Friday, May 4, 2018

Giáng Sinh xưa - Come fill me again (36C)

Tôi có cảm giác anh và cả tôi vừa rũ bỏ được bao nhiêu gánh nặng ngàn cân trong lòng. Thời gian qua, tôi cũng đã ít nhiều có nghĩ đến Jessie và quả thật, cũng đã có những lăn tăn về cô ả, nhưng khi nhìn phản ứng của anh khi gặp cô nàng ở đêm Giáng Sinh nọ thì tôi ít nhiều đã có cảm giác cô ta là một tai họa hơn là phúc lành cho anh. 

“Em còn thắc mắc gì nữa về chuyện anh vừa chia sẻ với em không?” 

Tôi lắc đầu. Chẳng lẽ lại hỏi anh vì sao lại đi yêu một ả tâm thần kinh khủng đến thế. Dù sao, nghĩ đến việc Jessie đã mất đi một người đàn ông tuyệt vời như B và suýt cả mất mạng nữa, tôi thấy cô ta đã mất mát quá nhiều nên cũng có chút động lòng. 

“Nếu vậy thì câu chuyện về cô ta cũng kết thúc tại đây, chúng ta sẽ chẳng bao giờ nhắc đến cô ta nữa, nhé?” Anh nhìn tôi nồng nàn, nắng xuân đã lại tràn về đong đầy trong ánh mắt anh sau những giá buốt của câu chuyện khó khăn kia. 
“Dĩ nhiên, không bao giờ!” Tôi hạnh phúc đáp lời anh, lòng nghĩ đến việc mình cũng nợ anh một câu chuyện, chẳng biết phải mở lời thế nào thì anh đã hỏi đúng tim đen tôi. 

“Còn em, em có gì muốn chia sẻ với anh không?”

Đây là cách anh “hỏi tội” tôi như hôm nào anh đã dọa tôi trên điện thoại đấy ư, người đàn ông tinh tế của tôi? Tôi mỉm cười bối rối, mặt thoáng đỏ và im lặng một lúc. Anh lúc nào cũng thế, cũng luôn đi guốc trong bụng tôi, thế thì làm sao tôi có thể trở thành người phụ nữ bí hiểm trong mắt anh như tôi luôn mong muốn được? Ván bài đã đến lúc lật ngửa, nhưng tôi vẫn chẳng biết phải bắt đầu như thế nào. 

“Để anh giúp em nhé? Lại bắt đầu từ đêm Giáng Sinh huyền thoại ấy được không?”
“Được đấy!” Tôi cười. “Có thể bắt đầu từ lúc anh bị bắt cóc … ấy chết, em xin lỗi, em quên mất về thỏa thuận vừa rồi của chúng ta!” 

Anh cười nhạt. “Thôi, bỏ qua. Đừng câu giờ nữa, kể hết chuyện cho anh nghe nào!” 

Người đàn ông bản lĩnh và trầm tĩnh thế mà cũng biết nóng lòng tìm hiểu về “tình địch” của mình! Tôi thích thú khi lần đầu được chứng kiến vẻ nóng ruột và cả một sự ghen tuông mơ hồ nào đó của anh.  

“Có một người đã đến lấp chỗ của anh, và trò chuyện với em cả buổi tối còn lại.” Tôi cũng cố tình không nhắc đến một cái tên, và để ý thấy môi anh hơi mím lại, một đặc điểm tôi đã thích từ khi mới gặp anh lần đầu. “Anh ấy lịch sự đĩnh đạc …” tôi cảm thấy mình sắp “ca ngợi” David và kịp thời nói giảm đi, “vì thế mà em mới tiếp chuyện với anh ấy. Sau đó, em tình cờ gặp anh ta ở hiệu giặt vào ngày cuối năm, và … anh ta mời em đi chơi tối hôm ấy.”
“Tình cờ?” Anh hơi nhướn mày lên hỏi, trông thật yêu khiến tôi cười ngoác miệng, bỏ qua câu hỏi không cần thiết ấy. 
“Và em cũng biết anh bị bỏng vì đã chạy khắp nơi tìm em trong đêm hỏa hoạn ấy.” 

Tôi vừa nói vừa khẽ lướt vài ngón tay lên vùng da từng bị bỏng của anh, lúc này đã lành hoàn toàn nhưng vết sẹo vẫn còn hơi ửng đỏ. Anh khẽ gật đầu, môi vẫn còn mím chưa chịu buông, tôi lăn tăn tự hỏi nếu đặt môi mình lên ấy vào lúc này thì chúng có chịu giãn ra hay không nhỉ?

“Sau đó, em có gặp anh ta thêm một đôi lần, nhưng anh ta tự dưng đột ngột biến mất không tăm tích. Cho đến nay em vẫn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta nữa …”
“Lạ nhỉ. Nếu anh ta xuất hiện trở lại, em sẽ giải quyết thế nào?” 
“Em chẳng có việc gì phải giải quyết cả!” Tôi hơi buồn cười, anh đúng là người của quân đội, luôn phải biết rõ kế hoạch hành động và cách ứng biến trước hoàn cảnh. 
“Tức là em sẽ không phải vướng vào một tình thế khó xử nào hết?”
“Không hề!”

Giọng tôi chắc nịch và điều ấy mới khiến môi anh thôi không mím lại nữa. Mây đen lúc này đã vần vũ đầy trời, mưa xuân bắt đầu rơi lất phất và nặng hạt dần, cắt ngang câu chuyện anh vừa nóng lòng được nghe. Tôi và anh nắm tay nhau chạy về nhà, đến nơi thì cả hai đều đã thấm ướt. 

“Anh đã được nghe những điều anh muốn nghe, phần em thế đủ rồi, tối mai anh lại kể tiếp cho em nốt phần còn lại về phía anh, nhé?” Anh nói nhanh, giọng hổn hển, rồi ôm xiết tôi vào lòng và hôn tôi thật lâu lên trán. “Phần tốt đẹp và ngọt ngào nhất!” Anh thì thầm bên tai tôi, nước mưa từ mặt anh nhỏ giọt lên má tôi thật ấm.
“Mai nhé!” Tôi sung sướng trả lời vừa đúng lúc anh bất ngờ đẩy nhanh tôi ra.  
“Ừ, tối mai. Cuộc hẹn chính thức của chúng ta!” Anh nói như reo, nụ cười đọng nước mưa trong vắt, lại quyến luyến nắm tay rồi hôn vội vào má tôi và đẩy nhẹ tôi vào nhà, vẫy tay và chạy xuống cầu thang. Tôi đứng bần thần một lúc rồi tung cửa chạy ra ban công dõi theo dáng anh đang đi như chạy trong làn mưa đan xéo không gian bên kia đường. Những tấm rèm cửa sổ của những căn hộ chung quanh tôi như đang phất phơ, chẳng biết vì gió hay vì những đôi mắt tò mò tọc mạch phía sau chúng. Tôi cười rạng rỡ, vẫy tay chào lần đầu tiên những tấm rèm cửa sổ rung rinh ấy rồi hạnh phúc bay lướt vào nhà, ngã vật lên giường và nhắm nghiền mắt, tưởng tượng đến một tối mai thần diệu. 

Buổi tối hẹn hò lãng mạn đầu tiên của tôi và B. 

10 comments:

  1. Đổi tên truyện thành The temptation game đi chuỵ =)) Đọc blog chị như đọc Nghìn lẻ một đêm, toàn đến đoạn hay thì cắt cái phụt, mệt tim quá :p
    Thế là lòng vòng mấy chục trang rồi mà vẫn chưa cho người ta được một cái hôn, anh B kể ra cũng sắt đá :))

    ReplyDelete
  2. Em Tiên biết nhiều phim quá, làm chị phải lọ mọ đi tra cứu. Đọc plot của phim thì đoán biết anh chồng cuối cùng cũng ngã, đúng không? :D.
    Từ từ khoai sẽ nhừ nhé. Từ bé chàng đã bị nhồi sọ sau này phải trở thành một gentleman, lớn lên lại bị tôi luyện trong môi trường kỷ luật tuyệt đối, đúng nghĩa "tiên học lễ hậu học văn", thế nên chàng làm gì cũng phải bài bản và có kế hoạch rõ ràng cả, chiến thuật thâm hậu lắm ấy. Thế mới khiến không chỉ nữ chính mà cả bạn đọc cũng thổn thức và nôn nao chẳng kém :-))))

    ReplyDelete
  3. Trời ơi em cứ tưởng entry này sẽ hôn nhau thật, thế mà chỉ hôn lên trán và hôn má thôi. Đúng là có một nửa dòng máu Pháp có khác hehe
    Công nhận tán gái như anh thì cô nào chả đổ #.#

    ReplyDelete
    Replies
    1. Té ra các anh Pháp tán gái rất thong thả hả em Tiên? ;-)
      Có lẽ vì từ vài tuần trước đó anh đã lo sốt vó về phi vụ "đổ vỏ" hoành tráng kia =)), vừa xong gánh nặng lại được biết tình địch đang ở rất xa tầm ngắm, nghe tin thắng trận dồn dập thế nên mừng quá ba chân bốn cẳng chạy về nhà, quên cả hôn đúng nơi đúng chỗ để cám ơn người ta nữa =))

      Delete
    2. À, đàn ông kiểu Pháp có 2 kiểu tán gái chị Tú ạ:
      - Kiểu 1: Đánh nhanh thắng nhanh, vui là chính không cần biết đến ngày mai
      - Kiểu 2: Cổ điển, bài bản, từ từ chậm rãi. Kiên quyết không kiss vào lần gặp mặt đầu tiên và thường tìm hiểu vài tháng mới tỏ tình. Yêu nhau tầm 1-2 năm mới sống chung.
      Anh B là con trai Mỹ mà cách tán gái lại đặc Pháp hehe

      Delete
    3. Anh ấy là giai Mỹ nhưng được nuôi dạy theo đúng kiểu Pháp từ bé, chắc vì thế mà bị ảnh hưởng đúng kiểu thứ 2 này =)). Mà thực ra, các anh Mỹ con nhà gia giáo cũng khá reserved trong vụ tán gái chứ không bom tấn ầm ầm như phim Hollywood đâu em :-)

      Delete
  4. Trời chị làm em nhớ hồi nhỏ coi phim tình cảm em với mẹ em suốt ngày ngồi chăm chăm rình đợi đến khi nào chúng nó hôn nhau. Khổ nỗi ngày xưa chiếu tivi toàn phim tàu phim Hàn trong sáng lắm, lâu lâu nhà đài mới nhập phim Brazil, Mexico về thì mới táo bạo hơn tí
    DN

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ừ, mưa xuống mà chúng nó còn chưa chịu hôn nhau trong mưa cho đúng kịch bản phim nữa!

      Delete
  5. Anh thì lại ghen tỵ với anh B, anh chỉ thích cô nữ chính thôi :-). Người như thế, anh cũng sẽ tôn thờ và kiên nhẫn chờ đợi!

    ReplyDelete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...