Wednesday, May 9, 2018

Giáng Sinh xưa - For the first time in forever (37C)


Gió đêm đã hơi lành lạnh khi tôi và B vừa bước ra ngoài khiến tôi rúm ró người lại, anh vội cởi áo veston trên người và khoác lên vai tôi. Thật hạnh phúc khi lại được cảm nhận làn hơi ấm từ áo anh, cũng giống như đêm nọ anh cũng phủ áo khoác lên vai tôi và kéo tôi đi chơi, rồi bao nhiêu chuỗi sự kiện đầy màu sắc giữa tôi và anh cũng cứ thế nối tiếp nhau không ngớt. Hương đêm thật dễ chịu, tôi và anh cùng lặng lẽ nắm tay nhau bước trên những vỉa hè gồ ghề của khu phố cổ vốn được bảo tồn cẩn thận và tránh tối đa những sửa chữa không cần thiết.  

“Em có thấy tòa nhà ấy quen thuộc không?” Anh bỗng hỏi và chỉ tay về hướng tòa nhà có mái vòm màu ngọc lam trông quen quen. Thấy tôi vẫn chưa nhận ra được, anh bảo sẽ dắt tôi đi đến gần hơn vì anh muốn tôi tự mình nhận biết ra nó. Càng đi đến gần thì tim tôi càng đập mạnh.  

“Đây là nơi em đã gặp anh lần đầu … hôm nay trông khu vườn thật khác, suýt nữa em chẳng nhận ra.” Tôi xúc động nhìn anh, rồi nhìn lên đồi, nơi có khu vườn thơ mộng thi thoảng đã đi vào giấc mơ của mình, phía sau khu vườn là tòa nhà có mái vòm phủ thống đốc.
“Đêm ấy, trông nó giống như một khu vườn bí mật hơn phải không?” Anh mỉm cười, âu yếm nhìn tôi. “Mình đi lên đó nhé?” Anh hỏi, và tôi sung sướng gật đầu. 

Khu vườn đang vào xuân, hoa nở sớm khắp nơi. Những cây to trơ trụi tôi nhớ đã nhìn thấy đêm ấy giờ đang ngập lá và cho hoa sum suê, ửng hồng sắc hoa mộc lan cùng vô số hoa anh đào, hoa táo tây, thấp hơn bên dưới là những bụi hoa thủy tiên vàng nhạt, những luống tulip đỏ rực cùng những khóm dạ lan hương màu tím biếc đan xen cùng hoa anh thảo vàng rực. Cỏ cũng xanh mướt, vẫn còn ươn ướt vì vừa được tưới nước, khẽ dậy lên mùi đất ẩm hòa quyện cùng các loại hương hoa thơm ngát lan tỏa khắp vườn. 

“Đây là nơi em đã đứng!” Tôi reo lên, bước đến gần cây anh đào sum suê và đang khẽ đong đưa trong gió. “Và anh đã xuất hiện cách em chỉ vài bước chân, chỗ này phải không?” Tôi đưa tay chỉ hướng, anh nhìn theo và mỉm cười rồi gật đầu xác nhận, vẫn im lặng, khẽ nắm tay tôi rồi kéo nhẹ tôi đến thật gần trước mặt anh. 
“Anh vui vì trông em rất hạnh phúc và cả xúc động khi quay lại khu vườn này. Lần nào đi ngang khu vực này anh cũng nhớ đến em cả, anh luôn mong có ngày lại được đưa em quay trở lại đây.”
“Anh đã nhớ em nhiều đến thế ư? Từ bao giờ đấy?” Tôi ngước lên nhìn anh, xúc động hỏi. 
“Không chỉ nhớ mà còn luôn mơ tưởng đến em nữa kìa!” Giọng anh đã bắt đầu ướt át. “Em cứ như giọt thủy ngân, luồn lách thế nào mà cứ luôn thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm tư anh từ lúc nào anh chẳng nhận ra!” B mỉm cười, âu yếm vén tóc trên mặt tôi. “Anh có một thỉnh cầu nho nhỏ,” anh thì thầm, giọng đã trở nên êm mượt, gió lại luồn qua tóc khiến tôi rùng mình. “Cho phép anh nhé?” Vừa nói anh vừa khẽ áp hai tay lên mặt tôi, vờn nhẹ ngón tay lên má rồi lên môi tôi, lúc này đã run run. 
“Cho phép anh … về việc gì?” Giọng tôi đã gần như thều thào, mắt nặng trĩu. 
“Được hôn em!” 

Anh chưa dứt lời thì tôi đã cảm giác toàn thân mình nhũn ra như tàn dư của cây nến vừa cháy gần hết, đất trời xoay mòng mòng trong khi môi đã tê dại vì nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt của anh. Không gian tĩnh tại của khu vườn như một rạp phim vắng hoe khiến bao nhiêu hình ảnh về cuộc nói chuyện ngộ nghĩnh và sượng sùng đêm nào, cũng nơi đây, bỗng tái hiện sống động trong trí tôi đến từng chi tiết nhỏ. Khu vườn đêm Giáng Sinh, lạnh cóng, ảm đạm, nơi có hai con người sợ tiếng ồn vô tình chạm mặt nhau khi cả hai đều đang cần một không gian yên tĩnh. Và tuyết đầu mùa. Những đợt gió buốt. Rồi chàng nhạc công đang đánh đàn dương cầm và hát bài “White Christmas” với giọng hát trầm ấm đến nao lòng, đã rất gallant đưa tôi đi vào trong tòa nhà khi chân tôi đang đau buốt. Chàng nhạc công trong quân phục hải quân đẹp đến thanh thoát ấy, sau khi vượt qua sóng to gió lớn, giờ đây đã được tháo cũi sổ lồng và đang hạnh phúc yêu tôi nồng nàn đến cuồng nhiệt. Lúc này tôi đã phải bám vào vai anh vì đôi chân tôi đang không làm tốt nhiệm vụ giúp chủ nhân của chúng đứng vững trên mặt đất nữa, nhưng đôi cánh tay chắc khỏe của anh đã đan chéo sau lưng tôi như một tấm lưới êm ái, thật an toàn và vững chắc, vững đến mức tôi hiểu rằng mình sẽ không sợ ngã bao giờ trong đời. 

.

Về đến nhà cũng đã gần nửa đêm nhưng khu phố vẫn náo nhiệt vì là tối thứ Sáu, tôi và anh lặng lẽ nắm tay nhau đi chầm chậm lên cầu thang, quyến luyến chẳng muốn rời nhau thì tôi chợt nhớ ra một việc. 

“Anh vào nhà với em một chút nhé?” Tôi hỏi và cảm thấy mắt anh hơi giãn ra vì những dấu hỏi. “Em cũng có một vật cho anh, khi nãy em quên mất!” Tôi cười và mở cửa trong khi anh vẫn im lặng, bước theo tôi như một cái máy. Căn hộ bé xinh của tôi thoảng hương hoa hồng anh vừa tặng, tôi lại nghếch mũi lên hít lấy hít để trong khi anh nhìn tôi và mỉm cười 

“Em sẽ quay lại ngay!” Tôi nói và kiễng chân thơm nhẹ vào má B khiến mặt anh hơi ngây ra. Rồi tôi quay mặt và đi vào phòng ngủ, cố giấu một nụ cười, chẳng biết anh đang có vấn đề gì mà im lặng suốt từ nãy giờ. Hay là vì anh đã xài sạch sành sanh những lời có cánh với tôi nên giờ đây cứ đứng đực mặt ra thế này?! 

Chẳng là hôm đi New York về, nôn nao đến ngày gặp B nên tôi đã hì hụi cắt dán thủ công làm một tấm thiệp bé xinh với những dòng lãng mạn dành tặng anh nhân dịp hẹn hò lần đầu, và rồi anh đến sớm hơn giờ hẹn khiến tôi quên mất cái thiệp khi phải vội vội vàng vàng lúc chuẩn bị. Nhưng tấm thiệp tôi đặt trên chiếc bàn con trong phòng ngủ chiều nay đã không cánh mà bay, tôi hớt hải lục tung chăn gối lên để tìm trong vô vọng rồi tiu nghỉu bước ra phòng khách. 

“Em xin lỗi, nhưng em … để lạc nó ở đâu mất rồi!” 
“Rồi nó sẽ sớm xuất hiện trở lại thôi, anh mong nhận được vật ấy!” B mỉm cười ra vẻ thông cảm, anh cho hai tay vào túi quần, được vài giây thì lại rút tay ra, vẻ ngập ngừng. 
“Anh có ổn không đấy?” Tôi phải cười và hỏi B trong khi cởi áo veston ra trả lại cho anh. 
“Anh cũng chẳng biết nữa …”  

B nói thật khẽ, gần như thì thầm, cầm lấy áo và nhìn nó trong vài giây, mắt hơi chớp chớp ra chiều nghĩ ngợi, rồi quyết định đặt áo xuống chiếc ghế bành, bước đến gần và kéo tôi vào lòng rồi hôn tôi thật chậm và dịu dàng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy ấm áp dễ chịu như lúc này, cảm nhận rõ hơn sự hiện diện của anh so với lần đầu anh hôn tôi ở khu vườn kỷ niệm kia. Có lẽ ban nãy tôi đã quá choáng váng và tâm tư xáo trộn những kỷ niệm dễ thương với anh, một sự choáng ngợp về nụ hôn thần tiên mà cả tôi và anh khát khao chờ đợi đã lâu khiến tôi chới với mất tự chủ. 

“Này em …” B thì thầm sau nụ hôn thật dài và mềm mại, “anh muốn hỏi em một việc …” anh thoáng đỏ mặt, lại mi nhẹ lên môi tôi và nói tiếp, “em mời anh vào nhà có phải là ... là em đã bật tín hiệu xanh cho anh phải không?”

Vẫn còn lâng lâng, tôi định hỏi anh một câu hỏi vô duyên “Tín hiệu gì hả anh?” thì chợt giật mình vì chất xám đã bắt đầu trở về và ngọ nguậy trong não cho tôi biết ý anh muốn hỏi về điều gì. Chết chưa, tôi đâu có ý mời anh ở lại đêm nay với tôi. Mọi việc còn mới mẻ quá, tôi chẳng nghĩ mình đã sẵn sàng nhưng chẳng biết phải trả lời B ra sao vì tôi cũng chẳng muốn làm anh “mất mặt” với mình! Có lẽ nét bối rối đến đần độn trên mặt tôi đã tố cáo tất cả khiến anh không khỏi bật cười. 

“Thôi anh hiểu rồi!” B lại mỉm cười lần nữa, khẽ nhắm mắt và lắc đầu như tự trêu mình. “Anh xin lỗi, anh đã hiểu nhầm ý em.” Anh hơi hắng giọng. “Cũng có thể do khác biệt văn hóa. Sau khi đi chơi về, nếu cô gái mời bạn trai vào nhà thì thường đó là một tín hiệu ‘đèn xanh’ cho anh bạn trai. Khi nãy anh cũng hơi ngạc nhiên khi em mời anh vào nhà …”

Tôi mừng vì chẳng phải giải thích gì cho B về chuyện tế nhị kia, và chợt nhớ đến sự im lặng bất thường của anh khi nãy. Tôi cố nhịn cười để không làm “mất mặt” anh nhưng trong lòng lại phải khen anh vì đã không vội vàng với tôi mà lại tôn trọng và hỏi tôi trước.  

“Có lẽ anh phải về cho em đi ngủ thôi!” B nói và cầm áo veston lên rồi khoác vào người. “Em có hài lòng về buổi tối hẹn hò đầu tiên với anh không?” Anh nắm tay tôi bằng cả hai tay. 
“Em chưa từng hạnh phúc hơn thế!” 
“Anh cũng vậy!”
“Cám ơn anh đã sắp xếp mọi thứ, thật hoàn hảo. Em thích tất cả … anh thật chu toàn với em.”
“Không, anh phải cám ơn em cơ!” B nhìn sâu vào mắt tôi. “Anh đã có một buổi tối thật tuyệt diệu với em. Ngủ ngon nhé.”
“Tạm biệt anh.” Rồi tôi đứng thẳng người, giả vờ nghiêm trang và rút tay lại. “Đây là cách chào tạm biệt kiểu Việt Nam!” 
“Anh thích tạm biệt kiểu Pháp hơn!” Anh lại hôn tôi nồng nàn hơn bao giờ hết. 

Không gian yên ắng trở lại khi B đã ra về. Tôi di chuyển trong nhà bằng cách lướt chứ chẳng phải bước đi với chân chạm đất nữa, người tôi đã ở trong tình trạng không trọng lượng cả buổi tối nay rồi còn gì. Mọi thứ thật tuyệt diệu, thật hoàn hảo ngoài sức tưởng tượng của tôi, cảm giác yêu rồi biết mình cũng được yêu sao vừa êm ái vừa mãnh liệt đến thế. Tôi hát líu lo, đang thay quần áo thì bỗng giật mình, phát hiện dây khóa kéo sau lưng của chiếc váy đang mặc đã bị “ai đó” kéo xuống đến gần cả tấc!

53 comments:

  1. Em Hà Anh đây chị ơi. Mong chờ từng phần tiếp theo của chị. Vừa vui, vừa lãng mạn.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ơi, chị cám ơn em Hà Anh đã đến thăm blog chị nhé, welcome!
      Mọi người lại làm chị nôn nao quá, sắp tới sẽ có thêm vài chuyện ly kỳ và buồn cười nữa đấy :D.

      Delete
  2. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  3. Lại nhớ bình luận của cô Thùy Tiên, B hiền lành nghiêm chỉnh thế nhưng vẫn là người bình thường không phải là thầy tu hay ông thánh nào đó chị nhỉ, cũng có "an idea in the back of his mind" như ai hihi. Cặp này trải qua mấy giai đoạn thăng trầm rồi, qua cái giai đoạn kiểm duyệt đi xem đến đâu nào. Dạo này chị viết đều, độc giả rất là háo hức, ngày nào cũng phải chạy vào ngó một lần.
    PS: Xin lỗi bác, em nhanh nhảu không để ý dùng nhầm login của chồng bác ạ... (Đã xóa đi đăng lại đây ạ).

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ồ chị cũng ở Pháp ạ :p

      Delete
    2. Chị sống ở thành phố Lyon Tiên ạ. Chị Tú chọn câu chữ cẩn thận nên câu chuyện vẫn cứ dịu dàng và còn khá là "platonic love" nhỉ, hihi. Tuyển tập của Grey chị lôi ra đọc tập 1 được vài trang cũng không đọc tiếp được, chắc mình cũng kiểu trong sáng ngây thơ kinh dị nên hợp GSX hơn.
      Mà từ hồi em tham gia nhiệt tình, năng lượng tốt nên là chị Tú cũng viết đều đặn hơn nhỉ.
      Thế nên kéo theo được cả chị Hà Anh lãng mạn không kém, bận tối mắt tối mũi mà cũng "nổi lên" kìa :) Chào nàng thân yêu nhé. XOXOXO

      Delete
    3. @Ngọc Hà: hị hị, "men are no angels" nhé :D. Cái anh gentleman nửa mùa này cứ làm mình tưởng anh ấy chỉ biết yêu mình bằng hoa, âm nhạc và nến thôi :-)))). Chị cũng có đọc thử về anh Grey, mà đúng là chị đọc được vài trang đầu là dội, chẳng muốn đọc tiếp nữa!

      Delete
    4. Grey em đọc vừa đọc vừa cười, vì truyện vô lý là hoang đường quá :)) Em thích truyện kiểu Jane Austen hơn, yêu nhau e ấp, bẽn lẽn, đợi sau khi cưới mới "consummate" :") Nhưng anh diễn viên chính thì quá đẹp trời ơiii

      Delete
    5. Ha ha, anh Grey hấp dẫn như người mẫu nội y, cá tính mạnh, tuổi chưa đến 30 và đã giàu như Mark Zuckerberg, đàn ông như thế thì nhan nhản đầy đường ha :-)))))).
      Jane Austen thì đúng classic cho chị em mơ mộng rùi em nhỉ. Cũng giống truyện trinh thám thôi, phải e ấp, che giấu để người đọc còn đoán già đoán non tăng phần hấp dẫn, chứ như một vụ án vừa mở màn tập một, tập hai đã biết thủ phạm là ai rồi thì chán như con gián luôn, đóng màn ai về nhà nấy ngủ, còn gì là hồi hộp gay cấn :-))))))

      Delete
    6. Đàn ông như thế quả là đại trà haha
      Anh diễn viên đóng Grey em chỉ thích mỗi mặt, đàn ông mà cơ dày và khô thế không hiểu sao em không thấy đẹp (em thích nửa nạc nửa mỡ hihi). Chị Tú thử search ảnh Keanu Reeves hồi đóng Speed, trời ơi sao mà đẹppppppp
      Chị xem Pride & Prejudice bản có Keira Knightley đóng chưa ạ? Có một thời em cứ vài ngày lại xem lại một lần phim đấy =D

      Delete
    7. Lúc đầu em vẫn nghĩ là chồng em là "angel" đấy hihaha, nhưng về sau mới ngộ ra, chân lý ấy của bác quả là... chí lý. Của đáng tội, ông ý cũng kiên nhẫn được khá là lâu. Hai đứa quen nhau năm 18, yêu nhau năm 19, kiểu mối tình đầu ý bác. Mà hồi đấy em kiểu giữa cô Tiên hồi 16, nhân vẫn nữ chính trong chuyện này, kiểu ý tứ giữ gìn đủ thứ, khổ thân anh kia ghê...

      Delete
    8. Dễ thương quá :)
      Em quen chồng em cũng năm 18 tuổi, anh hơn em 2 tuổi. Hồi đấy còn trẻ con và vô tư lắm, giống chị nữ chính trong chuyện, nên đọc chuyện chị T thấy bồi hồi và vui vui khó tả :p
      Mà mình là phụ nữ nên thấy dễ thương, chứ ai đặt mình vào vị trí anh B chắc thấy "ca này khó đỡ" =))))))))

      Delete
    9. @Ngọc Hà: Té ra lại có thêm một anh Pháp khốn đốn với cô gái VN ngây thơ vô số tội ha :-))). Chị thì nghĩ dù các anh ấy chẳng phải angel nhưng vì chúng ta biết ý tứ và có lòng tự trọng cao nên các anh phải tôn trọng chúng ta mà bò chầm chậm :-D. Đàn ông có bản năng của con thú săn nên con nào chạy càng nhanh và khó bắt thì càng kích thích các chàng thợ săn hơn các con mồi quá dễ dãi :D

      @Thùy Tiên: Chị có xem Pride and Prejudice của Keira Knightley đóng, thích lắm :-). Mà thôi chị khỏi đi tìm anh Keanu Reeves cho mất công, cứ nhắm mắt lại tưởng tượng ra anh B là sẽ thấy ngay một "lean, mean, fighting machine" ;-)

      Delete
  4. Đọc bài này của chị em lại nhớ bài Hương Ngọc Lan của Mỹ Linh. Có lẽ chỉ phụ nữ chúng ta mới có cảm giác vô tư trong sáng, nhớ người yêu một cách hồn nhiên =))

    Chị cứ nói vụ kiểm duyệt, làm dân tình phát ngốt tưởng sắp được đọc tuyển tập Christian Grey, hoá ra chỉ là phim tình cảm hài PG-13 =)) Em hơi bất ngờ vụ khoá kéo, anh chàng nhà lính mà vẫn không cưỡng lại nổi sức mạnh của hormone lmaooo
    Mà chị cũng "dã man" quá đi :p Đã biết người ta "bệnh" và hay tưởng tượng linh tinh rồi mà cứ thích đùa dai =))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Uh, phụ nữ mơ về tình yêu, đàn ông mơ về tình ... bạn :-))))

      Chắc chị không đi kịp thời đại rồi, chỉ làm phim tình cảm hài PG-13 mà đã dọa kiểm với chả duyệt làm cho dân tình nhốn nháo :-)))). Các anh nhà lính mới là nạn nhân đau khổ của hormone đó chứ em. Bốn năm đại học phải ở nội trú với lũ con trai hừng hực testosterone, hai năm đầu lịch sinh hoạt đặc kín và nghiêm ngặt, không được phép lái xe, tối đến giờ ngủ là phải tắt đèn lên chuồng cả. Hai năm cuối thì lại bù đầu với những dự án và chuyến đi thực tập triền miên. Tốt nghiệp xong lại dong buồm thẳng ra biển :D. Con người yêu cũ thì tâm thần anh chả dám động đến, quen với bé mới thì bé lại ngây thơ quá thể đáng, hoàn cảnh vô cùng :-))).

      Cô Thùy Tiên lại động lòng tội nghiệp cho anh lính kia nhiều thế à? ;-)

      Delete
    2. Chị cứ trêu em hihi. Đúng là em không nghĩ đến việc ấy. Thảo nào chỗ nào có military camp là kiểu gì cũng có dịch vụ xả hơi đi kèm o_O

      Chị làm em nhớ có lần nói chuyện với một chị bạn có 3 con trai, tuổi dao động từ 11 đến 17. Em bảo ba thằng con trai tuổi ăn tuổi lớn ăn uống như thuồng luồng, chắc mỗi lần đi siêu thị xe đẩy chất đồ cao như núi. Bà ấy trả lời: không, đồ ăn thì gọn gàng thôi nhưng mà giấy vệ sinh thì phải có nhiều em ạ, xong nháy mắt với em một cái =))))))))))

      Delete
    3. Em có xem phim "Forgetting Sarah Marshall" chưa? Có một đoạn ông quản lý khách sạn lên phòng nam chính, thấy khăn giấy vứt đầy giường, ông ấy hỏi "Are they sad or happy tissues?", cười muốn vỡ ruột.=)))))

      Delete
    4. Em chưa xem nhưng nghe chị tả cũng buồn cười quá =))

      Hồi mới yêu em và chồng cũng có một kỷ niệm chết cười với giấy vệ sinh. Chả là sinh nhật 21 tuổi lại vừa có bằng lái xe, em quyết định gửi quà sinh nhật cho chàng. Quà là một cái hộp nhạc có hai con gấu bằng thạch cao đứng trước một mảng tường dây leo rất dễ thương, giống kiểu đồ lưu niệm mua ở dọc sông Seine giờ thấy rất nhiều nhưng hồi đấy em thấy thích :D Chọn xong quà rồi, vấn đề là làm sao gửi được quà đi. Em tìm không ra coton bán theo cân để bọc quà nên lấy giấy vệ sinh cuốn nhiều lớp dày như đệm. Quà đến nơi, chàng mở hộp ra thấy một nùi giấy vệ sinh, gỡ được quà xong là quăng luôn giấy xuống đất cạnh giường để skype với em. Đang skype thì mẹ về nhà nên gọi mẹ lên nói chuyện cùng, mẹ bước vào phòng thấy đống giấy vệ sinh lanh tanh bành dưới đất là giật lùi ra cửa theo phản xạ luôn lmao

      Delete
    5. Hai chị em nhiều chuyện hài hước quá. Em cũng đi mà cái trailer của "Forgetting Sarah Marshall" ra để xem. Không có câu "sad or happy tisues", nhưng có vụ khác cũng hài không kém : Anh nhân vật chính than thở với bác sĩ là sau khi vui vẻ với một cô gái không quen biết, anh ta sợ bị mắc MST. Bác sĩ trả lời : "Nhưng tôi là bác sĩ nhi khoa. Anh thấy đấy, cái bàn khám bệnh anh đang ngồi lên là một cái xe tải cứu hỏa"... ^_^

      Delete
    6. @Thùy Tiên: Các anh Pháp này dễ thương nhỉ, hẹn mẹ lên skype để gặp con dâu tương lai luôn :-). Cứ tưởng tượng một chàng trai 21 tuổi ngồi trước máy tính, bên dưới sàn ngổn ngang giấy vệ sinh, ai mà chẳng chết khiếp :-)))

      @Ngọc Hà: Ôi chị nhớ cái đoạn ấy rồi! Phim hài lắm, sắp đến hè rồi, nên xem, rất nhẹ nhàng dễ thương :-)

      Delete
    7. Vâng, phim hài giải trí nhẹ nhàng thế cũng dễ thương. Em cùng thích phim "Kiêu hãnh và Định kiến". Thôi rồi, ba chị em mình kiếm thêm con vịt đi làm cái chợ cho nó xôm tụ đi ạ hihaha..

      Lại vụ Skype, bố mẹ em đã gặp chồng em hồi về Việt Nam làm thực tập sau khi học xong năm thứ nhất, hồi đấy chỉ là bạn cùng lớp thôi. Mấy tháng sau, hồi đấy mới yêu nhau một tí thì cũng đã bị cô người yêu yêu cầu gọi Skype về Việt Nam xin phép đàng hoàng đi đã. Bố em vẫn còn nhớ mãi : "Con xin phép hai bác được yêu và chăm sóc con gái của các bác ạ". Còn bố mẹ bạn này thì cũng gặp em đúng lúc bắt đầu tình yêu. Cho nên của đáng tội, cặp "vieux couple" nhà em tính đến năm nay cộng thêm đoạn vờn qua vờn lại như cặp B kia, đã được gần 17 năm rồi. Khiếp, thấy gần nửa thời gian có mặt trên thế gian này rồi chị ạ.

      Delete
    8. Thế là cả hai chị em đều lấy chồng là mối tình đầu nhỉ, các anh Pháp cưa hay dã man :-)). Yêu thế, xin phép bố mẹ bạn gái bài bản thế thì ai chẳng động lòng! Chị cũng cảm thấy sau khi lấy nhau về và sinh con thì thời gian cứ trôi như tên bay ...

      Delete
    9. Nhà em vờn qua vờn lại 9 tháng mới mi nhau lần đầu tiên. Vèo cái mà cũng hơn 8 năm rồi o_O Công nhận từ hồi có con em cũng thấy thời gian trôi như choá chạy ngoài đồng, haizzz
      May mà chúng ta ở xa nhau nên buôn chuyện chỉ tốn điện chứ không cháy máy điện thoại hay tốn tiền nước =))))

      Delete
    10. Trời ơi 9 tháng :))), thế mà cứ trêu tui là sao hả cô Tiên!
      Buôn tập thể thế này cũng vui ha, thế nào chị cũng quay lại thăm nước Pháp :)

      Delete
    11. Trời vậy nhà cô Tiên là vô địch sức bền cho bộ môn “vờn” này rồi à nha. Nhà chị “chỉ” khoảng 6-7 tháng là đã hạ màn mi nhau rồi : Sau giao thừa giờ VN ở một khu vườn vùng Versailles (6-7PM ở Pháp), anh chị dắt nhau đi hái lộc (ở đây không bán mía cây, may mà mà đông khẳng khiu còn vài loại cây không rụng lá và có loại bắt đầu nẩy mầm), phong cảnh hữu tình, và thế là...

      Buôn vui ghê há, nhộn nhịp ghê. Bác Tú có dịp lại sang Pháp chơi nhé, quê của bà J mà 😇

      Delete
    12. Đúng là phải buôn để nhớ lại những kỷ niệm đẹp để tiếp sức cho cuộc sống chứ :). First kiss trong một khu vườn vùng Versailles đêm giao thừa, quả là nhớ đời luôn ha em Ngọc Hà. Chị em làm bác nôn nao muốn bay về Pháp thăm "quê cũ" quá đi!

      Delete
    13. Chị Tú sang đấy là có ít nhất 2 tour guides miễn phí rồi ;))

      Delete
    14. Ôi em đừng làm chị nôn thế :D, nhất trí nhé!

      Delete
    15. Chị đã đi thăm vùng nào ở Pháp rồi ạ? ;))

      Delete
    16. Chị chỉ ghé Paris và Versailles thôi, chuyến đi ngắn ngủi. Em ở vùng nào thế?

      Delete
    17. Ôi em còn chưa đi Versailles bao giờ cơ. Lần nào lên Paris cũng có việc gì đấy gấp, hoặc đúng mùa cao điểm nên không đi được :/

      Em ở gần Rennes, thủ phủ vùng Bretagne (Brittany) phía Tây Bắc nước Pháp, gần UK. Từ Paris về Rennes đi TGV có 1h30' là đến :D Đến chỗ em thì đồ ăn ngon, thời tiết hơi giống Đà Lạt. Dân Bretagne hào sảng và rộng rãi, kiểu người Hải Phòng hoặc Sài Gòn gốc chị ạ :p

      Delete
    18. Ôi thế chị Tiên ở gần em ạ, em làm ngay ở Cesson Sevigne

      Hoan nghênh chị Tú sang Pháp chơi, có host và guide luôn sẵn sàng :):)

      Delete
    19. Nhà mình ở Cesson-Sévigné luôn :) Mình sinh năm 91 :p
      Thế nào mà toàn ra người quen thế này <3

      Delete
    20. Ôi bó tay, y chang mình hết
      Thế này mà ko giao lưu thì công nhận hơi phí

      Delete
    21. Chà chà lại thêm một bé 9X, em D N kể chuyện đạp xe lọc cọc ra thư viện làm chị liên tưởng đến thời bao cấp của mấy bà già 7X như chị chứ :D.

      Vui ha, hy vọng 2 em có cơ hội gặp nhau. Chị có nghe nói đến vùng Bretagne với người dân hiền hòa dễ thương và thức ăn ngon, phong cảnh hữu tình. Như thế là đủ để sống rồi, thích thật!

      Delete
    22. Em ngày xưa cấp 3 suốt ngày đạp xe đi học thêm, ra thư viện, hàng mượn truyện, đi mượn sách, trả sách. Nhong nhong suốt ngày thế nên gầy tong teo. Chả bù bây giờ bên này đường lên dốc nhiều quá nên quanh năm suốt tháng lười chả bao giờ đi làm nổi bằng xe đạp

      Vùng này thật ra ngày trước là 1 nước khác, ko phải Pháp, nên nét văn hoá nhiều cái đa dạng đặc sắc bên cạnh văn hoá Pháp đó chị. Cảnh đẹp thì nhiều. Chồng em thích chụp ảnh lắm nên bọn em đi đâu cũng lỉnh kỉnh đồ nghề để chụp

      Delete
    23. Em thì mãi đến khi đi học đại học mới có thói quen lên thư viện. Bố em ham đọc sách nên từ bé nhà em cũng nào cũng đầy sách. Đọc chưa hết sách ở nhà thì bố đã mua thêm hoặc mượn ở đâu về tiếp rồi. Sau này lên học đại học ở Việt Nam, bắt đầu có tiền làm thêm thì em lại hay lên Đinh Lễ (ngoài Hà Nội là một phố sách có tiếng chị Tú ạ) mua sách. Các nhà xuất bản rất hay in dư so với số lượng đăng ký lưu chiểu, nên phần sách dư này ở Đinh Lễ bán chỉ bằng 30-40% giá bìa, rất là rẻ. Sau này sang Pháp sách đắt quá thì em mới phải đi mượn hehe
      Bạn D N nói đúng rồi đấy. Dân Bretagne gốc gác Viking chứ chẳng có tí Gaulois nào đâu, nên mới ăn mặn và ăn nhiều món khá "tông dật" so với ẩm thực truyền thống của Pháp.

      Delete
  5. À, nếu để ý kỹ, đoạn anh B nhìn sâu vào mắt chị T vào phân cảnh cuối tập này, theo tâm lý học, anh B đang có thử xem có thay đổi được ý định bạn đầu của chị T, và khiến chị mời anh ở lại qua đêm (đừng xa em đêm nay khi bố em đang ngủ say....). Rất tiếc chị T còn non và xanh nên không "dịch" được mật mã, mất công anh B cả buổi tối ngồi suy nghĩ không biết cái váy lụa kia nên "cởi" thế nào hehe

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chắc anh ấy đã quen với việc gái luôn lăn vào mình nên lần ấy chưng hửng chẳng biết làm gì khi bị gái từ chối?!

      Delete
    2. Gái này cũng gan, bị dụ mãi mà vẫn ngơ ngơ như người giời =D

      Delete
    3. Muốn ăn thì lăn vào bếp, lăn mãi mà vẫn chẳng ai cho ăn =))))

      Delete
  6. Truyện dễ thương quá Tú ơi. Mình đọc một mạch từ đầu đến cuối, vừa ngấu nghiến vừa sợ hết rồi phải đợi vài năm như mấy entries đầu thì chắc chết. Cám ơn Tú đã cho mình về quá khứ, tìm lại cảm giác bổi hổi bồi hồi run rẩy ấy của ngày xưa. Giờ thì nó chết tiệt đâu mất rồi. Thật tình mình hơi hụt hẫng khi đọc "Trùng dương sóng gào" nhưng việc gì cũng có lý do của nó nhỉ. Mong Tú vẫn tiếp tục viết GSX, đọc giả này ghiền lắm rồi :D. Mình không bao giờ thích đọc lại quyển sách lần thứ 2 vì biết được cái kết, ngay cả quyển sách mình thích nhất là Jane Eyre mà mãi đến 30 năm sau mình mới đọc nó lại lần 2. Vậy mà đọc blog của Tú mình lại đọc đi đọc lại mấy lần.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn bạn đã đọc và ủng hộ mình. Thật tình, thời gian đầu mình viết vớ vẩn chỉ để giải khuây, phải cám ơn bạn đọc đã comment và khuyến khích mình viết, không có các bạn thì GSX cũng không thể vui và sống động như hiện thời :-). Mỗi người sinh ra là để có một sứ mệnh nào đó với đời, sứ mệnh lại đi đôi với hy sinh, nghĩ được như thế cũng sẽ khuây khỏa.
      Hồi teen mình cũng từng mê văn học lãng mạn cổ điển nước ngoài, có lẽ do ảnh hưởng của các chị lớn hơn. Có phải bạn là người đã comment hồi lâu lâu, nói rằng văn mình viết phảng phất chất văn học cổ điển không nhỉ?
      Mình đang vui và đã quyết tâm viết GSX cho đến cùng, bạn đừng lo :-). Thi thoảng nhớ vào comment chia sẻ suy nghĩ để mình có thêm động lực viết nha!

      Delete
  7. Không phải Tú à, nhưng bạn đó nói đúng, văn phong Tú có chút hơi hướng của văn học cổ điển. Mình biết đến Jane Eyre là do dì mình, thấy mình mê đọc quá nên dì tặng mấy quyển. Mình còn nhớ nó có bìa màu xanh xám nhạt, được dịch năm 1985 thì phải, đọc được quyển 1 mà không có quyển 2 làm mình khổ sở vô cùng, nỗi khổ không ai thấu hiểu hay cảm thông :-). Tận 2-3 năm sau mình mới mua được quyển 2. Khi trở về VN sau này mình có đi tìm để mua nhưng họ dịch không hay như hồi đó.

    Mình tò mò vô fb xem thì thấy Tú ở không xa nơi mình ở ngày xưa. Riverdale, Greenbelt, Laurel/Bowie, Tú nghe qua không?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình cũng thích văn phong của các dịch giả xưa, rất classy, đọc mà không cảm giác đang đọc truyện dịch. Hồi xưa mình chỉ đọc ké của các chị hàng xóm thôi chứ không có tiền mua sách hi hi.
      Mình có biết các địa danh bạn nói, mình cũng ở loanh quanh những nơi ấy đấy! Tiếc là bạn đã dọn đi rồi :-)

      Delete
  8. Là em comment nói văn chị Tú viết phảng phất văn học cổ điển đó ạ
    Hồi tuổi teen mới lớn em hay lọc cọc đạp xe ra thư viện tỉnh mượn sách truyện đọc, như kiểu 1 chân trời mới. Em hay đọc cả tiểu thuyết, truyện trinh thám, truyện khoa học viễn tưởng của các tác giả Âu Mỹ, đọc cả những sách dịch Khoa học vui, vật lý vui của Liên Xô cũ nữa.
    Thế mà cũng chục năm trôi qua rồi, nhiều khi mình nhớ mình của ngày xưa quá, 1 thời ham học hỏi, cứ thấy sách là mê mẩn. Giờ thì độ chăm ấy đã giảm đi rất nhiều

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em làm chị thấy mình giống y cô bé mới lớn em vừa tả quá. Hồi đó mình thiếu thốn quá, chỉ có sách làm bạn, té ra lại là cái may. Chị nhớ mình ham đọc đến nỗi mua gói xôi hay củ khoai, có tờ giấy báo gói mà cũng mở ra đọc, nhất là khi tờ báo đó là truyện tranh. Em đang ở VN hay ở phương trời nào đấy? :)

      Delete
    2. Mấy con mọt sách đây rồi :-)). Mình ở tỉnh, sách báo khan hiếm. Lâu lâu đi SG là cứ như lạc vào chốn thiên đàng khi thấy đủ thứ sách báo treo bay phất phơ. Ngồi trên xe đò là cứ chằm chằm nhìn ai có tờ báo hay quyển sách chờ họ đọc xong hỏi mượn. Thời đó tóm được tờ Mực Tím là giữ như vàng.

      Delete
    3. Nhớ lại hồi đó vui ha! Hồi đó cứ hay đón đọc truyện dài "Buổi chiều windows", "Cô gái đến từ hôm qua" của Nguyễn Nhật Ánh, rồi mục gỡ rối tơ lòng của anh Cỏ Cú trên Mực Tím ... Nhất là lén đọc mục dành riêng cho các "Mực Tím nam" =)))

      Delete
  9. Thế chị giống em lắm đấy, em cũng vớ được cái gì là đọc ngấu đọc nghiến. Em giờ đang ở Pháp chị ơi. Em xem mấy comment ở trên cũng thấy nhiều chị em ở Pháp là fan của GSX quá, thấy thật là trùng hợp quá :))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hi hi, chị em cùng quê ngoại với anh B nên có sự kết nối phải không :-).

      Delete
  10. Công nhận giai Pháp luôn có chất sến trong người thì phải. Anh chồng em hồi mới quen cũng lãng mạng sóng vỗ bờ dữ lắm, nên hồi mới quen nhiều lúc thấy ảnh hơi tưng tửng nhí nhảnh quá.
    Nên em đọc bài chị viết thấy rất hợp gu, dạt dào lãng mạng mà câu chữ bối cảnh vẫn chỉn chu, có thần thái, không bị sa đà hay thiên về kể chuyện tình cảm quá

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thì các anh Pháp vốn nổi tiếng sến sẩm xưa nay mà em, có lẽ chẳng phải vô tình mà chúng ta có thuật ngữ "the French kiss" :), và phụ nữ Pháp thì cũng nổi tiếng sang và gợi cảm nữa. Ban đầu chị không có ý định viết chuyện tình cảm, chỉ là những ghi chép về một giai đoạn trong đời, nhưng giai đoạn ấy mà không viết chuyện tình cảm thì sẽ rất nhạt nhẽo vô vị và thế là câu chuyện vô tình cứ xoay quanh anh chàng nam chính :).

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...