Saturday, May 27, 2017

Giáng Sinh xưa - Can’t take my eyes off you (23)


Dọn dẹp trong bếp xong, tôi đốt nến thơm và đặt nến lên bàn nước, sắp bánh ngọt ra đĩa, và lại vào bếp pha trà. Khi quay trở ra phòng khách, tôi đã thấy B đang quỳ gối và săm soi cái gì đấy ở góc phòng. 

“Chà chà, có người hâm mộ David đây!”

Tôi giật thót tim khi nghe B nhắc đến David, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Trong một thoáng, tôi nghĩ anh đang nhìn ảnh chụp tôi và David, nhưng tấm ảnh được dựng trên giá sách chứ đâu nằm trong góc ấy. Tôi nhanh chóng lẻn bước đến giá sách, tấm ảnh vẫn còn ở đấy, có vẻ như vẫn nằm yên chỗ cũ mà chưa có dấu hiệu bị động chạm vào. May quá, thế là tôi nhanh tay xoay ngược tấm ảnh vào trong, rồi rón rén bước đến gần B từ phía sau xem anh ta lại đang soi mói gì nữa đây. Tôi không dám đến quá gần mà chỉ dám kiễng chân nhìn từ sofa, và trước mặt B là một bức họa của Vivien mô tả một nam nhân khỏa thân với dáng đứng bắt chước “David” trong tác phẩm điêu khắc nổi tiếng cùng tên của Michael Angelos. Tôi vốn không quan tâm lắm đến hội họa nên chưa bao giờ xem qua những bức họa của Vivien, nhưng giờ đây, trước mặt tôi là một “David” được vẽ bằng bút chì trên nền giấy lụa trắng, trông rất sống động. Khi ấy tôi thầm cảm ơn những ngày tôi miệt mài lôi sách vở về hội họa Phục Hưng châu Âu về nhà, nhờ đó mà tôi mới biết B đang nói về cái gì. Những ngày gần đây, Vivien đã đến lấy bớt đồ đạc nhưng vẫn còn để lại một ít dụng cụ vẽ và vài bức tranh, bất cứ ai bước vào phòng khách của tôi, khi nhìn những thứ ấy có lẽ đều sẽ có ấn tượng rằng tôi là họa sĩ. Ngoài ra, cây đàn guitar dựng ở góc phòng đối diện mà Vivien chưa mang đi và vài cuốn sách “Lonely Planet” nằm hờ hững trên giá sách càng gây ấn tượng về một chủ nhân tài hoa nghệ sĩ, phong trần, thích phiêu lưu mạo hiểm nay đây mai đó, và tôi mỉm cười với ý nghĩ ấy. Biết B đang có cả ngàn thắc mắc trong đầu xung quanh bức họa ấy mà chẳng biết phải mở lời thế nào nên tôi thích thú trêu anh ngay. 

“Bây giờ đến lượt tôi ‘đọc’ suy nghĩ của anh nhé! Anh đang nghĩ làm sao một người nhát như tôi lại dám vẽ tranh đàn ông khỏa thân, và ai đã làm người mẫu cho tôi vẽ, phải không?”

B nhìn tôi thảng thốt, trong tích tắc, tôi nghĩ anh đang đóng kịch, nhưng rồi tôi biết anh thực sự bị sốc với những gì anh vừa được nghe. 

“Thế em có câu trả lời cho những điều em vừa ‘đọc’ được không?” 
“Dĩ nhiên là có, nhưng anh phải xác nhận xem điều tôi vừa nói có phản ánh đúng suy nghĩ vừa rồi của anh hay không trước đã!”
“Thôi được, em thắng, em đã nói trúng phóc những điều tôi đã nghĩ.”
“À há! Nhưng mà xin lỗi anh, tôi chẳng có câu trả lời.”
“Cái gì? Này, lừa đảo như thế là chơi không đẹp nhé!”
“Tôi đâu có lừa anh,” tôi vẫn khoái trá ỡm ờ thêm một tẹo. Anh lại giả vờ nghiêm mặt nhìn tôi khiến tôi càng cười to hơn. Lúc này tôi đã quỳ gối bên cạnh anh và đối diện bức họa. “Nói thật mà, tôi không biết anh người mẫu kia …” Tôi cố làm ra vẻ ngây thơ, và có cảm giác anh đang vận dụng chút kiên nhẫn cuối cùng trong người để chờ tôi nói hết câu, “… vì tôi đâu có vẽ anh ta! Đấy, tôi có câu trả lời mà, đúng không?!” 

Anh chỉ nhìn tôi, môi hơi mím lại rồi lắc đầu và nói khẽ “Nghịch quá đi nhé! Thế ai đã vẽ bức họa này đấy?”
“Một cô bạn mới quen. Cô bé học bên Học viện Mỹ thuật và từng sống ở khu bị cháy bên kia …” Tôi hơi chững lại khi nhắc đến vụ hỏa hoạn ấy, nhưng B vẫn tỉnh bơ chẳng nói gì. 

Tôi cũng ngạc nhiên với sự bạo dạn của mình về chủ đề đang nói, và tự động nghĩ trong đầu rằng mình sẽ không dám đùa cợt như thế nếu đang ở bên cạnh David. Bản chất tôi vốn hơi nghiêm, ít nói, nhưng tôi cũng dễ thích nghi với hoàn cảnh. Tôi không nghĩ B là người dễ dãi, hay cợt nhả và phóng túng, mà có cảm giác anh đang phản ứng lại một trạng thái trầm uất nào đó bằng những biểu hiện mà tôi thường thấy khi gặp anh. Làm việc với giáo sư Reynolds một thời gian, tôi cũng bắt đầu học được chút ít về tâm lý học, tính tôi lại hay thích lặng lẽ quan sát người khác, thế nên có lẽ tâm lý học sẽ là mảnh đất màu mỡ cho tôi khai phá và áp dụng về sau. 

“Tay anh bị làm sao thế?” Tôi hỏi khi nhìn lớp gạc băng quanh cổ tay anh rồi ngờ ngợ mình đã có câu trả lời. 
“Bị bỏng.” 
“Tôi biết lý do bị bỏng của anh …” tôi thì thầm. 
“Thế việc tôi bị bỏng … có đáng không?” Anh vẫn phớt tỉnh. 
“Gạc bị ướt rồi.” Tôi đánh trống lảng, né tránh câu hỏi của anh.
“Rồi nó sẽ khô thôi …”
“Để tôi xem nào,” tôi nói rồi săm soi lớp gạc, có lẽ bị ướt khi anh rửa bát lúc nãy. “Để ướt thế này không ổn đâu, để tôi giúp anh thay lớp gạc mới.”

Rồi tôi đứng lên và đi vào trong tìm hộp đựng bông băng thuốc đỏ. Anh ngoan ngoãn để tôi run run gỡ lớp gạc cũ ra rồi đặt tay lên bàn, lớp da bị bỏng kéo dài từ cổ tay lên đến tận gần khuỷu tay đã bắt đầu kéo da non và có dấu hiệu lành lặn tốt. Tôi không ngờ vết bỏng của anh phải mất một thời gian gần cả tháng mới lành, thì anh đã giải thích. 

“Tôi phải đi công tác sau ngày đầu năm, và vì tôi không chăm sóc vết bỏng chu đáo trong thời gian ấy cho nên nó không lành đúng thời hạn.”
“Cũng may, anh chỉ bị bỏng …”
“Trời, suýt nữa thì tôi mất cả nửa cánh tay mà em bảo rằng may à?!” Rồi anh vội nói tiếp khi tôi ngước lên nhìn anh đầy lo ngại. “Đùa thôi đùa thôi, vết bỏng thuộc cấp độ hai, tuy không nhẹ nhưng cũng không quá nguy hiểm. Ôi, nó ngứa ngáy chịu không nổi, có lúc tôi chỉ muốn cào cho nó rách bong ra, thà chịu đau còn đỡ hơn chịu ngứa!”

Tôi an ủi anh cho có lệ rồi im lặng giúp anh chăm sóc vết bỏng, dùng một miếng gạc vuông chậm nhẹ lên vùng da bị tổn thương, rồi thổi nhè nhẹ lên ấy cho mau khô. Nhìn những ngón tay thon dài và rám nắng thật đẹp của anh, tự dưng tôi xúc động kỳ lạ, may mà chúng vẫn bình an, rồi chợt liên tưởng đến hình ảnh những ngón tay nghệ sĩ ấy đang lướt trên những phím đàn và cả giọng hát thật trầm, thật ấm của anh trong đêm Giáng Sinh như đã rất xa xưa ấy ... 

“Em định thổi cho đến bao giờ đấy?” Anh nheo mắt nhìn tôi và mỉm cười. “Lại suy nghĩ vớ vẩn phải không?”
“Thế thì anh thử đoán xem tôi đang nghĩ gì đi!” Tôi lại giở trò đoán đố ra với anh.
“Em đang vui, thế thôi! Mà này, khi nãy lúc vừa mở cửa cho tôi, em đang mặc gì dưới lớp áo choàng tắm thế?”

Tôi giật mình, bất ngờ vì câu hỏi bất chợt và thẳng tưng của anh. Trong một thoáng, tôi nghĩ câu hỏi ấy mang tính sàm sỡ rất “phàm phu” khiến tôi hơi thất vọng về anh và nhăn trán. Gió lật phật bên cửa sổ khiến tôi nhìn ra đấy và … ôi thôi, tôi đã hiểu ra tất cả. Buổi sáng có chút nắng nên tôi kéo rèm cửa sổ ra để đón tí nắng vào nhà, rồi quên kéo rèm lại. Thế là khi nãy anh ta đã mục kích toàn bộ tiết mục biểu diễn “Dancing Queen” của tôi trong chiếc váy dạ hội yểu điệu kia à? Anh đã đứng ngoài ấy bao lâu rồi mới gõ cửa? Khỉ thật, mặt tôi lúc này chắc đã đỏ lựng như tôm luộc rồi cũng nên. 

“Tại sao anh lại muốn biết nhỉ?”
“À, tính tôi rất tò mò, em biết rồi mà còn hỏi!”
“Thế thì anh cứ để cho trí tò mò giày vò mình đi nhé!” Tôi tiếp tục băng bó cho anh, khoái trá ăn miếng trả miếng và né tránh cái nhìn láu lỉnh ấy, nhưng anh vẫn chưa chịu buông. 
“Em mặc cái váy ấy thật đẹp, sao lại phải dùng áo choàng tắm che lại phí thế?” Đến đây thì anh đã lật ngửa ván bài, chẳng bận tâm thăm dò gì nữa. 
“Váy nào?” Tôi vẫn khoái chí cứng đầu cứng cổ không chịu khai báo, cảm giác thành công vì đã lờ được cách nói chuyện dễ gây sốc của anh.

Anh chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi chăm chú và tủm tỉm cười khiến tôi cảm giác nhột nhạt toàn thân, chỉ im lặng băng bó và cầu trời cho tay mình đừng quá run rẩy và do đó, lại tự tố cáo mình trước mặt anh một lần nữa.

"Anh bị bỏng như thế này thì có ảnh hưởng gì đến việc chơi đàn không?” Tôi thay đổi đề tài khi đang dùng kéo cắt dây buộc gạc. 
“Hiện nay thì có lẽ là không, nhưng đã lâu rồi không chơi đàn nên tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Lần biểu diễn vừa rồi chỉ là một buổi họp mặt của các cựu thành viên ban nhạc Hải quân mà thôi.”
“Thật ư? Tôi chưa bao giờ nghe ai đàn và hát hay đến thế!” Tôi thật lòng khen anh. 
“Cám ơn em. Jacqueline mà nghe được chắc sẽ mãn nguyện lắm!” Anh cười thật sảng khoái. “Thế em học hành đến đâu rồi?” 
“À, tôi đang tập ‘chords’, và luyện ngón …”
“Và đang tập bài ‘Alouette’ của trẻ con đúng không?” 

Tôi chỉ mỉm cười và gật đầu. Anh lại nói tiếp. “Tôi nhớ hồi đó cũng bị tập bài này khi mới học ‘chords’, và đã rất thích giai điệu vui nhộn của nó. Ai học với mẹ tôi cũng tiến bộ rất nhanh.” Anh dừng lại vài giây rồi nói nhanh, “Nhưng có lẽ chẳng phải nhờ cô giáo giỏi, mà là vì bà biết nhìn người và chỉ nhận những học viên mà bà đánh giá cao thôi!” Anh lại cười giòn và bắt tôi phải hứa giữ bí mật về điều anh vừa tiết lộ. 

“Tôi chẳng biết, nhưng bà nhận tôi học ngay lần đầu gặp gỡ, làm sao bà biết tôi có năng khiếu hay không?” Tôi cãi và cảm thấy muốn biện minh cho Jacqueline. 
“Bà ấy nhận học viên dựa trên hai tiêu chí: lòng đam mê của học viên và giác quan thứ sáu của bà ấy. Mẹ tôi rất tự hào về khả năng nhìn người đoán tính của mình.” Nói đến đây, anh cười khìn khịt ra chiều khoái trá, còn tôi thì chẳng biết nói gì, chỉ nghĩ rằng có lẽ anh có lý. 
“Anh với bà ấy có vẻ rất thân nhau nhỉ!”

B hơi trầm ngâm một thoáng rồi mới trả lời. “Đúng thế. Đôi khi tôi quên mất bà ấy là mẹ mình nữa đấy! Từ hồi vào học viện Hải quân, tôi đã ở nội trú nên ít về thăm nhà được, cho đến khi ra trường thì đi công tác liên miên, thế nên tôi chẳng buồn dọn ra ở riêng vì không thật sự cần thiết. Bà ấy thật cô đơn trong ngôi nhà to ấy!”

Tôi lại tò mò muốn hỏi tiếp câu hỏi đã treo trong đầu từ lâu về Jacqueline, nhưng cùng lúc, tôi lại cảm nhận một nỗi buồn man mác trong đôi mắt anh khi ấy khiến tôi lảng đi và bước đến bàn nước tìm cốc trà, lúc này đã nguội ngắc từ bao giờ.

4 comments:

  1. Hay quá chị đã viết thêm nữa rồi
    Hi vọng chị ra bài đều đều
    Bạn đọc vô danh

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị chỉ có thể nói "sẽ cố gắng" thôi :-), đang tranh đấu trong lòng vì không biết có thể viết tiếp hay không đây em ạ ...

      Delete
  2. Thấy chưa...biết bao người mong chị viết chứ ko phải chỉ có mình em nhé :) nice day chị :*

    ReplyDelete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...