Friday, May 11, 2018

Giáng Sinh xưa - You always have my unspoken passion …(38A)

Xuân mang đến sự sống, hy vọng, và … phấn hoa. Phấn hoa thì tốt cho cây cỏ, nhưng chẳng tốt chút nào cho tình hình sức khỏe của tôi trong những ngày này. Chưa bao giờ tôi cảm thấy khổ sở như thế, bị dị ứng phấn hoa nên mắt luôn đỏ và ràn rụa nước mắt, mũi nghẹt cứng không thở được, và da thì cứ nổi mẩn xù xì trông xấu tệ. Ban đầu tôi cứ tưởng mình dính cảm, người lừ đừ rũ rượi, đi mua thuốc cảm về nốc thì chỉ đỡ được đoạn nhức đầu sổ mũi, cho đến khi giáo sư Reynolds bắt đầu tỏ ý ái ngại khi nhìn thấy tình hình bi thảm của tôi và hỏi tôi có ổn không, rằng tôi nên đi mua thuốc nhỏ mắt và thuốc chống dị ứng về uống thì đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi biết “antihistamine” là gì. Thần dược. Uống vào người, nhỏ vào mắt, đời tươi sáng trở lại, nhưng chỉ đỡ được những triệu chứng khó chịu chứ vẫn chưa giải quyết được tình hình da dẻ tệ hại này, vốn lại là điều tôi quan ngại nhất vì B sắp về nhà sau đợt công tác và tôi chẳng muốn gặp anh với bộ dạng xấu xí thảm hại thế này. 

“Em khỏe không?” Giọng B reo vui trên điện thoại. “Chiều nay em có ở nhà không? Anh sẽ về đến nhà khoảng năm giờ rưỡi, và anh hy vọng được gặp em ngay!”
“Ôi, không được đâu!” Giọng tôi hốt hoảng. “Hay là … ngày mai nhé?”
“Tại sao? Em bận à?” 
“Không phải … tại em … không khỏe!” Tôi nói dối. 
“Em không khỏe? Em bị làm sao thế?” 
“Em không biết, nhưng em đang khổ sở vì phấn hoa đây.”
“Thế em đã uống thuốc chưa? Em có tiền sử bị suyễn không?” Giọng anh lo lắng vì có lẽ đã nhận ra giọng tôi nghe nghèn nghẹt trên điện thoại như đang bị ai bóp mũi. 
“Em đã uống thuốc, và đã … đỡ nhiều, em không bị suyễn …”
“Tốt, nhưng nhớ đừng đi ra đường nếu không cần, và nhớ đóng cửa sổ nhé. Chiều nay anh đến.”
“Ôi chết, không được đâu!” 
“Em có ổn không đấy? Tại sao em không muốn gặp anh?” Giọng B bắt đầu nhuốm màu nghi vấn, có lẽ anh đang cảm nhận được động cơ từ chối đầy dối trá của tôi. 
“Ôi em mong gặp anh lắm cơ, nhưng mà … nhưng mà da em xù xì trông ghê lắm, anh sẽ chẳng nhận ra em luôn đấy!” Tôi quyết định nói thật. 
“Anh vẫn sẽ luôn nhận ra em, cho dù em có hóa trang thành mụ phù thủy gớm ghiếc đã từng làm anh sợ chết khiếp hồi anh còn đi nhà trẻ!” B cười vui vẻ bên kia đầu dây.
“Không, em nói thật mà. Ký ức về mụ ấy sẽ quay lại với anh khi anh gặp em cho mà xem!” Tôi cười, biết mình thua anh rồi.
“Anh không có thói quen tin vào bất cứ việc gì khi chưa có cơ hội kiểm chứng! Thôi nhé, anh phải đi đây. Anh nhớ em. Và đừng có bày trò tìm cách trốn anh đấy!” 

Biết trốn B không xong nên tôi đành đón anh với đôi kính râm to bản che gần hết mặt với áo dài tay, phản ứng đầu tiên của anh là đứng nhìn tôi trân trối mất mấy giây, và tôi biết hoàn toàn không phải vì trông tôi quá yêu kiều lộng lẫy gì cả! Anh bỗng phì cười và bước nhanh đến, ôm ghì lấy tôi thật chặt, thật lâu. 

“Anh nhớ em khủng khiếp!” 

Tôi rất thích áp mặt lên ngực anh, lúc nào cũng ấm, thích cảm nhận vòng tay ôm ghì của anh bao bọc khắp người như một vòng đai che chở, bảo vệ an toàn. Hai tuần vừa qua thật là một thử thách lớn với tôi, phải xa B sau khi anh đã chính thức nói lời yêu nồng nàn. May nhờ công việc ngập đầu mà tôi có thể tạm quên anh trong ngày, và tôi bắt đầu tập đàn miệt mài mỗi buổi chiều sau giờ làm để giết thời gian nhưng tối đến về nhà thì cứ nhớ anh da diết chẳng ngủ được. 

“Vậy là anh phải chờ đến khi em gỡ kính ra thì mới được phép nhìn mặt em à?” B lại mỉm cười, áp hai tay lên má tôi. 

Tôi chán đời, gỡ kính ra và cụp mắt xuống, đằng nào thì tôi cũng đã biết mình trốn anh không xong. B nâng mặt tôi lên, cúi xuống và hôn nhẹ lên mắt tôi. 

“Tội nghiệp bé yêu của anh, nếu ngày mai mà em vẫn không đỡ hơn thì anh sẽ đưa em đi gặp bác sĩ. Mùa này cũng có nhiều người bị giống như em vậy, chỉ là khó chịu tạm thời thôi, không có gì nguy hiểm.”

Rồi anh lại nhìn tay áo dài của tôi, trông rất chỏi cho một ngày nắng ấm như thế này, và lại tủm tỉm cười. “Em còn gì để cho anh xem nữa không?”

Tôi lại thở dài nhưng miệng đã mỉm cười, kéo tay áo lên cho anh xem những vết mẩn đỏ xù xì nơi khuỷu tay, B vuốt ve những vết mẩn đỏ ấy rồi khẽ hôn lên chúng khiến tôi cảm thấy dễ chịu kỳ lạ. Anh làm tôi liên tưởng đến hình ảnh người mẹ hay hôn vào những vết bầm hay trầy xướt của một đứa trẻ khi đứa bé cần được vỗ về sau những lúc té ngã. Những cái hôn ấy, với năng lượng mãnh liệt của một tình yêu vô bờ của mẹ đôi khi có tác dụng chữa lành còn hiệu quả hơn cả thuốc. Và tôi đang cảm nhận năng lượng chữa lành của những cái hôn ấy từ B. 

“Em nghĩ mình sẽ không cần gặp bác sĩ, anh ạ! Anh đang chữa lành cho em.” Tôi khẽ nói. 

B sững lại một giây rồi nhìn tôi bằng đôi mắt xanh biếc và trong veo như giọt sương sớm, ánh mắt ngạc nhiên lẫn xúc động. “Thật ư? Anh cũng đã cảm nhận như thế về em từ lâu rồi. Chỉ cần nghĩ đến em là anh cảm giác mình được chữa lành, lạ lắm.” Anh khẽ hôn lên má tôi. “Em như thiên thần may mắn của anh, từ khi quen em, anh cứ gặp may liên tục.” Anh mỉm cười, mắt hơi mơ màng. “Anh vừa được đề bạt thăng chức, một cơ hội rất hiếm cho một sĩ quan trẻ như anh và anh đã không ngờ việc ấy có thể xảy đến cho anh sớm đến vậy.” 
“Ôi, chúc mừng anh nhé!” Tôi reo lên, kiễng chân thơm vào môi anh. 
“Cám ơn em!” Anh mỉm cười và vuốt tóc tôi. “Tối nay chúng ta đi chơi để ăn mừng sự kiện này nhé?”
“Anh không ngại đi chơi với phù thủy à?” Tôi cười toe toét và trêu anh, đã quên bẵng cảm giác xấu hổ ban nãy khi phải xuất hiện trước anh trong bộ dạng xấu xí này. 
“Anh hết sợ phù thủy rồi!” B cười, hôn tôi nồng nàn và tôi có cảm giác những vết mẩn đỏ xù xì trên da cùng đôi mắt sưng mọng của mình cũng như đang được chữa lành và dần hồi sinh. 

6 comments:

  1. Sao tập này lại ngắn thế này :'(
    Chị cũng bị dị ứng phấn hoa ạ?
    À mà có khi chả phải dị ứng phấn hoa, bệnh gì mà có hơi anh B là đỡ luôn thì chắc không phải bệnh dị ứng ;))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Giai đụng đến là đỡ luôn, chỉ có do ... thiếu vitamin S =)))
      Phấn hoa thì chán lắm, đến hẹn lại lên em ạ. Ẻn này ngắn là vì chị cố tình post sớm, có bao nhiêu post bấy nhiêu cho độc giả đỡ ghiền vào cuối tuần và không phải kêu gào :D

      Delete
    2. Bác viết dài một tí chứ đọc thế này không hết cơn vật, bác ạ =)))

      Mà giai đụng đến là đỡ luôn là bệnh có thật đấy chị. Trong Tây y nó được chuẩn đoán là một dạng hysterical crisis, còn trong Đông ý là bệnh "thiếu dương" =)) Bà nội em kể ngày xưa ở làng có một chị này xinh lắm, mà mãi không lấy được chồng vì thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh. Lên cơn là nằm vật ra đường, xé quần xé áo, phải có một anh đàn ông bế lên ôm thì mới hết. Sau này có một anh goá vợ cưới chị này, từ ngày có chồng là hết động kinh luôn #.# Hồi còn bé em cứ nghĩ bà kể chuyện vui vui thôi, nhưng mẹ em có biết một chút về Đông y thì bảo bệnh đấy có thật ;))

      Delete
    3. “Thiếu dương” =))), thiếu cái ấy thì crisis thật ấy chứ =)).
      Bác cố gắng viết phục vụ bạn đọc, nhưng bác cũng đang bị việc dí gần chết đây! Bạn đọc cứ buôn bán trong giờ giải lao chờ phần tiếp theo nhé ;)

      Delete
  2. Chàng sến sẩm quá đỗi. Chàng nhà em hình như bão hòa rồi hay sao ý, hu hu hu. Giờ đọc lại chuyện của bác, em nghĩ mình phải hồi xuân thôi.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chàng khi ấy mới 28 tuổi mà em, ở tuổi ấy ai mà chẳng sến :D

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...