Tuesday, February 19, 2019

Giáng Sinh xưa - The spy who loved me (52)


Cuộc nói chuyện nặng nề đầy khó khăn kia như vừa rút sạch năng lượng ra khỏi người. Về đến nhà, tôi mệt mỏi và buồn bã đưa mắt nhìn khắp căn hộ thân quen mà mình sắp phải chia tay chỉ trong vòng vài tuần lễ. Bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, những ngày đông giá buốt chỉ có sách và âm nhạc làm bạn đồng hành, rồi những ngày xuân rộn rã, háo hức ùa đến lúc nào không hay, tuôn đầy nắng ấm vào tâm hồn đang yêu và lâng lâng hạnh phúc của tôi sau những ngày chờ đợi người tôi yêu nói lời tỏ tình chính thức. Người đàn ông giỏi giang, đẹp trai và lịch lãm của tôi cũng từng bị tẽn tò tại đây một lần vì đã bắt nhầm sóng mà tôi đã ngây thơ vô tình phát sai tín hiệu trong lần hẹn hò đẹp đẽ đầu tiên, và rồi sau khi dìu tôi lần đầu qua những cung bậc đam mê của vườn Địa đàng, anh đã nghiễm nhiên trở thành chủ nhân thứ hai của căn hộ này, nơi tôi và anh đã ẩn náu khỏi thế giới chung quanh và đã trải qua những ngày tháng yêu đương cuồng nhiệt và bốc cháy. Tôi bước chầm chậm khắp phòng, vờn nhẹ đầu ngón tay lên thành ghế sofa, lên mép đã mòn vẹt của chiếc bàn con mà tôi nhặt được ở góc phố ngày nào khi ai đó dọn nhà mùa xuân và không cần nó nữa, lên chiếc tủ bếp nơi B thường lục lọi tìm thức ăn những khi anh xuất hiện bất ngờ với chiếc dạ dày rỗng cùng một trái tim luôn tràn đầy yêu thương và một cơ thể căng đầy sức sống … Tôi cảm giác nơi đâu tôi chạm vào đều có dấu ấn của anh để lại, đầu ngón tay tôi hơi tê dại như đang chạm vào rung động của những sợi dây đàn mỗi khi có bàn tay đẹp của B lấn lướt, nghĩ đến đó tôi bỗng sợ hãi, giật thót người rồi nhanh chóng rụt tay lại như sợ phải đối diện với những ảo giác anh vừa gây ra cho tôi, hay do tôi tự tạo ra cho mình tôi cũng chẳng rõ nữa. 

Có tiếng cào nhẹ ở cửa chính khiến dòng suy tư bất tận trong tôi vừa bị cắt ngang, có lẽ lại là con mèo hoang thi thoảng vẫn đến “gõ cửa” và xin ăn trong những tuần lễ gần đây. Tôi vốn rất yêu mèo, từ bé đã luôn nuôi mèo trong nhà nên dễ mủi lòng trước những con mèo vô gia cư đói khát như thế này trong khi tôi lại không được phép mang nó vào nhà và nuôi chính thức. Khi cúi người đặt bát thức ăn xuống đất cho con mèo ngoan ngoãn kia, tiện tay tôi lơ đãng lôi ra một mảnh giấy rơi trong kẹt cửa, định vo lại rồi quẳng vào thùng rác nhưng linh tính lại mách bảo tôi không được làm thế. Tôi mở mảnh giấy ra và rụng rời chân tay khi đọc nội dung trong ấy.

Đó là tin nhắn của David, có vẻ được viết vội vàng rồi nhét vào kẹt cửa và được gửi cùng ngày tôi nhận được tin nhắn của Vivien hẹn gặp rồi mời tôi tham gia nhảy can-can với nhóm bạn của nó dạo nào. Chẳng hiểu sao tôi lại chỉ bắt gặp mẩu tin của Vivien, trong khi tin nhắn của David lại rơi sâu vào kẹt cửa và mất tích ở đấy trong nhiều tháng qua. 

“Xin lỗi vì đã đường đột đến nhà em, không gặp được em nên anh đành để lại tin nhắn này vì đang vội. Có lẽ anh sẽ không có cơ hội gặp lại em trong một thời gian dài vì anh sắp phải đi công tác bất ngờ … hãy thứ lỗi cho anh vì đã không kịp chào em. Có rất nhiều điều anh muốn nói cùng em, tất cả đều gói gọn trong lá thư viết vội đêm trước … hy vọng em sẽ dành thời gian đọc nó. Hẹn gặp lại. David.”

Tôi bần thần một hồi, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì. Sau cú điện thoại bất ngờ hôm nọ, David đã giữ đúng lời hứa, không gọi lại, không tìm gặp tôi. Tôi có tìm cách gọi David để chia buồn về việc ba anh mất nhưng anh chẳng trả lời. Gọi năm lần bảy lượt, tôi nghĩ anh đã đổi số điện thoại nhưng Linda xác nhận với tôi đó vẫn là số cũ của anh. Vậy là anh đã cố tránh mặt tôi. Lòng buồn bã khi nghĩ đến David, tôi chợt nhớ đến lá thư mà anh đã nhắc đến trong tin nhắn. Anh nói đến lá thư nào đấy nhỉ? 

Thôi đúng rồi. Khi dọn vào đây, vì biết mình sẽ chỉ ở tạm nên tôi đã dùng địa chỉ thư tín là văn phòng giáo sư Reynolds cho tiện, thế nên tôi chẳng bao giờ động đến hộp thư của căn hộ này. Chợt hiểu ra, tôi vội vã chạy như bay xuống tầng trệt nơi có dãy hộp thư, rồi chợt nhớ mình chẳng có chìa khóa, lại chạy ào lên căn hộ, úp ngược chiếc bát sứ đựng những thứ linh tinh ra sàn nhà rồi hoảng loạn dùng cả hai tay cào bới mớ của nả linh tinh ấy với hy vọng tìm được chìa khóa hòm thư. Đây rồi, chiếc chìa khóa nhỏ xíu bằng ngón tay út vừa văng ra, tôi tóm lấy nó rồi lại chạy ào ra khỏi căn hộ, suýt nữa thì ngã nhào khi đang ở vài bậc thang cuối dẫn xuống tầng trệt. 

Trống ngực đập mạnh khiến tim tôi như sắp bắn ra ngoài, tay tôi run rẩy tra chìa vào ổ khóa hộp thư, vặn mãi mà cái khóa cứng đầu vẫn chẳng chịu mở cho, rồi tôi chợt nhận ra mình đã ra sức vặn nhầm hộp thư của người khác. Đây rồi, cái hộp thư đóng bụi của tôi, trống rỗng chẳng có nổi một mảnh giấy vụn hay thậm chí cái xác khô của những con bọ mùa hè, lá thư của David thì vẫn cô đơn lặng lẽ nằm đấy chờ tôi trong vài tháng qua. Tôi run run cầm lấy lá thư, chẳng kịp nghĩ đến việc khóa hộp thư lại rồi đi thật chậm lên lầu trong khi chân chỉ muốn chạy thật nhanh để đọc được những điều David muốn nhắn gửi. Để làm gì, tôi cũng chẳng biết. Dù sao tôi cũng không còn ở Mỹ lâu ngày nữa, nếu giải tỏa được gì với anh, tôi vẫn hy vọng mình sẽ sớm có cơ hội thực hiện. 

Đọc thư David, tôi khóc ngon lành. Khóc vì thương anh, một thứ tình thương xuất phát từ sự cảm thông của một người thứ ba, một người bạn, với một sự khách quan đặc biệt và hoàn toàn không mang dấu vết của sự thương hại từ một kẻ “phụ bạc” đầy tội lỗi. Thư David viết không hẳn là thư tình, trong thư anh chẳng hề nói anh yêu tôi nhưng tình cảm ấy thì đã bộc lộ quá rõ ràng không thể chối cãi. Một thứ tình cảm dịu êm, nhẹ nhàng, một thứ tình yêu đằm thắm được ngụy trang bằng những ngôn từ thoáng đạt và trau chuốt. Thư David viết giống như một câu chuyện thu nhỏ về những ngày tôi và anh vừa quen biết nhau, như những trang nhật ký viết vội, nó khiến tôi cảm giác như đang đi ngược lại những ngày đầu bỡ ngỡ chưa có bạn bè, ngại ngùng với người lạ và văn hóa lạ, nghĩ về những ngày tháng tưởng như đã rất xa rồi khiến lòng tôi mang mác một nỗi nhớ thật khó tả. Biết anh đang viết vội nhưng nét chữ thảo hơi nghiêng và đều đặn đã cho tôi biết sự tỉ mẩn của người viết cùng sự trân trọng dành cho người nhận thư của anh. Văn phong của David cũng rất mượt mà, tinh tế, biểu cảm nhưng không quá đà, giống y như tính cách của anh vậy. 

Tôi thở dài, mở cửa sổ và leo ra nóc nhà, ngồi bó gối, bần thần nghĩ ngợi không biết làm cách nào cho David biết tôi đã đọc thư anh, rằng tôi đã hiểu ra sự thật về việc anh mất tích không báo trước như thế, và nhất là tôi không hề ngó lơ những tình cảm đẹp anh đã dành cho tôi và muốn cám ơn anh về việc ấy. Dù không đáp lại tình cảm của anh nhưng tôi nghĩ, ít ra đó cũng là cách cư xử đẹp của loài người với nhau, và David xứng đáng được tôn trọng như thế. Nắng đã gần tắt, hoàng hôn treo lơ lửng trên gác chuông nhà thờ xa xa bên kia đường, hắt những tia nắng cuối ngày lên những chùm lá cây đã bắt đầu manh nha đổi màu báo hiệu thu về. Một cơn gió thoảng nhẹ khiến tôi hơi rùng mình vì hơi lạnh đầu thu.
.
“Ôi, David!” 
Tôi thảng thốt kêu lên và chết trân khi nhìn thấy David đứng trước cửa nhà mình, dáng cao và gầy hốc hác thấy rõ khiến tôi hơi có chút mủi lòng.
“Khi nãy em gọi mà không để lại tin nhắn như mọi lần, anh cảm giác có việc gì đấy chẳng lành nên quyết định sang gặp em … Hy vọng em không phiền về việc ấy …”
“Ồ, không, không đâu David …” 

Tôi cứ ấp úng chẳng ra đầu ra đuôi, bối rối quay mặt đi và lén lau những giọt nước mắt còn sót lại. Bỡ ngỡ quá. Lúc vừa định thần sau khi đọc thư anh xong, tôi quyết định gọi David, có cảm giác mình đang cố vớt vát trong một nỗ lực làm dịu bớt những ưu tư phiền muộn không đáng có cho bất cứ ai vì sự vô tình của mình. Nhìn David vừa gần gũi vừa xa lạ, giờ đây lại vừa phát hiện ra một số sự kiện không may mà anh đã trải qua, tôi thấy mình thật ngớ ngẩn trong tình huống kỳ lạ này. Tôi lóng ngóng mời David vào nhà, không muốn đóng cửa nhưng lại nhác thấy vài đôi mắt tò mò từ những ô cửa sổ kế cận, thế nên tôi lại đổi ý.

“Anh đã không nói gì về mình hồi mới quen em là có lý do riêng.” David mở lời. “Công việc của anh có liên quan đến những vấn đề nhạy cảm quốc gia, và anh không được chia sẻ những gì anh làm, sẽ đi đâu, với bất cứ ai, kể cả với gia đình như cha mẹ, anh chị em, vợ con. Dĩ nhiên, hiện tại thì là với … cha mẹ và anh chị em.” 
David hơi húng hắng khi nói đến đấy, trong khi tôi bắt đầu nhấp nhổm trên ghế, cố giữ im lặng, lòng dâng lên những cơn hồi hộp cuộn trào. 

“Sau lần cuối gặp em, anh nhận được công tác khẩn, và phải đi ngay trong vòng hai mươi bốn giờ. Anh không được phép gọi điện thoại, gửi email cho bất cứ ai và cho họ biết mình sắp đi xa kể từ khi nhận công tác. Đó sẽ là một chuyến đi dài ngày, anh chỉ có thể nói như thế.” 

Tôi suýt giật bắn người lên, cảm giác mình lại sắp vướng vào một điệp vụ bất khả. Lại thêm một người đàn ông với những mật vụ mà tôi chẳng hề biết hoặc được phép biết đang sắp giãi bày với tôi tại sao tự dưng anh ta bỗng mất tích trong vài tháng qua. Kịch tính cuộc đời lại bắt đầu tăng lên theo cấp số nhân, tôi lẩm bẩm trong trí ... 
“Đó là một công tác cực kỳ khó khăn, và có phần nguy hiểm vì anh thường bị phân tâm khi cứ hay nghĩ đến em.” 

Nói đến đây, David mở ví ra và đưa cho tôi tấm ảnh của chúng tôi vào đêm giao thừa, lúc này đã hơi sờn góc. Trong ảnh, tôi hơi nép người vào David, mỉm cười, anh cũng mỉm cười trông rất hạnh phúc. Quả thật, khi nhìn tấm ảnh ấy, không thể không nghĩ rằng đó là một cặp đôi đang yêu. Bần thần, tôi nghe tiếng trống ngực đập dập dồn, chợt nhớ đến Le Chat Noir huyền ảo và đẹp đẽ, những bản nhạc jazz cổ kim ru hồn, pháo hoa rực rỡ trên nền trời đen đặc lạnh căm, và một trận hỏa hoạn. Tất cả, như một quá khứ đã bị phủ bụi dầy và xóa nhòa trong trí nhớ của tôi, sau những tháng ngày yêu B như điên dại, giờ đây bỗng dưng được chiếu chậm trong suy tưởng của tôi, sống động đến từng chi tiết. 

“Khi xong chuyến công tác ấy, chưa kịp về nhà thì anh được tin ba mình vừa mất. Thế là anh phải hủy chuyến bay về nhà và chuyển hướng sang phi trường Heathrow …”
David nhìn tôi, ánh mắt hơi buồn, rồi anh vội giải thích khi biết tôi đang có nhiều thắc mắc chung quanh việc này. 
“Chồng hiện tại của mẹ anh là cha dượng chứ không phải ba ruột của anh. Ngày trước mẹ anh từng đi du học ở Anh quốc, trải qua một mối tình chớp nhoáng với ba anh … sau này bà lấy người khác, cũng là người Hồng Kông bản địa rồi họ di cư sang Mỹ và có thêm một người con, là em gái cùng mẹ khác cha của anh.”

David lại cho tôi xem một tấm ảnh của ba anh, một người đàn ông da trắng dáng cao, vai ngực vạm vỡ, tóc xoăn và gương mặt nghiêm nghị với xương hàm góc cạnh rất cá tính, đôi mắt đẹp nhưng hơi buồn, tôi nhận ra David có khá nhiều nét giống bố dù anh mang nhiều nét Á đông hơn so với một người lai Âu. Tôi hơi giật mình, những người đàn ông trong đời tôi sao hay có những gút mắc với ba mình thế này. Lại có tiếng sột soạt ở cửa, chắc con mèo đã ăn xong và đòi vào nhà, như mọi khi. Trước đây, thi thoảng tôi lén mang nó vào nhà, cho nó chơi trong nhà khi tôi nấu ăn hoặc đọc sách, rồi khi có việc phải đi, tôi lại mang nó ra ngoài để tránh rắc rối với người quản lý chung cư.

“Này David …” Tôi hơi ngập ngừng. “Cảm ơn anh đã chia sẻ với em về những chuyện cá nhân của mình. Em rất tiếc vì anh đã trải qua những khó khăn ấy trong khi em chẳng hề hay biết gì, lại còn lạnh lùng với anh. Em xin lỗi.”
David cười buồn và lắc đầu, bảo tôi vớ vẩn quá. 
“Anh hy vọng em hạnh phúc với lựa chọn của mình.” 

David khẽ nói và nhìn tôi thật dịu dàng khiến tôi bối rối liếc nhìn ra cửa sổ để tránh ánh mắt ấy. Tôi có hạnh phúc với lựa chọn của mình không? Dĩ nhiên là có đấy chứ, nhưng tôi biết mình cũng đã chọn sóng gió và một con đường gập ghềnh đầy bất ổn. 
“David, liệu có ổn không nếu anh vẫn giữ tấm ảnh của em và anh?” Tôi ngập ngừng hỏi, cảm thấy mình hơi vô duyên.
“Hiện giờ thì anh thấy ổn.” David mỉm cười nhìn tôi. 
“Vậy anh sẽ làm gì với tấm ảnh nếu một ngày nào đó anh … không thấy ổn với việc giữ nó nữa?”
“Thì anh sẽ thuê một cái két sắt nhỏ ở ngân hàng để cho nó tạm trú ở đó!” David nhìn tôi và trả lời, giọng nửa đùa nửa thật. 
“Tại sao anh không gặp Linda?” Tôi lại buộc miệng hỏi David.
“Việc ấy sẽ chẳng thay đổi gì cả …” 

David nhìn thẳng vào mắt tôi và trả lời khiến tôi lại phải quay mặt đi, lảng tránh cái nhìn bộc trực của anh một lần nữa. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình rối như lúc này. Cái tật hay bao đồng lo nghĩ cho người khác khiến tôi cứ hay tự dày vò mình. Thiên hạ rồi cũng ổn thôi, ai cũng phải tự lo cho mình, nếu không có tôi lo cho thì có chết ai đâu. Nghĩ như thế nhưng tôi cứ không yên và lòng vẫn hay gợn sóng thật khó chịu.

“Em sắp đi đâu à?” David hỏi tôi khi nhìn vào chiếc hành lý dựng ở góc phòng và chiếc ba lô treo bên trên. 
“Vâng, sáng sớm ngày kia em bay sang Los Angeles để thăm ông bác.”
“Chuyến bay của em cất cánh vào mấy giờ?”
“Sáu giờ sáng.”
“Tức là em phải có mặt ở sân bay vào bốn giờ sáng …” David hơi châu mày, rồi nói tiếp. “Hãy để anh đưa em ra phi trường.” 
“Cám ơn anh … nhưng em tự đi taxi được …”
“Em đừng ngại. Anh không yên tâm khi em phải đi taxi một mình vào giờ vắng vẻ đặc biệt thế này. Nếu là Linda hay cô bạn thân nào khác thì anh cũng sẽ muốn làm việc ấy thôi!” 

David mỉm cười, giọng có vẻ như cố trấn an tôi. Đúng là tôi chẳng muốn dính dáng gì thêm với anh nữa nhưng tôi cũng hơi quan ngại việc phải một thân một mình đi taxi ra phi trường vào lúc ba giờ rưỡi sáng nên cuối cùng tôi cũng nhận lời.

Phi trường khá vắng vẻ, xa lộ vào ba giờ rưỡi sáng cũng yên bình, David im lặng lái xe trong khi tôi lãng đãng nhìn ra đường, ngắm những dãy cột điện đen ngòm vô cảm lướt qua trong màn đêm vẫn còn dày đặc. Tháng sau tôi lại ra sân bay, vượt đại dương mênh mông và sẽ để lại sau lưng mãi mãi tất cả những điều êm dịu, đẹp đẽ nhất tôi từng trải qua trong đời. Ý nghĩ ấy làm tôi khó chịu, ruột gan bỗng quặn lên nhói đau khiến tôi chỉ muốn khóc thật to cho vơi bớt u sầu. 

Đến sân bay, David vẫn lặng lẽ, anh mở cốp xe và giúp tôi mang hành lý đi vào trong. 
“Em đi đường bình an nhé.” 

Tôi gật đầu, muốn ôm tạm biệt David vì lòng tôi đang trống trải quá, mong được tìm hơi ấm con người để tìm chút bình an ở đấy, nhưng lại thôi. Chưa bao giờ tôi cảm giác cô đơn và bơ vơ như thế này, rồi không kềm nén cảm xúc được nữa, tôi bỗng ôm mặt khóc nấc lên. David châu mày rồi hơi mỉm cười và cầm tay tôi, siết nhẹ. Có lẽ anh đang cảm nhận nỗi đau khó định nghĩa trong tôi. 

“Thôi nào em đừng khóc chứ. Người ngoài nhìn vào lại tưởng anh là kẻ thật diễm phúc có thể làm em khóc vì mình đấy!”

Tôi cười buồn, cảm thấy đúng là không công bằng cho anh. Nếu có một điều ước về David, tôi sẽ ước rằng tôi và anh chưa bao giờ gặp nhau để cả hai khỏi phải lấn cấn khổ sở về nhau một cách không cần thiết như thế này. Bịn rịn chia tay David, tôi lặng lẽ khoác ba lô lên vai và bước đi, lòng hiểu rằng thời gian rồi sẽ giúp xoa dịu tất cả chúng tôi, những con người vô tình hội tụ rồi gặp nhau từ những phương trời xa lắc trong kiếp sống đầy rẫy những sự kiện buồn vui khó quên này.

Tiếng động cơ gầm rú và cảm giác hẫng đột ngột lúc máy bay cất cánh cho tôi biết mình đang lơ lửng trên bầu trời đặc quánh không trăng sao và dần dần cách xa David về khoảng không vật lý. Có lẽ đây cũng là chuyến bay đưa tôi đi khỏi đời anh và sẽ mãi mãi kết thúc những trái khoáy bất ngờ và không cần thiết giữa chúng tôi nữa. Ý nghĩ ấy khiến tôi vừa nhẹ nhõm vừa buồn mênh mang. Thẳm sâu tận đáy lòng, tôi biết tôi và anh sẽ khó mà quên nhau được, dù với những lý do rất khác

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...