Friday, January 19, 2018

Giáng Sinh xưa - Edelweiss (28B)


Tôi thích chất giọng của các diễn viên đọc truyện, nó có cái gì đó đặc biệt và thu hút khiến tôi thực sự có cảm giác được dẫn dắt vào thời đại ấy, đắm mình trong thế giới những con người của tầng lớp thượng lưu thừa tiền lắm của, và dĩ nhiên, bên cạnh sự xa hoa tột đỉnh thì thế giới nhỏ gọn của họ cũng lắm bi hài kịch. Agatha Christie có một tiểu sử khá đặc biệt, nó giải thích rất nhiều cho việc làm thế nào bà đã trở thành một nữ văn hào chuyên viết truyện trinh thám làm say mê cả thế giới trong nhiều thập niên qua. Bà thường có những nhận xét trào phúng về phụ nữ thông qua lời các nhân vật nam giới trong những câu chuyện bà viết, một cách tự cười vào những vấn đề bất cập về bất bình đẳng giới tính trong xã hội, một nét rất đặc biệt cho cách hành văn của một nữ văn nhân. Nhưng đó là những điều tôi tự rút ra được sau khi đọc sách của bà về sau này, chứ lần đầu nghe truyện của bà trên radio, tôi chỉ hiểu lờ mờ nội dung cốt lõi của câu chuyện, và sau khi tôi nghe xong phần một thì B đã phải trả lời một lô một lốc những câu hỏi của tôi về những chi tiết râu ria. Tôi nghĩ anh chẳng màng, anh còn vui thích khi thấy tôi có vẻ quan tâm và muốn tìm hiểu thêm về truyện và cả về loạt sách của nữ văn tài này. Bốn mươi phút đọc truyện của nhà đài đã trôi qua, kết thúc đúng vào lúc câu chuyện bắt đầu mở ra những tình tiết hấp dẫn và lôi cuốn. Tôi và B đều đồng thanh “ô, a” lên đầy tiếc rẻ.

“Tôi vui vì em thích loại truyện trinh thám này. Truyện bà ấy viết ly kỳ lắm, rất khó đoán ra được thủ phạm. Đọc nhiều sách của bà ấy, nắm bắt được văn phong và xu hướng giải quyết vụ án của tác giả, nhưng lúc nào tôi cũng bị lừa!” B vừa nói vừa cười sảng khoái, tôi tưởng tượng thấp thoáng hình ảnh cậu bé con ngồi thu lu trong góc phòng, bên cạnh một chiếc đèn bàn con con, tay ôm quyển truyện và mắt dán vào từng câu chữ hấp dẫn. Nghĩ cũng lạ, loạt sách này được viết hoàn toàn dành cho người lớn, với những câu chuyện đời rắc rối phức tạp và nhất là, chúng luôn liên quan đến những vụ giết người, thế mà Jacqueline đã đọc cho anh nghe từ khi anh còn bé! 
“Hồi còn nhỏ, tôi cũng từng thích đọc loạt truyện về Sherlock Holmes, và một vài truyện ngắn kinh dị của Edgar Poe, nhưng chưa bao giờ nghe đến truyện của Agatha Christie cả, thật là một thiếu sót lớn.” Tôi vui vẻ tiếp lời anh, trong trí lại nhớ đến những ngày hè oi ả lúc về quê ngoại, trong khi các anh chị em họ của tôi rủ nhau đi tắm sông và bắt cá, tôi chỉ thích ngồi vắt vẻo trên chạc cây khế, tay ôm quyển truyện và đọc một mạch cho đến khi cả bọn đi câu đã về với chiến lợi phẩm là tôm cá đầy ắp cả rổ và còn nhảy xoi xói, cậu mợ sẽ nấu cơm và kho cá cho cả bọn ăn tối trước khi điểm danh và lùa cả lũ “lên chuồng”. Lũ trẻ con đông chừng chục đứa, đôi khi họ quên mất cả tôi, còn tôi, chẳng màng gì thế sự bên ngoài, chỉ hồi hộp lo lắng cho những nhân vật trong truyện của tôi khi họ đang gặp gian nguy, rồi trời sụp tối lúc nào không hay, tôi sẽ nhảy phóc xuống đất và cắm đầu cắm cổ chạy như ngựa phi nước đại về nhà cậu mợ, sợ ma gần chết vì phải một mình băng qua vài ngôi mộ hoang khi trời đã nhá nhem tối như thế. 

B thích thú nghe tôi kể về những tháng ngày ấy, anh đặc biệt ấn tượng vì tôi đã có điều kiện đọc văn học phương tây trong điều kiện kiểm duyệt sách báo ngặt nghèo của một nước cộng sản trong những tháng năm ấy. Tôi cũng chẳng nhớ lắm về việc làm thế nào tôi có trong tay những cuốn sách ấy nữa, có lẽ chủ yếu từ thư viện gia đình từ thời xa lơ xa lắc, ai đó đã gìn giữ, giấu chúng đi và nhờ thế mà chúng đã sống sót qua những đợt “thanh tra” hay “đánh tư sản”. Và tuổi thơ của tôi cứ thế đã gắn liền với những cuốn sách tôi tìm tòi lục lọi được trên căn gác mái bụi bặm trong nhà, đưa tôi đến gần hơn những vùng đất xa xôi vốn chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của một đứa trẻ. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại cảm giác rất gần gũi với thế giới ấy, tôi có cảm giác mình đã từng sống ở đấy và cứ háo hức muốn tìm đọc thật nhiều về chúng, như để thỏa mãn nỗi “nhớ nhà” mơ hồ nào đó thật khó giải thích. Từ khi gặp Phyllis và những câu chuyện tiền kiếp mà bà khơi gợi, tôi chợt liên tưởng đến những cảm giác ấy trong tuổi thơ của mình, về sau tôi đã có một cuộc trò chuyện rất thú vị với bà ấy về đề tài này, và bà đã nói lên một vài suy nghĩ lạ lùng của bà về tôi khiến tôi cứ ngày càng tò mò hơn về những vấn đề tâm linh bí hiểm nhưng chẳng bao giờ có lời giải đáp thỏa đáng cho trí tò mò liên tu bất tận của loài người.

Trò chuyện linh tinh một hồi, tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng khó thở, tim đập loạn xạ, đầu nhẹ tênh và chóng mặt, vẻ hốt hoảng thể hiện rõ ra mặt. 
“Em làm sao thế?” B lo lắng hỏi và hơi rướn người gần tôi hơn. 
“Tôi chẳng biết, có lẽ do bị thiếu oxy …” tôi thì thào trả lời, giọng run run. 

Anh hạ thấp kính xe bên tôi xuống, thế là tôi hít lấy hít để luồng không khí trong lành bên ngoài vừa ùa vào. 
“Có lẽ em nên hạ thấp lưng tựa xuống và ngả người thật thấp ra sau để máu lưu thông lên não được hiệu quả hơn,” vừa nói anh vừa chỉ tôi cái cần kéo bên hông ghế, nhưng tôi mò mãi mà chẳng tìm được cái cần kéo ấy, anh có vẻ mất kiên nhẫn và nhanh chóng nhoài người sang kéo cái cần ấy giúp tôi khiến tim tôi càng đập mạnh hơn nữa. Dường như B cũng vừa nhận ra rằng anh đã chạm quá nhiều vào người tôi trong khoảnh khắc ấy nên anh vội mở cửa xe và bước ra ngoài sang phía tôi, giúp tôi hạ lưng ghế xuống. 
“Em cứ hít thở đều nhé, rồi sẽ ổn thôi.” Anh nói nhỏ và vụng về sửa cái chăn bông trên người tôi, lúc này có lẽ đã cứng đờ, và tôi biết đó chẳng phải vì lạnh. “Khi nào em cảm thấy khỏe hơn thì tôi sẽ đưa em về nhà,” anh lại tiếp lời. 
“Ồ không, không, em muốn ở lại để ngắm thành phố cổ tích bên dưới cơ!” Tôi ngồi bật dậy, phản đối kịch liệt khiến anh mở tròn mắt vì ngạc nhiên và thích thú. 
“Thật sao?” anh cười, “em có chắc không đấy? Trời lạnh mà em lại ăn mặc phong phanh thế này, ra ngoài trời lâu không khéo lại bị cảm lạnh lần nữa …”

Tôi giật mình, sao anh lại biết tôi đã bị cảm lạnh? Chẳng lẽ …

“Chỉ chừng vài phút thôi, như thế chắc cũng không đến nỗi …?” Tôi kèo nài khiến anh bật cười. 
“Đó là vì tôi lo cho sức khỏe của em thôi, chứ nếu em muốn ở lại cả đêm thì tôi sẽ chẳng phản đối đâu!” Anh vừa nói vừa nháy mắt tinh nghịch. “Nào, bây giờ thì em làm ơn nằm xuống nghỉ đi, đừng có ngồi bật dậy nữa nghe chưa!”
“Miễn là anh đừng dọa bắt em phải về nhà nữa, em sẽ rất buồn!” 

Tôi giả vờ phụng phịu khi lại nằm xuống, rồi cười khúc khích vì sự giả dối trắng trợn của mình. Chắc chắn anh cũng biết tôi đang giở trò khỉ nên chỉ lườm nhẹ tôi rồi lắc đầu, chẳng thèm đáp lời tôi. Rồi anh thong thả bước chậm về phía đỉnh đồi, hai tay đút túi quần, mặt hơi ngẩng cao và miệng huýt sáo. Tôi hơi nghiêng người, biết rằng anh không thấy nên lại lén lút rướn người dậy, ngắm trộm hình dáng cao gầy ấy từ phía sau dưới ánh trăng non mờ ảo. Từ xa xa, trong không gian yên ắng tĩnh mịch hoàn toàn vắng tiếng côn trùng, tiếng cành khô và gỗ mục gẫy rào rạo dưới từng bước chân anh hòa vào tiếng huýt sáo văng vẳng của bài hát “Edelweiss” đã tạo nên một hiệu ứng âm thanh thật êm dịu và cuốn hút khiến trong chốc lát, tôi quên mất mình vừa bị chóng mặt và phải nằm im để nghỉ. Rồi tôi chợt nhớ ra, chiếc corset bó chặt phần thân trên của tôi cũng là thủ phạm lớn gây hậu quả khiến tôi khó thở. Tôi vội tìm cách thả lỏng nó ra, nhưng loay hoay mãi chẳng biết phải làm cách nào, vì tôi phải giải quyết phần dây kéo của chiếc váy bên ngoài trước mà cái dây kéo ấy chẳng biết bị vướng gì, kéo mãi chẳng được. Buổi chiều trong lúc chuẩn bị, Vivien đã giúp tôi mặc váy áo từ trong ra ngoài, bây giờ không có nó thì tôi chẳng biết phải xoay sở ra sao với những lớp lang váy áo như thế này. Loay hoay một hồi, tôi cũng giải quyết được phần dây kéo chết tiệt kia, giờ lại phải giải quyết chiếc dây kéo cho chiếc corset khiến tôi còn đau đầu hơn vì phần kéo nó lại nằm ở giữa lưng, muốn vòng tay qua hai vai để kéo xuống cũng khó mà vòng tay xuống ngang eo để kéo cũng không xong. Tôi cứ hoa chân múa tay hết đưa tay lên lại hạ tay xuống mà chẳng làm được gì. Tiếng lạo xạo của đá sỏi và cành khô bỗng nghe rõ dần, rồi tôi thấy thấp thoáng dáng người quen thuộc của B đang sải bước về phía tôi. Tôi quýnh quáng, trong cơn hoảng loạn đã kịp kéo nhanh chiếc dây kéo chết tiệt thứ hai xuống, vừa xong thì cánh tay phải của tôi đau điếng vì bị chuột rút. Tôi dở khóc dở cười, cố khóa dây kéo chiếc váy lại bằng một tay nhưng không tài nào kéo được, đến giữa eo thì nó chết đứng tại đấy, tôi chỉ kịp trùm chăn bông lại, nhanh chóng nằm xuống và giả vờ nhắm mắt khi trong lòng đang rủa thầm vận đen xui xẻo của mình trong đêm nay. 

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...