Tuesday, March 21, 2017

Giáng Sinh xưa - Happy New Year! (12)




Le Chat Noir quả thật không hổ danh là địa chỉ quen thuộc của người sành jazz, và là nơi mà một khi đã đặt chân đến thì ta sẽ quyến luyến chẳng muốn rời.  Tôi thì không sành jazz, nhưng chẳng hiểu sao jazz luôn gợi cho tôi cảm giác gần gũi thân quen rất khó diễn tả.  Ngày trước, mỗi khi có dịp ở nhà một mình, tôi thích tắt hết đèn, chỉ đốt một cây nến nhỏ leo lét và thưởng thức jazz trong không gian âm u cô quạnh.  Tôi hay mường tượng đến toàn cảnh phòng trà, nơi có cô ca sĩ da diết thả hồn theo bài hát, bên cạnh một nghệ sĩ dương cầm mắt lim dim và tay thì lướt phím, thi thoảng lại có âm thanh réo rắt của saxophone hòa quyện vào, tổng hợp thành một hợp âm trầm bổng du dương mê hoặc người nghe.  Đêm nay, được tận mắt chứng kiến những điều tôi từng mơ tưởng, ở một cafe jazz chính hiệu, có lúc tôi xúc động gần như thẫn thờ.  

Quán trông rất khác so với tấm ảnh bố Bear cho chúng tôi xem vào ban sáng.  Sau bao nhiêu lần đổi chủ, quán đã thay da đổi thịt gần như hoàn toàn.  Tôi hăm hở khi xem vài bức ảnh trắng đen treo trên tường về lịch sử của quán với hy vọng được thấy bố Bear hay bà Rosalyn để có chuyện về kể cho họ nghe, nhưng hoàn toàn thất vọng khi chẳng thu hoạch được gì.  Những tấm ảnh ấy không xưa như ảnh của bố Bear, có lẽ nó được chụp sau khi bố đã thôi không biểu diễn ở nơi ấy nữa.  Thế là tôi nảy ra một ý nghĩ.  Tôi tìm gặp quản lý quán, kể cho họ nghe về bố Bear và bà Rosalyn, ngỏ ý xem họ có muốn treo ảnh hai người không, và tôi thất vọng vô cùng khi ông ấy không biết hai người này, mà cũng có vẻ chẳng quan tâm lắm.  David nói rằng chúng tôi nên tìm gặp chủ nhân của quán, bà ta có thể sẽ có cái nhìn rất khác với người quản lý, nhưng chúng tôi nên đợi cho đến khi quán bớt đông khách thì việc nói chuyện sẽ thuận tiện hơn. 

.

Cả buổi chiều tôi loay hoay suy nghĩ đến việc chọn trang phục cho tối nay.  Vấn đề là tôi chỉ có mỗi một chiếc váy đẹp và đủ ấm « nhất y nhất quởn » dành cho tiệc đêm, mà tôi đã mặc hôm tiệc Giáng Sinh tuần trước rồi.  Tôi không thể mặc lại cái váy ấy cho tối nay, mà ngoài nó ra thì tôi không biết phải mặc gì khác để vừa đủ ấm vừa thích hợp cho buổi tối.  Mà tôi lại cũng chẳng muốn mình trông có vẻ cố gắng quá, chải chuốt quá, như thể tôi đang hò hẹn chính thức với David vậy.  Loay hoay thế nào thì tôi nghe tiếng gõ cửa, và bà Rosalyn xuất hiện với một cái váy nhung trên tay.  Đó là chiếc váy mà bà cất giữ bao nhiêu năm qua sau lần mặc đầu tiên vào « ngày cưới » của bà.  Thời đó ông bà không có điều kiện làm lễ cưới theo đúng nghi thức ở nhà thờ, nhưng họ đã có một buổi tiệc nhỏ, ấm cúng tại Le Chat Noir với sự chứng kiến của gia đình và bạn bè.  Bà trân quý nó trong suốt mấy chục năm qua, hy vọng một ngày nào đó sẽ được ngắm con gái mình trong chiếc váy đầy kỷ niệm ấy.  Trớ trêu thay, ông bà lại hiếm muộn, bao nhiêu nỗ lực, trông mong đợi chờ qua nhiều năm tháng đều trở thành hoài công vô ích.  Đã vài lần bà muốn mang nó cho từ thiện, cũng đã có người ngỏ ý muốn mua vì nó là hàng « vintage » chính hiệu mà chất lượng thì vẫn còn mới tinh như vừa mang ở hiệu may về, nhưng bà cứ lần lữa không nỡ xa lìa.  

- Nhưng đây là món kỷ vật vô giá của bà, cháu không thể nhận được! - Tôi thoái thác vì phát hoảng khi thấy chiếc váy ấy có vẻ lộng lẫy quá.  

Bà cười buồn.  « Kỷ vật có ý nghĩa gì nữa đâu nếu nó bị giam hãm thêm mươi mười năm nữa cho đến khi ta nhắm mắt xuôi tay?!  Nếu cháu không thích thì thôi, ta không ép, nhưng mà tự dưng sáng nay khi nhắc đến Le Chat Noir, ta lại nhớ đến chiếc váy và chợt nghĩ không biết cháu có thích nó không.  Ta nghĩ cháu mặc sẽ vừa và đẹp!  Thế tối nay cháu định mặc gì đấy? »

Khi tôi cho bà biết tôi sẽ mặc quần jeans và áo len cổ lọ, bà giãy nãy lên. 

- Không, không, cháu không nói đùa chứ!  Đó là nơi sang trọng, ờ thì ở thời của ta nó chưa sang như bây giờ, nhưng nếu ăn mặc như thế đến đấy thì cháu sẽ trở nên lạc lõng lắm đấy.  Khi ấy thì đừng trách là ta không báo trước cho cháu biết!  Với lại – bà mỉm cười – David có vẻ là người rất tinh tế, cậu ta sẽ mặc đẹp còn cháu thì casual như thế … ta thấy không ổn!

Khi tôi cố giải thích cho bà biết rằng chúng tôi không phải đang hẹn hò, và rằng một lời mời bâng quơ trong một lần tình cờ gặp gỡ như thế, theo tôi chưa có gì nghiêm trọng, và do đó tôi chẳng muốn ăn diện quá đáng cho đêm nay và có lẽ David cũng thế thì bà tiếp tục lên lớp tôi. 

- Đối tượng khách của Le Chat Noir là những người thanh lịch, cậu ta mời cháu đến đó tức là cậu ta cũng có gu thẩm mỹ cao.  Đó cũng là một nơi khá đặc biệt, người ta thường có kế hoạch đi đến đấy chứ không phải chỉ vô tình nghĩ đến việc ấy, nhất là vào dịp cuối năm như thế này.  Với lại thứ hai, đàn ông làm gì cũng có lý do, nhất là khi họ phải mất công mất của vì đàn bà, cháu không được ngây thơ khi nghĩ cậu ta chẳng có dụng ý gì khi mời cháu đi chơi tối nay nhé.  Dĩ nhiên, ta không nghĩ xấu cho cậu ta, ý ta là …nếu không thích cháu, không có tình ý gì với cháu thì cậu ta sẽ chẳng mất công với cháu.  Ý ta là thế. 
- Nhưng anh ta ở cùng hoàn cảnh như cháu, sống xa nhà, không bạn bè, nên mới … 
- Thế là cháu tin cậu ta liền à?! - bà vội vã cắt ngang lời tôi - Đừng hiểu lầm, ta rất thích cậu ấy, nhưng ý ta là … biết nói thế nào nhỉ … một khi đã nhận lời đi chơi với đàn ông tức là cháu đã bật đèn xanh cho cậu ta, và rồi cháu sẽ liên tục bị tấn công cho đến khi cháu gục ngã và một ngày đẹp trời nào đó, cháu sẽ thức giấc với chiếc nhẫn đính hôn trên tay mà vẫn chưa hoàn hồn!

Bà nói liền một hơi, còn tôi thì ngớ người ra vì nhận thấy bà không phải là không có lý.  Trời đất!  Nghe bà nói đến từ « đính hôn » mà tôi hoảng.  Thời đại này, nam nữ đi chơi với nhau một vài lần vẫn chưa đủ nói lên điều gì đặc biệt cả, nhưng bà là người của thế hệ khác … khác nhiều, đẹp hơn nhiều so với thế hệ của tôi bây giờ.  Biết rằng có giải thích với bà thì cũng hoài công vô ích, tôi quyết định chẳng nói gì thêm, chỉ cảm ơn bà đã thật lòng nhắn nhủ những lời tâm huyết với tôi.

- Thôi ta phải về, cháu cũng phải nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị cho buổi tối nay phải không.  Ta để lại chiếc váy nhé, cháu cứ mặc thử, nếu cháu thích, nó là của cháu!

Tôi lí nhí cảm ơn bà rồi quay lại nhìn chiếc váy một hồi lâu, tâm trạng hơi xáo trộn vì những lời tôi vừa nghe.  Thực sự, tôi không rõ mình muốn gì nữa.  Chiếc váy nhung màu xanh thủy quân sẫm màu, cổ thuyền, tay dài, ôm sát thân trên, chân váy hơi mở ra khi chạy dài xuống gót chân, và nhấn eo bằng dải ruy băng màu kem bản rộng chừng bốn centimet, cột thắt bên hông và kéo dài đến tận chân váy.  Đơn giản nhưng cũng thanh lịch, quý phái vô cùng.  Suy nghĩ lan man một hồi thì tôi cũng hơi hoảng khi nghĩ đến việc nếu David sẽ ăn mặc giản dị trong khi tôi lại tướng vào người chiếc váy kiểu dạ hội này thì trông sẽ chẳng giống ai.  Mà tôi lại càng chẳng muốn có tình huống ngược lại!  

Tôi trang điểm thật nhạt, tóc búi cao và xoắn hai bên kiểu Pháp giống Jacqueline, và không đeo đồ trang sức.  Suy đi nghĩ lại, tôi vẫn nhất quyết đeo đuổi chí hướng « không cố gắng quá sức », mặc cho Rosalyn phản đối kịch liệt, nhất là màu son môi hồng nhạt tự nhiên của tôi vì theo bà, son nhạt chỉ đẹp trên làn da nâu sậm như bà chứ da trắng như tôi nên chọn màu sẫm và tươi hơn.  Cuối cùng, tôi đã chọn son màu san hô để làm bà vui lòng.  

David đến sớm gần mười lăm phút.  Và đúng như bà Rosalyn dự đoán, trông anh như vừa bước ra từ một tạp chí thời trang với tiêu điểm Ralph Lauren: quần Âu màu xám lông chuột với đường cắt rất vừa vặn và khéo, sơ mi trắng bên trong áo len màu xanh sẫm, và khoác ngoài cùng là chiếc áo khoác bằng dạ đen với khăn choàng cổ màu xám nhạt quàng sau gáy và thả dài xuống hai bên chứ không quấn cổ.  Và giày da đen chì.  Nếu anh mà đội mũ dạ đen nữa thì tôi đồ rằng tối nay thể nào cũng có người đến mời anh làm người mẫu cho hãng thời trang của họ hoặc sẽ mời anh gia nhập Hollywood cũng không chừng!

.

Chúng tôi là « cặp đôi » duy nhất không hôn nhau sau khi mọi người vừa xong màn đếm ngược cho đến thời khắc giao thừa và champagne đã nổ lốp bốp khắp nơi.  Cảnh tượng này tôi chỉ được xem trên phim ảnh, lúc này đứng ngay giữa lòng của nó, lòng tôi bồi hồi xao xuyến, trong tâm tư bất chợt vang lên bài hát Happy New Year quen thuộc và bất hủ của ABBA mà tôi từng thường nghe với chúng bạn.  Thời trung học, tôi có cậu bạn thân chơi trống cho ban văn nghệ của lớp, sau này lên đại học cũng chơi trống cho trường đại học.  Năm ấy tôi sang chơi khi ban nhạc của cậu ấy đang tập tành cho kỳ thi hát tiếng Anh trong trường, gặp phải hôm « ca sĩ » bận rộn không đến tập được, cậu ấy nhờ tôi hát giúp để ban nhạc tập với nhau.  Tôi nhận lời, cả bọn tập dượt rất vui vẻ, cuối cùng bọn chúng mưu mô đưa tôi làm ca sĩ chính cho kỳ thi chính thức luôn, và thật bất ngờ, tiết mục tốp ca Happy New Year năm ấy của bọn tôi đoạt giải nhất toàn trường.  May mà không ai phát hiện tôi hát «chui», vì tôi không phải là sinh viên trong trường!  Ngoài ra, chiến thắng ấy cũng chẳng có gì vẻ vang cho lắm, vì cả trường chỉ có lèo tèo vài tiết mục tốp ca, còn lại chủ yếu là đơn ca hoặc song ca mà thôi.  

David nâng ly champagne về phía tôi, mỉm cười với tôi rồi nói khẽ « Chúc mừng năm mới !», tôi cũng đáp lại « Chúc mừng năm mới!», cố xua đi sự khó xử và bối rối giữa hai chúng tôi trong thời khắc giao thừa vừa qua.  Rồi mọi người kéo nhau túa ra đường để xem pháo hoa, một số người chạy về hướng cầu cảng để xem cho rõ.  David hỏi tôi có thích ra ấy xem pháo hoa hay không, và tôi gật đầu ngay!  Anh luôn hào hoa phong nhã và đúng mực như trong suy nghĩ của tôi.  Chúng tôi đi ăn tối ở một nhà hàng Pháp gần đấy trước khi sang Le Chat Noir nghe nhạc.  Anh kéo ghế cho tôi ngồi và cả khi tôi đứng lên, giúp tôi mặc áo khoác trước khi bước ra ngoài.  Tôi chợt nhận ra, anh luôn hỏi ý tôi muốn gì cho tất cả mọi việc, thậm chí những việc linh tinh như nhiệt độ trong xe có thoải mái không, có quá nóng / quá lạnh không.  Anh tinh tế chọn chỗ ngồi khuất và xa cửa ra vào để tôi không bị lạnh khi có người mở cửa.  Đời tôi chưa bao giờ được đối xử như một bà hoàng như thế. 

Một cô gái tươi cười bước về phía chúng tôi, và David dường như nhận ra người quen, anh nhanh chóng giới thiệu tôi với cô gái ấy.  Tên cô ta là Linda, và họ là bạn của nhau từ thời thơ ấu.  Bố mẹ David và bố mẹ Linda là bạn thân và cũng là hàng xóm của nhau, nhưng khi David được tám tuổi thì gia đình Linda chuyển sang Cali và liên lạc giữa hai gia đình cũng thưa thớt dần.  Linda là một cô gái dễ thương, cô ta có vẻ khá thân thiện và cởi mở, nên tôi cũng cảm thấy thoải mái. 

- Để tôi chụp hình hai người nhé! 

Rồi Linda lôi trong túi xách ra chiếc máy ảnh Polaroid, nhìn chúng tôi và sẵn sàng bấm nút. 

- Cô cho phép chứ ? – David lại hỏi tôi, và tôi máy móc gật đầu.  « Dĩ nhiên rồi!»

Lại một thoáng khó xử giữa hai chúng tôi khi Linda yêu cầu chúng tôi đứng sát vào nhau hơn.

- Hai người trông căng thẳng quá, để tôi chụp lại! – Linda nói khi cô ta xem xét tấm ảnh vừa được in ra và tỏ vẻ không hài lòng. 
- Đây, tấm thứ hai này trông hay hơn nhiều! 

Quả thật hai tấm ảnh khác nhau một trời một vực.  Cả hai trông hơi gượng gạo trong tấm đầu tiên và trong tấm ảnh thứ hai thì chúng tôi trông như một cặp rất hạnh phúc.  Rồi Linda chào tạm biệt để không phá rối sự « riêng tư » của chúng tôi, cô kiễng chân lên hôn nhẹ vào một bên má của David khiến anh trông có vẻ hơi mất tự nhiên trong một vài giây.  Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh lúng túng và hơi mất tự tin kể từ khi tôi biết anh.  Tôi quyết định giữ tấm ảnh gượng gạo và cho David giữ tấm đẹp hơn kia, khiến anh có vẻ hơi ngạc nhiên.  Bản thân tôi rất không ăn ảnh, nên tôi thà để anh giữ tấm ảnh đẹp hơn kia của tôi, nhưng dĩ nhiên tôi không cho anh biết sự thật đằng sau quyết định ấy!  

3 comments:

  1. Mày có thấy David giống anh Philippe Day không? Hôm nọ tao xem TV show "Miss Fischer", thấy anh ta rất giống một người ... té ra là David nhà mình!

    ReplyDelete
  2. Tao thấy tấm này rất giống, đây nè!
    https://www.google.com/search?q=philippe+day+actor&rlz=1C1EJFA_enUS695US695&tbm=isch&imgil=iBQe2K1OsS-LrM%253A%253B3KFRn_drZUEeFM%253Bhttps%25253A%25252F%25252Fwww.pinterest.com%25252Fpin%25252F412994228305536131%25252F&source=iu&pf=m&fir=iBQe2K1OsS-LrM%253A%252C3KFRn_drZUEeFM%252C_&usg=__3QM_x1a8HTiKY3h5_9wjoii-qlI%3D&biw=1517&bih=735&ved=0ahUKEwjawbKF-vLSAhXM7iYKHZDNANoQyjcIRA&ei=kxDXWJqsFszdmwGQm4PQDQ#imgdii=D4Ep4VcYFQllcM:&imgrc=iBQe2K1OsS-LrM:

    ReplyDelete
  3. Trời ơi, quả là người giống người ...

    ReplyDelete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...