Tuesday, April 24, 2018

Giáng Sinh xưa - Tình yêu anh ơi cút bắt trò chơi …(34A)

Những nụ hoa thủy tiên đầu mùa chớm nở đó đây báo hiệu xuân đã về, sau một mùa đông lạnh kéo dài lê thê tưởng như chẳng bao giờ dứt. Nắng cũng vàng hơn, ấm áp, dễ chịu hơn, từng đàn chim di trú bắt đầu chao lượn đầy trời, trở về từ miền nam ấm áp và hối hả làm tổ chuẩn bị cho những chú chim non sẽ chào đời khi xuân đã thực sự đến. Thời tiết như cũng háo hức hòa vào tâm trạng lâng lâng bay bổng của tôi trong những ngày này. Chuyến đi NYC của tôi rồi cũng đến ngày kết thúc, mang đến cho tôi một tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Tôi rất tiếc vì đã không kịp mua vé xem vở nhạc kịch kinh điển “The Phantom of the opera” vì thứ nhất là vé luôn bán sạch thậm chí trước cả khi vừa ra lò, thứ nhì là những vé còn sót lại toàn là những vé hạng bét, ghế ngồi khuất góc và cách xa sân khấu cả dặm, ngồi ở đấy thì chỉ nghe chứ chẳng xem được gì, chỉ phí tiền mà chẳng thưởng thức được nhiều cho lắm, thế nên bọn tôi quyết định để dành tiền cho những thứ khác. Ngoài việc ấy ra thì đây là một chuyến đi tuyệt vời trong đời, tôi được nhìn tận mắt, sờ tận tay một New York huyền thoại gần như chỉ tồn tại trong phim ảnh và trong trí tưởng tượng của tôi trước đấy. Ngày nào cũng vậy, cả ngày tôi đi chơi miệt mài, và khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc tôi nôn nao về hostel để tắm táp, thư giãn, và buôn chuyện trên điện thoại với B về NYC cho đến khi mắt díp lại mới thôi. Anh luôn hỏi thăm tôi đã đi những đâu, đã ăn những gì, tôi thích gì về New York, v.v. và anh cập nhật tin tức ở nhà cho tôi, về thời tiết ấm áp, về hiệu sách ở góc phố thân quen vừa đóng cửa để trùng tu, về công viên W đã có nhiều hoa cúc dại cùng hoa bồ công anh vàng rực đang chờ tôi về ngắm. Có vẻ như xuân đang mang đến nhiều thuận tiện, mọi việc đang xảy ra khẩn trương hơn trong từng giờ từng phút cuối trước khi tôi lên đường về nhà, hòa vào tâm trạng nôn nóng của tôi và có lẽ, của cả anh nữa. 

“Mấy giờ thì em sẽ về đến bến?” B hăng hái hỏi tôi.
“Khoảng ba giờ chiều.”
“Ôi, vậy thì tôi chẳng kịp đi đón em rồi …” Giọng anh đầy thất vọng. “Cả tuần này tôi có lịch kín ở học viện, vừa dạy vừa họp, ngày nào cũng may ra đến năm giờ chiều mới xong …”
“Không sao đâu …” tôi mỉm cười, cảm giác mình đang an ủi anh, “Jim sẽ đưa bọn em về nhà …”
“Jim nào?”
“Anh trai của Vivien”
“Thế à … còn cái cậu mà đã nhấc bổng em lên ở gần sân khấu hôm ấy là ai?” Giọng anh rất tỉnh khiến tôi chẳng thích chút nào. 
“Vậy là anh đã nhìn thấy tất cả?” Tôi cố tình ỡm ờ.
“Không sót một chi tiết nào!” Anh cười. 
“Anh luôn rình rập em mà!” Tôi lại đào sâu thêm một tí tẹo.
“Không phải rình rập, mà là quan sát nhé.” Anh cười to. “Bệnh nghề nghiệp. Quân nhân mà không có mắt quan sát tốt là mất mạng như chơi đấy!” 
“Ờ thì quan sát!” Tôi nói nước đôi. “Về cậu ấy hả, cậu ấy là vũ sư và đã hướng dẫn, biên đạo múa cho nhóm em …” Tôi cũng cố phớt tỉnh khi trả lời anh, rất thích cái ý nghĩ anh đang ghen nhưng sao trong giọng nói của anh chẳng mang tí chút âm hưởng nào của việc ấy cả. 
“Hy vọng cậu ấy đã để em yên trong suốt chuyến đi.” Anh nói, và tôi có thể cảm nhận một nụ cười thoải mái ở đầu dây bên kia. 
“Thế anh có muốn biết tên cậu ấy không?” Tôi khoái trá hỏi tiếp, lòng thấp thỏm hy vọng nhưng anh chẳng hề mắc bẫy. 
“Không!” Anh vẫn tỉnh bơ. “Cậu ấy chẳng phải là một mối đe dọa!” 
“Anh tự tin đến thế à?” Tôi bắt đầu thích thú khi được đối đáp với anh về khả năng một “đối thủ” của anh vừa xuất hiện giữa hai chúng tôi. 
“Về cậu ta thì tôi chắc chắn!” B vẫn tiếp tục đủng đỉnh trả lời tôi. “Tôi hỏi thế là vì tôi biết em chỉ muốn được yên thân thôi! Này, khi nào gặp em thì tôi sẽ ‘hỏi tội’ em một vụ khác, hãy chờ đấy!” Anh cười, giọng khá vô hại. “Rồi em sẽ làm gì khi về nhà vào tối mai? Thật tiếc là tối mai tôi lại bận. Mình gặp nhau tối thứ Sáu nhé?” Anh lại chuyển đề tài và hỏi tôi với giọng hơi khẩn trương khiến tôi thích thú. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi có hẹn với anh, còn lại trước đây, hầu như anh cứ toàn lù lù xuất hiện không báo trước với cả ngàn lý do vô cùng hợp lý. À há, tự dưng trong đầu tôi vừa nảy ra một ý hay. Tôi sẽ “trả thù” anh bằng cách cũng xuất hiện đột ngột không báo trước, để tạo một hiệu ứng nào đó như anh đã từng luôn tạo ra cho tôi. 

.

Thế là tôi quyết định làm anh ngạc nhiên bằng cách đến thẳng Học viện hải quân sau khi cả bọn quyến luyến tạm biệt New York. Vivien mang giúp hành lý về nhà cho tôi, còn tôi chỉ việc khoác ba lô và tung tẩy đến đấy, rồi khi đến nơi thì chưng hửng khi thấy nó bao la bát ngát, chẳng biết sẽ đi vào cổng nào, lại cũng chẳng biết phải hỏi han ra làm sao để tìm ra anh. Bốn giờ mười phút, tôi quyết định cứ vào theo đường cho khách tham quan rồi sẽ tính tiếp việc hỏi đường một khi đã vào được bên trong! Logic đơn giản của một cái đầu vô tư đơn giản, tôi nào có biết cái khu dành cho khách tham quan nó xa vời vợi khu dạy học của Học viện đến dường nào, lại là nơi tôi cần phải đến.

Bước vào khuôn viên Học viện, ấn tượng đầu tiên của tôi là nó quá sạch sẽ tinh tươm. Từng trảng cỏ vừa vào xuân đã được chăm sóc xanh mươn mướt và tỉa tót gọn gàng, lối đi lát gạch đỏ xếp chéo hình xương cá cũng sạch bong chẳng có một chiếc lá rơi dù bên trong có khá nhiều cây cối, và những khu nhà ở dành cho các sĩ quan ở tạm khi họ đến từ những đơn vị đồn trú ở các tiểu bang khác cũng sạch sẽ gọn gàng đến nỗi trông chúng gần giống như một viện bảo tàng. Gọi là “khu nhà” nhưng đó là những cái nhà tách biệt, kiến trúc yêu kiều thời thập niên 50s, trông giống như một biệt thự mini thì đúng hơn. Vài du khách lác đác đi lang thang ngắm cảnh, tôi thót tim khi thấy giờ mở cửa cho khách tham quan đã gần hết trong khi mình vẫn chưa biết phải hỏi thăm ai và cũng chẳng biết phải tìm B nơi nào trong khuôn viên rộng nhiều mẫu này. Mệt quá, tôi ngồi bệt xuống thảm cỏ để đôi chân rã rời của mình được nghỉ tạm trong chốc lát, lòng lo lắng chẳng biết phải về nhà ra sao vì mỗi giây trôi qua là hy vọng mỏng manh của tôi lại lụi tàn đi một tẹo. Đi taxi từ đấy về nhà chắc tôi phá sản mất, mà đi bus thì tôi lại chẳng biết đường đi. Và cũng chưa chắc có tuyến xe bus nào về nhà. Thật là một cái giá quá đắt cho sự trả thù ngọt ngào của mình! 

10 comments:

  1. Ngờ rằng chàng sẽ hiện ra như một vị thần và làm cho nàng ngạc nhiên thay vì ngược lại :)
    DN

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nàng muốn làm cách mạng, ai ngờ kế hoạch vỡ tan tành từ trong trứng nước :-)))

      Delete
  2. Chị viết văn tả cảnh hay ghê

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn em. Chị nghĩ nếu đầu tư đầy đủ thời gian và tâm huyết thì kỹ năng nào cũng sẽ được cải thiện tốt cả.

      Delete
  3. Em mới phát hiện ra blog của chị. Hôm nọ day off không vướng víu chồng con, em ngồi đọc một mạch từ entry đầu tiên luôn. Truyện (hay chuyện) quá hay chị ạ. Đọc xong lại bâng khuâng một lúc, nhớ chuyện này chuyện kia. Liệu có phải là tình chỉ đẹp khi còn dang dở không hả chị?
    P.S: Đúng là chị trông rất giống Củng Lợi, đẹp đúng kiểu con gái SG hồi trước.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đúng rồi, chị nhớ có lần chia sẻ với em vụ làm kem dưỡng da thân thể bên blog Cún Béo. Đây là chuyện được viết theo thể loại truyện, hoặc là truyện viết dựa trên chuyện, hiểu thế nào cũng đúng em ạ. Chuyện tình yêu có lẽ chỉ đẹp khi nó còn dở dở ương ương em nhỉ :-). Cảm ơn em đã khen, có lẽ chị cũng giông giống một số người đẹp nổi tiếng thật, chỉ khác một chút là mình không được nổi tiếng và giàu như họ thôi :-D

      Delete
    2. Em nghĩ chuyện tình yêu đẹp khi hai người chưa sống chung với nhau và chưa phải "va chạm" nhiều mới mảng tối trong tính cách của nửa kia. Dù sao thì chuyện của chị đến đây hay quá, rất dễ thương và chân thành, đừng drop chị nhé.
      P.S: Em nói thật, không phải khen :D Chị gái ông ngoại em là Bắc 54 ở Sài Gòn có cô con gái là Hoa khôi SG cuối những năm 70, sau này đi định cư nước ngoài lâu lâu mới về Việt Nam. Hồi em còn nhỏ mỗi lần ra Bắc chơi là bà cụ lại giở ảnh con gái ngày trẻ ra khoe cho đỡ nhớ. Em vẫn nhớ mãi ảnh bác và các bạn cùng thời, họ đều đẹp tự nhiên, răng và mũi rất đẹp, ánh mắt trong veo. Nhìn ảnh chị em lại nhớ đến những người đẹp ngày xưa :p

      Delete
    3. Đúng là hai người khi đang yêu thì chỉ có thể nhìn thấy những mặt tốt của nhau mà thôi, khi sống chung tức là đã cam kết sẽ chấp nhận và yêu luôn cả nửa tối còn lại của người kia nữa ...
      Mẹ chị bây giờ ở nhà cũng thi thoảng lôi mấy cái bìa báo Mực Tím có ảnh của chị thời xưa ra khoe với mấy bà bạn :-). Bây giờ mình đã trung niên mà bà khoe ảnh mười tám của mình cho mọi người thì tội cho mình quá :-D

      Delete
    4. Ối chị ơi những ảnh đó đáng quý lắm ạ, chị còn ảnh không cho bọn em xem với

      Delete
    5. Để chị hỏi mẹ chị xem sao, nhưng ảnh cũng chẳng rõ mặt chị đâu vì anh thợ ảnh nhầm nhọt thế nào lại đưa ảnh mình vào trang trong chứ ko ra bìa, làm cả đám mừng hụt hôm ấy :-))))

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...