Friday, April 20, 2018

Giáng Sinh xưa - Thấy tiếng anh cười và lời anh nói lúc anh làm quen …(33B)


“Em khỏe không? Chuyến đi ra New York thế nào?” B hỏi ngay khi vừa trả lời cuộc gọi của tôi, giọng anh trầm tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi một niềm hân hoan ẩn chứa. 

Tôi mỉm cười và bảo anh rằng mọi việc tốt đẹp, nhưng tôi bị ông già lái xe bus càu nhàu vì đã để mọi người phải chờ. Nghe thế thì anh đã vội xin lỗi vì anh đã giữ tôi lại hơi lâu khiến tôi mới bị mắng như thế. Tôi thích quá, cười ngất, bảo rằng anh vừa bị tôi lừa. 

“Đáng đời tôi lắm,” anh cười ở đầu dây bên kia. “Giờ thì em đã có thể lừa tôi dài dài rồi, bởi vì sau lần trêu em vụ phòng tắm ở hostel, tôi đã tự thề với lòng mình sẽ chẳng bao giờ trêu em như thế nữa!” 
“Có thật không đấy?” Tôi hỏi, đầy nghi ngờ. 
“Thật, một trăm phần trăm!” Rồi anh lại cười. Giọng anh rất sảng khoái, tôi cảm nhận nét hân hoan tràn đầy trong đấy. Tự dưng khi nghe anh nói thế, tôi chợt nghĩ rằng mình sẽ nhớ những lần bị anh trêu vì dù sao đi nữa, tôi lại thấy anh đáng yêu hơn bao giờ hết sau những lần anh trêu tôi như thế. Mà anh luôn nói sự thật sau mỗi lần đơm đặt chuyện để trêu tôi, nên đối với tôi, việc ấy cũng chẳng có gì to tát cho lắm. Rồi tôi kể chuyện cho anh nghe, cả ngày nay tôi đã làm những gì, đã đi những đâu, đã luôn để mắt đến mọi người để không đi lạc một mình như lời anh đã dặn dò như thế nào. Và anh có vẻ hài lòng về việc ấy, việc tôi đã tuân thủ quy tắc an toàn do anh đề nghị.

“Em đang nghĩ gì đấy?” Anh hỏi nhỏ sau một quãng lặng ngắn giữa hai người.
“Em đang nghĩ, không biết anh đang nghĩ gì!” Tôi cười. 

Một thoáng im lặng. 

“Tôi không trả lời em được!” Anh nói nhẹ từ bên kia. 
“Anh lại tiếc vì đã lỡ dại hứa sẽ không trêu em nữa phải không?” Tôi khoái trá châm chọc anh.
“Không!” Giọng anh tự dưng thay đổi đột ngột, nghe thật nghiêm túc một cách đáng ngờ. “Không phải những chuyện tinh quái, mà là … những chuyện … không đứng đắn!” 

Tôi xấu hổ, im lặng chẳng dám hỏi tới nữa. 

“Em đang đỏ mặt phải không?” Anh lại hỏi, giọng mềm và êm kỳ lạ khiến tôi có cảm giác đang cảm nhận hơi thở anh phả nhẹ vào bên tai như sáng nay lúc chia tay anh, tôi bỗng rùng mình, suýt làm rơi điện thoại. Mặt tôi càng đỏ tợn, nóng bừng, tim đập thình thịch. Giận quá. Anh ở cách xa tôi như thế mà vẫn có khả năng làm tôi chao đảo một cách dễ dàng. Anh lại cười nhẹ. 

“Thì tôi đã bảo với em là tôi không thể trả lời em còn gì. Em cứ hay tò mò và hỏi linh tinh, tôi đành phải nói thật! Nào, bây giờ em có còn muốn hỏi thêm chi tiết về việc tôi đang nghĩ gì nữa không?” 

Tôi phì cười, lòng đã thư giãn ra đôi chút.

“Thế, nếu em không hỏi, anh có tự động nói ra điều ấy với em không?” Tôi ngạc nhiên khi thấy mình thật bạo dạn với câu hỏi ấy. 
“Chẳng biết nữa,” anh hơi ngập ngừng, “cũng tùy vào sức chịu đựng của tôi trong thời gian em đi vắng thôi!” Lúc này, tôi đã nghe hơi thở của anh hơi gấp gáp hơn bình thường một vài bậc. Tôi lại muốn trêu anh về việc ấy, nhưng không dám, sợ anh lại nói tiếp, nói cụ thể những chuyện “không đứng đắn” trong những điều anh đang nghĩ thì tôi sẽ chẳng biết mình phải đỡ như thế nào. Cho nên tôi đành chọn giải pháp làm ngơ.

“Em sẽ làm gì, sau khi cúp máy?” Anh hỏi, giọng vẫn thoảng nhẹ một ít hơi thở hơi nhanh. 
“Em sẽ viết một ít nhật ký, rồi đi ngủ.” (Tôi đã bỏ đi đoạn “em sẽ nghĩ đến anh cho đến khi chìm vào giấc ngủ”!)
“Em viết nhật ký ư? Yêu thế. Em sẽ viết những gì?” 
“Những gì em vừa kể cho anh nghe, chứ còn gì nữa!” 

Lúc này, trong đầu tôi vừa lướt qua chi tiết về việc mọi người hiểu nhầm anh đã cầu hôn tôi và cả việc ông già lái xe đã trêu tôi như thế nào khi ông bảo anh sẽ lên New York tìm tôi. Đó là những chi tiết anh không cần biết mà tôi đã cố tình bỏ qua và không kể cho anh nghe. Nghĩ đến đấy, tôi cười nhẹ với bí mật nho nhỏ của mình.

Chia tay anh trên điện thoại rồi, cơn buồn ngủ cũng vừa ập đến. Cả ngày nay tôi đi quần quật, đi chơi rất vui nên tôi đã tạm thời quên anh giữa những lần ngước cổ ngắm những tòa nhà chọc trời hay phải cùng cả lũ đi tìm bến trạm, khi thì bus, khi thì tàu điện ngầm cho những tuyến đường cần đi, cho đến khi gọi cho anh xong và leo lên giường thì bao nhiêu hình ảnh về anh cứ choán hết tâm trí khiến tôi chẳng còn thiết tha gì đến việc bàn bạc kế hoạch cho ngày hôm sau với cả bọn nữa. Đằng nào thì New York cũng quá mới mẻ với tôi, đi đâu cũng tốt cả, lại có Luís làm thổ địa thì bảo đảm sẽ đi được nhiều nơi và tiết kiệm được nhiều tiền. Tôi cuộn tròn người lại như con mèo đang vật vờ buồn ngủ sau một ngày ròng rã rong chơi, gắn tai nghe vào tai rồi mơ màng những hình ảnh đẹp trong khi thả hồn vào bài hát đang nói trọn tâm tư tình cảm của tôi vào lúc này.

Lặng im bóng cây, lặng im bóng mây, 
Lăng im góc sân trưa nắng vàng. 
Lặng im ngón tay, lặng im cánh hoa ngát hương thơm 
nơi hoang dại, em mơ về anh …

Rồi em mơ thấy, thấy anh nhìn em (Thấy anh đang nhìn em) 
Thấy tiếng anh cười và lời anh nói lúc anh làm quen (rất nồng nàn) nghe sao rất gần. 
Rồi em mơ thấy, thấy anh kề bên …

Tôi mơ về anh thật. Nhiều hình ảnh đẹp như những thước phim tư liệu dệt trên nền lụa hồng lấp lánh, bồng bềnh bất tận, cứ nối tiếp nhau không ngớt trong mơ. Ánh mắt anh luôn dõi theo từng bước chân tôi cả ngày nay khi tôi lang thang trên những con phố huyền thoại của New York. Tôi biết rõ điều đó. Thế còn anh thì sao? Anh có mơ nhiều về tôi như tôi đã mơ về anh không? Tôi sẽ đủ can đảm hỏi anh không? Và nguy hiểm hơn cả, liệu tôi có đủ dũng khí chấp nhận nếu sự thật không như những gì tôi đã nghĩ, và đã mơ? 

Giờ đây vắng anh, giờ đây thiếu anh, 
Mà sao thấy anh anh rất gần. 
Ngồi trong bóng đêm, mình em với em giữa bao khuôn mặt xa lạ 
Em mơ về anh …💓

4 comments:

  1. Ôi hôm nay được đọc liên tiếp hẳn mấy phần, mình vui quá cứ ngồi đọc đi đọc lại hoài khỏi ngủ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bạn vui thì mình cũng vui, nhưng đừng vì đọc đi đọc lại mà mất ngủ nhé :-)

      Delete
  2. Em mở nhạc lên, đọc bài này của chị, em có thể tưởng tượng được nỗi nhớ nhung và cảm giác tuyệt vời của người đang yêu chị ạ. Là em đang hồi tưởng hồi mới yêu của em ấy. Nhìn đâu cũng thấy bóng dáng người ấy, nhắm mắt lại thì thôi rồi ... Cám ơn chị về một câu chuyện đẹp. Bây giờ dòng đời xuôi ngược, tất bật, thở còn không kịp, được đọc những bài viết đẹp và êm ái của chị khiến em như bừng lên sức sống mãnh liệt, nạp lại năng lượng và tiếp tục chiến đấu với đời :-)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đúng là không gì bằng tuổi trẻ em nhỉ. Tự do tự tại, vô tư lự, chẳng vướng bận gì ai, thích gì thì làm nấy :-). Chị cũng luôn nghe nhạc khi viết loạt bài này, nó như chất xúc tác giúp chị chìm đắm trong câu chuyện của mình ấy.

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...