Thursday, April 19, 2018

Giáng Sinh xưa - Dream a little dream of me (33A)


“Này chị,” Vivien khều nhẹ vào tay tôi. “Cho em xem nhẫn nào!” 
“Nhẫn gì??” Tôi ngơ ngác nhìn nó, không hiểu. Đến lượt mặt nó đần ra. 
“Chẳng phải … chẳng phải …” nó lắp bắp hỏi trong khi tôi vẫn nhìn nó ngờ nghệch. Hai tay tôi lúc này vẫn còn đút trong túi áo khoác, và tôi mân mê cái nhẫn đang đeo, vẫn không hiểu tại sao nó lại đòi xem vì tôi nghĩ nó đã nhìn thấy cái nhẫn ấy từ lâu rồi kia mà.
“Thôi, em hiểu rồi …”, nó vừa nói vừa thở dài. Luís lúc này lại chồm lên từ phía sau, và chẳng ngần ngại cầm tay tôi lên mà tìm kiếm gì đấy trên những ngón tay của tôi khiến tôi rụt nhanh tay lại đầy nghi ngờ.
“Vụ gì đây, hai người?” Tôi cố làm ra vẻ cool và bâng quơ hỏi. 
“Không có gì,” Vivien trả lời tôi. Rồi nó cười khúc khích. “Bọn em tưởng B vừa cầu hôn chị!”
“???” Tôi chỉ trố mắt nhìn nó. 
“Khi nãy em thấy anh ấy quỳ một bên gối xuống đất, cầm tay chị, rồi hai người quyến luyến ôm hôn tạm biệt, giống y như thật ấy!” Nó mỉm cười, lắc đầu, trong khi Luís tỏ vẻ thất vọng và ngồi lại xuống ghế.

Tôi bật cười, chợt hiểu ra vấn đề, thảo nào bọn nó tung hô như đang chúc mừng tôi. Khi nãy tôi đánh rơi gói thuốc, B quỳ gối xuống nhặt lên rồi đưa nó lại cho tôi, làm sao mà bọn chúng có thể tưởng tượng ra vụ cầu hôn thần thánh ấy được nhỉ? Hay là vì tôi và anh đã “diễn” quá đạt khiến chúng bị lừa? Tôi bối rối nhìn ra cửa sổ xe, chẳng muốn tiếp tục câu chuyện hiểu nhầm buồn cười ấy, và nhớ B kinh khủng

.

“Ôi, em không ngờ B là sĩ quan hải quân chị ạ, thảo nào, em thấy anh ấy có phong cách của một quân nhân không lẫn vào đâu được!” Vivien hớn hở nói khi nó gặp lại B hôm nay, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ đong đầy. Tôi chỉ mỉm cười rồi gật đầu với nó, lòng đang bâng khuâng không biết anh đang đi đâu và sẽ làm gì hôm nay. 
“Với lại, bọn con trai bên Học viện hải quân cao giá lắm đấy!” Nó lại tiếp tục mơ màng. 
“Tại sao bọn họ cao giá? Và cao giá với ai? Với những cô sinh viên ư?” Tôi cười hỏi lại nó. 
“Tiêu chuẩn tuyển chọn của hải quân cực kỳ khắt khe. Để được nhận vào, cá nhân phải có một thành tích học tập xuất sắc ở trung học, và/ hoặc những thành tích thể thao đáng nể, với cả những hoạt động phục vụ cộng đồng cũng được đánh giá rất cao, một thể lực dồi dào, ngoài ra lý lịch cá nhân cũng phải “sạch”, không được từng vướng vào bất cứ những việc bê bối nhỏ nhặt nào. Được nhận vào đấy là một danh dự cho cả gia đình đấy, đi học hoàn toàn miễn phí, lại còn có lương nữa. Tốt nghiệp xong là lên hàng sĩ quan ngay và được bổ nhiệm công tác ngay trong ngày tốt nghiệp. Bọn con gái nếu có người yêu bên Học viện hải quân là hãnh diện lắm, khoe ầm ĩ khắp nơi đấy chị ạ!” Nó vừa nói vừa xuýt xoa như đang mơ tưởng một việc gì to tát lắm.

Tôi hơi ngớ ra, vì trong những lần trò chuyện cùng B, anh hầu như chẳng bao giờ nói chuyện công việc và ngành nghề của anh cả, lần này tôi được biết thêm về anh lại là từ một người bạn. Tôi điểm lại những lần gặp anh, chúng tôi chỉ toàn nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ kể cho nhau nghe một chút về bản thân, rồi thôi. Có thể nói, chúng tôi đang đi với tốc độ rùa bò, và việc ấy luôn khiến Vivien sốc.

“Chị không đùa chứ?” Vivien sửng sốt khi nghe tôi kể cho nó nghe về lần tôi trốn đi chơi với B tối hôm triển lãm tranh ấy. “Đã ở bên nhau riêng tư vài lần như thế mà anh ta chưa hề hôn chị ư? Anh ta có vấn đề gì không đấy?!” Nó lại cất cao giọng, ngạc nhiên thì ít mà bất bình thì nhiều, khiến tôi bật cười. Rồi tôi chột dạ, hơi xấu hổ với phản ứng mạnh ấy của nó, cảm giác như một kẻ thất bại. Thất bại vì lẽ gì, tôi chẳng kịp nghĩ ra. Chiều đến, khi cả bọn đã về đến hostel nghỉ ngơi trước khi lại la cà dạo phố đêm, tôi kể chuyện cho con bé nghe thì nó cứ thiếu kiên nhẫn, hỏi tới tấp “chuyện ấy”, hai đứa cứ cười khúc khích giữa những câu chuyện của tôi, và khi tôi bảo nó “chưa có gì cả, thậm chí cả một nụ hôn” thì nó mới giật mình giãy nãy lên như thế. Tuy nhiên, nó đặc biệt thích chi tiết anh hôn chiếc găng tay của tôi trong khi mắt vẫn không rời khỏi mắt tôi, và nó bảo rằng B đúng là một người đàn ông nhạy cảm, lãng mạn và classy nhất mà nó từng biết đến. 

“Hừ … có lẽ em nên sống chậm lại một chút để hưởng thụ hương vị cuộc sống, chị nhỉ?” Vivien hỏi tôi mà như tự nói với chính mình. Rồi nó nhìn tôi, ánh mắt hơi xúc động. “Anh ấy tôn trọng chị nên mới đi chậm như thế, hàng hiếm thời nay chị ạ … có lẽ em nên hạnh phúc và trân trọng điều ấy, thay vì cứ chằm chặp lao vào những nhu cầu xôi thịt của tuổi trẻ?”

Tôi chẳng biết phải trả lời nó như thế nào. Cuộc sống thời đi học của tôi khác nó rất nhiều, mặc dù chỉ hơn nó dăm ba tuổi, nhưng với khác biệt văn hóa đông tây như thế, việc “vượt rào” với bạn trai trong xã hội và môi trường sống của tôi bị xem như một điều kinh khủng và phi đạo đức, có lẽ giáo dục gia đình và lề thói xã hội đã kềm giữ chúng tôi đầy hiệu quả. Chẳng biết như thế là tốt hay không, nhưng tôi nghĩ giá trị của người con gái phụ thuộc nhiều vào sự tự trọng của bản thân, biết nói không với bạn trai khi chưa phải lúc hay chưa sẵn sàng mà không nhất thiết phải quá cố gắng chứng tỏ sự kiêu hãnh của mình. Còn khi nào “phải lúc” thì thiên hình vạn trạng, việc ấy cũng khó bàn. Tôi bâng quơ nhìn đôi sóc đang khí thế chơi trò cút bắt với nhau trên nền cỏ úa đã bắt đầu nhú vài mầm xanh ở Central Park, nàng sóc cứ chạy loanh quanh rồi lại cố tình ngoáy nhìn lại xem chàng có tiếp tục đuổi nó hay không, rồi khi thấy chàng đã đứng cạnh tự bao giờ, nàng giật mình đánh rơi quả hạnh đào nàng vừa tìm được trước đấy, bỏ của chạy lấy người trong khi chàng kia lại tiếp tục hăng hái đuổi theo, trông ngộ nghĩnh buồn cười. Tôi bần thần, ngẩn ngơ tự hỏi lòng mình đã sẵn sàng cho những điều sẽ hoặc có thể xảy ra giữa tôi và B hay không, có phải tôi và anh đang chơi trò cút bắt với nhau như đôi sóc ấy hay không, và anh đang nghĩ gì? 

“Em nghĩ phụ nữ nói chung cũng chỉ có hai loại thôi,” Vivien lại tiếp tục nói, “hai loại ấy là …” nó hơi dừng lại, nháy mắt tinh nghịch nhìn tôi, “một loại giống em, một loại giống chị”, nói đến đây thì nó bật cười ha hả. Tôi nhìn nó không hiểu. 
“Chị ngây thơ của tôi ơi”, nó lại cất giọng ra vẻ rất sành điệu về đàn ông, “loại giống em là loại xôi thịt, ngồn ngộn như thế, đàn ông chúng nó khi nhìn vào thì chẳng buồn nghĩ ra những lời có cánh để mất công quyến rũ làm gì, khi có điều kiện thuận tiện là chúng “quất” luôn cho xong việc rồi mới tính đến bước tiếp theo!” Tôi mỉm cười, tự xác nhận trong đầu là dáng Vivien rất khêu gợi, trong khi vẫn im lặng mở to mắt nghe nó giải thích một chân lý vĩ đại. “Còn phụ nữ giống chị”, nó nhìn tôi đầy vẻ trịnh trọng, “mặc dù đàn ông có thể không nhất thiết phải bị chao đảo từ cái nhìn đầu tiên, nhưng họ luôn tò mò về chị, và một khi đã thích chị, họ sẽ tôn thờ chị và kiên nhẫn chờ đợi, nâng niu từng bước chị đi, và đối đãi với chị như với một nữ thánh!”

Tôi hơi xấu hổ khi nghe nó tung hô mình hơi quá đáng như thế, rồi điểm lại trong trí nhớ của mình, giữa tôi và B không hề tồn tại mối quan hệ thần thánh như Vivien vừa mô tả. Anh chưa bao giờ tặng hoa cho tôi, chưa bao giờ mời tôi đi đâu chơi một cách chính thức, anh chỉ luôn xuất hiện trong đời tôi một cách đột ngột, ồn ào, và lôi cuốn tôi đi theo những sở thích rồ dại bất chợt của anh. Và tôi cứ luôn bị cuốn vào vòng xoáy mãnh lực ấy, dù chưa đến mức gọi là “bất lực”, nhưng tôi biết mình đang dần mất tự chủ trước B. Mặc dù hay bông đùa nhưng anh luôn có một thái độ chính trực nhất định với tôi, chưa bao giờ anh có hành động hay thái độ sàm sỡ không phải lối nào cả. Rồi tôi thoáng nghĩ đến David. Trời ạ, dù giữa chúng tôi chưa có gì cụ thể để hình thành một “mối quan hệ”, nhưng rõ là David đã luôn đối đãi với tôi như một bà hoàng, anh luôn đĩnh đạc, tôn trọng tôi, nhất cử nhất động gì anh cũng muốn nghe ý kiến của tôi trước, “your wish is my command”, đại loại là như thế. Dĩ nhiên, những gì Vivien vừa phán không nhất thiết phải là chân lý bất di bất dịch nhưng vẫn có một số sự thật nào trong đấy, và việc ấy đã tác động một phần không nhỏ đến những lăn tăn của tôi trong mối quan hệ với người đàn ông khá đặc biệt này. 

2 comments:

  1. Giời ơi đọc mãi mà các nhân vật chính vẫn cứ e ấp. Tôi là tôi suốt ruột rồi nha bà ;-)
    Nhiều lúc cũng thấy nhớ tuổi trẻ, nhớ mình trẻ trung, tự do, vô tư lự, đùa cợt với tình yêu. Giờ sao mà lắm trách nhiệm đổ lên đầu, muốn trốn cũng không trốn được. Nhiều khi có kẻ theo mình, mình muốn trêu chọc tí cho vui mà cũng không dám, vì vị trí của mình không cho phép mình làm như thế.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hí hí, tôi thích giọng nam bộ đặc sệt của bà quá :-D. Tôi cũng sốt ruột đây, nhưng mọi việc phải có trình tự của nó chứ! Các nhân vật chính cứ e ấp mãi, cho đến khi bùng nổ thì cũng mãnh liệt dữ dội luôn đấy :D.
      Nói đến trách nhiệm, tôi nhìn bà thì thấy gánh của mình còn quá nhẹ. Tôi cũng nghĩ với vị trí của bà thì lúc nào cũng phải giữ hình ảnh, cũng là một thứ trách nhiệm nhỉ. Tuổi trẻ đúng là vô giá, lần nào họp mặt bạn cũ cũng toàn lôi những chuyện trời ơi đất hỡi ra ôn lại, cũng chừng ấy chuyện nhưng lúc nào cũng vui như mới ...

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...