Thursday, June 28, 2018

Giáng Sinh xưa - Rainbow, rainbow, rainbow everywhere! (44A)

Hè đang đến gần, công việc tạm thời với giáo sư Reynolds cũng sắp kết thúc sau những tuần lễ bận rộn túi bụi, tôi lại có thời gian rảnh rang để xả hơi và tìm tòi học hỏi những cái mới, và không nơi nào thích hợp và tuyệt vời hơn cho việc này ngoài học viện mỹ thuật. Đây là nơi mà mỗi ngày đến trường ta luôn nhìn thấy một cái gì đó mới lạ so với ngày hôm qua, chẳng hạn ta có thể gặp một người bạn hoàn toàn khác lạ trong cùng một người bạn ta quen đã lâu, và nói theo ngôn ngữ của dân mỹ thuật sẽ là “thay đổi để tồn tại”, nghệ sĩ mà bị ách tắc không sáng tạo được cái mới thì chẳng khác nào một xác chết di động, sẽ khổ sở, trầm uất bức bối tột cùng. Có lẽ đó cũng là lý do mà cánh nghệ sĩ thường có tâm tính đi mây về gió, nóng lạnh thất thường bên cạnh một tâm hồn đa cảm phức tạp. 

“Artscape” là chương trình triển lãm nghệ thuật ngoài đường hàng năm vào mùa hè, thu hút vài trăm ngàn lượt người đến tham dự trong suốt ba ngày sự kiện. Đây sẽ là nơi tụ hội những hình thái nghệ thuật thượng vàng hạ cám, từ tinh tế như nghệ thuật xếp giấy Nhật Bản origami cho đến quái dị như “piss art”, là loại hình “nghệ thuật” khi mà người họa sĩ dùng nước tiểu của mình để phủ nền cho bức canvas trước khi vẽ. Nghe Vivien giới thiệu cho loại hình nghệ thuật độc đáo này, tôi suýt sặc vì quá ấn tượng. Gì thì gì, đầu óc tôi dù có cởi mở đến đâu cũng chưa đủ trình độ cảm thụ nghệ thuật “đỉnh cao” như thế. 

“Ôi chỉ mới như thế mà chị đã bị choáng à?!” Vivien thích thú cười vang khi nhìn vẻ mặt kinh hãi của tôi. “Piss art chỉ là một phần của ‘body fluid art’ chị ạ.”
“Trời, ‘chất lỏng trong cơ thể’?”
“Phải ạ. Trong người mình có cái gì lỏng và thải ra ngoài thì đều được tận dụng hết!” 

Tôi đang suy nghĩ xem ngoài nước tiểu và mồ hôi trên người mình thì còn cái gì lỏng trong người và sẽ được mấy ông họa sĩ trời thần này sử dụng thì Vivien đã nói nhỏ vào tai tôi. 

“Họ dùng cả máu, và … semen nữa đấy!”
“Semen là gì?” Tôi thật thà hỏi.

Vivien hơi ngẩn ra một giây và cười phá lên.  

“Chị … chưa nhìn thấy nó bao giờ à?” Xong, nhìn nét mặt đang đần ra của tôi, nó biết tôi không đang đóng kịch, thế là nó rủ rỉ vào tai tôi, “Semen là tinh dịch đàn ông đấy!”

Tôi đỏ mặt chẳng biết phải nói gì, và lại chọn giải pháp làm lơ. 

“Xin lỗi, em chỉ trêu chị một chút thôi! Nghĩ cũng buồn cười, không ngờ em có duyên được quen hai người rất ngây thơ trong sáng là chị và Justin đấy.” Vivien lại mơ màng. “Ngây thơ là một tài sản vô giá của loài người, chỉ mất đi một lần và không bao giờ trở lại …”

Tôi có cảm giác nó đang tự ngẫm về bản thân thì đã nghe tiếng Justin từ sau lưng. 

“Em đang nói gì về anh đấy, Vivien?”

Justin và B đang bước đến tôi và Vivien, trên tay Justin là hai ly bia lạnh vẫn còn nổi váng bọt bên trên. Vivien đón lấy ly bia từ tay Justin, nhìn vào đấy rồi cười vang. Tôi đoán biết nó cười vì cái gì!

“Cám ơn anh!” Vivien vẫn cười nham nhở khiến tôi phải cười theo vì không nhịn được. “À, khi nãy, em đang nói đến một Justin rất dễ thương và gallant đấy!”
“Justin nào mà dễ thương và gallant nhỉ?” Justin hỏi đùa và giả vờ nhìn trước ngó sau, nụ cười tỏa sáng, mắt thật hiền nhưng rất linh động. 
“Dường như hai người đang có chuyện gì vui lắm phải không?” Đến lượt B tò mò khi thấy hai cô gái chụm đầu to nhỏ rồi cười khúc khích tự nãy giờ. 
“Vui lắm anh ạ! Em vừa học thêm được nhiều điều hay ho về hội họa từ Vivien!” Tôi trả lời B và nháy mắt với Vivien. 
“Hay thế à!” B vừa nói vừa đưa tôi chai nước lạnh. “Anh nghĩ cô ấy sẽ không màng chia sẻ thêm một lần nữa, phải không Vivien?”
“Dĩ nhiên là không, việc ấy đâu có khó gì!” Vivien trả lời B rồi ỡm ờ giải thích lại vụ “body fluid art” ấy cho hai người mới đến, nhưng chẳng đi vào chi tiết như nó đã kể cho tôi khi nãy. Dĩ nhiên, hai chàng trai kia chẳng cần nó giải thích chi tiết thì cũng đã đoán biết cái phần “chất lỏng” thần thánh ấy là gì rồi, chỉ tủm tỉm cười trong im lặng và chẳng nhận xét gì thêm. 
“Mọi người có nghe nói đến Andres Serrano không nhỉ?” Vivien hỏi cả ba chúng tôi, và khi cả ba cái đầu đều lắc cùng một lúc, nó mỉm cười nói tiếp, “ông ta là một thợ ảnh có tiếng kiêm họa sĩ, chuyên trường phái body fluid art này. Hồi đó ông ta có một tác phẩm gọi là “Piss Christ” gây tranh cãi, vì đó là bức ảnh chụp thánh giá có chúa Giê-su, được nhúng trong nước tiểu của ông ta …”

Vivien vừa nói đến đây thì cả ba thính giả phản ứng theo ba kiểu khác nhau. Tôi lấy tay che miệng cười, B mở tròn mắt và há hốc mồm, đớ người ra, tội nhất là Justin, vừa đưa ly bia lên tợp một ngụm đã phun vọt ra vì sốc. Vivien cười ngất. 

“Vậy mà bức ảnh ấy đã đoạt giải thưởng nghệ thuật trong một cuộc thi ảnh đấy ạ, và cuộc thi này do Chương trình tài trợ nghệ thuật quốc gia tổ chức đấy!”

B hơi cau mày khi nghe điều ấy, và Vivien lại tiếp tục nói, lần này nghiêm túc hơn. 

“Bản thân em cũng là họa sĩ, nhưng em không nhìn ra được tính chất nghệ thuật của việc này, nhất là khi nó đoạt giải thưởng nghệ thuật.”
“Thế Chương trình tài trợ nghệ thuật quốc gia này có phải là một cơ quan chính phủ?” Tôi hỏi và Vivien gật đầu. “Vậy thì tiền thuế của người dân lại được dùng để tài trợ cho loại hình nghệ thuật … ‘đặc biệt’ như thế này ư?” Tôi kêu lên, nhận thấy B đã mỉm cười nhìn tôi khi tôi cố tìm từ lịch sự để chê bai loại hình nghệ thuật quái gở này.
“Đúng là như thế đấy chị ạ. Bản thân em cũng không ủng hộ việc dùng tiền thuế của người dân vào những loại hình nghệ thuật quái dị này. Nói thật, nghệ sĩ thì có quyền tự do diễn đạt ý tưởng sáng tạo, nhưng nếu đi quá đà đến độ dị hợm này thì không nên lạm dụng đến tiền thuế. Em nghĩ nó thích hợp với những nhà tài trợ tư nhân hơn vì đây là một mục tiêu cá nhân. Thật ra, cuối cùng tiền thưởng của ông ta cũng bị rút lại vì dư luận lên tiếng nhiều quá, nhất là khi có một số thượng nghị sĩ quyền lực lên tiếng phản đối kịch liệt.”

“Xin lỗi, hí hí, tui vừa lỡ nghe trộm cuộc nói chuyện hay ho của mí bồ về body fluid art, cho tui làm quen dzới nha!” 

Có giọng ai đó xen vào khiến cả bốn người chúng tôi đều quay sang hướng có tiếng nói. Một anh chàng cao gầy khẳng khiu, tóc dài búi củ hành sau gáy với một chiếc que tăm xuyên ngang, quần áo đều bằng linen trắng mỏng tang và luộm thuộm, chân đi dép lê, vai quảy chiếc túi to màu sắc sặc sỡ, miệng cười tươi bước đến. Nhìn anh chàng, tôi đoán đây chắc phải một trong những họa sĩ cá tính khá đặc biệt. Anh ta bước đến tự giới thiệu mình và bắt tay mọi người. Tôi có cảm giác anh ta bắt tay hai chàng trai kia hơi lâu hơn khi bắt tay tôi và Vivien, và ánh mắt thì quét lên người hai anh chàng từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, y như hồi tôi và Justin dùng cọ lăn để sơn những tấm phông nền sân khấu vậy. Nói chuyện một chút thì tôi đã dự đoán đúng về anh chàng họa sĩ này, thế là câu chuyện bỗng chốc xoay quanh chủ đề body fluid art giữa Vivien và người mới đến. 

“Nói thiệt chớ, tui cũng hổng mặn mà lắm với vụ tưới nước tiểu lên bức vẽ của mình đâu. Tui cũng thích trải nghiệm những thứ mới lạ, nhưng đâu cần dùng thứ chất lỏng ấy để diễn đạt nội tâm của mình chứ, phải hông mí bồ? Hí hí, há há há!” 

Anh chàng hỏi chung cả nhóm nhưng mắt thì chỉ hướng vào B và Justin, và vì anh ta chủ yếu nói chuyện với Vivien, trong phút chốc tôi nhận thấy mình đã trở thành vật vô hình. Nhưng không sao, tôi vốn thích ở ẩn như vậy mà!
  “Nhưng trải nghiệm sáng tạo bằng nước tiểu thì khả thi hơn á, vì nguồn cung dễ thực hiện, chớ mà bằng tinh dịch thì chắc phải hơi lâu mới xong nếu không tìm được nguồn cảm hứng, há há! Hổng chừng phải cần thêm phụ tá mới được à nha!” Anh chàng vừa nói vừa nháy mắt với B, lúc này đã đứng thẳng đơ như pho tượng. 

Tôi đoán cả bọn đang cố nhịn cười. Justin vừa đưa ly bia lên miệng định uống tiếp thì đã kịp dừng tay lại nhằm tránh một tai nạn thứ hai, trong khi B tội nghiệp của tôi thì lúng túng chẳng biết làm gì ngoài cười ruồi cho qua chuyện. Chiến thuật sai lầm tai hại rồi anh ạ, tôi khoái trá thầm nghĩ. Mặt anh phải lạnh lên, nghiêm túc lên để hạ lửa trong anh kia xuống, chứ ai lại đi cười duyên cười dáng thế kia khiến người ta càng say sóng! Tôi nhìn ánh mắt căng thẳng của B và Justin khi nghe anh họa sĩ đa tình kia có ý đồ tuyển dụng hai anh làm “phụ tá chất lỏng”, cảm giác hai người đàn ông khỏe mạnh đầy cơ bắp lại đang đảo mắt nhìn quanh tìm chữ “exit”, và sẽ ba chân bốn cẳng cao bay xa chạy tìm đường tẩu thoát trước khi bị anh họa sĩ gầy guộc ấy túm lại và nhốt trong cũi để ngắm và để … xài! Vì chẳng ai để ý đến mình nên tôi cứ thoải mái nhăn nhở cười, khoái trá được ngắm anh người yêu dễ thương đang mắc nạn trong tình huống bi hài này!

“Anh này cũng biết vẽ đấy anh ạ, và chuyên vẽ phong cảnh đồng quê rất đẹp ấy!” Tôi vừa nói với anh họa sĩ vừa chỉ tay vào B. 
“Òi oi thiệt hả!” Anh họa sĩ sung sướng nghiêng đầu ngắm B như thể anh đang tự nhủ, làm thế nào bức tượng đẹp ấy lại có thể cầm cọ và chuyên chở những xúc cảm của con người bằng xương bằng thịt được. “Dzậy bồ cũng vẽ sơn dầu à, hay màu nước?”
“À,” B hơi hắng giọng, “tôi vẽ tranh sơn dầu, vì màu nước hơi khó, tôi không đủ kiên nhẫn để học!” Giọng anh thoáng chút thật thà. 
“Ừa đúng rồi á, vẽ màu NƯỚT mà lơ đãng một chút xíu thoai là lấm lem hết à! Làm việc với chất lỏng là hổng có dễ đâu à nha, phải có thầy hướng dẫn chuyên nghiệp đóa, hí hí!” Anh họa sĩ lại phụ họa, giọng dễ thương nhão nhoẹt. Tôi thấy B lại mím môi cười đáp lại, không hề biết nụ cười lúc mím môi của anh có tầm lợi hại đến cỡ nào khiến anh họa sĩ si tình kia cứ chớp mắt mãi. Tôi hơi ái ngại về một khả năng anh ta sẽ rụng sạch lông mi nếu sự việc cứ diễn tiến theo chiều hướng nhạy cảm như thế này.

Vivien nhận thấy đã đến lúc phải làm gì đó để giải cứu hai anh chàng ra khỏi tình trạng căng thẳng nên nó nhanh trí đưa cho chàng họa sĩ tấm danh thiếp. 

“Rất vui được làm quen với anh! Hy vọng chúng ta sẽ có dịp gặp gỡ để trò chuyện thêm về những kỹ thuật vẽ hiện đại.” Giọng Vivien rất thân thiện và chuyên nghiệp, rất thích hợp cho việc kết thúc một cuộc nói chuyện về chủ đề nghệ thuật này. Anh chàng kia cũng rút danh thiếp đưa cho mọi người, rồi anh ta bất chợt hỏi Justin. 

“Xin lỗi, tui thấy bồ đội nón rằn ri, có phải bồ đang tại ngũ?”
“Hiện tại thì chưa, nhưng vài tháng sau tôi sẽ bắt đầu chính thức phục vụ.” Justin trả lời bằng một giọng khá tỉnh, tay hồi hộp vân vê viền mép của chiếc ly nhựa. 
“Còn anh này thì đang tại ngũ, sĩ quan hải quân đấy!” Tôi thích thú chỉ tay vào B và công khai bán đứng anh luôn. Anh họa sĩ kia vừa nghe đến “sĩ quan hải quân” đã đưa hai tay chắp lên ngực, đầu hơi nghiêng, mắt chớp chớp. 
“Ui thiệt hả? Hí hí. Choài ơi quân nhân chắc là cực khổ lắm ha!”
“Chắc chắn luôn!” Vivien lại phụ họa. “Cứ nhìn thân hình cường tráng thế kia cũng đủ biết các anh ấy đã hoạt động thể lực nhiều đến mức nào!” Vivien vừa nói đến đây thì tôi đã nhận thấy ánh mắt anh họa sĩ như đang múa cọ mơn man trên người B và dừng lại hơi lâu ở phần giữa người anh. Như một phản xạ sinh tồn trong vô thức, B bước lùi một bước và xoay sang tôi. 
“Sau này khi nào hai anh ấy đi duyệt binh, anh nhất định phải đến xem nhé!” Tôi lại tiếp tục châm vào thùng thuốc nổ và thích thú nhìn hai người đàn ông kia vẫn đứng sượng và im như trời trồng, chẳng dám hé răng nói nửa lời trong khi Vivien thì đã sung sướng cười toét miệng vì tôi đã tung hứng đầy hiệu quả với nó . 

Phải mất một lúc nữa mới tạm biệt được anh họa sĩ đặc biệt kia vì anh chàng cứ quyến luyến bịn rịn mãi. Sau khi anh ta vừa đi khỏi thì tôi đã bị B véo yêu vào má, dọa sẽ không nương tay với tôi về sau nữa vì anh đã chiều chuộng quá đáng khiến tôi trở nên hư đốn và phá phách anh như thế này. Tôi thích chí cười khúc khích khi nghe anh gọi tôi là đồ hư hỏng “spoiled rotten”, biết anh nói nửa đùa nửa thật nên tôi cũng có cảm giác hơi bị kích thích khi nghĩ đến nửa thật của lời dọa kia. Mới hồi sáng nay sau khi chạy bộ với nhau, anh đã tự nguyện cho tôi được hoàn toàn miễn trừ tội lỗi cơ mà, liệu sẽ có vụ việc gì khiến anh có thể không nương tay với tôi được đấy?

13 comments:

  1. Tập này nham nhở 1 cách hài hước, hoặc hài hước 1 cách nham nhở. Chị tả người hay phết đấy chứ, nghe chị tả là trong đầu em đã phác hoạ ra chân dung anh chàng nham nhở kia rồi

    ReplyDelete
    Replies
    1. =)))) Chị chưa hoàn toàn tả thực đó em, chỉ nhắc đến đoạn quần áo mỏng dính thôi chứ ko nhắc đến yếu tố “see thru” của chiếc quần linen trắng 🤪

      Delete
  2. Hồi này các nhân vật trong truyện tầm bao nhiêu tuổi thế ạ, ko hiểu sao em lại hỏi cái này :) :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vivien 20, Justin 22, nữ chính 23, nam chính 27. Nam chính già nhất hội, hí hí, há há há!! Anh họa sĩ thì tầm ngoài 30.

      Delete
    2. Justin 22 mà vẫn nguyên đai nguyên kiện ahihihi American boy thế này hơi hiếm à nha lolll

      Delete
    3. Là Vivien nó "nghi ngờ" thế thôi chứ còn nguyên đai nguyên kiện hay ko thì chị ko thể nào biết được ;)

      Delete
    4. @DN: Ahhhihihi chị hơi “chậm tiêu”, vậy đây có phải lý do em hỏi tuổi các nhân vật phải ko?!

      Delete
    5. Em đây, ko phải đâu ạ
      Em đọc em chỉ liên tưởng đến tình cảm và các tình huống dễ thương chứ ít nghĩ đến vụ ăn mặn lắm haha. Nhiều khi mình đọc truyện mình cũng ngầm hiểu là vụ đấy có thể có và đang song song với mạch truyện nhưng tác giả ko nói ra chứ
      Làm em nhớ đến con bé người Tây ban nha cùng phòng em hồi trước. Em đang ngồi bật lap xem Kiêu hãnh và định kiến , cái bản có Keira đóng ấy. Nó nhận ra Keira thế là cũng ngồi xem với em luôn. Xem xong nó phán sao cả có cảnh séc xiếc gì thế, cả hôn cũng ko. Hoá ra bà nàng ngồi hơn 2h đồng hồ ngồi xem và canh cảnh đó

      DN

      Delete
    6. Ah vậy là em DN bị nghi oan rồi ha :)). Tác giả vốn hơi kín miệng nên độc giả cứ theo mạch truyện mà tha hồ tưởng tượng nha, chay mặn đều dùng được =)).

      Công nhận vụ Kiêu hãnh và Định kiến này thật phổ biến trong giới chị em nhỉ. Đến độ chị nhớ có lần đọc bài nào đó, nữ tác giả có mách nước về mẹo cưa gái cho đàn ông, trong đó có vụ đọc sách này và thảo luận nó với “đối tượng” một cách say sưa và am tường ;)

      Delete
  3. Hello Mister Fruit cake ;)) Ain't wanna a butt-ache I guess =)))
    Anh B đẹp giai lại tính hay như vầy, chưa kể trông còn fuerte thế kia, đàn bà chúng ta còn thích nữa là đàn ông ahihihi
    Em lót dép hóng spoiled kitten sẽ bị phạt thế nào vào tập sau lmaooo
    P/S: Có phải chị nữ chính định "unleash the beast within him" không vậy ;)) Cẩn thận không chừng tập sau lại được giáo dục trực quan về male body fluid chuỵ ơi =)))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vụ này với vụ "anh muốn làm gì em cũng được, miễn là hết đau chân", chị nữ chính bắt đầu bộc lộ bản chất rồi nhé hehe

      Delete
    2. Đây, xong một món nợ vụ "rainbow" cho em Tiên. Nhớ lại vụ này mới thấy đúng là tại sao đàn ông bị homophobic nặng, và là những "gaydar" cực nhạy =))))). Hội chợ Artscape ấy có nhiều nghệ sĩ nghệ nhân tham gia, hai bức tượng đẹp ấy cứ vô tư đi lơn tơn, mặt tồ tồ còn thái độ thân thiện chân phương nên bị/được các anh cong âm thầm chiêm ngưỡng từ xa, cuối cùng có một anh chịu hết xiết nên nhào đến tấn công ầm ĩ =))), đúng là "Mister Fruitcake", chẳng trách ruồi nhặng cứ lao xao lăng xăng!

      Delete
    3. P.S. Nữ chính khi ấy vẫn còn khá tồ mặc dù cứ hay thích trêu chọc người ta em ạ :D. Còn "who unleash who" thì cũng khó phân định à nha ;)

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...