Wednesday, January 4, 2017

Giáng Sinh xưa - Sick as a dog! (10)

Sau vụ ấy thì tôi bị cảm thật.  Và bàn chân thì như bị bỏng rộp vì đôi giày cao khô cứng cộng với tiết trời lạnh lẽo.  Khỉ thật.  Sống xa nhà, một thân một mình như thế này mà lại bệnh, cảm giác thật cô đơn và tủi thân.  Tôi thèm được ăn bát cháo nóng do má nấu, hoặc được ăn canh “ba màu”, là loại canh đặc biệt mà ngày xưa chị em tôi thường chỉ được ăn mỗi khi bị bệnh.  Đó là canh được nấu bằng nước hầm sườn với cà rốt, khoai tây, và củ su hào, thi thoảng có thêm củ dền đỏ, và dĩ nhiên, bắt buộc phải có rất nhiều tiêu và hành lá thái nhuyễn.  Đang bệnh mà ăn canh ấy vào, mười phần cũng giảm ba.

Phải khó khăn lắm tôi mới lết nổi xuống tầng trệt tòa nhà nơi có điện thoại công cộng để gọi cáo bệnh.  Có lẽ giọng tôi trên điện thoại nghe thảm hại lắm nên Kim có vẻ hốt hoảng, rối rít bảo tôi cứ yên tâm nghỉ ngơi và nhớ phải gọi cho cô ấy ngay nếu cần được giúp đỡ, và nếu tình hình không ổn thì phải gọi cấp cứu.  Người tôi sốt nhẹ, ho khan trong ngày đầu tiên, rồi sang đến ngày thứ hai thì ho vật vã rũ rượi, và sau đó thì ho khàn khạc như tiếng mèo bị mắc xương rồi cong người cố tìm cách nôn xương ra cho bằng được.  

Kim rất nhiệt tình, chưa hết giờ làm việc đã ghé sang và mang cho tôi tô mì Nhật, một gói trà gừng, và hộp thuốc cảm.  Hôm nay lẽ ra là ngày bắt đầu kỳ nghỉ Giáng Sinh nhưng chúng tôi nghỉ lùi lại một ngày và nghỉ thêm một ngày sau ngày đầu năm.  Lâu rồi tôi không nhìn kỹ Kim, dạo này trông cô ta gầy đi thấy rõ, dáng vẻ mệt mỏi, tính tình ít vui vẻ hoạt bát như hồi đó.  Tôi muốn hỏi thăm nhưng không biết phải bắt đầu bằng cách nào.  Cô ấy vừa đính hôn, tôi chưa gặp hôn phu của cô ấy nhưng nghe đồn phong phanh rằng anh ta không được lòng những người xung quanh cho lắm.  Tôi hơi buồn khi thấy Kim thay đổi theo chiều hướng đi xuống như thế, mà chúng tôi cũng chưa đủ thân thiết để hỏi nhau những vấn đề riêng tư.  Hôm nay tôi lại đang không khỏe, mà chờ đến dịp được gặp cô ta trong không khí thân mật như thế này thì chẳng biết đến khi nào.

-         Này, hôm nay có người gọi điện tìm cậu đấy! 

Kim mỉm cười ra chiều bí hiểm, còn tôi ngọ nguậy trong chăn, tim đập mạnh.
-         Gọi không gặp cậu, nghe tin cậu không khỏe, người ấy hỏi xin số điện thoại và cả địa chỉ của cậu nữa.  Nhưng mình làm sao dám cho, mình nói rằng thứ nhất là cậu không có số điện thoại liên lạc, thứ hai là mình phải hỏi ý kiến cậu trước. 
Tôi ngồi nhổm dậy, tim đập nhanh hơn, lòng rộn ràng với những dự đoán lung tung lẫn lộn. 

-         Mình có hỏi xin số điện thoại của người ấy cho cậu, nhưng người ấy bảo không cần, cũng chẳng để lại tên tuổi.  Cậu suy nghĩ gì đấy?  Thôi ăn mì đi kẻo nguội.

Rồi Kim đẩy tô mì đến trước mặt tôi, thái độ dịu dàng khiến tôi cảm động.  Tôi im lặng ăn mì, cảm giác không được thoải mái cho lắm.  Kim hỏi tôi có muốn nghỉ ngơi không thì cô ta sẽ về sớm, nhưng tôi mời Kim ở lại.  Rồi Kim kể cho tôi nghe rằng trước tôi cũng đã có một người, nhưng hai đứa không hợp cạ, và cô nàng kia nghỉ việc khi làm chưa đến hai tuần.  Còn tôi trụ lại được đã hơn ba tháng, có nghĩa tôi và Kim đã tìm được tiếng nói chung.  Đang kể chuyện ngon trớn thì cô ta có vẻ loay hoay tìm cách kể cho tôi nghe thêm một việc khó nói nào nữa.

-         Cậu thấy giáo sư R dạo này thế nào?  Ông ấy thay đổi rất nhiều, đúng không?
-         Mình không rõ lắm, ý cậu là thế nào?
-         Ông ấy dễ chịu hơn, ít đóng cửa phòng hơn, còn cả tự mở rèm cửa sổ cho ánh nắng tràn vào, ha ha.  Mình nghĩ ông ấy thích cậu.

Tôi trợn mắt nhìn Kim, cô ta lại cười.

-         Mình nói ông ấy thích cậu, thế thôi, ông ấy là người đáng kính, cậu yên tâm.  Mình cảm giác ông ấy thay đổi là nhờ có cậu, và do đó mình cũng được hưởng lợi, nên cậu phải cố mau hết bệnh để thứ nhất là đón năm mới cho hoành tráng, thứ nhì là sớm trở lại làm việc với mình nhé!
-         Kim này … mình có vài điều băn khoăn.  Tại sao hồi mình vào phỏng vấn, cậu chẳng hỏi gì liên quan đến công việc, và ông ấy cũng chẳng buồn góp phần vào?  Dù mình không làm việc trực tiếp với ông ấy nhưng vẫn thuộc phạm vi trách nhiệm của ông ấy chứ.
-         Cái đó thì … Kim mân mê và xoay vòng vòng chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh – biết nói thế nào nhỉ, chiều hôm trước đó, ông ấy đang đi ngang qua bàn mình, bỗng quay phắt lại, mân mê tập hồ sơ xin việc trên bàn mình, nhìn hồi lâu vào hồ sơ của cậu, rồi bảo mình gọi cậu đến vào hôm sau.
-         Và?
-         Và gì nữa, một khi ông ấy có chỉ thị như thế, không cần nói gì thêm, mình hiểu là ông ấy muốn nhận cậu.
-         Nhưng, tại sao?
-         Làm sao mình biết! – Kim nhún vai.
-         Cậu không tò mò à? Dù sao mình sẽ là người làm việc với cậu, mà cậu không thử hỏi ông ấy à?
-         Cậu biết tính ông ấy quá còn gì!  Nhưng việc đó đâu còn quan trọng nữa, mình rất vui có cậu vào làm, thế là đủ rồi. 

Tôi ngừng ăn, không thể không nghĩ đến những gì Kim vừa tiết lộ.

-         Năm mới sắp đến rồi, cậu có chương trình gì không ?
-         Mình chẳng biết, mấy ngày nay không khỏe, mình chẳng còn tâm trí cho việc vui chơi nữa.  Mà mình chẳng có bạn ở đây, chẳng biết đi đâu và làm gì, có lẽ sẽ mang đồ đi giặt rồi nằm nhà xem TV!
-         Tội nghiệp cậu quá.  Nếu còn độc thân, thể nào mình cũng đi chơi với cậu – Kim hơi thở dài khi nói điều ấy với tôi.


Rồi Kim đứng lên, nói rằng đã đến lúc cô ấy phải về, còn bảo rằng cô ta áy náy vì nghĩ rằng tôi bệnh là do cô ta lây cho.  Cả tuần trước Kim cũng ốm vật vờ và tôi đã gánh luôn phần việc của cô ấy.  Đi làm về muộn, trời lại lạnh, và tôi còn thường tranh thủ tập đàn thật lâu sau giờ làm việc nên thi thoảng bị trễ xe bus, đôi khi phải đi bộ hoặc đứng chờ bus lâu hơn thường lệ, dần dà chắc là đã nhiễm lạnh khi nào không biết, cho nên hôm nay tôi ngã gục cũng phải.  Tôi pha tách trà gừng Kim vừa mang cho, rồi chui trở lại vào chăn, suy nghĩ về người đã gọi tìm tôi sáng nay và về câu chuyện bí ẩn chung quanh việc tôi được nhận vào làm.  Đầu tôi nhức ong ong, càng nghĩ càng chóng mặt hoa mắt mà chẳng có manh mối nào …

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...