Friday, May 5, 2017

Giáng Sinh xưa - Dancing Queen (20)

Vivien quả thật là đứa rất có óc tổ chức. Nó rất biết nhìn xa trông rộng, lường trước những việc có thể xảy ra hoặc có thể cần thiết cho đêm hội lớn như thế này. Luís là vũ sư chuyên nghiệp, cũng là bạn của Viviven, và nó nhìn thấy ngay khả năng âm thịnh dương suy ở những sự kiện khiêu vũ ballroom, thế là nó mời luôn cậu ta cùng thêm vài nam sinh viên bên trường múa để “tiếp tế” cho sự kiện. Học viện Mỹ thuật này đa phần quy tụ con nhà giàu, và nữ nhiều hơn nam, thế nên khi có một vũ sư tài tình và lại đẹp trai như Luís xuất hiện thì cậu ta nghiễm nhiên trở thành trung tâm điểm ngay lập tức, và như thế cũng đỡ cho tôi, khỏi phải gồng mình trước sự tấn công ồ ạt của cậu ta. Những cậu học trò kia của Luís cũng ăn theo thầy mình, cũng được bọn con gái “chăm sóc” rất chu đáo. Tôi thú vị quan sát bọn chúng, thi thoảng nói vài việc linh tinh với một con bé ngồi gần và cũng có vẻ ít nói giống tôi, cho đến khi chúng tôi nói đến đề tài sách thì hai đứa bắt đầu cởi mở với nhau hẳn ra và bắt đầu nói chuyện rôm rả. 

Ngồi nghỉ được một lúc thì bọn nó lại hăng sức và nhao nhao yêu cầu Luís dạy chúng nó thêm vài vũ điệu Latin. Luís ưỡn ngực như chú gà trống sắp xung trận, trông có vẻ rất hài lòng. 

“Nếu muốn khiêu vũ như người Nam Mỹ, các cô buộc phải học salsa!” Rồi cậu ta nháy mắt với một con bé tóc nhuộm đỏ tía, lúc này đang óng ánh dưới ánh đèn vì lớp xịt kim tuyến trên ấy. Con bé ấy, cùng với cả đám con gái, rú lên vì hứng khởi, vội vã đứng lên và lúc này đây, Luís đã kịp bắt gặp tôi đang ngồi hơi cách xa với hội của cậu ấy. Tôi ngó lơ và giả vờ tiếp tục trò chuyện với cô bé mới quen, nhưng Luís vẫn chẳng chịu cho tôi yên. 
“Mọi người đứng thành hàng ngang nhé, hai cô em kia cũng thế, xin mời!” 

Tôi và con bé nhìn nhau tủm tỉm cười và, trong một sự thể đã rồi, bất đắc dĩ phải đứng lên và gia nhập đám đông ấy. Luís nắm tay một con bé dáng rất cao, thanh mảnh nhưng vẫn lộ một ít cơ bắp ở tay, tôi đoán nó cũng là sinh viên trường múa, ra biểu diễn làm mẫu. Cả đám huýt sáo và reo hò mỗi khi Luís ngoáy mông và biểu diễn những động tác khơi gợi nhục dục, tôi đâm hoảng khi nhìn bàn tay Luís như đang mơn trớn trên người con bé, rồi tự chế giễu mình khi cứ quan trọng hóa vấn đề. Đúng như tôi dự đoán, con bé ấy là dân múa chuyên nghiệp, nó vẫn còn đi học ở trường của Luís nhưng đã đi biểu diễn chuyên nghiệp nhiều lần, thảo nào người nó trông tuy mảnh dẻ nhưng lại khá săn chắc vì nhảy múa thường xuyên. Tôi cảm thấy vui vẻ, người lâng lâng vì rượu, hăng hái tập những bước nhảy salsa ban đầu với hội gà mái nhặng xị trong VIP lounge đêm ấy. 

Về sau, tôi biết Luís đã lầm, hoặc tôi đã không hiểu đúng ý Luís khi cậu ấy nói về salsa. Thực ra, salsa bắt nguồn từ Bắc Mỹ chứ không phải Nam Mỹ, là một thể loại vũ điệu được ưa chuộng ở các night club, và hình như nó bắt nguồn từ thành phố New York trong thập niên sáu mươi. Khi bắt đầu tập nhảy thường xuyên hơn với nhóm bạn mới thì tôi đã mon men về thư viện và tiếp tục đọc lịch sử âm nhạc. Lần trở lại này, tôi cảm thấy rất hứng thú, đọc vì thực sự ưa thích chứ không còn cảm giác đối phó như hồi còn chơi với hội của Jacqueline ngày trước. Nói về salsa, tuy được “chế tác” tại Bắc Mỹ nhưng đặc biệt chủ yếu mang âm hưởng Nam Mỹ, nó là một tổng thể của âm nhạc Cuba, trống vỗ Phi châu, guitar Tây Ban Nha, và một ít lai tạp của jazz Bắc Mỹ. Nhờ những con người châu Âu can đảm thời xưa đã quyết tâm giong buồm đi tìm vùng đất mới mà nhân loại đã có những đợt giao thoa văn hóa quan trọng và sản sinh ra nhiều thể loại âm nhạc tuyệt vời cho hậu thế. “Một, hai, ba”, tôi vui vẻ quay cuồng trong tiếng bập bùng của trống, tiếng saxophone lanh lảnh, và tiếng nói cười râm ran, tiếng váy áo cọ xát vào nhau sàn sạt, mùi nước hoa cologne mạnh mẽ như cá tính của Luís và hương hoa thoang thoảng nhẹ nhàng từ người các cô gái … tất cả bỗng hòa quyện thành một thứ âm thanh và mùi hương đầy huyễn hoặc ma quái, cô đặc, bao trùm lấy người tôi, chầm chậm vuốt ve rồi từ từ siết chặt toàn thân cho đến khi thế giới chung quanh tôi trở nên tối sầm, đóng sập lại, và tắt nghỉm. 

.

Sau đêm hội nhớ đời ấy, tôi đã tự nhủ phải cẩn thận hơn với rượu. Đêm ấy tôi hầu như không ăn gì, người lại mệt vì những ngày làm việc chân tay miệt mài, lại ngu ngốc uống rượu trong khi dạ dày gần như trống rỗng, thế nên sau khi nhảy nhót loạn xạ, tôi bắt đầu chóng mặt, đường huyết tụt nhanh, và ngất xỉu lần đầu tiên trong đời. Tôi ngủ nướng thật lâu vào sáng hôm sau, và thức giấc trong khi đầu đau như búa bổ. Nằm im trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà, tôi điểm lại những gì đã xảy ra trong đêm trước, trong đầu vẫn âm vang tiếng nhạc và phản chiếu lại hình ảnh các nam thanh nữ tú xúng xính trong váy áo lụa là với những chiếc mặt nạ đủ màu, lấp lánh khắp nơi trên nền đen của màn che như sao đêm. Rồi tự dưng tôi nghĩ đến David, anh ta đã đi đâu mất tăm hơn ba tuần này nhỉ. Nghe lời Vivien, tôi đã thử gọi điện cho anh và mời anh đi chơi trong đêm hội hóa trang với tôi, nhưng điện thoại hoàn toàn tắt im ỉm, thậm chí cũng không buồn chuyển ngay đến hộp voice mail như lệ thường. Tôi với tay cầm tấm ảnh chụp chúng tôi vào đêm giao thừa hôm ấy, trông tôi cười gượng gạo làm sao, còn David thì hơi mím môi nhưng đôi mắt lại vui. Tôi suy nghĩ mông lung, cố tìm một lời giải thích thỏa đáng nhằm biện hộ cho anh nhưng càng nghĩ thì tôi càng bực bội vì như thường lệ, tôi chẳng thể khai thác gì thêm được về David. Anh ta như một bức tường thành kiên cố nhưng lại phẳng phiu một cách vô hại, tôi không tìm ra được một tì vết nào về anh để ít ra, tôi cũng có cớ để mà hờn dỗi hay giận dữ. Mà suy cho cùng, quan hệ giữa chúng tôi vẫn chỉ mới ở mức sơ giao, và tôi cũng không muốn quen ai như một bạn trai chính thức vào lúc này. Thế nhưng cớ sao tôi lại nổi giận? Có phải vì cái tôi hay lòng kiêu hãnh bị tổn thương và giày vò, một sự mâu thuẫn rất thường tình, rất “con gái”?

Chiều hôm ấy Vivien lại đến thăm tôi. Nó đến để mang đi vài bức họa đã gởi nhờ tôi vào ngày đầu năm hôm nọ và đồng thời mang vài bức mới đến “xin ở nhờ” vì tạm thời nó sẽ ở nhà bố mẹ. Chúng tôi bách bộ ra công viên, hít thở không khí trong lành và trò chuyện về mỹ thuật. Vivien giải thích cho tôi một vài thuật ngữ trong nghề, những kỹ thuật pha màu và phối màu mà tôi cố gắng tỏ vẻ quan tâm khi trong lòng chẳng hiểu gì cả nên rất chán. Trường Vivien sắp tổ chức một cuộc triển lãm các tác phẩm của sinh viên mỹ thuật nhằm gây quỹ giúp trẻ em bị ung thư và con bé có hai bức được chọn nên nó rất hồi hộp và đồng thời phấn khích, thảo nào nó cứ liến thoắng nói về đề tài này trong suốt cuộc đi dạo của hai đứa. 

“Chương trình gây quỹ của bọn em ngoài triển lãm tranh còn có chương trình văn nghệ, lớp em chọn tiết mục nhảy can-can, em thấy chị cũng có năng khiếu nhảy nhót, chị tham gia với bọn em cho vui nhé?”

Tôi hơi hoảng khi nghe đến mùi biểu diễn trên sân khấu, và cố lựa lời giải thích cho nó, rằng việc ấy không thích hợp với tôi, rằng tôi rất sợ phải biểu diễn trước đám đông, nhưng nó đã gạt phắt đi. 

“Khi lên sân khấu, đèn sẽ rọi thẳng vào chúng ta làm chúng ta lóa mắt và sẽ không nhìn thấy khán giả bên dưới, đặc biệt là bên dưới sẽ tối om khiến chúng ta có cảm giác đó là một khoảng không vắng lặng. Ngoài ra, chị sẽ biểu diễn chung với cả đám, sẽ không bị lạc lõng và nhạc thì rất nhanh, rất vui nhộn, chị sẽ rất hào hứng mà quên đi tất cả!”

Thật ra, đây sẽ không phải là lần đầu tôi biểu diễn trên sân khấu. Từ hồi học mẫu giáo cho đến đại học, gần hai mươi năm chẳng có năm nào tôi không hát hoặc múa trong ban văn nghệ của lớp, cộng với vài lần đi thi cấp quận và cả một lần, cấp thành phố. Và dù đã có thành tích “dày dạn” về mặt biểu diễn, tôi vẫn chưa một lần vượt qua được “stage fright”, một triệu chứng tâm lý thường gặp ở bất cứ ai mỗi khi phải đối diện với đám đông khán giả. Tôi biết nó nói cứng như thế để thuyết phục tôi, và vì tôi đang trên đà làm cách mạng với bản thân, muốn thử thách mình xem giới hạn cuối là ở đâu nên cuối cùng đã miễn cưỡng nhận lời khiến nó rất vui. 

“Tốt quá! Đi cho vui chị ạ.” Nó im lặng và nhìn tôi vài giây. “Em rất quý chị, em vẫn hay nhắc đến lần chị chủ động đến giúp em dọn đồ với gia đình em, khiến mọi người cũng muốn gặp chị đấy!” Rồi nó mỉm cười. “Sắp tới chỉ cần tìm thêm người đánh đàn dương cầm cho ban nhạc là xong. Luís sẽ làm biên đạo múa, bọn em đang suy nghĩ có nên mời anh ấy nhảy cùng nhóm hay không, nhưng tạm thời là không vì chưa chắc anh ấy sẽ đồng ý.”

Tôi nghĩ ngay đến Jacqueline, tôi biết chắc bà sẽ rất sẵn lòng giúp Vivien, và cũng vì bà quen rất nhiều người bên bảo tàng mỹ thuật, nơi sẽ diễn ra cuộc triển lãm và biểu diễn nên bà sẽ là một trợ thủ đắc lực cho công tác chuẩn bị. Nhưng tôi chưa vội nói gì với Vivien cả, tôi muốn gặp Jacqueline trước. 

.

Chiều muộn, tắm xong, tôi nghêu ngao hát và khi mở tủ quần áo thì chợt nhìn thấy chiếc váy nhung xanh quý phái mà bà Rosalyn mang tặng hôm nào vẫn còn nằm im ỉm trong ấy chưa hề được động đến. Tôi đưa tay vuốt ve làn vải mềm mại rồi cảm giác không cưỡng lại nổi ý định muốn mặc thử xem sao. Đã đôi lần tôi muốn làm điều ấy nhưng chẳng hiểu sao có cái gì đó cứ ngăn tôi lại, như thể đó là một kỷ vật thiêng liêng mà tôi cần trân trọng và sợ sẽ vô ý làm hư hại. Lau vội tóc và chẳng buồn chải, tôi tìm bài “Dancing Queen” của ABBA, vặn nhạc thật to rồi mặc váy vào, ngắm nghía săm soi trước gương và hát theo nhạc, đồng thời nắm hai bên váy xoay người sang phải sang trái như cách các cô gái đang đong đưa trong clip nhạc. Chiếc váy thật vừa vặn, tôi không ngờ mình mặc vừa vì bà Rosalyn là người rất đầy đặn trong khi người tôi “trước sau như một”, đúng là “ở bầu thì tròn ở ống thì dài”, ngày xưa người bà còn rất bé nên dù có đầy đặn thì vẫn nhỏ bề ngang, người tôi lại hơi dẹt nên bù qua sớt lại thế nào tôi lại mặc vừa. 

Tôi giật mình, dường như có tiếng gõ cửa. Giờ này thì chỉ có ông bà Bear, nhưng họ rất ít khi đến tìm tôi muộn như thế này, hoặc có thể là người bảo trì tòa nhà? Nhưng ai lại làm việc giờ này? Liếc vội ra cửa chính, tôi hơi tần ngần rồi mon men bước ra nhìn qua lỗ nhòm xem ai lại gõ cửa vào giờ này. Tôi rất ưng cái lỗ nhòm ấy, mặc dù khu vực tôi ở rất an ninh nhưng sống ở thành phố lớn thì phải đề cao cảnh giác, không thể lơ là. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của người đứng bên kia cửa chính, chỉ cách tôi có hai bước. Cố nhíu mắt nhìn thêm lần nữa để chắc chắn mình nhìn không lầm, thì tôi lại nghe có tiếng thình thịch trên nền nhà, dường như người ấy đang nhảy tưng tưng ngoài ấy! Cái quỷ gì thế này? Tôi chưa kịp hỏi thì lại nghe tiếng gõ cửa, lần này có vẻ hơi gấp rút. 

“Tôi biết em có ở nhà và đang đứng nấp sau cửa! Làm ơn mở cửa đi nào, tôi sắp chết cóng bên ngoài rồi đây này!”

Lần này thì dự đoán của tôi đã đúng, đúng là người ấy, không lẫn vào đâu được. Tôi đưa tay lên chốt cửa, rồi thụt tay lại vì chợt nhớ ra là mình đang mặc váy dạ hội dài quét đất, nếu chạy đi thay quần áo thì lại chẳng còn thời gian vì chiếc váy liễu yếu đào tơ ấy nếu cởi vội ra sẽ có khả năng bị trầy xước, thế là tôi rón rén đi nhanh vào phòng tắm, vội vã khoác vào người chiếc áo choàng tắm, làm ướt thêm tóc, và cuối cùng, chạy sầm sập ra cửa chính … 

1 comment:

  1. Chị ơi, chị viết tiếp đi chị nhé...em mong lắm ấy <3

    ReplyDelete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...