Tuesday, May 22, 2018

Giáng Sinh xưa - Alice in wonderland (39)


Mưa xuân lại tuôn hối hả như lời cầu nguyện của tôi, trời lại sạch trong và không khí thơm mát hương vị ẩm ướt thật dễ chịu. Những ngày này tôi đã thay thế Kim hoàn toàn, cô ấy phải nghỉ sớm để dưỡng thai vì không khỏe. Đã quen việc, bắt đầu dạn dĩ hơn xưa và lại được Kim tận tình chỉ bảo và chuyển giao công việc, tôi ngạc nhiên thấy mình làm việc khá hiệu quả, gọn gàng. Tôi rất ghét khi phải đi công tác khi B đang ở nhà, thời gian dành cho nhau quý giá từng giờ từng phút, thế nên xong việc là tôi vội vã bay về nhà ngay, chẳng còn màng gì đến việc du lịch tìm hiểu nơi mới đến như tôi đã từng mơ mộng nữa. Thậm chí, mỗi ngày tôi và anh chỉ vội nói chuyện trên điện thoại chưa đến mười lăm phút vì đang ở múi giờ khác nhau. Cứ khi nào tôi được nghỉ giải lao thì anh lại bận, khi anh có chút thời gian để gọi thì tôi lại bận rộn với buổi tiếp tân tối. Nhưng việc ấy cũng không đến nỗi tệ, dù B không phải đi xa những ngày này nhưng anh cũng bận tối mũi vì những đợt chuyển giao của công việc mới, tôi lại đang đi xa thì việc ấy cũng tốt cho anh, đỡ phải bị xao lãng, như anh thường giả vờ đổ thừa tại tôi làm anh mất tập trung!

.

Tôi vui mừng gặp lại Vivien tại trường của con bé. Công việc đã giãn bớt sau chuyến công tác, tôi lại có thể giúp Vivien và các bạn của nó dàn dựng sân khấu cho vở kịch “Alice in wonderland” tại một bệnh viện nhi. Khi tôi bước vào xưởng làm việc của bọn họa sĩ thì thấy ngổn ngang những tấm gỗ dưới sàn cùng cơ man nào là màu nước, thùng sơn, cọ sơn, giấy cuộn, vải canvas, thùng carton lổn ngổn khắp nơi, và một cái bàn to và dài đặt ở giữa xưởng. Tôi nhớ đến lần giúp Vivien chuẩn bị cho đêm hội masquerade hoành tráng ấy, và vui vẻ nghĩ đến hai chàng hải quân sẽ giúp chúng tôi chuẩn bị lần này.

“Em nhớ chị ghê ấy! Chuyến đi tốt đẹp chứ ạ?” Vivien vừa nói vừa mừng rỡ ôm tôi. “Có bao nhiêu chuyện phải kể cho chị nghe. Mà em quên, trước hết em phải cám ơn chị đã làm mai Justin cho em. Em nghĩ mình đang yêu, chị ạ!”
“Đang yêu?” Tôi mỉm cười nhìn nó. “Thế thôi ư?”
“Đây, em biết chị ám chỉ cái gì. Hà hà, bây giờ lại đến lượt chị trêu em!” Nó thoáng đỏ mặt khiến tôi ngạc nhiên.
“Justin thế nào? Cậu ấy có vẻ là một người tốt, thân thiện, dễ thương dễ mến.”
“Và còn nhiều hơn thế nữa chị ạ! Anh ấy rất tinh tế, dịu dàng, gallant, lãng mạn, ôi đời em chưa bao giờ quen ai hay hơn thế!”
“Vậy là tốt rồi, chị rất mừng …”
“Chị sẽ nghĩ tụi em đã ‘tưng bừng khói lửa’ với nhau rồi đúng không? Không hề chị ạ.” Vivien lại cười ngất. “Chưa có cả một cái hôn nữa đấy!”

Tôi suýt phì cười, cảm thấy điều Vivien vừa chia sẻ thật quá sức tưởng tượng của mình, tôi đang hoán đổi vị trí với nó so với lần tôi kể cho nó nghe về B và nó đã trêu tôi khi tôi bảo “chưa có gì cả, thậm chí cả một nụ hôn!”. Nó lại hào hứng kể tiếp. “Kể ra hai chàng hải quân mà em biết này hoàn toàn khác với tưởng tượng trước đây của em, và rất khác với những gì em từng được nghe! Justin đã ngạc nhiên khi em bảo anh ấy rằng bọn con trai bên trường anh ấy rất có giá, vì anh ấy bảo bọn học viên bên ấy bị quản rất chặt, giờ giấc kỷ luật rất nghiêm, lại bị ‘quần’ cả ngày, tối về mệt phờ chỉ muốn lăn ra ngủ, làm gì còn thời gian mà hẹn với hò! Anh ấy bảo với em rằng anh ấy thật may mắn được làm quen với em nữa đấy!”

Nhìn Vivien hào hứng nói về Justin, tôi cũng thấy vui vui. 

“Có thể Justin đang khiêm tốn chăng? Mà may quá cho cậu ấy được gặp em chứ còn gì nữa!” Tôi nháy mắt với Vivien khiến nó lại cười to. 
“Ôi, chị cứ trêu em. Em đã thay đổi chị ạ. Cảm giác yêu chầm chậm, chờ đợi nôn nao khiến em phát điên, nhưng cũng rất tuyệt! Em chưa bao giờ quen anh nào mà … muốn nắm tay em cũng xin phép như anh này!”
“Thật ư?” Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe điều ấy. 
“Thật chị. Em choáng, nhưng chẳng dám biểu lộ ra ngoài. Đây có lẽ là lần đầu em mới biết yêu thật sự, những lần trước có lẽ chỉ là một cuộc vui chóng vánh …”

Tôi và nó vừa tám chuyện vừa mở lớp vải bạt loang lổ ra sàn nhà để giữ cho sàn được sạch và không bị dính sơn, rồi lôi những cái thùng carton rỗng ra, cắt theo những đường mép và mở thành một tấm carton bản rộng, sau đó chúng tôi sẽ dùng băng keo trong dán chúng lại với nhau thành một lớp carton vuông vức với cạnh dài chừng ba mét, dùng làm phông nền cho việc dựng cảnh về sau. 

“Này chị, em nghĩ … em nghĩ Justin … còn ‘zin’ chị ạ!” Vivien thầm thì, trông mặt rất nghiêm túc khiến tôi phải cố lắm mới bấm bụng không cười. 
“Thế em nghĩ sao về việc ấy?”
“Em chẳng nghĩ gì cả … em chỉ lăn tăn đoán già đoán non thôi. Anh ấy bảo em là bạn gái đầu tiên và thực sự của anh ấy.” 
“Thực sự? Ý cậu ấy muốn nói gì?” Tôi cười hỏi nó, tay vẫn thoăn thoắt cắt và dán thùng carton. 
“Em chẳng biết! Ôi, em nghĩ mình đang mê mệt Justin chị ạ!” 

Tôi mỉm cười, nhìn con bé đang rộn ràng vì anh người yêu mới. Kể ra, các anh này chiến thuật cũng lợi hại thật. Biết mình đẹp trai hấp dẫn, các anh ấy cứ thong thả làm cho các cô phát điên lên vì mình rồi mới “hành động”! Chợt nghĩ đến B, anh có từng dùng chiến thuật ấy với tôi không đấy? Hôm nào thuận tiện, tôi phải hỏi anh cho ra lẽ mới được!

Justin và B đến sau tôi ba mươi phút, vô tình gần như cùng lúc với nhau. Nhìn hai anh chàng cao ráo, tóc húi cua, Justin vẫn mặc quân phục rằn ri xanh biển trông không thể nào nam tính hơn, có lẽ vừa xong việc ở trường và đến thẳng đây ngay trong khi B thì chân dài xỏ quần jeans bạc thếch, áo thun cổ tròn dạng body khoe dáng chuẩn lừng lững bước vào, bọn con gái lại lao xao trong khi tôi và Vivien nháy mắt nhìn nhau. B bước đến mi nhẹ lên môi tôi còn Justin thì chỉ nắm tay Vivien. Tôi hơi đỏ mặt lúc bắt tay Justin khi trong đầu vừa nghĩ đến mối nghi ngờ của Vivien về cậu ta ban nãy. 

“Hai anh đến thật đúng lúc, bọn em đang cần người giúp mang vác đồ nặng và giữ thang cho bọn em.” Vivien vui mừng chào đón hai chàng trai, nét mặt tươi như hoa xuân.
“Rất hân hạnh được phục vụ các cô!” Justin cười, đưa mắt nhìn quanh xem Vivien cần cậu mang giúp thứ gì và đi đâu. Chỉ trong chớp mắt, hai anh chàng đã bước đi và di chuyển đồ đạc nhanh gọn theo chỉ thị của Vivien, và tôi biết chúng tôi sẽ sớm hoàn thành mọi việc nhanh hơn kế hoạch nhờ sự trợ giúp của hai chàng quân đội làm việc rất nhanh và hiệu quả này. 

“Chị nhìn xem, hai ông tướng này vừa vào là mọi thứ gọn ghẽ tinh tươm ngay, trong khi nãy giờ mấy ông họa sĩ kia cứ lượn qua lượn lại sờ cằm và suy nghĩ những chuyện cao xa vớ vẩn!” Vivien đùa với tôi, và tôi biết con bé cũng có ý đùa với chính nó, vì nó cũng là dân họa sĩ. 
“Thì bù lại mấy ông họa sĩ ấy phải đi mây về gió như thế mới sáng tác nghệ thuật được chứ đúng không?” Tôi cười và gỡ gạc cho mấy anh họa sĩ đúng là đang đứng gãi cằm chống nạnh ra chiều suy nghĩ sâu sắc lắm. “Mà chị quên, B cũng biết vẽ nữa, nếu em cần anh ấy giúp. Và cũng có khả năng em sẽ thấy anh ấy đứng trơ ra và nghĩ ngợi mông lung đấy!” Tôi đùa. 
“Thật thế hả chị? Ôi, anh ấy còn tài lẻ nào nữa không đấy?” Nó làm ra vẻ rất ấn tượng về những điều vừa được nghe. 
“Vụ ấy thì chị chưa chia sẻ được!” Tôi nháy mắt đùa với Vivien trong khi B và Justin đang vác cái thang dài bước về hướng chúng tôi. 

“Này Vivien,” B gọi con bé, “mọi người sẽ diễn kịch trong nhà hay ngoài trời đấy?”
“Ngoài trời anh ạ.” Vivien trả lời B. 
“Thế thì có lẽ chúng ta sẽ cần dùng cần cẩu cứu hỏa cho an toàn khi dựng phông nền. Cái thang này cao quá, phông nền lại không có tường làm điểm tựa, không nên leo trèo cao quá sẽ nguy hiểm.”
“Ý hay đấy, vậy em sẽ phân công người liên lạc với bên cứu hỏa.”
“Việc ấy thì khỏi lo, tôi sẽ giúp em!” B cười. “Gặp đúng người của cứu hỏa đây!”

B nói xong thì gọi ngay cho trạm cứu hỏa nơi anh làm việc cùng. 

“Xong, đúng ngày đúng giờ họ sẽ đến chờ ở cổng sau bệnh viện!” B thông báo việc ấy cho Vivien, và nhìn nét mặt con bé, tôi thấy giống như nó vừa gạch bỏ một việc quan trọng trong danh sách những việc cần làm trong đầu. “Và đây là số điện thoại và tên người liên lạc bên cứu hỏa.” B vừa nói vừa xé một mảnh giấy nhỏ từ cuộn giấy vẽ và hí hoáy viết vào đấy rồi đưa cho Vivien. 
“Cám ơn anh thật nhiều!” Vivien có vẻ xúc động lẫn ngưỡng mộ tác phong làm việc nhanh chóng và hiệu quả của B.

Rồi bọn tôi bắt đầu mở nắp những thùng sơn còn mới nguyên rồi đổ ra khay, lấy rollers và cọ sơn ra và bắt đầu làm việc. Tôi và Justin, vốn chẳng biết vẽ, được phân công dùng rollers và sơn nền trắng trên những tấm carton to bản tôi và Vivien vừa dán xong ban nãy, trong khi B và Vivien bắt đầu vẽ những tấm posters quảng cáo trên vải canvas theo mẫu là những tấm hình các nhân vật hoạt hình hoặc hoạt cảnh trong câu chuyện do Vivien in ra từ máy tính. Những tấm posters này sẽ được đặt trên giá vẽ, rải rác từ cổng chính cho đến sân sau, là nơi sẽ diễn kịch và ca nhạc. Sau buổi diễn, chúng sẽ được đấu giá gây quỹ cho các bệnh nhân nhí tại đấy. Tôi để ý thấy B vẽ phong cảnh còn Vivien thì vẽ các nhân vật hoạt họa, rất đúng với tính cách và sở thích của từng người. B là một nhà thám hiểm, thích chinh phục những vùng đất mới và thử thách thiên nhiên, Vivien là một cô gái có chiều sâu nội tại và thích khám phá những bí ẩn về con người. Về sau khi đi xem tranh, tôi mới hiểu được ý nghĩa của việc tìm hiểu về họa sĩ trước khi xem tranh của người ấy, phải như thế mới cảm nhận được cái hồn của bức tranh và những tâm tư tình cảm mà họ lồng vào tác phẩm của mình. Cũng giống như khi nghe nhạc, cảm thụ âm nhạc sẽ có khả năng đạt mức tối đa nếu người nghe có một kiến thức nhất định về nhà soạn nhạc và bối cảnh sáng tác bài nhạc ấy. 

Tôi và Justin quyết định không dựng những tấm carton to bản lên tường để khỏi phải bắc thang trèo lên mất công, thay vào đấy bọn tôi đặt chúng trên sàn nhà rồi bò lên đấy và lăn sơn rất tiện.

“Tôi vẫn chưa có dịp cám ơn cô … thật bất ngờ khi chúng ta có dịp gặp lại như thế này!” Justin phá vỡ im lặng sau khi tôi và cậu ấy miệt mài sơn phết một hồi. 
“Không có gì, Justin ạ! Tôi cũng thật vui vì chúng ta có dịp gặp lại.” Tôi ngừng tay, nhìn cậu ấy. 
“Thật buồn cười, nhưng hôm gặp cô ở Học viện, tôi cứ tưởng cô là học sinh trung học, và đến đấy đi tìm bố mình!” Cậu ấy cười tươi, và tôi chợt nhớ hôm ấy tôi mặc áo hồng, mang ba lô cũng hồng, cột tóc đuôi ngựa, và đã chẳng nói gì về quan hệ của mình với B cả. Khi ấy có lẽ thấy tôi ngơ ngác tội quá nên cậu động lòng đến giúp, kể ra con gái mà có vẻ ngoài mong manh hiền lành thế này cũng có nhiều thuận lợi. Tôi thích chí nghĩ đến việc ấy trong đầu.
“Tôi vừa tốt nghiệp đại học được hơn một năm rồi đấy!” Tôi cười và lại thấy Justin thay đổi cảm xúc trên mặt. 
“Thật chứ? Không thể như thế được! Tức là … cô …” giọng Justin lúc này đã kinh ngạc đến mức tối đa. 
“Tôi hơn anh hai tuổi!” Tôi mỉm cười, nháy mắt và quay lại sơn tiếp những tấm carton lúc này đã chịu khó nằm yên xuống cho phẳng. “Thật, ra, tôi cũng chưa có dịp cám ơn anh đã giúp tôi. Hôm ấy Nathan vội vã quá, tôi cảm thấy mình vẫn còn nợ anh một việc, và tôi đã có linh cảm sẽ gặp lại anh, thật không ngờ …” 
“Tôi cũng đã có linh cảm như thế …” Justin tiếp lời. Tôi mỉm cười, định quay đi và tiếp tục việc sơn phết thì đã thấy Justin nhìn tôi bằng một ánh mắt hơi khó hiểu. Mãi rất lâu về sau, tôi mới phát giác ra rằng khi nhận được mảnh giấy từ tôi mà Nathan chỉ giải thích gọn lỏn là “cô ấy muốn gửi cho cậu cái này”, cậu ấy đã tưởng tên tôi là Vivien và đó là số điện thoại của tôi! Cuộc sống quả có những bất ngờ chẳng thể lường, nhưng may mắn cho tôi và có lẽ cho tất cả mọi người, Justin đã rất kín đáo chẳng hề hé răng nói nửa lời về việc ấy. 

21 comments:

  1. Đọc đến cái đoạn còn zin e buồn cười quá chị ơi. Ko phải vì zin hay ko mà e tưởng tượng nét mặt cô bạn này của chị lúc nói :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ha ha, con bé này rất vui vẻ xởi lởi và chắc cũng dày dạn kinh nghiệm vụ ấy, lần đầu quen trai lễ phép quá nên hoảng loạn luôn. Nhìn nét mặt của nó, với cách nó dùng từ "virgin" khiến mình thấy buồn cười gần chết =))

      Delete
    2. Giờ chị còn giữ liên lạc gì với các nhân vật trong truyện ko ạ. Một thời trẻ trung sôi nổi để nhớ :)

      Delete
    3. Hồi đó chị cũng có giữ liên lạc em ạ, nhưng xa mặt cách lòng, thời gian thoi đưa, ai cũng bận rộn nên mối liên lạc cứ lỏng dần ...

      Delete
  2. E cũng thích vẽ lắm, e cũng hay vẽ nhân vật hoạt hình nhưng theo kiểu mangan Nhật. Hồi cấp 3 e thỉnh thoảng có vẽ truyện tranh cùng với 1 con bạn, e vẽ và chế nội dung còn bạn em thì đánh bóng các tranh. Bọn e cũng gửi đăng báo truyện tranh nhưng đều bặt vô âm tín, ko được đăng và mất luôn cả tranh mình vẽ hic hic

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ôi em có năng khiếu vẽ hay thế! Không gì bằng có được đam mê và cố gắng thử sức mình. Báo nào dỏm thế, không biết nhìn nhận tài năng tương lai của làng truyện tranh nè!

      Delete
    2. Giờ e cũng không nhớ rõ tên nữa, nhưng đấy là mấy cái tạp chí truyện tranh .chắc người ta được đăng phải có cốt truyện hay ho tí. Đây bọn em truyện khá đơn giản, hầu như không có chuyện gì :)

      Delete
    3. Ôi mấy cái truyện tranh thì cần gì nội dung chứ :D. Chủ yếu là tranh vẽ, chữ chỉ phụ họa cho tranh. Uổng quá, nếu còn giữ được những bức vẽ ấy giờ chắc quý lắm! Hồi lâu lâu chị với ông xã cũng manh nha ý nghĩ làm truyện tranh cho con mèo hai đứa nuôi chung hồi mới cưới =))

      Delete
  3. Em đang tưởng tượng cảnh chị nữ chính mặc đồ hồng tro ton-sur-ton, tóc đuôi ngựa, đeo ba lô đi ngơ ngác giữa một đoàn toàn trai lính mới lâu lắm mới được nhìn thấy con gái, mà lại còn là con gái xinh =)) Mà chắc anh B trông không đến nỗi bị nhầm là papa chị chứ :p Có lẽ cậu Justin cũng bị ngơ ngác mất mấy ngày lol

    P/S: Em cũng đang mong trời mưa. Dự báo thời tiết báo dông và mưa rào nhẹ từ hôm qua mà mãi không mữa hả giờiii

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hôm ấy đúng là xăm mình, hoa lạc giữa rừng gươm :D. Justin khi ấy chưa biết mặt B mà, chỉ có Nathan đưa chị đi tìm anh B thôi, tại mình cho ít thông tin quá nên cậu ấy cứ đoán mò thế :)

      P.S. Bên chị vừa mưa bão tưng bừng liên tục 10 ngày qua. Mong rằng bên em cũng sớm có mưa nhé!

      Delete
    2. Em cứ nghĩ hai anh bạn kia sẽ buôn chuyện với nhau chứ hoá ra lại ai biết việc người ấy ạ =))
      Bên em cũng đang mát mát, trời hơi âm u, hy vọng đêm nay có mưa lolll

      Delete
    3. Chị đoán các anh đàn ông không buôn với nhau nhiều về những chuyện riêng tư thế này giống chị em phụ nữ :). Kịch bản có thể như thế này: Nathan do tế nhị nên chỉ đưa tờ giấy cho Justin (ban đầu là được dành cho mình), nói gọn lỏn: "Cô ấy nhờ tớ đưa cho cậu cái này!", Justin cầm lấy tờ giấy, lại nghĩ "ôi cô ấy muốn mình gọi lại!", thế là ba chân bốn cẳng chạy đi, nghĩ là mình đang gọi cho cô áo hồng :))

      Delete
    4. Chắc mấy anh lính ít buôn chuyện thôi chứ em thấy đàn ông cũng nhiều chuyện như phụ nữ chúng ta mà =))
      À mà tên mới của các entry dễ thương quá chị :p

      Delete
    5. Chị thì lại nghĩ các anh đàn ông đúng là cũng buôn dưa ghê gớm nhưng chủ yếu là đấu láo chứ ko mang tính chất tâm sự như chị em ta. Nội dung thì luôn xoay quanh 3 chủ đề chính: gái gú, xe cộ, và chính trị :-))). Nhưng một khi chuyện buôn về gái đã có liên quan đến vấn đề sở hữu thì các anh lại có một luật bất thành văn, là không bàn về bạn gái của nhau.

      Cám ơn em vụ đặt tên cho entry, chị cũng thấy vui vui khi làm việc ấy, cảm giác các entries có hồn hơn.

      Delete
    6. Em thấy đàn ông có một điểm rất đáng học hỏi là không bao giờ chê vợ/bạn gái mình với các anh đàn ông khác. Tất nhiên lúc đã thành ex thì các anh đôi khi dìm không thương tiếc luôn =))
      Không có chi ạ. Chị Tú mà vui thì sẽ có hứng viết tiếp chuyện hay cho chị em hóng hớt :p

      Delete
    7. Hị hị, tại các anh ấy là trâu đi tìm cọc mờ. Lỡ xui xẻo ủi phải cột mốc thì đành ngậm bồ hòn làm ngọt chứ đâu dám kêu ca =))

      Delete
    8. "cọc mốc", not "cột mốc" :P. Viết bằng tay mà lưỡi lại trẹo là sao?!

      Delete
  4. A chị mới update tên entry này

    ReplyDelete
    Replies
    1. Uh em chị đã update tên một loạt entry, có bonus một cái YouTube video clip trong 36A, rất buồn cười =))

      Delete
    2. So funny =))

      Tặng chị một bài khác cũng trong tinh thần dìm hàng ex ;))

      https://www.youtube.com/watch?v=pc0mxOXbWIU

      Delete
    3. Chòi oi, công nhận khi đã thành ex của nhau thì tình hình ugly dã man =))

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...