Friday, March 24, 2017

Giáng Sinh xưa - No more champagne … (13)


David không uống rượu, đó là điều tôi nhận biết về anh sau đêm ấy. Cầm ly champagne trong tay nhưng anh chỉ nhấp môi chứ không uống, và ở nhà hàng anh cũng không gọi rượu. Trên đường về nhà, tôi hỏi anh về điều đó, thì anh bảo rằng vì lái xe nên anh không được phép uống rượu, đêm giao thừa là đêm mà cảnh sát đi tuần tra rầm rộ ngoài đường vì đó là đêm người ta tiệc tùng bù khú nhiều nhất trong năm. Ngoài ra thì bình thường bản thân anh cũng gần như không uống rượu. 

- Công việc khiến tôi không được uống rượu, lâu ngày thành thói quen, tôi cũng chẳng thiết tha với rượu bia nữa. Thi thoảng đi bar với mấy cậu bạn thì tôi cũng chỉ uống một chai bia rồi thôi. 
- Việc gì mà gắt gao thế, nếu anh không phiền về câu hỏi của tôi?
- Tôi làm tư vấn cho một công ty sản xuất thiết bị an ninh - David hơi mỉm cười - khi say xỉn thì an ninh khó được bảo đảm, phải không? 
- Nhưng đó là trong phạm trù công việc. Còn trong đời tư, anh cũng phải có được tự do chứ nhỉ? - Tôi thắc mắc. 
- Đúng là như thế, nhưng công việc đôi khi cũng bất chợt khó đoán lắm. Và khi nghỉ phép thì chúng tôi vẫn không được tắt điện thoại liên lạc, vì khi cần thì họ vẫn có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào. Đó là lý do tại sao chúng tôi được khuyến cáo không nên uống rượu bất cứ khi nào có thể. 
- “Họ” là ai mà quyền uy đến thế? Tôi tưởng ở phương Tây, quyền riêng tư được tôn trọng triệt để chứ!
- Nói hay đấy - David lại mỉm cười - nhưng ở đâu cũng có một vài ngoại lệ. Luật chơi là như thế, một khi đã chấp nhận thì mình phải thi hành triệt để!
- Thế anh có bao giờ cảm thấy gò bó vì “luật chơi” này không?

Một thoáng im lặng. 

- Có và không. Tôi thích sự kỷ cương ngăn nắp, đó là đức tính cần thiết và quan trọng. Là tôi nghĩ như thế thôi. Đôi khi, ta cũng nên thả lỏng một chút, nhỉ? 

David quay sang liếc nhìn tôi khi dừng đèn đỏ. 

- Thế, anh nghĩ sao khi thấy tôi cầm ly rượu trên tay? - Tôi hỏi thăm dò. 
- Không nghĩ gì cả! - Anh lại quay sang liếc nhanh tôi - Thật đấy. Hình như rượu vang cũng tốt cho sức khỏe nếu uống có chừng mực phải không. - Anh lại mỉm cười - Mà trông cô không có vẻ thuộc tuýp người bù khú tiệc tùng, nếu tôi đoán không lầm. 
- Không, anh lầm to rồi! Tôi hư lắm, say xỉn suốt đấy! - Tôi trêu anh. 
- Nếu thế thì đây sẽ là lần đầu tôi nhìn lầm người! - Anh cười, thật hiền. 

.

Về gần đến nhà cũng đã hơn một giờ sáng, nhưng sao con đường nhỏ ngày thường vốn vắng vẻ và yên tĩnh lại ồn ào náo nhiệt đến thế này. Rồi chúng tôi thấy vài chiếc xe cảnh sát bật đèn sáng đến nhức mắt ngay trước mặt, dường như đường bị chặn rồi. Quái, việc gì thế này? Hay là đêm giao thừa nên người ta xuống đường đông đúc?

David đậu xe ở con đường kế cận vốn còn thông xe, rồi mở cửa xe cho tôi. Chỉ còn cách một ngã tư nữa là tôi đã có thể về nhà, đường lại bị ngăn thế này nên chúng tôi quyết định đi bộ. Nét mặt của David có gì đó không được thoải mái, anh luôn đảo mắt nhìn chung quanh đầy cảnh giác, anh bước đi hơi nhanh hơn bình thường khiến tôi phải đi gần như chạy mới đuổi kịp anh. Tôi cũng cảm nhận không khí ngột ngạt trên đường, có cái gì đó không ổn đang diễn ra đâu đây. Đang đi thì tôi có cảm giác sau lưng mình có gì đó chạm vào, rồi nửa thân trên của tôi gần như bị nhấc bổng lên. Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhưng David vừa cứu tôi khỏi ngã vào một vũng nước nhơm nhớp dưới chân mà tôi không thấy. 

- Không uống rượu quả thật là một điều rất tốt phải không? Anh phản xạ nhanh như vệ sĩ chuyên nghiệp vậy! - Tôi cố bông đùa khi vừa hoàn hồn. 
- Đoán như thần! Cô ổn chứ? - David hỏi khi nghe giọng nói hơi run run của tôi.

Một cảnh tượng khủng khiếp của khu nhà tôi ở dần hiện ra khiến tôi không thể tin vào mắt mình. Đường sá ướt nhẹp đầy bùn, rác rến khắp nơi và mùi cháy khét vẫn còn nồng nặc vương vẩn trong không khí. Sân trước thì lố nhố kẻ đứng người ngồi chật như nêm, nét mặt hoảng loạn, một số người còn đang mặc đồ ngủ và choàng chăn khắp người, chân vẫn còn đi dép lông trong nhà. Khu chung cư tôi ở được xây như chữ U, hai bên là hai tòa nhà chung cư còn dãy nhà nối ngang là những doanh nghiệp nhỏ như dịch vụ photocopy và in ấn, dịch vụ vi tính, một cửa hàng văn phòng phẩm, một hiệu thức ăn nhanh, và một hiệu sách mini. Trong tích tắc, tim tôi thót lại. Tôi nhìn David, lắp bắp, “Ồ không, bố Bear, và bà Rosalyn, họ …” David đảo mắt nhìn nhanh qua khu nhà của tôi và nét mặt anh giãn ra. 

- Họ an toàn rồi, em yên tâm. 

Anh chậm rãi chạm tay lên vai tôi, xiết nhẹ, mắt anh nhìn tôi thật dịu dàng. Lúc này đây, một cảm giác bình an lẻn nhẹ vào người và tôi biết mình không phải lo lắng về bất cứ việc gì trên đời nữa. May mắn thay, lửa chỉ bén bên khu bên kia, chưa kịp lan sang các cửa hàng mini này và do đó, khu nhà bên tôi cũng vẫn còn an toàn. Mọi người bắt đầu lục tục kéo nhau trở vào nhà bên khu tôi. Ở đường bên kia nơi David đậu xe bắt đầu loáng thoáng có vài chiếc taxi vừa trờ tới, có lẽ sẽ đưa những người bị mất nhà trong đêm nay đi đâu đó để ngủ tạm qua đêm. Chúng tôi đợi đến khi đám đông giãn bớt mới đi vào, và việc đầu tiên tôi có thể nghĩ đến là vội vã gõ cửa nhà bố Bear. Cửa đóng im ỉm, bên trong nhà tối đen. Tim tôi lại đập mạnh và nhìn David cầu cứu. 

- Họ có đậu xe ở một chỗ nhất định nào không? - Anh hỏi. 
- Hình như họ có một chỗ đậu được dành riêng cho họ trong nhà xe. 

Tôi mừng rỡ, nói như reo vì đã hiểu ý anh. Chúng tôi đi như chạy sang khu nhà xe và trước mắt tôi, chiếc xe màu ô liu quen thuộc của bố Bear không có ở đấy. Họ đã đi đâu chơi và có lẽ sẽ ngủ lại ở đấy tối nay, chúng tôi đặt giả thuyết như vậy và thầm cầu mong đó là sự thật.  

- Cám ơn anh nhé, David. Về mọi việc. 
- Không có chi. Lâu rồi tôi mới được vui như thế, tôi cũng phải cám ơn em nữa!

.

Đêm ấy tôi trăn trở liên tục mà không tài nào ngủ được, mặc dù tôi mệt bã người ra sau những biến cố trước đó. Nếu không có David bên cạnh trong đêm nay thì mọi việc sẽ ra sao nhỉ? Tôi sẽ phải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tẩu tán phòng khi đám cháy không được dập tắt kịp thời, nếu may mà tôi không đang say ngủ. Ông bà Bear cũng không có ở đây để hỗ trợ tinh thần cho tôi, và rồi tôi sẽ đi đâu tá túc trong đêm nay nếu căn hộ bị cháy? Thật là một ý nghĩ đáng sợ. Tôi điểm qua trong đầu những người tôi có thể nhờ cậy. Kim sẽ là người tôi gọi đầu tiên, có lẽ thế. Rồi ai nữa? Jacqueline thì đang ở Pháp chưa về, chỉ còn ông Reynolds. Nhưng ông ta là đàn ông góa vợ, sống độc thân, có lẽ tôi sẽ không thể sang đấy được. Jacqueline không có ở nhà, chắc chắn B sẽ sẵn lòng giúp tôi? Không, không được, sẽ rất bất tiện cho cả hai chúng tôi. Hoặc, nếu tôi đi chơi về và phát hiện căn hộ mình đã bị cháy thì sao? Có lẽ tôi phải tá túc ở nhà David thôi, và tôi cảm giác mình đang đỏ mặt trong đêm khi nghĩ đến điều ấy. Anh ta nghiêm túc, đạo mạo như thế, lúc nào cũng hành xử đúng mực với phụ nữ, à, ít ra là với tôi, thì tôi có thể yên tâm với sự giúp đỡ của anh. Rồi tôi bực bội với chính mình vì những ý nghĩ lung tung vô căn cứ ấy. Tôi đã an toàn, căn hộ của tôi vẫn an toàn, tôi đang nằm trên giường của mình, dưới lớp chăn ấm mềm mại, tôi vẫn may mắn có một số người sẽ sẵn lòng giúp tôi trong hoạn nạn, nếu như việc ấy có thể xảy ra. Rồi tôi điểm lại những sự việc đã xảy ra trong ngày, hầu như cả ngày nay tôi đã ở bên cạnh David! Anh có vẻ là người am hiểu nhiều lĩnh vực, nhưng rất khiêm tốn, ít bao giờ nói về mình. Đó là một điều khiến tôi cứ băn khoăn về David … có phải do đó là cá tính của anh, hay anh có lý do nào đó không muốn tiết lộ nhiều chi tiết cá nhân cho người khác biết? 

No comments:

Post a Comment

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...