Wednesday, April 11, 2018

Giáng Sinh xưa - New York! New York! (32A)

Hồi mới sang đây, mùa đông đầu tiên của tôi nơi xứ lạnh, được ngồi vắt vẻo bên ô cửa sổ vào một sáng cuối tuần và ngắm nhìn những bông hoa tuyết to như những viên bông gòn rơi lả tả trên gác chuông nhà thờ xa xa bên kia đường, thích thú theo dõi vài vị khách bộ hành đang vội vã bước nhanh về trạm chờ xe bus hoặc tạt nhanh vào một hiệu cà phê nào đó, lắng nghe những bản dương cầm độc tấu của Richard Clayderman và nhấp những ngụm trà gừng thơm và nóng, tôi cứ yên lặng hưởng thụ sự đơn độc không hề buồn tẻ của mình trong những tháng ngày ấy. Nhưng khi tuyết tan thì đường sá lại bùn lầy, bẩn không chịu nổi, chưa kể đường sá trơn trợt trong khi tôi phải đi bộ ngày hai lần ra trạm xe bus, vừa đi vừa cầu trời cho mình đừng té ngã, tôi bắt đầu ngao ngán mùa đông và mệt mỏi với hàng đống đồ ấm phải quàng khắp người mỗi khi bước ra khỏi nhà như thế này. Đám con gái trong khu căn hộ nơi tôi ở cũng bắt đầu xì xầm về những người đàn ông đặc biệt thi thoảng lại xuất hiện trước căn hộ của tôi trong vài tháng vừa qua mà tôi chẳng hề biết. Có lần đang ở hiệu giặt, tôi bắt chuyện với một đứa tôi quen mặt nhưng chưa bao giờ thật sự trò chuyện cùng thì mới vỡ ra vụ này. Tôi buồn cười, điểm lại thì thấy đúng là có đến ba người, và chẳng hiểu do vô tình hay cố ý, cả ba người này đều là những người đàn ông hấp dẫn đến hút hồn. David luôn ăn mặc đẹp và đứng đắn, thái độ và tác phong lịch thiệp nhã nhặn, B thì có phong cách hơi bụi hơn và thi thoảng lại xuất hiện với bộ quân phục sĩ quan chỉn chu khiến các cô gái cứ gọi là ngẩn tò te đến loạng choạng, “men in uniform” thì gái nào chẳng thích! Còn người thứ ba chính là Luís, chàng trai nam Mỹ có hai lúm đồng tiền sâu hoắm, răng trắng sáng bóng trên nền da nâu đồng khỏe mạnh, mắt đen láy dưới hàng lông mày rậm, và quần áo lúc nào cũng dạng body, khoe cơ thể đẹp của một vũ sư chuyên nghiệp, trông rất hip. Lần tôi nhảy can-can xong và trốn đi chơi với B nên bỏ lại áo khoác và ba lô trong cánh gà sân khấu, Vivien đã nhờ cậu ấy mang chúng trả cho tôi vào chiều hôm sau, ngay đúng lúc bọn sinh viên cũng vừa tan tầm về nhà nên chúng đã có cơ hội được ngắm cận cảnh cậu ấy. Tôi thích thú nghĩ ngợi, ba người đàn ông thuộc ba chủng tộc khác nhau nên cũng có nét đẹp rất khác nhau, nhưng về cơ bản thì họ đều có thân hình khỏe mạnh cân đối gần đến chuẩn, gương mặt nam tính và góc cạnh, cá tính cũng rất hay, mỗi người một vẻ. Sau khi trò chuyện với con bé ấy xong thì tôi bắt đầu tò mò về đám con gái ở đây, chẳng hiểu chúng nó nghĩ gì về mình, và cảm giác buồn cười nếu chúng nghĩ tôi là đứa hư thân mất nết, hay chỉ đơn giản là chúng ghen tỵ khi tôi “may mắn” quen biết nhiều trai đẹp đến vậy!

.

Chuyến đi New York City của tôi cùng Vivien và lũ bạn của nó, bao gồm cả Luís, đến nhanh hơn tôi mong đợi, và tôi đón nó với tâm trạng rất khác so với ban đầu khi tôi vừa được Vivien mời. NYC thật huyền diệu trong tưởng tượng của tôi. Bao nhiêu giai thoại về những con người phong lưu và nổi tiếng đã gắn với thành phố này, bao nhiêu thiếu nữ đã ôm mộng được biểu diễn ở Broadway và bao nhiêu thanh niên đã hăng hái lập nghiệp tại Wall Street với giấc mộng trở thành triệu phú chỉ sau một lần “thắng đậm”, hoặc chỉ đơn giản, nhờ may mắn? Còn những kẻ lữ hành, một du khách bé nhỏ như tôi, thì mong chờ gì ở đây? Có lẽ tôi chẳng mong chờ gì cả, bao nhiêu choáng ngợp trong tâm tưởng về một thành phố huyền thoại đã lấn át bất cứ tham vọng nào, nếu có, trong tôi.

“Em đi NYC thật à? Em sẽ ở đâu?” B hỏi, ngạc nhiên khi nghe tôi báo với anh về chuyến đi sắp tới của mình. Khi nghe tôi bảo anh rằng tôi sẽ ở hostel thì anh trợn tròn mắt. 
“Ôi, em không đùa chứ? Em sẽ phải ngủ chung và tắm chung với người lạ nếu ở hostel đấy! Em có chắc là sẽ ở hostel không?” Anh hỏi liên tục và làm tôi hoang mang về vụ “ngủ chung tắm chung” kinh hãi kia. Tôi cứ nghĩ anh đùa, nhưng nhìn nét mặt anh khi ấy thì tôi nghĩ anh không đùa. Tôi bần thần, Vivien đã chẳng giải thích gì về những việc ấy cả. Tôi chưa nghe nói đến hostel bao giờ, cứ nghĩ nó là một dạng hotel nào đấy, tra từ điển thì thấy giải thích là “nhà trọ”, thì tôi lại nghĩ có lẽ nó tương đương với khách sạn mini như ở Việt Nam. Thảo nào nó rẻ đến thế, và cũng nhờ thế thì bọn tôi mới đủ khả năng đi chơi chứ. 

“Anh giải thích thêm về vụ ấy xem nào!” Giọng tôi bắt đầu hoang mang. 
“Em sẽ không có phòng riêng, nhưng sẽ có giường riêng, một cái giường đơn. Phòng ngủ là một gian phòng rộng với những chiếc giường đơn kê san sát nhau …”
“Còn vụ … phòng tắm?” 
“Đó cũng là một dãy phòng dài, đường ống nước chạy dọc sát tường với những cái vòi sen san sát nhau, như trong quân đội ấy …” B tạm ngưng nói và thú vị quan sát nét mặt tôi, lúc này có lẽ đã kinh hãi cùng cực, “sẽ không có sự riêng tư nào hết!” B lại tiếp tục nói và nhìn tôi chằm chằm, rồi anh cười phá lên và khẽ lắc đầu. 
“Anh lại đùa, và tôi lại mắc lừa anh lần nữa!” Tôi thở dài. 
“Xin lỗi, tôi cứ nghĩ em sẽ sớm phát hiện rằng tôi đang đùa …”
“Làm sao tôi biết anh đang đùa khi mặt anh nghiêm túc thế kia? Và tôi không hề có kinh nghiệm đi du lịch bụi, tôi chẳng biết hostel là cái quỷ gì, tôi cũng chưa bao giờ đi tàu điện ngầm … ai cũng phải có trải nghiệm lần đầu tiên cho bất cứ việc gì chứ? Làm sao tôi có thể biết anh đang đùa ác như thế?” 
“Xin lỗi, tôi … hơi vô tâm về việc ấy.” Anh hạ thấp giọng. “Em tin tưởng tôi nhiều đến thế sao?” Giọng anh lúc này còn trầm xuống thêm vài bậc khiến nó trở nên êm ái hơn bao giờ hết. Tôi không trả lời anh, cảm xúc lẫn lộn, chẳng còn bực bội nữa nhưng chắc chắn tôi đang không vui.
“Vụ … vụ ngủ chung là có thật đấy, nhưng vụ … phòng tắm là do tôi đơm đặt để trêu em một chút thôi …” Tôi nghĩ anh đang cố nhịn cười. “Dù sao … em cũng nên cẩn thận khi ở chung với nhiều người lạ như thế. Em hứa với tôi sẽ không tách nhóm và đi lang thang một mình nhé?”
“Tôi biết cách tự bảo vệ mình!” Tôi nói nhỏ, vẫn không nhìn anh. 

Tôi không thích phải chia tay với anh như thế này trước chuyến đi của mình. Những ngày qua tôi cứ mong ngóng được gặp anh khi anh đi vắng, giờ đây anh vừa về thì tôi lại đi, thế nên khi nghe đến chuyện “ngủ chung tắm chung” kia, tôi đã thoáng nghĩ sẽ có cớ hủy luôn, để không phải xa anh, và kết cuộc là tôi lại mắc lừa anh thế này, thật thảm hại. 

“Thật không phải khi tôi đã nghĩ ước gì em không có chuyến đi này … vì những ngày qua tôi … tôi đã nhớ em kinh khủng.” B vừa nói vừa mân mê chiếc nón trên tay, nhìn tôi với ánh mắt thật ấm. 
“Em cũng đã nhớ anh thật nhiều”!” Đó là điều tôi suýt thốt ra nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn im bặt, thì anh đã hỏi. 
“Em có nhớ tôi không?” 

Tôi mỉm cười và sung sướng gật đầu. 

“Em không thể nói ra điều ấy được sao?” Anh lại hỏi và nhìn tôi dò xét khiến tôi lúng túng. Bản tính tôi rất riêng tư với những suy nghĩ riêng tư rất ít khi được thổ lộ ra ngoài, bình thường đã kiệm lời khen và càng khó hơn với những lời nói yêu đương tha thiết. Cuối cùng, dốc hết can đảm, tôi cũng mở được lời. 

“Em đã nhớ anh, nhiều hơn cả nhớ nữa.” 

Cuối cùng, tôi cũng đã có cuộc chia tay ấm áp với B trước khi “xuất bến” cùng Vivien và lũ bạn đang hồ hởi phấn khích tột độ của nó. 

2 comments:

  1. Chị nhắc đến hostel làm em nhớ hồi mới biết du lịch bụi. Cũng hơi sợ khi phải ngủ chung với người lạ, giường xếp lớp như cá mòi, may là không phải tắm chung như anh chàng B đã dọa chị hihi. Vậy là bắt đầu có nhớ nhung và có thổ lộ rồi chị ha, em mong được ngóng tiếp câu chuyện tình hấp dẫn dễ thương này :-)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ờ, hồi đó mình quê mùa ngơ ngáo, ai nói gì cũng tin, mọi thứ đều mới lạ và dễ gây sợ hãi:).

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...