Thursday, October 25, 2018

Giáng Sinh xưa - Edelweiss (49B)




“Ôi, em không thể phân biệt được đâu là anh đâu là ba anh đấy!” 

Tôi kêu lên kinh ngạc và thích thú khi nhìn vào hai khung ảnh mà B vừa đưa cho tôi xem khi chúng tôi đã về đến nhà anh. Hai khung ảnh đen trắng có chân dung hai người đàn ông tuổi đôi mươi trong quân phục hải quân, giống nhau như hai giọt nước. B mỉm cười và gật đầu. 

“Có những lúc anh biết mẹ anh cứ lặng lẽ ngắm anh từ xa vì trông anh giống chồng bà ấy quá.”
“Nghĩa là bà ấy vẫn còn yêu ba anh?”
“Anh cũng nghĩ như thế. Đôi khi yêu và hận không có ranh giới rõ rệt em ạ.”
“Yêu nhiều thì hận cũng lắm mà!” Tôi gật gù tán thành. “Liệu họ sẽ có khả năng hàn gắn với nhau sau bao nhiêu năm đổ vỡ kia không anh?”
“Anh chẳng biết nữa, chưa bao giờ mẹ anh đề cập đến điều ấy.”
Không khí hơi chùng xuống, rồi anh lục tìm trong ngăn kéo và lôi ra một chiếc hộp xì gà vuông bằng gỗ với cạnh chừng hai mươi centimet. 
“Đây là một dạng kỷ vật của ba anh. Chẳng hiểu tại sao anh đã rất thích chiếc hộp này khi còn bé, và khi ông cho anh chiếc hộp, anh đã mừng rỡ cất giữ nó như một món đồ quý giá.”

B mỉm cười khi anh mở hộp xì gà, khẽ nhắm mắt thích thú hít hà mùi hương từ chiếc hộp và lôi ra vài bức ảnh của ba anh thời ông ấy đang đồn trú ở Đức trong những năm cuối của thập niên năm mươi. Trong bức ảnh trắng đen, một quân nhân trẻ ở độ tuổi đôi mươi thật đẹp trai trong quân phục rằn ri đang ngồi trong xe Jeep quân đội, mũ đội lệch, kính râm thật ngầu, tay cầm điếu thuốc cháy dở, miệng cười thật tươi. 

“Đây là hình ảnh cuối cùng của chiếc xe Jeep, cũng có thể là nụ cười cuối cùng của ông ấy trước khi chiếc xe mất tích vào ngày hôm sau.” B mỉm cười giải thích cho tôi. “Tối hôm ấy, ông và các bạn đồng ngũ được phép đi vào trung tâm thành phố, thế là cả hội kéo đi uống rượu và say xỉn đến nỗi chẳng biết đã đậu xe ở chỗ nào, cuối cùng cả hội phải đi bộ hơn chục cây số trở về trại vì mất xe. Sau vụ ấy, vì ba anh là người lái xe nên ông phải chịu trách nhiệm chính và do đó cũng bị khiển trách nặng nhất. Cả mấy tháng sau đó, ông đã phải đi đổ rác và rửa xe miệt mài cho cả trại!”

Tôi bật cười khi nghe chuyện của ba anh thời ông còn trẻ. Đúng là cha nào con nấy, đều là những kẻ phiêu lưu mạo hiểm, thách thức hiểm nguy và chẳng biết sợ là gì.

“Và đây là những bức thư ông ấy đã viết cho mẹ anh trong thời gian ông đi công tác xa nhà.” Mắt B hơi tối lại. “Anh đã lục tìm chúng trong thùng rác và giữ lại … bà ấy đã vứt chúng đi hồi họ mới chia tay …”

Tôi xúc động khi nghe điều anh vừa chia sẻ và đọc thư. Những dòng chữ thẳng đứng, rắn rỏi nhưng lời lẽ thì khá mềm mại đã hé mở nhiều chi tiết thú vị về ngài Đại tá hải quân đặc biệt tôi vừa gặp sáng nay. Ông có gương mặt vuông vức và cương nghị của một vị tướng lãnh quân đội nhưng thần thái dịu dàng trong đôi mắt ông lại phản bội sự cứng rắn bề ngoài ấy. Ông luôn nhìn tôi với ánh mắt ấm áp và trìu mến lúc nói chuyện, như có một sự mềm mỏng tiềm ẩn sâu bên trong lớp vỏ bọc cứng rắn đến hơi lạnh lùng bề ngoài lúc mới gặp. Tướng quân đội hay nhà thơ, chẳng phải rốt cuộc chúng ta cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt với đủ vui buồn yêu ghét đấy sao. Tôi thở dài, chợt nghĩ đến Jacqueline và những thăng trầm bà đã trải qua cùng người đàn ông đáng mến mà tôi vừa gặp, lòng cầu mong mọi việc tốt lành cho cả gia đình ấy. 

“Hay là mình ‘gài độ’ cho họ gặp lại nhau nhé?” Tôi nhìn anh và cười lí lắc.
“Vụ ấy hả, anh chẳng biết nữa. Một canh bạc khá nguy hiểm đây. Khả năng là họ sẽ gặp lại, mẹ anh sẽ tha thứ cho ông ấy, hoặc … bà ấy sẽ nghỉ chơi cả em và anh ra vì tội phản bội!” Anh cười, ấp hai tay lên mặt tôi.
“Bà ấy mê anh và rất thương em, sẽ không nỡ nghỉ chơi chúng ta đâu anh ạ!” Tôi lại cố gỡ gạc khiến anh bật cười.
“Khi nãy anh phát hiện một sự thật thú vị về cha con anh. Anh và ông ấy đều có một sự gắn kết đặc biệt với phim ‘The sound of music’ và bài nhạc nền Edelweiss của phim này. Có lẽ vì ba anh có gốc gác Áo và phim cũng nói về một nhân vật lịch sử của nước Áo là Đại tá hải quân Von Trapp. Còn anh thì chẳng thực sự có lý do gì rõ rệt như ông ấy, nhưng hồi bé tự dưng anh rất thích phim này. Có lẽ vì anh thấy hình ảnh ba mình qua ngài Đại tá nghiêm nghị trong phim cùng lũ trẻ con nghịch như quỷ sứ mà anh từng ao ước được là một thành viên trong ấy!” Anh cười giòn. “Thật buồn cười, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, anh và ông ấy đã phát hiện nhiều điểm giống nhau đến lạ lùng mà trước đây cả anh và ông ấy chưa bao giờ có thể nghĩ đến!”

Tôi mỉm cười, thích thú nhìn cách anh bộc bạch tình cảm rất thật với ba anh. Đàn ông cũng thật lạ, cứ hay giấu giếm và nén chặt tình cảm để rồi tự làm khổ mình, nhất là những người đàn ông được trui rèn trong một môi trường nghiêm khắc và kỷ luật như thế này.

“Ôi, em cũng rất thích phim ấy. Hồi còn bé, truyền hình hay phát sóng phim này, em và cả nhà cứ xem đi xem lại mãi không chán!”
“Phim phản ánh khá chân thực cuộc đời ngài Đại tá ấy đấy. Một sĩ quan quả cảm đã lập nhiều công trạng cho hải quân Áo, một nhà ái quốc khảng khái. Ông đã đành đoạn từ bỏ quê hương khi Hitler vừa manh nha bành trướng châu Âu và muốn thu phục quân đội Áo. Edelweiss là một bông hoa biểu tượng cho sự tinh khiết và một tinh thần quả cảm bất khuất, cũng là bông hoa biểu tượng của nước Áo nữa. Bài hát này được viết cho phim cũng là để phản ánh tâm trạng giằng xé của ngài Đại tá ái quốc, từ đó nó được xem như bài hát biểu tượng liên quan đến nước Áo. Đã có nhiều người lầm tưởng đây là quốc ca Áo đấy.” Anh mỉm cười sau khi hăng hái giảng giải cho tôi về bông hoa biểu tượng và bài hát đẹp đẽ kia. 
“Em nhớ hồi anh đưa em đi xem hải cảng về đêm trên đồi cao, anh đã huýt sáo bài này.”
“Trời đất, em nhớ cả chuyện linh tinh như thế ư? Anh còn chẳng nhớ việc ấy!” B ngạc nhiên nhìn tôi nhưng ánh mắt anh thật hạnh phúc. 
“Ôi em nhớ nhiều chuyện lắm!” Tôi tủm tỉm cười, mơ màng nhớ đến buổi tối lạnh cóng ấy và cả tai nạn vô duyên của tôi có liên quan đến chiếc corset chết tiệt kia.
“Em nhắc đến tối hôm ấy làm anh lại nhớ đến ‘the C incident’ của em đêm ấy nhé!” 

B cười láu cá và nhìn tôi với ánh mắt trêu ghẹo thật đáng ghét, thế là tôi quyết định trêu lại anh. 

“Vâng. Tai nạn của em cũng dẫn đến tai nạn của một người khác vào sáng hôm sau chứ gì!” Tôi nháy mắt nhìn B. “Có người đã chẳng dám giải thích gì với cậu bạn đã phát hiện ra cái vật ấy, lòng ngậm ngùi vì có tiếng mà chẳng được miếng!” 

B cười to khi nghe tôi đục khoét vào nỗi đau ấy của mình, kéo tôi vào lòng và cắn nhẹ vào tai tôi. “Trông em hiền lành mà tinh quái lợi hại thật ấy! Sáng hôm ấy thằng bạn anh cũng tò mò, cậu ta hỏi đủ thứ về em, thế là anh có dịp ca tụng em lên đến tận mây xanh luôn!”
“Trời! Thế anh ấy có ghen tỵ với thằng bạn may mắn của mình không đấy?” 
“Chắc là không ghen tỵ, nhưng thèm thuồng thì rõ rồi!” 

Tôi bật cười trước câu chuyện vớ vẩn ấy, lòng lại dâng lên cảm xúc cuộn tràn khi nhớ lại những ngày tháng mới quen và đang thăm dò nhau của cả hai. B có lẽ cũng đang có cùng cảm xúc như tôi, anh nhìn tôi trân trối, ánh mắt lại nồng nàn yêu thương khiến tôi không cưỡng lại được, vội kiễng chân lên và hôn B say đắm khiến anh bất ngờ nhưng lại hạnh phúc lâng lâng, vòng tay ôm tôi thật dịu dàng. 

“Anh rất thích khi em chủ động hôn anh như thế này!” B thầm thì vào tai tôi. “Đàn ông cũng thích có cảm giác được yêu đấy!” Anh lại mỉm cười, khẽ vùi mặt vào tóc tôi khiến tôi rùng mình. 
“Vậy là đàn ông cũng có một sự yếu đuối nhất định hả anh?”

B hơi im lặng trong một thoáng, rồi trả lời tôi.

“Có chứ em. Với phụ nữ, đàn ông luôn bị chinh phục dù bề ngoài có thể không thể hiện ra.” B mỉm cười và khẽ áp má lên mặt tôi, cảm giác cọ xát từ lớp râu hàm vừa lún phún chưa cạo ấy khiến tôi lại rùng mình vì nhột nhạt rồi cười khúc khích. B cũng cười trước việc ấy và nói tiếp. “Anh đã trải qua một đợt trầm cảm kéo dài cho đến khi gặp và quen em … có thể nói, em đã cứu anh khỏi một vòng xoáy không lối thoát … anh chưa bao giờ trải qua những cảm giác tuyệt vời mà em đã mang lại cho anh. Em có hiểu không?”

Tôi lắc đầu, mắt đã hơi ướt vì những lời tâm sự rất ngọt ngào và sâu lắng được nghe lần đầu từ B. Người hay đùa như anh mà cũng đã trầm cảm ư? Lại nhớ lần Jacqueline kể với tôi, rằng anh đã đổi tính từ một năm nay, vậy bản chất của anh có lẽ chẳng phải hay bông đùa như anh đã cố thể hiện chăng?

“Anh đã không đùa khi bảo em rằng em đánh cắp trái tim anh, em còn nhớ không?” B mỉm cười nhìn tôi và mở tròn mắt, xúc động khi thấy mắt tôi đang ươn ướt. “Dĩ nhiên, anh cũng từng có bạn gái trước khi quen em, nhưng anh chỉ thật sự biết yêu từ khi quen em thôi bé ạ. Anh chưa bao giờ tâm sự chuyện sâu kín giữa anh và ba anh với bất cứ ai, em là người đầu tiên anh có thể trải lòng cùng. Và … cũng chính em là người đã giúp anh giải tỏa nỗi đau đớn và rạn nứt trong quan hệ với ông ấy, giúp anh lấy lại cân bằng về mọi mặt. Anh đã cảm ơn em bao giờ chưa nhỉ?”

Tôi lại nhìn B trân trối, không ngờ mình có thể chạm được vào sự mong manh của người đàn ông lúc nào trông cũng mạnh mẽ cứng cáp ấy. Mắt anh lúc này đã long lanh những tia sáng hạnh phúc và bình an, anh vẫn vòng tay ôm tôi, lúc này tôi lại ngả đầu lên ngực anh trong khi anh lắc lư nhè nhẹ và tựa cằm lên tóc tôi. 

“Em cũng phải cảm ơn anh đã tin tưởng em và chia sẻ với em những chuyện sâu kín như thế.” Giọng tôi thoảng nhẹ, vẫn còn vương vẩn một âm hưởng xúc động. “Em nghĩ anh phải là người dũng cảm mới có thể phơi bày phần nội tâm bị tổn thương trước người khác như thế. Đối với em, đó là nét đẹp cao thượng nơi người đàn ông đấy anh ạ!” 

B khẽ gật đầu, chẳng nói gì thêm, tôi cũng im lặng hòa mình vào khoảng không riêng tư tuyệt vời giữa chúng tôi lúc ấy. Yêu và được yêu, hiểu và được hiểu, có lẽ tôi và anh chẳng còn mong đợi gì nhiều hơn ở nhau nữa. 

“Này B, nhân nói về phim và bài hát Edelweiss, em hy vọng sẽ đàn được bài này. Anh dạy em đàn nhé?” Tôi thay đổi đề tài. 
“Edelweiss có giai điệu đơn giản mà, em chẳng cần ai chỉ dạy đâu. Anh nghĩ em tự đàn được đấy.”
“Cám ơn anh đã đánh giá em cao như thế!” Tôi cười. “Có thể em sẽ tự mò ra cách đánh giai điệu nhưng em chưa biết cách tự đệm đàn bằng tay trái đâu anh ạ.”
“Vậy thì anh sẽ đệm cho em!” 

B vừa nói vừa đứng lên rồi dắt tay tôi đi xuống tiền sảnh dưới nhà, nơi chiếc dương cầm đen tuyền vẫn nằm im lìm, giận dỗi chờ tôi từ nhiều ngày nay bên cạnh chiếc ghế băng bọc nhung đỏ sậm quen thuộc. 

“Anh biết, em đã phải trốn học để đi chơi với anh cũng khá nhiều, hôm nay em lại học bù, nhé!” 

B nháy mắt với tôi khi anh mở nắp đậy dãy phím đàn lên. Tôi lại giả vờ thổi mạnh lên trên ấy như để thổi đi lớp bụi tưởng tượng nhằm phụ họa lời B vừa nói khiến anh thích chí cười vang.

“Anh phụ trách việc nhấn pedal chân nhé!” 

Tôi phân công cho B và anh lắc đầu vờ ngán ngẩm bảo tôi lười quá. Sau khi tôi tập giai điệu trước rồi đến B thử phần đệm, chẳng mất nhiều thời gian, tôi và anh đã ráp lại và cùng nhau đàn hết cả bài Edelweiss khá nhuần nhuyễn, vượt xa sự mong đợi của tôi. Anh chỉ tôi cách nhấn và luyến âm bằng cách tạo thêm vài nốt không có trong bài nhạc gốc để giai điệu trơn mượt hơn và thích thú khi thấy tôi đàn những nốt nhạc đột phá ấy chẳng khó khăn gì. 

Edelweiss Edelweiss
Every morning you greet me
Small and white
Clean and bright
You look happy to meet me

Blossom of snow may you bloom and grow
Bloom and grow forever
Edelweiss Edelweiss
Bless my homeland forever

Giai điệu mượt mà da diết phát ra từ chiếc dương cầm ngân vang khắp nhà khiến tôi không khỏi mường tượng đến giọng hát trầm ấm của ngài Đại tá Von Trapp và câu chuyện tình yêu dễ thương trong phim, lại được đàn cùng với người đàn ông tôi yêu đắm đuối … cứ thế tôi nhập tâm đến nỗi vừa đàn vừa nhắm mắt lúc nào chẳng hay. 

“Xoảng!!!”

Có tiếng thủy tinh hay sành sứ vừa rơi gần cửa chính khiến tôi và B giật mình cùng ngừng tay đàn và nhìn ra đấy. Jacqueline vừa về đến nhà từ lúc nào tôi chẳng rõ, chỉ đoán biết bà đã im lặng đứng đấy, mắt đang rưng rưng ngấn lệ vì hình ảnh và âm thanh trước mặt mình. Bài hát ấy đã khiến bà bồi hồi nhớ đến ngài Đại tá hải quân gốc Áo đẹp trai mà chúng tôi vừa đi thăm về. Đây cũng chính là nhạc nền của bộ phim “The sound of music” mà ông bà từng xem với nhau trong lần hẹn hò đầu tiên, một trong những kỷ niệm tình yêu đẹp đẽ khó quên trong đời người phụ nữ Pháp thanh tao và đẹp không có tuổi ấy.

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...