Wednesday, April 11, 2018

Giáng Sinh xưa - Baby can I hold you? (32B)


Buổi sáng hôm ấy trời âm u nhưng không lạnh lắm. Anh trai Vivien làm tài xế đưa chúng tôi ra bến xe bus Greyhound để bắt chuyến đi $1 từ DC ra khu China Town của NYC. Tôi gà gật còn buồn ngủ vì đêm trước cứ trằn trọc mãi chẳng ngủ được rồi khi sáng sớm gà chưa gáy sáng là đã phải lên đường, trong khi bạn đồng hành của tôi thì như một lũ ong vỡ tổ, chúng nó cười nói ồn ào suốt chặng đường ra bến xe, sung sướng bàn bạn kế hoạch đi chơi, hồ hởi phấn khởi vì ngoài Luís ra thì cả bọn chưa đứa nào từng đặt chân đến NYC bao giờ. Xe vừa trờ tới nơi thì tôi thoáng thấy bóng dáng ai quen thuộc đang đứng cạnh một chiếc xe trông cũng quen thuộc nơi bãi đậu xe. Tim tôi đập thình thịch và hình ảnh trước mắt khiến tôi tỉnh ngủ hẳn. Đó chính là B, không ai khác. Anh đứng thẳng người, lặng im như một pho tượng, quân phục phẳng và chỉn chu, nếu đang bồng súng thì trông anh sẽ giống như một quân nhân đang đứng trong hàng duyệt danh dự của những buổi đón tiếp các quan chức cao cấp vậy. Bọn con gái lại xì xào khi B bước đến xe của bọn tôi để chào mọi người, Vivien khoái trá nháy mắt nhìn tôi khi nhận ra B, còn tôi thì bối rối cười gượng lại với bọn chúng. 

“Chào em, Sleeping Beauty!” B cười rạng rỡ, anh gỡ nón ra và gập cánh tay để giữ nó lại, tác phong nghiêm túc như thể anh vừa chào một nhân vật quan trọng một cách chính thức, tôi để ý mỗi khi anh mặc quân phục là anh nghiêm túc hơn bình thường.  
“Chào anh. Làm sao anh biết em đang buồn ngủ?” Tôi mỉm cười nhìn anh, cố rướn đôi mắt chắc vẫn còn hơi lờ đờ. 
“Trông em có vẻ hơi mệt do thiếu ngủ, em ổn chứ?” Anh nhìn tôi, nét mặt bình an khiến tôi cảm giác ấm áp trong lòng. 
“Em sẽ ổn thôi, hy vọng sẽ ngủ thêm được một chút khi lên xe bus.” Tôi cố lấy giọng bình thường trả lời anh rồi hỏi tiếp. “Anh làm gì ở đây thế?”
“Hôm nay tôi có việc ở DC, tiện thể sang đây tiễn em lên đường.” 

Tôi nhìn anh, lại mỉm cười. Anh vớ vẩn quá, tôi chỉ đi vài ngày thôi, làm gì phải tiễn biệt trịnh trọng đến thế. Như đoán được ý tôi, anh lại nói tiếp. 
“Tiễn em là một việc, còn việc khác quan trọng hơn, tôi nghĩ có lẽ em cần cái này.” Anh nói và đưa cho tôi một hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, thuốc chống say tàu xe. Tôi ngước nhìn anh, cảm thấy hơi chao đảo vì nghĩa cử ấy.

“Hy vọng em không cần phải dùng đến nó, nhưng nếu cần, chỉ uống một viên thôi nhé, đừng lạm dụng, thuốc này là loại ít buồn ngủ, nhưng với cơ địa của em thì có nhiều khả năng em sẽ dễ buồn ngủ hơn người bình thường.” Trời, bác sĩ B đang chẩn đoán bệnh cho tôi! Tôi nghĩ thế và cười ngoác miệng, cơn buồn ngủ như cũng vừa tan biến. 
“Và cả nhóm nhớ chọn một điểm hẹn và giờ hẹn để ai đi lạc có thể đến đó chờ mọi người. Như thế sẽ an toàn hơn.” B lại nói tiếp sau một thoáng ngập ngừng, tôi có cảm giác đây là yêu cầu của anh dành cho nhóm chỉ vì sự an toàn cho tôi thì đúng hơn. 

Lúc này anh lại cởi đôi găng trắng anh đang mang và cho vào túi quần, cầm lấy tay tôi và mỉm cười thật tươi. 
“Đôi găng tay dở hơi!” Tôi nói đùa và nháy mắt nhìn anh, nhớ lại tối hôm nọ tôi và anh cũng đã nghịch ngợm với chiếc găng tay của tôi và đã lúng túng vì sự vướng víu của nó như thế nào.
“Em nhớ gọi cho tôi vào tối nay nhé!” Anh nhìn thật sâu vào mắt tôi trong khi tôi vừa khẽ gật đầu, rồi, chợt nhớ là mình nên nói nhiều hơn là chỉ gật hoặc lắc đầu, tôi nói nhỏ, “Em sẽ gọi cho anh vào mỗi tối, được chứ?” Tôi hơi rún vai lại rồi cố tình cười tít mắt khiến anh bật cười, nét hân hoan tỏa rạng gương mặt hơi rám nắng trong một buổi sáng nhiều mây và ít nắng như hôm nay. 

Ai đó vừa bấm còi xe bíp bíp, tôi nhìn về hướng Vivien và đồng bọn thì thấy chúng nó đã đứng dàn hàng ngang với hành lý lổn ngổn từ đời nào. Xe bus cũng vừa trờ tới và chúng nó đã tuần tự lên xe. Tôi hốt hoảng hết nhìn B rồi nhìn xe bus, cảm giác anh đang nắm tay tôi thật chặt như chẳng muốn cho tôi đi. 
“Em phải đi thôi …” Tôi tần ngần. 
“Em vẫn còn kịp thay đổi ý định, nếu em muốn!” Lời anh thoảng nhẹ trong lớp sương sớm, mặt trời chưa mọc nhưng mắt anh đã xuất hiện vài tia sáng long lanh. Rồi cái siết tay của anh bỗng lỏng dần, anh lắc đầu rồi hít thở mạnh, khẽ nhắm mắt rồi lại nhanh chóng mở to mắt ra, như đang chống chọi với những ý nghĩ, dự định trong lòng mà anh muốn xua đi. “Không, em nên đi chơi như đã định, đừng nghe theo tôi!” Cuối cùng, anh cũng nói đầy quả quyết.

Tôi kéo tay về, anh lại nói khẽ.
“Em đi chơi vui nhé, và đừng nhớ tôi nhiều quá đấy!” 
“Sẽ không quá nhiều đâu!” Tôi cười trong veo và vừa quay đi thì anh đã nhanh chóng giữ tay tôi lại. 
“Em chia tay kiểu gì kỳ thế? Không có cả một cái ôm tiễn biệt ư?” 

Giọng anh nghe như một lời trách yêu và chuyên chở rất nhiều nụ cười, gần như reo vang. Tôi đứng chôn chân tại chỗ và trong chớp mắt, tôi cảm giác bị kéo nhẹ vào lòng anh, tôi vui thích khẽ nhắm mắt và áp mặt lên bờ ngực săn chắc ấy, lắng nghe nhịp đập hơi vội vã, và cảm nhận vòng tay ấm áp đang siết nhẹ lấy người tôi. Ôi, B, anh luôn làm tôi chao đảo, luôn xáo trộn sự bình yên và trật tự trong đời tôi mà tôi vừa chật vật lắm mới sắp xếp xong. Nhưng cũng giống như một ngôi nhà mà tất cả mọi thứ đều được sắp xếp gọn ghẽ tinh tươm đến hoàn hảo, ít nhiều thì trông nó sẽ như hơi thiếu vắng sự sống, sự có mặt của con người. Dãy sách tinh tươm gọn gàng trên giá trông sẽ lạnh lùng hơn hình ảnh vài quyển sách còn mở và nằm hờ hững đó đây, phải có một chút xáo trộn nào đó vào những trật tự hoàn hảo mới chứng tỏ có bàn tay con người đã chạm vào và truyền cho nó sức sống. Nhưng xáo trộn bao nhiêu thì vừa đủ và không quá nhiều? Tôi cứ có cảm giác anh đã mang bão tố đến và truyền lửa cho cuộc sống bình lặng của tôi thì đúng hơn. Và tôi cảm giác mình đang từ từ bị bén lửa, chẳng làm sao dập tắt được.

Tiếng còi xe lại bíp, lần này là từ xe bus, và tôi biết tôi sắp phải làm một việc đầy khó khăn. May sao, anh đã chủ động buông tay và đẩy nhẹ tôi ra, rồi anh hôn phớt lên má tôi khi thầm thì nói lời tạm biệt bên tai tôi khiến tôi nhũn cả người, đánh rơi hộp thuốc anh vừa đưa. Tôi quyết định nhanh, xoay người bước vội về xe bus mà không hề ngoáy lại một lần, vì tôi biết việc ấy nguy hiểm đến nhường nào. Vivien và lũ bạn của nó tung hô vang dội khi tôi vừa lót tót lên xe khiến tôi vừa bối rối vừa xấu hổ nóng hết cả người. Ông già lái xe nháy mắt tinh nghịch nhìn tôi và cười khìn khịt. 

“Ôi, các cô cậu thanh niên. Tôi sẽ không ngạc nhiên khi cậu ấy lại mò lên NYC tìm cô đấy, tin tôi đi!” 

Tôi cười nhẹ với ông, lí nhí xin lỗi vì bắt ông phải chờ, rồi lủi nhanh vào ghế và ngồi cạnh Vivien trong khi Luís chồm nhẹ lên từ phía sau, khều nhẹ vào vai tôi, trêu gì tôi đấy nhưng tai tôi lúc này lùng bùng chẳng còn nghe được gì nữa. Rồi xe cũng lăn bánh, tôi vẫn không đủ can đảm ngoáy nhìn B. Mọi việc diễn ra quá chóng vánh, tôi hít sâu và thở đều, cố giữ bình tĩnh sau cơn chấn động vừa rồi đã khiến tôi chao đảo tơi bời. 

12 comments:


  1. Giang VuFebruary 28, 2018 at 2:11 PM
    Hai anh chị cứ lãng mạn vờn qua vờn lại nhau mãi hehe. Mà người công nhận văn thơ lai láng, chứ tui anh nào hỏi tui chỉ trả lời nhát gừng. Nói chung tui bị chồng tui tặng biệt danh "máy cày" quả cũng không sai :-))))))

    ReplyDelete
    Replies

    BagladyApril 15, 2018 at 6:41 AM
    Sorry bà, ko hiểu tại sao comment của bà bị lạc vào spam, hôm nay tui vô tình mới thấy, có lẽ vì lần trước tui cho comment của Thị Nở vào spam, trong đó có reply của bà nên blog “hiểu nhầm”.
    Tính tui nhát, nhưng thân thiện. Hồi đó lại khờ nữa, có lẽ vì thế nên giai thương và không dám sỗ sàng với mình :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. @Cún Béo: Sáng nay tui vô tình click vào spam thì thấy comment cũ của bà bị lạc vào đấy, tui post lại lên đây để bà tiện thì thấy nhé.

      Delete
    2. Giai đẹp mặc quân phục vừa vặn công nhận nhìn mê ly. Tôi từ mấy năm nay toàn ở Dubai với giờ lại châu Phi. Giai Ả rập đẹp nhưng tôi chả ưa, giai Phi cũng nhiều cậu đẹp lắm nhưng tôi cũng chả ưa nốt. Căn bản là văn hoá quá khác nhau nên chẳng có gì để hấp dẫn mình. Mà mấy năm nay tôi bận muốn chết vì làm nhà, chẳng còn đầu óc tâm trí nào nghĩ được chuyện gì ra hồn. Tôi đang lo là hết bận thì cũng đã đến lúc già hẳn, nhan sắc thì tàn phai, tâm hồn thì chai sạn. Lúc đó thì biết sống sao, bà nhẻ.

      Delete
    3. Cuối tuần vừa rồi tôi đi chơi với lũ bạn, chúng nó hứng chí đòi đi bar, vào đúng cái bar của bọn Học viện hải quân hay lui tới và lại đúng lúc chúng vừa thắng trận thể thao gì đấy nên túa ra đấy ăn mừng, thế nên tự dưng mình bị bẹp dúm giữa một rừng men in uniform suýt ngất :-)))).
      Bà ơi, tôi hy vọng bà phù phiếm được bao nhiêu thì phù phiếm bây giờ, chứ nghĩ đến viễn cảnh bà vừa vẽ ra tôi cũng hận quá. Nhưng người vừa đẹp vừa classy như bà, có thiếu gì thứ hay ho để sống, lo gì!

      Delete
  2. Cái cảm giác các gái khác thấy mình được giai đẹp theo đuôi thật là yomost hihi

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chắc cũng chẳng được Yomost lắm đâu, nhất là bọn gái Tàu, chúng ghét mình ra mặt :D

      Delete
    2. Gái tàu thì tôi không va chạm bao giờ nhưng tôi đặc biệt hay bị bọn gái da trắng ghét và soi ra mặt, ngay từ hồi còn ở VN và đến tận giờ vẫn không thoát hehe.

      Delete
    3. Chắc mỗi người có một loại khắc tinh nhất định bà nhỉ. Mình chẳng làm gì nhưng chúng cứ tìm cách kiếm chuyện, nói chung đã gọi là khắc tinh thì đi đâu cũng ko né được :)

      Delete
  3. Em cũng nghĩ đàn ông dáng đẹp mà còn mặc quân phục vào thì nhìn chỉ có chết hihi. Thích quá chị ạ, em ước gì một lần bị lạc vào cái bar ấy và ngắm giai đẹp :-))), mà các anh ấy chắc đã nhìn chị mê mải luôn phải ko ạ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em chỉ cần dạo phố gần khu Học viện hải quân sẽ thấy nhiều giai trong quân phục đi đầy đường, cần gì vào cái bar ồn ào nhặng xị ấy cho mệt :-). Chị già rồi em ơi, có ma nào thèm nhìn, nói gì đến mê mải!

      Delete
    2. Em lại nghĩ chị quá khiêm tốn nên mới nói thế ạ :-). Chúc chị một ngày vui nhé!

      Delete
    3. Chị nói thật mà em. Tính chị lơ đãng chẳng biết săm soi ai, bình thường chị chỉ biết có ai nhìn mình hay không là do bạn đi cùng cho biết, hôm ấy bạn chị chẳng nói gì, thế nên chị biết chắc không ai nhìn mình :-))).

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...