Tuesday, May 23, 2017

Giáng Sinh xưa - Do you feel my heart beating? (22)

 Gặp lại B, tôi rất vui. Ở bên cạnh anh, tôi vừa cảm thấy mình thường trong tư thế “sẵn sàng chiến đấu” nhưng lại vừa thoải mái dễ chịu, một sự mâu thuẫn thật khó giải thích. Tôi có cảm giác mình chẳng bị áp lực phải “thể hiện” gì cả khi nói chuyện với anh, nhưng tôi chỉ ước gì anh bớt đùa cợt một tý, nhưng rồi lại giật mình, liệu tôi có thích không khi anh đột nhiên trở nên quá nghiêm túc? Rõ ràng mỗi khi anh có vẻ nghiêm túc là tôi lại hồi hộp và cảm giác thoải mái lại biến đi đâu mất. Nhưng chẳng lẽ cứ phải đấu khẩu với anh suốt thì mới tìm thấy niềm vui gặp gỡ được? 

Nhìn ấm nước sôi, bụng tôi cũng bắt đầu sôi lên, và chợt nhớ ra rằng B có lẽ chưa ăn gì cả ngày nay, và tôi chẳng biết sẽ làm gì cho bữa tối khi tủ lạnh gần như trống trơn vì ngày mai mới là ngày đi chợ. Chẳng lẽ lại nấu mỳ gói?! Tôi với tay mở tủ đựng mỳ ra xem thì trong ấy chỉ còn một gói duy nhất!

“Này B, tôi muốn chia sẻ với anh hai việc, một tin xấu và một tin tốt. Anh muốn nghe tin nào trước?”
“Tin xấu từ em thì chắc cũng không tệ lắm! Em nói tin không hay trước đi!”
“Tin chẳng lành là hiện nay cả hai chúng ta đều đang đói, và trong nhà chỉ còn một gói mỳ ăn liền duy nhất!” Tôi khoái trá thông báo việc ấy. 
“Ồ không!” B mỉm cười. “Thế, tôi thật may mắn được em mời ăn tối à?” Anh xoa hai tay vào nhau chờ đợi khiến tôi cảm thấy buồn cười vì trông anh thật ngô nghê đầy giả tạo. “Thế thì tin tốt lành sẽ còn trên cả tuyệt vời phải không?”
“Hà hà, anh đừng đặt nhiều hy vọng vào tin thứ hai này! Tuy ít mì nhưng chúng ta còn vài quả trứng, ba lát bánh mỳ cũ, một quả táo héo, và vài chiếc bánh ngọt sắp lên mốc.”
“Tuyệt vời!” B reo lên. “Nghe hấp dẫn đấy!”
“Anh có ăn cay được không?”
“Được chứ! I like hot stuff” Vừa nói B vừa nháy mắt khiến tôi chỉ biết lắc đầu thở dài. 
“Xin lỗi vì trong nhà chỉ có chừng ấy những thứ được gọi là thức ăn,” tôi vừa nói vừa sắp những lát táo vừa cắt và những chiếc bánh ngọt vào đĩa. “Anh dùng tạm táo và bánh ngọt cho đỡ đói nhé, bữa tối sẽ được phục vụ trong vòng mười lăm phút!”
“Cám ơn em thật nhiều … Hay là tôi vào bếp giúp em chiên trứng nhé?”
“Ồ … không sao đâu, nhưng cám ơn anh đã ngỏ ý giúp. Cái bếp bé thế kia, chỉ cần một người bước vào là đã chật chội rồi!” 

Tôi chợt nhớ ra tóc mình vẫn còn ướt và chưa kịp chải, thế là tôi lủi nhanh vào phòng ngủ tìm máy sấy tóc và lược. Mọi việc diễn ra quá nhanh và quá nhiều, có lẽ chưa đến hai mươi phút từ khi anh bước vào nhà, nhưng tôi có cảm giác anh đã ở đấy cả buổi chiều nay. Anh chiếm lĩnh và khuấy động cả không gian yên ắng quen thuộc trong căn hộ nơi tôi ở một mình, và tối nay, lẽ ra, như thường lệ, tôi lại ăn uống qua loa cho xong rồi sẽ ôm sách đọc cho đến khi mắt mở không lên thì tiếp theo sẽ là với tay tắt đèn rồi chìm vào giấc ngủ. Thôi rồi, nói đến sách tôi lại nhớ mình vẫn chưa kịp giấu đi cuốn “Kiêu hãnh và Định kiến” đang đọc dở còn đặt trên chiếc bàn con gần sofa. Tôi chẳng muốn anh biết tôi đang đọc truyện tìm cảm lãng mạn, để anh lại có đề tài này nọ về tôi. Nhưng thôi, tôi phải học cách lờ anh đi, như tôi đã tự nhủ một lần vào đêm tiệc Giáng Sinh hôm nào. 

Rồi tôi nhanh chóng luộc mỳ, chiên trứng, nướng bánh mỳ, thái mỏng rau cải, cố không nghĩ đến B và tự nhủ trong lòng không nên quan trọng hóa vấn đề làm gì cho đời thêm phức tạp. Tôi ngạc nhiên khi thấy lòng mình nhẹ bâng, trong vài phút, dường như tôi đã quên mất sự có mặt của vị khách đặc biệt này mà chỉ chuyên tâm nấu nướng, thoáng chốc, bữa tối đã sẵn sàng. Tôi vui vẻ chuẩn bị mang đồ ăn ra bàn ăn thì thấy B đã ngủ thiếp đi từ đời nào trên sofa, thảo nào trong suốt thời gian tôi nấu ăn chẳng nghe anh ta nói năng nhận xét gì cả. Cứ tưởng tượng cả đêm trước anh chẳng ngủ nghê gì được, rồi cả ngày nay lang thang ngoài đường trong khi trời thì lạnh cóng, chẳng ăn uống gì, tự dưng tôi cảm nhận một sự xót xa dâng trào trong lòng. Anh hít thở nhẹ nhàng, ngực phập phồng dâng lên hạ xuống theo một nhịp điệu đều đặn, mặt anh hết tím tái mà đã hồng hào trở lại, hai gò má hơi ửng đỏ vì bị phơi ngoài trời lạnh cả ngày, môi anh cũng đỏ và thật mềm, thật đầy, và căng mọng một cách kỳ lạ … trông anh như một cậu bé con vừa thiếp ngủ sau khi đã chạy rông và chơi đùa ngoài đường cả ngày. Khi ngủ, người ta quên hết mọi sự đấu đá với đời trong lúc còn tỉnh thức, thế nên nét mặt thường hiền hòa, bình an, tôi ngắm nhìn anh, lòng thanh thản kỳ lạ. Lần trước tôi gặp anh, khi ấy tóc anh húi cua rất cao theo đúng chuẩn quân đội nhưng giờ đây tóc anh đã dài ra nhiều, có lẽ chưa hề cắt kể từ lần ấy, vài lọn xoắn rơi lòa xòa trên trán thật đáng yêu khiến tôi gần như không cưỡng lại nổi sự thôi thúc phải đưa tay ra vén chúng sang một bên. Tôi cứ đứng yên bất động ngắm nhìn anh như thế, trong bao lâu tôi cũng không rõ, không gian yên ắng trở lại trong khi anh ngủ, tôi nghe trống ngực mình bỗng đập nhanh hơn, ồn ào hơn. 

Trong một thoáng, tôi không tin vào tai mình khi ngoài kia lại có tiếng gõ cửa. Có lẽ là tiếng vọng từ căn hộ kế cận? Mưa gió vẫn đang vần vũ gào rít bên ngoài nên tôi không chắc lắm, nhưng tiếng gõ cửa lại thật rõ, thật gần. Tôi bước ra nhìn qua lỗ nhòm thì thấy bà Rosalyn đang đứng ngoài đấy, trên tay là một chiếc khay có bọc giấy bạc. Tôi mở cửa mời bà vào, và cách bà nhanh chóng liếc nhìn khắp phòng khiến tôi sinh nghi về động cơ thăm viếng của bà tối nay. 

“Hôm nay ông già Bear tự dưng lại thèm ngọt, nên ta đã nướng hai ổ bánh mỳ và hai tá bánh ngọt. Trời mưa gió và lạnh thế này nên ta lại nghĩ đến cháu, thế là ta phải mang biếu cháu một ít khi bánh còn nóng và thơm”. Ánh mắt bà dừng lại trên sofa, nơi có một người đàn ông lạ mặt vẫn đang say sưa ngủ khiến tôi buồn cười vì sự khôi hài của tình huống hiện tại trong nhà tôi. 

“Cháu có khách à? Ai đấy?” Bà hỏi ngay, chẳng rào trước đón sau. 

À há, tôi đồ rằng lão già Bear đã cử bà lên đây để thám thính tình hình đây mà! Tôi muốn trêu ông bà một chút, nhưng từ bỏ ý định ấy. Họ là những con người chất phác hiền lành, một lời nói đùa vô ý có thể làm cho họ lo lắng thật sự. 

“Đó là B, anh ấy là con trai của Jacqueline đấy. B bị nhốt ngoài đường cả ngày vì không có chìa khóa vào nhà, thế nên anh ấy đến đây trú lạnh tạm thời.”
“Thế à? Một phụ nữ khả ái. Hôm nọ sau khi cô đã về nhà, tôi có nói chuyện thêm một chút với Jacqueline và tôi có nghe chị ấy nói về B. Thế thì cậu ta sẽ ở lại đây cả đêm à?”
“Hy vọng là không!” Tôi cười vui vẻ, cố làm ra vẻ tỉnh bơ chứ thực lòng tôi cũng hơi lo và chẳng biết phải làm gì với anh ta nếu tối nay anh không có chỗ ngủ. Bà Rosalyn hơi nhướn mắt, có vẻ chẳng tin tưởng gì lắm vào câu trả lời nửa vời của tôi, định nói gì nữa đấy, nhưng lại thôi. Tôi cám ơn bà khi đỡ lấy khay bánh còn ấm nóng và thơm lừng, cố làm ra vẻ bình thường để bà đừng hỏi lung tung nữa. Rồi bà cáo từ ra về vì tôi đã né tránh không mời bà ở lại ăn bánh uống trà như mọi khi, bà bước ra ngoài, không quên dặn tôi cứ tự nhiên đến gõ cửa nhà ông bà nếu “có việc cần giúp đỡ”. 

Khay bánh nóng và thơm lừng của bà Rosalyn đến thật đúng lúc, tôi đang suy nghĩ xem có nên để B ngủ thêm một chút hay gọi anh dậy thì anh đã cựa quậy trên sofa rồi mở mắt và ngồi choàng dậy.

“Ôi, xin lỗi, tôi đã ngủ thiếp đi bao lâu rồi nhỉ?” Anh hỏi, mặt mày vẫn còn hơi ngỡ ngàng vì chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. 

“Không lâu lắm đâu, chỉ vừa đủ thời gian để tôi nướng một mẻ bánh!” Vừa nói, tôi vừa hé mở lớp bọc giấy bạc, một làn khói mỏng và thơm lừng mùi bánh nướng mới ra lò luồn theo khe hở bay ra khắp phòng. B mở to mắt, có lẽ không tin vào các giác quan của anh khi ấy, còn tôi khoái trá nháy mắt với anh rồi đi vào bếp. Anh đứng dậy rồi đi theo tôi, nằng nặc yêu cầu cho anh được giúp tôi mang đồ ăn ra bàn, và lần này tôi chẳng từ chối nữa. Chúng tôi ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn tròn nhỏ, ở giữa là hai tô mì đang nghi ngút khói, và ổ bánh mỳ vẫn còn nóng, cùng món trứng tráng đặt gần kề. Anh nhìn đôi đũa rồi nhìn tôi, mỉm cười không nói gì khiến tôi cảm thấy mình phải giải thích điều gì đó. 

“Tôi dọn đũa là có ý tôn trọng anh đấy, vì tôi nhớ có lần đi ăn tối ở ngoài, một vị khách Mỹ tỏ ý không vui khi cô chủ quán mì dọn đũa cho mọi người và riêng anh ta thì được tặng một cái nĩa (dĩa), dĩ nhiên anh ta là người da trắng duy nhất trong đám bạn gốc Á châu đi cùng hôm ấy!”
“Cám ơn thành ý của em!” B vẫn nhìn tôi và mỉm cười. Có trời mà biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu lúc này, và tôi ước gì mình học được kỹ thuật “đọc” ý nghĩ của người khác như anh đã khoe khoang với tôi khi nãy. 
“Bon appétit!” 

Kể ra bữa tối của chúng tôi cũng không quá tệ như tôi đã lo lắng. Ổ bánh mì thơm nức mũi được chúng tôi “xử lý” ngay lập tức. May trời trong tủ lạnh của tôi thường có bơ sữa và bơ đậu phộng, và tôi loáng thoáng nghĩ đến ẩm thực nhà Jacqueline, vốn là người Pháp, có lẽ bánh mì phết bơ là món không thể thiếu trong bất kỳ bữa tối nào trên bàn ăn bên ấy. Và tôi mỉm cười khi thấy B thật sung sướng được bẻ bánh mì nóng và phết thật nhiều bơ lên. Anh vẫn nghĩ rằng tôi đã nướng ổ bánh ấy, khen không tiếc lời, và tôi thì khoái trá ỉm đi sự thật. Đằng nào thì việc ấy nào có quan trọng gì, khi nào “thuận tiện”, tôi lại cho anh biết “sự thật”, như anh vẫn đang nợ tôi một câu chuyện to đùng về “Santa Baby” còn gì.

Chúng tôi im lặng ăn tối và trò chuyện về phi vụ học đàn của tôi, về Jacqueline, về giáo sư Reynolds, và về Kim. Có vẻ như anh biết khá nhiều về những người tôi làm việc cùng, có lẽ là từ Jacqueline. Dường như giữa hai mẹ con họ không hề có bí mật gì cả, có lẽ vì thế mà anh đã biết về tôi từ lâu, trước khi anh gặp tôi lần đầu ở đêm tiệc Giáng Sinh ấy. 

“Thật ra, trong những lần công tác xa nhà và trò chuyện với mẹ tôi trên điện thoại, tôi đã được nghe kể bà vừa có cô học trò mới. Cứ tưởng lại là một trong những học trò mới như những lần khác, nhưng lần này tôi cảm giác có gì đó hơi khác lạ, lần nào bà cũng hào hứng nói về em. Bà nói nhiều quá, khiến tôi đâm ra tò mò! Tôi biết bà chỉ thích nói về những người bà yêu quý, nên tôi nghĩ chắc em phải đặc biệt lắm.”
“Thế nên trong đêm tiệc ấy anh đã cố tình đóng vai phục vụ mang thức uống đến cho tôi đúng không?” Tôi chợt nhớ ra việc ấy và hỏi luôn. Anh hơi nhướn mắt lên, tỏ vẻ ngạc nhiên thích thú, rồi lại tủm tỉm cười. 
“Khi ấy không may lại có một phụ nữ khác vừa bước đến và nói chuyện với em, nên tôi đành lảng ra chờ cơ hội khác …”
“Và theo dõi tôi cho đến khi tôi bước ra ngoài …”
“A, cái đoạn ấy thì chỉ là tình cờ, thề đấy! Đúng là tôi có để ý đến em khi em còn đang ở bên trong tòa nhà, nhưng mà thật sự khi tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt và bước ra ngoài rồi nhìn thấy em ở đấy là hoàn toàn không có chủ ý nhé!” Anh mỉm cười, uống một ngụm nước, rồi im lặng suy nghĩ. 

Tôi mơ màng nhớ lại chi tiết lần gặp gỡ bất chợt và chóng vánh ấy. Thảo nào nhất cử nhất động của tôi trong đêm ấy đều bị anh thâu tóm cả, nhất là chi tiết đáng xấu hổ là tôi phải cởi giày ra để cứu nguy đôi chân tội nghiệp của tôi! Tôi mỉm cười khi nhớ lại lần ấy. Mới hơn một tháng trôi qua, nhưng tôi có cảm giác nó đã xảy ra lâu lắm rồi. 

“Đây là tô mì ngon nhất đời mà tôi từng được ăn, nói thật lòng đấy!” Anh bỗng đột ngột đổi đề tài. Tôi thích thú nghĩ đến Vivien và vài đứa bạn của nó, lần nào được tôi đãi món mì này đều khen nức nở! 
“Cám ơn anh, nhưng có lẽ tại anh đang đói quá nên ăn gì cũng thấy ngon như sơn hào hải vị đấy thôi!” 
“Cũng có thể, nhưng tôi thấy gia vị rất khác lạ, em đã cho gì vào mì thế?”
“Gia vị này bắt chước món lẩu của Thái Lan, có lẽ là me chua, ớt cay, và sả cùng vài thứ gia vị linh tinh khác nào đấy.” 

Chúng tôi vừa ăn mì vừa hít hà vì cay và nóng, rồi nhìn nhau cười ra chiều rất thông cảm cho nhau. Thoáng chốc, chúng tôi đã ăn xong, rồi B lại yêu cầu được rửa bát đĩa, và tôi có cảm giác mình không thể nói không với anh một lần nữa. 

6 comments:

  1. Chị hứa đi...hứa là sẽ viết tiếp sớm thôi chị nhé :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đoạn tiếp theo hơi khó, vì sẽ có kiểm duyệt ;-). Đùa thôi, chị sẽ cố gắng ...

      Delete
    2. Thú vui của em là check blog chị đấy :)

      Delete
    3. Em thích gì, vụ tình cảm lãng mạn ý hả? :-)

      Delete
  2. Chị viết linh tinh gì gì em cũng thích...từ hồi có anh B tinh quái xuất hiện càng thích hơn :D

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tinh quái chỉ là lớp vỏ bọc mà anh ấy cố tình tạo ra để che chắn một tâm hồn nhạy cảm bên trong mà thôi :-), đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được em ạ.

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...