Monday, March 27, 2017

Giáng Sinh xưa - The girl from Ipa-Nema (14)

Tôi thức giấc trong một mớ âm thanh ồn ào hỗn tạp ngoài hành lang và dưới tiền sảnh. Trời đất ơi, lại gì nữa đây? Tiếng gót giày nện cồm cộp trên nền gạch đá, tiếng bíp bíp của xe chuyên dụng bên dưới đường, tiếng ầm ầm của đồ đạc bị vứt từ trên cao xuống đất … thật khó mà ngủ nướng trong mớ âm thanh kinh khủng như thế này. Nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ sáng! Vậy mà tôi có cảm giác mình chỉ vừa chợp mắt. Tôi ngái ngủ, cố gắng bước ra khỏi giường, rồi ghé mắt nhìn ra cửa sổ và được chứng kiến lần đầu tiên toàn cảnh khu nhà bị cháy đêm qua. Nhìn bề ngoài cũng không có gì ghê gớm, chỉ có những ô cửa sổ bị ám khói đen và dường như chỉ có tầng trên cùng là bị cháy, hai tầng còn lại có vẻ vô can, nhưng có lẽ cũng bị hư hại ít nhiều và hư hại chủ yếu vì nước hơn là vì lửa. Toàn bộ cư dân bên ấy đã phải sơ tán chờ hội đồng xây dựng và kiến trúc thành phố thẩm định độ an toàn xong thì mới có thể vào ở lại được, mà có lẽ sẽ còn lâu lắm, vì người ta phải xây lại tầng bị cháy và kiên cố hóa toàn bộ khu nhà cho an toàn. Sáng nay cư dân được phép trở vào nhà để thu dọn đồ đạc, và tiếng ầm ầm mà tôi nghe thấy là từ những món đồ nội thất bị cháy hoặc hư hại bị quẳng ra từ những ô cửa sổ thẳng xuống chiếc dumpster bằng sắt to đùng bên dưới. Rất may, không có thiệt hại về nhân mạng hay thương tích gì. 

Ngày đầu năm, các cửa hiệu hàng quán đều đóng cửa, tự dưng tôi thèm đến chết chiếc bánh quế nóng của Tina’s cafe cho buổi sáng hôm nay. Buồn chán chẳng biết đi đâu, tôi đành nướng một lát bánh mì rồi phết bơ và mứt lên ăn tạm, rồi hì hụi dọn dẹp nhà và thay ga giường mới. Cầm tấm khăn trải giường thơm thoảng hương chanh vừa giặt hôm trước, tôi điểm lại trong đầu những sự kiện vừa xảy ra trong vòng hai mươi bốn giờ qua. Mọi việc xảy ra nhanh quá, tôi cảm giác như mình vừa trải qua một cuộc phiêu lưu thật dài với đầy đủ hương vị mà tiếc thay, nó lại kết thúc bằng một sự kiện kinh hoàng như tối qua. Tôi nghĩ lan man đến những người sống ở tầng trên cùng bên khu bị cháy, cảm thấy tội cho họ vô cùng. Cư dân ở đây chủ yếu là sinh viên, sống xa gia đình như thế chẳng biết đêm qua chúng nó ngủ nhờ nơi đâu? 

Tôi quyết định đi xuống nhà bố Bear xem họ đã về chưa. Cửa vẫn đóng, nhưng xe của ông bà thì đã quay trở lại khiến tôi mừng rỡ. Nhưng họ lại đi đâu nữa rồi nhỉ? Khu sân trước chẳng mấy chốc đã được dọn sạch gần hết, đường lại được thông, sinh hoạt hàng ngày dần trở lại bình thường. Tôi bước ra đường, nhòm ngó bọn sinh viên đang bận rộn khuân vác đồ đạc ra vào tấp nập, rồi quyết định ngỏ lời giúp đỡ với một con bé đang tự dọn dẹp một mình mà dường như chẳng có ai giúp. 

- Xin lỗi! Tôi có thể giúp em một tay được không? Tôi sống ở khu đối diện bên kia - vừa nói tôi vừa chỉ tay về hướng căn hộ của mình. 
- Nếu thế thì hay quá, tôi đang rất cần người giúp đây ạ. Tôi cần tìm nơi cất tạm những bức họa này và dụng cụ vẽ … Nếu không quá phiền, nhờ bạn giữ tạm giúp cho đến khi tôi ổn định chỗ ở được không?
- Đâu có gì mà phiền! Thế em sống ở tầng mấy? 
- Tôi ở tầng hai. May mà hôm trước tôi dọn dẹp và cất chúng vào bao bọc nhựa cẩn thận nên chúng vẫn còn nguyên vẹn, nếu không thì … - giọng con bé gần như nấc nghẹn. 
- Thật mừng vì chúng vẫn được an toàn - tôi thầm thì. Em vẫn bình an, việc ấy còn quan trọng hơn phải không?
- Đúng rồi … 

Con bé là sinh viên năm hai của Đại học Mỹ thuật, tóc nhuộm đủ màu, mũi xỏ khoen, kẻ mắt đen đậm, mặc quần áo giống kiểu các vũ nữ flamenco và chân đi bốt. Trông nó có vẻ nổi loạn bất cần đời nhưng nói chuyện thì cực kỳ lịch sự lễ phép. Cái tên Vivien Lee của nó khiến tôi liên tưởng đến kiều nữ Vivien Leigh trong vai nàng Scarlett O’Hara bất hủ, và tôi thầm cười trong bụng khi nghĩ đến hai hình ảnh trái ngược nhau cho hai cô gái có cái tên gần trùng nhau như thế. Tôi hì hục vác đồ đạc của nó sang căn hộ của mình, và khi quay lại và leo cầu thang đến lần thứ ba thì tôi bắt đầu cởi bớt khăn choàng cổ cùng chiếc áo khoác mùa đông dày cộp ra mà thay bằng áo khoác mỏng hơn vì người đã bắt đầu nóng lên. Khiếp, dân mỹ thuật sao mà hành trang lỉnh kỉnh thế này không biết. Nào là giá vẽ, giấy cuộn, vải canvas cuộn, hộp màu và bột màu, cọ vẽ, chai lọ … Nghệ thuật sáng tạo đúng là vô giá, người họa sĩ đã bỏ biết bao công sức, tâm tư tình cảm, hoài bão, ước mong … vào trong tác phẩm của mình, mà có mấy ai thông hiểu và đồng cảm với họ? Và đời họa sĩ thường nghèo khó, đó là điều thật cay đắng cho một đời nhọc nhằn sáng tạo và làm đẹp cho đời. 

Thấy hai đứa con gái gầy liêu xiêu mang vác vất vả quá nên anh chàng thợ điện đang làm việc gần đó quyết định bước ra giúp một tay. Đêm trước có hỏa hoạn nên đường dây điện đã bị cúp, hôm nay thợ điện đến để đi dây trở lại cho các doanh nghiệp ở đấy. Còn khu bên tôi, may trời, hoàn toàn vô can và không mất điện. Con bé này chẳng biết căn hộ nó to cỡ nào mà đồ đạc của nó nhiều quá thể, may mà có anh chàng tốt bụng kia giúp đỡ, chẳng mấy chốc chúng tôi cũng đã khuân hết đồ đạc ra đường chờ người ta mang đi. Tôi mời Vivien vào nhà ngồi nghỉ ngơi, hai đứa trò chuyện một hồi và tôi cảm giác rất tâm đầu ý hợp với con bé. Gia đình nó sống không xa trường lắm, cách chừng bốn mươi lăm phút lái xe, nhưng nó quyết định ở đây để tiết kiệm chín mươi phút đi lại mỗi ngày, và cũng để được tự do hơn. Bây giờ nó lại dọn về nhà bố mẹ và đồng thời đi tìm nơi ở mới gần trường. Nhìn bề ngoài của Vivien, thật khó mà đoán nó là một người khá sâu sắc và chín chắn, tôi lại học được bài học chớ trông mặt mà bắt hình dong. Thật mừng vì tôi đã vượt qua được rào cản định kiến khi mới gặp con bé lần đầu mà đã ngỏ lời giúp nó. 

- Cái gì? Chị không phải sinh viên ở đây à? Chị lớn tuổi hơn em à?? 

Con bé tròn xoe mắt khi phát hiện sự thật “động trời” ấy! Làm người châu Á lang thang ở trời Tây cũng có cái thú vị vì chẳng ai đoán được tuổi thật của mình, và họ luôn đoán rằng ta trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Vivien còn bảo tôi trông như nữ sinh trung học, nó cứ nghĩ tôi trẻ hơn nó. 

- Chị làm cách nào mà trẻ lâu thế? Chắc chị tập thể dục và ăn uống lành mạnh phải không?

Tôi phì cười trước câu hỏi thật thà của nó. Chẳng lẽ phải nói toạc ra với nó rằng tôi chẳng có bí quyết gì, chỉ vô tình là người mang gene châu Á thôi?! Rồi tôi mời nó ăn trưa với tôi, vẫn là mì gói muôn năm cho những ngày mùa đông lạnh lẽo lê thê như thế này. Nó cầm đũa rất sành điệu, và trút đầy gói ớt vào tô mì của nó. Rồi con bé vừa ăn vừa xuýt xoa khen lấy khen để món mì của tôi, hỏi tôi “công thức” nấu mì. Tôi chỉ cho thêm vào mì vài con tôm nhí và rau củ thái mỏng, bí quyết chỉ có thế!

Ăn xong được vài phút thì bố mẹ và anh trai Vivien đến giúp con bé dọn đồ mang về nhà. Trước khi đi, con bé nhờ tôi mở giúp những lớp bọc của các bức họa ra cho thoáng khí, nhưng việc ấy không gấp lắm, khi nào tôi có thời gian cũng được. Rồi bố mẹ con bé cảm ơn rối rít khiến tôi phát ngại. Tôi nhìn Vivien tay trong tay với cả bố lẫn mẹ, liếng thoắng nói chuyện với ông bà, rồi ông bố ôm chầm lấy con bé và hôn lên tóc nó khiến mắt tôi cay cay. Chiều đã đến lúc nào không hay, tôi cứ đứng sau tấm rèm cửa sổ ngẩn ngơ nhìn gia đình Vivien khuân vác đồ đạc chất lên xe cho đến khi thùng đồ cuối cùng đã được mang đi. Cơn buồn ngủ và mệt mỏi bỗng ập đến khiến tôi không thể cưỡng lại chiếc giường êm ái và ấm áp đang mời gọi đằng kia. 

Ngày đầu năm của tôi kể ra cũng không quá tệ!

No comments:

Post a Comment

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...