Friday, September 8, 2017

Giáng Sinh xưa - Come away with me in the night (26A)



Sau những buổi tập nhảy miệt mài, vật vã, bao nhiêu hộp pizza đã được xử lý nhiệt tình sau mỗi buổi tập, và không thể không nhắc đến những trận cười nghiêng ngả hoặc những lớp băng quấn cổ chân hoặc đầu gối để tránh bị trật khớp, cuối cùng, dù muốn dù không thì cái ngày tôi không trông đợi rồi cũng đã đến.  Tôi cảm thấy ngạc nhiên với chính mình, vì càng tập thì tôi càng hăng, cảm giác xấu hổ ban đầu vì những động tác mạnh bạo như biến đi đâu mất cả.  Ngoài Vivien và Luís ra, tôi bắt đầu quen thêm gần hết các thành viên trong nhóm nhảy.  Chúng nó đều là sinh viên năm hai, dù với nhiều cá tính khác biệt nhau nhưng đều giống nhau ở sự dễ chịu, vui vẻ, hòa đồng, thân thiện.  Chúng nó biết tôi e ngại nên luôn hè nhau nâng đỡ tinh thần cho tôi, Luís cũng bớt suồng sã hơn, nhưng tôi có cảm giác cậu ta có một sự quan tâm đặc biệt nào đó dành cho tôi mà tôi cũng không chắc lắm.  Cuối cùng thì, tôi chẳng thật sự quan ngại gì về cậu ta cả, thay vào đó, tôi bắt đầu thấy quý Luís vì cậu ấy có vẻ là người tốt, biết điều, có trách nhiệm.  Luís nói tiếng Anh phảng phất một chất giọng Nam Mỹ, đẹp trai rất nam tính, lại nhảy đẹp và ga lăng với phụ nữ nên cậu ta giống như một hũ mật ngọt đầy cám dỗ khiến lũ ruồi là những cô gái xung quanh rất khó cưỡng lại được sức hút chết người ấy.  Vivien đã có lần hỏi xa hỏi gần tôi, rằng tôi nghĩ thế nào về Luís, và tôi đã vô tư trả lời nó bằng những suy nghĩ thật thà khiến nó cứ tủm tỉm cười bí hiểm mà tôi chẳng hiểu rõ dụng ý gì.  Tôi không nghĩ Luís “kết” tôi như cách một người đàn ông ưa thích một cô gái, theo tôi thì cậu ta chỉ tò mò về tôi vì tôi hơi khác với những cô gái vây quanh cậu ta, hoặc cũng có thể vì tôi là đứa duy nhất được “miễn dịch” khỏi sức hút mạnh mẽ của Luís nên việc ấy đã khiến tính hiếu thắng đàn ông lại trỗi dậy trong cậu ấy?

.

Ních xong vào người những lớp lang váy áo thì tôi đã bắt đầu cảm nhận ngay sự khó thở do áo váy mang lại, đặc biệt là chiếc corset thắt eo chật chội.  Sau khi bàn bạc, bọn tôi đã thống nhất không đội mũ lông mà đội tóc giả bạch kim, đánh son đỏ đậm, kẻ mắt đen đậm.  Tôi chẳng biết trang điểm, và cũng chẳng có dụng cụ trang điểm nào khác ngoài cây son hồng nhạt, một ít phấn mắt và một hộp phấn nền, thế nên Vivien lại sang giúp tôi trang điểm một lần nữa.  
Vừa nhìn vào gương, tôi giật mình muốn khóc thét, không thể tưởng tượng nổi cô ả diêm dúa trong gương chính là mình!  Trông tôi chẳng khác nào những cô gái phục vụ trong những tửu điếm Paris cách đây hai thế kỷ, nhất là thêm cái nốt ruồi duyên mà Vivien đã chấm lên mặt tôi, cách khóe môi chừng hai centimet, tôi chẳng biết phải khóc hay nên cười.  “Chỉ là một cuộc dạo chơi thôi mà!”, lời nhắn nhủ của Luís trong đêm hội hóa trang lại văng vẳng bên tai, rồi khi nhìn những cô ả khác trong nhóm vừa lục tục kéo đến, tôi quyết định cười!  Đứa nào cũng như đứa ấy, cả lũ chỉ trỏ vào nhau rồi cười nắc nẻ, làm sao tôi có thể gượng gạo với những đứa bạn vô tư hồn nhiên như thế này?  “Chỉ là một cuộc dạo chơi thôi, cứ thả lỏng và tận hưởng niềm vui hiện tại thôi”, tôi lẩm bẩm trong đầu như thế trong suốt thời gian ngồi trong xe với Vivien. 
Buổi triển lãm tranh vào buổi chiều trước đấy đã thành công mỹ mãn, thật chẳng bõ công sức của nhóm Vivien trong công tác chuẩn bị và tổ chức chương trình.  Vài ký giả của những tờ báo địa phương và cả một vài nhà văn chuyên viết truyện thiếu nhi cũng có mặt, cùng đông đảo khách mời và những người yêu nghệ thuật khác.  Nhóm tôi tranh thủ về sớm để thay quần áo, chuẩn bị cho màn diễn văn nghệ của tiệc tiếp tân buổi tối, là lúc ban tổ chức sẽ cho đấu giá những bức tranh, sẽ có vài bài phát biểu của những nhà tài trợ, xen lẫn với những tiết mục biểu diễn.  Toàn bộ tiền thu được trong sự kiện này sẽ được gửi tặng một chương trình nghiên cứu ung thư ở trẻ em.  Có lẽ sự kiện nổi bật nhất và gây xúc động nhất trong chương trình là bài phát biểu của một cô bé chín tuổi mắc phải chứng ung thư hiếm gặp.  Cô bé thật ngoan cường, phải chiến đấu với căn bệnh quái ác từng ngày từng giờ nhưng bé vẫn rất tự tin, sống tích cực, và luôn ủng hộ tinh thần cho những bệnh nhân nhí khác như bé. 

.

Tiếng vỗ tay vang dội trong khán phòng báo hiệu cho tôi biết màn biểu diễn “can-can” của bọn tôi vừa kết thúc.  Chỉ gần ba phút nhảy thôi nhưng bọn tôi đứa nào cũng toát mồ hôi và thở hổn hển sau những bước nhảy sôi động, nhanh thoăn thoắt và liên tục không ngưng nghỉ lấy một giây.  Có tiếng huýt sáo đó đây, và tôi đoán đấy là từ khu vực sinh viên hoặc từ những khán giả trẻ, và chắc chắn phải là từ những cậu con trai!  Màn diễn ấy cũng vừa khép lại phần nửa đầu của chương trình, và tiếp theo là giải lao mười phút.  Chúng tôi chào khán giả xong, lại phải đi ra chào thêm một lần nữa vì những tiếng vỗ tay vẫn vang dội không ngớt.  Bọn tôi thích thú nhìn nhau, cảm giác thật toại nguyện với thành quả ngọt ngào, rồi túa ra cánh gà và đi ra canteen gọi nước uống.  Luís đã đứng đón lõng bọn tôi ở bậc cuối của cầu thang, vừa vỗ tay vừa giơ cao cả hai cánh tay lên trời với hai nắm đấm, như thể cậu ấy đang ủng hộ một võ sĩ quyền Anh vừa thắng trận vậy.  Vừa thoáng thấy tôi, Luís đã vội vã bước đến, rồi trong cơn kích động vẫn chưa nguôi, cậu ta nhấc bổng tôi lên và xoay tôi một vòng trên không rồi hôn đánh chụt lên trán tôi, miệng liếng thoắng “Ôi, tôi thật tự hào về các em, thật tự hào!”.  Tôi nhìn Luís và cũng vui lây với niềm xúc động ngộ nghĩnh của cậu ấy, trong khi cậu tay bắt mặt mừng với các thành viên còn lại trong đoàn múa. 

Trong khi tôi đang trò chuyện rôm rả với Vivien về thành công tốt đẹp của màn biểu diễn vừa rồi thì Vivien bỗng im bặt rồi nhìn tôi và cười cười, ánh mắt khó hiểu.  
- Chị đừng quay đầu lại nhé, nhưng nãy giờ có người đứng nhìn chị say đắm ở quầy bar bên kia kìa!
- Hả? Làm sao em biết chắc anh ta nhìn tôi? 
- Khi nãy em thấy anh ta bên ấy, đẹp trai lắm nha chị, nên em cứ liếc trộm, cuối cùng thì em vỡ lẽ ra, anh ta chỉ nhìn chị, từ nãy đến giờ!
- Trông anh ta như thế nào? Tôi lơ đãng hỏi nó, lòng chỉ hơi tò mò một tí tẹo. 
- Cao, dáng chuẩn, tóc nâu sáng, rất ngắn, miệng cười rất duyên, cổ tay anh ta bị làm sao ấy nhỉ, nhìn có cái gì đấy giống như lớp băng gạc. 
- Hả?? Em không nói đùa đấy chứ? Tôi giật mình và theo phản xạ tự nhiên, quay phắt người lại nhìn theo hướng quầy bar.

11 comments:

  1. Ôi hay quá mãi có có tiếp, nữa đi chị ơi
    Chúc chị một ngày tốt lành
    DN

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn em, chúc em cuối tuần vui vẻ nhé!

      Delete
  2. Hay! Để biết được chi tiết xem hồi sau sẽ rõ! Cám ơn Bag!

    ReplyDelete
  3. Em ơi, thích đọc em viết quá!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Dạ em cám ơn chị ạ :-)

      Delete
    2. Anh phải cám ơn em vì những bài viết đẹp!

      Delete
    3. Bài viết đẹp là nhờ cảm nhận của môt tâm hồn đẹp từ người đọc :-). Cám ơn anh!

      Delete
  4. Đẹp lại duyên! Duyên lại thông minh và hóm hỉnh! Tôi đi chết đây! Sao lại có người như cô Tú?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thôi anh đừng chết nhầm đối tượng, phí lắm ạ! Nàng Thơ thường tốt đẹp hơn Nàng Thật rất nhiều ;-)

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...