Saturday, June 9, 2018

Giáng Sinh xưa - Will you marry me? (42B)


B và tôi im lặng bước đi một lúc lâu sau khi rời phòng Charlotte, tâm trạng thật khác hẳn hồi tôi và anh đang dung dăng dung dẻ và tán tỉnh nhau lúc vừa bước vào đây. Tôi đã biết Charlotte sẽ còn phải ở lại đấy một thời gian nữa, nhưng cô bé có niềm tin mãnh liệt đến thế cơ mà, chẳng lẽ tôi lại vừa góp phần làm bé thất vọng về sự thật đau lòng của cuộc sống hay sao?

“Em đừng nghĩ ngợi quá nhiều như thế,” B an ủi khi tôi tâm sự với anh những suy nghĩ ấy. “Hãy lạc quan lên, trẻ con có khả năng tạo ra những điều kỳ diệu từ niềm tin mãnh liệt của chúng. Em không thấy cô bé hạnh phúc đến thế nào khi em đang ở đấy sao?”
“Cám ơn anh đã động viên tinh thần cho em.” Tôi mỉm cười, lòng đã nhẹ bớt phần nào. “Em thương Charlotte vì cô bé mong manh quá, lại chẳng được vui chơi nô đùa như chúng bạn ở cái lứa tuổi ấy …” 
“Hôm nay anh học được nhiều về cuộc sống từ lũ trẻ con này.” B hạ thấp giọng, có vẻ như anh đang tự nói với chính mình. “Charlotte nếu chẳng may không qua khỏi, cô bé sẽ bay lên thiên đàng và ngay lập tức sẽ được giải thoát khỏi những đau đớn thể chất hiện tại, nhưng việc giải thoát cho cô bé lại trở thành một mất mát, một nỗi đau không gì bù đắp cho bố mẹ cô bé được. Đời cứ có những mâu thuẫn như thế mà ta phải biết chấp nhận …”
“Đời đúng là khó đoán. Khi chưa biết được tương lai sẽ ra sao thì liều thuốc hiệu quả nhất có lẽ là sự lạc quan và một tinh thần vững vàng phải không anh?”
“Chính xác! Cũng giống như anh đã sống những ngày như thế cho đến khi em đồng ý làm bạn gái của anh đấy thôi!” B mỉm cười âu yếm nhìn tôi. 

Anh luôn là thế, cứ như ánh lửa ấm áp xua đi băng giá trong những ngày đông lạnh lẽo, như ánh sáng dịu êm soi rọi được đến tận cùng những ngóc ngách tối tăm nhất trong tôi. Nghĩ đến đấy, lòng tôi lại dâng trào xúc động, lần này là vì anh chứ chẳng phải vì cô bé kia. 

“Khi nãy anh đã bắt gặp một hình ảnh đẹp anh chưa từng thấy bao giờ trong đời!” B nói khẽ, giọng anh cũng có vẻ xúc động, rồi nhìn tôi đầy yêu thương. “Lúc em đang hát cho Charlotte, anh tin rằng mình đã nhìn thấy hào quang tỏa rạng chung quanh em đấy, lạ lắm!”

Tôi mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn B, và tôi biết anh đang nghiêm túc. Rồi tôi cố nghĩ xem cửa sổ căn phòng ấy nằm ở hướng nào và đã chiếu ánh sáng vào tôi ra sao khiến anh đã có ảo giác như thế. “Thật ư? Lần đầu em mới nghe đến việc ấy đấy. Vậy thì anh cũng phải là một thiên thần thật sự mới có khả năng nhìn ra hào quang từ một người, phải không?” Tôi mỉm cười nhìn anh. 
“Anh chẳng phải thiên thần đâu nhé!” B nháy mắt với tôi. “Anh chỉ có khả năng nhìn ra thiên thần thôi! Với lại, anh cũng rất thích giọng hát mềm mại của em.”

Tôi cười rạng rỡ và nói lời cám ơn anh đã khen, những nỗi phiền muộn bao đồng về gia đình Charlotte cũng đã nguôi ngoai rất nhiều.  

“À,” tôi vừa chợt nhớ ra một việc. “Sáng này lúc em đi sang phòng Charlotte một mình, có một ông già đã hỏi em ‘honey, did it hurt when you fell?’, em chẳng hiểu ông ta nói gì?”

B nhìn tôi đầy thú vị. “Ông ta đang tán tỉnh em đấy, nhưng ông ta nói thiếu một ý quan trọng, lẽ ra nguyên văn phải là ‘did it hurt when you fell from heaven?’. Ý ông ta thế này, vì em là thiên thần lạc bước nhân gian nên ông ta mới hỏi em lúc bị ngã từ tiên giới xuống trần gian thì có đau không. Nhưng thời này chẳng ai tán gái kiểu ấy nữa vì nó rởm quá, thi thoảng có lẽ vẫn có người còn nói như thế, nhưng đó cũng là cách nhanh nhất bị cô gái cười vào mũi cho đấy!” Anh cười xòa. 
“Ồ thế à?” Tôi bật cười, nhớ lại nét mặt có lẽ đã rất ngáo ộp của mình khi nghe ông già hỏi một câu lạ lùng như thế, và trả lời B. “Thời nay đàn ông thẳng thắn hơn nhiều, họ tán gái bằng cách khen cô ấy là vũ nữ sexy đội lốt thiên thần đúng không?” 
“Ôi, em thật là …” B hơi ngớ người ra và bỏ dở giữa chừng lời đang nói.

Tôi và anh vừa bước đến gần lối rẽ vào một ngách nhỏ, nơi có vài chiếc máy bán hàng tự động chất đầy nước uống, nước ngọt, và bánh kẹo bên trong, anh vội nhanh tay kéo tôi lủi vào đấy, phía sau một chiếc máy bán bánh kẹo rồi chẳng thèm nhìn trước ngó sau gì cả, nâng mặt tôi lên và gấp gáp hôn tôi. Quá bất ngờ, cộng với những cảm xúc phức tạp quay cuồng cả buổi sáng nay, bắt đầu là sự háo hức sẵn sàng cho ngày hội trẻ em khi vừa đến nơi, rồi một thoáng nhí nhảnh trêu đùa anh người yêu đẹp trai sáng láng kia, sau đó là những khoảnh khắc bình yên với Charlotte rồi lại đến những đau đớn khi phải chứng kiến một em bé yếu ớt đang từng ngày đấu tranh với tử thần để giành lại mạng sống cho mình, lúc này đây tôi cứ lâng lâng bồng bềnh thả lỏng người, trong giây phút hiện tại ấy tôi muốn mình chỉ biết có B và nụ hôn vụng trộm vội vã của anh mà thôi. 

“Oái!” B khẽ kêu lên khiến tôi giật mình choàng tỉnh, đang lơ ngơ chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì thấy quyển sách dày nặng tôi đang cầm trên tay đã nằm yên vị trên chân anh từ đời nào. Hồi chọn sách cho Charlotte, tôi chỉ biết cô bé thích truyện cổ tích, thế nên tôi ra thư viện mượn luôn một quyển to dày có đủ truyện, bé thích truyện nào thì tôi đọc truyện ấy cho bé nghe. Khi nãy mơ màng thế nào, người tôi rũ ra đánh rơi luôn cả quyển sách nặng trịch ấy lên chân B khiến phim tình cảm đang đến lúc dạt dào nóng bỏng bỗng bị tắt cái phụp. Tôi buồn cười quá, cái giá của một nụ hôn vụng trộm như thế này vẫn còn quá ngọt ngào! B lại nhìn tôi một hồi mà vẫn im lặng chẳng nói năng gì, rồi mỉm cười cầm tay tôi lên và áp nhẹ lên má rồi lên môi anh. Tôi cố nhịn cười thì đã bị anh bắt mạch, có lẽ mặt tôi gian quá nên cũng khó thoát đôi mắt tinh như diều của anh. 

“Em muốn cười anh thì cứ cười thoải mái đi, chẳng cần phải giấu giếm đáng ghét như thế!” B giả vờ giận dỗi nhưng đã bật cười thật sảng khoái, có lẽ anh cũng đang tự cười mình trước tình huống bi hài này. 

Có tiếng sột soạt nhẹ sau lưng B, dường như có ai đó đã đứng đấy tự bao giờ. Tôi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc có người đã ở đấy xem phim miễn phí mà tôi chẳng hề hay biết, rồi khi thấy đó là một cậu bé chừng bốn, năm tuổi, tóc vàng hoe xoăn tít, đầu đội chiếc nón hải quân rất bảnh và đứng thẳng người, nghiêm trang với hai tay nắm vào nhau, tôi thở phào. 

“Chú cũng thích ăn kẹo à?” cậu bé hỏi B. 
“À không, là cô ấy đòi ăn kẹo cơ!” B cười toe và láo lếu trỏ ngón cái về hướng tôi. Rồi anh giới thiệu tôi với Tyler, cậu bé đã làm tấm thiệp tô màu thật đẹp tôi đã hái hôm nọ và hai người đã gặp nhau ở khu sinh hoạt chung sáng nay trong khi tôi đang ở bên Charlotte. 

Tyler vẫn đứng thẳng người trông rất nghiêm trang, hơi nghiêng đầu ngắm nghía tôi một hồi, rồi trịnh trọng hỏi. 

“Cô có phải thiên thần thật hay không?” Tyler lại hỏi đúng cái câu tôi đã nghe khi nãy. Cậu bé giương đôi mắt màu nâu mật ong trong vắt lên nhìn khiến tôi lại bối rối chẳng biết phải trả lời thế nào cho hợp ngữ cảnh này. Tôi nghĩ cậu bé là con trai, có lẽ sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều về việc này, nhưng tôi vẫn thận trọng chẳng muốn phá vỡ bất cứ niềm tin thiêng liêng nào của trẻ con, như tôi đã suýt làm sáng nay với Charlotte. 

B đã gật đầu với Tyler như trả lời thay cho tôi rồi quỳ một bên gối xuống đất, nói nhỏ gì đấy vào tai nó. 

“A, thì ra cô chính là thiên thần hộ mệnh của chú!” cậu bé vô tư nói trong khi B lén nhìn tôi cười rồi lắc đầu chịu thua khi bí mật anh vừa chia sẻ với cậu bé vừa vào đằng tai đã đi ra đằng miệng. “Cháu sẽ mua kẹo cho cô, vì thiên thần chẳng có tiền, thiên thần chỉ có tình yêu thôi.” 

Tyler sục tay vào túi quần rồi hào phóng bước đến máy bán hàng, tự tin đút những đồng xu vừa tìm được vào máy và hỏi tôi. “Cô thích kẹo nào?” Tôi bảo nó hãy giúp tôi chọn, thế là nó thích thú gợi ý. “Vậy thì cô phải thử cái này,” vừa nói cậu bé vừa chỉ vào gói kẹo màu cam, “cháu gọi đó là kẹo may mắn.” Rồi Tyler rất gallant đưa gói kẹo cho tôi. 
“Cám ơn Tyler, cháu thật tốt bụng và hào phóng! Nhưng tại sao kẹo này lại mang đến may mắn nhỉ?” Tôi mỉm cười đón lấy gói kẹo và ngắm nhìn gương mặt vẫn rất nghiêm túc như ông cụ non của cậu bé. 
“Bởi vì mỗi khi trông chờ điều gì đấy, cháu ăn kẹo này vào và may mắn sẽ đến với cháu.” Tyler trả lời rất dõng dạc, tự tin như rồi. Tôi thích thú nhìn hàm răng sún của cu cậu và nghĩ có lẽ cậu bé đã hơi lạm dụng may mắn của mình quá nhiều!
Will you marry me when I’m old enough?” Tyler nhìn tôi và hỏi đột ngột khiến tôi lại đớ người ra, liếc nhìn B cầu cứu nhưng anh chỉ thích thú khoanh tay theo dõi cuộc hội thoại ngộ nghĩnh giữa tôi và cậu bé. Tôi hơi bối rối rồi mỉm cười, hạ thấp người xuống ngang tầm mắt Tyler rồi nhìn sâu vào mắt cậu bé và bảo Tyler rằng tôi sẽ cân nhắc việc ấy khi cậu đủ tuổi, và cám ơn Tyler đã hỏi cưới tôi. Nó gật đầu, ra vẻ hiểu biết rồi giải thích cho tôi một việc quan trọng. 

“Bố cháu bảo rằng ông đã cưới được một thiên thần, và cháu cũng muốn được như bố!” 

Ánh mắt B long lanh, anh cứ tủm tỉm cười và vẫn thích thú theo dõi người đàn ông nhí kia đang công khai tán tỉnh người yêu của mình. Rồi Tyler quay lại nghiêm trang đưa tay lên chào B theo nghi thức quân đội, anh đang đứng ở tư thế nghỉ, vội thẳng người lên và chào lại nó cho đúng phép. Cậu bé lại xoay người sang chào tạm biệt tôi rồi bước đi đĩnh đạc như một người lớn.

Hôm nay quả là một ngày bận rộn với đủ sự kiện nhớ đời. Tyler đi rồi, tôi cũng tranh thủ đi thay quần áo để khỏi lôi cuốn sự chú ý của mọi người nữa. Sau giờ ăn trưa thì lại quay cuồng đi lo hậu trường sân khấu cho vở kịch của Vivien và loay hoay dọn dẹp với mọi người sau khi vở kịch kết thúc. Cho đến khi được ngồi xuống băng ghế ở sân vườn bệnh viện và uống một ly nước đá chanh thật to thì tôi mới hoàn hồn sau một tuần lễ mệt nhoài và một ngày đặc biệt dài như hôm nay. 

“Này, em cứ hay trêu anh nhưng hôm nay anh mới biết em có khả năng quyến rũ đàn ông bất kể tuổi tác đấy nhé!” B nói khi anh vừa ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt nghịch ngợm.

Tôi chợt nhớ đến ông già kỳ lạ kia và cậu bé Tyler nghiêm trang giống ông cụ non ấy, cảm thấy thú vị về lời nhận xét của anh. 

“Ôi, quyến rũ được một ông già sắp hết hơi và một cậu nhóc con năm tuổi thì có gì đáng tự hào chứ?” Tôi cười khúc khích. 
“May mà cậu Tyler không hỏi xin số điện thoại của em đấy!” Anh lại tiếp tục đùa và tôi cảm thấy nhơ nhớ cậu bé đặc biệt ấy. 
“Đúng là trẻ con, vừa xin cưới em xong thì lại quên chẳng tìm cách giữ liên lạc, thế thì sẽ gặp lại nhau bằng cách nào đây?!”

B cười phá lên khi nghe tôi nói thế, anh cũng phụ họa. “Cool quá còn gì, với lại mới tặng cô gái có mỗi gói kẹo mà đã xin cưới người ta rồi, bản lĩnh cao cường đấy chứ chẳng vừa đâu!”

Tôi buồn cười quá, cứ tò mò về cậu bé ngộ nghĩnh kia. “Nhưng cậu bé quá gallant đấy chứ, thấy thiên thần thích ăn kẹo nên nghĩa hiệp mua kẹo tặng cho thiên thần luôn chẳng cần nghĩ ngợi gì. Hồi bé anh có giống như thế không đấy?”
“Theo lời mẹ anh thì hồi bé anh thường mang quà bánh cho hai cô bạn gái trong lớp, nhưng anh chẳng nhớ vụ ấy!”
“Dễ thương thế! Mà anh chẳng nhớ thật à, chẳng lẽ …” Tôi định nói tiếp “Jacqueline đơm đặt” nhưng tôi kịp dừng lại chờ phản ứng của B thì anh đã nhìn tôi, vài giây sau đó, tôi và anh đều đồng thanh nói “la Frenchie!” (đây là bí danh tôi và B âu yếm dành cho Jacqueline khi chúng tôi lén lút “nói xấu” bà ấy!)

Nắng chiều rọi thẳng vào mặt khiến tôi chẳng muốn ngồi ở đấy nữa, cảm giác mệt mỏi bắt đầu thấm dần, tôi và anh quyết định ra về. 

“À, em chưa có dịp hỏi anh về sinh hoạt buổi sáng ở khu vực chung ấy. Thế anh đã làm những gì với Tyler khi ở đấy?” Tôi hỏi B khi chúng tôi đi ngang một cái hồ nhân tạo nho nhỏ có vài cô chú vịt trời đang thong thả bơi lội và tắm táp.
“Ban đầu anh cứ tưởng sẽ ngồi vẽ tranh tô màu hay cắt dán thủ công gì đấy, ai ngờ cậu bé toàn hỏi anh những câu hỏi rất nghiêm túc, cứ như người lớn ấy! Với lại, em có thấy chiếc nón hải quân cậu ấy đang đội không? Là của anh tặng cho Tyler đấy.”
“Vậy à? Anh dễ thương quá!”  
“Cám ơn em, hôm nọ nhân tiện có việc ở học viện hải quân thì anh đến cửa hàng lưu niệm của trường để mua quà cho Tyler thôi. Cậu bé không tin vào mắt mình khi được tặng chiếc nón đặc biệt ấy.” B ngừng nói, ánh mắt anh hơi mơ màng như đang hồi tưởng lại một hình ảnh hay sự việc nào đó. “Tyler đã yêu cầu anh đội nón cho cậu, cứ như một nghi thức chính thống vậy! Tyler bảo anh rằng cậu ấy muốn trở thành một sĩ quan hải quân, và hỏi anh cậu ấy cần phải làm gì để sau này được như anh.” B cười tươi và kể tiếp. “Anh nhớ hồi năm tuổi, anh chỉ thích vẽ, thích âm nhạc, thích thức khuya và rất ghét bơi lội! Thế nhưng anh đã bảo Tyler cần học bơi cho giỏi, làm toán cho tốt, và đi ngủ sớm.” Nói đến đây, anh không nhịn được cười, mặt trông rất gian khi tôi kêu lên “Ôi tội cậu bé, bị thần tượng lừa đảo ngoạn mục thế này! Mà em quên, tại sao Tyler lại dám hỏi cưới em khi đã biết chú hải quân thần tượng của mình là bạn trai của em nhỉ?”
“Em hỏi khó thế, logic của một cậu bé năm tuổi à? Thì hồi bằng tuổi cậu ấy, anh cũng từng xin cưới mẹ anh đấy thôi!” Anh cười ngất, và tôi chợt nhớ Jacqueline đã kể cho tôi nghe chi tiết dễ thương ấy về B cách đây cũng đã lâu trong một lần học đàn nọ.

Tôi thích thú nghĩ đến hồi B bằng tuổi Tyler, trông anh thế nào nhỉ? Chắc cũng rất đáng yêu nhưng có lẽ hồn nhiên hơn ông cụ non này, và nhìn mặt anh, lúc này vẫn còn lấm tấm kim tuyến, tôi cười giòn. Thảo nào, khi nãy tôi đã bắt gặp ánh mắt tinh quái của Vivien cùng một số người quen lẫn người lạ khác khi họ nhìn anh. Cả buổi chiều tôi bận tối mũi, chẳng để ý đến B, và anh cũng bận việc tại đấy nên tôi cũng ít gặp. Thật buồn cười không biết họ đã nghĩ gì về anh hay về cả hai chúng tôi nữa.

“Mặt anh còn dính đầy kim tuyến kìa! Đấy, ăn vụng mà chẳng biết chùi mép, hà hà!” Tôi thích thú trêu B khi chúng tôi đã ngồi vào xe.
“Có lẽ anh cần có thêm chút may mắn với em đấy.” Anh nhìn tôi, hơi mím môi. “À này, kẹo may mắn của Tyler tặng em đâu rồi?”

Tôi thích chí cười vang, khẽ rướn người sang hôn lên má anh rồi nói nhỏ, “Em nghĩ anh chẳng cần đến nó đâu!”. Lời tôi nói cũng chẳng khác nào việc châm mồi lửa cho một “việc chưa xong” giữa tôi và anh ở phía sau cái máy bán kẹo kia hồi ban sáng. Anh lại hôn tôi mãnh liệt đến mức suýt nghẹt thở, và tôi biết cả hai đã vượt qua giai đoạn “đèn đỏ” rồi, hiện tại có lẽ đang lấn cấn ở cái “đèn vàng” đầy nguy hiểm đến mức báo động này! 

13 comments:

  1. Hi fallen angel ;)
    Mà chuyện anh B nhìn thấy hào quang không có gì là lạ :p Trong bài tập luyện nhìn hào quang, cách đơn giản nhất cho người mới tập là quan sát người đối diện mặc đồ màu trắng, trong một phòng cũng sơn màu trắng với ánh sáng nhân tạo hơi yếu đó chị.
    Rồi sau anh B có tin tức của bé Tyler vậy không chị?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ha, fallen angel khi ấy đang ngày càng bị ô nhiễm bụi trần trầm trọng :-)), té ra hôm ấy anh B được thực tập nhìn hào quang mà không biết!
      Em bé Tyler thi thoảng vẫn vẽ thiệp gửi tặng thần tượng sau khi gia đình bé ấy chuyển đi sang tiểu bang khác không lâu sau đó. Anh B cũng có gửi thiệp lại cho Tyler và cậu bé sung sướng giữ gìn như vật gia bảo :). Bây giờ chắc cậu bé đang ở tuổi đại học, biết đâu trong mấy cái clip của mấy "anh" hải quân lại chẳng có mặt cu cậu nhỉ ;)

      Delete
    2. Dễ thương quá :)
      Mà đọc entry này lại càng thấy đúng là "phụ nữ mơ về tình yêu, đàn ông mơ về tình ... bạn" =)))))
      Công nhận tác giả giật tít làm bạn đọc một phen hết hồn à nha :p

      Delete
    3. Cái đoạn sách rơi trúng chân của chị làm em nhớ đến kỳ án vườn dừa này quá:
      "Trong vườn, tại 1 cây dừa: trên ngọn dừa, 1 tên trộm đang hì hục hái, dưới gốc dừa, trong khung cảnh trăng thanh, gió mát, 01 đôi tình nhân đang say sưa hôn nhau, quên cả trời đẩt. Bỗng, ông chủ vườn phát hiện có trộm, lớn tiếng quát tháo, tên trộm giật mình làm rớt trái dừa trúng đầu đôi tình nhân khiến chàng chai cắn vào lưỡi cô gái, cuối cùng cô gái tử vong."
      o_O

      Delete
    4. Ahhhhh, fallen angel khi bị ngã xuống trần thì không sao nhưng với cú cắn lưỡi ấy thì chắc khó sống =)).

      Delete
  2. Ôi đọc cái title này em cứ tưởng ... :P
    Với lại em thích cái clip quá chị ạ. Sao có người may mắn quen những anh lãng mạn thế không biết chị nhỉ!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hi hi. Mấy nay bạn đọc có vẻ đang buồn ngủ nên chị giật tít giật gân cho vui ;)
      Chị cũng thích cái clip ấy, dễ thương em nhỉ. Các anh ấy đã công phu tổ chức cuộc cầu hôn hoành tráng như thế thì chắc là cô bạn gái ấy phải thật đặc biệt có ý nghĩa lắm í.

      Delete
  3. Cái quyển sách chết tiệt :D.

    Thế đèn vàng đến đèn xanh có lâu không nữ chính? :-)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ha ha, sau tai nạn ấy thì quyển sách chết tiệt bị vứt thẳng vào xe luôn và liền :-))

      Vụ đi đến đèn xanh có lâu không cũng tùy vào sự kiên nhẫn của bạn đọc thui à ;)

      Delete
  4. Ôi dễ thương lãng mạng cute đốn tim quá chị ơi. Em còn thích bạn bé hơn cả bạn lớn. :) Bạn thiệt là khéo nịnh đầm mà

    ReplyDelete
    Replies
    1. Uh chị cũng mê bạn bé ấy lắm, trông giống y như một người lớn thu nhỏ. Trẻ con hồn nhiên thích thật em nhỉ!

      Delete
    2. Mấy bạn bên này lãng mạng từ bé ấy chị nhỉ :)

      Delete
    3. Cho đến nay chị đã quen vài cậu bé ở tầm tuổi này và đòi cưới mẹ mình, trong đó có Skye :-))

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...