Monday, April 30, 2018

Giáng Sinh xưa - Something stupid or The ex-girlfriend (36A)

Nhưng trước khi bước được đến ngưỡng cửa thiên đàng ấy, tôi đã phải trải qua một cửa ải quan trọng trước đấy một ngày. Anh hẹn gặp tôi ở công viên W vào chiều hôm sau, vì theo anh, “chúng ta cần giải tỏa một số việc quan trọng trước khi gặp nhau vào tối thứ Sáu”. 

Trời không nắng đẹp lắm nhưng dễ chịu, đủ uổng phí cho một buổi nói chuyện mang tính nghiêm trọng như thế này, nhất lại là ngay sau những ngày tôi chộn rộn và phát cuồng lên vì nhớ B khi đang ở New York, mong được ở bên anh rồi lang thang ngắm cảnh xuân với anh như chúng tôi đã trao đổi trên điện thoại. Mọi việc đang diễn tiến thuận lợi giữa tôi và anh, liệu những gì anh sắp chia sẻ có làm vỡ tan tất cả? Tôi có muốn nghe anh không, hay cứ nhắm mắt bịt tai lại và giả vờ như mọi việc vẫn rất ổn? Và tại sao lại phải là hôm nay? Bao nhiêu thắc mắc quay mòng mòng trong đầu nhưng tôi biết việc phải đến cũng đã đến, anh hiểu những điều anh cần làm, còn tôi cũng không thể làm con đà điểu cứ chúi đầu giấu mặt mãi trong cát với ảo tưởng rằng thế giới xung quanh vẫn hoàn hảo theo ý mình. Hoa bồ công anh đúng là đã vàng rực khắp nơi trong công viên, nhưng trong hoàn cảnh như thế này thì tôi còn tâm trạng nào mà ngắm mà hưởng thụ.

“Này, em …” anh hắng giọng, “anh muốn em biết thêm về anh, một số sự việc quan trọng anh đã phải giải quyết trước khi chính thức hẹn hò với em. Thời gian vừa qua … được ở bên em thật thích, càng ngày anh càng thích em, đến độ anh căm ghét việc phải nói ra những điều anh sắp chia sẻ với em đây …” anh khó nhọc tìm cách mở lời. “Có lẽ em vẫn nhớ, anh còn nợ em một câu chuyện, có liên quan đến một cô gái khác?”

Tôi gật đầu, trống ngực đã loạn xạ nhưng mặt tôi vẫn rất tỉnh. Tôi để ý thấy anh không nhắc đến một cái tên, hay thậm chí cái bí danh mà tôi và anh đã dùng để gọi cô ta. 

“Chắc em cũng đoán biết, cô ấy là bạn gái cũ của anh. Anh quen cô ta một thời gian sau khi tốt nghiệp Học viện hải quân. Thời gian đầu, mọi việc cũng bình thường, nhưng không bao lâu sau khi quen cô ấy, anh đã cảm thấy có gì đó bất bình thường trong tính cách cô ta, càng ngày càng có vô số chuyện không hay xảy ra giữa hai người. Anh sẽ không đi vào chi tiết vì việc ấy không cần thiết, nhưng quan trọng là, anh đã quyết định chia tay cô ta hồi đầu mùa hè năm ngoái vì anh thấy không ổn.”

Tôi vẫn lặng thinh, nín thở chờ đợi mồi lửa đang bén dần đến thùng thuốc nổ của câu chuyện anh kể. Chia tay, hừ, thế thì có gì ghê gớm. Dĩ nhiên, tôi biết, câu chuyện của anh chỉ mới bắt đầu. 

“Cô ấy có tính tình khá … thất thường, anh đã chọn giải pháp cố tình đi công tác liên miên để tránh gặp cô ta trước, bởi vì mặc dù anh đã nghiêm túc nói đến chuyện ấy vài lần nhưng cô ta thì không muốn thế, cứ luôn tìm cách níu kéo khiến anh rất mệt mỏi. Cô ta … cô ta thuộc loại người đáng sợ, anh nghĩ cô ta có vấn đề về tâm thần.”
“Đáng sợ? Cô ta đã và sẽ làm gì anh?” Tôi buộc miệng hỏi, lòng hơi hoang mang. 
“Điều đáng sợ không phải cô ta sẽ làm gì anh, mà là … với em kìa! Đêm Giáng Sinh năm ngoái, khi anh vừa đưa ly nước cam cho em thì cô ta đã thấy và hoạnh họe tìm cách đến gây gổ với em, cuối cùng anh đã phải luôn ở bên cô ta để kềm giữ cô ta lại …”
“Thảo nào anh đã biến mất từ lúc ấy sau khi đã hứa với em anh sẽ quay lại ngay!” Tôi mỉm cười, lòng đã bớt căng thẳng.
“Và cũng vì việc ấy mà anh bị cuỗm mất cơ hội được trò chuyện với em vào tay kẻ khác!” Anh giả vờ nhíu mày nhìn tôi khi tôi vừa mở miệng định bào chữa hay giải thích cho việc ấy. 
“Sau đó thì sao? Tại sao anh và cô ta vẫn còn hẹn hò vào đêm giao thừa?” Tôi nhảy ngay vào cơ hội vàng này để giải tỏa khúc mắc ấy trong mình.
“Ê, làm gì có chuyện đó! Em mới là người đã hẹn hò với người khác trong đêm giao thừa đấy nhé!” Anh vừa nói vừa cốc nhẹ vào đầu tôi. 

Chết chưa, làm sao anh biết? Tôi hơi chưng hửng nhưng trong lòng chẳng có ý định giấu giếm anh chuyện ấy. Anh đã chia sẻ chuyện Jessie thì tôi cũng có nhiệm vụ phải nói về David, sòng phẳng thôi. Nhưng tôi vẫn cần làm sáng tỏ sự việc một chút. 

“Em không biết, nhưng vì em có nghe nói anh và cô ta cãi nhau về việc sẽ đi đâu chơi vào đêm giao thừa …” 
“Trời, cãi nhau về việc sẽ đi đâu chơi?” Mắt anh mở to thích thú. “Em nghe từ đâu thế, anh còn lòng nào muốn đi chơi với cô ta vào đêm giao thừa sau khi đã tránh mặt cô ta hơn nửa năm trời?”
“Thì … có người nói cho em biết!” Tôi cố gắng không bán đứng Jacqueline.
“Hà … em có cái nốt ruồi lợi hại nhỉ!” 
“Nốt ruồi? Em không hiểu?”

Anh bỗng bật cười ha hả. 

“À anh hiểu rồi, chắc em đang liên tưởng đến nốt ruồi trên mặt em đêm nọ phải không? ‘Mole’ còn được hiểu là ‘điệp viên’ em ạ!”

Tôi bật cười, đến đây tôi cảm thấy đã có chút ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm tăm tối khi tôi vừa bước vào và B bắt đầu kể chuyện cho tôi nghe lúc nãy. Anh nhìn tôi, nét mặt thích thú. 

“Có phải tay trong của em người cũng nhỏ nhắn, chiều cao chừng tròm trèm mét sáu, cân nặng chắc chưa đến bốn mươi sáu cân, giống hệt như em phải không?”
“Gần giống thôi, thêm một đặc điểm khác biệt là bà ta nói giọng Pháp còn em nói giọng Anh!” Tôi cười ngất. 

Anh cũng cười với tôi, rồi bỗng nghiêm nghị trở lại. 

“Đúng là cô ta có đến nhà anh vào tối giao thừa, nhưng là để rình mò xem anh sẽ đi đâu với em, rồi khi thấy anh vẫn ở nhà một mình, cô ta muốn anh đưa cô ta đi chơi đón giao thừa. Dĩ nhiên anh đã không đáp ứng yêu cầu ấy, đã nghiêm túc nói chuyện chia tay với cô ta và cô ta đã nổi điên. ”

Thì ra là thế. Có lẽ Jacqueline đã nói không rõ ý, hoặc đã hiểu lầm việc họ gặp nhau đêm ấy. Tôi bắt đầu ngọ nguậy trên băng ghế, máu trong người tôi tự nãy giờ chắc như tạm ngừng lưu thông nên cả người tôi cứ cứng đờ ra. Anh cũng bắt đầu lúc lắc bên kia, có lẽ đang chuẩn bị cho phần cao trào của câu chuyện. 

“Chắc em còn nhớ, có một lần khi anh vừa về tới nhà thì em cũng vừa xong buổi học đàn và vừa bước ra cửa, khi ấy anh đã hơi lạnh lùng với em?”

Suýt chút nữa thì tôi đã nhảy vào và nói nhanh “em nhớ, em nhớ chứ!”, nhưng may sao tôi chỉ khẽ gật đầu, bắt đầu sốt ruột liên hồi. 

“Lần ấy anh đi công tác cả tháng trời, vừa về đến đất liền cũng là lúc anh vừa nhận được tin cô ta gặp tai nạn giao thông rất nặng. Bố mẹ cô ta đã khẩn cầu anh đi gặp cô ta lần cuối … họ sợ cô ta sẽ không qua khỏi.”

Saturday, April 28, 2018

Giáng Sinh xưa - There’s a calm surrender (35)


Vừa bước vào phòng họp lúc này đã vắng hoe, B nhẹ nhàng đặt chiếc cặp đựng tài liệu xuống đất rồi ôm ghì tôi vào lòng, vòng tay anh ngày càng siết chặt khiến tôi suýt nghẹt thở. Tôi hạnh phúc vùi mặt vào ngực anh, vừa mừng vừa tủi, cảm giác như vừa được giải cứu khỏi một thảm họa khôn lường. 

“Thật là một bất ngờ tuyệt vời!” B vừa nói vừa hôn nhẹ lên tóc tôi. “Hôm nay anh ngớ ngẩn cả ngày. Anh bị đau đầu nên kết thúc buổi học sớm hơn thường lệ, đang tất tả đi ra xe thì chợt nhớ mình để quên đồ trong phòng họp, rồi thay vì quay lại phòng họp thì anh lại ngớ ngẩn quay về lớp học và may mắn gặp em ở đấy!” 
“Anh làm em sợ chết đi được, cứ nghĩ anh đã ra về ...” Tôi vừa nói vừa sụt sùi khiến anh đẩy nhẹ tôi ra và nhìn mặt tôi, bối rối. 
“Em làm sao thế? Tại sao em khóc?” Anh hỏi và đưa tay quẹt nhẹ những giọt nước mắt vừa long tong nhỏ giọt trên má tôi, nét mặt giãn ra khi thấy tôi cười. 
“Khi nãy em đã không biết phải về nhà bằng cách nào ... em đã hoang mang vô cùng, và cũng vì em đã nôn nóng được gặp anh biết dường nào ...” Tôi vẫn thút thít nhè nhẹ khiến anh nhìn tôi âu yếm hơn nữa. 
“Và em khóc vì việc ấy ư?” Anh hỏi, nhìn sâu hơn vào mắt tôi, nụ cười thoáng chút ngạc nhiên lẫn thú vị. 
“Em vớ vẩn quá phải không?”  
“Không hề!” Anh lắc đầu, rồi lại kéo tôi vào lòng, khẽ lắc người tôi qua lại rồi áp má lên tóc tôi và thì thầm. “Em luôn đáng yêu và em làm gì anh cũng thích cả. Ngay cả khi em nổi giận, trông em cũng đáng yêu nữa!” 
“Em nổi giận khi nào nhỉ?”  
“Là anh ví dụ như thế, chứ người như em thì chắc chẳng bao giờ nổi giận được!” 
“Để rồi xem, là anh chưa thấy đó thôi!” 
“Anh không tin. Cùng lắm, khi giận thì trông em cũng chỉ như con mèo xù lông thôi, chẳng thể nào giống con hổ cái nhe nanh được!” Anh lại cười. “Mà này, hôm nay em đến đây và lại mặc đồ màu hồng, em thật may mắn không bị lũ con trai háu đói ở đây ăn tươi nuốt sống đấy!” Anh cười thật sảng khoái. “Khi nãy khi đang băng băng quay lại lớp học, nhìn từ xa đã thấy màu hồng của em nổi bật hẳn lên giữa đám đông, anh đã linh cảm đó chính là cô công chúa nhỏ của anh, không thể là ai khác được!”

Tôi cứ hạnh phúc nhắm nghiền mắt, lại áp mặt lên ngực anh trong khi người đang lắc lư nhè nhẹ theo nhịp anh đang đong đưa, mỉm cười nghe anh nói chuyện con cà con kê về những chuyện chỉ vừa xảy ra mà cảm giác như đã thuộc về một quá khứ xa rồi. Hôm nào anh gọi đùa tôi là cô bé Lọ Lem vì bị đứt mất một chiếc giày, hôm nay tôi lại trở thành cô công chúa nhỏ kiêu sa đi lạc vào ma trận của rừng gươm và giáo mác. Được ở bên anh, được nhìn gương mặt và dáng người thân quen, được nghe giọng nói trầm và êm của anh, được cảm nhận hơi ấm và mùi hương đã bắt đầu trở nên quen thuộc từ người anh, tôi cảm giác đời chẳng còn gì đáng sống hơn. 

“Em đã bắt đầu nhiễm một vài tính xấu của anh rồi đấy, giờ thì đến lượt anh phải chịu đựng những tính xấu của chính mình!” Anh lại thì thầm trách yêu tôi. 
“Ờ, em phá đám đấy!” Tôi rụt vai và cười khúc khích. “Để trả thù anh, lúc nào cũng cứ thù lù xuất hiện chẳng bao giờ báo trước cho em cả!” Tôi chợt nghĩ đến việc anh vừa xuất hiện đột ngột sau lưng tôi khi nãy, đúng vào lúc tôi cảm thấy mọi hy vọng đã tắt ngóm. Ngay khi tôi đã có một kế hoạch và sẵn sàng chơi trò ú tim với anh thì anh lại vẫn thắng, vẫn là người tạo bất ngờ cho tôi trước khi tôi kịp làm anh giật mình. Dù sao, đó lại là sự xuất hiện không báo trước ngọt ngào nhất của anh mà tôi từng nếm trải. 

“Anh xin lỗi … anh không muốn thế, bản chất anh chẳng phải như những gì em đã thấy. Chẳng hiểu tại sao cứ mỗi khi gặp em là anh luôn trong tình trạng của kẻ đột nhập như vậy!” Anh nhìn tôi, nét hối lỗi ẩn hiện nhè nhẹ trong ánh mắt tràn ngập yêu thương, và tôi biết rằng anh chẳng cần phải giải thích gì cả vì tôi thậm chí đã hiểu mọi việc trước khi anh nói ra điều ấy với tôi. “Em vừa về nhà thì đã mang xuân đến cho mọi người rồi!” B vừa nói vừa siết nhẹ tay tôi, tay kia nhấc ba lô của tôi lên rồi giả vờ nhăn mặt. “Ối, em mang gì trong đây mà nặng thế này?” 

Tôi nghĩ đến quyển sách đang đọc dở, một quyển sổ tay con con, một cây viết, cái ví tiền, một cục Rubik cũ, một gói khăn giấy to bằng lòng bàn tay, và một chiếc áo khoác mỏng cardigan trong ấy, rồi nham nhở nhìn anh. “Trong ấy chỉ có chiếc xe đạp, một chiếc bình hơi bơm bong bóng, và vài quả tạ tay, thế mà anh bảo nặng ư?” 

Anh nhìn sững tôi trong một giây, rồi cười ngất, miệng rộng tỏa sáng, lún đầy đồng xu gần cằm và hai bên khóe môi, mắt thật hiền, thật xanh, phản chiếu ánh hoàng hôn của sóng nước từ nhánh sông uốn lượn chung quanh Học viện. Tôi đã bắt kịp trò chơi tinh nghịch của anh, giờ đây tôi lại thấy mình đang chủ động trêu và tung hứng với anh đầy hiệu quả. 

“Em cũng thích thời trang của anh nữa. Có lẽ sắp tới chúng ta sẽ thấy đàn ông Hải quân mang ba lô hồng đi đầy đường!” Tôi lại châm chọc anh, buồn cười nghĩ đến việc hôm nay có đến hai người đàn ông cao lớn trong quân phục oai vệ và thay nhau xách chiếc ba lô hồng của tôi.

“Ôi lạy Chúa tôi, xin đừng để việc ấy xảy ra cho nước Mỹ!" Anh cười to, tôi chưa bao giờ thấy anh vui đến thế. 

Con đường về nhà như ngắn lại bởi những câu chuyện trò rôm rả giữa hai chúng tôi. Thật lạ, đây đâu phải là lần đầu tiên tôi và anh xa cách, nhưng một tình cảm mãnh liệt vừa bừng lên như xuân về đã khiến cả tôi và anh như chiếc bong bóng bay được bơm hơi tới tấp, chỉ chực chờ một chút sơ sẩy của sợi dây cột là nó sẽ phóng vụt vào không gian rồi biến mất vào chín tầng mây. Anh lái xe bằng một tay, tay còn lại luôn bận rộn nắm tay tôi trên suốt chặng đường về nhà, thi thoảng lại mỉm cười vu vơ một mình. Anh đang nghĩ gì đấy, người đàn ông xuất quỷ nhập thần đáng yêu của tôi? Cho đến khi nào thì anh mới thực sự tỏ tình với tôi đây? Có lẽ sẽ không còn bao lâu nữa, tôi tự nhủ, có lẽ chỉ bốn mươi tám giờ nữa thôi, cho đến tối thứ Sáu. Anh đã có một kế hoạch gì đấy, tôi biết, và tôi sẽ nôn nao chờ đến cuộc hẹn hò đầu tiên với anh, người đàn ông đã bắt đầu chiếm trọn hồn tôi, lấp đầy những trang nhật ký cùng những giấc mơ chật chội của tôi trong những ngày đầu xuân đầy rộn rã này.

Thursday, April 26, 2018

Giáng Sinh xưa - Em sẽ trốn khi anh đuổi tìm ...(34B)

“Xin chào! Tôi có thể giúp được gì cho cô không?” 

Một giọng nam vừa cất lên bên cạnh. Vừa thoáng thấy một đôi ủng to bè vừa bước đến trên thảm cỏ xanh, khi tôi ngước lên thì đã thấy một cậu học viên trong bộ quân phục hải quân rằn ri màu xanh biển đang nhìn tôi và mỉm cười thân thiện. Tôi nhíu mắt nhìn vì cậu ấy đứng về phía mặt trời đang lặn, rồi lồm cồm tìm cách đứng dậy thì phát hiện ra chân mình đang tê rần rần, bàn chân đau như bị kim chích râm ran. 

“Chào anh!” Tôi cố không nhăn nhó vì đau chân mà trả lời thật thân thiện. “Đúng lúc quá, tôi đang cần được giúp đây. Tôi cần tìm một người, hôm nay anh ấy dạy học và họp tại đây.”

Cậu chàng vẫn mỉm cười, gỡ kính đen ra và hỏi tôi chi tiết về người tôi đang cần tìm, và tôi đau khổ nhận ra rằng ngoài một cái tên, cấp bậc và mô tả nhận dạng, tôi chẳng biết phải nói gì thêm về B và những hoạt động trong ngày của anh ở đây cả. 

“Tuần này có rất nhiều sĩ quan về đây họp và dạy học, và họ đang ở khu bên kia.” Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay chỉ hướng tòa nhà xa vời vợi, và chỉ đường cho tôi đến đấy, đó cũng là lúc tôi cảm thấy mặt trời như đã tắt lặn hoàn toàn và nhấn chìm mọi hy vọng mong manh của mình. Cậu ta nghĩ gì thế? Chỉ đường và còn đưa một tấm bản đồ mini cậu vừa vẽ cho một phụ nữ, nhất là … phụ nữ dốt định hướng như tôi? 
Thấy tôi có vẻ bấn loạn về cái bản đồ ấy, cậu như chợt hiểu, lại mỉm cười đầy thông cảm, rồi gọi vào điện đàm, nhờ một cậu bạn khác đưa tôi qua khu bên ấy. Tôi thở phào. 

“Cám ơn anh thật nhiều. Nhân tiện, canteen có ở gần đây không? Tôi muốn mua nước uống.”
“Canteen?” Cậu lại cười. 
“Cafeteria.” Tôi chỉnh lại, và cậu tiếp tục mỉm cười. 
“Tôi hiểu ý cô. Chắc cô từng sống hoặc đi học ở Anh quốc?” 
“Tôi ước như thế!” Tôi cười ngạc nhiên. 
“Tại tôi nghe cô nói giọng Anh và dùng từ cũng của người Anh.” Anh ta vẫn nhìn tôi bằng một vẻ thích thú. 
“À, đó là vì tôi học tiếng Anh theo giáo trình của người Anh, và với thầy cô giáo cũng người Anh.” Tôi giải thích, cảm thấy mến chàng trai thân thiện này.

Cậu ấy lại buôn thêm vài chuyện bâng quơ khi biết tôi vừa đi thăm New York quê cậu, tỏ vẻ hài lòng khi thấy thái độ hớn hở của tôi về chuyến đi. Buôn một hồi thì bạn của cậu ta cũng vừa bước đến, cũng quân phục rằn ri xanh biển, miệng cười tươi rói. Sau khi gửi gắm tôi cho bạn mình, anh chàng tôi gặp đầu tiên cũng không quên dặn bạn mình vụ nước uống cho tôi. Trời ạ, đàn ông trẻ vừa giỏi vừa lịch sự gallant như thế này, lại còn đẹp ngời ngời trong bộ quân phục ấy thì thảo nào lũ con gái chẳng thích. Tôi suy nghĩ, mình có thể nào làm mai Vivien cho một trong hai cậu này được chăng? Cậu nào thì hợp với Vivien hơn? Tôi cảm thấy mến cậu đầu tiên hơn, nhưng cá tính của tôi và Vivien rất khác nhau, có lẽ người tôi thích thì chưa chắc đã hợp với nó. 

“Cô gặp may đấy, tôi sắp hết phiên trực ở đây và sẽ đi sang khu bên kia.” Anh chàng mới đến cất giọng ồm ồm khiến tôi hơi giật mình khi suy nghĩ của mình vừa bị cắt ngang đột ngột. 
“Phiền quá, cám ơn hai anh thật nhiều!” Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn cả hai, lòng không khỏi thừa nhận sự may mắn đặc biệt của mình.
“Không có chi!” Cả hai đồng thanh trả lời tôi. 
“Cô có cần tôi mang giúp cái ba lô này cho cô không?” Anh chàng vừa hỏi tôi vừa đưa mắt nhìn xuống chiếc ba lô của tôi lúc này vẫn còn nằm lăn lóc trên cỏ. 
“Nếu anh không phiền về màu hồng của nó!” Tôi đùa và chẳng có ý định nhờ cậu ấy xách ba lô giúp mình. 
“Nếu phiền thì tôi đã không ngỏ ý giúp cô!” Vừa nói cậu ta vừa cúi người xuống cầm ba lô của tôi lên, sẵn sàng bước đi khiến tôi bối rối và cả quyến luyến, rồi nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt chàng trai kia và nhanh chóng đi theo anh bạn mới này. Đúng là tác phong quân đội, làm gì cũng nhanh chóng, gọn gàng, hiệu quả. Tôi phải vừa đi vừa như chạy mới đuổi kịp cậu ấy.

.

Đám học viên vừa túa ra khỏi lớp học cũng đúng vào lúc chúng tôi vừa đến nơi. Nathan, tên của cậu bạn mới, dặn tôi đứng chờ trong khi cậu đến hỏi thăm và tìm B giúp tôi. Cậu ấy làm việc khá bài bản, trước khi đưa tôi đến đây, cậu đã gọi điện lên văn phòng và hỏi chi tiết về lớp học mà B sẽ dạy hôm nay, thế nên chúng tôi may mắn đến đúng nơi cần tìm. Nhưng khi Nathan quay lại, nhìn nét mặt của cậu ấy, tôi biết đã có việc chẳng lành. 

“Tôi rất tiếc, nhưng ngài Đại úy đã rời lớp học chừng mười phút …” 

Tôi chỉ chực khóc. Chỉ mới bốn giờ ba mươi mà anh đã xong việc rồi ư? Đúng là trò cút bắt, lần đầu tiên tôi chủ động chơi trò này thì đã thất bại thảm hại. Rồi tôi sẽ phải làm gì đây? Tôi có đủ tiền mặt để trả taxi về nhà không? Nếu không đủ thì tôi sẽ phải làm sao hả trời! Lòng tôi đang rối bời thì lại phải chứng kiến một lũ con trai chừng vài chục mạng vừa chạy bộ ngang vừa “a lê hấp”, hò hát gì đấy rất náo nhiệt hừng hực khí thế khiến tôi càng hoảng. Trong vô thức, tôi khẽ nép mình sau lưng Nathan như tìm kiếm một vật chắn trước cả rừng gươm mà tôi vô tình là bông hoa lạc lối rơi vào. Cậu ta bối rối nhìn tôi đầy thông cảm. 

“Tôi rất tiếc …” Nathan lại tìm lời an ủi tôi. “Tôi có thể giúp gì cho cô nữa không?”
“Tôi đang lo không biết phải về nhà bằng cách nào …” Nói đến đây thì tôi cảm thấy giọng mình bắt đầu run run và hơi nghẹn.

Nathan không trả lời tôi mà lại đứng thẳng người, nghiêm trang đưa tay phải lên ngang thái dương chào theo nghi thức quân đội. Tôi ngớ người, chẳng hiểu việc gì đang xảy ra, rồi tôi quay phắt ra sau và va vào một vật vừa êm vừa ấm, và vừa thân quen, gần gũi. Vật ấy, với đôi mắt xanh biếc cũng quen thuộc, đang nhìn xuống tôi, dịu dàng, nồng ấm. Tôi suýt hét lên vì mừng rỡ, chỉ muốn quàng vai bá cổ và ôm ghì lấy anh, có lẽ tôi sẽ làm thế nếu đang ở một nơi khác. Nhưng nơi đây thì không thể, thế nên tôi cứ trân người ra nhìn anh và mỉm cười vui sướng. Anh cũng chào lại Nathan theo đúng nghi thức, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt rạng ngời.

“Có lẽ nhiệm vụ của tôi đến đây đã chấm dứt?” Nathan mỉm cười hỏi tôi, rồi liếc nhanh sang B.
“Tôi phải cám ơn cậu như thế nào đây?” Anh cười tươi, vỗ vai Nathan. 
“Rất hân hạnh được phục vụ, thưa sếp!” Nathan lại đứng thẳng, ngực hơi ưỡn, hai cánh tay khép chặt vào hai bên hông khi lễ phép trả lời B.
“Tôi nghĩ mình có thể cảm ơn anh bằng việc này!” Vừa nói, tôi vừa nhanh chóng thò tay vào ba lô lấy giấy bút ra, nguệch ngoạc ghi tên Vivien và số điện thoại của nó vào một trang trong quyển sổ tay rồi xé tờ giấy ra đưa cho Nathan. Cậu ta sửng sốt chẳng hiểu gì, và B cũng có đôi mắt hình viên đạn khi phải chứng kiến việc ấy. 
“Nếu anh chưa có bạn gái, anh nên gọi cho cô ấy!” Tôi nói gọn lỏn, cố làm ra vẻ cool và tự ngạc nhiên với chính mình khi giọng tôi sặc mùi tự tin như thế vì trong lòng cảm thấy rất hồi hộp. Mặc kệ, có thể tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại cậu ấy. Hoặc nếu có, đó chắc chắn phải là hệ quả của một kết thúc có hậu cho Vivien. Đằng nào thì cũng tốt cả. 

Nathan bối rối nhận tờ giấy từ tay tôi, rồi mỉm cười. “Cô thật tốt bụng, cám ơn cô nhé. Hy vọng lần này tôi sẽ may mắn!” 

Tôi suýt hét lên lần thứ hai. Lần này là vì tôi hạnh phúc cho người khác, cho Vivien!

Tuesday, April 24, 2018

Giáng Sinh xưa - Tình yêu anh ơi cút bắt trò chơi …(34A)

Những nụ hoa thủy tiên đầu mùa chớm nở đó đây báo hiệu xuân đã về, sau một mùa đông lạnh kéo dài lê thê tưởng như chẳng bao giờ dứt. Nắng cũng vàng hơn, ấm áp, dễ chịu hơn, từng đàn chim di trú bắt đầu chao lượn đầy trời, trở về từ miền nam ấm áp và hối hả làm tổ chuẩn bị cho những chú chim non sẽ chào đời khi xuân đã thực sự đến. Thời tiết như cũng háo hức hòa vào tâm trạng lâng lâng bay bổng của tôi trong những ngày này. Chuyến đi NYC của tôi rồi cũng đến ngày kết thúc, mang đến cho tôi một tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Tôi rất tiếc vì đã không kịp mua vé xem vở nhạc kịch kinh điển “The Phantom of the opera” vì thứ nhất là vé luôn bán sạch thậm chí trước cả khi vừa ra lò, thứ nhì là những vé còn sót lại toàn là những vé hạng bét, ghế ngồi khuất góc và cách xa sân khấu cả dặm, ngồi ở đấy thì chỉ nghe chứ chẳng xem được gì, chỉ phí tiền mà chẳng thưởng thức được nhiều cho lắm, thế nên bọn tôi quyết định để dành tiền cho những thứ khác. Ngoài việc ấy ra thì đây là một chuyến đi tuyệt vời trong đời, tôi được nhìn tận mắt, sờ tận tay một New York huyền thoại gần như chỉ tồn tại trong phim ảnh và trong trí tưởng tượng của tôi trước đấy. Ngày nào cũng vậy, cả ngày tôi đi chơi miệt mài, và khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc tôi nôn nao về hostel để tắm táp, thư giãn, và buôn chuyện trên điện thoại với B về NYC cho đến khi mắt díp lại mới thôi. Anh luôn hỏi thăm tôi đã đi những đâu, đã ăn những gì, tôi thích gì về New York, v.v. và anh cập nhật tin tức ở nhà cho tôi, về thời tiết ấm áp, về hiệu sách ở góc phố thân quen vừa đóng cửa để trùng tu, về công viên W đã có nhiều hoa cúc dại cùng hoa bồ công anh vàng rực đang chờ tôi về ngắm. Có vẻ như xuân đang mang đến nhiều thuận tiện, mọi việc đang xảy ra khẩn trương hơn trong từng giờ từng phút cuối trước khi tôi lên đường về nhà, hòa vào tâm trạng nôn nóng của tôi và có lẽ, của cả anh nữa. 

“Mấy giờ thì em sẽ về đến bến?” B hăng hái hỏi tôi.
“Khoảng ba giờ chiều.”
“Ôi, vậy thì tôi chẳng kịp đi đón em rồi …” Giọng anh đầy thất vọng. “Cả tuần này tôi có lịch kín ở học viện, vừa dạy vừa họp, ngày nào cũng may ra đến năm giờ chiều mới xong …”
“Không sao đâu …” tôi mỉm cười, cảm giác mình đang an ủi anh, “Jim sẽ đưa bọn em về nhà …”
“Jim nào?”
“Anh trai của Vivien”
“Thế à … còn cái cậu mà đã nhấc bổng em lên ở gần sân khấu hôm ấy là ai?” Giọng anh rất tỉnh khiến tôi chẳng thích chút nào. 
“Vậy là anh đã nhìn thấy tất cả?” Tôi cố tình ỡm ờ.
“Không sót một chi tiết nào!” Anh cười. 
“Anh luôn rình rập em mà!” Tôi lại đào sâu thêm một tí tẹo.
“Không phải rình rập, mà là quan sát nhé.” Anh cười to. “Bệnh nghề nghiệp. Quân nhân mà không có mắt quan sát tốt là mất mạng như chơi đấy!” 
“Ờ thì quan sát!” Tôi nói nước đôi. “Về cậu ấy hả, cậu ấy là vũ sư và đã hướng dẫn, biên đạo múa cho nhóm em …” Tôi cũng cố phớt tỉnh khi trả lời anh, rất thích cái ý nghĩ anh đang ghen nhưng sao trong giọng nói của anh chẳng mang tí chút âm hưởng nào của việc ấy cả. 
“Hy vọng cậu ấy đã để em yên trong suốt chuyến đi.” Anh nói, và tôi có thể cảm nhận một nụ cười thoải mái ở đầu dây bên kia. 
“Thế anh có muốn biết tên cậu ấy không?” Tôi khoái trá hỏi tiếp, lòng thấp thỏm hy vọng nhưng anh chẳng hề mắc bẫy. 
“Không!” Anh vẫn tỉnh bơ. “Cậu ấy chẳng phải là một mối đe dọa!” 
“Anh tự tin đến thế à?” Tôi bắt đầu thích thú khi được đối đáp với anh về khả năng một “đối thủ” của anh vừa xuất hiện giữa hai chúng tôi. 
“Về cậu ta thì tôi chắc chắn!” B vẫn tiếp tục đủng đỉnh trả lời tôi. “Tôi hỏi thế là vì tôi biết em chỉ muốn được yên thân thôi! Này, khi nào gặp em thì tôi sẽ ‘hỏi tội’ em một vụ khác, hãy chờ đấy!” Anh cười, giọng khá vô hại. “Rồi em sẽ làm gì khi về nhà vào tối mai? Thật tiếc là tối mai tôi lại bận. Mình gặp nhau tối thứ Sáu nhé?” Anh lại chuyển đề tài và hỏi tôi với giọng hơi khẩn trương khiến tôi thích thú. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi có hẹn với anh, còn lại trước đây, hầu như anh cứ toàn lù lù xuất hiện không báo trước với cả ngàn lý do vô cùng hợp lý. À há, tự dưng trong đầu tôi vừa nảy ra một ý hay. Tôi sẽ “trả thù” anh bằng cách cũng xuất hiện đột ngột không báo trước, để tạo một hiệu ứng nào đó như anh đã từng luôn tạo ra cho tôi. 

.

Thế là tôi quyết định làm anh ngạc nhiên bằng cách đến thẳng Học viện hải quân sau khi cả bọn quyến luyến tạm biệt New York. Vivien mang giúp hành lý về nhà cho tôi, còn tôi chỉ việc khoác ba lô và tung tẩy đến đấy, rồi khi đến nơi thì chưng hửng khi thấy nó bao la bát ngát, chẳng biết sẽ đi vào cổng nào, lại cũng chẳng biết phải hỏi han ra làm sao để tìm ra anh. Bốn giờ mười phút, tôi quyết định cứ vào theo đường cho khách tham quan rồi sẽ tính tiếp việc hỏi đường một khi đã vào được bên trong! Logic đơn giản của một cái đầu vô tư đơn giản, tôi nào có biết cái khu dành cho khách tham quan nó xa vời vợi khu dạy học của Học viện đến dường nào, lại là nơi tôi cần phải đến.

Bước vào khuôn viên Học viện, ấn tượng đầu tiên của tôi là nó quá sạch sẽ tinh tươm. Từng trảng cỏ vừa vào xuân đã được chăm sóc xanh mươn mướt và tỉa tót gọn gàng, lối đi lát gạch đỏ xếp chéo hình xương cá cũng sạch bong chẳng có một chiếc lá rơi dù bên trong có khá nhiều cây cối, và những khu nhà ở dành cho các sĩ quan ở tạm khi họ đến từ những đơn vị đồn trú ở các tiểu bang khác cũng sạch sẽ gọn gàng đến nỗi trông chúng gần giống như một viện bảo tàng. Gọi là “khu nhà” nhưng đó là những cái nhà tách biệt, kiến trúc yêu kiều thời thập niên 50s, trông giống như một biệt thự mini thì đúng hơn. Vài du khách lác đác đi lang thang ngắm cảnh, tôi thót tim khi thấy giờ mở cửa cho khách tham quan đã gần hết trong khi mình vẫn chưa biết phải hỏi thăm ai và cũng chẳng biết phải tìm B nơi nào trong khuôn viên rộng nhiều mẫu này. Mệt quá, tôi ngồi bệt xuống thảm cỏ để đôi chân rã rời của mình được nghỉ tạm trong chốc lát, lòng lo lắng chẳng biết phải về nhà ra sao vì mỗi giây trôi qua là hy vọng mỏng manh của tôi lại lụi tàn đi một tẹo. Đi taxi từ đấy về nhà chắc tôi phá sản mất, mà đi bus thì tôi lại chẳng biết đường đi. Và cũng chưa chắc có tuyến xe bus nào về nhà. Thật là một cái giá quá đắt cho sự trả thù ngọt ngào của mình! 

Friday, April 20, 2018

Giáng Sinh xưa - Thấy tiếng anh cười và lời anh nói lúc anh làm quen …(33B)


“Em khỏe không? Chuyến đi ra New York thế nào?” B hỏi ngay khi vừa trả lời cuộc gọi của tôi, giọng anh trầm tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi một niềm hân hoan ẩn chứa. 

Tôi mỉm cười và bảo anh rằng mọi việc tốt đẹp, nhưng tôi bị ông già lái xe bus càu nhàu vì đã để mọi người phải chờ. Nghe thế thì anh đã vội xin lỗi vì anh đã giữ tôi lại hơi lâu khiến tôi mới bị mắng như thế. Tôi thích quá, cười ngất, bảo rằng anh vừa bị tôi lừa. 

“Đáng đời tôi lắm,” anh cười ở đầu dây bên kia. “Giờ thì em đã có thể lừa tôi dài dài rồi, bởi vì sau lần trêu em vụ phòng tắm ở hostel, tôi đã tự thề với lòng mình sẽ chẳng bao giờ trêu em như thế nữa!” 
“Có thật không đấy?” Tôi hỏi, đầy nghi ngờ. 
“Thật, một trăm phần trăm!” Rồi anh lại cười. Giọng anh rất sảng khoái, tôi cảm nhận nét hân hoan tràn đầy trong đấy. Tự dưng khi nghe anh nói thế, tôi chợt nghĩ rằng mình sẽ nhớ những lần bị anh trêu vì dù sao đi nữa, tôi lại thấy anh đáng yêu hơn bao giờ hết sau những lần anh trêu tôi như thế. Mà anh luôn nói sự thật sau mỗi lần đơm đặt chuyện để trêu tôi, nên đối với tôi, việc ấy cũng chẳng có gì to tát cho lắm. Rồi tôi kể chuyện cho anh nghe, cả ngày nay tôi đã làm những gì, đã đi những đâu, đã luôn để mắt đến mọi người để không đi lạc một mình như lời anh đã dặn dò như thế nào. Và anh có vẻ hài lòng về việc ấy, việc tôi đã tuân thủ quy tắc an toàn do anh đề nghị.

“Em đang nghĩ gì đấy?” Anh hỏi nhỏ sau một quãng lặng ngắn giữa hai người.
“Em đang nghĩ, không biết anh đang nghĩ gì!” Tôi cười. 

Một thoáng im lặng. 

“Tôi không trả lời em được!” Anh nói nhẹ từ bên kia. 
“Anh lại tiếc vì đã lỡ dại hứa sẽ không trêu em nữa phải không?” Tôi khoái trá châm chọc anh.
“Không!” Giọng anh tự dưng thay đổi đột ngột, nghe thật nghiêm túc một cách đáng ngờ. “Không phải những chuyện tinh quái, mà là … những chuyện … không đứng đắn!” 

Tôi xấu hổ, im lặng chẳng dám hỏi tới nữa. 

“Em đang đỏ mặt phải không?” Anh lại hỏi, giọng mềm và êm kỳ lạ khiến tôi có cảm giác đang cảm nhận hơi thở anh phả nhẹ vào bên tai như sáng nay lúc chia tay anh, tôi bỗng rùng mình, suýt làm rơi điện thoại. Mặt tôi càng đỏ tợn, nóng bừng, tim đập thình thịch. Giận quá. Anh ở cách xa tôi như thế mà vẫn có khả năng làm tôi chao đảo một cách dễ dàng. Anh lại cười nhẹ. 

“Thì tôi đã bảo với em là tôi không thể trả lời em còn gì. Em cứ hay tò mò và hỏi linh tinh, tôi đành phải nói thật! Nào, bây giờ em có còn muốn hỏi thêm chi tiết về việc tôi đang nghĩ gì nữa không?” 

Tôi phì cười, lòng đã thư giãn ra đôi chút.

“Thế, nếu em không hỏi, anh có tự động nói ra điều ấy với em không?” Tôi ngạc nhiên khi thấy mình thật bạo dạn với câu hỏi ấy. 
“Chẳng biết nữa,” anh hơi ngập ngừng, “cũng tùy vào sức chịu đựng của tôi trong thời gian em đi vắng thôi!” Lúc này, tôi đã nghe hơi thở của anh hơi gấp gáp hơn bình thường một vài bậc. Tôi lại muốn trêu anh về việc ấy, nhưng không dám, sợ anh lại nói tiếp, nói cụ thể những chuyện “không đứng đắn” trong những điều anh đang nghĩ thì tôi sẽ chẳng biết mình phải đỡ như thế nào. Cho nên tôi đành chọn giải pháp làm ngơ.

“Em sẽ làm gì, sau khi cúp máy?” Anh hỏi, giọng vẫn thoảng nhẹ một ít hơi thở hơi nhanh. 
“Em sẽ viết một ít nhật ký, rồi đi ngủ.” (Tôi đã bỏ đi đoạn “em sẽ nghĩ đến anh cho đến khi chìm vào giấc ngủ”!)
“Em viết nhật ký ư? Yêu thế. Em sẽ viết những gì?” 
“Những gì em vừa kể cho anh nghe, chứ còn gì nữa!” 

Lúc này, trong đầu tôi vừa lướt qua chi tiết về việc mọi người hiểu nhầm anh đã cầu hôn tôi và cả việc ông già lái xe đã trêu tôi như thế nào khi ông bảo anh sẽ lên New York tìm tôi. Đó là những chi tiết anh không cần biết mà tôi đã cố tình bỏ qua và không kể cho anh nghe. Nghĩ đến đấy, tôi cười nhẹ với bí mật nho nhỏ của mình.

Chia tay anh trên điện thoại rồi, cơn buồn ngủ cũng vừa ập đến. Cả ngày nay tôi đi quần quật, đi chơi rất vui nên tôi đã tạm thời quên anh giữa những lần ngước cổ ngắm những tòa nhà chọc trời hay phải cùng cả lũ đi tìm bến trạm, khi thì bus, khi thì tàu điện ngầm cho những tuyến đường cần đi, cho đến khi gọi cho anh xong và leo lên giường thì bao nhiêu hình ảnh về anh cứ choán hết tâm trí khiến tôi chẳng còn thiết tha gì đến việc bàn bạc kế hoạch cho ngày hôm sau với cả bọn nữa. Đằng nào thì New York cũng quá mới mẻ với tôi, đi đâu cũng tốt cả, lại có Luís làm thổ địa thì bảo đảm sẽ đi được nhiều nơi và tiết kiệm được nhiều tiền. Tôi cuộn tròn người lại như con mèo đang vật vờ buồn ngủ sau một ngày ròng rã rong chơi, gắn tai nghe vào tai rồi mơ màng những hình ảnh đẹp trong khi thả hồn vào bài hát đang nói trọn tâm tư tình cảm của tôi vào lúc này.

Lặng im bóng cây, lặng im bóng mây, 
Lăng im góc sân trưa nắng vàng. 
Lặng im ngón tay, lặng im cánh hoa ngát hương thơm 
nơi hoang dại, em mơ về anh …

Rồi em mơ thấy, thấy anh nhìn em (Thấy anh đang nhìn em) 
Thấy tiếng anh cười và lời anh nói lúc anh làm quen (rất nồng nàn) nghe sao rất gần. 
Rồi em mơ thấy, thấy anh kề bên …

Tôi mơ về anh thật. Nhiều hình ảnh đẹp như những thước phim tư liệu dệt trên nền lụa hồng lấp lánh, bồng bềnh bất tận, cứ nối tiếp nhau không ngớt trong mơ. Ánh mắt anh luôn dõi theo từng bước chân tôi cả ngày nay khi tôi lang thang trên những con phố huyền thoại của New York. Tôi biết rõ điều đó. Thế còn anh thì sao? Anh có mơ nhiều về tôi như tôi đã mơ về anh không? Tôi sẽ đủ can đảm hỏi anh không? Và nguy hiểm hơn cả, liệu tôi có đủ dũng khí chấp nhận nếu sự thật không như những gì tôi đã nghĩ, và đã mơ? 

Giờ đây vắng anh, giờ đây thiếu anh, 
Mà sao thấy anh anh rất gần. 
Ngồi trong bóng đêm, mình em với em giữa bao khuôn mặt xa lạ 
Em mơ về anh …💓

Thursday, April 19, 2018

Giáng Sinh xưa - Dream a little dream of me (33A)


“Này chị,” Vivien khều nhẹ vào tay tôi. “Cho em xem nhẫn nào!” 
“Nhẫn gì??” Tôi ngơ ngác nhìn nó, không hiểu. Đến lượt mặt nó đần ra. 
“Chẳng phải … chẳng phải …” nó lắp bắp hỏi trong khi tôi vẫn nhìn nó ngờ nghệch. Hai tay tôi lúc này vẫn còn đút trong túi áo khoác, và tôi mân mê cái nhẫn đang đeo, vẫn không hiểu tại sao nó lại đòi xem vì tôi nghĩ nó đã nhìn thấy cái nhẫn ấy từ lâu rồi kia mà.
“Thôi, em hiểu rồi …”, nó vừa nói vừa thở dài. Luís lúc này lại chồm lên từ phía sau, và chẳng ngần ngại cầm tay tôi lên mà tìm kiếm gì đấy trên những ngón tay của tôi khiến tôi rụt nhanh tay lại đầy nghi ngờ.
“Vụ gì đây, hai người?” Tôi cố làm ra vẻ cool và bâng quơ hỏi. 
“Không có gì,” Vivien trả lời tôi. Rồi nó cười khúc khích. “Bọn em tưởng B vừa cầu hôn chị!”
“???” Tôi chỉ trố mắt nhìn nó. 
“Khi nãy em thấy anh ấy quỳ một bên gối xuống đất, cầm tay chị, rồi hai người quyến luyến ôm hôn tạm biệt, giống y như thật ấy!” Nó mỉm cười, lắc đầu, trong khi Luís tỏ vẻ thất vọng và ngồi lại xuống ghế.

Tôi bật cười, chợt hiểu ra vấn đề, thảo nào bọn nó tung hô như đang chúc mừng tôi. Khi nãy tôi đánh rơi gói thuốc, B quỳ gối xuống nhặt lên rồi đưa nó lại cho tôi, làm sao mà bọn chúng có thể tưởng tượng ra vụ cầu hôn thần thánh ấy được nhỉ? Hay là vì tôi và anh đã “diễn” quá đạt khiến chúng bị lừa? Tôi bối rối nhìn ra cửa sổ xe, chẳng muốn tiếp tục câu chuyện hiểu nhầm buồn cười ấy, và nhớ B kinh khủng

.

“Ôi, em không ngờ B là sĩ quan hải quân chị ạ, thảo nào, em thấy anh ấy có phong cách của một quân nhân không lẫn vào đâu được!” Vivien hớn hở nói khi nó gặp lại B hôm nay, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ đong đầy. Tôi chỉ mỉm cười rồi gật đầu với nó, lòng đang bâng khuâng không biết anh đang đi đâu và sẽ làm gì hôm nay. 
“Với lại, bọn con trai bên Học viện hải quân cao giá lắm đấy!” Nó lại tiếp tục mơ màng. 
“Tại sao bọn họ cao giá? Và cao giá với ai? Với những cô sinh viên ư?” Tôi cười hỏi lại nó. 
“Tiêu chuẩn tuyển chọn của hải quân cực kỳ khắt khe. Để được nhận vào, cá nhân phải có một thành tích học tập xuất sắc ở trung học, và/ hoặc những thành tích thể thao đáng nể, với cả những hoạt động phục vụ cộng đồng cũng được đánh giá rất cao, một thể lực dồi dào, ngoài ra lý lịch cá nhân cũng phải “sạch”, không được từng vướng vào bất cứ những việc bê bối nhỏ nhặt nào. Được nhận vào đấy là một danh dự cho cả gia đình đấy, đi học hoàn toàn miễn phí, lại còn có lương nữa. Tốt nghiệp xong là lên hàng sĩ quan ngay và được bổ nhiệm công tác ngay trong ngày tốt nghiệp. Bọn con gái nếu có người yêu bên Học viện hải quân là hãnh diện lắm, khoe ầm ĩ khắp nơi đấy chị ạ!” Nó vừa nói vừa xuýt xoa như đang mơ tưởng một việc gì to tát lắm.

Tôi hơi ngớ ra, vì trong những lần trò chuyện cùng B, anh hầu như chẳng bao giờ nói chuyện công việc và ngành nghề của anh cả, lần này tôi được biết thêm về anh lại là từ một người bạn. Tôi điểm lại những lần gặp anh, chúng tôi chỉ toàn nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ kể cho nhau nghe một chút về bản thân, rồi thôi. Có thể nói, chúng tôi đang đi với tốc độ rùa bò, và việc ấy luôn khiến Vivien sốc.

“Chị không đùa chứ?” Vivien sửng sốt khi nghe tôi kể cho nó nghe về lần tôi trốn đi chơi với B tối hôm triển lãm tranh ấy. “Đã ở bên nhau riêng tư vài lần như thế mà anh ta chưa hề hôn chị ư? Anh ta có vấn đề gì không đấy?!” Nó lại cất cao giọng, ngạc nhiên thì ít mà bất bình thì nhiều, khiến tôi bật cười. Rồi tôi chột dạ, hơi xấu hổ với phản ứng mạnh ấy của nó, cảm giác như một kẻ thất bại. Thất bại vì lẽ gì, tôi chẳng kịp nghĩ ra. Chiều đến, khi cả bọn đã về đến hostel nghỉ ngơi trước khi lại la cà dạo phố đêm, tôi kể chuyện cho con bé nghe thì nó cứ thiếu kiên nhẫn, hỏi tới tấp “chuyện ấy”, hai đứa cứ cười khúc khích giữa những câu chuyện của tôi, và khi tôi bảo nó “chưa có gì cả, thậm chí cả một nụ hôn” thì nó mới giật mình giãy nãy lên như thế. Tuy nhiên, nó đặc biệt thích chi tiết anh hôn chiếc găng tay của tôi trong khi mắt vẫn không rời khỏi mắt tôi, và nó bảo rằng B đúng là một người đàn ông nhạy cảm, lãng mạn và classy nhất mà nó từng biết đến. 

“Hừ … có lẽ em nên sống chậm lại một chút để hưởng thụ hương vị cuộc sống, chị nhỉ?” Vivien hỏi tôi mà như tự nói với chính mình. Rồi nó nhìn tôi, ánh mắt hơi xúc động. “Anh ấy tôn trọng chị nên mới đi chậm như thế, hàng hiếm thời nay chị ạ … có lẽ em nên hạnh phúc và trân trọng điều ấy, thay vì cứ chằm chặp lao vào những nhu cầu xôi thịt của tuổi trẻ?”

Tôi chẳng biết phải trả lời nó như thế nào. Cuộc sống thời đi học của tôi khác nó rất nhiều, mặc dù chỉ hơn nó dăm ba tuổi, nhưng với khác biệt văn hóa đông tây như thế, việc “vượt rào” với bạn trai trong xã hội và môi trường sống của tôi bị xem như một điều kinh khủng và phi đạo đức, có lẽ giáo dục gia đình và lề thói xã hội đã kềm giữ chúng tôi đầy hiệu quả. Chẳng biết như thế là tốt hay không, nhưng tôi nghĩ giá trị của người con gái phụ thuộc nhiều vào sự tự trọng của bản thân, biết nói không với bạn trai khi chưa phải lúc hay chưa sẵn sàng mà không nhất thiết phải quá cố gắng chứng tỏ sự kiêu hãnh của mình. Còn khi nào “phải lúc” thì thiên hình vạn trạng, việc ấy cũng khó bàn. Tôi bâng quơ nhìn đôi sóc đang khí thế chơi trò cút bắt với nhau trên nền cỏ úa đã bắt đầu nhú vài mầm xanh ở Central Park, nàng sóc cứ chạy loanh quanh rồi lại cố tình ngoáy nhìn lại xem chàng có tiếp tục đuổi nó hay không, rồi khi thấy chàng đã đứng cạnh tự bao giờ, nàng giật mình đánh rơi quả hạnh đào nàng vừa tìm được trước đấy, bỏ của chạy lấy người trong khi chàng kia lại tiếp tục hăng hái đuổi theo, trông ngộ nghĩnh buồn cười. Tôi bần thần, ngẩn ngơ tự hỏi lòng mình đã sẵn sàng cho những điều sẽ hoặc có thể xảy ra giữa tôi và B hay không, có phải tôi và anh đang chơi trò cút bắt với nhau như đôi sóc ấy hay không, và anh đang nghĩ gì? 

“Em nghĩ phụ nữ nói chung cũng chỉ có hai loại thôi,” Vivien lại tiếp tục nói, “hai loại ấy là …” nó hơi dừng lại, nháy mắt tinh nghịch nhìn tôi, “một loại giống em, một loại giống chị”, nói đến đây thì nó bật cười ha hả. Tôi nhìn nó không hiểu. 
“Chị ngây thơ của tôi ơi”, nó lại cất giọng ra vẻ rất sành điệu về đàn ông, “loại giống em là loại xôi thịt, ngồn ngộn như thế, đàn ông chúng nó khi nhìn vào thì chẳng buồn nghĩ ra những lời có cánh để mất công quyến rũ làm gì, khi có điều kiện thuận tiện là chúng “quất” luôn cho xong việc rồi mới tính đến bước tiếp theo!” Tôi mỉm cười, tự xác nhận trong đầu là dáng Vivien rất khêu gợi, trong khi vẫn im lặng mở to mắt nghe nó giải thích một chân lý vĩ đại. “Còn phụ nữ giống chị”, nó nhìn tôi đầy vẻ trịnh trọng, “mặc dù đàn ông có thể không nhất thiết phải bị chao đảo từ cái nhìn đầu tiên, nhưng họ luôn tò mò về chị, và một khi đã thích chị, họ sẽ tôn thờ chị và kiên nhẫn chờ đợi, nâng niu từng bước chị đi, và đối đãi với chị như với một nữ thánh!”

Tôi hơi xấu hổ khi nghe nó tung hô mình hơi quá đáng như thế, rồi điểm lại trong trí nhớ của mình, giữa tôi và B không hề tồn tại mối quan hệ thần thánh như Vivien vừa mô tả. Anh chưa bao giờ tặng hoa cho tôi, chưa bao giờ mời tôi đi đâu chơi một cách chính thức, anh chỉ luôn xuất hiện trong đời tôi một cách đột ngột, ồn ào, và lôi cuốn tôi đi theo những sở thích rồ dại bất chợt của anh. Và tôi cứ luôn bị cuốn vào vòng xoáy mãnh lực ấy, dù chưa đến mức gọi là “bất lực”, nhưng tôi biết mình đang dần mất tự chủ trước B. Mặc dù hay bông đùa nhưng anh luôn có một thái độ chính trực nhất định với tôi, chưa bao giờ anh có hành động hay thái độ sàm sỡ không phải lối nào cả. Rồi tôi thoáng nghĩ đến David. Trời ạ, dù giữa chúng tôi chưa có gì cụ thể để hình thành một “mối quan hệ”, nhưng rõ là David đã luôn đối đãi với tôi như một bà hoàng, anh luôn đĩnh đạc, tôn trọng tôi, nhất cử nhất động gì anh cũng muốn nghe ý kiến của tôi trước, “your wish is my command”, đại loại là như thế. Dĩ nhiên, những gì Vivien vừa phán không nhất thiết phải là chân lý bất di bất dịch nhưng vẫn có một số sự thật nào trong đấy, và việc ấy đã tác động một phần không nhỏ đến những lăn tăn của tôi trong mối quan hệ với người đàn ông khá đặc biệt này. 

Wednesday, April 11, 2018

Giáng Sinh xưa - Baby can I hold you? (32B)


Buổi sáng hôm ấy trời âm u nhưng không lạnh lắm. Anh trai Vivien làm tài xế đưa chúng tôi ra bến xe bus Greyhound để bắt chuyến đi $1 từ DC ra khu China Town của NYC. Tôi gà gật còn buồn ngủ vì đêm trước cứ trằn trọc mãi chẳng ngủ được rồi khi sáng sớm gà chưa gáy sáng là đã phải lên đường, trong khi bạn đồng hành của tôi thì như một lũ ong vỡ tổ, chúng nó cười nói ồn ào suốt chặng đường ra bến xe, sung sướng bàn bạn kế hoạch đi chơi, hồ hởi phấn khởi vì ngoài Luís ra thì cả bọn chưa đứa nào từng đặt chân đến NYC bao giờ. Xe vừa trờ tới nơi thì tôi thoáng thấy bóng dáng ai quen thuộc đang đứng cạnh một chiếc xe trông cũng quen thuộc nơi bãi đậu xe. Tim tôi đập thình thịch và hình ảnh trước mắt khiến tôi tỉnh ngủ hẳn. Đó chính là B, không ai khác. Anh đứng thẳng người, lặng im như một pho tượng, quân phục phẳng và chỉn chu, nếu đang bồng súng thì trông anh sẽ giống như một quân nhân đang đứng trong hàng duyệt danh dự của những buổi đón tiếp các quan chức cao cấp vậy. Bọn con gái lại xì xào khi B bước đến xe của bọn tôi để chào mọi người, Vivien khoái trá nháy mắt nhìn tôi khi nhận ra B, còn tôi thì bối rối cười gượng lại với bọn chúng. 

“Chào em, Sleeping Beauty!” B cười rạng rỡ, anh gỡ nón ra và gập cánh tay để giữ nó lại, tác phong nghiêm túc như thể anh vừa chào một nhân vật quan trọng một cách chính thức, tôi để ý mỗi khi anh mặc quân phục là anh nghiêm túc hơn bình thường.  
“Chào anh. Làm sao anh biết em đang buồn ngủ?” Tôi mỉm cười nhìn anh, cố rướn đôi mắt chắc vẫn còn hơi lờ đờ. 
“Trông em có vẻ hơi mệt do thiếu ngủ, em ổn chứ?” Anh nhìn tôi, nét mặt bình an khiến tôi cảm giác ấm áp trong lòng. 
“Em sẽ ổn thôi, hy vọng sẽ ngủ thêm được một chút khi lên xe bus.” Tôi cố lấy giọng bình thường trả lời anh rồi hỏi tiếp. “Anh làm gì ở đây thế?”
“Hôm nay tôi có việc ở DC, tiện thể sang đây tiễn em lên đường.” 

Tôi nhìn anh, lại mỉm cười. Anh vớ vẩn quá, tôi chỉ đi vài ngày thôi, làm gì phải tiễn biệt trịnh trọng đến thế. Như đoán được ý tôi, anh lại nói tiếp. 
“Tiễn em là một việc, còn việc khác quan trọng hơn, tôi nghĩ có lẽ em cần cái này.” Anh nói và đưa cho tôi một hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, thuốc chống say tàu xe. Tôi ngước nhìn anh, cảm thấy hơi chao đảo vì nghĩa cử ấy.

“Hy vọng em không cần phải dùng đến nó, nhưng nếu cần, chỉ uống một viên thôi nhé, đừng lạm dụng, thuốc này là loại ít buồn ngủ, nhưng với cơ địa của em thì có nhiều khả năng em sẽ dễ buồn ngủ hơn người bình thường.” Trời, bác sĩ B đang chẩn đoán bệnh cho tôi! Tôi nghĩ thế và cười ngoác miệng, cơn buồn ngủ như cũng vừa tan biến. 
“Và cả nhóm nhớ chọn một điểm hẹn và giờ hẹn để ai đi lạc có thể đến đó chờ mọi người. Như thế sẽ an toàn hơn.” B lại nói tiếp sau một thoáng ngập ngừng, tôi có cảm giác đây là yêu cầu của anh dành cho nhóm chỉ vì sự an toàn cho tôi thì đúng hơn. 

Lúc này anh lại cởi đôi găng trắng anh đang mang và cho vào túi quần, cầm lấy tay tôi và mỉm cười thật tươi. 
“Đôi găng tay dở hơi!” Tôi nói đùa và nháy mắt nhìn anh, nhớ lại tối hôm nọ tôi và anh cũng đã nghịch ngợm với chiếc găng tay của tôi và đã lúng túng vì sự vướng víu của nó như thế nào.
“Em nhớ gọi cho tôi vào tối nay nhé!” Anh nhìn thật sâu vào mắt tôi trong khi tôi vừa khẽ gật đầu, rồi, chợt nhớ là mình nên nói nhiều hơn là chỉ gật hoặc lắc đầu, tôi nói nhỏ, “Em sẽ gọi cho anh vào mỗi tối, được chứ?” Tôi hơi rún vai lại rồi cố tình cười tít mắt khiến anh bật cười, nét hân hoan tỏa rạng gương mặt hơi rám nắng trong một buổi sáng nhiều mây và ít nắng như hôm nay. 

Ai đó vừa bấm còi xe bíp bíp, tôi nhìn về hướng Vivien và đồng bọn thì thấy chúng nó đã đứng dàn hàng ngang với hành lý lổn ngổn từ đời nào. Xe bus cũng vừa trờ tới và chúng nó đã tuần tự lên xe. Tôi hốt hoảng hết nhìn B rồi nhìn xe bus, cảm giác anh đang nắm tay tôi thật chặt như chẳng muốn cho tôi đi. 
“Em phải đi thôi …” Tôi tần ngần. 
“Em vẫn còn kịp thay đổi ý định, nếu em muốn!” Lời anh thoảng nhẹ trong lớp sương sớm, mặt trời chưa mọc nhưng mắt anh đã xuất hiện vài tia sáng long lanh. Rồi cái siết tay của anh bỗng lỏng dần, anh lắc đầu rồi hít thở mạnh, khẽ nhắm mắt rồi lại nhanh chóng mở to mắt ra, như đang chống chọi với những ý nghĩ, dự định trong lòng mà anh muốn xua đi. “Không, em nên đi chơi như đã định, đừng nghe theo tôi!” Cuối cùng, anh cũng nói đầy quả quyết.

Tôi kéo tay về, anh lại nói khẽ.
“Em đi chơi vui nhé, và đừng nhớ tôi nhiều quá đấy!” 
“Sẽ không quá nhiều đâu!” Tôi cười trong veo và vừa quay đi thì anh đã nhanh chóng giữ tay tôi lại. 
“Em chia tay kiểu gì kỳ thế? Không có cả một cái ôm tiễn biệt ư?” 

Giọng anh nghe như một lời trách yêu và chuyên chở rất nhiều nụ cười, gần như reo vang. Tôi đứng chôn chân tại chỗ và trong chớp mắt, tôi cảm giác bị kéo nhẹ vào lòng anh, tôi vui thích khẽ nhắm mắt và áp mặt lên bờ ngực săn chắc ấy, lắng nghe nhịp đập hơi vội vã, và cảm nhận vòng tay ấm áp đang siết nhẹ lấy người tôi. Ôi, B, anh luôn làm tôi chao đảo, luôn xáo trộn sự bình yên và trật tự trong đời tôi mà tôi vừa chật vật lắm mới sắp xếp xong. Nhưng cũng giống như một ngôi nhà mà tất cả mọi thứ đều được sắp xếp gọn ghẽ tinh tươm đến hoàn hảo, ít nhiều thì trông nó sẽ như hơi thiếu vắng sự sống, sự có mặt của con người. Dãy sách tinh tươm gọn gàng trên giá trông sẽ lạnh lùng hơn hình ảnh vài quyển sách còn mở và nằm hờ hững đó đây, phải có một chút xáo trộn nào đó vào những trật tự hoàn hảo mới chứng tỏ có bàn tay con người đã chạm vào và truyền cho nó sức sống. Nhưng xáo trộn bao nhiêu thì vừa đủ và không quá nhiều? Tôi cứ có cảm giác anh đã mang bão tố đến và truyền lửa cho cuộc sống bình lặng của tôi thì đúng hơn. Và tôi cảm giác mình đang từ từ bị bén lửa, chẳng làm sao dập tắt được.

Tiếng còi xe lại bíp, lần này là từ xe bus, và tôi biết tôi sắp phải làm một việc đầy khó khăn. May sao, anh đã chủ động buông tay và đẩy nhẹ tôi ra, rồi anh hôn phớt lên má tôi khi thầm thì nói lời tạm biệt bên tai tôi khiến tôi nhũn cả người, đánh rơi hộp thuốc anh vừa đưa. Tôi quyết định nhanh, xoay người bước vội về xe bus mà không hề ngoáy lại một lần, vì tôi biết việc ấy nguy hiểm đến nhường nào. Vivien và lũ bạn của nó tung hô vang dội khi tôi vừa lót tót lên xe khiến tôi vừa bối rối vừa xấu hổ nóng hết cả người. Ông già lái xe nháy mắt tinh nghịch nhìn tôi và cười khìn khịt. 

“Ôi, các cô cậu thanh niên. Tôi sẽ không ngạc nhiên khi cậu ấy lại mò lên NYC tìm cô đấy, tin tôi đi!” 

Tôi cười nhẹ với ông, lí nhí xin lỗi vì bắt ông phải chờ, rồi lủi nhanh vào ghế và ngồi cạnh Vivien trong khi Luís chồm nhẹ lên từ phía sau, khều nhẹ vào vai tôi, trêu gì tôi đấy nhưng tai tôi lúc này lùng bùng chẳng còn nghe được gì nữa. Rồi xe cũng lăn bánh, tôi vẫn không đủ can đảm ngoáy nhìn B. Mọi việc diễn ra quá chóng vánh, tôi hít sâu và thở đều, cố giữ bình tĩnh sau cơn chấn động vừa rồi đã khiến tôi chao đảo tơi bời. 

Soft landing, good job Mr. Pilot!

Trưa nay khi đang ăn trưa với chồng, tự dưng ông nhìn mình ngỡ ngàng, bảo rằng "trông em rất đẹp, em đã làm gì đấy?" Giận quá. Tức là ông hỏi mình đã dùng thủ thuật gì để trông được như thế, đúng là dở hơi, nếu đang cưa gái mà hỏi ngờ nghệch thế thì gái nào ngã. Haizz. Nhưng thôi, ông vẫn còn có chút lương tâm mà khen vợ với một thái độ rất "thành tâm" thế thì vợ cũng chẳng thèm chấp. Còn vụ đã làm gì ấy hả, là mình hứng chí quẹt thêm mascara sáng nay, thế nên mắt long lanh hẳn ra chứ không kèm nhèm như thường lệ, té ra lại được chồng khen. Chẳng bù với ông con trai gallant 7 tuổi của mình. Luôn xem mẹ như thần tượng, hôm nào mẹ diện đẹp là ngẩn ngơ nhìn mẹ và khen mẹ không tiếc lời. Phải thế chứ, mới không uổng công tã bỉm và công sức phụng sự ông trong từng ấy năm trời.

Mình lang thang nói chuyện khen chê là vì nó có liên quan đến vụ mình đi máy bay tuần rồi. Chuyến bay đêm từ Cali về nhà, mất hơn 5 tiếng, đường bay về bão bùng tưng bừng khiến cho người hay say tàu xe như mình cũng bão tố phong ba tơi bời luôn. Nhưng khi sắp bước ra khỏi máy bay, gặp anh phi công và dàn tiếp viên đang đứng gần cửa và chào hành khách, mình vẫn nhớ "việc phải làm", mình bước đến chào và cám ơn anh phi công về chuyến bay tốt đẹp và chúc mừng anh đã cho máy bay hạ cánh êm ái. Chàng phi công trẻ ấy khi nghe người khác khen mình về phi vụ "hạ cánh êm ái" là mặt sáng bừng, cười tươi như hoa xuân, sung sướng cám ơn ngược lại mình! Mình tủm tỉm cười trong lòng. Nghề phi công có hai việc quan trọng chính quyết định kinh nghiệm và kỹ thuật lái, đó là lúc cất cánh và hạ cánh. Đặc biệt là hạ cánh. Cho con chim sắt cồng kềnh hạ cánh êm trên đường băng với tốc độ vài trăm km giờ không phải chuyện đùa, thế nên căn cứ vào độ êm của việc hạ cánh thì hành khách có thể đoán biết được trình độ và kinh nghiệm lái của người phi công, và không có món quà nào vô giá hơn việc xác nhận kỹ thuật lái của anh ta bằng một lời khen chân thành và cụ thể như thế. Thường thì ít ai biết hoặc nghĩ đến việc ấy, cho nên phi công rất ít khi được đón nhận lời khen mà họ rất xứng đáng được nhận.


Mai đây em lớn em làm phi công, 

Bay cao hơn nữa anh ơi biết không, 
Em thích bầu trời anh phi công ơi, 
Em thích bầu trời anh phi công ơi!!!

(Tự dưng trong lòng chợt nhớ tới bài hát hồi cấp một, hí hí)

Giáng Sinh xưa - New York! New York! (32A)

Hồi mới sang đây, mùa đông đầu tiên của tôi nơi xứ lạnh, được ngồi vắt vẻo bên ô cửa sổ vào một sáng cuối tuần và ngắm nhìn những bông hoa tuyết to như những viên bông gòn rơi lả tả trên gác chuông nhà thờ xa xa bên kia đường, thích thú theo dõi vài vị khách bộ hành đang vội vã bước nhanh về trạm chờ xe bus hoặc tạt nhanh vào một hiệu cà phê nào đó, lắng nghe những bản dương cầm độc tấu của Richard Clayderman và nhấp những ngụm trà gừng thơm và nóng, tôi cứ yên lặng hưởng thụ sự đơn độc không hề buồn tẻ của mình trong những tháng ngày ấy. Nhưng khi tuyết tan thì đường sá lại bùn lầy, bẩn không chịu nổi, chưa kể đường sá trơn trợt trong khi tôi phải đi bộ ngày hai lần ra trạm xe bus, vừa đi vừa cầu trời cho mình đừng té ngã, tôi bắt đầu ngao ngán mùa đông và mệt mỏi với hàng đống đồ ấm phải quàng khắp người mỗi khi bước ra khỏi nhà như thế này. Đám con gái trong khu căn hộ nơi tôi ở cũng bắt đầu xì xầm về những người đàn ông đặc biệt thi thoảng lại xuất hiện trước căn hộ của tôi trong vài tháng vừa qua mà tôi chẳng hề biết. Có lần đang ở hiệu giặt, tôi bắt chuyện với một đứa tôi quen mặt nhưng chưa bao giờ thật sự trò chuyện cùng thì mới vỡ ra vụ này. Tôi buồn cười, điểm lại thì thấy đúng là có đến ba người, và chẳng hiểu do vô tình hay cố ý, cả ba người này đều là những người đàn ông hấp dẫn đến hút hồn. David luôn ăn mặc đẹp và đứng đắn, thái độ và tác phong lịch thiệp nhã nhặn, B thì có phong cách hơi bụi hơn và thi thoảng lại xuất hiện với bộ quân phục sĩ quan chỉn chu khiến các cô gái cứ gọi là ngẩn tò te đến loạng choạng, “men in uniform” thì gái nào chẳng thích! Còn người thứ ba chính là Luís, chàng trai nam Mỹ có hai lúm đồng tiền sâu hoắm, răng trắng sáng bóng trên nền da nâu đồng khỏe mạnh, mắt đen láy dưới hàng lông mày rậm, và quần áo lúc nào cũng dạng body, khoe cơ thể đẹp của một vũ sư chuyên nghiệp, trông rất hip. Lần tôi nhảy can-can xong và trốn đi chơi với B nên bỏ lại áo khoác và ba lô trong cánh gà sân khấu, Vivien đã nhờ cậu ấy mang chúng trả cho tôi vào chiều hôm sau, ngay đúng lúc bọn sinh viên cũng vừa tan tầm về nhà nên chúng đã có cơ hội được ngắm cận cảnh cậu ấy. Tôi thích thú nghĩ ngợi, ba người đàn ông thuộc ba chủng tộc khác nhau nên cũng có nét đẹp rất khác nhau, nhưng về cơ bản thì họ đều có thân hình khỏe mạnh cân đối gần đến chuẩn, gương mặt nam tính và góc cạnh, cá tính cũng rất hay, mỗi người một vẻ. Sau khi trò chuyện với con bé ấy xong thì tôi bắt đầu tò mò về đám con gái ở đây, chẳng hiểu chúng nó nghĩ gì về mình, và cảm giác buồn cười nếu chúng nghĩ tôi là đứa hư thân mất nết, hay chỉ đơn giản là chúng ghen tỵ khi tôi “may mắn” quen biết nhiều trai đẹp đến vậy!

.

Chuyến đi New York City của tôi cùng Vivien và lũ bạn của nó, bao gồm cả Luís, đến nhanh hơn tôi mong đợi, và tôi đón nó với tâm trạng rất khác so với ban đầu khi tôi vừa được Vivien mời. NYC thật huyền diệu trong tưởng tượng của tôi. Bao nhiêu giai thoại về những con người phong lưu và nổi tiếng đã gắn với thành phố này, bao nhiêu thiếu nữ đã ôm mộng được biểu diễn ở Broadway và bao nhiêu thanh niên đã hăng hái lập nghiệp tại Wall Street với giấc mộng trở thành triệu phú chỉ sau một lần “thắng đậm”, hoặc chỉ đơn giản, nhờ may mắn? Còn những kẻ lữ hành, một du khách bé nhỏ như tôi, thì mong chờ gì ở đây? Có lẽ tôi chẳng mong chờ gì cả, bao nhiêu choáng ngợp trong tâm tưởng về một thành phố huyền thoại đã lấn át bất cứ tham vọng nào, nếu có, trong tôi.

“Em đi NYC thật à? Em sẽ ở đâu?” B hỏi, ngạc nhiên khi nghe tôi báo với anh về chuyến đi sắp tới của mình. Khi nghe tôi bảo anh rằng tôi sẽ ở hostel thì anh trợn tròn mắt. 
“Ôi, em không đùa chứ? Em sẽ phải ngủ chung và tắm chung với người lạ nếu ở hostel đấy! Em có chắc là sẽ ở hostel không?” Anh hỏi liên tục và làm tôi hoang mang về vụ “ngủ chung tắm chung” kinh hãi kia. Tôi cứ nghĩ anh đùa, nhưng nhìn nét mặt anh khi ấy thì tôi nghĩ anh không đùa. Tôi bần thần, Vivien đã chẳng giải thích gì về những việc ấy cả. Tôi chưa nghe nói đến hostel bao giờ, cứ nghĩ nó là một dạng hotel nào đấy, tra từ điển thì thấy giải thích là “nhà trọ”, thì tôi lại nghĩ có lẽ nó tương đương với khách sạn mini như ở Việt Nam. Thảo nào nó rẻ đến thế, và cũng nhờ thế thì bọn tôi mới đủ khả năng đi chơi chứ. 

“Anh giải thích thêm về vụ ấy xem nào!” Giọng tôi bắt đầu hoang mang. 
“Em sẽ không có phòng riêng, nhưng sẽ có giường riêng, một cái giường đơn. Phòng ngủ là một gian phòng rộng với những chiếc giường đơn kê san sát nhau …”
“Còn vụ … phòng tắm?” 
“Đó cũng là một dãy phòng dài, đường ống nước chạy dọc sát tường với những cái vòi sen san sát nhau, như trong quân đội ấy …” B tạm ngưng nói và thú vị quan sát nét mặt tôi, lúc này có lẽ đã kinh hãi cùng cực, “sẽ không có sự riêng tư nào hết!” B lại tiếp tục nói và nhìn tôi chằm chằm, rồi anh cười phá lên và khẽ lắc đầu. 
“Anh lại đùa, và tôi lại mắc lừa anh lần nữa!” Tôi thở dài. 
“Xin lỗi, tôi cứ nghĩ em sẽ sớm phát hiện rằng tôi đang đùa …”
“Làm sao tôi biết anh đang đùa khi mặt anh nghiêm túc thế kia? Và tôi không hề có kinh nghiệm đi du lịch bụi, tôi chẳng biết hostel là cái quỷ gì, tôi cũng chưa bao giờ đi tàu điện ngầm … ai cũng phải có trải nghiệm lần đầu tiên cho bất cứ việc gì chứ? Làm sao tôi có thể biết anh đang đùa ác như thế?” 
“Xin lỗi, tôi … hơi vô tâm về việc ấy.” Anh hạ thấp giọng. “Em tin tưởng tôi nhiều đến thế sao?” Giọng anh lúc này còn trầm xuống thêm vài bậc khiến nó trở nên êm ái hơn bao giờ hết. Tôi không trả lời anh, cảm xúc lẫn lộn, chẳng còn bực bội nữa nhưng chắc chắn tôi đang không vui.
“Vụ … vụ ngủ chung là có thật đấy, nhưng vụ … phòng tắm là do tôi đơm đặt để trêu em một chút thôi …” Tôi nghĩ anh đang cố nhịn cười. “Dù sao … em cũng nên cẩn thận khi ở chung với nhiều người lạ như thế. Em hứa với tôi sẽ không tách nhóm và đi lang thang một mình nhé?”
“Tôi biết cách tự bảo vệ mình!” Tôi nói nhỏ, vẫn không nhìn anh. 

Tôi không thích phải chia tay với anh như thế này trước chuyến đi của mình. Những ngày qua tôi cứ mong ngóng được gặp anh khi anh đi vắng, giờ đây anh vừa về thì tôi lại đi, thế nên khi nghe đến chuyện “ngủ chung tắm chung” kia, tôi đã thoáng nghĩ sẽ có cớ hủy luôn, để không phải xa anh, và kết cuộc là tôi lại mắc lừa anh thế này, thật thảm hại. 

“Thật không phải khi tôi đã nghĩ ước gì em không có chuyến đi này … vì những ngày qua tôi … tôi đã nhớ em kinh khủng.” B vừa nói vừa mân mê chiếc nón trên tay, nhìn tôi với ánh mắt thật ấm. 
“Em cũng đã nhớ anh thật nhiều”!” Đó là điều tôi suýt thốt ra nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn im bặt, thì anh đã hỏi. 
“Em có nhớ tôi không?” 

Tôi mỉm cười và sung sướng gật đầu. 

“Em không thể nói ra điều ấy được sao?” Anh lại hỏi và nhìn tôi dò xét khiến tôi lúng túng. Bản tính tôi rất riêng tư với những suy nghĩ riêng tư rất ít khi được thổ lộ ra ngoài, bình thường đã kiệm lời khen và càng khó hơn với những lời nói yêu đương tha thiết. Cuối cùng, dốc hết can đảm, tôi cũng mở được lời. 

“Em đã nhớ anh, nhiều hơn cả nhớ nữa.” 

Cuối cùng, tôi cũng đã có cuộc chia tay ấm áp với B trước khi “xuất bến” cùng Vivien và lũ bạn đang hồ hởi phấn khích tột độ của nó. 

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...