Monday, April 10, 2017

Giáng Sinh xưa - Were we lovers in a past life? (16)

Tôi nhớ Jacqueline và chất giọng Pháp của bà, cùng với vài từ Pháp mà thi thoảng bà lại chêm vào lời thoại, chẳng hiểu sao tôi cảm giác nó tao nhã và quý phái thế nào. Ngày xưa ba tôi từng học “trường Tây”, và tôi nhớ trong những câu chuyện của người lớn, khi ba nói chuyện với mấy ông bạn xưa, lâu lâu tôi lại nghe vài từ “tiếng Tây”. Tôi vốn hay tò mò, sau khi họ về thì tôi lại hỏi ông những từ “lạ” mà tôi hóng hớt được có nghĩa gì, và mặc dù ba đã nghiêm mặt dạy tôi rằng con nít không được hóng hớt khi người lớn nói chuyện, nhưng vẫn giải nghĩa những từ tôi hỏi để thỏa trí tò mò cho tôi. Về sau, ba thấy tôi có vẻ thích ngoại ngữ nên ông bắt đầu dạy tiếng Pháp cho tôi, và khuyến khích tôi đọc nhiều sách. Trong đời thường, tôi để ý ông cũng hay dùng một số từ vựng Pháp khi nói chuyện với người khác. Tôi nghĩ đó là do thói quen lâu ngày chứ không phải ông thuộc dạng người thích chứng tỏ ta đây, ông không xưng hô “toa” và “moa” như một số trí thức cùng thời, và cũng chẳng cố tình chêm tiếng Tây khi nói chuyện để phân biệt bản thân mình với những người thất học. Và tôi nghĩ Jacqueline cũng vậy, bà chêm tiếng Pháp theo thói quen, chứ chẳng phải để làm màu mè gì. 

Jacqueline về Pháp hai tuần vì lý do đột xuất, bố của bà không khỏe nên bà phải vội vã về thăm, và tôi đã chẳng tập tành gì trong hơn một tuần nghỉ Giáng Sinh và năm mới. Lý do là trường đóng cửa, và Jacqueline thì không có ở nhà, nên tôi chẳng có nơi để tập đàn. Bà rất không hài lòng khi nghe tin này, nhưng không phải bà bực tôi, mà là bực ông con trai của bà. 

- Tôi đã bảo nó nhắn với cháu cứ sang nhà tôi tập đàn trong thời gian tôi đi vắng, và chỉ bảo thêm cho cháu, thế mà nó lại quên. Thà rằng cháu chỉ tập mười lăm hai mươi phút mỗi ngày, như thế vẫn tốt hơn nhiều so với việc bỏ dở vài ngày rồi lại tập dồn dập mấy tiếng trong một ngày. Tôi thấy cháu tiến bộ rất nhanh, ngoài một con bé mười tuổi khác mà tôi từng dạy thì cháu là người học nhanh nhất mà tôi từng biết đấy. 

Tình huống này khá bất thường, thứ nhất là Jacqueline chưa bao giờ nhắc đến B với tôi, thứ hai, tôi nghĩ có lẽ B có lý do riêng. Tôi thoáng nghĩ đến cô gái tóc vàng trong đêm tiệc Giáng Sinh hôm nọ và suýt buộc miệng nói việc ấy với Jacqueline, nhưng rồi tôi quyết định không nói gì. Tôi không muốn xáo trộn đời tư của ai cả, và nhất là khi việc ấy có liên quan đến mình, tôi cũng muốn bình yên cho bản thân, sau khi vừa xong một cuộc sóng gió khiến tôi vô cùng mỏi mệt. Và nếu nói việc của B ra thì trông tôi sẽ rất vô duyên. Không, cũng may tôi đã quyết định đúng đắn. Rồi bà hỏi thăm tôi về đêm giao thừa khi khu chung cư tôi ở bị cháy, và nói thêm. 

- Đêm ấy B cãi nhau với Jessie, vì con kia muốn đi hộp đêm đón năm mới trong khi B lại thích một nơi thanh tịnh ấm cúng. Cuối cùng hai đứa nó chẳng đi đâu với nhau và B ở nhà một mình. Đêm xảy ra hỏa hoạn, B có mặt trong đội chữa cháy đấy. Nó là tình nguyện viên trong trạm cứu hỏa từ thời còn ở Học viện Hải quân, khi nào đi công tác xa nhà thì thôi, chứ khi về lại thành phố thì nó vẫn phục vụ trong trạm cứu hỏa. 

À, thì ra cô nàng cũng có một cái tên! Tôi lẩm bẩm trong đầu, mừng vì đã không phải nhắc đến cô ta trước. Jacqueline tạm ngừng và nhìn tôi bằng ánh mắt hơi khác lạ khiến tôi không thoải mái. 

- Nó đã rất lo cho cháu trong đêm ấy. Vì chẳng biết căn hộ của cháu ở khu nào, nó đã chạy quáng quàng hỏi khắp nơi …
- Ôi thế à … - tôi chỉ biết nói thế - hy vọng B không sao …
- Nó bị bỏng trong khi … - Jacqueline đột ngột chuyển sang ý khác - nó chỉ biết cháu sống ở tầng trên cùng, mà đêm ấy tầng ba lại là tầng bị cháy, thế nên nó đã rất sợ. 
- Cháu cảm kích việc ấy … 

Tự dưng tôi cảm giác mình và Jacqueline như đang dùng mật mã để nói chuyện với nhau vì cả hai đều như đang cố tránh nói thẳng hoặc thừa nhận một sự thật nào đó.

- Thế, anh ấy đã kể mọi việc cho cô rồi …
- Hai mẹ con tôi rất thân nhau - Jacqueline mỉm cười hồn hậu - từ lúc bốn, năm tuổi, nó đã luôn thắc mắc tại sao nó không thể cưới tôi, và bảo nếu không cưới được mẹ thì nó cũng chẳng muốn cưới ai hết! 

Tôi ngắm kỹ gương mặt Jacqueline, và nhìn thấy đôi mắt của B trên ấy. Anh có đôi mắt rất giống mẹ, mặc dù màu mắt rất khác nhau nhưng sự biểu cảm trong ấy thì không sai đi đâu được, cộng với cái nhướn mày mỗi khi họ thích thú một điều gì đấy khiến cho gương mặt họ trông có vẻ gì đó hơi tinh nghịch và hài hước. Tôi cố hình dung lại ngoại hình của B thì thấy anh chẳng giống mẹ chút nào, chỉ giống có đôi mắt ướt át ấy thôi. Hay là anh ta giống bố? Tôi chợt nhận ra, Jacqueline chưa bao giờ nói gì về chồng mình, và tôi cũng chưa bao giờ gặp ông ấy. 

- Thế, cháu đi chơi ở đâu vào đêm ấy?

Trời, câu hỏi mà tôi sợ nhất giờ đây đã rơi phịch trước mặt, bắt tôi phải đối diện và giải quyết. Tôi lí nhí trả lời, gần như không nghe tiếng của chính mình. 

- Cháu đi nghe nhạc ở Le Chat Noir. 
- Ô là la, cháu đã đến đấy thì chắc chắn sẽ không phí thời gian? Tôi là bạn của bà chủ nơi ấy đấy. 

Đến lượt tôi hào hứng. 

- Cô có hay gặp bà ấy không? Vì cháu có một việc nhỏ muốn nhờ cô giúp. 
- Dạo này thì chúng tôi ít gặp, vì dịp cuối năm, nhưng giờ đây có lẽ sẽ gặp nhau thường xuyên hơn. Trong những lần gặp mặt với các bạn của tôi, lẽ ra cháu đã có dịp gặp bà ấy đấy, nhưng bà ấy bận rộn suốt nên đã chẳng tham gia được. Thế cháu muốn nhờ việc gì?

Tôi kể cho Jacqueline nghe về bố Bear và bà Rosalyn, và mong bà chủ Le Chat Noir cho treo ảnh hai ông bà như những nghệ sĩ đầu đàn trong lịch sử của quán, ngoài ra, ông bà còn có rất nhiều ảnh mang tính tư liệu quý giá khác về quán mà họ sẽ rất thích. Jacqueline có vẻ rất phấn khởi, bà gật đầu tán thành ngay. 

- Việc ấy thì tôi ủng hộ hoàn toàn! Cháu thấy đấy, tôi rất thích lịch sử nghệ thuật. Đây là việc nên làm, để nhắc nhở các thế hệ nghệ sĩ sau này về những con người tuyệt vời của thế hệ trước. 

Tôi mừng quá, cảm giác chỉ muốn ba chân bốn cẳng chạy về nhà và báo tin cho ông bà Bear biết, rồi chợt nhớ ra rằng mình vẫn chưa gặp bà chủ quán kia. 

- Hay là cháu nói chuyện trước với ông bà ấy, nếu họ chấp thuận thì cháu sẽ cho cô biết để hẹn gặp bà bạn của cô?
- Thế cũng tốt, đúng ra phải hỏi ý kiến của họ trước. Tôi cũng nôn được xem những bức ảnh quý giá ấy!

May mà Jacqueline không hỏi gì thêm về bạn đi cùng của tôi trong đêm giao thừa ấy, vì tôi có cảm giác bà đang ám chỉ cái gì đấy giữa tôi và B. Hoặc có lẽ chẳng có gì đặc biệt cả, vì tính bà ấy thẳng thắn và nồng nhiệt, bà ấy quý tôi nên muốn cho tôi biết rằng mẹ con bà đã lo lắng thế nào về sự an toàn của tôi mà thôi. Nghĩ đến việc hai mẹ con Jacqueline rất thân nhau khiến định kiến của tôi về B rơi rụng đi một ít. Anh ta trông có vẻ phong trần lãng tử, bất cần đời và chẳng biết sợ là gì, nhưng đàn ông biết yêu kính mẹ là đàn ông tốt và đáng tin cậy. Tự dưng tôi cứ nghĩ bâng quơ về B, đã bao lâu rồi kể từ lần chạm mặt đầu tiên hơi bất thường ấy nhỉ?



Phyllis là một phụ nữ to đậm, người cao và to béo nhưng không phục phịch mà da thịt bà có vẻ rất chắc. Tuy dáng người không có gì xuất sắc nhưng gương mặt bà rất đẹp, tôi cứ thầm nghĩ không biết hồi trẻ trông bà như thế nào, bà có từng thon thả hay không? Nếu thế thì bà chắc cũng phải từng là giai nhân tầm cỡ chứ chẳng chơi! Bà xuất hiện y như trong suy nghĩ của tôi, một phụ nữ nhiều son phấn, trang phục có phần cầu kỳ hơi khác người, và là loại người mà ta có thể ngửi được mùi nước hoa từ người họ khi họ còn ở khoảng cách khá xa. Tôi nhìn Jacqueline và Phyllis khi hai người ôm hôn xã giao mà thấy lo cho Jacqueline vì ngộ nhỡ Phyllis trượt chân và ngã lên người Jacqueline thì chắc chắn bà bạn nhỏ nhắn của tôi sẽ bị đè đến bẹp dúm. Rồi tôi lại cố xua đi suy nghĩ tinh quái không hay ấy của mình đi mà cố tập trung vào mục đích của cuộc gặp hôm nay. 

- Ôi, tôi không ngờ được gặp một người trẻ thế này và đã thích jazz. Thế cơ duyên nào đưa cô đến với jazz thế? 

Phyllis vui vẻ hỏi tôi trong khi hai bàn tay bà chắp vào nhau, mắt nhìn thẳng vào tôi, miệng cười tươi và người hơi rướn về phía trước, một ngôn ngữ cơ thể cho biết rằng người hỏi đang thật sự quan tâm và thích thú. Điều ấy khiến tôi phải cố suy nghĩ vì tôi không thật sự có câu trả lời chính thức. Ngoài ra, câu hỏi của bà khiến tôi có cảm giác rằng bà đánh giá trình độ âm nhạc của tôi hơi cao so với thực tế của tôi!

- Gọi là cơ duyên thì chẳng biết có đúng hay không, nhưng có một lần khi còn ở trung học, cháu tình cờ nghe một cô bạn kể về bộ phim cô ấy vừa xem và nói rằng nhân vật chính là một nghệ sĩ nhạc jazz. Có lẽ đó là lần đầu cháu nghe đến khái niệm ấy, và bắt đầu tò mò, thế là cháu ra tiệm bán băng đĩa, tìm mua đĩa nhạc jazz về nghe thử xem sao, và tự dưng cháu thích và cảm thấy gần gũi với nó vô cùng, chẳng biết phải giải thích thế nào. 
- Cô có tin vào tiền kiếp không?

Tôi hơi ngớ ra vì câu hỏi có vẻ “lạc quẻ” này, chẳng hiểu tại sao bà lại hỏi như thế. 

- Khi còn bé thì cháu thường nghe người lớn nói về tiền kiếp, về đầu thai, nên có lẽ cháu đã tin vào việc ấy từ trong tâm thức một đứa trẻ, nhưng khi lớn lên thì cháu hoang mang về việc ấy, vì …
- .. vì không có chứng cứ khoa học phải không? - Phyllis vui vẻ tiếp lời tôi. 

Tôi gật đầu tán thành ý ấy của bà. 

- Tôi hỏi cô câu ấy, vì tôi tin vào tiền kiếp. - Phyllis nói tiếp. - Việc cô yêu thích jazz vốn chỉ xuất phát từ tò mò và từ lần nghe đầu tiên khiến tôi liên tưởng đến việc ấy, rằng cô có “duyên” với jazz. Cô thấy đấy, jazz rất đặc biệt vì nó đòi hỏi một trình độ cảm thụ âm nhạc nhất định. Cô có nhớ những giấc mơ mà trong đó cô đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng trong tâm thức trong mơ, cô lại thấy nó rất quen thuộc và cảm giác mình đã từng đến đấy không?

Câu hỏi của bà lại khiến tôi liên tưởng đến những giấc mơ hay lập đi lập lại của tôi, và đúng là tôi thường thấy những nơi như Phyllis vừa nói. 

- Ngoài ra, trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi ta gặp một người lạ trên đường nhưng ta cứ có cảm giác đã quen biết người đó từ thuở nào. Cô có từng gặp ai như thế chưa?

Tôi nghĩ đến B, dường như tôi đã có cảm giác ấy khi gặp anh lần đầu. Còn David thì thế nào nhỉ? Không, tôi không hề có cảm giác ấy với David, mặc dù tôi gặp David nhiều hơn. Ngoài ra, trong thâm tâm, tôi cảm giác mình rất thoải mái khi nói chuyện với B mà không phải màu mè khách sáo gì, như thể tôi đã quen anh từ lâu. Với David thì tôi cứ luôn phải giữ kẽ, để ý lời ăn tiếng nói, từng điệu bộ cử chỉ của mình. Tôi bắt đầu chìm vào suy nghĩ mông lung …

2 comments:

  1. Mong đọc được những dòng bạn viết. Câu chữ phảng phất những dòng tự sự của văn học cổ điển mình từng say mê. Chắc bạn cũng vậy :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn bạn đã quan tâm theo dõi câu chuyện của mình. Đúng là ngày xưa mình cũng từng say mê văn học cổ điển, bây giờ vẫn còn thích nhưng đành phải dành thời gian cho những thứ khác thực dụng hơn :-)

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...