Thursday, May 19, 2016

Giáng Sinh xưa - Welcome to the real world! (3)

Tôi vẫn chưa có dịp được tiếp xúc trực tiếp với giáo sư Reynolds sau một tuần làm việc.  Tính tôi hơi nhát, ngày xưa tôi hầu như chẳng bao giờ chủ động đến chào hỏi hay bắt chuyện với ai mà thường chỉ thích im lặng quan sát mọi người chung quanh, rồi chờ người ta đến bắt chuyện với mình trước.  Tôi thích mình được như Kim.  Cô rất vui vẻ hoạt bát, miệng lúc nào cũng cười tươi rói, nói chuyện với ai thì luôn làm cho người ấy cảm thấy mình đặc biệt và có hứng trò chuyện lại.  Kim là mẫu người thân thiện, luôn niềm nở với bất cứ ai, tôi thích Kim nhưng có điều, suốt ngày tôi gần như phát điên vì tiếng lách cách của đôi gót giày cô nện liên tục trên nền gạch.  Cô ta chẳng bao giờ ngồi yên được trên ghế quá 10 phút.  Đó là quan sát đầu tiên của tôi về Kim.  Còn về ông Reynolds, tôi hoàn toàn mù tịt.  Dù nhát, tôi vẫn luôn mỉm cười xã giao và chào ông mỗi khi nhác thấy ông từ xa, nhưng đáp lại, ông chỉ hơi bạnh môi ra một tí cho giống như ông vừa mỉm cười đáp lại, hoặc có khi ông chỉ khẽ gật đầu, rồi ông, như thường lệ, sẽ đi thẳng vào phòng riêng và đóng cửa rồi ngồi lỳ trong ấy cho đến khi ông phải đi vệ sinh hoặc khi có khách.

Dù thất vọng với công việc nhưng tôi đã suy nghĩ lại, cố gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực và nhất là cái sĩ hão của một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, nhất lại là đại học "xịn".  Tôi chẳng là cái đinh gỉ gì trong cái trường đại học bao la này!  Thậm chí so với đám sinh viên, tôi cũng chưa chắc hơn gì tụi nó.  Tiếng Anh so với đám sinh viên bản địa thì chắc chắn đã thua xa, khả năng tư duy độc lập và critical thinking cần có ở một sinh viên đại học thì đúng là những khái niệm hoàn toàn xa lạ tôi mới nghe lần đầu trong đời.  Tôi học cách vui vẻ với thực tế, và tự nhủ, sẽ cố làm tốt công việc của mình, dù tầm thường đến đâu.  Rồi tôi sẽ học được nhiều thứ, tôi còn nhiều thứ phải học lắm!


Giáo sư Reynolds hơi giật mình khi nghe tiếng gõ cửa và ngước lên, tôi ngần ngại đứng yên chờ ông mở lời.  Hôm nay tự dưng ông không đóng cửa phòng như thường lệ, nên tôi thu hết can đảm đến gõ cửa phòng ông để mang cho ông tách cà phê sáng.  Ông trân trối nhìn tôi vài giây, rồi nhìn tách cà phê.  Tôi nghĩ ông sẽ nói "cám ơn", mặt ông sẽ vui hơn thường lệ một hoặc hai bậc, và có khi, sẽ mời tôi vào và nhờ tôi mang tài liệu đi đâu đó, nhưng đáp lại, ông chỉ nói cộc lốc "cô có thể đặt cà phê ở cái bàn con này này", rồi ông chỉ vào cái bàn con ở góc phòng, nơi có một bình hoa đã héo và nước bình đã gần bốc mùi.  Tôi ngạc nhiên, định hỏi "sao ông không dùng cà phê ngay khi nó còn nóng?" thì ông đã vội nói "tôi sẽ uống ngay, chỉ vì bàn tôi có nhiều giấy tờ quan trọng, tôi không muốn lỡ tay làm vấy cà phê lên trên ấy".  Rồi ông lại chúi mũi vào đám bản thảo giấy tờ trên bàn, có lẽ đã quên khuấy về sự có mặt của tôi.  Tôi lén thở dài, bước đến cái bàn con, đặt tách cà phê xuống và tiện tay, cầm luôn cái bình hoa héo mang ra ngoài. 

- Cám ơn cô!

Tôi vừa kịp nghe ông nói lời cảm ơn khi đã bước ra khỏi phòng được vài bước.

- Nhân tiện, phiền cô đóng cửa phòng giúp tôi.

Lần này thì tôi không lén thở dài nữa, tôi không kịp che giấu sự chán nản của mình về thái độ lạnh lùng gần như bất lịch sự của ông ấy.  Tôi đặt bình hoa đánh cộp xuống cái bàn của mình ở góc phòng (tôi đã có một cái bàn riêng!), rồi quay lại phòng ông, rất muốn đóng sập cửa cho thật mạnh rồi bỏ đi luôn không bao giờ quay trở lại nơi ấy nữa, nhưng có cái gì đó đã ngăn cản tôi và, việc ấy đã không xảy ra.  Tôi bắt gặp cái nháy mắt đầy hàm ý của Kim ở góc phòng bên kia.  Dường như nó ám chỉ lời nhắn nhủ "welcome to the real world!!".

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...