Mẹ cứ nghĩ mình có thể lưu giữ những ký ức, hình ảnh đẹp
của anh bé trong lòng nên mẹ lười không viết về anh. Anh đã bảy tuổi và học lớp hai, vẫn còn đòi
ba hoặc mẹ mỗi tối phải ôm ấp anh trước giờ đi ngủ (mặc dù đã có bạn gái từ hồi
còn học Kindergarten), đã tự tắm một mình nhưng vẫn còn thích trần truồng nhảy
tưng tưng trên giường bất cứ khi nào anh có dịp thoát y … nên mẹ vẫn cứ ung
dung tự tại, cứ yên tâm rằng anh còn bé lắm.
Hôm kia ngồi xếp lại quần áo đồ đạc của anh, mới thấy quần áo anh chật
đi đã nhiều, cầm những chiếc áo mới mua cho anh, nó đã to gần bằng áo mẹ làm mẹ
giật mình thảng thốt. Mẹ phải ôm ấp anh
nhiều hơn vào mỗi tối, ngồi chơi với anh nhiều hơn như hồi anh còn đi học nhà
trẻ, bởi vì một ngày nào đó anh sẽ chẳng còn cho mẹ ôm anh nữa, chẳng thèm ngồi
chơi với mẹ nữa, thì tội mẹ quá.
Nói chuyện bạn gái của anh một chút. Hai đứa “quen” nhau hồi Kindergarten. Hồi ấy anh tỏa sáng, hot boy trong lớp chứ chẳng
tầm vừa. Cô giáo kể với mình lần nào
chúng nó chia cặp để đọc chung thì luôn có hỗn loạn vì chúng nó luôn tranh
giành với nhau để được cáp chung với anh.
Con gái trong lớp thì già nửa đã ôm mộng được cưới anh. Nhưng anh chỉ để
ý có mỗi con bé G, người bé như cái kẹo, tóc ngắn mái ngang, mũi hơi hếch, mắt
tròn mặt xinh như búp bê. Anh nhỏ to với mẹ “đó là bạn gái con đấy, hai đứa đã
hứa giữ bí mật không cho người khác biết!”. Trời ạ, con tôi yêu sớm thế, cứ tưởng
chỉ có con gái mới yêu sớm còn con trai thì lơ đễnh nghễnh ngãng cho đến lúc mọc
râu mới biết yêu chứ! Đến năm lớp một
năm ngoái, hai đứa bị chia học khác lớp, tình cảm chắc cũng thế mà phai nhạt dần
vì mình chẳng còn nghe ông nhắc đến con bé nữa.
Thi thoảng mình hỏi thì anh rầu rầu bảo rằng dạo này khó gặp nhau lắm
(hi hi) vì lịch học của hai đứa rất khác nhau, giờ học thể dục của anh chỉ bắt
đầu khi giờ thể dục của con bé vừa xong, tréo ngoe thế thì gặp nhau thế quái
nào được, nhưng bù lại, chúng nó có giờ ăn trưa trùng khớp, thế nên còn liếc
nhau được một chút ở canteen! Một thời
gian sau, mình lại hỏi thăm về con bé thì lúc này anh không còn rầu rầu nữa mà
giọng có vẻ giận dữ “nó chẳng còn yêu con nữa!” – “tại sao?”, mình hỏi mà phải
cố nhịn cười – “tại vì nó chẳng buồn chào con mỗi khi chạm mặt nhau ở hành
lang!” – “nhưng con có chào bạn trước không?” – lúc này giọng anh đã lên vài tông
“có chứ, lúc nào mà con chẳng chào nó!!”.
Năm nay hai đứa lại học chung lớp, nhưng mình chẳng thấy ông hào hứng đặc
biệt như hồi xưa nữa, có lẽ “chuyện tình ta tan vỡ thôi từ đây” rồi. Đấy, đàn ông mau quên như thế đấy. Khi mới thất tình thì các anh ấy cứ như người
chết rồi, drama đủ thứ, nhưng ngủ một giấc đến sáng thì mọi chuyện đã lùi vào
quá khứ, chúng nó vẫn sống nhăn răng, sống khỏe chứ chẳng chết như mình vẫn thường
lầm tưởng!
Sau này mình mới biết lý do anh yêu con bé ấy. “Tại vì bạn ấy so cute, bạn ấy là người bé nhất
lớp!” (con tui cũng không được to, thế nên nó rất chiến thuật chọn bạn gái vừa
size với mình, hô hô!).
.
Năm nay anh đã lớn phổng phao, hè này nhìn anh cởi trần
mặc quần bơi vùng vẫy trong hồ, mẹ giật mình.
Xương sườn của anh đã đi đâu mất cả, nhường cho cái bụng hơi đầy đầy và
cánh tay không còn tong teo như xưa mà đã rất rắn chắc, cơ bắp, ngực vai anh
cũng vạm vỡ hẳn ra. Anh rất tình cảm,
luôn thương xót mỗi khi nghe có ai đó bị tai nạn trên báo đài, và luôn hỏi thăm
về họ cho đến nơi đến chốn. Hỏi xong,
anh mà vớ được món đồ chơi nào là xem như sự lo lắng của anh cũng vừa “cuốn
theo chiều gió” luôn. Nói thế thôi, chứ
mẹ biết anh rất nhân hậu. Hồi bé, có lần
khi anh ngồi chơi xích đu, anh đã yêu cầu mẹ bế anh xuống vì anh thấy có cái tổ
kiến ngay bên dưới, anh sợ vô tình giẫm lên cái tổ kiến tội nghiệp ấy. Anh yêu Pokémon, sưu tập Pokémon cards, suốt
ngày cứ hỏi ba mẹ “ba/mẹ có biết Charizard là con Pokémon mạnh nhất không?”, “à
ờ, vậy à, mẹ không biết, giờ thì đã biết!” – “mẹ có biết ‘Yokai’ không? Yokai ẩn
hình, mẹ sẽ không nhìn thấy nó được, nhưng phải có đèn chiếu đặc biệt thì mới
nhìn thấy nó, mẹ có muốn thấy nó không? Thế thì ta phải mua cái Yokai watch!” Được cái, anh rất từ tốn trong việc xin đồ
chơi. Khi ba mẹ nói không là anh “ok”
luôn, mặc dù có vẻ thất vọng nhưng anh không tiếp tục mè nheo. Nói thật, mẹ rất sợ cái cảnh con cái khóc
thét, giẫy giụa ở chốn công cộng vì vòi vĩnh xin xỏ cái gì đó mà bị ba mẹ từ chối. Anh bé của mẹ ngoan như thiên thần, từ bé đã
rất trầm tính, hay yên lặng quan sát chung quanh rồi mới phát biểu chính kiến. Đàn ông như thế mẹ thích!
Năm nay là mùa bóng đá thứ ba của anh kể từ
Kindergarten. Tính anh không hay tranh
giành, mà còn có xu hướng nhường nhịn, cho nên các môn thể thao đối kháng sẽ
không thể là sở trường của anh được. Mà
kệ, anh cứ chạy lông rông trên sân cỏ, lâu lâu lại ngồi xổm xuống hái một lá cỏ
rồi vừa ngắm nghía lá cỏ vừa chạy theo bóng, hồn nhiên vô tư như thế cho mẹ. Mai mốt anh lớn, nếu anh nghiêm túc hơn với
thể thao thì mẹ đầu tư, nếu không thích thì học cái khác. Anh có vẻ có khả năng thẩm âm khá tốt, anh
nghe nhạc là nhớ hết, có thể hát lại rất đúng nhạc, khi nghe nhạc trên radio, anh có thể nói chính xác loại nhạc cụ nào đang chơi, khiến mẹ có lúc rất ngạc nhiên. Mừng quá, anh không bị vướng
vào gene điếc nhạc bên nội! Nhà đã có sẵn
bộ trống cho anh, khi nào dọn sang nhà mới thì anh phải tập tành cho nghiêm túc
đấy nhé.
Mẹ yêu anh nhiều nhiều lắm! ❤❤❤
Em bé dễ thương quá chị ạ, trông nét em rất hiền và hóm hỉnh
ReplyDeleteDN
Cám ơn em, Skye đúng là rât hiền nhưng cũng rất hóm hỉnh. Hôm nào chị nhớ, chị gom lại vài phát biểu hài hước của anh :-)
DeleteVâng sau này anh ý lớn lại có cái để ngồi đọc những lúc nhớ nhà đi học xa hay ngồi chờ tàu, máy bay chẳng hạn ^^
DeleteDN
Em vẫn theo dõi loạt bài viết "Giáng sinh xưa" của chị cũng kiên nhẫn mong chờ đến tập tiếp theo...
ReplyDeleteThế rồi có một bài viết riêng tư về Skye, thấy cậu ấy lớn bổng lên rồi, thời gian trôi nhanh quá. Thời gian làm cậu ấy da dẻ mịn màng, bõ công mẹ chăm sóc cho làn da nhạy cảm hồi nhỏ. Nhìn Skye khỏe mạnh tràn đấy sức sống, thấy việc dị ứng có làm khó Skye và bố mẹ chút thôi, cũng phải chào thua. Cái vết bớt lớn ở chân, giờ bé và mờ đi nhiều. Trông nó như một con bạchu tuộc nhỏ đang bơi ý chị :)
Thê xong rồi em giật mình, nếu một ngày nào đó vì một lý do nào chị chuyển "nhà" blog đi chỗ khác, thì không hẳn đễ dàng em tìm lại được chị mà. Có cách nào khác để có gì chúng ta vẫn tìm thấy nhau chị nhỉ ? (Chị có thể tìm em rất dễ dàng qua tên của em chị nhé (ví dụ linkedin))...
Em làm chị cảm động quá, em nhớ cả chi tiết vết bớt đỏ to đùng ở đầu gối và vụ da dẻ, dị ứng của anh ấy nữa. Bây giờ Skye lớn, đã biết chọn đồ ăn không có những chất gây dị ứng và biết giải thích cho người lớn nếu có phản ứng dị ứng, nên chị cũng đỡ lo. Nói vậy thôi, chứ mỗi khi thấy số đt của trường gọi là tim chị lại loạn một nhịp!
DeleteCám ơn em đã có nhã ý muốn giữ liên lạc, chị sẽ vẫn ở "nhà" blog này chẳng chuyển đi đâu cả :-). Nếu có thì chị sẽ thông báo lên đây để bạn blog nào muốn giữ liên lạc thì còn biết đường. Chị ko xài linkedin em ạ, và nick FB của chị là Tu Nguyen. Nhưng tên ấy thì có hàng trăm, hix!
♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥
Delete❤️❤️❤️
DeleteEm thế nào rồi? Em vẫn ở Pháp phải ko? Lâu quá chị không nhớ hết chi tiết cá nhân của bạn blog, em thông cảm nhé!
Em hiểu mà, chị đừng ngại gì cả nhé. Là vì em cứ "tàu ngầm" theo dõi những người bạn gần xa mà mình quý mến, thỉnh thoảng mới "nổi" lên một chút nên mới thế đấy ạ. Em vẫn ở Lyon với gia đình nhỏ. Em bé nhà em kém Skye 2 tuổi, giờ đã học mẫu giáo lớn rồi. Hồi em biết đến mọi người chỉ là vợ chồng son thôi, thế mới thấy trời gian thấm thoắt thoi đưa, dù thời gian vẫn luôn đưa đến những điều thú vị.
DeleteEm đã tìm thấy chị trên facebook rồi đấy ạ. Bao giờ chị có thời gian thì chấp nhận lời mời của em nhé. Em sẽ rất vui.
Bình thường em tìm giữ liên lạc cá nhân qua bình luận làm loãng bài viết như thế này đâu, nhưng vì thực sự là ko có private message trên blogspot nên hơi khó chút. Em cũng thử tìm trên nhà chị Giang, nhà chị Hạnh (Bee) hay nhà bạn Hà Anh, những người bạn chung của bọn mình ý trên facebook ý, nhưng không hiểu sao không thấy nên em mạn phép hỏi ở đây. Còn nhà chị An vì rất đông bạn bè nên cũng khó tìm hơn. Nhưng cuối cùng dù "Tu Nguyen" có nhiều đến đâu thì với ảnh dại diện này và những người bạn chung cũng không lẫn vào dâu được đúng không ạ ?
Chúc gia đình mình luôn vui.
Ồ, em quý chị thì mới ngỏ ý giữ liên lạc, đâu có gì to tát, chị rất trân trọng tình cảm ấy. Chị không post gì bên FB, chỉ để đấy để ngó nghiêng bạn cũ ở VN là chính ;-). Chị thấy friend request của em và cũng đã accept rồi, thi thoảng chị sang đấy xem ảnh gia đình em.
DeleteChị cũng nhớ hồi đó vợ chồng em còn son, thế mà giờ bé đã học mẫu giáo. Chị hy vọng nơi em ở vẫn thanh bình, chứ nhìn Paris và các thành phố lớn khác của Pháp cứ bị loạn động vì khủng bố chị rất đau lòng.
Cám ơn em, và chúc em cùng gia đình nhiều niềm vui và sức khỏe!
Con của người thì xương sườn đi đâu mất cả, còn con tui thì xương sườn cái nào cái nấy rõ mồn một. Ngực lại còn lõm vào một lỗ. Thú thật là tui chả hiểu hình dáng con tui kiểu gì.
ReplyDeleteDạo này người có vẻ chăm viết. Tui thì chắc sắp tẩu hỏa nhập ma rồi đây.
Uh, chẳng hiểu sao năm nay anh ấy lớn phổng hẳn lên, chứ những năm trước cũng rất còm cõi. Vụ ngực lõm là từ mới sơ sinh đã có hay mới phát hiện gần đây hả nàng? Chị tui cũng có một bên lõm, có lẽ do cấu tạo xương hay sao tui cũng chẳng hiểu.
DeleteDạo này tui chăm viết là vì tui đang stress quá, thế có ngược đời không?! Tuần sau tui dọn nhà đây. Tui nghĩ đến người, cứ vài năm lại làm mẹ Mạnh Tử dọn nhà một lần, mà toàn dọn nhà vượt đại dương, tui nghĩ mình cũng còn may mắn chán. Tui chúc người sớm xong mấy cái events ở nhà để có thời gian thứ nhất là thở, thứ nhì là tiếp tục viết nha :-)
Vụ lõm này tui cũng chả biết có từ bao giờ. Có khả năng là cấu tạo xương nhưng hồi bé nó béo hơn nên nhìn không ra, giờ nó gầy nhẳng thì mới lộ ra.
DeleteChuyển nhà stress lắm. Riêng vụ mọi thứ đang ngăn nắp giờ lộn tùng phèo, lại phải bỏ không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ để sắp xếp ổn định lại, chỉ nghĩ đến đã đủ stress. Chúc người mọi việc suôn sẻ. Tui thì chưa event, mới đang ở giai đoạn chuẩn bị cho event thôi mà tui đã muốn tăng xông rồi đây.
Oi be Skye luc nay Lon qua chi nhi. Be cang lon thi co nhieu net giong chi lai rat la nhan hau va tinh cam nua.
ReplyDeleteCám ơn em, Skye đúng là rất nhân hậu và tình cảm, chơi với tất cả mọi người, chơi được với cả một thằng chuyên gây gổ với những thằng khác trong lớp :-)). Hồi lâu lâu bé có một nguyện vọng là sau này lớn lên sẽ mở một cửa hàng bán đồ chơi giá cực rẻ cho trẻ nghèo, gần đây lại muốn mở rộng thành cửa hàng bán đồ cực rẻ cho người nghèo! Để xem, nguyện vọng với thực tế có kết nối được với nhau hay không :-)
DeleteOi hay qua be rat la hoa dong. Nguoi nhu vay thi de Thanh cong trong cuoc song lam chi hen. Du be co nguyen vong lam gi nhung voi tinh cach nhu vay va duoc huong tu gene tot cua chi thi em tin chac la khi truong thanh, be se la 1 nguoi luong thien chi a.
ReplyDeleteTính chị hồi nhỏ rất nhút nhát, ngồi trong lớp rất ít khi giơ tay phát biểu ý kiến, mặc dù đã biết câu trả lời. May quá Skye không giống chị ở điểm ấy :-). Chị cũng tin rằng anh ấy lớn lên sẽ trở thành người lương thiện, như vậy là chị đã mừng em ạ.
DeleteHehe tinh tinh em cung rat nhut nhat chi a. Bay gio lon hon roi thi do hon xua nhieu tai vi phai tu minh lam nhieu chuyen nhung ma van rat nhut nhat va it noi so voi nhieu nguoi.
ReplyDeleteCha me nao cung mong con minh tro thanh nguoi luong thien khi lon len. Do cung la 1 Thanh cong trong nuoi day con cai roi chi hen.
This comment has been removed by the author.
ReplyDelete