Wednesday, March 30, 2016

Giáng Sinh xưa - Life should be beautiful! (2)


Khuôn viên đại học J. H. hoành tráng hơn sức tưởng tượng của tôi rất nhiều.  Bước lộp cộp trên đôi giày cao gót, tôi lo quá vì đã gần đến giờ phỏng vấn mà vẫn bơ vơ không tìm được nơi cần đến, càng ngao ngán hơn trước viễn cảnh sẽ gặp ông giáo sư nghe nói là cực kỳ khó khăn cáu kỉnh, người sẽ phỏng vấn tôi chiều nay.  Bọn sinh viên đi từng tốp cười nói huyên thuyên, thấy tôi lớ ngớ ra vẻ ma mới, một đứa tiến đến, vẻ thân thiện, hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không.  Khi thấy tôi chìa ra mảnh giấy ghi tên số hiệu văn phòng, chúng hơi ngớ ra, hỏi tôi đến đấy làm gì.  Thì ra, bọn chúng tưởng tôi cũng đi học!

-       Mời vào!

Một giọng nói sang sảng từ trong phòng vọng ra, tôi riu ríu, ngần ngại đẩy cửa bước vào.  Một phụ nữ da đen trung niên to đậm, bề ngang to chừng gấp ba lần tôi và bề dài cũng cỡ hơn tôi một nửa, hạ cặp kính lão xuống dưới mũi để nhìn tôi cho rõ rồi ra hiệu mời ngồi.  Rồi bà lặc lè bước đến mở một cánh cửa khác phía cuối phòng, hơi ngó nghiêng, rồi lại bước ra.

-       Cô Kim vẫn đang họp với giáo sư, nhưng sắp xong rồi.  Khi nào xong, cô ấy sẽ ra gặp cô.  Cô có cần uống gì không?
-       Cho tôi xin ly nước ạ, cám ơn bà.

Tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt khắp phòng.  Thật ngạc nhiên.  Tôi cứ tưởng văn phòng của ông ta phải hoành tráng lắm, so với bề dày thâm niên kinh nghiệm giảng dạy và nhất là những đóng góp khoa học giá trị của ông.  Ngược lại, ông thu mình trong một căn phòng khiêm tốn cuối dãy hành lang hơi tối tăm chật hẹp và vắng vẻ, và theo tôi, không xứng với chức vị và tiếng tăm của ông chút nào.  Dù vậy, sau này tôi vẫn thích nơi đây hơn là dãy phòng đẹp đẽ ở sảnh chính, vốn lúc nào cũng đông đúc ồn ào.

Kim họp với giáo sư xong thì ra gặp tôi.  Cô ta hỏi tôi qua loa vài câu gần như chẳng liên quan gì đến công việc, rồi cho tôi biết đây là công việc tạm thời vài tháng, và hỏi khi nào tôi có thể bắt đầu.  Tôi không tin vào tai mình.  Người Mỹ tuyển người dễ đến thế sao? 

Hôm sau, tôi chính thức bắt đầu nhận việc.  Là người đến sớm nhất, tôi bước vào, mở đèn, kéo rèm cửa sổ, nhìn quanh quất, không biết mình sẽ ngồi ở đâu.  Bàn của Kim chất hàng đống giấy tờ, sách vở, vài tờ báo mở hờ hững, một cái bánh ngọt đang ăn dở, ly nước vẫn còn đầy chưa được động đến, máy vi tính vẫn chưa tắt.  Tôi hơi bâng khuâng …

Đó là một ngày thật dài, dài lê thê, ngao ngán, chán chường.  Trời đẹp, tôi quyết định không bắt xe bus mà bách bộ về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ về cái ngày đầy thảm hại và cả tương lai của tôi ở cái trường này.  Té ra, người ta không thuê tôi làm trợ lý giáo sư, một công việc mới nghe qua đã thấy oách xì xằng và đầy quan trọng, mà là làm … trợ lý của trợ lý.  Thay vì được mang ô cắp cặp đi theo giáo sư tham dự những buổi thuyết trình quan trọng, được làm việc với những nhà xuất bản đang tranh nhau độc quyền phát hành sách của ông ấy, được tìm tòi nghiên cứu những tài liệu mà ông cần, v.v. và v.v., toàn những công việc quan trọng, tôi đây phải làm những gì thừa thãi mà trợ lý không thích làm, chẳng hạn như đi giao giấy tờ sổ sách cho các phòng ban khác, hoặc ngồi đồng ở máy photocopy hoặc máy in hoặc máy fax khi được yêu cầu.  Một sự chuyển giao sẽ có thể xảy ra nếu tôi làm tốt công việc để có thể thay thế Kim về sau này. 

Công viên W. mới hôm qua còn đẹp đẽ thêu đầy hoa và ướp đầy nắng vàng, chim chóc ca hát líu lo và trẻ con thì chạy đùa râm ran khắp lối, hôm nay những thứ phù phiếm ấy chẳng còn mảy may tác động vào bất kỳ giác quan nào của tôi nữa.  Chỉ có chừng đấy thôi, khi ấy tôi đã thấy tự ái chất cao thành núi.  Bệnh sĩ thường không đi đôi với kiên nhẫn, vốn là đức tính cực kỳ quan trọng cho bất cứ sự thành công nào trong đời. Tôi còn nhiều thứ phải học lắm!

Monday, March 14, 2016

Sống chung với lũ



Sáng nay đọc bài này mình cứ tủm tỉm cười, nhớ đến những câu chuyện cá nhân và của bạn bè xung quanh những chuyện lặt vặt về bất hòa giữa vợ chồng.  Hồi xưa mình cứ tưởng mình là chuyên gia tâm lý rồi ấy, bạn bè ai có tâm sự gì cũng hay tìm đến mình để giãy bày, nhưng từ khi lấy chồng mới biết, love is not everything.  Muốn thương thì phải hiểu, để hiểu (rồi thông cảm cho nhau được) thì phải thương trước.  Hai cái này phải song hành thì cuộc sống chung mới thăng hoa.  Hồi đó mình chỉ yêu thôi chứ chưa đạt được đến hiểu.  Sau khi trải qua giai đoạn sống chung đầy thử thách, mình mới hiểu ra được đôi điều hết sức đơn giản.  Sống chung mà không hiểu và thông cảm cho nhau được thì cuộc sống vợ chồng thật là một cực hình. 

Bây giờ mỗi khi có gì đó bực chồng, mình cứ tự lầm bầm "sống chung với lũ, sống chung với lũ", tự dưng lại hết bực :-)))))

http://www.houzz.com/ideabooks/62413145?utm_source=Houzz&utm_campaign=u2634&utm_medium=email&utm_content=gallery6

 

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...