Thursday, May 18, 2017

Giáng Sinh xưa - Baby it's cold outside! (21)


“Xin lỗi đã làm phiền em vào lúc trời muộn như thế này, ngại lắm, nhưng thật tình tôi chẳng còn cách nào khác … ”

B đứng đấy, cao sừng sững và có vẻ bớt gầy hơn hồi tôi gặp lần đầu, nụ cười hơi gượng gạo có chút ít hối lỗi và tím tái trông rất tội. Anh phong phanh trong trang phục thể thao, quần ngắn, áo ngắn tay với khoác mỏng, và đôi giày chạy bộ. 

“Không có chi … mời anh vào nhà.” 

Trời bỗng đổ mưa lất phất, gió thổi mạnh khiến anh rùng mình, tôi cũng hắt hơi vì lạnh bất ngờ và chợt nhận ra mình vẫn đang đứng ngáng gần ngạch cửa. Tôi vội vã lùi ra sau để có lối cho anh vào. 

“Cám ơn em …”
“Không có chi …” 

B bước vào, hai tay vẫn đang xoa vào nhau và tôi nhận thấy cổ tay phải của anh được quấn một lớp gạc mỏng. Tôi ngần ngại khi nhìn vẻ thảm hại của anh. 

“Anh muốn uống chút gì nóng cho đỡ lạnh không? Trà hay sô cô la nóng?”
“Phiền em quá … nếu có thể, em vui lòng cho tôi một cốc sô cô la nóng.”
“Chẳng phiền đâu, anh chờ vài phút nhé.” Tôi lúng túng trả lời anh, rồi chợt nhớ ra, tôi lại nói tiếp, “Phòng vệ sinh ở đây, anh cứ tự nhiên!”, vừa nói tôi vừa chỉ hướng. 
“Cám ơn …”. Anh nói khẽ, đôi mắt trông thật mỏi mệt nhưng lại ánh lên một chút ấm áp, bình an. 
“Không có chi …”

Tôi biến nhanh vào bếp nấu nước sôi, rồi lẻn vào phòng ngủ để thay quần áo, trong đầu đang lo không biết phòng vệ sinh có đủ sạch và ngăn nắp không, có còn quần áo bẩn nằm vương vãi trong ấy không, nhưng đã quá muộn vì tôi vừa kịp nghe tiếng đóng cửa. Tôi thở dài, đằng nào thì mọi sự cũng đã rồi, chẳng nên lăn tăn nữa làm gì cho rắc rối cuộc đời. Ấm nước đã sôi và réo ầm ĩ trong bếp, tôi nhanh chóng pha một cốc sô cô la cho anh và một cốc trà gừng cho mình, rồi mang ra phòng khách. 

“Sự thật là, tôi vừa đi công tác về nhà đêm qua. Chưa quen lại với giờ địa phương nên tôi không ngủ được cho đến sáng, thế nên mới sáng sớm tôi đã ra ngoài chạy bộ cho tỉnh người, khi về nhà thì cửa đã khóa, mà đã lâu tôi không có thói quen khóa cửa, vì luôn đi công tác xa nhà nên chẳng cầm chìa khóa theo mình, thế là tôi đành bị nhốt bên ngoài cả ngày!”

Anh vội giải thích cho sự đường đột của mình rồi đón lấy cốc sô cô la nóng từ tay tôi, lại cám ơn, và chẳng chút khách sáo, anh ấp hai bàn tay lạnh cóng vòng quanh cốc để làm ấm bàn tay rồi bắt đầu uống. Tôi kéo chiếc quạt sưởi đến gần anh hơn, và bật cao lên vài nấc khiến anh có vẻ cảm động. Nhưng lần này anh chẳng nói gì, chỉ im lặng thưởng thức món sô cô la nóng thơm lừng trong khi tôi nhấp nhổm trên ghế đối diện chờ nghe tiếp câu chuyện. Nhưng anh chẳng nói gì cả, cứ im lặng uống sô cô la, nét mặt đăm chiêu nghiêm túc rất khác lần đầu gặp gỡ. Chẳng hiểu tại sao tôi lại cảm giác ngột ngạt vì sự nghiêm túc của anh. 

“Tôi ngạc nhiên vì anh không tìm cách trèo cửa sổ vào nhà. Vườn hoa của Jacqueline có cây sồi cao với nhiều nhánh to vươn ngay đến phòng của anh …” Tôi chợt im bặt vì lỡ lời, chẳng muốn anh thích thú với cái ý nghĩ tôi quan tâm đến phòng ốc của anh ở nhà bên ấy, nhưng đã quá muộn, lời nói của tôi đã có tác dụng tức thì
đến sự lặng lẽ bất thường của B như lúc này. 

“A, tôi hy vọng bà ấy chưa đưa em đi tham quan phòng của tôi, có nhiều thứ em không nên thấy …”
“Vì việc ấy sẽ làm anh xấu hổ chứ gì …” Tôi cướp lời ngay. 
“Ha ha, không đâu, là tôi lo em sẽ xấu hổ đấy chứ!” Anh nháy mắt với tôi, tiếp tục nhấp một ngụm sô cô la, còn tôi thì vừa bực bội vừa vui vì anh đã hiện nguyện hình trở lại là một B mà tôi đã quen và đã có lẽ, đã thích.

“Hừ, có vẻ như anh rất giàu óc tưởng tượng nhỉ! Thế cả ngày nay anh đã đi đâu và làm gì?” Tôi cố làm ra giọng bất cần khi trong lòng đang tò mò đến chết đi được.
“Ngày hôm nay ấy hả? Là cả một câu chuyện dài!” Anh làm vẻ mặt đau khổ, còn tôi thì phải cố lắm mới giữ để không toét miệng ra cười. “Đúng là tôi có tìm cách leo trèo vào phòng mình qua đường cửa sổ, nhưng tôi thề có trời là chẳng biết ai đã khóa nó lại, vì đời tôi chẳng bao giờ khóa cửa sổ cả. Vừa trèo xuống sân thì xe cảnh sát cũng đã kịp đậu trước vỉa hè. Tôi cố giải thích với cậu cảnh sát trẻ rằng tôi sống ở đấy, thậm chí còn dọa cậu ấy rằng tôi là quân nhân tại ngũ, nhưng cậu ấy chẳng buồn nghe, còn gọi tiếp viện đến. May sao khi ấy tôi chợt nhớ đến bà hàng xóm vẫn thường sang chơi bài với mẹ tôi vào mỗi tối thứ Năm và yêu cầu cậu cảnh sát đưa tôi sang đấy đối chất, cậu ta hơi chần chừ rồi yêu cầu tôi ở yên đấy, và gọi yêu cầu tiếp viện đến nhà bà hàng xóm trong khi cậu ta vẫn đứng chặn ở cổng, chắc là sợ tôi chạy mất …,” nói đến đây, B cười vang rồi nháy mắt, “và may trời, bà hàng xóm tốt bụng đã làm chứng và bảo lãnh cho nên tôi mới thoát!”
“Hừ, cậu cảnh sát thông minh thật.” Tôi khoái trá châm chọc vào tai nạn của B nhưng tôi biết anh chẳng màng, chỉ nhìn tôi trong vài giây bằng ánh mắt như muốn nói “liệu hồn đấy!”. 
“Sau đó thì tôi cứ chạy lòng vòng cho đỡ lạnh, rồi đến khi không chạy nổi nữa thì đi ra nhà sách để có chỗ dung thân, bước đến cafe định gọi mộc cốc sô cô la nóng thì chợt nhớ ra mình đang không một xu dính túi, thế là tôi đành lê la ở đấy và đọc sách để giết thời gian trong khi chờ mẹ về! Đấy, cả ngày nay tôi như kẻ vô gia cư lang thang đói khát ngoài trời lạnh, nếu đó là điều khiến em thích thú!” 

Tôi cười khi nghe anh pha trò với đoạn “chờ mẹ về”, chợt nhớ ra hôm nay là ngày học dương cầm của tôi nhưng bà đã hủy vì có việc. Nhưng bà đã đi đâu từ sáng đến giờ nhỉ?  

“Người đàng hoàng như anh mà không ai cho tá túc à? Thế bà hàng xóm tốt bụng ấy sao không mở cửa mời anh vào?” Tôi vẫn chưa chịu buông.
“Bà ấy …”, anh hắng giọng, “đúng là bà ấy có mời, nhưng tôi … không dám”. Nói đến đây, anh ngưng bặt và nháy mắt một cách bí hiểm. Tôi chẳng muốn hỏi vặn vẹo thêm nữa, vì sẽ rất ghét nếu anh lại có cơ hội ghi điểm trong cuộc “đấu đá” gần như đã trở nên quen thuộc giữa hai chúng tôi. 

“Còn Santa Baby thì sao?”
“???”

Chẳng là trong buổi tiệc Giáng Sinh đêm ấy, khi anh quay lại sân khấu với ban nhạc thì Jessie đã gây bất ngờ cho khán giả bằng bài hát “Santa Baby” trong trang phục Santa rất khêu gợi với áo khoác đỏ và nón đỏ viền trắng đúng kiểu Santa nhưng xẻ ngực thật sâu và vớ (tất) lưới thay cho … cái quần thụng của ông già Noel. Thật ra chiếc áo khoác hơi dài và che gần nửa đùi, đúng kiểu của các cô vũ nữ “The Rockettes” nổi tiếng của Broadway, nhưng tôi cảm thấy việc diện trang phục biểu diễn như thế trong hoàn cảnh đêm tiệc ấy thì có gì đó hơi bất ổn, không hợp tình hợp cảnh cho lắm. Tôi vẫn nhớ những đôi mắt mở to khoái trá của các ông chồng và nét nhăn mặt khó chịu của một số bà vợ, người kín đáo kẻ ra mặt, khi Jessie xuất hiện trong trang phục hớ hênh không cần thiết ấy. Khi ấy tôi vẫn đang nói chuyện với David và ước gì mình có một đứa bạn gái bên cạnh để bình luận về cô nàng kia theo đúng kiểu nhi nữ thường tình. Tôi vẫn nhớ mình đã nhận xét bâng quơ với David rằng đó là một màn diễn khá lý thú để lén lút hỏi dò thái độ của anh nhưng David đã trả lời rất thản nhiên “cô ấy có giọng hát vui nhộn”. Tôi biết David chẳng bị ấn tượng lắm, anh có thái độ rất trung tính trong suốt cuộc biểu diễn, và về sau, khi đã gặp gỡ và tiếp xúc nhiều hơn, tôi biết loại phụ nữ ồn ào thích gây chú ý không hợp gu của anh lắm. Tuy nhiên anh vẫn phải khen Jessie một cách khách quan như thế, và tôi nghĩ anh thật khéo và tế nhị. 

B hơi châu mày lại, ra chiều suy nghĩ trong vài giây rồi như chợt hiểu ra điều gì, nét tươi cười trên mặt anh vụt tắt trong chớp mắt. Anh im lặng một lúc, hai đầu mày càng châu sát vào nhau hơn, tôi nghĩ việc ấy chỉ một thoáng thôi, nhưng khi ấy thời gian sao mà trôi chậm chạp khiến bầu không khí đang vui vẻ thoáng chốc đã chuyển sang nặng trĩu và xám xịt. 

“Sau này nếu hoàn cảnh cho phép, và nếu em còn quan tâm, thì tôi sẽ nói thêm về … về Santa Baby, nhưng bây giờ tạm thời chúng ta không nhắc đến cô ta nhé?”

Tôi gật đầu, ra vẻ hiểu ý và thông cảm, lòng không buồn cũng chẳng vui. Nội dung bài hát ấy là một cô bồ nhí trẻ đẹp vòi vĩnh những món quà đắt tiền từ anh người tình (chắc là hơi già) nhiều tiền lắm của, và những cô ca sĩ biểu diễn bài này thường có những động tác rất đa tình nóng bỏng. Jessie biểu diễn y hệt như thế khiến ban đầu thì tôi hơi xem thường cô ta, nhưng khi liếc nhanh chung quanh và bắt gặp vài ánh mắt không thiện cảm cho lắm thì tôi lại thấy tội. Cô ta rất đẹp, chỉ cần ăn mặc kín đáo là đàn ông đã phải ngoáy cổ lại nhìn, chẳng hiểu tại sao Jessie lại phải gây chú ý một cách không cần thiết như thế. Vài giây im lặng nặng nề trôi qua, rồi B lại mỉm cười, nhìn tôi soi mói. 

“Em cũng ghê thật đấy, không hiền như tôi vẫn tưởng. Sau này tôi phải cẩn thận hơn với em mới được!”
“Thì con mèo ngoan ngoãn cũng có lúc phải sử dụng móng vuốt khi cần, phải không?”
“Đùa thôi, em tinh nghịch nhưng lành tính và vô hại …”

Lần này ánh mắt anh tự dưng trở nên nghiêm túc đến lạ kỳ khiến tôi hồi hộp, không dám đùa nữa. Trong vô thức, tay tôi vụng về đưa tách trà lên miệng, giả vờ uống trà thật lâu để che mặt lại và né tránh cái nhìn của B. Anh đặt cốc sô cô la lên bàn, hơi dựa người ra sau và khoanh tay trước ngực, đầu hơi nghiêng, lại nhìn tôi một hồi, nhưng lần này, cái nhìn của anh rất nhẹ nhàng mặc dù anh vẫn không che giấu được một sự thích thú nhất định nào đó. 

“Này, em uống trà xong chưa đấy?” Anh hỏi bất chợt khiến tôi giật mình, chẳng biết mình đã đưa tách trà lên che mặt trong bao lâu. 
“Trông em có vẻ không thoải mái cho lắm … không biết tôi đã làm gì hay nói gì khiến em không vui?”
“À không, không có gì …” Tôi lúng túng tìm cách trả lời qua loa cho xong chuyện, lại giật mình chẳng hiểu vì sao anh ta nhanh nhạy gần như có thể nhìn thấu tim gan tôi như thế. “Mà tại sao anh lại nghĩ thế? Nghĩ rằng tôi không vui hay … không thoải mái?”
“Tôi đâu có ‘nghĩ’, tôi ‘đọc’ cử chỉ và ngôn ngữ cơ thể của em đấy
chứ!”

Tôi bực bội với cái ý nghĩ anh ta ‘đọc’ được những điều thầm kín trong suy nghĩ của mình và chẳng muốn tin vào điều ấy chút nào nên vội nói “Anh vui tính đấy, thế thì anh hãy cho tôi biết xem tôi đang nghĩ gì trong đầu vào lúc này?”

“À, để tôi xem …” B vẫn khoanh tay trước ngực, người hơi nghiêng về phía trước rồi nói tiếp, “Em đang rất không vui vì có người nói với em họ đọc được suy nghĩ của mình, và dù bực bội nhưng em lại rất khâm phục người ấy và hy vọng người ấy sẽ chỉ cho em vài mánh khóe về khả năng này. Tôi nói thế có đúng không?” Anh ngừng nói, môi hơi mím lại, chẳng biết là vì đang cố nhịn cười, như anh vẫn thường làm trước mặt tôi, hay chỉ đơn giản đang theo dõi phản ứng của tôi. 
“Thất vọng quá, tôi lại nghĩ rằng anh đang nói đùa, và đang tìm cách trêu chọc tôi. Xin lỗi nhé, anh chẳng đọc được gì trong trí tôi cả!” Tôi nói nhanh, sợ mình quên mất ý nghĩ hay ho ấy. Anh ta nói đúng, nhưng tôi chẳng thấy có gì xuất sắc trong cách anh “đọc” ý nghĩ của người khác. Tôi cho rằng anh đoán già đoán non thì đúng hơn, thì anh đã nói tiếp dòng suy nghĩ của tôi. 
“Đoán suy nghĩ người khác không phải là một trò đồng cốt hay nhờ may mắn gì cả, mà là suy luận khoa học dựa trên khả năng phân tích nhanh thái độ cử chỉ của người đối diện rồi tổng hợp thành một kết luận tạm thời. Việc ấy không bảo đảm chính xác một trăm phần trăm, vì nó chỉ là suy đoán, nhưng chỉ cần chính xác trên năm mươi phần trăm thì xem như đã thành công, bởi vì thông thường sẽ có một chuỗi những phản ứng khác từ người đối diện khiến ta có thêm dữ liệu để quyết định xem suy đoán ban đầu là đúng hay sai, từ đó có sự điều chỉnh thích hợp. Đấy đấy, em cứ ngồi yên thì ai mà đoán già đoán non gì được, đằng này em cứ vặn vẹo các ngón tay và vai thì co lại thế kia …”

B phì cười khi nói đến ấy, còn tôi cũng cảm thấy mình đang tự phản bội bản thân khi thể hiện quá nhiều ngôn ngữ cơ thể ra ngoài như thế. Nhưng tôi lại mừng vì anh đã không giỏi như tôi đã tưởng, lỡ anh biết tôi rúm ró người lại thế kia chỉ vì ánh mắt của anh thì chắc tôi xấu hổ đến độn thổ mất. Mà nếu anh biết thì … thì anh sẽ làm gì nhỉ? Tôi biết mình đang đỏ mặt với suy nghĩ lung tung trong đầu, và phát hoảng khi nghĩ rằng anh sẽ lại quan sát tôi, chó ngáp phải ruồi thế nào lại đoán biết tôi đang đỏ mặt vì anh, thế là tôi giả vờ đi vào bếp để châm thêm nước sôi vào tách trà, tự rủa mình vì sao lại lóng ngóng như thế trước một tình huống hết sức bình thường thế này. Mà tình huống hiện tại của chúng tôi có bình thường không nhỉ?

Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, gió quất mạnh vào cửa sổ kéo theo những hạt mưa băng nghe lạt rạt trên kính. Đường phố đã lên đèn tự bao giờ, trời mùa đông tối đi thật nhanh, và ấm nước lại réo inh ỏi trong bếp khiến tôi có thêm cớ để lại đi vào trong ấy một lần nữa. 

8 comments:

  1. Sáng ra thấy chị viết tiếp vui quá chị ạ...thank you for making my day :)

    ReplyDelete
  2. +1 chị ơi. Chúc cả nhà mình một cuối tuần tốt lành. Em Ngọc Hà.

    ReplyDelete
    Replies
    1. +1 là gì hả em? Cám ơn em, chúc cả nhà một tuần an lành hạnh phúc :-)

      Delete
    2. "+1" nghĩa là thêm một người cũng có cùng cảm xúc như "khanhtrang", là em ý ạ. Chúc chị một tuần mới tốt lành.

      Delete
  3. Ngày xưa mày sát trai như rạ, không ngờ mày cũng dại trai thấy ớn ha ha.

    ReplyDelete
    Replies
    1. "Cú mà chê chồn hôi" hả con kia? :-D

      Delete
    2. Hí hí, trai đẹp, dại gì ... không dại, mày há!!

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...