Saturday, December 26, 2015

Giáng Sinh nay



1. White elephant gifts

Các bạn gái Mỹ cứ đến mùa cuối năm thường hay tiệc tùng và chơi trò "white elephant gift exchange", tức là ai có quà gì được tặng mà không thích hoặc không dùng được thì mang đến tiệc, gói ghém cẩn thận không cho người khác biết là món gì, rồi mỗi người bốc thăm lấy số, phải số nào thì chọn quà mang số đó.  Hoặc có khi quà không mang số, nhưng người bốc số lớn nhất là người đầu tiên được chọn quà, người bốc số nhỏ hơn được quyền hoặc chọn một món quà, hoặc được "cướp" của những người khác.  Trò cướp này khá vui, vì có khi vừa hí hửng cướp được một món, ai ngờ tay chưa ấm quà thì có kẻ khác cướp lại! Chơi cướp kiểu này thì ai bốc số 1 là người có lợi thế nhiều nhất.

Nhưng mình cũng chứng kiến cảnh bạn bè giận nhau (dù không ra mặt) vì bị "cướp" như thế.  Gì thì gì, động đến quyền lợi cá nhân thì mất bạn trong chớp mắt, chỉ vì một chuyện cỏn con!

2. "Rừng rậm Nam Mỹ"

Giáng Sinh năm nay mình chỉ đi ra ngoài mua sắm đúng 3 lần, và chủ yếu là những thứ linh tinh, còn lại mình lên Amazon đặt tuốt.  Ai thích ra ngoài mua sắm mùa này chứ mình ngại đám đông khủng khiếp.  Nói chuyện với nhiều bạn bè, hầu như ai cũng mang ơn nhà mạng vì ngại ra các trung tâm mua sắm, chiến đấu với đám đông và cả chút lo sợ khủng bố.  Năm nay con lớn hơn năm ngoái, người lớn trò chuyện với nhau toàn phải dùng code cho cẩn thận, kẻo lại "em đã mua món x,y, z (quà trong Christmas list của con) chưa?" thì vỡ nợ".  Thế nên thay vì trả lời chồng "em đã lên Amazon đặt quà xong rồi" thì lại đi vòng "em đã đi South America jungle khảo cứu và thu hoạch". :-)). 

Cẩn thận thế mà tối qua, khi thằng con đang chơi xe hơi đổi màu trong bồn tắm thì chồng yêu oang oang "mẹ con chu đáo quá, mua thêm xe cho con chứ một bộ này chỉ có mỗi một chiếc!", may mà con trai vì tuổi vẫn còn nhỏ và lòng yêu Santa vẫn còn rất nồng nàn mãnh liệt, phản đối ngay "không, cái này là Santa cho con!!!".

3. Elf on the shelf

Đến mùa Giáng Sinh, Santa sẽ cử một chú lùn giúp việc (elf) đến nhà trẻ con và quan sát chúng, xem chúng ngoan hay không ngoan, mà về báo cáo lại cho Santa để ông còn liệu đường quyết định đứa nào rơi vào "naughty list" đứa nào rơi vào "nice list".  Chú elf này thường chọn chỗ ngồi hơi cao, thường là cao ngoài tầm với của bọn trẻ :).  Ban ngày chú ngồi im quan sát, ban đêm chú gởi mật báo về Bắc Cực cho Santa và đổi chỗ ngồi.  Mỗi buổi sáng sớm thức dậy, bọn trẻ sẽ hào hứng chạy vào phòng khách đi tìm elf.  Thế nên trong những ngày này, bọn trẻ tự dưng ngoan hẳn ra!  Vào đêm trước Giáng Sinh, elf sẽ bay về Bắc Cực và ở đấy suốt năm, làm việc trong Santa's workshop - tức là làm đồ chơi cho trẻ em.  Điều quan trọng nhất: trẻ con không được chạm vào elf, vì nếu làm thế, elf sẽ mất hết magic power và sẽ không bay được về Bắc Cực cùng Santa!

Năm nay elf đến nhà Skye muộn hơn thường lệ.  Elf rất lười, có khi 3 đêm liền vẫn ngồi yên một chỗ không chịu di chuyển.  Skye ngoan quá mà, nó chẳng có vẻ gì hào hứng lắm với elf, chẳng lo elf sẽ về báo cáo chuyện gì xấu cho ông già Noel cả :-).  Thế nên khi thấy elf chẳng di chuyển, nó chỉ nhún vai "elf này lười quá đi thôi!"

4. Giáng Sinh an lành

Hôm nọ mình chở con trai và một thằng bạn về nhà chơi, thằng kia oang oang "năm ngoái khi đang ngủ thì tao nghe tiếng Santa đến nhà!", thế là ông Skye về nhà năn nỉ mẹ tối đến đừng mở máy tạo white noise vì nó ồn quá, năm nào con cũng lỡ mất không nghe được gì khi Santa đến.  Những ngày này khi đi học, bọn chúng tự làm thức ăn cho những con tuần lộc, làm bằng yến mạch tẩm bột kim tuyến lấp lánh để chúng biết đường vào nhà.  Vào đêm trước Giáng Sinh, bọn chúng sẽ rải thức ăn lên cỏ ở vườn nhà.  Năm nay mẹ tìm được cuốn sách thiếu nhi, kể rằng Santa cũng bị dị ứng sữa bò giống Skye, nó xúc động lắm, bảo rằng "thế là Santa sẽ được an toàn trong nhà này! con sẽ đặt bánh không có sữa và ly sữa đậu nành cho ông bên lò sưởi".  Mẹ thầm biết ơn tác giả cuốn sách, thế nào mẹ cũng phải viết thư cảm ơn cô ấy đã viết một câu chuyện cảm động và làm ấm lòng con yêu của mẹ.

Tuesday, December 22, 2015

Voi vỏi vòi voi ...

Một chút cập nhật cho các bạn nào có theo dõi / ủng hộ dự án bảo tồn voi ở Sri Lanka mình đã đăng trong bài trước.  Hiện Hamish đã gây đủ số tiền tối thiểu cần thiết để thực hiện dự án.  Điều đáng nói là gần đến nước rút thì đã có 3 nhà hảo tâm nào đấy đã đóng góp gần nửa số tiền cần thiết còn lại.  Mình vào website xem thì thấy có nhiều người đóng góp là ở Mỹ, chắc chắn những cái email / chia sẻ trên FB của mình và các bạn đã có một tác dụng nào đó.

Cám ơn các bạn đã chung tay chia sẻ cùng mình và bạn của mình cho mục đích nhân đạo dễ thương này.

Monday, December 7, 2015

Giáng Sinh xưa - White Christmas (1)

Đêm xuống, tiệc Giáng Sinh tại phủ thống đốc bang cũng mở màn. Rượu bắt đầu chảy, nến thơm hương vanilla và quế phảng phất khắp phòng, tiếng nói tiếng cười râm ran, ban nhạc thính phòng của Hải quân cũng bắt đầu tấu lên vài bài nhạc nền Giáng Sinh nhẹ nhàng. Nhìn quanh quất chẳng thấy người quen, cũng chẳng ai để ý đến mình. “Thế cũng tốt”, tôi tự nhủ. Làm khán giả thích hơn làm hơn diễn viên chính, lúc nào cũng bị áp lực dưới đèn chiếu, bị nhòm ngó, bị soi mói đến tận cùng những ý nghĩ thầm kín. Làm khán giả, tôi được tự do gần như tuyệt đối. Và tôi thích cái ý nghĩ ấy.
Đôi giày cao gót màu cam đất bắt đầu hoạnh họe đôi chân đáng thương của tôi, có lẽ vì bị bỏ bê quá lâu không được động đến nên giờ đây chúng đang hờn trách tôi chăng? Tôi lặng lẽ mỉm cười bâng quơ …
“I’m dreaming of a white Christmas … just like the one I used to know …”
Ly vang đỏ bắt đầu làm họng tôi nóng ran, tan chảy hết những buốt giá trong lời bài hát. Tôi nhép miệng hát theo người nhạc công đang đánh đàn dương cầm một mình trên bục sân khấu, giọng hát ấy sao thật trầm và ấm đến nao lòng, nghe thật giống Bing Crosby. Tôi khẽ nhắm mắt thưởng thức những giai điệu nhẹ nhàng đang luồn lách vào từng cung bậc cảm xúc của mình thì choàng tỉnh khi cả phòng tiệc bỗng ồ lên phấn khích vì việc gì đấy.
“Tuyết bắt đầu rơi! A, bài hát có hiệu ứng rồi, tuyệt vời!” Giọng một ai đó mừng rỡ thốt lên. Tôi đưa mắt nhìn ra những ô cửa sổ, dưới ánh đèn đường vàng vọt của khu phố cổ là những bông tuyết đầu mùa tơi xốp đang lất phất rơi, lặng lẽ, êm đềm.
… “May your days be merry and bright … and may all your Christmases be white …”
Ban nhạc bắt đầu chuyển sang những giai điệu hùng tráng của quân đội, ồn ào hơn, náo nhiệt hơn, khách mời cũng phải gào to hơn vào tai nhau, buổi tiệc đang đến cao trào. Tôi hơi nhức đầu, đôi chân cũng bắt đầu tê dại vì đôi giày hay quấy phá kia, những gì chị phụ nữ đang trò chuyện cùng tôi đang nói, tôi hầu như không thể lĩnh hội được nữa. Đầu cứ choáng váng, mắt hơi hoa lên, tim đập loạn xạ. Đừng, đừng, tôi tự nhủ với chính mình, không được xảy ra vào lúc này nhé, nơi đây không có chỗ để nằm nghỉ như lần tôi suýt ngất xỉu ở nhà bạn trong lần tiệc tùng nọ đâu nhé.
Đang hoảng loạn với những lo lắng ấy trong đầu, tôi mừng rơn khi chị ấy cáo từ để đi gặp vài vị khách đặc biệt nào đó. Như trút được gánh nặng, tôi lảo đảo lẻn ra ngoài. Hơi lạnh cuối năm phả vào mặt, vào tay và nhất là vào đôi chân lạnh cóng khiến tôi rùng mình. Mặc kệ, tôi cần tí không khí của tự do, của riêng tôi. Gió mơn man thấm đẫm vào từng hơi thở, mang theo hương vị quế, hồi, vanilla của đêm Giáng Sinh quyện cùng hương gỗ mục và nhựa thông mộc mạc. Tôi nhắm mắt, sảng khoái hít một hơi thật dài …
“Nhắm mắt trong khi đang chóng mặt và chót vót trên giày cao có thể bị ngã đấy!” Một giọng đàn ông trầm ấm cất lên đâu đó trong bóng cây trước mặt.
Tôi ngỡ ngàng, giật mình.
“Xin chào, tôi là B.” Vẫn giọng của người đàn ông ấy, lúc này đã bước đến gần tôi hơn vài bước.
“Cám ơn anh đã cảnh báo! Tôi rất ổn.” Tôi cố làm ra vẻ tự tin và trả lời anh chàng.
“Có thật không đấy?” Anh ta vẫn có vẻ đang đùa, nhưng rồi khi thấy tôi im lặng thay cho câu trả lời thì anh ta lại lên tiếng.
“Xin lỗi, tôi không có ý định làm phiền. Chào em!”
Người đàn ông cao ráo trong bộ quân phục hải quân trắng muốt, lưng quay về phía ánh đèn giở nón ra chào tạm biệt, hơi nghiêng mình, rồi quay lưng bước về phía khu nhà tiệc. Được vài bước, anh ta dừng lại.
“Em không có ý định giữ tôi lại à?”
“Tại sao tôi lại phải níu kéo kẻ phá rối nhỉ? Đùa thôi, anh không phải đi nếu không thích.” “Nhưng em có thích tôi ở lại không?”
Tôi chẳng biết trả lời thế nào, vẫn quan sát người lạ mặt. Anh chàng này xem ra thuộc dạng thích thử thách đây.
“Im lặng nghĩa là đồng ý?” Anh ta lại tiếp tục tấn công.
“Tôi vẫn chưa nhìn thấy mặt anh, kẻ phá rối ạ.”
Tự nãy giờ, anh ta vẫn đứng ở phần tối của khu vườn, nhưng tôi hơi ngờ ngợ. Thôi đúng rồi, đó là tay nhạc công chơi dương cầm trong ban nhạc hải quân mà tôi đã hát theo khi nãy. Anh ta trông cũng giống một người phục vụ ở trong đấy, hình như anh ta có mang hai ly champagne cho tôi và chị phụ nữ tôi vừa quen trong phòng tiệc.
Một nhạc công hải quân kiêm phục vụ ẩm thực? Anh ta là ai nhỉ?

Friday, December 4, 2015

Proboscidea – The emotional lives of elephants

 


Hamish là một thợ ảnh chuyên nghiệp người Úc, hơi lập dị, ồn ào, nhưng anh có một tâm hồn nhân ái, tình cảm.  Anh cũng là một người bạn.  Hè vừa rồi anh sang Mỹ chơi, vừa để thăm gia đình mình, vừa đi chụp ảnh cho một Zen Center bên California, và quan trọng nhất, anh có một cuộc họp với một đại diện của World Wildlife Fund (Quỹ bảo tồn động vật hoang dã thế giới) để tìm nguồn tài trợ cho cuốn sách ảnh mà anh thực hiện năm ngoái:

Proboscidea – The emotional lives of elephants

Đây là môt dự án cá nhân của Hamish.  Anh đi Sri Lanka, thăm trại bảo tồn voi ở Kandy, chụp ảnh những chú voi trong cuộc sống hàng ngày ở đấy, phỏng vấn quan chức và cư dân địa phương ... và đã in một quyển sách mẫu để đi xin tài trợ cho dự án bảo tồn voi ở đấy.  Điều đáng quý ở đây là anh đã tự bỏ tiền túi, vốn rất thiếu hụt cho một kẻ lang bạt lãng tử như anh, cho những chi phí ăn ở đi lại tại đấy, và toàn bộ tiền gây quỹ sẽ được chuyển hoàn toàn về khu bảo tồn voi này.  Anh làm việc này không những phi lợi nhuận mà còn ... lỗ!

Gõ cửa WWF không xong, vì họ bảo hiện giờ WWF chỉ tập trung vào voi châu Phi chứ không phải ... voi châu Á!  Khổ.  Voi đâu mà chả là voi, chả bị săn lùng, ngược đãi bởi một số con người.  Gõ tiếp khắp nơi, cuối cùng kickstarter đã nhận tài trợ bằng hình thức gây quỹ "crowd-funding", tức là "của ít lòng nhiều", quyên góp dựa vào số đông những nhà hảo tâm tình nguyện.  Hamish cùng một nhóm bạn tại Đức đã làm một website, một video, rất chuyên nghiệp.  Video cực hài và sốc ở đoạn đầu, mình nể Hamish đã chịu khó nhọc công đến thế. 

http://www.proboscidea.org

Anh phải gây được tối thiểu là 23,000 euro thì dự án mới có thể thực hiện được.  Tiền quyên góp sẽ được dùng để in 1,000 cuốn sách này và một số lịch (số lượng sách được in sẽ tăng lên theo số tiền quyên góp được), và người đóng góp sẽ nhận được lịch hoặc sách, hoặc poster, tùy vào số tiền đóng góp.  Tiền đóng góp sẽ không bị charged chừng nào dự án gây đủ 23,000 euro trở lên.  Sách và lịch sẽ được in tại Đức, bằng giấy tái chế nhưng vẫn đủ chất lượng.  Toàn bộ tiền đóng góp sau khi đã được trừ chi phí in ấn (và hoàn toàn không có chi phí nhân sự) sẽ được dùng để mua thiết bị y tế, thuốc men, dụng cụ, v.v. cho khu bảo tồn này.

Rất mong bạn đọc gần xa có quan tâm cùng tham gia bằng cách "like" trên FB:

https://www.facebook.com/proboscideabook

hoặc chuyển tiếp link cho bạn bè, đồng nghiệp ... hoặc chỉ cần đóng góp tối thiểu 10 euro ...

Tôi đã học được cảm giác hạnh phúc khi cho đi.  Nó mạnh mẽ, bền bỉ gấp vạn lần cảm giác hạnh phúc khi được nhận.  Rất mong các bạn cũng cùng tôi và Hamish và nhiều người khác tham gia trong chương trình này cùng trải nghiệm cảm giác tuyệt diệu này.

Xin cám ơn tất cả những ai đã dành thời gian đọc blog và tham gia ủng hộ chương trình.






Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...