Tuesday, December 27, 2011

Đồng tính (1)

Mấy nay mình và chồng đang mê mệt theo dõi câu chuyện trên TV show "Mad Men", vốn là TV show liên tiếp nhận được các giải thưởng truyền hình của Mỹ gần đây. "Mad" ở đây ko phải là "điên", mà nó là viết tắt của "Madison", là con phố của những công ty quảng cáo hàng đầu, thuộc thành phố New York. Câu chuyện này nói về những người làm quảng cáo thời những năm đầu thập niên 60s. Mình thì mê mệt những bộ quần áo và kiểu tóc của các kiều nữ, trong khi chồng thì ngưỡng mộ những chiếc xe hơi đẹp lộng lẫy bóng loáng và phong cách nội thất trong phim.

Một trong những nhân vật phụ là Salvatore (Sal). Anh này là người đồng tính, nhưng phải cố che đậy với xã hội. Một trong những cách ấy là cưới vợ, như nhiều người đồng tính có vẻ ngoài nam tính vẫn (phải) làm. Trong phim có cảnh anh ấy đi công tác, gọi nhân viên khách sạn lên kiểm tra giúp cái chỉnh nhiệt độ phòng. Rồi trong khi anh loay hoay lôi cái ví tiền ra để "boa", thì camera chiếu xuống đất, nơi có hai đôi chân đứng kiểu gì đó mình ko biết, chắc là một trong những "gay-dar", hoặc "homo code" của dân đồng tính, thế là hai anh ... "bụp bụp bụp". Chắc chồng thì có lẽ ko thoải mái với cái cảnh ấy, nhưng mình thì ko hiểu sao lại rất happy cho anh ta. Thật là một thảm cảnh cho đàn ông đồng tính phải cưới vợ để che giấu sự thật. Nhưng khi anh ấy chỉ vừa bắt đầu "hưởng thụ" thì khách sạn lại báo cháy, thế là hai người phải vội vàng quơ quào quần áo chạy ra cửa thoát hiểm. Mình cảm thấy tội vô cùng.

Trong một cảnh gần đây thì anh ta lại bị một đối tác "tấn công" ngay trong phòng làm việc. Anh cưỡng lại, thì gã đối tác trơ trẽn kia hăm dọa đủ điều. Cuối cùng gã yêu cầu sếp của Sal phải sa thải anh ta. Vì đây là đối tác quan trọng nhất nhì của công ty, nên Sal đành phải ra đi. Mình lại thương cảm cho Sal vô cùng. Thật là địa ngục cho những ai rơi vào tình cảnh éo le như thế. Rồi anh sẽ phải giải thích thế nào với vợ đây? Điều ngạc nhiên là dù mình cũng tội cho cô vợ, nhưng nếu phải cân đo, thì mình lại thương Sal nhiều hơn. Cô vợ có thể ly dị Sal và đi lấy người đàn ông bình thường khác. Còn Sal thì không có sự lựa chọn nào. Mình thấy Sal thật sự không có lối thoát. Mình thương Sal và những người đàn ông đồng tính tội nghiệp.

Xã hội bây giờ đã cởi mở rất nhiều với người đồng tính, nhưng sự kỳ thị thì vẫn đầy rẫy. Mình vẫn nghe những vụ tấn công người đồng tính, bởi chính những người đàn ông đồng tính. Họ cố tình làm thế để giả vờ như mình không phải. Ở Mỹ trong vài năm gần đây bắt đầu dấy lên nhiều tranh luận xung quanh việc thông qua đạo luật cho phép hôn nhân đồng giới. Giới tôn giáo thì cực lực phản đối, thật buồn.

Thursday, December 22, 2011

Linh tinh

Tối hôm kia mình đang chạy trên máy ở phòng gym, có một bạn trai đến leo lên máy bên cạnh mình. Bạn đi bộ một hồi, rồi bắt đầu chạy. Chạy được chút xíu thì lại chuyển sang đi bộ. Đi bộ ròng rã, chán, rồi lại chuyển sang chạy. Mình thì vẫn chạy đều. Anh bạn kia chạy một chút thì lại chuyển sang đi bộ. Một hồi, lại chạy. Chạy lâu hơn những lần chạy trước. Rồi bạn giơ tay lên định chỉnh sang đi bộ, bạn ngó ngó mình, rồi lại bỏ ý định. Mình vẫn chạy đều. Sau đó bạn lại thậm thò đưa tay, chắc định bấm gì đó trên máy, liếc sang thấy mình vẫn chạy, thì lại thôi. Mình bắt đầu thấm mệt, cũng muốn chạy chậm lại hoặc đi bộ, nhưng mình láu, mình cố chạy thêm một chút. Bạn trai kia đến lần thứ ba thì (chắc là) chịu hết nổi, bắt đầu đi bộ lại. Đi một chút, thì bạn tắt máy bỏ đi. Mình vẫn cố bậm môi chạy, chờ bạn ấy đi khuất mới thè lưỡi chỉnh máy sang đi bộ.

Khi mình ra về, bạn trai ấy thấy mình thì hơi bẽn lẽn, lại thậm thò thậm thụt, tới khi mình ra gần đến cửa thì bạn ấy bước nhanh theo mình "chắc cô ko để ý, nhưng khi nãy tôi chạy ở máy bên cạnh cô". "vậy à? khi nãy tôi không để ý" (hí hí). "Cô chạy bộ nhiều lắm phải ko? Khi nãy thật là xấu hổ. Tôi chạy không lại cô." - "vậy à?" - "cô rảnh không? có muốn ghé vào cafe kiếm cái gì đó ăn với tôi không?" - "à, tôi cũng đang đói đây, nhưng bây giờ tôi phải đón con rồi" - "ohhh ... ohhhh ... vậy à? tôi cứ tưởng ..." - "tưởng gì?" - "không có gì."

Mình cũng hơi tiếc, giai này ăn nói, tác phong lịch sự, hình thức đẹp, chắc trẻ hơn mình chục tuổi =)). Vài hôm sau gặp lại, giai lại đến chào, còn hỏi thăm con mình. Nói chung, giai cool như thế, mình thích, dù chẳng xơ múi được gì

Vậy cũng gỡ gạc được chút đỉnh ...

Mình già mất rồi

Chúc Giáng Sinh an lành hạnh phúc đến tất cả mọi nhà!




Saturday, December 17, 2011

Bản lĩnh đâu rồi, các anh?

Ngày trước, cũng lâu lâu rồi, thời mình đang học năm cuối đại học, mình có quen một anh nọ, khi ấy đang đi du học ở Úc. Trong một buổi trà dư tửu hậu với các bạn của mình, anh chàng phán (với đám mày râu): "Đi Tây, nhìn gái Tây mà đã con mắt. Về VN, nhìn lại gái Việt, chỉ muốn đem đi câu sấu hết!".

Phản ứng của mình khi nghe vụ ấy là thế nào? Dĩ nhiên, đầu tiên là mình rất ghét, mình muốn chửi! Thứ nhì, mình tự ái. Thứ ba, mình nghĩ lại ... thằng này nó nói cũng đúng. Gái châu Á nói chung, thân hình rất phẳng, "trước sau như một", thời ấy đa phần lại thiếu chiều cao, nên so với gái Tây mới lớn, vốn đã cao và thân hình vừa nảy nở như trái cây vừa chín tới, thì quả là một trời một vực. Sau đó, mình tự sướng bằng suy nghĩ "gái Việt vốn phẳng, nên sau này sinh con vẫn sẽ phẳng. gái Tây nhiều đường cong, sau này sẽ chảy xệ! Cười người hôm trước, hôm sau người cười!". (Dĩ nhiên, mình vẫn ghét cái thằng ấy, nhưng mình vẫn công nhận là nó nói đúng. Nó nói đúng thực tế, nhưng bằng một cách rất xấc láo. Mà, sự thật là ... nó vẫn đúng! )

Sau đó thì mình chẳng còn nhớ đến vụ ấy nữa, và cũng chẳng quan tâm đến lời nhận xét ấy của nó. Mình thấy đó là một lời nhận xét rất tào lao, vớ vẩn, chẳng đáng cho mình bận tâm. Và mình đã thật sự quên.

Khi ấy, mình mới có 20 tuổi. Ở một đứa con gái, đó là lứa tuổi mà ngoại hình là sự quan tâm số một. Mà mình vẫn có thể bỏ qua sự mạ lị ấy.

Còn các comment của các anh giai Việt (chắc là lớn hơn nhiều so với tuổi 20 khi ấy của mình) khi bị gái Việt chạm nọc? (chuyện lá thư của em Trang so sánh trai Việt với trai Tây)

Mình chỉ có một nhận xét duy nhất: 

Wednesday, December 14, 2011

Lại kiện tụng!!!

Dân Mỹ được hưởng tự do dân chủ quá nhiều, quá sướng nên cũng quá rửng mỡ! Mình vừa đọc xong bản tin này, lại có vụ kiện tụng sản phẩm dành cho trẻ em. Lần này là Bumbo seat, một sản phẩm bán chạy như tôm tươi vì nó giúp các bé ở tuổi tập ngồi có thể tự ngồi một mình để mẹ rảnh tay đôi chút. Người ta bán cái ghế này cho bé tập ngồi, vợ chồng nhà Ếch cho thằng bé 9 tháng vô trong đó, để thằng nhỏ nảy ngược ra rồi té nứt xương sọ. Thế là đi kiện công ty sản xuất cái ghế!

Đọc nhiều chuyện tương tự mà phát bực. Hồi đó cũng có vụ kiện công ty sản xuất cái địu trẻ em vì dùng chất liệu ko "thở" được khiến em bé bị chết ngạt trong đó! Bao nhiêu trăm ngàn em bé đã lớn lên an toàn từ cái địu ấy, chỉ có một em bé xấu số ấy bị tai nạn, vậy là lỗi tại ai? Hoặc có khi thì là cái xe đẩy có cái mái che không an toàn vì có ... thằng nhỏ thò ngón tay vào giữa lớp gọng và bị kẹt tay trong đó! Mình nghe cái gì liên quan đến trẻ em là mình luôn thương, mình luôn ủng hộ quyền và sự an toàn cho trẻ em, nhưng những vụ như thế này hoàn toàn rõ là lỗi của cha mẹ. Mấy bậc phụ huynh này cứ trông chờ phép màu từ các sản phẩm họ mua, họ muốn nó thay thế trách nhiệm của cha mẹ, nên mới xảy ra cớ sự thương tâm như thế. Dạo gần đây, cứ vài tuần lại thấy có một sản phẩm trẻ em bị thu hồi vì "không đủ an toàn" - lý do là có vài bậc phụ huynh mơn man nào đó bất cẩn để con em bị tai nạn rồi đi kiện. Mà luật bảo vệ trẻ em ở Mỹ nghiêm còn hơn luật nhà binh, lúc nào mà (cha mẹ) trẻ em chẳng thắng kiện! Mấy vụ kiện tụng lùng khùng này, mình nghe mà ngứa hết mình. Cứ cái đà này, chẳng còn công ty nào dám sản xuất đồ dùng trẻ em nữa. Bị một vụ như thế này thì họ không chỉ bồi thường trắng mắt ra mà sản phẩm cũng sẽ bị tẩy chay vĩnh viễn.

Trở lại cái vụ Bumbo seat. Nói thiệt, hai vợ chồng này nghĩ sao vậy? 9 tháng là tuổi đã biết bò, ít ra cũng là biết trườn, nghĩ sao mà đặt thằng nhỏ vô cái ghế hầu mong nó ngồi một chỗ cho mình rảnh tay hả trời? Mà nhà sản xuất cũng hướng dẫn rất rõ: không được đặt ghế ở nơi cao hơn mặt đất, và luôn có sự giám sát chặt chẽ của cha mẹ.

Nói chung, mình rất điên với các vụ kiện tụng như thế này ở Mỹ. Ngày trước, hàng xóm của bạn mình (Los Angeles) bị thằng trộm lẻn vô nhà ban đêm, lạng quạng sao mà nó té xuống hồ bơi, thế là nó kiện chủ nhà vì không che đậy cẩn thận!!! Mà nó lại thắng kiện mới vui!

Pà mẹ ...

Saturday, December 10, 2011

Con hư tại ...

Mình quen cô hàng xóm người Đài Loan cũng được mấy tháng nay, cô vừa theo chồng đc 2 năm và có đứa con gái nhỏ hơn Skye 4, 5 tháng.

Tuesday, December 6, 2011

Skye 17 tháng tuổi


Mấy tháng vừa qua con cứ lớn dần đều, biết nhiều hơn, tình cảm hơn, học hỏi nhiều hơn, và rất ngoan. Mẹ lặng lẽ ghi lại những phát triển mới của con, nhưng cứ lần lữa không viết blog cho con, giờ nhìn lại, đã mấy tháng trôi qua! Và nhìn lại những dòng mẹ ghi vội ngày nào, mẹ buồn cười, vì so với bây giờ thì quả là đã rất lỗi thời!

Dạo này mẹ đi tập thể dục đều đặn, con cũng theo mẹ và chơi ở Kid's Club trong khi mẹ "hành xác" . Con mê ở đó lắm, có lần (hình như con 15 tháng) mẹ đến đón mà con ko chịu về, cô giữ trẻ vừa giao con cho mẹ, thì con lại nhìn cô và đưa hai tay về phía cô đòi cô bế! Mẹ thử đưa con cho cô bế thì con khoái lắm, đưa tay vẫy chào mẹ! Mẹ mừng vì con có tính độc lập cao, may là thế ...

Con rất nổi tiếng ở Kid's Club đấy nhé! Toàn bộ các cô giữ trẻ ở đó đều nhớ tên con và luôn chào đón con rất nồng nhiệt mỗi khi con đến. Mẹ để ý thấy các cô chào đón con đặc biệt hơn các bạn khác. Các cô luôn reo lên mừng rỡ "Skye!!", và cười tươi mỗi khi mẹ đưa con đến, làm mẹ vui ơi là vui. Lâu lâu mẹ ghé vào ô cửa sổ để nhìn con chơi, thì thấy con lúc nào cũng lăng xăng tất bật, có khi con mệt thì con ngồi trên ghế đu với chị gái chừng 3 tuổi. Có lần mẹ thấy con ngồi trên đùi chị ấy nữa , còn các cô giữ trẻ thì báo cáo cho mẹ "dạo gần đây Skye đã bắt đầu flirt với các bạn gái rồi đấy!". Mẹ chẳng biết con flirt kiểu gì, chứ mà ngồi lên đùi bạn gái hoặc nằm cạnh bạn gái trên cái ghế đệm thì con quả là đã tiến một bước rất dài . Dạo này con có bạn gái Remi sang chơi (nhỏ hơn con 5 tháng), con hay đến ôm bạn, vuốt tóc bạn, rồi còn mi bạn nữa! Mẹ tự hào về con trai

Mẹ thương nhất là mỗi sáng bước vào phòng con, khi con đã thức giấc. Con ngoan lắm. Sáng nào cũng vậy, ngủ đến 8.30 mới dậy, rồi nằm ê a tự bật TV lên xem, nằm gác chân chữ ngũ, hai tay thì gác sau gáy chơi chờ mẹ đến. Khi nào con nghe tiếng cửa mở là bật ngồi dậy ngay, lật đật cầm mền lên đưa cho mẹ vắt lên thành cũi, rồi đi tắt "TV" khi được mẹ nhắc "tắt đèn đi con!", rồi mừng rỡ ôm lấy cổ mẹ, siết mẹ thật chặt khi được mẹ bế ra khỏi giường cũi. Hồi đó con vơ luôn cả "lovie" (doudou) đưa cho mẹ, thì mẹ luôn nói với con "không con à, lovie ở lại, lovie nằm ở góc này!", hai lần thì con đã biết, ko đưa cho mẹ lovie nữa. Khi nào đưa hết mền cho mẹ xong, con ngồi xuống cạnh lovie, chỉ chỉ vào lovie và bi bô gì đấy, mẹ gật đầu, xác nhận lại "đúng rồi, lovie ở lại, lovie nằm ở góc này!".

Con biết ôm hôn mẹ mỗi khi mẹ nói "kiss". Hummm ... mẹ lỡ xài vài từ tiếng Anh với con rồi, giờ mẹ đành theo lao thôi, nhưng mẹ hứa, sắp tới mẹ sẽ xài tiếng Việt với con 99%. Bây giờ nghe tiếng con bi bô, mẹ nghe âm sắc tiếng Việt khá nhiều.

Điều mẹ thích ở
con nữa, là con có vẻ có năng khiếu âm nhạc và khiêu vũ! Cứ nghe nhạc, nhất là nhạc Latin, là con lắc hai vai rất là "flirty" đúng điệu Latin, rồi con còn ngoáy mông nữa, điệu nghệ lắm! Mẹ đâu có dạy con cái kiểu nhảy nhót này ... ko biết con học từ đâu nữa :-)). Ngày hôm nay, con làm ba mẹ đứng tim khi con hát bài "A B C". Dĩ nhiên là con không phát âm được "ây bi xi", nhưng con hát được đúng giai điệu "đà đà đa đa đá đá đa", rồi đến phần "L M N O P" hát nhanh, con cũng "đa đa" nhanh theo đúng nhịp bài hát. Mẹ run quá, đang ở trong bếp, nín thở nghe con hát ... lòng mẹ rộn ràng sung sướng khôn tả!

Thôi mẹ tạm dừng tại đây, mẹ h
ứa sẽ viết blog về con đều đặn hơn, con nhé!

Yêu con thật nhiều!

P.S. Các cô chú có thấy Skye giống Macaulay Culkin (phim Ở nhà một mình) khi còn bé không nhỉ?

Monday, December 5, 2011

Ai buồn, vô đây cười với tui!

Đời là bể khổ....Qua được bể khổ .... là qua đời

Cuộc đời là 1 vòng luẩn quẩn:

Sinh ra 2 tuổi ĐÁI BÔ
20 tuổi có BỒ
30 tuổi làm BỐ
40 tuổi lại có BỒ ....
80 tuổi lại ... ĐÁI BÔ

Công việc 1 ngày của một bà nội trợ:
Sáng giặt quần áo
Trưa phơi quần áo
Chiều thu quần áo
Tối là (ủi) quần áo
Đêm cởi quần áo
Sáng tìm quần áo ..đem giặt

Nghe mấy đứa con gái than thở với nhau là: Bây giờ giai đẹp đã hiếm thì chớ, chúng lại còn yêu nhau...

Không nên nói người mẫu, hoa hậu ... có những đôi chân dài tới nách
Bởi chân dài tới nách chỉ có ... chó

Làm người thì không bao giờ được nói 2 chữ chán đời
Mà phải sống sao cho đời nó phải chán mình

Ánh sáng đi trước âm thanh, vì thế, con người ta trông có vẻ thông minh cho đến khi ta nghe họ phát biểu!

Những điều thú vị về cuộc sống :1 năm chúng ta chớp mắt 4 triệu lần, độ dài ngón tay trỏ bằng với chiều dài thằng nhỏ của các bạn nam, người có IQ cao nhất thế giới là 1 phụ nữ, voi là loại động vật duy nhất không biết nhảy............
Tất cả các bạn nữ đều đang đọc dòng này tới cùng, nhưng các bạn nam thì đang mải ngắm ngón tay trỏ của mình

Gần đây, trên các báo thế giới, các nhà khoa học gia người Nhật có đăng tin: "họ đã đào sâu 100 m xuống lòng đất và phát hiện sợi cáp đồng 1000 năm tuổi, chứng tỏ 1000 năm trước người Nhật đã xài điện thoại để bàn.". Vài ngày sau, người Mĩ lại đăng "họ đã đào sâu 200 m xuống lòng đất và phát hiện sợi cáp quang 2000 năm tuổi, chứng tỏ 2000 năm trước người Mĩ đã xài truyền hình cáp.". Lại vài ngày sau, ngừơi Việt Nam đăng tin "họ đã đào sâu 500 m xuống lòng đất và chẳng phát hiện ra gì cả, chứng tỏ 5000 năm trước người Việt Nam đã xài điện thoại di động

Ai yêu bác Hồ bằng mấy thằng đánh lô... ai yêu mấy thằng đánh lô bằng mấy cô ghi đề..

.Đối với em....anh là cỏ rác...Nhưng đối với đứa khác anh lại là..............CácMác, LêNin

Thất bại vì ngại thành công …

Có một thứ tiền không thể mua được. Đó là sự Nghèo Khó

Người yêu là phù du , thầy u mới là vĩnh cữu

Tia sáng cuối đường hầm là ánh đèn của đầu xe lửa

Không bao giờ bán đứng bạn bè ....khi chưa được giá

Mỗi bước đi là một nỗi đau... (Nghe thì văn vẻ nhưng thực ra là bị đau chân)

Tình yêu....giúp ta vượt lên những suy nghĩ tầm thường......và đưa chúng ta tới....những suy nghĩ............tầm bậy

Cây gậy hay củ cà rốt? Lão cây bông vốn ko thích cà rốt, chắc lão muốn ăn gậy rồi!!

Dr. Mudd's House and the civil war reenactment




Hôm mình quay lại bảo tàng "Dr. Mudd's House" dịp lễ hội Giáng Sinh vừa qua thì cũng là ngày họ có sự kiện "Civil War Reenactment". Hồi đó mình có đến pháo đài Fort Henry và xem Civil War Reenactment, nhưng đó là của phe miền Bắc "Yankee" - The Union (phe chiến thắng), còn lần này, những người tham gia là họ thể hiện lại phần của phe bại trận là phe miền Nam - The Confederacy. Nhìn tấm hình thứ 3, có lá cờ của phe miền Nam, gọi là "the dixie flag", hiện giờ thi thoảng vẫn còn thấy có người lái xe lòng vòng với lá cờ này trên xe! Nơi mình ở là "the free state", là tiểu bang trung lập trong thời Nội Chiến Mỹ nên ko thấy Dixie flag nhiều, chứ dọc xuống các tiểu bang miền Nam thì sẽ thấy chúng đầy dẫy ra!

Hihi, mình lại nghĩ, chuyện này chỉ có thể xảy ra ở nước Mỹ. Chứ thử tưởng tượng ở SG mà có đứa nào dám chạy lòng vòng giương cờ vàng ba sọc đỏ của chính quyền miền Nam thời trước hông? :-D. Hoặc có ai dám tổ chức sự kiện "reenactment" với các bộ quân phục rằn ri của quân đội VN cộng hòa thời xưa thì mình ... chết liền!!

Dr. Mudd's house

Post hình trước, kể chuyện sau ...

Trước giờ đi, daddy and his "mini-me":


Dec2011 007Dec2011 012




Dec2011 034




Dec2011 042



Dr. Samuel Mudd là người đã chữa cho John Wilkes Booth, là kẻ đã ám sát tổng thống Abraham Lincoln và bị bắn trọng thương, trong đêm hắn đang trên đường tẩu thoát. Sau đó bác sĩ Mudd bị kết tội đồng lõa trong âm mưu ám sát này nên bị biệt đày trong tù ngục một thời gian dài. Về sau, cũng "nhờ" trận dịch sốt vàng da mà bác sĩ  Mudd đã được trọng dụng để chữa cho các tù nhân cũng như sĩ quan ở trại tù ấy, và nhờ đó mà bác sĩ Mudd đã được ân xá và trả tự do.

Con cháu của Dr. Mudd đã sử dụng ngôi nhà nằm trên đồi, bao quanh là nông trại bao la của Dr. Mudd để làm nhà bảo tàng nhằm gột rửa thanh danh cho tiền bối nhà họ!

*

Ông ngoại chồng có một người bạn đồng nghiệp, có lẽ cũng là hậu duệ của Dr. Mudd (vì tên họ ông này là ... Mudd), biết ông ngoại thích đồ cổ nên đã tặng cho ông ngoại cái bộ bình và chậu dùng để rửa mặt rất thông dụng thời những năm cuối 1800s, và bảo rằng đó là bộ đồ của Dr. Mudd. Sau này vợ chồng mình đã mang bộ bình ấy tặng lại cho nhà bảo tàng nói trên, và họ gửi thiệp mời đến dự festival mùa Giáng Sinh tổ chức tại Dr. Mudd's House.

Mình sẽ nói thêm về sự kiện hôm ấy tại Dr. Mudd's House trong một entry khác.

Thursday, December 1, 2011

Chuyện cái ... dildo =))


 
Chồng có một anh bạn rất kỳ quặc. Anh này có thể thuộc dạng "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông". Những gì thoát ra từ miệng anh này thì ôi thôi, phải nói là không hề có "lưới lọc". Thế cho nên mỗi khi chồng đi chơi với anh này về thì mình luôn thức chờ để hóng hớt . Chẳng hạn thế này:

- G (tên chồng), mày có bao giờ vừa thức giấc và nhận ra rằng mày đang have sex không?
-

hoặc

- Tối qua vợ chồng tao đã có sex thật tuyệt!
-

hoặc

- Xin lỗi mày hôm nay vợ chồng tao không ra ngoài ăn tối với vợ chồng mày được vì vợ tao đang bị tiêu chảy nên mệt phờ!!
-

(cám ơn mày nhé, vợ chồng tao đang trên đường đến nhà hàng đây!!!)

hoặc

- Lisa (tên cô bạn) này, hình như mày giảm cân phải không? Nhưng mà tao thấy boobs của mày vẫn còn rất xịn đấy!
-

Cách đây vài tháng, nó khoe với chồng là vợ chồng nó vừa mua vài món "đồ chơi người lớn" trên mạng, và nó nói rằng nó đang hí hửng chờ hàng gửi đến! Vài lần sau đó chồng gặp nó nhưng cứ quên hỏi về cái dildo để kể cho mụ vợ nhiều chuyện đang chầu chực ở nhà .

Và chồng luôn luôn quên. Về đến nhà, lần đầu tiên, câu cửa miệng bao giờ cũng là "ôi, anh quên mất cái vụ dildo!"

Thanksgiving vừa qua, vợ chồng mình đến chơi nhà nó. Trên đường đi, mình nói với chồng "mình sẽ dùng mật mã "ice cream", khi nào em nhắc đến "ice cream" là anh phải nhớ mà hỏi nó vụ dildo nhé!". Hôm ấy hai thằng xem American football ở dưới tầng hầm, mình ngồi phòng khách chơi với cô vợ. Thấy hai thằng lững thững đi lên, mình hỏi nó ngay "D này, mày có thích ice cream không?". Nhìn nét mặt của chồng thì mình biết chồng lại quên phéng.

Haizz, đã mấy tháng trôi qua, bây giờ nếu tự dưng đi hỏi nó thì không khéo nó lại tưởng vợ bạn nó đòi mua dildo ấy chứ . Khổ thân cái tội nhiều chuyện!




Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...