Monday, April 30, 2018

Giáng Sinh xưa - Something stupid or The ex-girlfriend (36A)

Nhưng trước khi bước được đến ngưỡng cửa thiên đàng ấy, tôi đã phải trải qua một cửa ải quan trọng trước đấy một ngày. Anh hẹn gặp tôi ở công viên W vào chiều hôm sau, vì theo anh, “chúng ta cần giải tỏa một số việc quan trọng trước khi gặp nhau vào tối thứ Sáu”. 

Trời không nắng đẹp lắm nhưng dễ chịu, đủ uổng phí cho một buổi nói chuyện mang tính nghiêm trọng như thế này, nhất lại là ngay sau những ngày tôi chộn rộn và phát cuồng lên vì nhớ B khi đang ở New York, mong được ở bên anh rồi lang thang ngắm cảnh xuân với anh như chúng tôi đã trao đổi trên điện thoại. Mọi việc đang diễn tiến thuận lợi giữa tôi và anh, liệu những gì anh sắp chia sẻ có làm vỡ tan tất cả? Tôi có muốn nghe anh không, hay cứ nhắm mắt bịt tai lại và giả vờ như mọi việc vẫn rất ổn? Và tại sao lại phải là hôm nay? Bao nhiêu thắc mắc quay mòng mòng trong đầu nhưng tôi biết việc phải đến cũng đã đến, anh hiểu những điều anh cần làm, còn tôi cũng không thể làm con đà điểu cứ chúi đầu giấu mặt mãi trong cát với ảo tưởng rằng thế giới xung quanh vẫn hoàn hảo theo ý mình. Hoa bồ công anh đúng là đã vàng rực khắp nơi trong công viên, nhưng trong hoàn cảnh như thế này thì tôi còn tâm trạng nào mà ngắm mà hưởng thụ.

“Này, em …” anh hắng giọng, “anh muốn em biết thêm về anh, một số sự việc quan trọng anh đã phải giải quyết trước khi chính thức hẹn hò với em. Thời gian vừa qua … được ở bên em thật thích, càng ngày anh càng thích em, đến độ anh căm ghét việc phải nói ra những điều anh sắp chia sẻ với em đây …” anh khó nhọc tìm cách mở lời. “Có lẽ em vẫn nhớ, anh còn nợ em một câu chuyện, có liên quan đến một cô gái khác?”

Tôi gật đầu, trống ngực đã loạn xạ nhưng mặt tôi vẫn rất tỉnh. Tôi để ý thấy anh không nhắc đến một cái tên, hay thậm chí cái bí danh mà tôi và anh đã dùng để gọi cô ta. 

“Chắc em cũng đoán biết, cô ấy là bạn gái cũ của anh. Anh quen cô ta một thời gian sau khi tốt nghiệp Học viện hải quân. Thời gian đầu, mọi việc cũng bình thường, nhưng không bao lâu sau khi quen cô ấy, anh đã cảm thấy có gì đó bất bình thường trong tính cách cô ta, càng ngày càng có vô số chuyện không hay xảy ra giữa hai người. Anh sẽ không đi vào chi tiết vì việc ấy không cần thiết, nhưng quan trọng là, anh đã quyết định chia tay cô ta hồi đầu mùa hè năm ngoái vì anh thấy không ổn.”

Tôi vẫn lặng thinh, nín thở chờ đợi mồi lửa đang bén dần đến thùng thuốc nổ của câu chuyện anh kể. Chia tay, hừ, thế thì có gì ghê gớm. Dĩ nhiên, tôi biết, câu chuyện của anh chỉ mới bắt đầu. 

“Cô ấy có tính tình khá … thất thường, anh đã chọn giải pháp cố tình đi công tác liên miên để tránh gặp cô ta trước, bởi vì mặc dù anh đã nghiêm túc nói đến chuyện ấy vài lần nhưng cô ta thì không muốn thế, cứ luôn tìm cách níu kéo khiến anh rất mệt mỏi. Cô ta … cô ta thuộc loại người đáng sợ, anh nghĩ cô ta có vấn đề về tâm thần.”
“Đáng sợ? Cô ta đã và sẽ làm gì anh?” Tôi buộc miệng hỏi, lòng hơi hoang mang. 
“Điều đáng sợ không phải cô ta sẽ làm gì anh, mà là … với em kìa! Đêm Giáng Sinh năm ngoái, khi anh vừa đưa ly nước cam cho em thì cô ta đã thấy và hoạnh họe tìm cách đến gây gổ với em, cuối cùng anh đã phải luôn ở bên cô ta để kềm giữ cô ta lại …”
“Thảo nào anh đã biến mất từ lúc ấy sau khi đã hứa với em anh sẽ quay lại ngay!” Tôi mỉm cười, lòng đã bớt căng thẳng.
“Và cũng vì việc ấy mà anh bị cuỗm mất cơ hội được trò chuyện với em vào tay kẻ khác!” Anh giả vờ nhíu mày nhìn tôi khi tôi vừa mở miệng định bào chữa hay giải thích cho việc ấy. 
“Sau đó thì sao? Tại sao anh và cô ta vẫn còn hẹn hò vào đêm giao thừa?” Tôi nhảy ngay vào cơ hội vàng này để giải tỏa khúc mắc ấy trong mình.
“Ê, làm gì có chuyện đó! Em mới là người đã hẹn hò với người khác trong đêm giao thừa đấy nhé!” Anh vừa nói vừa cốc nhẹ vào đầu tôi. 

Chết chưa, làm sao anh biết? Tôi hơi chưng hửng nhưng trong lòng chẳng có ý định giấu giếm anh chuyện ấy. Anh đã chia sẻ chuyện Jessie thì tôi cũng có nhiệm vụ phải nói về David, sòng phẳng thôi. Nhưng tôi vẫn cần làm sáng tỏ sự việc một chút. 

“Em không biết, nhưng vì em có nghe nói anh và cô ta cãi nhau về việc sẽ đi đâu chơi vào đêm giao thừa …” 
“Trời, cãi nhau về việc sẽ đi đâu chơi?” Mắt anh mở to thích thú. “Em nghe từ đâu thế, anh còn lòng nào muốn đi chơi với cô ta vào đêm giao thừa sau khi đã tránh mặt cô ta hơn nửa năm trời?”
“Thì … có người nói cho em biết!” Tôi cố gắng không bán đứng Jacqueline.
“Hà … em có cái nốt ruồi lợi hại nhỉ!” 
“Nốt ruồi? Em không hiểu?”

Anh bỗng bật cười ha hả. 

“À anh hiểu rồi, chắc em đang liên tưởng đến nốt ruồi trên mặt em đêm nọ phải không? ‘Mole’ còn được hiểu là ‘điệp viên’ em ạ!”

Tôi bật cười, đến đây tôi cảm thấy đã có chút ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm tăm tối khi tôi vừa bước vào và B bắt đầu kể chuyện cho tôi nghe lúc nãy. Anh nhìn tôi, nét mặt thích thú. 

“Có phải tay trong của em người cũng nhỏ nhắn, chiều cao chừng tròm trèm mét sáu, cân nặng chắc chưa đến bốn mươi sáu cân, giống hệt như em phải không?”
“Gần giống thôi, thêm một đặc điểm khác biệt là bà ta nói giọng Pháp còn em nói giọng Anh!” Tôi cười ngất. 

Anh cũng cười với tôi, rồi bỗng nghiêm nghị trở lại. 

“Đúng là cô ta có đến nhà anh vào tối giao thừa, nhưng là để rình mò xem anh sẽ đi đâu với em, rồi khi thấy anh vẫn ở nhà một mình, cô ta muốn anh đưa cô ta đi chơi đón giao thừa. Dĩ nhiên anh đã không đáp ứng yêu cầu ấy, đã nghiêm túc nói chuyện chia tay với cô ta và cô ta đã nổi điên. ”

Thì ra là thế. Có lẽ Jacqueline đã nói không rõ ý, hoặc đã hiểu lầm việc họ gặp nhau đêm ấy. Tôi bắt đầu ngọ nguậy trên băng ghế, máu trong người tôi tự nãy giờ chắc như tạm ngừng lưu thông nên cả người tôi cứ cứng đờ ra. Anh cũng bắt đầu lúc lắc bên kia, có lẽ đang chuẩn bị cho phần cao trào của câu chuyện. 

“Chắc em còn nhớ, có một lần khi anh vừa về tới nhà thì em cũng vừa xong buổi học đàn và vừa bước ra cửa, khi ấy anh đã hơi lạnh lùng với em?”

Suýt chút nữa thì tôi đã nhảy vào và nói nhanh “em nhớ, em nhớ chứ!”, nhưng may sao tôi chỉ khẽ gật đầu, bắt đầu sốt ruột liên hồi. 

“Lần ấy anh đi công tác cả tháng trời, vừa về đến đất liền cũng là lúc anh vừa nhận được tin cô ta gặp tai nạn giao thông rất nặng. Bố mẹ cô ta đã khẩn cầu anh đi gặp cô ta lần cuối … họ sợ cô ta sẽ không qua khỏi.”

10 comments:

  1. Không chỉ anh B làm chị nấc cụt mà chị T cũng làm người đọc nấc cụt nữa nè :/
    Chúc chị và gia đình một ngày nghỉ lễ vui vẻ :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Sáng nay em đọc entry này xong không hiểu sao cứ nghĩ lại mấy entry cũ. Có phải vụ cháy đêm giao thừa năm trước ở khu nhà chị không phải một vụ tai nạn, đúng không chị? Nếu đúng như vậy thì sợ thật :3

      Delete
    2. Cám ơn em, các bạn Mỹ lại không ăn mừng ngày này mà chỉ ăn mừng (American) Labor Day vào tháng 9 thôi :-).

      Nghe em liên tưởng đến vụ cháy khiến chị không khỏi nghĩ em cực kỳ có tố chất thám tử :-). Chị chẳng biết, nhưng các công ty bảo hiểm rất giỏi trong việc điều tra những sự việc như thế này, không nghe tin giật gân gì nên chị cứ xem đó là tai nạn. Mà nghĩ lại tự nhiên rùng mình, nếu không phải thì đáng sợ thật!

      Delete
    3. Cảm ơn chị đã quá khen hihi :)

      Vì cô J này biểu diễn trong ban nhạc Hải quân, nên em nghĩ cô ấy hẳn cũng trong quân ngũ, tất nhiên sẽ phải thông minh khác thường. Em có liên tưởng kia vì tự nhiên nhớ lại chi tiết có một tờ giấy kẹp ở cửa nhà chị bị rơi mà về sau lúc đọc được chị bị "khốn đốn một thời gian" ấy :p

      Nếu cô này có vấn đề về tâm thần và ghen tuông đến mức B chỉ đưa chị ly nước cam mà đã muốn "dằn mặt" thì có gì mà không thể chứ. Thực ra lúc ấy biết chỗ chị ở rất dễ. Nếu cô ấy ở trong ban nhạc Hải quân và chỉ cần khéo léo một chút là có thể có tên danh sách khách mời, từ đó ra địa chỉ văn phòng chị. Chỉ cần theo dõi chị vài ngày là biết chỗ ở luôn. Hoặc nếu như cô này hay "rình rập" nhà bác Jacqueline (hội stalker thường thế) thì tự nhiên sẽ thấy chị hay đến nhà bác học đàn, từ đó tìm ra chỗ ở của chị cũng dễ thôi hihi.

      Hoặc có thể em xem CSI và NSCI nhiều quá chăng =))

      Delete
  2. Mèn ơi, sau khi đọc phân tích của em xong thì phải nói là chị đã nói đúng về em chứ chẳng phải khen :D. Em có học chuyên ngành tâm lý tội phạm không đấy?

    Cô này tuy tâm thần nhưng không thuộc dạng quá ghê gớm, có những người chém gió khủng khiếp nhưng hành động thì lại không tương ứng, cô này có lẽ thuộc tuýp người như thế. Hoặc có thể vì mình có liên quan nên chàng mới thấy cô ta đáng sợ hơn thực tế chăng? Mà đọc phân tích của em chị cứ thấy rờn rợn thế nào ấy, tính chị lơ đãng, biết đâu mình cũng đã từng bị stalker rình rập mà chẳng biết?!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em học chuyên ngành CRM nên có học qua về tâm lý học sơ sơ, nhưng chắc do bị mụ phim thôi chị ạ =)) Mà lúc đầu chị nói anh B cho chị nấc cụt em cứ tưởng kịch bản sẽ kiểu:
      (1) Santa baby là ex và đang mang bầu
      (2) Santa baby là ex và đang chuẩn bị giấy tờ ly hôn
      (3) Anh thích em nhưng anh đã có bạn trai ahihi

      Stalker nào rình rập thì không biết nhưng bị anh B rình rập là có bằng chứng rồi :D Mà em viết giả thuyết vậy cho nó dramatic thôi chứ chị đừng sợ nhé :p Từ chuyện của chị mà viết thành truyện trinh thám thì cũng có kha khá tư liệu rồi!

      Delete
  3. Hic em tưởng chỉ có trong văn hoá Á hay xem phim tàu phim Hàn có mấy cô drama dữ vậy chứ ko ngờ gái Tây cũng có á ^^
    DN

    ReplyDelete
    Replies
    1. Khi đụng đến bản năng thì tây hay ta cũng chẳng có gì khác biệt đâu em :-). Phim Mỹ cũng có vài phim về các cô stalker tâm thần này, khá rùng rợn!

      Delete
    2. À mà thật ra nói về tính chất có lẽ cũng có cái khang khác. Phim Á hay mô tả sự thâm độc của nhân vật, cái kiểu tiểu nhân vs quân tử ấy, trong khi phim tây thường khai thác góc độ tâm thần hơn. Đằng nào thì người "tồ" cũng phải mắc nạn hết cả :-))

      Delete
    3. E hiểu ý chị nói phim kiểu khai thác góc độ tâm thần là thế nào rồi, hè em có xem Gone girl nhưng chắc là đạt đến mức độ như cái cô trong phim ấy chắc đời hiếm có ai

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...