Thursday, October 22, 2015

Le Beau Danube Bleu






Tuần trước con trai có một project, dạng báo tường, mỗi đứa làm một tấm, nói về bản thân, về gia đình, sở thích cá nhân, v.v. để chia sẻ với các bạn cùng lớp.  Ba mẹ ở nhà giúp bọn chúng dán hình, viết chữ, trang trí báo, để mang đến trường.  Ngồi hỏi ông những mục ông thích để mẹ viết lên báo, đến mục "bài hát em yêu nhất", ông hơi do dự rồi nói quả quyết "classical".  Ba hơi ngạc nhiên, nhưng mẹ chẳng lạ.  Giật mình mới nhớ, từ khi sinh ông cho đến giờ, mẹ rất hiếm khi bật nhạc thiếu nhi cho ông.  Mà hình như ông cũng chẳng quan tâm lắm đến thể loại nhạc vớ vẩn ấy :-))).  

Mình vẫn nhớ những năm hai chị em mình học trái buổi thời phổ thông, mình buổi sáng còn chị buổi chiều.  Sau khi về nhà, lục cơm nguội ăn trưa một mình, xong lau sàn nhà cho sạch và mát rồi quẳng gối phịch xuống sàn, nằm nghiêng ôm cái radio cũ kỹ bật đài FM nghe chương trình nhạc giao hưởng 12 giờ trưa.  Hôm nào mệt quá thì sẽ ngủ, còn không thì mình cứ yên lặng nằm đấy và nghe nhạc cho đến khi hết chương trình.  Buổi tối thì hơi căng, vì thường chương trình nhạc giao hưởng phát vào giờ muộn, mẹ luôn bắt phải tắt nhạc đi ngủ để hôm sau còn đến trường vào sáng sớm.  Có những đêm trằn trọc ko ngủ được vì nhớ.  Cứ thế thời gian thắm thoắt trôi qua, khi lớn lên một chút thì ít nghe nhạc giao hưởng đi, bổ sung bằng nhạc thị trường, loại nhạc mà một đứa trẻ mới lớn phải biết để không bị tụt hậu so với chúng bạn.

Nhưng niềm đam mê nhạc cổ điển không bao giờ nguôi ngoai trong lòng mình.  Sau khi hết đại học, áp lực phải "cool với thời đại" cũng hết, mình vui vẻ quay lại dòng nhạc mà mình yêu thích từ sâu tận trong tim.  Mình là người nghe nhạc chứ không nghe lời, rất ít khi nhớ lời bài hát, chỉ nhớ giai điệu.  Có lần đến nhà đứa bạn chơi, thấy bố mẹ nó mới tậu cho cây piano, mình ngẩn ngơ thèm thuồng, từ đó, mình đến nhà nó thường xuyên hơn bao giờ hết.  Nhưng đời trớ trêu, nó chẳng màng lắm đến piano, trong khi mình đã có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm tai tiếng nếu cái piano đó rơi vào tay mình :-D.

Con trai lớn lên trong dòng chảy của nhạc giao hưởng thính phòng mà mẹ luôn thả tràn ngập trong nhà bất cứ khi nào có thể.  Hồi 3 tuổi ông đã biết ngân nga bài Le Beau Danube Bleu, bài ruột mà mẹ thích nhất.  (Nhưng sáng nay ông lại rống lên bài "Someone like you" trên đường đến trường, mẹ não quá haha).  Nhớ có lần xem chương trình Thúy Nga Paris By Night, trong đó có bài này được diễn bằng tiếng Việt, dưới tựa đề Việt "Dòng sông xanh", với một cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội xanh biển, khiêu vũ điệu Valse ngây ngất làm tui nhớ da diết những năm tháng chóng mặt vì điệu Valse quý phái này thời còn son trẻ.  

Ôi thành Vienna, biết đến bao giờ tui mới được la cà suốt ngày ở các bảo tàng, ngắm thỏa thích tranh của The Great Old Masters, uống một cốc cà phê nóng ngoài trời, lơ là ngắm khách lữ hành qua lại rùi tối đến lại mò vào trong một đại khán phòng, ngụp lặn trong dòng nhạc cổ xưa quý phái này và sau đó cụng ly champagne mừng năm mới sau buổi trình diễn?? 

Ước mơ bé bỏng, quá bé bỏng :-)))

No comments:

Post a Comment

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...