Thursday, May 24, 2018

Giáng Sinh xưa - You're in the Navy now! (40A)

Trời trong xanh, nắng vàng ươm dịu nhẹ ấm áp trải dài khắp nơi, buổi sáng hôm diễn ra sự kiện “leo cột mỡ” của các sinh viên năm nhất tại Học viện Hải quân đã có một mở màn đầy thuận lợi về thời tiết. Hôm ấy Justin đến đón tôi và Vivien, B có việc bận nên sẽ đến muộn và anh hẹn gặp tôi cùng hai cô cậu kia tại Học viện. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi chẳng dám mặc áo hồng nữa, và cũng chẳng mặc váy điệu đà như thường lệ, còn Vivien hôm nay trông xinh đẹp nữ tính hẳn ra, quần áo cũng nền nã hơn, rất khác với hình ảnh cô gái Flamenco hoang dại hồi tôi mới quen ngày nào. Bọn tôi cố tình đi sớm như thế mà vẫn chật vật lắm mới tìm được chỗ đậu xe tại cái trung tâm thành phố cổ và bé tí này. Đến Học viện hải quân lần này, tôi mang một tâm trạng hoàn toàn khác, đã có cảm giác rất đường hoàng và đến đấy như thể đến chơi nhà một người bạn thân chứ không còn cảm giác bơ vơ lạc lõng như lần trước nữa. Đài tưởng niệm Herndon đã được Justin và các bạn bôi trét dầu bơ thực vật khá hoành tráng lên vào hôm trước, cùng với một chiếc nón đặt trên đỉnh mà các cô cậu tân sinh viên có nhiệm vụ phải gỡ xuống và đặt nón của họ lên thay thế, chung quanh đài đã được chăng dây lưới ngăn cách người đến cổ vũ với đội quân hùng hậu sẽ tham gia chinh phục cột mỡ bằng sự kiên gan bền chí, sức chịu đựng, và một tinh thần tập thể hoành tráng trong gần hai tiếng đồng hồ. Bên kia đài tưởng niệm, một khán đài tạm đã được dựng lên và nhạc cụ của ban nhạc hải quân cũng đã bày biện trên ấy, trước mặt khán đài là vài chục dãy ghế dành cho phụ huynh và các khách mời có ghi rõ số hiệu năm tốt nghiệp của các cựu sinh viên. 

Vừa thoáng thấy chúng tôi từ xa, Nathan đã vui vẻ bước đến chào và tay bắt mặt mừng với mọi người. Tôi thấy Nathan liếc nhanh sang Vivien, rồi nhìn tôi với một mật mã chỉ có tôi giải được, thế là tôi kín đáo nháy mắt đồng thuận với Nathan và cậu cũng đáp trả bằng một cái gật đầu khe khẽ và một nụ cười thật dễ thương. 

Buổi lễ bắt đầu bằng một bài nói chuyện ngắn gọn về lịch sử câu chuyện về Thiếu tá hải quân Herndon, và về truyền thống của Học viện Hải quân, nơi đào tạo những sĩ quan hải quân tương lai với những đức tính kiên gan, bền chí, gương mẫu, đạo đức, những anh hùng dấn thân vì sự nghiệp chung cho tổ quốc. Kết thúc bài nói chuyện, người chủ trì buổi lễ chúc các tân sinh viên một cuộc leo cột mỡ ngoạn mục, và thành công hoành tráng. Bài nói chuyện được tiếp đón bằng những tràng vỗ tay không ngớt và những tiếng tung hô ồm oàm, vang dội như sấm dậy của cả ngàn học viên có mặt hôm ấy. Trước khi cuộc leo trèo bắt đầu, các học viên có mặt tại đấy cởi giày thể thao đang mang và thu gom lại rồi chất thành núi, về sau chúng sẽ được mang đi biếu tặng cho từ thiện. Rồi ban nhạc bắt đầu chơi những bài nhạc truyền thống của hải quân và mọi người bắt đầu nín thở chờ hiệu lệnh. 

“Một, hai, ba, bắt đầu!”

Một lũ con trai chạy túa ra từ hậu trường, quần đùi, chân trần, một số mang vớ, vừa chạy ào vừa xé toang chiếc áo đang mặc để cột lại làm thành một chiếc đai quấn quanh cột giúp giảm trơn trượt trong khi một số khác thì cởi áo ra để lau lớp dầu bơ đi, hoặc vắt áo lên vai cho bạn mình trèo lên, một số khác thì cầm vòi xịt nước lên cột, một phần cũng là để làm mát bọn khỉ đang leo trèo và người thì nóng hừng hực trên ấy. Năm nào cũng vậy, bọn tân sinh viên vẫn sử dụng chiến thuật như nhau, trong đó những cậu to con lực lưỡng sẽ đứng chịu trận bên dưới, làm nền cho những cậu cao và mảnh người hơn leo lên trên, và các cậu ấy sẽ khoác cánh tay nhau làm thành một vành đai người vững chắc bao quanh cột để người cuối cùng trèo lên ít bị ngã hơn. Tôi chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng đông vui khủng khiếp thế này, bản tính tôi vốn không thích đám đông ồn ào nhưng hôm ấy tôi lại thấy vui và hòa mình vào không khí hội hè tưng bừng của mấy ngàn sinh viên tại đây. Mỗi khi có cậu nào ngã xuống, tôi và Vivien cứ rúm người lại xuýt xoa, rồi lại cùng hò hét cổ vũ mỗi khi có ai leo được lên cao hơn một chút. Đang hò hét cổ vũ cuồng nhiệt với mọi người thì có ai đó vừa nhấc bổng tôi lên từ đằng sau, tôi mỉm cười và biết “kẻ đột nhập” ấy là ai rồi! Tôi hạnh phúc quay lại nhìn B khi anh đã vòng tay ôm tôi thật chặt và thơm nhẹ lên má tôi. 

“Anh mừng vì ôm đúng em, sẽ thật xấu hổ nếu anh ôm nhầm cô khác!” B nói nhỏ vào tai tôi, mỉm cười nháy mắt khi thả tôi xuống đất. 
“Sẽ có ngày anh bị nhầm cho xem, cái tội cứ làm kẻ đột nhập như thế!” Tôi cười khìn khịt. “Em không ngờ vụ leo cột mỡ vui đến thế này! Em nghĩ hồi đó anh leo ở nhóm trên phải không?”
“Đúng rồi, anh đã đứng đúng ở vị trí đó, chỗ cái cậu đang bặm môi ở góc trái cột và sắp ngã xuống đấy! Á, cậu ta vừa ngã thật!” B vừa nói vừa cười vang và chỉ tay minh họa. “Sau lần leo ấy, lưng và ngực anh bị trầy xước khắp nơi và hai cánh tay thì rã rời cả ngày hôm sau!” Anh bước ra sau lưng tôi, âu yếm vòng tay ôm tôi từ phía sau và khẽ hôn lên tóc tôi. 

Cứ thế, chúng tôi vừa tán gẫu với Vivien và Justin cùng Nathan vừa hò reo cổ động, gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cả trường lại vang dội tiếng hò hét và tiếng còi toe toe khắp nơi, báo hiệu cuộc thử thách đã chấm dứt và các cậu ấy đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sung sướng nhảy tưng tưng đầy phấn khích khi chứng kiến chiếc nón của các cậu tân sinh viên đã chễm chệ trên đỉnh đài và cả bọn đã bắt đầu vác cậu sinh viên đặt được nón lên đỉnh đi lòng vòng như một chiến lợi phẩm. Niềm hân hoan khôn tả quét ngang mặt mọi người, từ những cậu sinh viên vừa hoàn thành nhiệm vụ cho đến các cựu sinh viên như B hoặc những sĩ quan khác đang có mặt tại đấy, và dĩ nhiên, không thể không tính đến những cổ động viên là những bậc cha mẹ, anh chị em và bạn bè của các học viên hôm ấy. Lũ con trai trần trùng trục lại sung sướng hò reo vang dội như sấm dậy, túa về phía khán đài, nghe lời chúc mừng của vị chỉ huy rồi cả trường đồng thanh hát bài hát truyền thống “Navy Blue and Gold” của Học viện Hải quân. Tôi liếc sang B, thấy anh đứng thẳng người trong quân phục tề chỉnh, tay phải đặt giữa ngực, nghiêm trang hát cùng mọi người, một trong những hình ảnh đẹp về anh mà tôi cứ luôn muốn lưu giữ thật lâu trong tâm khảm mình.

Lễ lạt cũng xong, bọn sinh viên lại thu gom giày và cho vào thùng để tặng cho từ thiện, thu dọn bàn ghế, khán đài, thu gom rác hoặc bất cứ thứ gì còn sót lại trên sân để đảm bảo cho sân cỏ sạch đến mức tuyệt đối. Justin phải ở lại trực cho đến khi chương trình hoàn toàn kết thúc nên Vivien sẽ ở lại cùng cậu ấy, tôi nghĩ cô cậu sẽ chẳng màng việc này; còn tôi và B, như một thói quen tai hại, lại đào tẩu và đi chơi riêng với nhau!

.

“Anh chưa bao giờ thấy em phấn khích như hôm nay cả, anh hơi ngạc nhiên về em đấy! Bình thường anh nghĩ em khá lặng lẽ và ít nói.” B cười tươi khi bước cùng tôi về phía bãi đậu xe trong trường. Bãi đậu xe này được quản rất nghiêm ngặt và chỉ dành cho khách mời và các sĩ quan đang tại chức cùng những giáo sư dạy học tại đây, khi vào cổng phải xuất trình loại “giấy phép” đặc biệt của trường cấp, còn lại tất cả đều phải tự đi tìm nơi đậu xe ở ngoài, kể cả các sinh viên nội trú năm thứ ba trở đi. 

Tôi chỉ mỉm cười. Ừ nhỉ, anh là người đã làm tôi thay đổi chứ ai. Quen với một người ấm nồng đến cuồng nhiệt như anh, tự dưng phần “hoang dã” vốn chìm sâu trong tôi như lại được tiếp mồi lửa và phát huy tối đa sức mạnh của nó. Tôi nói điều đó ra với B thì anh lại mỉm cười. “Về phần mình, anh cũng bị ảnh hưởng từ em đấy.” Anh lại tìm nắm tay tôi và thơm lên đấy. “Em đã dạy cho anh biết sống chậm và thưởng thức cái đẹp từ những điều đơn giản. Cuộc sống trong quân ngũ luôn làm anh chộn rộn, gấp gáp, luôn trong tư thế sẵn sàng, thế mà từ khi quen em, anh cứ thả mình cho dòng đời đưa đẩy chứ chẳng thèm bơi ngược dòng như trước nữa!”
“Ôi, như thế thì lợi bất cập hại anh ạ, không ổn đâu!” Tôi cười. 
“Thì anh chỉ thả lỏng khi ở bên em thôi, đó là một môi trường bình an mà anh chỉ muốn ngụp lặn mãi trong ấy …” Anh lại nhìn tôi dịu dàng. 
“Và ở bên ngoài môi trường bình an ấy thì anh lại như con cá hồi Alaska, cứ thích bơi ngược dòng và chỉ làm những gì mình thích đúng không?” Tôi trêu anh.
“Chỉ một phần thôi em yêu ạ!” Anh đột ngột dừng lại, nắm tay tôi bằng cả hai tay, nhìn vào mắt tôi thật sâu. "Cá hồi có bơi ngược mãi thì cũng phải dừng khi đã đến thượng nguồn. Anh đã tìm được em, đến từ một nơi cách xa anh đến nửa vòng trái đất. Trên đời có lẽ chỉ có chuyện hy hữu đến thế thôi phải không?”

Anh làm tôi xúc động quá, anh sâu sắc và yêu tôi nhiều đến thế ư? Mắt tôi bỗng ươn ướt và tôi xấu hổ cúi gằm mặt xuống khi thấy có một nhóm người vừa nói cười và đi ngang qua. B khẽ nâng cằm tôi lên, ánh mắt nồng nàn. 

“Người có vẻ ngoài mong manh như em lại rất sắt đá bên trong đấy, em có biết không?” B mỉm cười và nháy mắt. Lúc này tôi và anh đã bước vào bãi xe. “Nãy giờ em la hét nhiều chắc đã khan cổ rồi, có lẽ em cần một cốc kem thật to để làm dịu mát người lại!” Anh cười tươi và mở cửa xe cho tôi.

Lúc nào anh cũng mang cảm giác ấm áp đến cho tôi, luôn làm tôi cười, rồi làm tôi chộn rộn nôn nóng, ngóng chờ. Anh luôn là như thế, bây giờ lại nhắc đến kem lạnh trong khi tôi đang khát khô cháy cổ, như thế có quá đáng không! Quán kem nhỏ xíu nằm khiêm tốn trong một góc khuất của con phố chính nhưng nó thuộc dạng “a hole in the wall”, đông nườm nượp khách hàng vã mồ hôi đứng sắp hàng rồng rắn chờ được cắn vào những viên kem lạnh buốt đến chân răng và ngọt thơm đủ hương vị trái cây sắp vào hè. B cứ nắm tay tôi chẳng chịu buông khiến tôi phải cười, hỏi có phải anh sợ tôi đi lạc hay không, và anh chỉ trả lời bằng cách cầm tay tôi lên và lướt môi lên đấy trong khi lại nhìn tôi âu yếm. Cầm cốc kem nặng đến mỏi cả tay, tôi và B vừa đi vừa xúc kem ăn ngay, chẳng chờ kịp cho đến khi băng qua công viên bên kia đường, nơi bãi cỏ đã xanh mượt mà và ôm ấp những cô cậu thanh niên đang khoan khoái nằm dài sưởi nắng trong một ngày thật đẹp và thanh bình. 

Ăn kem xong cũng đã no kềnh bụng, đời tôi chưa bao giờ ăn nhiều kem đến thế, và cũng chưa bao giờ được thưởng thức hương vị kem trái cây tuyệt vời hơn thế. Mát lạnh cả người, tôi lại được B đưa đến một nơi mà anh bảo “sẽ mang đến cho em một bất ngờ thú vị.”

12 comments:

  1. Chị ơi, bên Hải quân có mấy kiểu đồng phục và họ mặc loại nào vào dịp nào hả chị? Em thấy hết xanh rồi đến trắng và cả rằn ri, rối quá nhỉ o_O
    Anh B lại đưa chị nữ chính đến nơi đồng không mông quạnh nào đấy, chắc chắn thế... Kiểu dùng mỹ nam kế cân não cho nữ chính tự phải "đầu hàng" đúng không ạ ;))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hải quân có lẽ là binh chủng có quy định cầu kỳ phức tạp nhất về đồng phục so với các binh chủng còn lại. Theo chị nhớ thì đồng phục được chọn tùy theo tính chất công việc/sự kiện, và theo mùa (đông và hè). Mùa hè mặc đồ trắng, mùa đông mặc xanh và đen, nhưng cũng có vài ngoại lệ, khi thì quần trắng áo jacket đen / xanh, khi thì quần đen / xanh và áo jacket trắng. Ở những buổi tiếp tân long trọng thì họ sẽ mặc "Dinner Dress Uniform", tương đương với "Black-tie"; những sự kiện cũng formal nhưng thấp hơn một chút thì đồng phục "Service Dress Uniform", tương đương "business suit"; Khi duyệt binh thì "Ceremonial Uniform", ngày thường làm việc thì "Service Uniform" tương đương với "smart casual", còn khi physical training thì "Working uniform", là loại đồng phục vải dày rằn ri xanh biển. Còn các bạn ở Học viện Hải quân còn vài loại đồng phục khác nữa, rất căng thẳng :D.

      Cô Thùy Tiên có khả năng phân tích tâm lý nhân vật khá xuất sắc, nhưng tới đoạn này là hơi nóng vội rồi nha!
      Nữ chính tuy hiền lành ngoan ngoãn nhưng cũng thuộc dạng ham chơi, nam chính lại đang gồng mình làm gentleman nên ... đợi đến tập sau sẽ rõ ;)

      Delete
    2. Đi làm mà chả khác gì đi catwalk chị Tú nhỉ =)) Em nghe tả thôi mà đã thấy rối rồi. Hy vọng là quần áo có laundry service lo hết chứ một mình mà cân vụ giặt là đống đồ này chắc chết :p

      Em thì thấy buồn cười cái câu "sẽ mang đến cho em một bất ngờ thú vị" ấy =)) Chồng em mỗi lần nói câu đấy là hoặc chuẩn bị đưa em đi ăn đồ Việt Nam, hoặc mới mua được một món đồ thú vị nào đó, thường là sách hoặc vinyl cũ. Đọc đến câu cuối của anh B em thấy ngồ ngộ, desperately waiting for your next entry chụy :p

      Delete
    3. Các anh hải quân đúng là có laundry service em ạ, có lẽ cũng vì hải quân rất xem trọng hình ảnh nên đồng phục của họ lúc nào cũng phải chỉn chu. Mà các anh này khi đi ngoài đường trong quân phục thì trông cũng chẳng khác nào đang đi catwalk ;).

      Anh chồng em dễ thương quá, đã lâu rồi chị quên mất cảm giác hí hửng khi mua được “hàng độc” như sách hay vinyl cũ :). Nói đến vinyl, chị chợt nhớ đến phong trào vinyl trong giới trẻ cách đây vài năm, bây giờ ko biết còn hot như thế không!

      Delete
    4. Em cũng không biết phong trào này còn hot không, vì em nghe vinyl từ lâu và thường đi garage sales hoặc mua đồ cũ trên mạng. Nhưng nếu là phong trào thì chắc chỉ hot một thời gian là nguội :D

      Delete
  2. Hải quân thì mình chỉ thích màu trắng thôi, nam nữ gì cũng đẹp hết, các màu kia nhìn chán chết. Còn vụ giày chất đống làm mình nhớ lúc đi road trip tình cờ gặp một cây bên dường, in the middle of nowhere, từ gốc đến ngọn lủng lẳng giày dép crocs boots, mới có cũ có, cái treo cái móc cái được đóng đinh cẩn thận.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đúng màu trắng là màu truyền thống của hải quân, nhìn rất đẹp và thanh lịch. Nhưng đen cũng đẹp lắm chứ, chỉ có màu xanh thì Tú không thích bằng trắng và đen.

      Delete
    2. Em thì thấy màu xanh trông lại giống đồng phục của phi công hàng không dân dụng =)) Mà em thấy working uniform đẹp nhất :p

      Delete
    3. Em Tiên nói chuẩn luôn, working uniform trông manly nhất ;). Hôm nay ở Mỹ là Memorial Day, ngày tuyên dương military men (and women) :).

      Delete
    4. @NguyetLan: vụ cái cây treo crocs boots mà Lan thấy đó là ở Canada hả Lan? Ở California và từ đó lan ra khắp cả Mỹ, mấy năm nay đang rộ lên giày Toms, vì người sáng lập đã cam kết cứ mỗi đôi bán được là sẽ tặng đúng một đôi cho người nghèo ở các nước đang phát triển, không biết bên Canada có phổ biến không Lan ha.

      Delete
    5. Yeah, ở Northen Ontario. Mình không biết lý do tại sao lại có cây đó đầy giày dép, xung quanh không thấy bảng hiệu giải thích gì cả. Người ta cũng bắt đầu quăng giày dép lên cây thứ 2. Mập đang lái xe vù vù vì đường nhỏ, hai bên toàn cây là cây, giống vài đoạn trên 295 đó, mình ngó lơ đãng ra ngoài thấy nó liền ré lên biểu Mập dừng xe de lại LOL. Để mình google coi thử bên Cali giống vậy không.

      Delete
    6. Lan cứ gọi chồng là Mập làm mình cười nắc nẻ ra nè =)).

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...