Monday, June 4, 2018

Giáng Sinh xưa - Forgiven, not forgotten (41)


“Chào em! Lâu quá không gặp … em khỏe không?” 

Tôi giật mình khi nghe trên điện thoại một giọng nói vừa quen vừa đã rất xa lạ ấy. David xuất hiện trở lại cũng đột ngột như hồi anh biến mất, và anh lại chọn đúng thời điểm tôi đang lâng lâng những ngày tháng yêu cuồng nhiệt bên một người đàn ông khác. Chẳng nói nên lời, tôi cảm thấy kịch tính của đời mình đang dâng lên ngồn ngộn, nhưng đồng thời tôi cũng chẳng thấy mình cần phải khách sáo gì với David như trước đấy nữa vì chợt nhớ lại một tổn thương nho nhỏ trong lòng hồi anh vừa biến mất một cách sạch sẽ, như thể anh chưa hề xuất hiện trong đời tôi vậy. Anh nợ tôi một lời giải thích đã lâu, quá lâu, cho đến hôm nay thì nó đã đóng bụi khá dày đến độ tôi đã chẳng buồn phủi đi và vui vẻ cho thời gian lấp nó đi mất. 

“Chào anh.” Tôi bối rối trả lời David. “Anh làm tôi bất ngờ quá!”
“Tôi hiểu ...” 
“Anh gọi có việc gì không?” Tôi cảm thấy giọng mình không hẳn là lạnh nhưng sự bất cần thì khó che giấu được.
“Tôi nợ em một lời giải thích, nhưng chưa hề có cơ hội để làm việc ấy …”
“Việc ấy có lẽ chẳng thành vấn đề nữa, David ạ.” 
“Tôi sẽ không làm phiền em lâu, nhưng hy vọng em sẽ dành cho tôi một ít thời gian của em. Chúng ta có thể gặp nhau một chút được không?” David nói chậm rãi, giọng vẫn trầm tĩnh nhưng thoáng buồn.

Tôi im lặng trong một thoáng, chẳng biết phải trả lời David ra sao. Thật tình, tôi đã chẳng hoàn toàn quên anh, nhưng mọi việc đã nhạt nhòa khá nhiều, ngoài ra anh cũng đã chẳng gây đau đớn gì cho tôi ngoài một chút tổn thương do tự ái và cả một chút kiêu hãnh của cá nhân tôi mang lại. 

“Có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nữa, David ạ. Đã có quá nhiều thay đổi kể từ khi tôi và anh gặp nhau lần cuối, tôi không giận anh …” tôi ngập ngừng, “nếu đó là điều làm anh quan ngại …”
“Không. Tôi không quan ngại vì sợ em đã giận tôi. Tôi chỉ mong muốn được gặp lại em, và để được gặp lại em, tôi cần giải thích một số việc.” Giọng David vẫn nhẹ nhàng nhưng khá cứng rắn khiến tôi hơi lăn tăn, rồi tôi cũng quyết định nhanh.
“Xin lỗi anh, nhưng … có thể nói, tôi đang có bạn trai …”
“Có thể nói?” Giọng anh đã có chút kịch tính. 
“Tôi đang có bạn trai, David ạ.” Tôi quyết định nói thẳng luôn, chẳng cố gắng ngoại giao gì nữa. “Nếu anh muốn giữ một tình bạn với tôi thì anh chẳng cần giải thích gì hết, khi nào gặp lại, tôi vẫn sẽ vui vẻ với anh một cách bình thường.” Tôi đã quyết định nói cứng với David và chấm dứt cuộc nói chuyện ngột ngạt này. 
“Thôi được, ý em đã quyết như thế thì tôi cũng chẳng thể làm phiền em nữa.” David nói sau một quãng lặng. “Em còn số điện thoại của tôi không? Tôi hứa sẽ không làm phiền em, nhưng em luôn có thể gọi tôi, bất cứ lúc nào, về bất cứ việc gì. Nhớ nhé.”

Tôi gật đầu bên điện thoại vì có cảm giác đang nói chuyện trực tiếp với David trước mặt mình. Cúp máy rồi, tôi ngồi thừ ra một hồi, bước ra cửa sổ nhìn những cô cậu sinh viên đang hối hả chạy nhanh về lớp học, lòng bâng khuâng không hẳn là buồn nhưng cảm xúc lăn tăn không định nghĩa được thì lại rất thật. Trời lại đổ mưa rào, tôi nhăn mặt, nghĩ đến việc phải bị ướt khi đi bộ về nhà vì sáng nay đi làm chẳng mang theo áo đi mưa hay ô dù gì cả.

.

Việc chuẩn bị phông nền và hoạt cảnh cho vở kịch “Alice in wonderland” đang đến giai đoạn cuối, tôi cứ lao vào làm việc không ngưng nghỉ để giúp đầu óc mình bận rộn và không đi lang thang sau cuộc nói chuyện bất ngờ với David chiều hôm ấy. Tôi ngắm bức phong cảnh B đã vẽ xong, mỉm cười, lôi máy ảnh ra chụp khi nó đã được dựng đường hoàng trên giá, rồi đi lòng vòng chụp ảnh các bức họa khác của Vivien và các bạn họa sĩ khác trong nhóm để làm tư liệu về sau cho báo chí và cho bản tin trong trường. 

“Chị làm sao thế? Hôm nay trông chị hơi mất tập trung?” Vivien vừa hỏi vừa lúi húi thu gom dụng cụ vẽ. 
“Em còn nhớ David không?” Tôi hỏi đường đột. 
“Ơ … David … à, người cũ của chị trong tấm ảnh em thấy hôm nọ?” 
“Không, anh ta chẳng phải người cũ! Chỉ ở mức bạn thôi!” Tôi cười. 

Rồi tôi kể cho con bé nghe về cú điện thoại lạ lùng ấy, và nó đã kết thúc như thế nào. Vivien im lặng, nghĩ ngợi một lúc. 

“Em nghĩ chị đã làm đúng, nhưng nếu David có việc muốn giải thích thì em nghĩ anh ta cũng đáng được cho một cơ hội …”
“Chị có nghĩ đến điều ấy, nhưng mà … chị cần thêm thời gian để suy nghĩ về việc ấy em ạ. Chỉ sợ mọi việc lại rối tung lên, và chị chẳng muốn cuộc sống của mình cứ bị đàn ông làm đảo lộn.” Tôi mỉm cười nhìn nó. “Chị chẳng biết nữa, nhưng lòng chị lại hơi buồn khi đã lạnh lùng với anh ấy như thế.” 
“Em hiểu. Chị là người tình cảm, sâu sắc, và thích làm người khác hạnh phúc, thế nên khi nghĩ đến việc David đang rất khổ tâm thì chị sẽ áy náy, nhưng … đó là việc của anh ấy, dù sao đi nữa thì chúng ta cũng không thể đứng ra chịu đựng những rắc rối của người khác được, ai làm nấy chịu chị ạ!”

Thì tôi biết việc ấy chứ, nhưng thôi, tôi cũng đã quyết định gạt những suy nghĩ lăn tăn sang một bên và tiếp tục công việc với Vivien. Hai đứa vừa thu dọn đồ đạc vừa trò chuyện, tôi kể nó nghe việc tôi và B đi chơi ở khu trung tâm và ghé vào quán kem mà nó đã chỉ cho, đã ăn kem no kềnh bụng thế nào và rồi đã đến thăm nhà thờ Westminster ra sao, vừa nghe đến nhà thờ này thì nó nhắc ngay đến lăng mộ Poe và ghost tours vào cuối tháng mười. Thật thú vị, tôi có cảm giác cư dân của thành phố này đã xem Poe như một thành viên gia đình thật thụ, bản thân tôi cũng đã có chút tình cảm gắn bó thân thiết với ông sau lần đi thăm mộ ông còn gì. Trò chuyện lan man, cuối cùng câu chuyện của hai đứa lại bén đến nước Pháp và Madame Dupont, Vivien thích thú nghe tôi kể về cuộc gặp sắp tới với bà già Pháp đầy cá tính này. 


“Ôi, hai anh chị hẹn hò giống y mấy ông bà trí thức rởm đang dạy học tại đây thế này!” Vivien cười thích thú, giọng nửa đùa nửa thật. “Nhưng để đối phó với bà già Pháp tinh ranh ấy thì có lẽ chị còn cần phải tăng cường độ rởm lên vài bậc mới xứng tầm với bà ta!”
“Chị chẳng thèm lo lắng quá đáng về vụ này, nhưng nếu nói chẳng hề lăn tăn thì cũng không hoàn toàn đúng!” Tôi thật thà trả lời Vivien. 
“Em có vài cuốn sách hay về các nghệ nhân và nghệ sĩ Pháp tài hoa trong lĩnh vực điêu khắc và hội họa của thời thế kỷ mười chín, nếu chị quan tâm thì em sẽ đi lấy cho chị mượn để có vũ khí chiến đấu với bà già tinh quái kia!” 

Hai đứa cười giòn trước lời nói đùa dí dỏm của Vivien rồi đi về lớp học của nó để lấy sách cho tôi, rồi hai đứa chia tay tại đấy. Thật lòng thì tôi chẳng có tham vọng chiến đấu gì với ai cả, tôi chỉ mong mình có chút vũ khí “lận lưng” để “tự vệ” mà thôi. Đang ôm đống sách và đi lang thang qua dãy lớp học thì tôi thoáng thấy một hình ảnh quen quen của một cô gái đang đi bên dãy đối diện và ngược hướng với mình. Tôi và cô ấy nhận ra nhau gần như cùng lúc, tôi ngỡ ngàng vì gặp người quen ở một nơi như thế này.

“Chào Linda! Cậu làm gì ở đây thế này?” Tôi vui mừng bước đến Linda, ngạc nhiên khi tự dưng gặp lại cô ấy tại đây sau khi vừa nói chuyện trên điện thoại với David cách đấy chỉ vài ngày. 
“A, chào cậu!” Linda mừng rỡ chạy sang phía tôi. “Mình đang học chương trình thạc sĩ về lịch sử nghệ thuật tại đây. Còn cậu thì sao, đang làm gì ở đây thế này?” Linda cười tươi và bước đến ôm tôi như thể hai đứa là bạn thân lâu ngày gặp lại khiến tôi hơi bối rối nhưng lòng lại cảm thấy vui.
“Thật là trái đất tròn! Mình hả, mình có một cô bạn đang học chương trình đại học tại đây, một họa sĩ rất có tài, và mình đang giúp cô ấy cùng các bạn chuẩn bị cho chương trình kịch và ca nhạc từ thiện tại một bệnh viện nhi. Nể cậu quá, hồi đó mình đã từng cố nhồi nhét những kiến thức ấy vào đầu và phải công nhận là việc ấy làm mình ngao ngán nhiều hơn thích thú!” Tôi thú thật với Linda. 
“À, học nghệ thuật thì phải có thời gian để nhâm nhi và thấm nhuần từ từ rồi mới yêu nó được cậu ạ, không đi tắt được đâu!” Linda vui vẻ cười với tôi. 

Tôi ngắm gương mặt xinh như búp bê của Linda với mái tóc ngắn ngang tai và hơi xoăn lòa xòa hai bên má, đôi mắt biết nói vừa to tròn vừa đen láy với làn mi tuy không dài nhưng cong vút, trông rất tinh anh và linh động, đôi môi nhỏ xinh và đầy đặn cộng với gương mặt hơi bầu bĩnh vừa đáng yêu vừa cá tính khiến tôi nghĩ Linda luôn tạo ấn tượng tốt nơi người đối diện khi mới gặp lần đầu. 

“Dạo này cậu đã gặp lại David chưa?” Cuối cùng Linda cũng hỏi một câu hỏi mà tôi vốn chẳng trông đợi nhất.
“Anh ấy có gọi cho mình cách đây vài ngày, nhưng … mình đã từ chối không gặp …”
“Mình hiểu. Nhưng David có lý do chính đáng đấy …” Linda nói khẽ. 

Thì ra, chuyện David mất tích hơn ba tháng qua ai cũng đã biết, chỉ có mỗi mình tôi vẫn chưa, và tôi vốn là người mà anh ta quan tâm và tôn trọng? Nghĩ đến đấy, tôi thấy nhẹ lòng, chẳng lăn tăn về thái độ lạnh lùng đến hơi bất lịch sự của mình khi trả lời anh trên điện thoại hôm nọ. 

“Có lẽ sự việc cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm, khi mình là người cuối cùng được phép biết về việc ấy?” Tôi hỏi một cách mỉa mai và cảm thấy hơi bất công cho Linda vì cô ấy chẳng can dự gì. 
“Không phải như cậu nghĩ đâu … Mình biết được chuyện là từ bố mẹ, vốn rất thân với bố mẹ anh ấy. Bản thân mình cũng đã chẳng gặp hay nói chuyện gì với David kể từ khi bố anh ấy mất.”
“Hả? Bố David vừa mất? Từ khi nào?” Tôi thảng thốt hỏi Linda.
“Cách đây chừng một tháng.” Linda nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ưu tư. “Mình chỉ có thể nói đến đây, những chi tiết còn lại mình phải để David giải thích trực tiếp với cậu.”
“Cám ơn cậu đã cho mình biết về tin buồn của gia đình David, có lẽ mình sẽ … sẽ gọi cho anh ấy để chia buồn. Nhưng mình không biết có nên gặp anh ấy không, vì … vì mình đang có bạn trai và do đó chẳng muốn làm phức tạp thêm tình hình cho bản thân và cho tất cả mọi người!”
“Cậu đang có bạn trai à?” Mắt Linda sáng lên. “Thật là bất ngờ! Dĩ nhiên, ý mình chẳng phải … chẳng phải mình bất ngờ vì cậu có bạn trai! Ai mà may mắn vậy cậu?” 

Tôi nhớ đến hoàn cảnh mình đã gặp B và David tại cùng một sự kiện trong đêm tiệc Giáng Sinh nọ, nhưng chẳng muốn giải thích dài dòng chi tiết ấy với Linda. 

“Mẹ anh ấy là cô giáo dạy dương cầm của mình.” Tôi nói ngắn gọn. 
“Ôi dễ thương thế à? Chắc hai anh chị suốt ngày chỉ biết lãng mạn đàn hát với nhau thôi phải không?” Linda cười, đôi mắt đen láy ánh lên nét tinh nghịch. 
“Mình cũng thích như thế đấy, nhưng anh ấy chẳng phải nghệ sĩ dương cầm, mà là một sĩ quan hải quân cậu ạ!” Tôi mỉm cười. 
“Một quân nhân có máu nghệ sĩ?” Đôi mắt Linda vốn đã to tròn, giờ đây lại tròn xoe trông rất đáng yêu. 
“Một sự kết hợp sai lầm và tai hại cho quân đội phải không?” Tôi nháy mắt trong khi Linda bật cười thích thú. 
“Mình chẳng nghĩ thế, mình lại nghĩ đó là một sự kết hợp đầy nhân văn!” Linda vui vẻ trả lời tôi, môi chúm chím cười rồi nói tiếp. “Có vẻ như cậu đang rất hạnh phúc, mình mừng cho cậu!”

Ánh mắt Linda bỗng xa xăm, thoáng đỏ mặt và tôi đang linh cảm cô ấy đang che giấu điều gì đấy. Chợt nhớ đến lần gặp nhau ở đêm giao thừa nọ, tôi nhớ David đã có chút gượng gạo khi Linda hôn tạm biệt anh nhưng khi ấy tôi vô tư đã chẳng nghĩ ngợi gì sâu xa hơn. 

“Linda này?” Tôi nói khẽ, cố tìm lời thích hợp. “Cậu có nghĩ đã đến lúc cậu cũng nên chủ động gọi cho David không?” 

Linda thảng thốt nhìn tôi, rồi bối rối nhìn ra sân trường đầy nắng, nơi có lũ chim câu đang đi lang thang kiếm ăn rải rác trên bãi cỏ. Chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi trong im lặng. 

“Cậu tinh ý đấy.” Linda nói khẽ sau một thoáng im lặng. “Thật ra, mình và David chưa bao giờ là bồ chính thức của nhau cả. Anh ấy đã từng là ‘puppy love’ của mình thì đúng hơn!” Cô mỉm cười, mặt đã giãn ra và bớt căng thẳng. “Hồi đó vì là hàng xóm sát vách của nhau nên mình và anh ấy từng đi xe bus đến trường cùng nhau mỗi ngày. Mình lớp lá, anh ấy lớp hai. Chẳng hiểu sao mình đã biết thích anh ấy từ hồi còn bé thế không biết!” Linda cười tươi, lúc này tôi và cô ấy đã bước vào canteen để gọi nước uống. “Sau khi hết lớp lá thì nhà mình dọn đi xa, liên lạc gia đình hai bên cũng lỏng lẻo dần. Rồi có một lần, sau khi mình chia tay tình đầu vào mùa hè năm thứ hai đại học, gia đình David lại sang thăm gia đình mình. Mình choáng khi gặp lại David vì chẳng nhận ra anh so với hình ảnh về anh ấy tám năm về trước. Trong ấn tượng của mình lúc ấy, chỉ nhớ một cậu con trai mười bốn tuổi còm nhom, còn hơi thấp hơn mình, giọng nói the thé kỳ quặc, tính tình lặng lẽ rất chán. Thế mà lần gặp lại ấy, anh ấy bỗng cao vọt lên như cầu thủ bóng rổ, dáng thể thao khỏe mạnh, giọng nói thì trầm ấm như một người đàn ông thực thụ, còn tính cách thì thôi rồi, cực kỳ lịch sự nhã nhặn như một quý ông đúng nghĩa.” 

Tôi mỉm cười nhìn Linda hồn nhiên kể chuyện cho tôi nghe, lòng chợt nhớ đến những ấn tượng ban đầu về anh dạo nào và tôi hiểu ngay Linda đang cảm giác thế nào về David lúc ấy. Linda lại kể tiếp. 

“Rồi mình và anh ấy có một buổi hẹn hò chóng vánh vào mùa hè ấy. Nhưng anh ấy vừa tốt nghiệp đại học và bận rộn với những kế hoạch công việc, rồi xa mặt cách lòng, mọi việc chẳng đi đến đâu. Mình lại quen người khác, anh ấy cũng có bạn gái, cả hai lại trở về mối quan hệ bạn bè như trước!” 

Thật là một câu chuyện thú vị, tôi chẳng thể ngờ. Tôi biết David đã rất thích tôi, còn thích đến đâu thì tôi chẳng biết. Cũng như tôi biết Linda từng yêu anh, và anh cũng chắc chắn đã yêu thích Linda, nhất là họ đã hiểu nhau khá nhiều từ cơ sở tình bạn, nhưng tại sao anh lại chẳng tìm cô ấy mà lại đi tìm tôi trước sau những biến cố bí ẩn kia? 

“Cám ơn cậu đã tin tưởng và chia sẻ câu chuyện riêng tư ấy với mình!” Tôi mỉm cười nhìn Linda, cảm thấy mến cô bạn dễ thương này hơn bao giờ hết. “Mình nghĩ việc cậu vừa đến đây đi học và David cũng đã tái xuất sau một thời gian mất tích chắc cũng có một ý nghĩa nào đó … Mình và David cũng như cậu với anh ấy hồi đó, cũng chỉ là bạn thôi, nếu cậu có thắc mắc …”
“Không đâu cậu ạ, mình chẳng thật sự lăn tăn chuyện ấy.” Linda hơi im lặng rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. “Nói thật, mình hơi ngạc nhiên khi nghe điều đó. Lần gặp hai người, có thể cậu vô tư không để ý nhưng với cách David nhìn cậu, mình biết đó không phải là tình bạn đơn thuần. Nhưng mình đã vui khi thấy David quen một người như cậu, nói thật đấy!”

Lời Linda làm tôi xúc động. Phụ nữ thường có thói quen nói xấu và hạ bệ nhau chứ có ai khen nhau như cô gái này. Tính cách cô ấy hồn nhiên, thẳng thắn, ruột để ngoài da, cứ nhìn vào đôi mắt Linda, tôi có thể nhìn thấu tâm tư tình cảm rất thật của cô ấy. 

“Cám ơn cậu … cậu làm mình xấu hổ quá!” Tôi bối rối tiếp lời Linda. “Mình biết tình huống này hơi tế nhị, nhưng mình đã rất chân thành khi … khi mình mong muốn cậu và David gặp lại nhau và nối lại mối quan hệ đứt quãng giữa hai người từ trước. Vì mình rất quý cả hai người.” 
“Cậu không cần giải thích, mình hiểu ý cậu!” Linda mỉm cười chân thành. “Cậu đừng quá lo cho mình và anh ấy. Thật ra, hồi đó có đôi khi mình đã xem David như người trong gia đình, như một ông anh trai mình chẳng có. Anh ấy cũng thế, có lúc xem mình như em gái. Nói chung, quan hệ giữa mình và anh ấy khá kỳ quặc, cậu đừng quá lo nghĩ!” Linda bỗng cười to khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. 

“Cậu ở đâu, có gần trường này không?” Linda hỏi tôi khi hai đứa vừa bước ra khỏi canteen và chuẩn bị ra về. Khi tôi cho Linda biết nơi tôi đang ở thì cô ấy reo lên. “Lại trùng hợp thế nhỉ? Mình cũng vừa dọn vào đấy chừng hơn một tháng nay. Khu bị cháy đã được kiên cố hóa lại nhưng có một số sinh viên không quay lại, thế là mình may mắn tìm được một căn hộ đơn.”
“Hay nhỉ. Cô bạn mình cũng sống ở khu bên ấy, con bé cũng vừa dọn vào gần như cùng thời điểm với cậu. Để mình giới thiệu hai người với nhau, mình nghĩ cậu sẽ thích cô bé!”
“Ôi được thế thì hay quá. Mình chân ướt chân ráo vừa dọn sang tiểu bang này, chẳng có bạn bè người quen gì cả, tự dưng gặp được cậu và sắp được quen một người bạn nữa, mình thật may!”
“Mình cũng may … mình thật vui vì gặp lại cậu.” Tôi muốn nói nhiều hơn, rằng tôi hy vọng được kết bạn với Linda vì tôi rất thích cô ấy, nhưng hơi xấu hổ chẳng biết mở lời thế nào thì cô ấy đã yêu cầu tôi trao đổi số điện thoại và email với cô ấy. 
“Cậu vừa bảo với mình là cậu chán học lịch sử nghệ thuật, thế mà cậu lại tiếp tục ôm trên người cả đống sách về chủ đề ấy à?” Linda cười hỏi tôi khi thoáng nhìn tên những đầu sách tôi đang ôm trên ngực. 
“Ôi, mình chán vì lại phải học để đối phó, nhưng trong tình huống này mình lại phải làm lại tập hai cậu ạ!” Tôi cười ngất, kể lại vắn tắt giai đoạn tôi đã phải làm thế khi chơi với hội bạn của Jacqueline ngày nào. “Tuần sau mình sẽ ăn tối tại nhà bạn trai và gia đình anh ấy, và họ có một vị khách đặc biệt.” Rồi tôi kể cho Linda về Madame Dupont và đó là lý do tại sao tôi lại phải đọc sách như thế, nhưng tôi có nói thêm rằng dạo này tôi đã có một sự yêu thích nhất định về chủ đề lịch sử nghệ thuật chứ không thực sự học để đối phó như trước kia nữa. Có thể nói tôi đang “thấm” từ từ và bắt đầu yêu thích môn học này cũng đúng. 

“Mình nghĩ văn học cũng là một mảnh đất cho cậu khai phá ấy chứ, đâu nhất thiết cứ phải nhắm vào chủ đề nghệ thuật?” Linda nói và tôi suýt nữa thì đập tay vào trán vì vừa vỡ ra một việc quan trọng. 
“Cám ơn cậu nhiều, sao mình chẳng nghĩ đến việc ấy sớm hơn nhỉ? Hồi bé mình đã mê ‘Ba chàng ngự lâm pháo thủ’, rồi ‘Thằng gù nhà thờ Đức bà’, hoặc ‘Những người khốn khổ’, v.v. và mình vẫn còn nhớ khá nhiều chi tiết truyện. Được đấy, nào thì chủ đề văn chương. Đến khổ với những người Pháp này!”

Linda cười giòn với tôi trước lời nói đùa ấy. Về đến khu chung cư, tôi và Linda chỉ cho nhau căn hộ của mình rồi chia tay ở sân chính. Nghĩ đến Madame Dupont, tôi buồn cười, lòng cũng hơi nôn được gặp bà già huyền thoại kia xem bà ta thực sự là người thế nào. 

10 comments:

  1. Chị nữ chính thật là nhạy cảm. Đọc entry này em thích chị nữ chính quá đi mấttt

    À, mà entry này không có anh B. Chị em sắp "dỗi" à nhà ;)) Có phải entry sau chị em sẽ được chứng kiến anh B ghen toé lửa thế nào không hả chị? loll

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn em Tiên :). Em thích đoạn nào về chị nữ chính, có phải đoạn bao đồng tìm cách ghép hai anh chị kia với nhau hay không? :D

      Chị em ảo chẳng thấy anh B đâu thì phải trách anh ấy đi nhiều chứ sao lại dỗi tác giả nhể? :D

      Từ từ mới đến vụ ghen kia em nhé, rất đáng để lót dép hóng chờ đấy ;)

      Delete
  2. Không ạ. Em thích những đoạn nữ chính độc thoại trong đầu cơ. Chị nữ chính không chỉ xinh mà còn có chiều sâu, rất nhạy cảm và luôn muốn điều tốt cho mọi người :)
    Em lót đến mấy đôi dép rồi đây chị ơiiiii Hóng xem mỹ nam oánh ghen mỹ nữ ra sao ahihihi

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chẳng hiểu sao cứ nghe em nhắc đến từ "oánh ghen" là chị buồn cười chịu không nổi =)))). Hôm ấy mỹ nữ giở chứng nên bị mỹ nam dằn mặt là đáng dồi! ;)

      Delete
  3. Em hiểu cảm giác của chị với anh David.
    Hồi đi học bên này em có quen 1 vài anh. Thấy người ta thì cũng khá ổn. Nhưng cảm giác khi mình đi với người ta mình thấy ngại cái gì đó ko thể mở lòng được, mình phải luôn giữ ý hoặc gắng gồng mình quá sức. Nếu có một cái gì đó gây ức chế cho mình và mình ko được khùng khùng như chính mình là em cũng thôi ngay từ đầu :) :)

    Anh David có thể anh ý sẽ hơi buồn lúc đầu nhưng biết ý chị đã quyết rồi sau anh ấy sẽ ko còn phải lăn tăn nữa

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thế em DN cũng từng gặp vài anh David như thế này à? :).

      Thực ra anh David này rất hay, cực giỏi nhưng cũng cực khiêm tốn và ít nói, chị cố viết ít đi về anh ấy vì không muốn làm loãng chuyện với anh B :). David là người biết lắng nghe và thấu hiểu nhưng cực kỳ kiệm lời nên mới khiến chị có cảm giác không thoải mái thôi. Nói chung ai quen với David thì sẽ có một quan hệ lành mạnh bền vững, êm đềm, nhưng có lẽ lại hơi thiếu lửa :)

      Delete
    2. Vâng nên dù ko thành đôi em vẫn mong những điều tốt nhất đến với anh ấy. Vì e biết cô gái nào hoà hợp với anh ấy là cô gái may mắn bởi anh ấy là người rất tốt
      DN

      Delete
  4. Cô bạn Linda này người TQ ạ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Không em, cô ấy người Do Thái.

      Delete
    2. Quên đóng ngoặc mở ngoặc, chị chưa bao giờ gặp gái tàu nào mà dễ thương cả, haizz!

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...