Saturday, June 16, 2018

Giáng Sinh xưa - We can build castles in the sky (43A)

Thời tiết lúc giao mùa thường chợt mưa chợt nắng, có thể gây khó chịu cho người khác chứ tôi thì chẳng còn màng đến nắng mưa, việc ấy đâu thành vấn đề nữa khi B đang có mặt trong thành phố này cùng với tôi trong vài tuần lễ liền. Đây cũng là mùa bận rộn nhất tại học viện hải quân với đủ thứ chương trình lễ lạt trọng đại cho sinh viên ở từng cấp. Sinh viên năm nhất thì vừa hoàn thành buổi “leo cột mỡ” hoành tráng mà tôi đã có dịp xem, sinh viên năm hai vừa xong chương trình tham quan trên các chiến hạm ngoài khơi sau một mùa hè bị “thử lửa” với những hoạt động thử thách thể lực cùng cực, sinh viên năm ba bắt đầu hoàn tất các dự án nghiên cứu và sắp có chương trình khiêu vũ “Ring dance” nghe nói là rất hoành tráng, còn sinh viên năm cuối, sau một đợt tổng dợt và kiểm tra gắt gao từ chương trình học tập dày đặc cho đến những buổi thực tập triền miên, cuối cùng họ cũng sẽ tốt nghiệp và chính thức trở thành thiếu úy hải quân trong vài tuần tới. Chưa kể, cả trường sẽ có một buổi khiêu vũ giao lưu với khách mời là những sinh viên học viện hải quân đến từ những quốc gia khác trước ngày tốt nghiệp. 

Những ngày vừa qua Justin và Vivien ít có thời gian gặp gỡ vì cậu ấy đang quay cuồng với những chương trình kể trên, cho đến tuần này thì mọi người mới bắt đầu thở được. Vivien đã xong kỳ thi cuối năm tại trường và cũng vừa hoàn tất chương trình từ thiện tại bệnh viện nhi nọ, tôi cũng vừa xong việc tổng hợp và phân loại tư liệu cho bản thảo dày hơn ba trăm trang của giáo sư Reynolds và cũng đã sắp xếp lịch làm việc với các nhà xuất bản cho những tháng sau, Justin thì đang tranh thủ đi thăm họ hàng hoặc bạn bè ở xa trước khi chính thức được phục vụ trong ngành, còn B của tôi thì sẽ thong thả được vài ngày rồi lại phải bắt đầu một chương trình nghiên cứu và báo cáo dày đặc cho cấp trên trước khi nhận nhiệm vụ mới. Ai cũng hăm hở, náo nức với những thành quả vừa đạt được và hướng đến một tương lai đầy hứa hẹn. 

.

Dạo này hầu như sáng sớm cuối tuần nào B cũng đến rủ tôi ra công viên chạy bộ, một việc tôi rất ghét vì đó là thời gian thần thánh cho tôi ngủ nướng. Nhưng đó là do thói quen thức khuya tai hại của tôi, chứ anh lính kia thì từ lâu đã sinh hoạt như một cái máy rồi. Ngày nào cũng thế, cứ đến năm giờ sáng là thức giấc, như một cái đồng hồ báo thức, rồi không chạy bộ thì cũng hít đất hoặc đu xà ngang, hoặc bơi lội, hoặc tất cả những thứ ấy, một nếp sống rất lành mạnh mang đến cho tôi sự ngưỡng mộ lẫn lăn tăn ghen tỵ, và cả một chút xấu hổ vì sự vô kỷ luật của mình. Nhưng nhờ có B thúc đẩy mà tôi đã bắt đầu cố ép mình đi ngủ đúng giờ vào tối thứ sáu, vì tôi biết khi có anh ở gần thì tôi sẽ đừng mơ mộng gì nữa đến việc được sung sướng ngủ nướng vào sáng cuối tuần như ngày nào. Tôi buồn cười, cứ nhớ đến lần đầu B lôi tôi ra khỏi giường vào sáng thứ bảy nọ, tôi quạu quọ lắm. Bước ra mở cửa cho anh xong, chẳng chào hỏi gì cả, rồi cứ thế mắt nhắm mắt mở, lờ đờ đi như zombie vào giường và lăn vật ra ngủ tiếp. Tôi có thói quen tai hại là thích đọc sách đến tận hai giờ sáng hoặc muộn hơn vào tối thứ sáu vì biết mình sẽ được ngủ thỏa thích vào sáng thứ bảy, lần ấy bị đánh thức lúc năm giờ rưỡi, tôi không cáu mới là lạ! Nhưng tôi cũng láo, đặt điều kiện nếu B muốn tôi chạy bộ cùng thì anh cũng phải đi tập yoga hoặc thiền với tôi cho công bằng. 

“Nhưng phòng tập yoga toàn phụ nữ, anh vào đó thì kỳ lắm!” Mới nghe qua, B đã giãy nãy lên phản đối. 
“Đâu phải, lớp cũng có đàn ông đấy chứ, chỉ là ít hơn nữ thôi!” Tôi giải thích cho anh và nhận thấy mình có tí dối trá. Thật ra thi thoảng cũng có đàn ông vào tập, nhưng thường là những người có tuổi chứ tôi chưa bao giờ gặp đàn ông trẻ ở đó cả. Nhưng chúng tôi đang nói đến yếu tố giới tính chứ chẳng bàn đến độ tuổi, và cũng chẳng bàn đến mức độ thường xuyên, thế là tôi cứ vô tư dẫn dụ anh thôi!
“Thôi được, anh sẽ đi thử một lần. Nhưng anh sẽ chỉ tập ở cuối phòng thôi đấy nhé.”
“Dĩ nhiên, việc ấy chẳng thành vấn đề!” Tôi khoái trá nghe anh đồng ý, và định châm thêm “Cuối phòng là nơi lý tưởng cho đàn ông trong lớp yoga đấy!” khi nghĩ đến những động tác chổng mông lên trời nhưng tôi đã kịp nín lại, chẳng muốn khơi gợi quá nhiều những tưởng tượng nhạy cảm trong đầu anh trong những ngày “căng thẳng” này.  

Nhờ có B, tôi cũng quen dần với việc dậy sớm và hoạt động thể lực vào sáng cuối tuần, còn rất thích việc này nữa chứ không còn cảm giác bị hành xác như hồi mới bắt đầu. Khi nghe tôi kể cho anh về việc ấy trong một lần chạy bộ với nhau, B cười ngất. 

“Anh hiểu những trải nghiệm của em! Hồi mới vào học viện hải quân, anh đã rất đau khổ vì thói quen thức khuya tai hại hồi còn ở trung học. Dường như cơ chế sinh học trong người chúng ta cũng khác nhau, có người thích thức khuya và ngủ nướng, có người quen đi ngủ sớm và dậy sớm, có lẽ anh và em đều thuộc dạng ‘cú đêm’.”

Tôi cười khi nghe anh nói đến từ “cú đêm”, vì tôi hiểu quá cái tật thức khuya của mình còn gì. “Em có vài người bạn là dân kiến trúc, đứa nào cũng chỉ có thể vẽ được vào ban đêm, còn buổi sáng thì chịu thua, đầu cứ tối như hũ nút, chẳng thể sáng tạo gì được. Vivien cũng thế, nó cũng chuyên gia thức đêm. Dường như những người làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật sáng tạo thì bắt buộc phải là ‘cú đêm’ thì phải. Nhưng em và anh chẳng làm việc gì liên quan đến sáng tạo hay nghệ thuật mà vẫn thích thức khuya là tại sao nhỉ?” 
“Có lẽ nếu nói cho chính xác hơn là những người có tính sáng tạo nghệ thuật thường có xu hướng thức khuya chăng? Anh thấy em cũng rất có máu nghệ thuật đấy chứ, chỉ là em không làm việc trong lĩnh vực này thôi.”

Tôi mỉm cười, nghĩ rằng B nói đúng. Tôi vốn mù hội họa, nhưng lại nghĩ mình cũng có khả năng cảm thụ nghệ thuật bẩm sinh, và trong âm nhạc và khiêu vũ thì tôi khá nhạy. Chợt nhớ đến vụ thuận tay trái tay phải và sự liên quan của nó đến nghệ thuật sáng tạo, tôi để ý thấy B dùng tay trái cũng khá nhiều và nêu lên việc đó với anh. 

“Anh nghĩ mình thuận cả hai tay …” B xác nhận. 
“Thật ư?” Tôi reo lên. “Hồi mới gặp em lần đầu, mẹ anh đã có nhận xét như thế về em đấy. Mà khi ấy em chẳng biết mình thuận hai tay, vì em chẳng nghĩ đến việc ấy.”

Đến lượt B ngẩn ra. “Thật ngạc nhiên quá, người thuận hai tay là rất hiếm. Có lần, giáo sư Reynolds nói đùa với anh rằng tỷ lệ người thuận hai tay trong tổng số loài người là rất thấp, đến độ những người này có nhiều khả năng chẳng bao giờ có cơ hội gặp nhau trong đời!”
“Thú vị quá anh nhỉ! Nhưng em ngạc nhiên khi mẹ anh chưa bao giờ nói cho anh biết em cũng thuận hai tay.” Tôi tiếp lời anh và cũng khá bất ngờ khi nghe một nhận xét hóm hỉnh như thế từ giáo sư Reynolds lạnh lùng. “Thật ra những người thực sự được liệt vào dạng ‘ambidextrous’ mới hiếm, là những người có thể dùng cả hai tay và cho cùng kết quả như nhau với bất cứ việc gì, thậm chí những việc đòi hỏi sự chính xác cao chẳng hạn như viết, vẽ, chơi đàn, chơi thể thao, v.v.” Tôi thú vị nhớ đến tập tài liệu tôi vừa đọc được gần đây. “Còn em thì không hẳn là ambidextrous, vì em không thể viết hoặc ném bóng bằng tay trái.”
“Có lẽ anh cũng thế. Hồi đó anh hâm mộ Paul McCartney của The Beatles, anh đã cố tình tập guitar bằng tay trái … nhưng không thành công! Nhưng anh có thể đá bóng bằng cả hai chân , như thế có được xem là ambidextrous không?” Anh cười to. 
“Việc ấy thì em phải hỏi giáo sư Reynolds cho chắc, vì cho đến nay ông ấy chưa nghiên cứu gì đến chân cẳng cả!” Tôi lí lắc trả lời B, và chợt nhớ ra một chi tiết thú vị về vụ thuận hai tay này. “Việc thuận tay phải hay tay trái cũng có một ý nghĩa nào đó trong việc tiến hóa của loài người đấy. Vừa rồi em có nghe giáo sư Reynolds và các đồng sự của ông đặt giả thuyết rằng loài người chúng ta do có cạnh tranh nên mới sản sinh việc thuận tay phải tay trái. Nếu nhân loại đoàn kết hợp nhất thì một trăm phần trăm chúng ta sẽ thuận thay phải, hoặc tay trái, vì sự hợp nhất này làm cuộc sống hợp tác dễ chịu hơn, chẳng hạn tất cả chúng ta sẽ dùng chung một loại công cụ cầm tay và do đó thúc đẩy năng suất lao động tập thể. Nhưng thực tế là loài người lại luôn cạnh tranh với nhau, nên chúng ta đã tiến hóa thành những nhóm người thuận tay trái hoặc tay phải hoặc cả hai tay, vì sự khác biệt ấy giúp một nhóm có được lợi thế so với nhóm kia. Một ví dụ là trong đối kháng thể chất, chẳng hạn trong một cuộc đánh nhau, thì người thuận tay trái sẽ có lợi thế hơn nếu đại đa số còn lại thuận tay phải …” Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra một chuyện. “A, việc này giải thích cho lần anh xử gọn hai gã say rượu hồi đó đúng không?”

B đang lắng nghe tôi thuyết trình về vụ tay phải tay trái ngộ nghĩnh này, bất chợt lại được nhắc về vụ đánh nhau hoành tráng kia, bỗng phá ra cười. “Cũng có thể lắm. Khi ấy chắc anh đã nện chúng liên tục bằng cả hai tay, với cùng kết quả như nhau của người ‘ambidextrous’ thật sự!” Anh nhìn tôi, mắt long lanh. “Thế, em có nghĩ gì về lời của giáo sư Reynolds với anh không? Về khả năng hiếm hoi khiến anh có thể gặp một người cũng thuận cả hay tay giống mình trong đời ấy?”
“Ôi, em và anh đâu thuộc hàng hiếm đến mức ấy đâu mà anh cứ mơ tưởng …” Tôi trêu B khiến anh lại cười ngất. 
“Thì chẳng hiếm đến mức ấy, nhưng chúng ta cũng khá hiếm so với số đông ấy chứ!” Anh lại khoái trá cố bào chữa trong khi tôi cũng lăn tăn suy nghĩ về lời nói đùa của giáo sư Reynolds với B. Có thể gọi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên cũng được, nhưng tôi nhận thấy tôi và anh không chỉ hấp dẫn nhau vì ngoại hình và tính cách, mà còn có một yếu tố tâm linh nào đó thật khó giải thích như cứ vô tình gắn kết chúng tôi lại với nhau. Trong những lần anh đi xa, đôi khi đang ngồi trong phòng họp mà tôi cứ cảm giác nhấp nhỏm không yên như có gì đó đang chờ đợi mình, rồi khi tìm cách lẻn nhanh về văn phòng thì việc đầu tiên tôi làm là nhìn vào cái điện thoại trên bàn, và y như rằng nó sẽ reo lên chỉ vài giây sau đó. Dĩ nhiên, người bên kia đầu dây sẽ là B! Hoặc những lần tôi và anh có thể nói hết ý đang nói giữa chừng của người kia cũng không phải là hiếm. 

23 comments:

  1. Em là đứa toàn thức cú đêm đây và cũng lười chả bao giờ tập tành gì cả, cuối tuần chuyên gia ăn uống thả phanh cày phim bộ. Do thói quen từ hồi còn sinh viên khó bỏ được. Giờ đi làm ngồi suốt ngày thấy người ngợm xuống cấp quá. Dân văn phòng hay béo bụng mà nên mới đi bơi cho giảm béo
    Em bị một cái nữa là hay ăn ngọt, nấu ăn dân miền Nam quen nêm ngọt giờ phải tập nêm ít đi

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hi hi, gặp em đúng dân họa sĩ, đúng cú đêm thứ thiệt luôn! Bây giờ hồi tưởng lại bọn bạn cũ hồi xưa, chị lại nhớ những lúc đi chơi xa với nhau, những đứa cà kê thức đêm với nhau luôn luôn là những gương mặt quen thuộc, hội cú đêm 😀. Đi làm văn phòng thì đúng là dễ bị phì vòng hai, ngày nay chị thấy nhiều người đứng làm việc thay vì ngồi trong vp, nhưng kiểu bàn ấy hơi tốn kém vì là special order.
      Mà em cũng là dân miền nam à? 😊

      Delete
    2. Miền nam ăn cái gì cũng ngọt lừ ớn thiệt nhưng chị thích bánh canh ngọt và nước cốt dừa hành chan vô đủ thứ món :-).

      Delete
    3. Dạ đúng rồi đó ạ, e cũng khoái ăn cốt dừa lắm, với các loại chè hoặc kho thịt nấu xôi

      Delete
    4. Vậy là gặp hai chị em hảo ngọt ha :). Lan nhắc nước dừa hành làm mình nhớ món chuối nướng vỉa hè quá!!!

      Delete
  2. Anh B đi tập chắc thành hot boy phòng yoga quá, các chị em sẽ siêng đi tập đều đặn :) :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ôi hot boy thật đấy em ạ! Mặt ngáo ộp ôm cái yoga mat đi vào lớp toàn chị em trông rất buồn cười :))

      Delete
  3. Mình thuộc loại cổ lổ sĩ, nhìn các chàng mặc quần bó tập yoga mềm mại là mình chả thấy đẹp chổ nào!!!! Đàn ông thay tả cho con có nôn ọe kiểu nào vẫn đẹp :-)). Trên mình mùa hè cứ đến thứ 4 thì các bà các cô và các chàng vác thảm yoga ra quảng trường chổng mông, thiên hạ tung hô rần rần nhưng mình vẫn cứng đầu bảo cái cảnh đó như gai trong mắt.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hi hi mình thì không ngại đàn ông tập yoga, chỉ ngại đàn ông mặc quần bó thôi =)). Thật ra đối tượng đàn ông tập yoga cũng có hai loại: loại cần tập yoga vì lý do sức khỏe do tuổi tác hoặc do chấn thương, nhóm này tập là theo chỉ dẫn của physical therapist, còn nhóm kia, mình tạm gọi là nhóm mặc quần bó, họ tập yoga vì đó là lifestyle mà họ thích. Dĩ nhiên, những anh mặc quần bó và tập yoga chuyên cần thì có lẽ ít anh nào "thẳng" =)). Nhưng đừng coi thường các anh chuyên cần yoga nhé, hồi lâu lâu mình có gặp một anh ở gym, nhìn manly thôi rồi, vào gym biểu diễn đứng bằng đầu một hồi lâu đúng kiểu yogi lão luyện, xong nâng tạ như múa. Nói chung chị em hôm đó ai cũng xôn xao =))

      Delete
    2. Mình biết chứ, nhưng vẫn không qua được cái cảnh mấy anh dẻo quẹo LOL.

      Delete
    3. Đúng là nhìn mấy anh dẻo quẹo cũng khiến mình khó tránh khỏi cảm giác homophobic =))

      Delete
  4. "nhớ đến lần đầu B lôi tôi ra khỏi giường vào sáng thứ bảy nọ" =>> Đọc đến đoạn này em giật mình, tưởng đã lỡ mất phân đoạn vượt tường lửa của hai anh chị nhân vật chính =)) Mà anh B kể cũng sắt đá nhỉ. Em mà là anh B sáng tinh mơ đến rủ người yêu đi chạy, đến nhà người yêu thấy cô nàng xinh như búp bê mắt nhắm mắt mở ra mở cửa rồi cứ thế thẳng tiến về giường ngủ tiếp, em sẽ tháo giày chạy rồi trèo lên giường ôm búp bê ngủ bù luôn lmao

    Đàn ông sợ tập yoga vì đa phần cơ bắp phát triển hơn chuỵ em phụ nữ, nên người rất "cứng", không flexible như mình. Chồng em hồi trước bị hen suyễn từ bé, em bắt tập yoga cùng em mà tập vài buổi là kêu oai oái vì đau. Nhưng nhờ tập thở yoga mà giờ gần như hỏi hen suyễn rồi á :)

    Anyway em rất ghét chạy bộ. Anh B rủ đi chạy chắc vì anh B thích nhìn con gái đổ mồ hôi thôi ;))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em cũng hiểu lầm như vậy đó hi hi. Búp bê dễ thương vậy mà anh B vẫn chưa dám động chạm gì, độc giả tàu ngầm cũng đang kiên nhẫn chờ coi anh B sắt đá tới đâu đây :)

      Delete
    2. @Thùy Tiên: Anh B không sắt đá đến thế đâu, nhưng kiên nhẫn thì có thừa ;). Đọc tập tiếp theo chị em sẽ hiểu thêm được đôi chút về vụ này! (Mà búp bê không kể hết chuyện sau khi đã lờ đờ đi vào giường ngủ tiếp cũng chưa hẳn là chẳng có gì đã xảy ra sau đó nhé!)

      Chị thấy yoga giúp nhiều người chữa được nhiều thứ, và đàn ông lại là đối tượng cần tập yoga hơn cả phụ nữ vì họ thường bị chấn thương do hoạt động thể lực quá mức chịu đựng của cơ thể. Hồi trước chị có một thầy dạy yoga, người dẻo dai cường tráng và cực fit, không ngờ trong quá khứ ông ấy từng là lính dù paratrooper, sau một thời gian dài thì bị chấn thương cột sống rất nặng đến độ chỉ việc đi đứng cũng đã khó khăn. Ông ấy trở nên béo phì, trầm cảm, chỉ nghĩ đến chuyện tự vẫn, nhưng may có duyên với yoga, và sau một vài năm ròng rã chuyên cần tập luyện, ông ấy đã được như ngày nay, giảm đi mấy chục cân, khỏe mạnh yêu đời, và đi dạy yoga. Chồng em cải thiện được tình hình sức khỏe nhờ yoga cũng hay quá, đúng là không có phụ nữ thì đàn ông không thể tự chăm sóc bản thân cho tốt được!

      Chị cũng ghét chạy bộ, nhưng hồi đó thì chẳng màng vì vừa trẻ vừa rảnh vừa có người dễ thương chạy cùng mà :D

      Delete
    3. @Anonymous: Em chờ đọc tập tiếp theo nhé :).

      Delete
    4. Chờ đợi là hạnh phúc hiu hiu

      Dạo này em bắt đầu dậy sớm, tập yoga hàng ngày. Nghe chị kể lại thấy có động lực kiên trì tập tiếp rồi :)

      Chạy cùng vì có người dễ thương, vậy anh B là trophy boy của chị nữ chính ha =))

      Delete
    5. "Good things might come to those who wait
      Not for those who wait too late" ;)

      Em tập yoga ở nhà hay ở phòng tập vậy? Chị thì phải đi ra ngoài chứ ở nhà thì tập chừng 10p là chán :).

      Chị nữ chính thì lúc đó chỉ yêu chứ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về vụ trophy, hiền ghê ấy =))

      Delete
  5. Em tập ở nhà chị ạ. Em thích yên tĩnh, vừa tập vừa thiền luôn. Phòng khách nhà em có cửa sổ rộng nhìn ra hướng đông, dậy sớm tập lúc 6h30 rất thích. Tuy nhiên vào mùa đông chui ra được khỏi chăn vào giờ đấy hơi khó, nhất là khi 9h mới vào giờ làm :/

    Tập yoga tốt nhất vào buổi sáng, nếu có thể là tập ngoài trời, chào mặt trời luôn (năng lượng của mặt trời lúc này rất tốt cho cơ thể, giúp mình thanh lọc các luân xa đấy chị :) ).

    Em không thích đến phòng tập, có lẽ bởi ảnh hưởng của thầy dạy ngày xưa. Thầy em bảo học yoga truyền thống thì chỉ 1 thầy dạy 2 đến 3 trò là tối đa. Càng đông người càng khó tập thở đúng cách. Hơn nữa trường năng lượng của mình dễ bị "nhiễu sóng". Nếu hôm nào chị ngồi cạnh người nhiều năng lượng tích cực và cộng hưởng năng lượng bằng hoặc hơn trường năng lượng của chị thì tập xong sẽ thấy rất thoải mái. Hôm nào không may có khi đi tập về còn mệt hơn đấy hehe Nếu không thì phải xếp yoga mat cách nhau tối thiểu 3m.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn em đã chia sẻ vụ cộng hưởng năng lượng, chị phải để ý hơn đến vụ đó. Chị cũng phải bắt chước em, tập yoga vào buổi sáng và ngoài trời. Bây giờ có đk để làm việc ấy thì phải cố gắng thôi :). Mà có vụ cộng hưởng năng lượng từ xa không ta? Từ hồi quen em Thùy Tiên chị cảm thấy mình được ảnh hưởng nhiều việc tốt!

      Nói về yoga, bonus cho mọi người cái clip này trong him tình cảm hài Forgetting Sarah Marshall mà chị nhắc đến hôm nọ. Hôm nào phải xem lại phim này, vui và dễ thương lắm!

      https://www.youtube.com/watch?v=hVQT9mDDeJo

      Delete
    2. Vụ cộng hưởng năng lượng có thật đấy chị. Có những người họ giống energy vampire, cứ gặp mặt hay nói chuyện cùng là mình mệt lắm luôn. Hào quang của những người này hay có hình "móc câu", nghĩa là họ vô tình thích "hút" năng lượng tích cực của người khác.
      Vụ cộng hưởng năng lượng từ xa cũng có luôn ạ. Chị nhớ cuốn sách Hands of light của B.A. Brennan không chị? Em nhớ trong đó bà ấy có nói về một dạng như "điện tín" giữa hai người có dao động hào quang giống nhau. Nếu như chị cho phép kết nối với một người khác, và kết nối đó đủ mạnh, người kia sẽ cảm nhận được suy nghĩ và tình cảm của chị, ngay khi cả hai người không ở cạnh nhau (về mặt thể chất). Điều này giống trong trường hợp anh B và chị nữ chính ;)) Em thấy điều này rất đúng, nhất là với người thân cùng huyết thống, và soul mates nữa! (soul mates hiểu theo khái niệm rộng, không phải chỉ là romantically involved nhé hihi)

      Từ hồi quen chị em cũng học được bao nhiêu thứ hay ho, cảm ơn chị Tú nhé!

      P/S: Anh chàng Russel Brand đi tập yoga có cái áo OMM sành điệu quá =)) Cái quần mỏng dính thế kia, anh dám mặc mà không sợ quần phản chủ haizzz o_O

      Delete
    3. Chị vẫn chưa đọc cuốn sách em giới thiệu ấy, nhưng đã note vào danh sách những cuốn sẽ đọc cho mùa đông :), cám ơn em đã nhắc chị nhé.

      Té ra anh B vừa nhìn thấy được hào quang của người yêu vừa tỏa được năng lượng mãnh liệt từ xa khiến nữ chính luôn bắt sóng được, thảo nào trong lần gặp đầu tiên nữ chính đã cảm nhận một sự thân quen gần gũi nào đó!

      Anh Russel Brand ở ngoài đời nghe nói cũng là một yogi thiền định lão luyện, và đúng là tại anh mặc cái quần mỏng dính nên cô giáo mới giở trò perv thế =))). Phim này dựa vào rất nhiều chi tiết có thật ngoài đời của các diễn viên, chẳng hạn anh nam chính đúng là đã đi Hawaii giải sầu sau khi bị bồ bỏ ngoài đời đấy :-))).

      Delete
  6. Anh chị chắc phải yêu nhau dữ lắm mới bắt sóng nhanh nhạy vậy phải không chị Tú? Em chưa bao giờ được đọc một câu chuyện đẹp đẽ dễ thương như chuyện của chị. Em ủng hộ chị in sách, hy vọng các bạn tàu ngầm khác cũng góp lời để giúp chị Tú có thêm động lực :). Đã được đọc miễn phí câu chuyện hấp dẫn này thì em nghĩ mình cũng phải đóng góp một chút để ủng hộ và cám ơn chị! Em chúc chị luôn vui khỏe yêu đời nha.

    Em Xuân.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn em Xuân đã ủng hộ và động viên chị vụ in sách. Thật ra vụ in sách này không phải là yêu cầu hay đòi hỏi đóng góp gì từ bạn đọc blog, chị chỉ muốn chia sẻ một câu chuyện đẹp với mọi người qua một quyển sách chỉn chu và cũng có cái để dành cho bản thân mình về sau. Và một khi đã in sách thì dĩ nhiên chị cũng mong muốn nó được phổ biến rộng rãi để không bõ công mình đã dành tâm huyết cho nó quá nhiều :).

      Đúng là hai anh chị trong truyện đã yêu nhau vừa đằm thắm vừa cuồng nhiệt nên mới tỏa từ trường thu hút nhau mạnh đến thế. Gặp được nhau như vậy đúng là duyên chứ không thể giải thích cách nào khác đi được!

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...