Sunday, April 23, 2017

Giáng Sinh xưa - The Phantom of the opera (18)


Đi chợ về, tôi đang tay xách nách mang đủ thứ trên người, vừa mở được cửa thì có một mảnh giấy rơi ra, có ai đó đã nhét nó vào kẹt cửa khi tôi đi vắng. Đó là tin nhắn của Vivien. Tôi phải căng mắt ra mới đọc nổi những dòng chữ nguệch ngoạc của nó, đại để ý nó muốn gặp tôi vào buổi chiều để bàn với tôi “một việc”. Tôi đóng cửa lại và đi vào bếp, rửa rau củ và sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh, rồi với tay khoác lại vào người chiếc áo khoác thể thao để chạy bộ khi trời còn đang nắng. Và tôi không hề thấy một mảnh giấy khác có lẽ cũng đã được chêm vào kẹt cửa và rơi ra rồi lọt vào khe hở dưới sàn nhà. Mảnh giấy ấy chỉ được khám phá một thời gian sau, và làm xáo trộn đời tôi một lần nữa.

Ngoài công viên lác đác có vài người khác cũng đang chạy bộ, một số thong thả dắt chó đi dạo, còn tôi thì khi ấy đã thấm mệt nên bắt đầu chạy chậm lại rồi đi bộ và tìm băng ghế ngồi nghỉ. Tinh thần tôi đang rất sảng khoái, thể chất cũng đang hồi phục tốt sau lần cảm nặng trong kỳ nghỉ Giáng Sinh và thêm một lần cảm nhẹ sau Tết, đây là lần đầu tôi có thể chạy bộ một mạch từ nhà ra công viên kể từ lúc lập đông. 

Đã gần hai tuần kể từ lần cuối tôi gặp David và tôi không hề nghe ngóng gì từ anh trong những ngày này. Tôi có nghĩ đến David nhưng không hiểu sao kể từ khi Jacqueline đi Pháp về và chúng tôi nối liên lạc trở lại thì tôi có cảm giác những lần tôi nghĩ đến David cũng thưa dần và tình cảm với anh có thể đặt ở mức độ trung tính. Tôi nghĩ mình thích David, đó là điều không thể chối cãi. Anh chẳng có gì để tôi phải phàn nàn, quá hoàn hảo là đằng khác. Chúng tôi chỉ mới gặp vài lần, và khi ở bên anh, tôi luôn có cảm giác bình an. Điều khiến tôi hơi lăn tăn trong cảm xúc của mình là tôi có cảm giác mình thường phải giữ kẽ, cảm giác hơi “gồng” khi tiếp xúc với anh và phải “diễn” hơi nhiều, tức là ở một mức nào đó, đôi lúc tôi nhận thấy mình hơi phóng đại bản thân trong khi thực lòng tôi không hề muốn thế. Anh có thói quen khơi gợi một đề tài và để người đối diện nói về nó, và do đó tôi thường ở cái thế phải nói nhiều hơn anh cho nên để cho cuộc nói chuyện được trôi chảy thì tôi cứ luôn phải ba hoa chích chòe nói đủ thứ chuyện trên đời. Tôi thầm nghĩ, khi ở bên David tôi trở thành một người rất khác với bản chất của mình. Tính tôi vốn ít nói, nhưng David cũng là người kiệm lời mà lại biết khơi mào cho người khác nói và tôi lại trở thành diễn giả bất đắc dĩ khi ở bên anh. Nhưng như thế cũng có cái thú vì nhờ anh mà tôi nhận ra khả năng đàm thoại của mình cũng không đến nỗi tồi như mình vẫn thường nghĩ. Một điều khác nữa về anh mà tôi hơi băn khoăn là anh nói rất ít về bản thân, và cho đến nay thì dường như tôi chẳng biết gì về anh hết. Tất cả là một tổng thể rất mơ hồ, như thể anh có một bí mật nào đó không thể tiết lộ cho bất cứ ai. 

Tôi thở dài, cố xua đi những ý nghĩ và hình ảnh hay quấy rối ấy đi và cố thả lỏng, hưởng thụ một buổi sáng an lành của một ngày cuối tuần như thế này. Tôi còn trẻ, phải tập trung ưu tiên phát triển sự nghiệp hay theo đuổi những sở thích mà ngày trước tôi không có điều kiện thực hiện. Tình yêu là một thứ xa xỉ, đừng đi tìm mà cũng đừng chạy trốn. Hãy để nó đến một cách tự nhiên và nếu nó mang lại cảm giác ngọt ngào, cứ nhẹ nhàng đón nhận nó, như một trong những lộc trời đã ban tặng cho cuộc sống; và nếu nó mang đến quá nhiều phiền toái, thì cũng phải học cách vui lòng tống tiễn nó đi, như tôi đã dũng cảm làm được một đôi lần. Đời cũng đơn giản thế thôi, nhưng khi ta mới bước qua tuổi hai mươi được vài năm thì việc nào cũng hệ trọng đến mức sống còn như nhau cả! Nhắm mắt, hít một hơi thật dài tràn đầy buồng phổi, tôi mỉm cười vu vơ và cảm thấy lòng mình thư thái hơn bao giờ hết. 

.

Con bé Vivien chẳng nói cụ thể giờ giấc khiến tôi chẳng dám đi đâu vào buổi chiều mà phải ru rú ở nhà chờ nó. Nhưng nói thế thôi, tôi cũng chẳng biết đi đâu và đi với ai khi trời lại trở lạnh về chiều. Tôi cuộn tròn người trên ghế bành, quấn chăn khắp người và ôm cuốn “Kiêu hãnh và Định kiến” của Jane Austen rồi thả hồn đi rong trong một thế giới mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui và say mê ấy. Mr. Darcy vẫn thế, khi mới gặp đã gợi trong lòng người đọc một ấn tượng không hay, dù cố lịch thiệp đến đâu thì anh ta vẫn không thể giấu đi đâu được sự khô khan lạnh lùng đầy kiêu hãnh ấy. Dĩ nhiên, chàng phải đẹp trai, giàu có, hào hoa, và không thể thiếu khoản phớt tỉnh đúng kiểu quý tộc Ăng-lê, và phải pha lẫn cả một tí nhẫn tâm nữa mới khiến các cô điêu đứng được. Xưa nay vẫn thế, bản chất loài người vẫn chẳng có gì thay đổi, đàn bà vẫn cứ ngu ngốc trong tình yêu dưới lớp vỏ bọc của cái được gọi là “lãng mạn”, vẫn cứ luôn tin rằng những con ếch đội vương miện sẽ một ngày nào đó trở thành hoàng tử và do đó, không hề ngần ngại chìa môi mà hôn đám ếch gớm ghiếc ấy. Những nhân vật nam chính trong các câu chuyện tình lãng mạn như thế này không nhiều thì ít, luôn sở hữu những tính cách na ná gần giống nhau: tính khí thất thường, độc đoán, thiếu chính chắn, đôi khi hung bạo và tất cả đều kiêu hãnh, xem mình là trung tâm của vũ trụ, và dĩ nhiên, đây là những đặc điểm tạo nên tính chất “bad boy” mà các cô gái luôn bị đốn ngã xưa nay. Tôi có cảm giác mình cũng đi lạc vào ma trận phức hợp của cảm xúc ấy, nhưng lại rất mừng vì Elizabeth Bennett vẫn còn đủ tỉnh táo và đủ lý trí để đối phó với thể loại đàn ông như Mr. Darcy, và đó là điều khó, rất khó làm, cho một cô gái trẻ không có nhiều chọn lựa thời ấy. 

.

- Ah, chị cũng đang đọc Jane Austen à? - Vivien không giấu được sự thích thú cao độ khi thấy tôi đang đọc cuốn sách ấy - câu lạc bộ đọc sách của em cũng đang đọc và bình luận sách của bà ấy. Đúng dịp quá, em đang muốn bàn với chị một việc có liên quan đến vụ đọc sách này đây, nhưng đó chỉ là việc phụ, còn việc chính là, bọn em đang tổ chức vũ hội hóa trang ở trường và em đang cần người giúp vì bọn em phải hoàn tất mọi việc trong vòng hơn một tuần mà vẫn còn rất nhiều việc phải làm. - Vivien hơi hắng giọng - Em hy vọng chị có thể giúp em một tay, và bọn em sẽ tặng chị một cặp vé VIP.
- Dĩ nhiên rồi, rất vui lòng! Nhưng tôi không rõ mình có đi chơi được không …
- Trời, sự kiện lớn nhất trong năm của trường em đấy, vé đã bán sạch veo từ tuần lễ đầu tiên!
- Nghe cũng thích nhỉ, nhưng … tôi không biết phải ăn bận ra làm sao, cái đoạn hóa trang ấy. 
- À không, chị chỉ cần mang mặt nạ thôi. Em chắc chắn sẽ tìm được một cái cho chị, khỏi phải mua. Chị thích màu gì?

Tôi hơi phân vân. Con bé có vẻ nhiệt tình đến thế, tôi không nỡ cứ tìm cách thoái thác, mà tôi chẳng biết phải đi đứng ra làm sao vì không có bạn đi cùng. 

- Ai mà “hot” vậy chị? 

Vivien vừa hỏi vừa nháy mắt với tôi, trong khi tôi hơi ngớ ra không hiểu lắm ý nó. Rồi khi dò theo ánh mắt của Vivien, tôi chợt hiểu ra. Con bé đang săm soi tấm ảnh chụp tôi và David trong đêm giao thừa hôm nọ vừa cười tủm tỉm. 

- Một người bạn. - Tôi nói bâng quơ và biết rằng Vivien chẳng hề bị thuyết phục tí nào. 
- Chị sẽ mời anh ta đi chơi với bọn em chứ?
- Chẳng biết nữa … lâu rồi anh ta không gọi …
- Hừ … nếu thế thì đã đến lúc chị phải chủ động gọi người ta rồi đấy. Đàn ông rất thích việc ấy, họ cảm giác cái sự quan trọng của họ là có thật. 
- Giống như Mr. Darcy? - Tôi bật cười, thích thú khi có một nhân vật nam điển hình để lôi ra đối chiếu với cái ý ấy của Vivien. 
- Ôi, thời nào thì bọn chúng cũng như nhau cả thôi chị ạ. Em nghĩ một trong những điều tốt đẹp nhất mà thế kỷ hai mươi mang đến cho loài người là việc giải phóng tình dục cho phụ nữ! 

Nó lại ngắm nghía bức ảnh và cười cười. 

- Trai đẹp thế này đừng bỏ phí chị nhé! Anh ta trông có vẻ rất hay, nhưng chắc không hợp với em. - Nó lại cười to, và nháy mắt. - Ý em là, anh ta sẽ thích mẫu người như chị hơn, nhẹ nhàng kín đáo, chứ không phải lúc nào cũng phang ngang bổ củi như em. Mà nói thật, phụ nữ như chị mới khiến đàn ông tò mò, càng tìm hiểu càng thích, chứ với thể loại ham vui như em thì chúng nó sẽ mau chán lắm, ha ha. Nhưng mặc kệ, em cũng cóc cần vì em đã xác định sẽ không lấy chồng mà chỉ sống độc thân để được tự do theo ý mình mà không vướng bận ai cả. 

Tôi bật cười trước sự thẳng thắn vô tư của Vivien, và nghĩ ít ra trong đám đàn bà nhẹ dạ chúng ta cũng có được một đứa sáng suốt như nó. Rõ là nó thích bad boys đấy, nhưng có vẻ như nó sẽ không yêu đương mơ mộng rồi lại vỡ mộng thất tình như đại đa số đám phụ nữ thường mắc phải. Tôi chẳng bình luận gì, chỉ mỉm cười và giữ kín những ý nghĩ ấy cho riêng mình, như thường lệ. Bắt đầu vào sáng sớm ngày mai, chúng tôi sẽ bắt tay vào việc chuẩn bị cho vũ hội masquerade vốn được hứa hẹn sẽ rất đông vui và náo nhiệt. 

.

Hôm đầu tiên khi tôi đến thì bàn ghế vẫn còn ngổn ngang, màn che còn nằm trong thùng chưa được mở, và tranh ảnh cũng như những món đồ trang trí theo kiểu nhà hát cho canteen và các khu lân cận vẫn còn “nguyên đai nguyên kiện”, tôi thầm lo không hiểu làm thế nào mà trong vòng vài ngày chúng tôi có thể hoàn tất mọi việc cho kịp. Đám con trai hối hả khiêng các món đồ nặng và thang xếp để đám con gái treo màn và trang trí tường. Tôi được phân công “cắt dán nghệ thuật”, là hình những nốt nhạc thật to, các hình mặt nạ được phết đầy kim tuyến đủ màu sặc sỡ, hoặc hình ảnh trăng sao dát bạc … rồi dán chúng lên những tấm màn đen. Thế mà đến cuối ngày, chúng tôi đã giăng màn che phủ toàn bộ những bức tường của các khu vực dành cho dạ tiệc, và ngày hôm sau sẽ có thợ điện đến để gắn đèn chiếu cho những tấm màn đen lóng lánh trăng sao, mặt nạ và những nốt nhạc này. 

Tôi thầm nể phục tác phong làm việc của bọn sinh viên tại đây. Chúng nó làm việc thật khoa học, bài bản, phân nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm phụ trách một công tác, có những nhóm hoàn thành sớm thì lại quay sang giúp đỡ những nhóm chưa làm xong. Thế là chỉ trong vài ngày bọn tôi đã sẵn sàng. 

Đêm tiệc thật hoành tráng ngoài sức tưởng tượng của tôi, đông như kiến cỏ, và tôi mừng vì có vé đặc biệt để được vào khu vực VIP, vốn chủ yếu dành cho những người đã tình nguyện làm việc để chuẩn bị cho đêm nay, cùng với một vài nhân vật VIP thật sự. Tôi vẫn mặc chiếc váy đen đã mặc những khi đi tiệc đêm lần trước, và đeo mặt nạ đen viền những hạt đá đủ màu sáng lóng lánh dưới ánh đèn. Vivien giúp tôi đánh rối tóc rồi búi cao và thả vài lọn xoắn lòa xòa hai bên mặt, và cho tôi mượn cây chì kẻ mắt đen cùng thỏi son đỏ. Đây có lẽ là lần đầu tôi kẻ mắt đen đến thế. 

Gọi là masquerade nhưng thực ra phần ballroom cũng khá nhẹ. Người Mỹ không mặn mà lắm với ballroom mà văn hóa khiêu vũ của họ thiên về disco và hip-hop là chính. Tôi cũng có học ballroom, nhưng chỉ biết những bước cơ bản, và vì đêm nay tôi không có bạn nhảy nên đành đứng đực mặt ra và nhìn ngắm mọi người. Đang đứng lớ ngớ thì có ai đó nắm tay tôi và kéo nhẹ về phòng khiêu vũ. 

- Xin phép được mời em điệu tango nhé?

Tôi hoảng hốt nhìn người lạ trong chiếc mặt nạ nửa mặt kiểu “phantom” trong vở tuồng "The Phantom of the opera" mà rối trí chẳng biết phải làm thế nào. Từ chối lời mời khiêu vũ ở một đêm hội khiêu vũ là một điều khá bất lịch sự, dĩ nhiên cô gái có quyền từ chối, nhưng phải có một lý do thật sự chính đáng. Nhưng cái cách anh ta dạn dĩ nắm tay và kéo tôi đi trong một sự thể đã rồi như thế này cũng khá bất thường. Tôi thoáng thấy Vivien đâu đó và nó đưa tay vẫy, dường như là với cả hai chúng tôi khi ấy …

No comments:

Post a Comment

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...