Friday, July 27, 2018

Giáng Sinh xưa - The Blue Angel (46A)

Hàng năm, vào dịp cuối xuân hoặc đầu hạ, học viện hải quân Mỹ có truyền thống tổ chức một sự kiện khiêu vũ để các sinh viên năm cuối giao lưu với học viên và sĩ quan hải quân các nước trước ngày tốt nghiệp. Đây cũng là sự kiện mang tính giáo dục không chỉ cho sinh viên học viện mà còn cho cả các giảng sư và những nhân viên đang làm việc tại đây về những nền văn hóa quốc tế thông qua giao lưu với những sĩ quan trong ngành từ các nước. Justin sắp tốt nghiệp, và vì đây là sự kiện trọng đại đánh dấu một cột mốc quan trọng trước khi chính thức mang hàm sĩ quan nên cậu ấy rất nôn nao, hào hứng. Gặp nhau trong những ngày này, cậu luôn hăm hở nói về những màn biểu diễn đặc biệt của các sinh viên quốc tế, về những con người thú vị cậu sẽ có dịp gặp gỡ tiếp xúc và có lẽ, sẽ có cơ hội làm việc cùng vì hải quân các nước thường có sự liên quan mật thiết với nhau, nhất là về hợp tác cứu hộ trên biển hoặc lúc thực hiện các sứ mạng nhân đạo tại những vùng lãnh thổ đang có nội chiến, giao tranh quyền lực trên thế giới. 

Ban đầu tôi cũng rất thích khi sẽ được tham gia sự kiện thú vị này, nhưng khi nghĩ đến việc sẽ gặp một lúc rất nhiều người lạ từ những nền văn hóa khác nhau, tự dưng tôi hơi lo ngại vì biết bản thân mình rất dễ ngột ngạt với ảnh hưởng từ hội chứng đám đông. Justin mỉm cười thông cảm khi nghe quan ngại của tôi, bảo rằng tôi chẳng phải giao lưu gì với ai nếu không thích, và chỉ cần ngồi ở hàng ghế khán giả và xem những tiết mục biểu diễn thôi cũng được. Nhưng như thế thì chán chết, tôi thầm nghĩ. Vả lại, sợ quái gì chứ, tôi đã có “vệ sĩ riêng” đi cùng cơ mà. Khi nào ngột ngạt không thoải mái, cứ ôm lấy cánh tay rắn rỏi ấy và nhìn vào đôi mắt biết nói kia là tôi biết mình đã an toàn trong vành đai che chở bảo bọc ấy rồi.

Dạ hội khiêu vũ quốc tế được tổ chức bàn bản đến không ngờ. Khi nghĩ đến những sự kiện của “trường học”, tôi ít mong chờ yếu tố chuyên nghiệp tương đương với những sự kiện thương mại vì lợi nhuận khác như nhà hát hay những đêm nhạc hoành tráng ngoài trời của những ban nhạc chuyên nghiệp và nổi tiếng. Tất cả, từ khâu phát hành vé cho đến điều hành giao thông xung quanh khu vực diễn ra đêm hội, từ cách phân luồng khách tham dự ở lối vào cho đến việc bố trí những khu vực riêng biệt cho từng tiết mục biểu diễn, và tất nhiên, phải kể đến những màn biểu diễn rất công phu và điêu luyện cho thấy những sinh viên này đã nghiêm túc tập dượt kỳ công đến mức nào cho đêm hội chính thức. 

Hôm nay tôi thích thú nhìn B và Justin mặc quân phục đen phẳng phiu với bow tie, tóc lại cắt cao gọn gàng và mày râu nhẵn nhụi trở lại, trông nghiêm nghị và lịch lãm, thật khác hoàn toàn với hình ảnh hai chàng lãng tử tóc tai lòa xòa ôm đàn guitar hát tình ca của đêm nhạc jazz hôm nọ. Còn tôi và Vivien, không hẹn mà gặp, đều diện váy hồng, tôi hồng tro và Vivien hồng tía. Từ dạo quen Justin, Vivien bỗng trở nên dịu dàng nữ tính hẳn ra, không còn ăn mặc hở hang và đeo khuyên mày khuyên mũi đầy mặt, tóc tai cũng chẳng còn nhuộm lung tung mà đã để màu tự nhiên, trang điểm cũng nhẹ nhàng thanh thoát chứ không quá ấn tượng như trước nữa. Mà như thế thì tôi cảm giác hợp với Vivien hơn, và về sau này, tôi biết mình đã nghĩ đúng về con bé khi nó bảo tôi rằng nó đã thay đổi và bị ảnh hưởng từ khi vào học viện mỹ thuật, chơi với hội bạn toàn những đứa dị hợm nên nó cũng “thay da đổi thịt” lúc nào không hay.

.

Chương trình bắt đầu lúc bảy giờ và kết thúc vào nửa đêm nhưng bọn tôi hẹn nhau từ năm giờ chiều để đi ăn tối trước sự kiện. Chiều thứ Bảy đông nườm nượp khách bộ hành, đây là lần đầu tôi đi chơi với B khi anh mặc quân phục, lại là dạng formal nhất thế nên cũng thu hút sự chú ý của mọi người nhiều nhất. Nhưng B và Justin không phải là những “người đàn ông quân phục” duy nhất đi dạo phố chiều nay. Thành phố thủ phủ thuyền buồm bé xinh bỗng trở nên chật chội khi có hơn cả ngàn sinh viên và sĩ quan hải quân cùng tụ hội và tham gia sự kiện giao lưu quốc tế này. Nhìn những người đàn ông mặc quân phục chỉnh chu lấp đầy những con đường lát đá gồ ghề cổ xưa với những cửa hiệu bé xinh đầy màu sắc dọc theo bến cảng và những trục lộ chính, tự dưng tôi chợt liên tưởng đến phim Casablanca mà cả nhóm đã xem ngoài trời hôm nọ, cảm giác như mình đang bước ngược vào lịch sử và đang hòa mình trong một không khí khẩn trương của những ngày vừa bùng nổ chiến tranh thế giới thứ hai ở tận trời Âu năm ấy. Nghĩ đến đó, bất giác tôi nắm chặt lấy tay B, nghĩ đến việc một ngày nào đó có thể anh sẽ phải đi sang những vùng đất nguy hiểm vì chiến tranh khiến tim tôi se thắt. Anh cũng nắm chặt tay tôi, nhìn một lúc vào mắt tôi và nói nhỏ. 

“Em đang nghĩ đến chiến tranh phải không?”

Tôi giật mình, suýt nữa thì trượt gót giày vào khe hở giữa những viên đá lót đường trơn láng. Ngước mắt lên nhìn anh, tôi thấy đôi mắt biết nói ấy như đang chia sẻ những quan ngại bất chợt của tôi thật đúng lúc. 

“Hải quân là binh chủng an toàn nhất, em yên tâm.” Anh mỉm cười và khẽ hôn vào tay tôi. “Và anh cũng không thích chiến tranh, công việc của anh chỉ liên quan đến những mục đích hòa bình thôi, cho nên em không phải lo lắng gì cho anh cả, nhé!”

Tôi tự cười mình. Đã biết thế từ lúc mới quen anh, nhưng sự gắn bó giữa tôi và B cứ ngày càng khắng khít đến mức đôi khi tôi có cảm giác phổi mình đang thở và tim cũng đập cùng nhịp với anh vậy, đôi tâm hồn như luôn hòa quyện vào nhau với một sự thông hiểu và sẻ chia đồng điệu. Mỗi khi có ánh mắt ấm áp của anh bao phủ, tôi lại thấy bình an, như lúc này.

Đêm nay tôi thích thú được tham quan những tòa nhà bên trong học viện hải quân chứ không chỉ đi bên ngoài như hai lần trước đấy nữa. Tòa nhà chính nơi diễn ra dạ tiệc cao và đồ sộ với nhiều cột cao ở sảnh chính được chạm khắc tinh vi giống kiến trúc La Mã, trần nhà mắc đầy những bộ đèn chùm đồ sộ bằng pha lê sáng lóng lánh, và đủ các loại cờ hải quân Mỹ treo dọc lối đi vào khu trung tâm dạ tiệc. Khu trung tâm nơi diễn ra những màn biểu diễn của sinh viên các nước thì giăng đầy cờ quốc tế. Lác đác đó đây, tôi thấy có một số sĩ quan gốc Á mà trông có vẻ là người Nhật hoặc Đại Hàn, và khi gặp tôi, họ luôn gập người chào rất trịnh trọng, một người còn nói tiếng Nhật với tôi nữa khiến tôi phải bối rối giải thích nọ kia trong khi B thì mỉm cười, thích thú với việc ấy vì đây không phải là lần đầu tiên tôi bị lầm là người Nhật. 

B có vẻ xúc động khi bước vào đây. Anh đã từng gắn bó với nơi này trong bốn năm, học được rất nhiều, từ kiến thức sách vở cho đến kinh nghiệm thực tế, từ tinh thần đồng đội cho đến những hoài bão cá nhân luôn được trui rèn và khuyến khích không ngưng nghỉ. Lần tham gia đêm hội giao lưu quốc tế lần cuối trước ngày tốt nghiệp cũng là lúc anh biết mình đã sắp bước sang một trang mới của cuộc sống, khi mà một sĩ quan tương lai sẽ phải tự quyết định rất nhiều việc quan trọng, không chỉ cho bản thân mà còn ảnh hưởng đến rất nhiều người khác. 

Đi ngang một tấm bảng đồng gắn trên tường, anh dừng lại và chỉ cho tôi. 

“Đây là bảng khắc ghi sứ mệnh của học viện, và bên kia là lời tuyên thệ của bất cứ sinh viên nào một khi đã trở thành một thành viên chính thức của gần bốn ngàn sinh viên đang sinh sống và học tập tại đây.”

Tôi đọc bảng ghi sứ mệnh của học viện hải quân, và thật ấn tượng vì tiêu chí đầu tiên trong việc đào tạo sinh viên tại đây chính là đạo đức, rồi thứ hai là tinh thần và cuối cùng mới là thể chất. Hồi nghe anh kể chuyện bị nắn gân trong mùa hè đầu tiên tại đây, tôi cứ nghĩ đã là môi trường quân đội thì tiêu chuẩn thể chất phải được đặt lên hàng đầu. Đúng rồi, anh có nói đến việc các học viên tại đây hồi mới vào đã bị đè bẹp bất cứ bệnh ngôi sao nào từ trong trứng nước, và đó có lẽ là bài học đạo đức đầu tiên. Sau đó là những giờ luyện tập “tra tấn tinh thần” không thương tiếc, khi mà học viên đúng nghĩa đen là bị nhục mạ, chửi mắng, luôn bị phạt vạ vô cớ mà vẫn phải cắn răng chịu đựng, bởi vì nếu ai chịu không nổi và có thái độ chống đối thì hình phạt lại còn tăng cao hơn nữa. Và cuối cùng là những đợt trui rèn thể chất kinh hoàng. Thế mà mọi việc rồi cũng qua, anh và các bạn vẫn luôn cảm ơn những năm tháng đầy kỷ niệm nơi đây, khi mà những đợt rèn luyện đạo đức, tinh thần và thể chất ấy thật cần thiết cho thực tế cuộc sống và công việc của những nơi anh đã và đang đi qua như thế nào.
.
Chương trình mở màn với nghi thức khai mạc vào đúng bảy giờ, sau đó là những chương trình biểu diễn văn hóa các nước với các tiết mục khá ấn tượng, từ múa kiếm Nhật cho đến flamenco Tây Ban Nha, rồi tiết mục nhảy sạp của các cô gái Philippines mà tôi nhận xét là rất giống với kiểu nhảy sạp ở miền Bắc Việt Nam cho đến những điệu nhảy giống múa bụng của các cô gái Hawaii, tất cả đều hoàn hảo, chỉn chu đến bất ngờ. Các sinh viên Mỹ hôm ấy có nhiều tiết mục nhất, họ biểu diễn ảo thuật, võ thuật, nhào lộn, rồi dàn đồng ca của học viện kết thúc chương trình giao lưu văn hóa lúc tám giờ rưỡi, và dạ tiệc khiêu vũ bắt đầu. 

Ban nhạc sống bắt đầu đêm nhạc, sau đó DJ sẽ độc chiếm toàn bộ chương trình còn lại cho đến nửa đêm, là khi kết thúc chương trình. Bọn sinh viên đã nôn nóng dạ tiệc này từ hơn cả tháng nay, lại phải ngồi chôn chân trong hơn một tiếng đồng hồ vừa qua cho nên khi buổi khiêu vũ vừa bắt đầu là tất cả đều đã túa ra chiếm lĩnh đầy sàn nhảy. Tôi vẫn thủng thẳng chưa muốn đi ra đấy vì nó đông như kiến cỏ, B lại bận nói chuyện với một sĩ quan có tuổi khác, có vẻ là cấp trên của anh, thế nên tôi cứ thong thả đứng một mình và nhìn ngắm mọi người theo thói quen mỗi khi đến những nơi ồn ào đông đúc. Đứng một mình mãi cũng chán, tôi bắt đầu đi lang thang nhìn ngắm kiến trúc của tòa đại sảnh và thích thú với ý nghĩ ai cũng đang vui vẻ hào hứng nhảy nhót bên trong nên sẽ chẳng để ý gì đến mình. Một anh bạn của B có vẻ vừa nhận ra tôi nên bước đến chào rồi hỏi tại sao tôi lang thang ở đấy một mình. Tôi đưa tay chỉ về hướng B đang đứng thay cho lời giải thích, thế là anh bạn ấy cười. “À, ông ấy từng là cấp trên của bọn tôi đấy, vừa về hưu hồi năm ngoái.” Hơi giật mình vì thông tin hơi quen thuộc này, bất giác tôi chợt nhớ ra. Tôi đã nhớ ông tướng về hưu này là ai rồi, tự dưng lòng tôi hơi cuộn lên một cảm giác bất an. Tôi cũng bắt đầu sốt lên khi anh nói chuyện với ông ấy đã khá lâu và xem như câu chuyện của họ sẽ không sớm kết thúc vì trông cả hai đều có vẻ hơi căng thẳng. Lại chuyện gì nữa đây, tôi linh cảm một việc chẳng lành và cảm thấy khó chịu về cảm giác ấy. Một nỗi sợ hãi mơ hồ lại len nhẹ vào người khi trong trí tôi bỗng liên kết cảm giác này với những điều mà chị phụ nữ áo đen kỳ bí kia đã “phán” với tôi vào đêm nhạc jazz nọ.

Đi lang thang xong lại chán, tôi bước về khu vực khiêu vũ, khẽ nhún nhảy một mình theo nhạc và đưa mắt tìm Vivien và Justin trong đám đông kia. Khi nãy hai người đã cố kéo tôi ra đấy nhưng thực sự tôi chẳng có nhã hứng vì tôi muốn chờ B. Cuối cùng anh cũng đã trở về và đứng cạnh tôi, thế là tôi mừng rỡ vội ôm lấy cánh tay anh và khẽ áp má lên ấy. Nhưng tôi cảm giác có điều gì đó không bình thường. B vẫn đứng im, chẳng nói năng gì, cũng chẳng vòng cánh tay kia ôm lấy vai tôi như thường lệ khiến tôi ngờ ngợ, và khi tôi quyết định ngẩng mặt nhìn lên thì ôi thôi, tôi vừa ôm nhầm cánh tay của một người hoàn toàn xa lạ!

“Ôi xin lỗi, tôi … tôi cứ tưởng anh là …” Tôi đỏ mặt ấp úng khi vội vã buông cánh tay anh ta ra.
“Alex.” Người đàn ông lạ mặt kia tiếp lời tôi và cười tươi. 

Tôi đã lấy lại bình tĩnh sau cơn xấu hổ vì ôm nhầm người khi nãy, mỉm cười rồi tự giới thiệu mình và đưa tay cho Alex.  Anh ta bắt tay tôi và miệng lại tủm tỉm cười khiến tôi cảm thấy nhột nhạt. Cả một rừng người thế này, anh đàn ông nào cũng quân phục đen giống nhau, anh ta cũng cao tương đương với B, vóc người cũng giống anh, lại lù lù đứng gần tôi như thế, trong bối cảnh tranh tối tranh sáng thế này mà tôi không nhầm lẫn mới là lạ! 

“Dường như em đang chờ đợi ai đó phải không?” Alex hỏi, mắt vẫn nhìn tôi đầy tò mò thích thú. 
“Vâng …”
“Ai mà may mắn đến thế?” Anh ta lại nheo mắt.
“Anh ấy đang … à đang có việc bận.” Tôi vẫn chưa xua hết được những lăn tăn về cuộc nói chuyện kéo dài của B với ông tướng về hưu kia và bắt đầu sốt ruột. 

Anh ta dường như định nói gì đấy nhưng thôi, việc ấy khiến tôi mỉm cười khi liên tưởng đến một người cũng có thói quen đáng ghét ấy. Lúc này tôi mới nhìn kỹ mặt Alex, trông anh ta hao hao giống một người nổi tiếng nào đó mà tôi chẳng kịp nghĩ ra. Alex trạc tuổi B, xương hàm cũng hơi vuông giống anh, mắt hazel sáng bên dưới vầng trán rộng và miệng cười tỏa sáng cả gương mặt. 

Lúc này Vivien và Justin đã tìm thấy tôi, hai người vừa bước đến và định kéo tôi ra sàn nhảy lần nữa thì nhận ra tôi đang “có khách”, thế là Vivien lại nhanh nhảu mời Alex tham gia cùng cả nhóm. Tôi quyết định không chờ B nữa. Khi nãy trước khi bước ra nói chuyện riêng với ông tướng kia, anh đã dặn tôi cứ ra khiêu vũ với mọi người nếu thích và không phải chờ anh. Kỳ thực, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc khai mạc chương trình, tôi cảm thấy mình đã chồn chân lắm rồi nên vui vẻ bước ra sàn nhảy với Vivien và Justin cùng anh bạn Alex mới quen. Lũ sinh viên vừa nhảy vừa hò hát theo nhạc, đưa tay vẫy theo nhịp đầy phấn khích với DJ khiến tôi cũng bị lôi cuốn vào không khí náo nhiệt của đám đông đang gần như cuồng loạn ấy.

Điệu nhảy tập thể vừa kết thúc, Alex mời tôi khiêu vũ với anh ta cho phần tiếp theo. Tôi ngại ngùng và đưa mắt tìm B thì anh đã đi đâu mất. Tôi hơi lăn tăn, liệu mình có nên “xin phép” B trước khi nhận lời khiêu vũ với anh bạn mới này không nhỉ? Chắc là không, mà có lẽ B cũng chẳng màng vì mục đích anh đưa tôi đi chơi ở nơi này đêm nay chủ yếu là vì tôi đấy thôi. Thế là tôi nhận lời khiêu vũ cùng Alex. 

Nhạc vừa dứt, tôi cũng ngỏ ý muốn nghỉ vì tự dưng tôi cảm thấy e ngại ánh mắt của Alex dành cho tôi trong suốt thời gian chúng tôi khiêu vũ. Hơi ngạc nhiên nhưng anh ta chỉ mỉm cười và vòng cánh tay cho tôi vịn vào và đưa tôi ra khỏi sàn nhảy với một phong thái rất đĩnh đạc. Quái, hai anh này sao có nhiều điểm giống nhau đến thế không biết? B đã quay về nơi tôi đã đợi anh ban nãy, lúc này anh lại phải đứng đấy đợi tôi vì sàn nhảy đông như kiến cỏ, anh sẽ chẳng có cách nào tìm ra tôi trong đám đông này được. B tươi cười khi nhìn thấy tôi rồi nụ cười ấy bỗng phụt tắt bất chợt và nhanh chóng như bóng đèn vừa mất điện. Tôi cảm nhận một sự căng thẳng nào đó giữa ba người chúng tôi mặc dù bối cảnh lúc ấy rất bình thường. Alex hiển nhiên đã đoán biết B là bạn trai của tôi nhưng anh ta chẳng vội vã công nhận điều ấy, và khi tôi giới thiệu hai người với nhau, nhìn cách hai người đàn ông bắt tay khiến tôi không khỏi liên tưởng đến hình ảnh hai võ sĩ quyền Anh đang so găng và chỉ chực chờ thịt nhau trên võ đài mà thôi. Cả hai đều hơi mỉm cười thân thiện lúc bắt tay nhưng sao ánh mắt lại có vẻ như đang tóe lửa thế kia, nhất là B. Tôi thích thú nhìn hai người đàn ông như đang vặn tay nhau cho đến vỡ vụn ra mới thôi, một cái bắt tay dài vô tận và bao trùm một không khí ngột ngạt lạ lùng. 

11 comments:

  1. Khổ thân anh chàng mới xuất hiện ghê, chắc do đi 1 mình không có cô nào hộ tống nên mới lâm phải hoàn cảnh khó xử vậy

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mấy anh này toàn là những kẻ thích phiêu lưu mạo hiểm, tự đưa mình vào những tình huống rắc rối nên cứ để các anh ấy giải quyết với nhau thôi, hoàn cảnh gì đâu em gái ơi ;)

      Delete
  2. Chị Tú đúng là giống người Nhật thật mà ;))
    Cái clip nhảy tập thể dễ thương nhỉ. Mà đúng là "người đẹp vì lụa, lúa tốt vì ... phân", không nhìn rõ mặt anh nào nhưng cứ lấy black suit bow tie là cảm giác anh đó là một bức tranh đẹp rồi =)))
    Tác giả rất có kinh nghiệp kiểm duyệt, toàn ngắt phim đúng hồi gay cấn. Để em đoán nhé, Alex có phải bồ cũ của Santa baby, bị đá vì cô nàng say nắng anh B không chụy loll Nếu đúng thật thì anh A đúng là thánh nhọ lmao

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị lại nhớ hình như các cô tiếp viên Korean Air hay ANA / Japan Airline chưa bao giờ nói tiếng Anh với chị mà toàn nói tiếng Hàn, tiếng Nhật trước :)).
      Mấy anh này đúng là tranh đẹp thật mà, cần gì nhìn rõ mặt lại rắc rối thêm cho chị em =)).
      Vụ anh Alex là ai ý hả, chắc phải có dây mơ rễ má gì nên anh B mới có thái độ như thế ha?!

      Delete
  3. Building này đẹp quá! Settings vậy rồi nam thanh nữ tú dập dìu thì thiệt là thơ mộng. Tưởng tượng hai anh chàng A&B này đang mentally oánh nhau một mà cô nàng cứ đứng dòm qua dòm lại như Bambi :)).

    Piercing & tatooing, personally mình thấy mấy cô nào bụng phẳng như thớt, pierce ngay belly button rồi đeo cái gì nho nhỏ óng ánh là hết ý hoặc xăm một hình xăm nhỏ xíu ở hông là đẹp. Thiên hạ bây giờ có xăm nguyên người màu mè tùm lum ớn quá.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Uh building này đẹp cổ điển, phần vòm cao bên trong nhìn giống The Capitol building. Quang cảnh hôm đó khiến mình liên tưởng đến một đoạn trong phim Cuốn theo chiều gió, lúc miền Nam đang tổ chức vũ hội gây quỹ phục vụ cho quân đội, chuẩn bị nghênh chiến với miền Bắc :). Đúng là hai anh A&B đang mentally oánh nhau trong khi cô nàng giả vờ mắt nai ngơ ngác =)). Mà như thế chưa đủ đâu, đoạn sau còn có châm thêm tí dầu vào lửa nữa mới ác liệt =)).

      Mình hơi thắc mắc tại sao L bàn vụ tatooing & piercing, chắc trong clip có thấy vài hình ảnh ha?

      Delete
    2. Tú mentioned Vivien mang khoen đó mà :)

      Delete
    3. Ahhhh, chi tiết nhỏ nên mình quên mất ;)

      Delete
    4. Vụ xăm mình và đeo khoen thì mình thấy mấy bạn đó gan quá vì mình rất sợ đau he he. Làm mình nhớ có lần xem cái comic cartoon, một cô xăm cái smiley ở bụng lúc còn trẻ, rồi vài chục năm sau cái smiley cười trở thành drooping face vì bụng nhão và xệ xuống, mặt xăm hết cười nổi mà thành mặt buồn =)))

      Delete
  4. Tác giả ngắt đúng đoạn gay cấn quá. Em thích cả cái clip mấy anh hải quân nhảy, quay từ trước nữa thì càng thích hihi

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tác giả hay có tật viết lan man, đến khi giật mình vì entry đã quá dài thì đành phải cắt thôi hà ;). Cái clip ấy hơi ngắn, uổng ha em :)

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...