Wednesday, May 2, 2018

Giáng Sinh xưa - You fill up my senses (36B)


Kể đến đây, B dừng lại và nhìn tôi dò xét. Tôi vẫn tỉnh bơ, đang cố đào sâu vào câu chuyện của anh, xem tính nghiêm trọng của nó nằm ở đâu. Rõ ràng không thể xem thường tai nạn thảm khốc của Jessie, nhưng việc anh có liên quan đến cô ta như thế nào trong những ngày ấy mới là mấu chốt. Nghĩ đến đó, tôi cố nén một tiếng thở dài. B cũng không thoải mái cho lắm. Anh nói mà không nhìn tôi. 

“Cô ta đã qua khỏi cơn nguy kịch như một phép màu …”
“Em mừng vì điều ấy.” Tôi nói thật lòng.  
“Bố mẹ cô ấy đã đưa cô ấy đi xa để nghỉ dưỡng dài hạn. Họ cũng hiểu rằng việc ấy sẽ tốt hơn cho cô ta, và cho cả mọi người.”
“Em nghĩ họ rất quý mến anh?”
“Có lẽ thế …”

Tôi gật đầu, chẳng biết phải nói gì. Kể ra, việc chẳng có gì hệ trọng như tôi đã lo nghĩ. Đằng nào thì Jessie cũng đã tai qua nạn khỏi, B là người đàn ông chính trực, anh đã làm những việc cần làm với cả Jessie và với tôi. 

“Vấn đề là,” đôi mày anh hơi châu lại, mắt đã bớt xanh hơn, “anh cảm giác mình có một phần lỗi trong tai nạn suýt cướp đi mạng sống của cô ta … và đứa bé trong bụng cô ấy …”

Tim tôi thót lại, rụng rời. Cuối cùng thì điều tôi lo nghĩ và dự đoán cũng đã thành sự thật. Đời sao tréo ngoe thế này? Anh im lặng một hồi, mắt buồn vời vợi và đẹp đến nao lòng trong ánh chiều tà, chiếc cốc giấy cầm trong tay đã nhàu nát tự bao giờ. 

“Hôm anh vừa về, cô ta lại đi tìm anh, gây gổ với anh, anh đang mệt mỏi và cũng đã chán ngấy sự quấy nhiễu ấy nên đã hơi nặng lời với cô ta … Anh không muốn nặng lời với phụ nữ, đó là lần đầu tiên anh phải làm thế, hạ sách thôi, nhưng anh chẳng biết phải làm gì khác hơn khi cô ta cứ ám anh như một bóng ma. Và có lẽ trong khi tức giận bỏ đi, cô ta đã gặp tai nạn …”

Mây đen đã bắt đầu giăng phủ trên trời, còn tôi đã cảm nhận trống ngực mình đang đập phá tơi bời toàn thân khi trong đầu đang vẽ ra một viễn cảnh tăm tối. Anh sẽ phải có trách nhiệm làm cha, Jessie lại có vũ khí lợi hại để hành hạ anh và cả tôi, rồi sẽ như thế nào nữa? Tôi sẽ … trở thành mẹ kế của con anh? A, khoan đã! Tôi chợt nhớ ra một việc quan trọng. 

“Nhưng làm sao cô ta có thai được khi … anh đã tránh mặt cô ta cả hơn sáu tháng?” Tôi chợt nhớ hôm gặp cô ta, trông cô ta vẫn rất thon gọn và mảnh dẻ.
“Anh đã … đã có gặp cô ta một lần hồi trước Giáng Sinh …” anh thoáng đỏ mặt. “Hôm ấy là sinh nhật bố cô ấy. Ông là tướng hải quân vừa về hưu, một người đàn ông chí khí, anh rất kính nể ông ấy. Và vì ông ấy đã đích thân mời, anh không thể từ chối …”

Tăm tối lại bao trùm lấy tôi ngay khi tôi vừa tìm được chút ánh sáng mong manh của hy vọng. Chẳng thèm giữ ý tứ gì nữa, tôi thở dài, lòng chỉ muốn khóc nhưng mắt lại ráo hoảnh. Anh đưa tay, định nắm tay tôi, nhưng đổi ý và kéo tay về. 

“Và … hoàn cảnh nào đã khiến …” tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn vì họng tôi đang khô khốc và đắng ngắt, cố lựa lời thích hợp để không phải nói thẳng điều tôi đang muốn hỏi, “khiến … việc ấy xảy ra? Lúc đó anh đã không còn yêu cô ấy, tại sao?” Giọng tôi vẫn rất vững nhưng lòng tôi thì đã mềm nhũn chẳng còn chút sinh lực nào. 

“Hôm đó anh uống hơi nhiều. Bữa tiệc sinh nhật ấy cũng là tiệc về hưu của ông tướng, cho nên, khách mời đa số là những người quen trong ngành, và cũng vì vậy nên anh mới vui vẻ chè chén với họ. Đã lâu không tiệc tùng nên lần đó anh xỉn rất nhanh, đến độ anh không thể tự lái xe về nhà và … và anh đã phải ngủ lại nhà ông ấy.”
“Ra là thế … anh còn nhớ gì về đêm ấy không?”  
“Không nhiều lắm … anh chỉ nhớ mình đã loạng choạng rồi ngã phịch xuống sofa, có tiếng cười đùa của vài thằng bạn khi thấy anh xỉn, rồi anh loáng thoáng nghe tiếng ai đó bảo rằng anh không nên lái xe về nhà trong tình trạng như thế …”
“Loáng thoáng? Tức là anh đã gần như bất tỉnh?”  
“Có lẽ thế. Mắt không mở ra nổi, người lâng lâng không cảm giác, chỉ muốn đổ vật xuống …”
“Và?”
“Và anh chẳng nhớ gì nữa.”

Tôi chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này, nhưng tôi cũng đủ hiểu biết với tình trạng say xỉn ấy của anh khi ấy thì vụ việc đã trở thành “điệp vụ bất khả”. Nhưng còn một khả năng nữa và tôi muốn khai thác lần cuối trước khi đóng sổ phi vụ đau tim này. 

“Thế còn buổi sáng hôm sau, chắc hẳn anh phải nhớ những gì đã xảy ra vào buổi sáng?”

Mắt anh bỗng xanh hơn khi nghe câu hỏi của tôi, đôi đồng tử lại giãn ra như khi một diễn viên vừa nghe xướng tên mình cho danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất trong lễ trao giải Oscar vậy.  

“Anh dậy từ rất sớm vì khát khô cháy cổ, và đã cuốn gói đi ngay lập tức, trước cả khi nghĩ đến việc tìm nước uống!” 

Tập trung cao độ, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, châu mày thật lâu như đang phân tích một thông tin tình báo quan trọng đến mức sống còn. Tôi mở to mắt nhìn anh, mỉm cười thư giãn, chờ anh hiểu ra một sự thật hết sức hiển nhiên và đơn giản. Rồi bất giác, sự vỡ òa của niềm tin và hy vọng như vừa bùng nổ trong anh. Anh đập mạnh tay lên trán rồi ôm chầm lấy tôi vào lòng. 

“Anh hiểu ý em rồi, anh đã hiểu ý em! Tại sao anh đã ngốc đến thế hả trời?!”

Tôi cũng vỡ òa một niềm vui khó tả, mà tôi vui cho anh hơn cả cho tôi nữa kìa. Ngốc thật ấy chứ! Việc ấy đã không thể nào xảy ra vào buổi tối chết tiệt kia khi anh đang say xỉn như chết, và sáng ra thì anh đã cuốn gói đi từ sớm, thế mà chưa gì anh đã vơ vội trách nhiệm vào người. Chàng hoàng tử của lòng tôi ơi, anh có thể luôn mạnh mẽ và vững vàng trước những cơn cuồng nộ kinh hoàng nhất của đại dương bao la, điềm tĩnh hiên ngang trong làn tên mũi đạn, cớ sao lại sợ hãi và ngốc nghếch đến thế trước cái bẫy tình của con yêu tinh nhền nhện kia? Mà như thế lại hay, tôi lại thích. Đàn ông phải như thế. Mạnh mẽ, thông minh, bản lĩnh kiên cường ở đâu cũng được, nhưng phải hơi khờ trước phụ nữ. Đàn ông mà ghê gớm tinh vi, lừa tình và đấu đá với phụ nữ thì còn gì là đàn ông. Tôi muốn cho B biết việc anh chia sẻ câu chuyện với tôi và cả những gì anh đã làm cho Jessie khi cô ta gặp nạn có ý nghĩa với tôi như thế nào, rằng anh thật là một người chu toàn và có trách nhiệm, một gentleman chính hiệu. Nhưng lúc này đây, tôi cảm thấy mọi lời nói chẳng còn cần thiết nữa. Tôi và anh như đang trao đổi sự đồng cảm với nhau qua ánh mắt, vòng tay, qua những xúc chạm tinh tế, nhẹ nhàng. 

“Anh có nghĩ … cô ta sẽ để cho chúng ta yên không?” 
“Cô ta sẽ không còn cách nào khác.” Anh mỉm cười, khích lệ nhìn tôi. “Anh biết cách bảo vệ em và cho đến nay cách ấy đã tỏ ra khá hiệu quả!” 
“Anh đã làm những gì?” Tôi lại bồn chồn hỏi. 
“Thôi em đừng hỏi sâu quá, anh chẳng làm gì phạm pháp cả!” 

Anh cười tươi, làm rạng rỡ cả buổi chiều đã bắt đầu trở nên thật u ám. 

12 comments:

  1. Khổ thân anh B, tí nữa thì thành anh hùng đổ vỏ :3
    Chuyện anh B hơi "tồ" thế kia cũng không có gì lạ. Chị Tú có để ý mấy anh đàn ông còn trẻ mà đã có danh có chức, thường họ chỉ biết đến công việc thôi nên trong đời sống hàng ngày khá "ngây thơ", bị dắt mũi thế kia vẫn còn nhẹ =)) Mà, anh B trẻ thế đã là Đại úy rồi hả chị :3
    P/S: Em rất thích chuyện của chị, vì crush của em hồi trước cũng là military man :) Cảm ơn chị đã chia sẻ câu chuyện dễ thương này, dù chắc lúc nhớ lại thì "sóng trong lòng" cũng không ít.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Anh hùng đổ vỏ =)), đúng là anh hùng cũng chẳng vượt nổi ải yêu tinh! Hồi đó chị không nghĩ nhiều về điều em nói, về đàn ông trẻ và đã thành danh, nhưng đúng là về sau quen đúng một anh cũng trẻ và cũng đã ở khá cao trong corporate ladder, không tồ như anh B nhưng cũng hơi ngây thơ :D. Vui lắm, có lần anh ấy gửi hoa cho chị nhân ngày Valentine, nhưng lén lút gửi hoa mà chẳng ghi tên người gửi, chị nóng lòng muốn biết có phải anh ấy gửi hay không nên đã nhờ con bé làm chung gọi cho anh ấy và giả vờ bảo do trục trặc kỹ thuật nên sẽ giao hoa hơi muộn, thế là ông mắc bẫy ngay :-))).
      Anh B khi ấy vừa lên chức mới toanh, Lieutenant hình như là Trung úy trong các binh chủng khác nhưng là bậc Đại úy trong hải quân. Em Thùy Tiên cũng từng say sóng military man à? Thảo nào :-)
      P.S.: Đúng là phải có sóng trong lòng mới viết được câu chuyện này em ạ ;)

      Delete
    2. This comment has been removed by the author.

      Delete
    3. Thế là anh chàng tò tò mang hoa đến tặng hả chị =))
      Nghe chị tả anh B mà em cũng mê luôn rồi, em rất thích đàn ông trông mặt có vẻ hơi ngơ ngác, tồ tồ hiền hiền. Mấy anh này lúc yêu và yêu điên cuồng thì còn hơn mấy anh chàng "dân chơi" nhiều :p
      P/S: chị Tú check msg FB nhé :)

      Delete
    4. Đây, lại có người mụ phim nữa kìa =)). Đùa thôi, nhưng nghe cách anh ta không hài lòng về "dịch vụ dỏm" thì con bé đã biết đó là hoa anh ta gửi và đã nhanh chóng thông tin tình báo cho chị ngay =)).
      Mấy anh mặt hiền này đúng là dạng "lù đù vác cái lu", bản tính sến nhưng lại ngại phơi bày =))

      Delete
    5. Trông chị hiền hiền thế mà cũng ủ được mưu hay thế =))

      Delete
    6. Những người im im hiền hiền thế mà nguy hiểm lắm em ạ =))

      Delete
  2. Huhu chị làm em hồi hộp quá, có chị Tiên tham gia vào tự nhiên câu chuyện thành mang màu sắc truyện trinh thám nhẹ. Tự nhiên em thấy hay hay khi nhiều chi tiết mà có khi người trong cuộc cũng bỏ sót qua hoặc ko để ý thì nó lại có hàm ý gì đấy qua góc nhìn của người khác.
    DN

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em hồi hộp tưởng đàn đứt dây từ đây hả? :-)
      Đúng là bạn đọc phải cám ơn em Thùy Tiên, từ dạo em ấy tham gia bình loạn là chị Bag siêng năng viết hẳn ra. Có lẽ cũng do xuân đến, đúng người đúng việc đúng cảnh nên viết rất hăng hái :D

      Delete
    2. Hồi hộp vì ko biết vẫn còn vấn đề gì cản trở đôi ta đến với nhau nữa :))
      Dạo này em đọc được liên tiếp mấy hồi chuyện nên thấy vui vui

      Delete
    3. Chờ chuyện của chị như chờ Conan ra tập mới, sốt ruột quá hiu hiu

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...