Thursday, April 27, 2017

Giáng Sinh xưa - Will you tango with me? (19)


Vivien chạy đến “cứu bồ” tôi, nó vừa líu lo chào anh bạn lạ mặt kia vừa giới thiệu chúng tôi với nhau. Luís là một trong những khách mời đặc biệt của đêm hội, cậu ta vốn là học viên bên trường múa - một chi nhánh của Học viện Mỹ thuật nơi Vivien đang học - và sau khi tốt nghiệp, cậu ta được trường giữ lại làm vũ sư vì nhiều thành tích khiêu vũ xuất sắc trong các kỳ thi lớn tầm quốc gia. Cho đến lúc này, Luís vẫn nắm tay tôi và chưa chịu buông. Vivien lại cười to. 

“Anh buông chị ấy ra đi nào, đừng làm người ta sợ đến thế chứ!” 
“Để tôi hỏi xem cô ấy có sợ hay không! Này, em có sợ không?” Anh ta cười và khều nhẹ ngón tay vào lòng bàn tay tôi khiến tôi nhột nhạt.
“Có, sợ lắm!” Tôi nói nhanh và rút tay lại. 
“Thôi đi nào, Luís!” Vivien nhăn mặt, “Đừng bỡn cợt nữa, chị ấy là người nghiêm túc, anh phải cư xử cho đàng hoàng!”
“Thôi, cho tôi xin lỗi!” Luís cố tỏ vẻ nghiêm túc rồi lại chìa tay ra trước mặt tôi, người hơi cúi xuống và nói, “Tôi xin hân hạnh được mời em một vũ điệu tango nhé?”
“Đừng hăm hở thái quá!”, tôi cũng cố làm mặt nghiêm túc dù trong lòng chẳng cảm thấy khó chịu gì cả. Ngoài ra, chiếc mặt nạ dù chỉ che phần mắt nhưng cũng đủ không thể cho tôi biểu hiện bất cứ cảm xúc nào nên tôi cũng khó ra vẻ “thị uy” gì với anh ta được. “Đã lâu rồi tôi không nhảy tango, nên anh đừng cố biểu diễn quá trớn sẽ có cơ hội bị tôi giẫm lên chân đấy,” vừa nói tôi vừa chìa gót giày ra để minh họa. 
“Ôi, nếu em có giẫm nát cả tim tôi thì tôi cũng rất vui lòng!” 

Luís nở một nụ cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp, nổi bật trên nền da nâu đồng đặc trưng Nam Mỹ. Sau này theo lời Vivien kể, tôi được biết cậu ta người gốc Brazil và Argentina, thảo nào cậu ta nhảy tango điêu luyện đến thế. Luís mặc sơ mi đen hơi hở ngực đúng kiểu đàn ông Nam Mỹ, quần tây cũng đen và giày da đen bóng loáng. Dáng Luís không quá cao, một trong những đặc điểm lý tưởng và thuận lợi đối với vũ công chuyên nghiệp vì người cao quá mà lại phải di chuyển nhanh và liên tục thì sẽ dễ lộ khuyết điểm vướng víu lều khuều, còn người lùn quá thì các bước nhảy lại có vẻ lạch bạch không thanh thoát. Tôi chỉ nhìn được nửa mặt của Luís thôi nhưng vẫn có thể mô tả một đôi mắt to và sâu dưới hàng mi dày và cong vút, đôi mày đen rậm rất nam tính và khi cậu ta cười thì đôi mắt ấy như biết nói, cộng với chiếc cằm chẻ và hai lúm đồng tiền trên má nữa thì dù là bà lão tám mươi cũng khó khỏi động lòng. Nhưng chẳng hiểu sao tôi chẳng động đậy gì cả, có lẽ vì sự vồ vập quá trớn đã khiến tôi cảnh giác cao độ, mà đàn bà thường yêu bằng tai, dù không động lòng nhưng tôi vẫn thích thú khi nghe anh ta mở lời sến sẩm như lời thoại trong kịch Shakespeare vậy!

Tôi nhớ những ngày học khiêu vũ vài năm trước. Cô giáo tuổi chừng bốn mươi, rất tự hào khoe với chúng tôi rằng con gái cô đã mười tám tuổi và tôi vẫn còn nhớ trông cô rất trẻ và dáng đẹp đến hoàn hảo, không thể ngờ cô có con cùng trang lứa với chúng tôi thời ấy. Cô rất trang nhã, không chỉ dạy chúng tôi những bước nhảy mà còn dạy nhiều thứ về văn hóa ballroom. Các cô gái được dạy không nên bấu chặt tay trái lên vai bạn nhảy trông sẽ rất “bám víu” và thô, thay vào đấy chỉ nên chạm hờ hững mà thôi, và các chàng trai khi nắm tay phải của cô gái thì không nên nắm cả bàn mà chỉ nắm ba ngón giữa (đoạn này các cô cũng phải biết và chỉ nên đặt ba ngón ấy lên tay bạn nhảy), như thế vừa trông thanh thoát, vừa dễ dàng khi cần buông tay ra và xoay người các cô. Các anh cũng phải để ý đặt tay phải ở ngay giữa lưng bạn nhảy và cao hơn eo cô gái chừng năm centimet, tránh “đi sai vị trí” vì khi di chuyển sẽ dễ có “tai nạn” khi bàn tay chàng trai trượt lên chạm vào chỗ không được chạm trên cơ thể người kia. Và cô dạy đám con gái rằng chỉ cần biết căn bản là đủ, vì gánh nặng thuộc về người nam bởi vì anh ta là người “lead”, ta chỉ cần đi theo các bước dẫn của anh ta thôi, và cứ thế tùy cơ ứng biến. 

Tôi cố nghĩ đến điều này để tự trấn an mình khi bước ra sàn nhảy cùng Luís, nhưng vẫn có cảm giác như người mộng du vì hồi hộp, may phước tôi đã kịp nốc một ít rượu vang trước đấy để xua đi sự căng thẳng khi bước ra chốn đông người như thế này. Nhưng cũng có cái may, sàn nhảy khá mờ ảo, và khá đông, đủ để tôi yên tâm lẩn vào đó mà không ngại bị phơi bày. Luís thì thầm vào tai tôi “Cứ thả lỏng nhé, chỉ là một cuộc dạo chơi thôi mà!” Đầu óc tinh quái của tôi lại bắt đầu vận hành, tôi hỏi luôn “Thế hoa hồng cho tôi đâu? Chẳng phải người ta hay ngậm một nhánh hoa hồng đỏ khi nhảy tango sao?” Luís hơi ngớ ra rồi chợt hiểu ý tôi, anh ta phàn nàn ngay “Đó là do Hollywood tự chế ra đấy chứ dân Argentina chúng tôi không hề bày trò ấy đâu! Nào, em sẵn sàng chưa?”

Tôi gật đầu, mỉm cười. Nhạc vừa trỗi lên, tiếng vĩ cầm réo rắt dìu dặt, mời gọi những đôi chân thôi thúc, tôi ngạc nhiên khi thấy mình bước đi cũng không kém phần lả lướt với sự dìu dắt tài tình của Luís, và may trời cậu ta không xoay tôi quá nhiều, vì tôi dễ bị chóng mặt. Có đôi lần, cậu ta kề sát vào mặt tôi như đặc trưng của vũ điệu khiêu gợi này khiến tôi cảm nhận được cả hơi ấm từ hơi thở của cậu ta phà nhẹ lên má. Nhưng tôi đang vui nên chẳng câu nệ gì, và thật sự, đây là lần đầu tôi được khiêu vũ đúng nghĩa vì trước đó tôi chưa bao giờ có bạn nhảy tài tình và điêu luyện đến thế này, và đặc biệt hơn cả là cậu ta đến từ xứ sở đã sản sinh ra điệu nhảy tuyệt vời. 

Tango có một lịch sử khá đặc biệt. Từ những năm 1800s, người châu Âu di cư rất nhiều sang châu Mỹ, đa số đi lên bắc Mỹ nhưng cũng có một bộ phận khá đông đi xuống phía Nam, tập trung vào hai cảng lớn là Montevideo thuộc Uruguay và Buenos Aires, Argentina. Đa số là dân Ý và Tây Ban Nha, và họ mang theo cả âm nhạc đến vùng đất mới với chiếc vĩ cầm của người Ý và cây guitar Flamenco của người Tây Ban Nha, và dĩ nhiên, cả những vũ điệu của họ nữa: valse, mazurka, polka và hòa quyện chúng cùng nhạc cổ truyền của Argentina. Thời ấy nam nhiều nữ ít, bởi vì chỉ có đàn ông mới dám liều vượt biển đi tìm vùng đất hứa, thế nên nam giới phải khá vất vả tìm mọi cách thu hút sự chú ý của phụ nữ, dần dà vũ điệu tango được hình thành như một điệu nhảy tìm bạn tình trong giới bình dân của những thành phố cảng này. Tuy nhiên giới trung lưu và thượng lưu thì lại rất xem thường tango và xem nó như một văn hóa hạ cấp. Nam giới bình dân thường luyện tập những bước nhảy tango với nhau để “đủ trình” nhằm thu hút sự chú ý của giới nữ. Người mới tập phải đi bước nữ từ sáu tháng đến một năm trước khi được dạy cách dìu trong vai trò nam giới. Dần dà, khi Argentina bắt đầu trở nên thịnh vượng, các cậu ấm trong những gia đình giàu có ở đây bắt đầu đi tìm cảm giác mạnh và phiêu lưu ở những khu dân cư có nhiều băng đảng và học nhảy tango ở đấy như một cách để thể hiện mình và để đi tìm tự do mới. Một số thanh niên trong nhóm này đã mang tango đi giới thiệu với Paris, vốn là thủ đô văn hóa của cả thế giới thời ấy. Dân Paris vô cùng sửng sốt và sốc nặng với điệu nhảy bốc lửa và khêu gợi này, từ đấy cơn sốt tango lan tỏa đến toàn châu Âu và cuối cùng lan truyền sang bắc Mỹ. Điệu nhảy tango truyền thống vốn rất nóng bỏng, nếu không muốn nói là gợi dục nên khó được chấp nhận ngay trong giới thượng lưu thời ấy, nhưng không ai có thể chối cãi sự hấp dẫn mê hoặc của nó và cuối cùng, người ta đã chế tác ra một phiên bản khác của tango, lượt bớt đi rất nhiều những động tác được xem là “không đứng đắn” và tango đã đường hoàng tìm được chỗ đứng trong các trường dạy khiêu vũ chính thống ở châu Âu và bắc Mỹ. 

Nhạc vừa kết thúc, Luís cũng vừa kịp kéo tôi thật sát vào người cậu ta ở vị trí mặt gần chạm mặt, cậu ta ghì chặt người tôi và giữ yên tư thế ấy trong vài giây liền khiến tôi vừa thở hổn hển vì vừa xong một điệu nhảy “căng thẳng” vừa vì cảm giác nóng bỏng của sự tiếp xúc liên tục trong những phút vừa qua. Luís lại cười, dường như vẫn chưa chịu buông tôi ra cho đến khi tôi đẩy nhẹ cậu ấy thì mới thôi. Vivien vỗ tay nồng nhiệt, miệng không ngớt “bravo” khi chúng tôi bước ra khỏi sàn nhảy. 

“Ôi, em không ngờ chị biết nhảy tango, mà lại rất điệu nghệ nữa chứ!”
“Cám ơn em, nhưng mà tất cả là nhờ Luís. It takes two to tango, nếu không có cậu ấy thì tôi sẽ chẳng biết làm gì cả!” 
“Em quá khen, và cũng quá khiêm tốn. Khi nãy tôi thử đưa ra vài bước khó, nhưng em xử lý được hết. Tôi nghĩ em rất có năng khiếu, em có muốn học thêm không, tôi sẽ rất vui lòng chỉ bảo!” Luís lại nhìn tôi mơn trớn khiến tôi muốn nổi gai ốc. 

Đây là lần thứ hai có người tự động đề xướng việc dạy học cho tôi khiến tôi không khỏi nghĩ mình khá may mắn. Nhưng Luís quá vồ vập, mặc dù tôi sẽ rất thích học với một vũ sư tuyệt vời như cậu ta nhưng thật lòng, có cho kẹo tôi cũng không dám học riêng với cậu ta được. 

Luís thật là trung tâm điểm của đám đông, tôi có cảm giác bất cứ nơi nào cậu ta có mặt thì nơi ấy sẽ trở nên ồn ào, náo nhiệt. Nhìn cách cậu ta chào hỏi mọi người, dù quen hay lạ, và cách mọi người đáp lại khiến tôi không khỏi không liên tưởng đến những chính trị gia mồm mép khi đang đi vận động tranh cử. Họ sẽ nói những gì đám đông muốn nghe, họ biết cách làm đẹp lòng mọi người và nụ cười không bao giờ tắt trên môi họ. Luís cũng giống như thế, nhưng có cái khác giữa cậu ta và một chính trị gia, đó là sự thật lòng. Cậu ta thật sự thích đám đông, thích trò chuyện, và thích làm cho người khác được hài lòng, được vui vẻ, và cậu ta cũng chẳng được lợi lộc gì nếu phải cố làm ra vẻ như thế. Cái cách cậu ta vồ vập đụng chạm khiến tôi không được thoải mái cho lắm, nhưng tôi lại chẳng hề bực bội mà chỉ nghĩ đó là cá tính của cậu ta, rất đặc trưng trai Nam Mỹ, chứ không hề có ý tà dâm nào cả. Khi nhảy với tôi, cậu ta cũng chẳng lợi dụng sờ mó gì tôi, tôi để ý cách cậu ta nhảy với các cô gái khác cũng như thế. 

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt, mấy ngày nay tôi luôn hùi hụi làm việc chân tay với Vivien cho đêm hội này đến tận tối mịt và giờ đây tôi bắt đầu thấm. Lót tót đi vào khu VIP, tôi vui vẻ thả phịch người xuống ghế bành để nghỉ ngơi, tránh xa tiếng ồn ở sàn nhảy chính. Chiếc mặt nạ masquerade cũng bắt đầu khiến tôi khó chịu vì nó cứ cấn vào sống mũi, tôi tiện tay gỡ nó ra luôn và massage quanh vùng mắt. Khu VIP này vốn là tiền sảnh của thư viện, chúng tôi đã giăng màn khắp nơi để che đi những dãy sách đồ sộ nhằm mang lại cảm giác ấm cúng thật sự của một “lounge”. Ghế bành và sofa đã có sẵn, chúng tôi chỉ việc di dời một chiếc bàn tròn to ở ngay chính giữa, nơi trưng bày các sách mới và các tờ rơi chương trình đặc biệt của thư viện, và kéo thêm ghế từ canteen vào. Nơi đây có một minibar, một sàn nhảy mini, và một số bàn con có chân cao. Cậu bartender đang ngáp ruồi vì vắng khách, tất cả mọi người đều đã đổ xô ra khu vực chính, chỉ có đứa sợ tiếng ồn như tôi là lủi vào đây sớm nhất để phục hồi. 

Đang thiêm thiếp sắp ngủ thì tôi đã nghe tiếng nói cười của đám “VIPs”, Vivien và Luís đã tìm ra tôi, và như thường lệ, nơi đâu có Luís là nơi ấy có tiếng ồn! Thôi rồi, tạm biệt không khí yên bình của VIP lounge! Chúng nó túa vào phòng và bu đen lấy quầy minibar khiến cậu bartender sung sướng lại được phục vụ khách hàng. 

“A, nãy giờ em đi đâu mất mà tôi tìm mãi không thấy!” Luís vui mừng nói như reo khi nhìn thấy tôi. “Đừng có nói là em chạy trốn tôi đấy nhé!” Nói đến đây, cậu ta gỡ mặt nạ ra và vuốt mái tóc đen dầy và gợn sóng. 
“Nếu cậu hứa sẽ không động chạm đến tôi thì bảo đảm tôi sẽ không chạy trốn nữa!” 

Tôi nói nửa đùa nửa thật với Luís, khi trong lòng tự động xác nhận những gì tôi đã tưởng tượng về gương mặt của Luís khi cậu ta vẫn còn mang mặt nạ khi nãy là hoàn toàn chính xác một trăm phần trăm. Râu quai nón được tỉa tót công phu chỉ chừa lại một hàng mảnh chạy dọc theo xương hàm cho đến cằm, râu mép cũng thế, một hàng rất mảnh vắt ngang và chạy xuống nối liền với râu quai nón. Tôi thích đàn ông “mày râu nhẵn nhụi” hơn, nhưng đàn ông để râu kiểu Luís như thế này thì tôi chưa từng thấy bao giờ, và tôi thấy nó hay hay thế nào. Cậu ta giả vờ thất vọng khi nghe tôi không cho phép cậu ta động chạm gì đến tôi nữa, rồi bước đến quầy bar gọi đồ uống. 

“Em uống gì? Soda hay nước quả?” Luís hỏi tôi. 
“Ha ha, người ta đủ tuổi uống rượu rồi đấy anh ạ!” Vivien vui vẻ tiếp lời. 
“Cái gì?” Luís mở tròn mắt. “Đừng có đùa nhé, tôi không thể mua rượu cho người chưa đủ tuổi được.”
“Thì em đâu có đùa!” Vivien lại cố tình ra vẻ ỡm ờ. 

Tôi đưa cổ tay lên cho Luís thấy chiếc vòng bằng giấy nhựa mà ban tổ chức đã đeo cho khi vừa vào cổng chính. Chúng tôi phải trình giấy tờ tùy thân cho thấy mình đã đủ hai mươi mốt tuổi thì họ sẽ đeo cho cái vòng này, để khi muốn gọi rượu thì người bartender sẽ chỉ cần nhìn vào đó là phục vụ luôn, khỏi phải kiểm tra tới lui mất thời gian. Khi nãy tranh tối tranh sáng, có lẽ cậu ta không để ý cái vòng tôi đang đeo. Luís đứng khuỵu một chân, nhìn tôi từ đầu đến chân như thể đang suy xét xem bằng cách nào mà tôi lại đủ tuổi uống rượu. 

“Vang nhé? Đỏ hay trắng?” Cậu ta hỏi tôi.
“Cám ơn cậu, tôi chỉ muốn một ly nước lọc.” Tôi đáp.
“Cái gì? Em không đùa chứ?” Luís lại mở tròn xoe mắt. “Em không định uống nước lọc cả buổi tối nay chứ?” 
“Chưa biết nữa, cũng tùy!” Tôi nháy mắt. 

Rồi cả bọn túm tụm ngồi quanh sofa và tán hươu tán vượn, trong phút chốc, Luís đã được cả đám con gái bao bọc và có lẽ, đã quên mất sự có mặt của tôi trên đời. 

5 comments:

  1. Mày kể chuyện xưa làm tao bồi hồi quá ... tao nhớ vụ chị L trốn chồng đi học nhảy và bị chồng đánh khi bị phát giác, mày nhớ vụ đó không?

    ReplyDelete
  2. Mày bồi hồi chuyện gì? Chuyện chị L hay chuyện được anh Tuýp Phờ Nờ dắt đi ăn bò bía và uống nước mía sau giờ học? :-).

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thôi đi má, con sợ ông Tuýp Phờ Nờ dê xồm gần chết, bồi hồi gì!!! Tao nhớ tuổi trẻ, sự vô tư hồn nhiên, những ngày tháng đẹp ... tao nhớ mày nữa. Nôn được đọc những chương tiếp theo, he he.

      Delete
    2. Ha ha, ông TPN ghê gần chít, tại mày bốc lửa quá nên ổng theo dính mày chứ phẳng phiu như tao thì ổng đâu thèm :-))). Mày đã biết hết câu chuyện, nôn nao gì con kia! À, mấy nay lại có internet rồi à, lâu quá mới thấy mày comment liên tục!

      Delete
    3. Dù hồi xưa đã được nghe mày kể chuyện nhưng vẫn thích được đọc câu chuyện do chính tay mày viết. Già rồi, đọc chuyện tình cảm đẹp đẽ một thời, thích lắm chứ! Bây giờ tao đã có internet hô hô, chưa biết khi nào lại đi ...

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...