà còn là nguồn kiến thức vô tận, mình hy vọng bạn đọc yêu quý ở VN sẽ không bị mất đi công cụ quan trọng này. 

Cám ơn các bạn thật nhiều, và mình mong nhận được sự ủng hộ của các bạn!

Saturday, June 9, 2018

Giáng Sinh xưa - Will you marry me? (42B)


B và tôi im lặng bước đi một lúc lâu sau khi rời phòng Charlotte, tâm trạng thật khác hẳn hồi tôi và anh đang dung dăng dung dẻ và tán tỉnh nhau lúc vừa bước vào đây. Tôi đã biết Charlotte sẽ còn phải ở lại đấy một thời gian nữa, nhưng cô bé có niềm tin mãnh liệt đến thế cơ mà, chẳng lẽ tôi lại vừa góp phần làm bé thất vọng về sự thật đau lòng của cuộc sống hay sao?

“Em đừng nghĩ ngợi quá nhiều như thế,” B an ủi khi tôi tâm sự với anh những suy nghĩ ấy. “Hãy lạc quan lên, trẻ con có khả năng tạo ra những điều kỳ diệu từ niềm tin mãnh liệt của chúng. Em không thấy cô bé hạnh phúc đến thế nào khi em đang ở đấy sao?”
“Cám ơn anh đã động viên tinh thần cho em.” Tôi mỉm cười, lòng đã nhẹ bớt phần nào. “Em thương Charlotte vì cô bé mong manh quá, lại chẳng được vui chơi nô đùa như chúng bạn ở cái lứa tuổi ấy …” 
“Hôm nay anh học được nhiều về cuộc sống từ lũ trẻ con này.” B hạ thấp giọng, có vẻ như anh đang tự nói với chính mình. “Charlotte nếu chẳng may không qua khỏi, cô bé sẽ bay lên thiên đàng và ngay lập tức sẽ được giải thoát khỏi những đau đớn thể chất hiện tại, nhưng việc giải thoát cho cô bé lại trở thành một mất mát, một nỗi đau không gì bù đắp cho bố mẹ cô bé được. Đời cứ có những mâu thuẫn như thế mà ta phải biết chấp nhận …”
“Đời đúng là khó đoán. Khi chưa biết được tương lai sẽ ra sao thì liều thuốc hiệu quả nhất có lẽ là sự lạc quan và một tinh thần vững vàng phải không anh?”
“Chính xác! Cũng giống như anh đã sống những ngày như thế cho đến khi em đồng ý làm bạn gái của anh đấy thôi!” B mỉm cười âu yếm nhìn tôi. 

Anh luôn là thế, cứ như ánh lửa ấm áp xua đi băng giá trong những ngày đông lạnh lẽo, như ánh sáng dịu êm soi rọi được đến tận cùng những ngóc ngách tối tăm nhất trong tôi. Nghĩ đến đấy, lòng tôi lại dâng trào xúc động, lần này là vì anh chứ chẳng phải vì cô bé kia. 

“Khi nãy anh đã bắt gặp một hình ảnh đẹp anh chưa từng thấy bao giờ trong đời!” B nói khẽ, giọng anh cũng có vẻ xúc động, rồi nhìn tôi đầy yêu thương. “Lúc em đang hát cho Charlotte, anh tin rằng mình đã nhìn thấy hào quang tỏa rạng chung quanh em đấy, lạ lắm!”

Tôi mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn B, và tôi biết anh đang nghiêm túc. Rồi tôi cố nghĩ xem cửa sổ căn phòng ấy nằm ở hướng nào và đã chiếu ánh sáng vào tôi ra sao khiến anh đã có ảo giác như thế. “Thật ư? Lần đầu em mới nghe đến việc ấy đấy. Vậy thì anh cũng phải là một thiên thần thật sự mới có khả năng nhìn ra hào quang từ một người, phải không?” Tôi mỉm cười nhìn anh. 
“Anh chẳng phải thiên thần đâu nhé!” B nháy mắt với tôi. “Anh chỉ có khả năng nhìn ra thiên thần thôi! Với lại, anh cũng rất thích giọng hát mềm mại của em.”

Tôi cười rạng rỡ và nói lời cám ơn anh đã khen, những nỗi phiền muộn bao đồng về gia đình Charlotte cũng đã nguôi ngoai rất nhiều.  

“À,” tôi vừa chợt nhớ ra một việc. “Sáng này lúc em đi sang phòng Charlotte một mình, có một ông già đã hỏi em ‘honey, did it hurt when you fell?’, em chẳng hiểu ông ta nói gì?”

B nhìn tôi đầy thú vị. “Ông ta đang tán tỉnh em đấy, nhưng ông ta nói thiếu một ý quan trọng, lẽ ra nguyên văn phải là ‘did it hurt when you fell from heaven?’. Ý ông ta thế này, vì em là thiên thần lạc bước nhân gian nên ông ta mới hỏi em lúc bị ngã từ tiên giới xuống trần gian thì có đau không. Nhưng thời này chẳng ai tán gái kiểu ấy nữa vì nó rởm quá, thi thoảng có lẽ vẫn có người còn nói như thế, nhưng đó cũng là cách nhanh nhất bị cô gái cười vào mũi cho đấy!” Anh cười xòa. 
“Ồ thế à?” Tôi bật cười, nhớ lại nét mặt có lẽ đã rất ngáo ộp của mình khi nghe ông già hỏi một câu lạ lùng như thế, và trả lời B. “Thời nay đàn ông thẳng thắn hơn nhiều, họ tán gái bằng cách khen cô ấy là vũ nữ sexy đội lốt thiên thần đúng không?” 
“Ôi, em thật là …” B hơi ngớ người ra và bỏ dở giữa chừng lời đang nói.

Tôi và anh vừa bước đến gần lối rẽ vào một ngách nhỏ, nơi có vài chiếc máy bán hàng tự động chất đầy nước uống, nước ngọt, và bánh kẹo bên trong, anh vội nhanh tay kéo tôi lủi vào đấy, phía sau một chiếc máy bán bánh kẹo rồi chẳng thèm nhìn trước ngó sau gì cả, nâng mặt tôi lên và gấp gáp hôn tôi. Quá bất ngờ, cộng với những cảm xúc phức tạp quay cuồng cả buổi sáng nay, bắt đầu là sự háo hức sẵn sàng cho ngày hội trẻ em khi vừa đến nơi, rồi một thoáng nhí nhảnh trêu đùa anh người yêu đẹp trai sáng láng kia, sau đó là những khoảnh khắc bình yên với Charlotte rồi lại đến những đau đớn khi phải chứng kiến một em bé yếu ớt đang từng ngày đấu tranh với tử thần để giành lại mạng sống cho mình, lúc này đây tôi cứ lâng lâng bồng bềnh thả lỏng người, trong giây phút hiện tại ấy tôi muốn mình chỉ biết có B và nụ hôn vụng trộm vội vã của anh mà thôi. 

“Oái!” B khẽ kêu lên khiến tôi giật mình choàng tỉnh, đang lơ ngơ chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì thấy quyển sách dày nặng tôi đang cầm trên tay đã nằm yên vị trên chân anh từ đời nào. Hồi chọn sách cho Charlotte, tôi chỉ biết cô bé thích truyện cổ tích, thế nên tôi ra thư viện mượn luôn một quyển to dày có đủ truyện, bé thích truyện nào thì tôi đọc truyện ấy cho bé nghe. Khi nãy mơ màng thế nào, người tôi rũ ra đánh rơi luôn cả quyển sách nặng trịch ấy lên chân B khiến phim tình cảm đang đến lúc dạt dào nóng bỏng bỗng bị tắt cái phụp. Tôi buồn cười quá, cái giá của một nụ hôn vụng trộm như thế này vẫn còn quá ngọt ngào! B lại nhìn tôi một hồi mà vẫn im lặng chẳng nói năng gì, rồi mỉm cười cầm tay tôi lên và áp nhẹ lên má rồi lên môi anh. Tôi cố nhịn cười thì đã bị anh bắt mạch, có lẽ mặt tôi gian quá nên cũng khó thoát đôi mắt tinh như diều của anh. 

“Em muốn cười anh thì cứ cười thoải mái đi, chẳng cần phải giấu giếm đáng ghét như thế!” B giả vờ giận dỗi nhưng đã bật cười thật sảng khoái, có lẽ anh cũng đang tự cười mình trước tình huống bi hài này. 

Có tiếng sột soạt nhẹ sau lưng B, dường như có ai đó đã đứng đấy tự bao giờ. Tôi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc có người đã ở đấy xem phim miễn phí mà tôi chẳng hề hay biết, rồi khi thấy đó là một cậu bé chừng bốn, năm tuổi, tóc vàng hoe xoăn tít, đầu đội chiếc nón hải quân rất bảnh và đứng thẳng người, nghiêm trang với hai tay nắm vào nhau, tôi thở phào. 

“Chú cũng thích ăn kẹo à?” cậu bé hỏi B. 
“À không, là cô ấy đòi ăn kẹo cơ!” B cười toe và láo lếu trỏ ngón cái về hướng tôi. Rồi anh giới thiệu tôi với Tyler, cậu bé đã làm tấm thiệp tô màu thật đẹp tôi đã hái hôm nọ và hai người đã gặp nhau ở khu sinh hoạt chung sáng nay trong khi tôi đang ở bên Charlotte. 

Tyler vẫn đứng thẳng người trông rất nghiêm trang, hơi nghiêng đầu ngắm nghía tôi một hồi, rồi trịnh trọng hỏi. 

“Cô có phải thiên thần thật hay không?” Tyler lại hỏi đúng cái câu tôi đã nghe khi nãy. Cậu bé giương đôi mắt màu nâu mật ong trong vắt lên nhìn khiến tôi lại bối rối chẳng biết phải trả lời thế nào cho hợp ngữ cảnh này. Tôi nghĩ cậu bé là con trai, có lẽ sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều về việc này, nhưng tôi vẫn thận trọng chẳng muốn phá vỡ bất cứ niềm tin thiêng liêng nào của trẻ con, như tôi đã suýt làm sáng nay với Charlotte. 

B đã gật đầu với Tyler như trả lời thay cho tôi rồi quỳ một bên gối xuống đất, nói nhỏ gì đấy vào tai nó. 

“A, thì ra cô chính là thiên thần hộ mệnh của chú!” cậu bé vô tư nói trong khi B lén nhìn tôi cười rồi lắc đầu chịu thua khi bí mật anh vừa chia sẻ với cậu bé vừa vào đằng tai đã đi ra đằng miệng. “Cháu sẽ mua kẹo cho cô, vì thiên thần chẳng có tiền, thiên thần chỉ có tình yêu thôi.” 

Tyler sục tay vào túi quần rồi hào phóng bước đến máy bán hàng, tự tin đút những đồng xu vừa tìm được vào máy và hỏi tôi. “Cô thích kẹo nào?” Tôi bảo nó hãy giúp tôi chọn, thế là nó thích thú gợi ý. “Vậy thì cô phải thử cái này,” vừa nói cậu bé vừa chỉ vào gói kẹo màu cam, “cháu gọi đó là kẹo may mắn.” Rồi Tyler rất gallant đưa gói kẹo cho tôi. 
“Cám ơn Tyler, cháu thật tốt bụng và hào phóng! Nhưng tại sao kẹo này lại mang đến may mắn nhỉ?” Tôi mỉm cười đón lấy gói kẹo và ngắm nhìn gương mặt vẫn rất nghiêm túc như ông cụ non của cậu bé. 
“Bởi vì mỗi khi trông chờ điều gì đấy, cháu ăn kẹo này vào và may mắn sẽ đến với cháu.” Tyler trả lời rất dõng dạc, tự tin như rồi. Tôi thích thú nhìn hàm răng sún của cu cậu và nghĩ có lẽ cậu bé đã hơi lạm dụng may mắn của mình quá nhiều!
Will you marry me when I’m old enough?” Tyler nhìn tôi và hỏi đột ngột khiến tôi lại đớ người ra, liếc nhìn B cầu cứu nhưng anh chỉ thích thú khoanh tay theo dõi cuộc hội thoại ngộ nghĩnh giữa tôi và cậu bé. Tôi hơi bối rối rồi mỉm cười, hạ thấp người xuống ngang tầm mắt Tyler rồi nhìn sâu vào mắt cậu bé và bảo Tyler rằng tôi sẽ cân nhắc việc ấy khi cậu đủ tuổi, và cám ơn Tyler đã hỏi cưới tôi. Nó gật đầu, ra vẻ hiểu biết rồi giải thích cho tôi một việc quan trọng. 

“Bố cháu bảo rằng ông đã cưới được một thiên thần, và cháu cũng muốn được như bố!” 

Ánh mắt B long lanh, anh cứ tủm tỉm cười và vẫn thích thú theo dõi người đàn ông nhí kia đang công khai tán tỉnh người yêu của mình. Rồi Tyler quay lại nghiêm trang đưa tay lên chào B theo nghi thức quân đội, anh đang đứng ở tư thế nghỉ, vội thẳng người lên và chào lại nó cho đúng phép. Cậu bé lại xoay người sang chào tạm biệt tôi rồi bước đi đĩnh đạc như một người lớn.

Hôm nay quả là một ngày bận rộn với đủ sự kiện nhớ đời. Tyler đi rồi, tôi cũng tranh thủ đi thay quần áo để khỏi lôi cuốn sự chú ý của mọi người nữa. Sau giờ ăn trưa thì lại quay cuồng đi lo hậu trường sân khấu cho vở kịch của Vivien và loay hoay dọn dẹp với mọi người sau khi vở kịch kết thúc. Cho đến khi được ngồi xuống băng ghế ở sân vườn bệnh viện và uống một ly nước đá chanh thật to thì tôi mới hoàn hồn sau một tuần lễ mệt nhoài và một ngày đặc biệt dài như hôm nay. 

“Này, em cứ hay trêu anh nhưng hôm nay anh mới biết em có khả năng quyến rũ đàn ông bất kể tuổi tác đấy nhé!” B nói khi anh vừa ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt nghịch ngợm.

Tôi chợt nhớ đến ông già kỳ lạ kia và cậu bé Tyler nghiêm trang giống ông cụ non ấy, cảm thấy thú vị về lời nhận xét của anh. 

“Ôi, quyến rũ được một ông già sắp hết hơi và một cậu nhóc con năm tuổi thì có gì đáng tự hào chứ?” Tôi cười khúc khích. 
“May mà cậu Tyler không hỏi xin số điện thoại của em đấy!” Anh lại tiếp tục đùa và tôi cảm thấy nhơ nhớ cậu bé đặc biệt ấy. 
“Đúng là trẻ con, vừa xin cưới em xong thì lại quên chẳng tìm cách giữ liên lạc, thế thì sẽ gặp lại nhau bằng cách nào đây?!”

B cười phá lên khi nghe tôi nói thế, anh cũng phụ họa. “Cool quá còn gì, với lại mới tặng cô gái có mỗi gói kẹo mà đã xin cưới người ta rồi, bản lĩnh cao cường đấy chứ chẳng vừa đâu!”

Tôi buồn cười quá, cứ tò mò về cậu bé ngộ nghĩnh kia. “Nhưng cậu bé quá gallant đấy chứ, thấy thiên thần thích ăn kẹo nên nghĩa hiệp mua kẹo tặng cho thiên thần luôn chẳng cần nghĩ ngợi gì. Hồi bé anh có giống như thế không đấy?”
“Theo lời mẹ anh thì hồi bé anh thường mang quà bánh cho hai cô bạn gái trong lớp, nhưng anh chẳng nhớ vụ ấy!”
“Dễ thương thế! Mà anh chẳng nhớ thật à, chẳng lẽ …” Tôi định nói tiếp “Jacqueline đơm đặt” nhưng tôi kịp dừng lại chờ phản ứng của B thì anh đã nhìn tôi, vài giây sau đó, tôi và anh đều đồng thanh nói “la Frenchie!” (đây là bí danh tôi và B âu yếm dành cho Jacqueline khi chúng tôi lén lút “nói xấu” bà ấy!)

Nắng chiều rọi thẳng vào mặt khiến tôi chẳng muốn ngồi ở đấy nữa, cảm giác mệt mỏi bắt đầu thấm dần, tôi và anh quyết định ra về. 

“À, em chưa có dịp hỏi anh về sinh hoạt buổi sáng ở khu vực chung ấy. Thế anh đã làm những gì với Tyler khi ở đấy?” Tôi hỏi B khi chúng tôi đi ngang một cái hồ nhân tạo nho nhỏ có vài cô chú vịt trời đang thong thả bơi lội và tắm táp.
“Ban đầu anh cứ tưởng sẽ ngồi vẽ tranh tô màu hay cắt dán thủ công gì đấy, ai ngờ cậu bé toàn hỏi anh những câu hỏi rất nghiêm túc, cứ như người lớn ấy! Với lại, em có thấy chiếc nón hải quân cậu ấy đang đội không? Là của anh tặng cho Tyler đấy.”
“Vậy à? Anh dễ thương quá!”  
“Cám ơn em, hôm nọ nhân tiện có việc ở học viện hải quân thì anh đến cửa hàng lưu niệm của trường để mua quà cho Tyler thôi. Cậu bé không tin vào mắt mình khi được tặng chiếc nón đặc biệt ấy.” B ngừng nói, ánh mắt anh hơi mơ màng như đang hồi tưởng lại một hình ảnh hay sự việc nào đó. “Tyler đã yêu cầu anh đội nón cho cậu, cứ như một nghi thức chính thống vậy! Tyler bảo anh rằng cậu ấy muốn trở thành một sĩ quan hải quân, và hỏi anh cậu ấy cần phải làm gì để sau này được như anh.” B cười tươi và kể tiếp. “Anh nhớ hồi năm tuổi, anh chỉ thích vẽ, thích âm nhạc, thích thức khuya và rất ghét bơi lội! Thế nhưng anh đã bảo Tyler cần học bơi cho giỏi, làm toán cho tốt, và đi ngủ sớm.” Nói đến đây, anh không nhịn được cười, mặt trông rất gian khi tôi kêu lên “Ôi tội cậu bé, bị thần tượng lừa đảo ngoạn mục thế này! Mà em quên, tại sao Tyler lại dám hỏi cưới em khi đã biết chú hải quân thần tượng của mình là bạn trai của em nhỉ?”
“Em hỏi khó thế, logic của một cậu bé năm tuổi à? Thì hồi bằng tuổi cậu ấy, anh cũng từng xin cưới mẹ anh đấy thôi!” Anh cười ngất, và tôi chợt nhớ Jacqueline đã kể cho tôi nghe chi tiết dễ thương ấy về B cách đây cũng đã lâu trong một lần học đàn nọ.

Tôi thích thú nghĩ đến hồi B bằng tuổi Tyler, trông anh thế nào nhỉ? Chắc cũng rất đáng yêu nhưng có lẽ hồn nhiên hơn ông cụ non này, và nhìn mặt anh, lúc này vẫn còn lấm tấm kim tuyến, tôi cười giòn. Thảo nào, khi nãy tôi đã bắt gặp ánh mắt tinh quái của Vivien cùng một số người quen lẫn người lạ khác khi họ nhìn anh. Cả buổi chiều tôi bận tối mũi, chẳng để ý đến B, và anh cũng bận việc tại đấy nên tôi cũng ít gặp. Thật buồn cười không biết họ đã nghĩ gì về anh hay về cả hai chúng tôi nữa.

“Mặt anh còn dính đầy kim tuyến kìa! Đấy, ăn vụng mà chẳng biết chùi mép, hà hà!” Tôi thích thú trêu B khi chúng tôi đã ngồi vào xe.
“Có lẽ anh cần có thêm chút may mắn với em đấy.” Anh nhìn tôi, hơi mím môi. “À này, kẹo may mắn của Tyler tặng em đâu rồi?”

Tôi thích chí cười vang, khẽ rướn người sang hôn lên má anh rồi nói nhỏ, “Em nghĩ anh chẳng cần đến nó đâu!”. Lời tôi nói cũng chẳng khác nào việc châm mồi lửa cho một “việc chưa xong” giữa tôi và anh ở phía sau cái máy bán kẹo kia hồi ban sáng. Anh lại hôn tôi mãnh liệt đến mức suýt nghẹt thở, và tôi biết cả hai đã vượt qua giai đoạn “đèn đỏ” rồi, hiện tại có lẽ đang lấn cấn ở cái “đèn vàng” đầy nguy hiểm đến mức báo động này! 

Monday, June 4, 2018

Giáng Sinh xưa - Forgiven, not forgotten (41)


“Chào em! Lâu quá không gặp … em khỏe không?” 

Tôi giật mình khi nghe trên điện thoại một giọng nói vừa quen vừa đã rất xa lạ ấy. David xuất hiện trở lại cũng đột ngột như hồi anh biến mất, và anh lại chọn đúng thời điểm tôi đang lâng lâng những ngày tháng yêu cuồng nhiệt bên một người đàn ông khác. Chẳng nói nên lời, tôi cảm thấy kịch tính của đời mình đang dâng lên ngồn ngộn, nhưng đồng thời tôi cũng chẳng thấy mình cần phải khách sáo gì với David như trước đấy nữa vì chợt nhớ lại một tổn thương nho nhỏ trong lòng hồi anh vừa biến mất một cách sạch sẽ, như thể anh chưa hề xuất hiện trong đời tôi vậy. Anh nợ tôi một lời giải thích đã lâu, quá lâu, cho đến hôm nay thì nó đã đóng bụi khá dày đến độ tôi đã chẳng buồn phủi đi và vui vẻ cho thời gian lấp nó đi mất. 

“Chào anh.” Tôi bối rối trả lời David. “Anh làm tôi bất ngờ quá!”
“Tôi hiểu ...” 
“Anh gọi có việc gì không?” Tôi cảm thấy giọng mình không hẳn là lạnh nhưng sự bất cần thì khó che giấu được.
“Tôi nợ em một lời giải thích, nhưng chưa hề có cơ hội để làm việc ấy …”
“Việc ấy có lẽ chẳng thành vấn đề nữa, David ạ.” 
“Tôi sẽ không làm phiền em lâu, nhưng hy vọng em sẽ dành cho tôi một ít thời gian của em. Chúng ta có thể gặp nhau một chút được không?” David nói chậm rãi, giọng vẫn trầm tĩnh nhưng thoáng buồn.

Tôi im lặng trong một thoáng, chẳng biết phải trả lời David ra sao. Thật tình, tôi đã chẳng hoàn toàn quên anh, nhưng mọi việc đã nhạt nhòa khá nhiều, ngoài ra anh cũng đã chẳng gây đau đớn gì cho tôi ngoài một chút tổn thương do tự ái và cả một chút kiêu hãnh của cá nhân tôi mang lại. 

“Có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nữa, David ạ. Đã có quá nhiều thay đổi kể từ khi tôi và anh gặp nhau lần cuối, tôi không giận anh …” tôi ngập ngừng, “nếu đó là điều làm anh quan ngại …”
“Không. Tôi không quan ngại vì sợ em đã giận tôi. Tôi chỉ mong muốn được gặp lại em, và để được gặp lại em, tôi cần giải thích một số việc.” Giọng David vẫn nhẹ nhàng nhưng khá cứng rắn khiến tôi hơi lăn tăn, rồi tôi cũng quyết định nhanh.
“Xin lỗi anh, nhưng … có thể nói, tôi đang có bạn trai …”
“Có thể nói?” Giọng anh đã có chút kịch tính. 
“Tôi đang có bạn trai, David ạ.” Tôi quyết định nói thẳng luôn, chẳng cố gắng ngoại giao gì nữa. “Nếu anh muốn giữ một tình bạn với tôi thì anh chẳng cần giải thích gì hết, khi nào gặp lại, tôi vẫn sẽ vui vẻ với anh một cách bình thường.” Tôi đã quyết định nói cứng với David và chấm dứt cuộc nói chuyện ngột ngạt này. 
“Thôi được, ý em đã quyết như thế thì tôi cũng chẳng thể làm phiền em nữa.” David nói sau một quãng lặng. “Em còn số điện thoại của tôi không? Tôi hứa sẽ không làm phiền em, nhưng em luôn có thể gọi tôi, bất cứ lúc nào, về bất cứ việc gì. Nhớ nhé.”

Tôi gật đầu bên điện thoại vì có cảm giác đang nói chuyện trực tiếp với David trước mặt mình. Cúp máy rồi, tôi ngồi thừ ra một hồi, bước ra cửa sổ nhìn những cô cậu sinh viên đang hối hả chạy nhanh về lớp học, lòng bâng khuâng không hẳn là buồn nhưng cảm xúc lăn tăn không định nghĩa được thì lại rất thật. Trời lại đổ mưa rào, tôi nhăn mặt, nghĩ đến việc phải bị ướt khi đi bộ về nhà vì sáng nay đi làm chẳng mang theo áo đi mưa hay ô dù gì cả.

.

Việc chuẩn bị phông nền và hoạt cảnh cho vở kịch “Alice in wonderland” đang đến giai đoạn cuối, tôi cứ lao vào làm việc không ngưng nghỉ để giúp đầu óc mình bận rộn và không đi lang thang sau cuộc nói chuyện bất ngờ với David chiều hôm ấy. Tôi ngắm bức phong cảnh B đã vẽ xong, mỉm cười, lôi máy ảnh ra chụp khi nó đã được dựng đường hoàng trên giá, rồi đi lòng vòng chụp ảnh các bức họa khác của Vivien và các bạn họa sĩ khác trong nhóm để làm tư liệu về sau cho báo chí và cho bản tin trong trường. 

“Chị làm sao thế? Hôm nay trông chị hơi mất tập trung?” Vivien vừa hỏi vừa lúi húi thu gom dụng cụ vẽ. 
“Em còn nhớ David không?” Tôi hỏi đường đột. 
“Ơ … David … à, người cũ của chị trong tấm ảnh em thấy hôm nọ?” 
“Không, anh ta chẳng phải người cũ! Chỉ ở mức bạn thôi!” Tôi cười. 

Rồi tôi kể cho con bé nghe về cú điện thoại lạ lùng ấy, và nó đã kết thúc như thế nào. Vivien im lặng, nghĩ ngợi một lúc. 

“Em nghĩ chị đã làm đúng, nhưng nếu David có việc muốn giải thích thì em nghĩ anh ta cũng đáng được cho một cơ hội …”
“Chị có nghĩ đến điều ấy, nhưng mà … chị cần thêm thời gian để suy nghĩ về việc ấy em ạ. Chỉ sợ mọi việc lại rối tung lên, và chị chẳng muốn cuộc sống của mình cứ bị đàn ông làm đảo lộn.” Tôi mỉm cười nhìn nó. “Chị chẳng biết nữa, nhưng lòng chị lại hơi buồn khi đã lạnh lùng với anh ấy như thế.” 
“Em hiểu. Chị là người tình cảm, sâu sắc, và thích làm người khác hạnh phúc, thế nên khi nghĩ đến việc David đang rất khổ tâm thì chị sẽ áy náy, nhưng … đó là việc của anh ấy, dù sao đi nữa thì chúng ta cũng không thể đứng ra chịu đựng những rắc rối của người khác được, ai làm nấy chịu chị ạ!”

Thì tôi biết việc ấy chứ, nhưng thôi, tôi cũng đã quyết định gạt những suy nghĩ lăn tăn sang một bên và tiếp tục công việc với Vivien. Hai đứa vừa thu dọn đồ đạc vừa trò chuyện, tôi kể nó nghe việc tôi và B đi chơi ở khu trung tâm và ghé vào quán kem mà nó đã chỉ cho, đã ăn kem no kềnh bụng thế nào và rồi đã đến thăm nhà thờ Westminster ra sao, vừa nghe đến nhà thờ này thì nó nhắc ngay đến lăng mộ Poe và ghost tours vào cuối tháng mười. Thật thú vị, tôi có cảm giác cư dân của thành phố này đã xem Poe như một thành viên gia đình thật thụ, bản thân tôi cũng đã có chút tình cảm gắn bó thân thiết với ông sau lần đi thăm mộ ông còn gì. Trò chuyện lan man, cuối cùng câu chuyện của hai đứa lại bén đến nước Pháp và Madame Dupont, Vivien thích thú nghe tôi kể về cuộc gặp sắp tới với bà già Pháp đầy cá tính này. 


“Ôi, hai anh chị hẹn hò giống y mấy ông bà trí thức rởm đang dạy học tại đây thế này!” Vivien cười thích thú, giọng nửa đùa nửa thật. “Nhưng để đối phó với bà già Pháp tinh ranh ấy thì có lẽ chị còn cần phải tăng cường độ rởm lên vài bậc mới xứng tầm với bà ta!”
“Chị chẳng thèm lo lắng quá đáng về vụ này, nhưng nếu nói chẳng hề lăn tăn thì cũng không hoàn toàn đúng!” Tôi thật thà trả lời Vivien. 
“Em có vài cuốn sách hay về các nghệ nhân và nghệ sĩ Pháp tài hoa trong lĩnh vực điêu khắc và hội họa của thời thế kỷ mười chín, nếu chị quan tâm thì em sẽ đi lấy cho chị mượn để có vũ khí chiến đấu với bà già tinh quái kia!” 

Hai đứa cười giòn trước lời nói đùa dí dỏm của Vivien rồi đi về lớp học của nó để lấy sách cho tôi, rồi hai đứa chia tay tại đấy. Thật lòng thì tôi chẳng có tham vọng chiến đấu gì với ai cả, tôi chỉ mong mình có chút vũ khí “lận lưng” để “tự vệ” mà thôi. Đang ôm đống sách và đi lang thang qua dãy lớp học thì tôi thoáng thấy một hình ảnh quen quen của một cô gái đang đi bên dãy đối diện và ngược hướng với mình. Tôi và cô ấy nhận ra nhau gần như cùng lúc, tôi ngỡ ngàng vì gặp người quen ở một nơi như thế này.

“Chào Linda! Cậu làm gì ở đây thế này?” Tôi vui mừng bước đến Linda, ngạc nhiên khi tự dưng gặp lại cô ấy tại đây sau khi vừa nói chuyện trên điện thoại với David cách đấy chỉ vài ngày. 
“A, chào cậu!” Linda mừng rỡ chạy sang phía tôi. “Mình đang học chương trình thạc sĩ về lịch sử nghệ thuật tại đây. Còn cậu thì sao, đang làm gì ở đây thế này?” Linda cười tươi và bước đến ôm tôi như thể hai đứa là bạn thân lâu ngày gặp lại khiến tôi hơi bối rối nhưng lòng lại cảm thấy vui.
“Thật là trái đất tròn! Mình hả, mình có một cô bạn đang học chương trình đại học tại đây, một họa sĩ rất có tài, và mình đang giúp cô ấy cùng các bạn chuẩn bị cho chương trình kịch và ca nhạc từ thiện tại một bệnh viện nhi. Nể cậu quá, hồi đó mình đã từng cố nhồi nhét những kiến thức ấy vào đầu và phải công nhận là việc ấy làm mình ngao ngán nhiều hơn thích thú!” Tôi thú thật với Linda. 
“À, học nghệ thuật thì phải có thời gian để nhâm nhi và thấm nhuần từ từ rồi mới yêu nó được cậu ạ, không đi tắt được đâu!” Linda vui vẻ cười với tôi. 

Tôi ngắm gương mặt xinh như búp bê của Linda với mái tóc ngắn ngang tai và hơi xoăn lòa xòa hai bên má, đôi mắt biết nói vừa to tròn vừa đen láy với làn mi tuy không dài nhưng cong vút, trông rất tinh anh và linh động, đôi môi nhỏ xinh và đầy đặn cộng với gương mặt hơi bầu bĩnh vừa đáng yêu vừa cá tính khiến tôi nghĩ Linda luôn tạo ấn tượng tốt nơi người đối diện khi mới gặp lần đầu. 

“Dạo này cậu đã gặp lại David chưa?” Cuối cùng Linda cũng hỏi một câu hỏi mà tôi vốn chẳng trông đợi nhất.
“Anh ấy có gọi cho mình cách đây vài ngày, nhưng … mình đã từ chối không gặp …”
“Mình hiểu. Nhưng David có lý do chính đáng đấy …” Linda nói khẽ. 

Thì ra, chuyện David mất tích hơn ba tháng qua ai cũng đã biết, chỉ có mỗi mình tôi vẫn chưa, và tôi vốn là người mà anh ta quan tâm và tôn trọng? Nghĩ đến đấy, tôi thấy nhẹ lòng, chẳng lăn tăn về thái độ lạnh lùng đến hơi bất lịch sự của mình khi trả lời anh trên điện thoại hôm nọ. 

“Có lẽ sự việc cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm, khi mình là người cuối cùng được phép biết về việc ấy?” Tôi hỏi một cách mỉa mai và cảm thấy hơi bất công cho Linda vì cô ấy chẳng can dự gì. 
“Không phải như cậu nghĩ đâu … Mình biết được chuyện là từ bố mẹ, vốn rất thân với bố mẹ anh ấy. Bản thân mình cũng đã chẳng gặp hay nói chuyện gì với David kể từ khi bố anh ấy mất.”
“Hả? Bố David vừa mất? Từ khi nào?” Tôi thảng thốt hỏi Linda.
“Cách đây chừng một tháng.” Linda nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ưu tư. “Mình chỉ có thể nói đến đây, những chi tiết còn lại mình phải để David giải thích trực tiếp với cậu.”
“Cám ơn cậu đã cho mình biết về tin buồn của gia đình David, có lẽ mình sẽ … sẽ gọi cho anh ấy để chia buồn. Nhưng mình không biết có nên gặp anh ấy không, vì … vì mình đang có bạn trai và do đó chẳng muốn làm phức tạp thêm tình hình cho bản thân và cho tất cả mọi người!”
“Cậu đang có bạn trai à?” Mắt Linda sáng lên. “Thật là bất ngờ! Dĩ nhiên, ý mình chẳng phải … chẳng phải mình bất ngờ vì cậu có bạn trai! Ai mà may mắn vậy cậu?” 

Tôi nhớ đến hoàn cảnh mình đã gặp B và David tại cùng một sự kiện trong đêm tiệc Giáng Sinh nọ, nhưng chẳng muốn giải thích dài dòng chi tiết ấy với Linda. 

“Mẹ anh ấy là cô giáo dạy dương cầm của mình.” Tôi nói ngắn gọn. 
“Ôi dễ thương thế à? Chắc hai anh chị suốt ngày chỉ biết lãng mạn đàn hát với nhau thôi phải không?” Linda cười, đôi mắt đen láy ánh lên nét tinh nghịch. 
“Mình cũng thích như thế đấy, nhưng anh ấy chẳng phải nghệ sĩ dương cầm, mà là một sĩ quan hải quân cậu ạ!” Tôi mỉm cười. 
“Một quân nhân có máu nghệ sĩ?” Đôi mắt Linda vốn đã to tròn, giờ đây lại tròn xoe trông rất đáng yêu. 
“Một sự kết hợp sai lầm và tai hại cho quân đội phải không?” Tôi nháy mắt trong khi Linda bật cười thích thú. 
“Mình chẳng nghĩ thế, mình lại nghĩ đó là một sự kết hợp đầy nhân văn!” Linda vui vẻ trả lời tôi, môi chúm chím cười rồi nói tiếp. “Có vẻ như cậu đang rất hạnh phúc, mình mừng cho cậu!”

Ánh mắt Linda bỗng xa xăm, thoáng đỏ mặt và tôi đang linh cảm cô ấy đang che giấu điều gì đấy. Chợt nhớ đến lần gặp nhau ở đêm giao thừa nọ, tôi nhớ David đã có chút gượng gạo khi Linda hôn tạm biệt anh nhưng khi ấy tôi vô tư đã chẳng nghĩ ngợi gì sâu xa hơn. 

“Linda này?” Tôi nói khẽ, cố tìm lời thích hợp. “Cậu có nghĩ đã đến lúc cậu cũng nên chủ động gọi cho David không?” 

Linda thảng thốt nhìn tôi, rồi bối rối nhìn ra sân trường đầy nắng, nơi có lũ chim câu đang đi lang thang kiếm ăn rải rác trên bãi cỏ. Chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi trong im lặng. 

“Cậu tinh ý đấy.” Linda nói khẽ sau một thoáng im lặng. “Thật ra, mình và David chưa bao giờ là bồ chính thức của nhau cả. Anh ấy đã từng là ‘puppy love’ của mình thì đúng hơn!” Cô mỉm cười, mặt đã giãn ra và bớt căng thẳng. “Hồi đó vì là hàng xóm sát vách của nhau nên mình và anh ấy từng đi xe bus đến trường cùng nhau mỗi ngày. Mình lớp lá, anh ấy lớp hai. Chẳng hiểu sao mình đã biết thích anh ấy từ hồi còn bé thế không biết!” Linda cười tươi, lúc này tôi và cô ấy đã bước vào canteen để gọi nước uống. “Sau khi hết lớp lá thì nhà mình dọn đi xa, liên lạc gia đình hai bên cũng lỏng lẻo dần. Rồi có một lần, sau khi mình chia tay tình đầu vào mùa hè năm thứ hai đại học, gia đình David lại sang thăm gia đình mình. Mình choáng khi gặp lại David vì chẳng nhận ra anh so với hình ảnh về anh ấy tám năm về trước. Trong ấn tượng của mình lúc ấy, chỉ nhớ một cậu con trai mười bốn tuổi còm nhom, còn hơi thấp hơn mình, giọng nói the thé kỳ quặc, tính tình lặng lẽ rất chán. Thế mà lần gặp lại ấy, anh ấy bỗng cao vọt lên như cầu thủ bóng rổ, dáng thể thao khỏe mạnh, giọng nói thì trầm ấm như một người đàn ông thực thụ, còn tính cách thì thôi rồi, cực kỳ lịch sự nhã nhặn như một quý ông đúng nghĩa.” 

Tôi mỉm cười nhìn Linda hồn nhiên kể chuyện cho tôi nghe, lòng chợt nhớ đến những ấn tượng ban đầu về anh dạo nào và tôi hiểu ngay Linda đang cảm giác thế nào về David lúc ấy. Linda lại kể tiếp. 

“Rồi mình và anh ấy có một buổi hẹn hò chóng vánh vào mùa hè ấy. Nhưng anh ấy vừa tốt nghiệp đại học và bận rộn với những kế hoạch công việc, rồi xa mặt cách lòng, mọi việc chẳng đi đến đâu. Mình lại quen người khác, anh ấy cũng có bạn gái, cả hai lại trở về mối quan hệ bạn bè như trước!” 

Thật là một câu chuyện thú vị, tôi chẳng thể ngờ. Tôi biết David đã rất thích tôi, còn thích đến đâu thì tôi chẳng biết. Cũng như tôi biết Linda từng yêu anh, và anh cũng chắc chắn đã yêu thích Linda, nhất là họ đã hiểu nhau khá nhiều từ cơ sở tình bạn, nhưng tại sao anh lại chẳng tìm cô ấy mà lại đi tìm tôi trước sau những biến cố bí ẩn kia? 

“Cám ơn cậu đã tin tưởng và chia sẻ câu chuyện riêng tư ấy với mình!” Tôi mỉm cười nhìn Linda, cảm thấy mến cô bạn dễ thương này hơn bao giờ hết. “Mình nghĩ việc cậu vừa đến đây đi học và David cũng đã tái xuất sau một thời gian mất tích chắc cũng có một ý nghĩa nào đó … Mình và David cũng như cậu với anh ấy hồi đó, cũng chỉ là bạn thôi, nếu cậu có thắc mắc …”
“Không đâu cậu ạ, mình chẳng thật sự lăn tăn chuyện ấy.” Linda hơi im lặng rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. “Nói thật, mình hơi ngạc nhiên khi nghe điều đó. Lần gặp hai người, có thể cậu vô tư không để ý nhưng với cách David nhìn cậu, mình biết đó không phải là tình bạn đơn thuần. Nhưng mình đã vui khi thấy David quen một người như cậu, nói thật đấy!”

Lời Linda làm tôi xúc động. Phụ nữ thường có thói quen nói xấu và hạ bệ nhau chứ có ai khen nhau như cô gái này. Tính cách cô ấy hồn nhiên, thẳng thắn, ruột để ngoài da, cứ nhìn vào đôi mắt Linda, tôi có thể nhìn thấu tâm tư tình cảm rất thật của cô ấy. 

“Cám ơn cậu … cậu làm mình xấu hổ quá!” Tôi bối rối tiếp lời Linda. “Mình biết tình huống này hơi tế nhị, nhưng mình đã rất chân thành khi … khi mình mong muốn cậu và David gặp lại nhau và nối lại mối quan hệ đứt quãng giữa hai người từ trước. Vì mình rất quý cả hai người.” 
“Cậu không cần giải thích, mình hiểu ý cậu!” Linda mỉm cười chân thành. “Cậu đừng quá lo cho mình và anh ấy. Thật ra, hồi đó có đôi khi mình đã xem David như người trong gia đình, như một ông anh trai mình chẳng có. Anh ấy cũng thế, có lúc xem mình như em gái. Nói chung, quan hệ giữa mình và anh ấy khá kỳ quặc, cậu đừng quá lo nghĩ!” Linda bỗng cười to khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. 

“Cậu ở đâu, có gần trường này không?” Linda hỏi tôi khi hai đứa vừa bước ra khỏi canteen và chuẩn bị ra về. Khi tôi cho Linda biết nơi tôi đang ở thì cô ấy reo lên. “Lại trùng hợp thế nhỉ? Mình cũng vừa dọn vào đấy chừng hơn một tháng nay. Khu bị cháy đã được kiên cố hóa lại nhưng có một số sinh viên không quay lại, thế là mình may mắn tìm được một căn hộ đơn.”
“Hay nhỉ. Cô bạn mình cũng sống ở khu bên ấy, con bé cũng vừa dọn vào gần như cùng thời điểm với cậu. Để mình giới thiệu hai người với nhau, mình nghĩ cậu sẽ thích cô bé!”
“Ôi được thế thì hay quá. Mình chân ướt chân ráo vừa dọn sang tiểu bang này, chẳng có bạn bè người quen gì cả, tự dưng gặp được cậu và sắp được quen một người bạn nữa, mình thật may!”
“Mình cũng may … mình thật vui vì gặp lại cậu.” Tôi muốn nói nhiều hơn, rằng tôi hy vọng được kết bạn với Linda vì tôi rất thích cô ấy, nhưng hơi xấu hổ chẳng biết mở lời thế nào thì cô ấy đã yêu cầu tôi trao đổi số điện thoại và email với cô ấy. 
“Cậu vừa bảo với mình là cậu chán học lịch sử nghệ thuật, thế mà cậu lại tiếp tục ôm trên người cả đống sách về chủ đề ấy à?” Linda cười hỏi tôi khi thoáng nhìn tên những đầu sách tôi đang ôm trên ngực. 
“Ôi, mình chán vì lại phải học để đối phó, nhưng trong tình huống này mình lại phải làm lại tập hai cậu ạ!” Tôi cười ngất, kể lại vắn tắt giai đoạn tôi đã phải làm thế khi chơi với hội bạn của Jacqueline ngày nào. “Tuần sau mình sẽ ăn tối tại nhà bạn trai và gia đình anh ấy, và họ có một vị khách đặc biệt.” Rồi tôi kể cho Linda về Madame Dupont và đó là lý do tại sao tôi lại phải đọc sách như thế, nhưng tôi có nói thêm rằng dạo này tôi đã có một sự yêu thích nhất định về chủ đề lịch sử nghệ thuật chứ không thực sự học để đối phó như trước kia nữa. Có thể nói tôi đang “thấm” từ từ và bắt đầu yêu thích môn học này cũng đúng. 

“Mình nghĩ văn học cũng là một mảnh đất cho cậu khai phá ấy chứ, đâu nhất thiết cứ phải nhắm vào chủ đề nghệ thuật?” Linda nói và tôi suýt nữa thì đập tay vào trán vì vừa vỡ ra một việc quan trọng. 
“Cám ơn cậu nhiều, sao mình chẳng nghĩ đến việc ấy sớm hơn nhỉ? Hồi bé mình đã mê ‘Ba chàng ngự lâm pháo thủ’, rồi ‘Thằng gù nhà thờ Đức bà’, hoặc ‘Những người khốn khổ’, v.v. và mình vẫn còn nhớ khá nhiều chi tiết truyện. Được đấy, nào thì chủ đề văn chương. Đến khổ với những người Pháp này!”

Linda cười giòn với tôi trước lời nói đùa ấy. Về đến khu chung cư, tôi và Linda chỉ cho nhau căn hộ của mình rồi chia tay ở sân chính. Nghĩ đến Madame Dupont, tôi buồn cười, lòng cũng hơi nôn được gặp bà già huyền thoại kia xem bà ta thực sự là người thế nào. 

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...