Wednesday, September 7, 2011

Làm Đẹp

Chị em nào thấy mình có thể đẹp hơn nữa mà hổng biết cách nào, thì vui lòng vào đây, blog nhà Làm Đẹp, nơi "cô giáo" Hồng có đầy đủ từ các video clips cho đến blog hướng dẫn làm đẹp đủ loại:

- Cách chăm sóc da nhờn, da khô, da hỗn hợp
- Cách trang điểm cho hợp với từng sự kiện: hàng ngày, dạ hội, công sở, v.v.
- Cách chăm sóc ~ vùng da đong đưa đánh võng
- Cách chăm sóc tóc để tóc mau dài và sáng mượt
- Các reviews về các loại mỹ phẩm mà "cô giáo" đã sử dụng qua

v.v. và v.v.

Nói chung, cái gì liên quan đến làm đẹp là có hết!

Và cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, là cô giáo đã hợp tác cùng lớp trưởng mở shop bán hàng online, Miracle Beaute, chuyên bán các sản phẩm độc quyền chỉ có ở spa cùng với các sản phẩm làm đẹp khó tìm ở ngoài khác.

Quảng cáo này hoàn toàn tự nguyện đó nha. Chị em có thể sang 2 blogs ấy để tìm hiểu các bí quyết chăm sóc sắc đẹp để tự tin và hạnh phúc hơn, đồng thời ủng hộ shop của cô giáo luôn nếu có nhu cầu mua sắm!

Mùa Noel cũng không xa lắm, các anh có thể mua quà tặng bà xã hoặc người yêu, các chị có thể lên danh sách cho các anh "gói quà" .

Chúc các chị em ngày càng trẻ đẹp

It takes 2 people to make a lie work: the one who tells the lie and the one who believes it.

Hôm nay con trai đứng thật cao cạnh chiếc đu quay em bé của con thời nào, mở nhạc và dùng tay đẩy chiếc đu quay, lòng mẹ se thắt lại vì yêu hình ảnh ấy mà cũng vì nhớ da diết những ngày con còn bé bỏng nằm gọn lỏn trong chiếc ghế đu quay này ... Mẹ bắt đầu nhớ những ngày con bò lồm cồm trên sàn rồi Skye ơi ...

Thursday, September 1, 2011

Náo loạn ...

Ngày hôm qua con trai làm náo loạn cả khu phố yên tĩnh và làm mẹ đứng tim mấy bận.

Mẹ vừa ra trước cửa đổ rác trong máy hút bụi ra, con đứng bên trong tươi cười nhìn mẹ rất vui vẻ, rồi, tiện tay ... con vặn chốt cửa khóa trái mẹ ở ngoài luôn! Điên một cái là, lẽ ra mẹ có thể vào nhà qua cửa garage, nhưng vì trước khi bước ra ngoài, mẹ khóa cửa bên garage lại vì dạo này con đã mở được cửa bằng cách kéo tay nắm xuống, nên cái chốt bên trên mới ngăn con lại được. Mẹ sợ trong tích tắc mẹ ra ngoài đổ rác thì con lại ngã ra ngoài qua cửa garage, kết quả là, mẹ chỉ tổ tự nhốt mình ở ngoài luôn!

Mẹ đang đi chân trần, người ngợm nhếch nhác, phải chạy sang nhà cô hàng xóm thân với mẹ để mượn điện thoại gọi cho nội, nhờ nội mang giúp chìa khóa nhà sang cho mẹ.

Nội báo cáo là "chả thấy cái chìa khóa nào cả".

Mẹ lại tiếp tục lục tìm trong danh bạ điện thoại tìm thợ khóa. Xui sao cuốn danh bạ đó lại là cho Metropolitan Baltimore, ko phải nơi khỉ ho cò gáy nhà mình, thế là mẹ lại tất tả mượn nhờ internet để tìm kiếm thợ khóa trong vùng. Tìm được thợ khóa, mẹ gọi, văn phòng họ nói sẽ cho thợ gọi lại cho mẹ ngay khi họ nhận được tin nhắn. Mẹ lại chờ. Tổng cộng từ khi mẹ ra khỏi nhà cho đến lúc này, mẹ đã chạy đôn đáo từ nhà hàng xóm về nhà mình để trông chừng con không biết bao nhiêu bận. Ban đầu con vẫn vui vẻ cười với mẹ, sau thấy mẹ đi lâu quá, con bắt đầu khóc. Con bây giờ có tật, khóc là đập đầu xuống đất, hoặc dộng đầu vô cửa, ghê lắm. Mẹ đứng ngoài sốt ruột mà chẳng biết làm sao giúp con. Mẹ liếc nhìn hai cái cửa rào ngăn với cầu thang, may trời mẹ đã khóa trước đó! Mẹ thở phào, nhưng lại có nỗi lo mới vì lúc này con bắt đầu leo lên những dây cáp trên thanh vịn cầu thang. Mẹ đứng trước cửa, tay ra hiệu chỉ con hãy xoay cái nắm cửa lại, con như hiểu rằng mẹ đang dạy con làm gì đấy, cũng cố gắng, nhưng con cứ nắm cái nắm cửa giật xuống, hix. Mẹ lại cố gắng ra dấu múa tay múa chân, chỉ vào cái chốt khóa lần nữa, con cũng mò tay vào đấy, nhưng con loay hoay chẳng vặn trở lại được. Thế là con lại gào to. Lần này mẹ sốt ruột quá rồi, muốn gọi lại cho thợ khóa, nhưng lại ko biết cách tìm lại số vừa gọi, vì mẹ mượn nhờ điện thoại người ta. Mẹ lại lon ton chạy sang nhà cô ấy, thì may sao mẹ lục tìm được số vừa gọi. Mẹ gọi lại, đã 10 phút trôi qua, họ vẫn chưa gọi cho mẹ. Mẹ thúc giục họ, nói rằng mẹ có con nhỏ bị mắc kẹt trong nhà, họ phải nhanh cho người đến, thế là họ lại nói với mẹ rằng việc này mẹ phải gọi cho cảnh sát, vì họ ko thể chịu trách nhiệm cho việc ko đến kịp thời! Mẹ điên quá, nhưng mẹ cũng hiểu vị trí của họ. Mẹ rối trí, chẳng biết cách nào nhanh hơn. Rồi mẹ nghĩ, cứ gọi đi khắp nơi, ai đến trước được thì sẽ dùng người đó thôi.

Con vẫn mắc kẹt trong nhà, vẫn khóc váng lên, mẹ đứng ở nhà hàng xóm cách nhà mình cỡ 50m mà vẫn nghe tiếng con! Lần này con hiểu rằng có việc gì đó không ổn khi thấy mẹ cứ đứng ngoài hoa chân múa tay với con mà chẳng chịu vào nhà! Thế cho nên con cũng hoảng loạn ...

Mẹ gọi 911, lần đầu tiên trong đời, mẹ hồi hộp lắm. Sau khi nghe mẹ giải thích sự việc, họ hỏi mẹ ngay "trong nhà có đang nấu nướng gì không?", phù ... may là không! rồi họ lại hỏi "có thể nhìn thấy bé từ bên ngoài hay không?", may luôn, mẹ luôn có thể nhìn thấy con. Rồi khi mẹ sắp cúp máy, mẹ chợt nhớ một điều, lại nói với theo "bé đang tìm cách leo qua thanh lan can cầu thang, tôi cần cảnh sát đến thật gấp". Cô điện thoại viên trấn an mẹ "chúng tôi đã gửi tin đi, cảnh sát đang trên đường đến nhà chị."

Mẹ đi vòng xuống sân sau, hy vọng mong manh là cửa bên dưới chưa khóa, vì buổi sáng mẹ đã mở cho người lấy máy cắt cỏ mang đi. Dĩ nhiên, cửa đã khóa. Mẹ lại nhìn lên cửa hông nhà, tìm cách leo lên với hy vọng vào được, nhưng mẹ biết chắc cửa đó cũng khóa luôn, vì cả ngày mẹ không hề mở cửa đó.

Mẹ lại gọi tiếp cho nội để báo cáo tình hình. Đang nói chuyện giữa chừng thì có số điện thoại gọi đến, mẹ lại xoay qua nhận cuộc gọi ấy, vì nghĩ rằng đó là từ thợ khóa, và quả đúng như thế. Cùng lúc, một chiếc xe của cửa hiệu sửa xe vừa trờ tới để đón mẹ đi mang xe về vì đã có hẹn.

Con vẫn không ngừng la hét.

Thế là mẹ ra hiệu với người tài xế bảo chờ mẹ, rồi quay sang bảo với thợ sửa khóa chờ mẹ gọi lại, phòng khi cảnh sát đến trước, quay lại nói chuyện với nội. Vừa cúp máy xong thì xe cảnh sát cũng vừa đến.

Chú cảnh sát bước đến, nhìn thấy con trong nhà thì vui vẻ nói chuyện với con. Con thấy chú thì tò mò, tạm ngưng khóc mà giương mắt nhìn. Vài giây sau đó thì một chiếc xe chữa cháy loại to nhất cũng trờ tới!!! Ban đầu mẹ ko biết họ đến để hỗ trợ cho chú cảnh sát. Mẹ còn kêu chú ấy lui xe lại vì xe chú ấy chắn đường xe chữa lửa. Rồi lại có tiếp 3 chú cảnh sát khác bước ra, cùng với 2 chú mặc đồng phục khác, khệ nệ mang cầu thang và chuẩn bị hạ cần cẩu xuống nếu cần.

Mẹ nhìn cả một đội quân ấy mà khiếp đảm, lòng hoang mang vô cùng. Mẹ không ngờ họ đến nhanh như thế. Mẹ cũng không ngờ họ đông đúc hùng hậu như thế, vì ban đầu mẹ nghĩ, chỉ cần thợ khóa đến là xong. Rồi các chú cảnh sát bắc thang leo lên ban công bên hông nhà mình, mẹ hồ nghi cho rằng chỉ vô ích thôi, vậy mà mẹ nghe một chú nói "ông ấy vào nhà được rồi!".

Mẹ chẳng tin vào tai mình nữa, rồi khi nhìn chú ấy bế con và mở cửa bước ra ngoài, mẹ mới biết rằng con đã được giải cứu! Con thấy nhiều người bu quanh mình thì khoái lắm, cười toe toét, vẫy tay và vỗ tay liên tục, trong khi mẹ thì muốn độn thổ! Mẹ vẫn thắc mắc, làm sao chú ấy vào nhà được nhỉ?

Chỉ có một cách giải thích duy nhất thôi.

Con trai chắc chắn đã bò sang đấy và mở chốt cửa! (mẹ đã thấy con sang đó mở chốt cửa mấy lần rồi!)

(Tổng cộng thời gian mẹ lên tim ấy, từ khi mẹ bị con nhốt cho đến khi ôm được con, cũng phải hơn 30 phút dài đăng đẳng!)

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...